Ngôi thứ nhất số ít
Thường thì tôi không mấy khi có cơ hội khoác lên người bộ com lê. Nếu có cũng chỉ đôi ba lần một năm. Lý do tôi không mặc com lê là bởi những tình huống bắt buộc phải đóng bộ như vậy hầu như không tìm đến với tôi. Có lúc tôi mặc áo vest thông thường để phù hợp với hoàn cảnh, nhưng thắt cà vạt thì không. Giày da lại càng không. Tôi chọn cho mình cuộc đời như vậy, dù xét cho cùng thì về mặt kết quả là như vậy.
Tuy nhiên, thi thoảng, dù không cần thiết nhưng tôi vẫn tự nguyện mặc com lê và thắt cà vạt. Vì sao ư? Khi tôi mở tủ để kiểm tra xem mình có những bộ quần áo gì (nếu không tôi sẽ không biết mình đang có những bộ nào), ngắm những bộ com lê mua về nhưng hầu như chưa một lần xỏ tay, những chiếc sơ mi còn nguyên trong bọc ni lông của tiệm giặt hay những chiếc cà vạt chưa có vết tích của nút thắt, bỗng nhiên tôi cảm thấy “có lỗi” với những bộ quần áo đó nên muốn mặc thử. Tôi cũng thử thắt vài kiểu cà vạt để kiểm tra xem mình còn nhớ được cách thắt hay không. Tôi còn thử tạo cả vết lõm (lúm đồng tiền) nữa. Tôi chỉ làm việc này khi có một mình ở nhà. Vì nếu có người khác, tôi bắt buộc phải trình bày lý do.
Và rồi, đóng bộ xong, mất công diện hẳn com lê mà cởi ra luôn thì mất hay nên tôi muốn thử đi ra ngoài một chút. Cứ thế, tôi một mình đi dạo phố trong bộ com lê và cà vạt. Tâm trạng cũng không tệ. Dường như vẻ mặt và cách đi của tôi cũng hơi khác với thường lệ. Một cảm giác tươi mới, tạm xa rời thường nhật. Tuy nhiên, sau khi lang thang chừng một tiếng, sự mới mẻ cũng nhạt dần đi. Tôi bắt đầu thấy mệt vì phải mặc com lê và thắt cà vạt, cổ cũng ngứa ngáy và khó thở. Tiếng giày da nện xuống mặt đường nghe to và cứng. Tôi về nhà, cởi giày, cởi com lê, tháo cà vạt, thay sang bộ đồ nỉ sờn cũ rồi ngả người trên ghế sofa, tâm trạng vô cùng thư thái. Đó là nghi thức bí mật vô hại – ít nhất thì tôi không cần phải cảm thấy tội lỗi – diễn ra chỉ vỏn vẹn trong vòng một tiếng.
Hôm đó, tôi ở nhà một mình. Vợ tôi ra ngoài ăn món Hoa. Do tôi không bao giờ ăn món Hoa (hình như trong những hương liệu sử dụng cho món Hoa, có vài thứ gây ra dị ứng), nên khi muốn ăn món Hoa, cô ấy sẽ rủ những người bạn gái thân đi đâu đó ăn.
Sau khi một mình ăn xong bữa tối đơn giản, tôi bật chiếc đĩa than cũ của Joni Mitchell lâu rồi không nghe, ngả người trên chiếc ghế đọc sách và đọc cuốn sách trinh thám. Một là đĩa nhạc yêu thích của tôi, một là cuốn sách mới của nhà văn tôi yêu thích. Nhưng không hiểu sao, tâm trạng tôi cứ bồn chồn, không thể tập trung nghe nhạc lẫn đọc sách. Tôi định chuyển sang xem phim đã thu sẵn nhưng lại chẳng tìm được bộ phim nào muốn xem. Thi thoảng vẫn có những ngày như vậy. Có được thời gian tự do, muốn làm gì đó yêu thích nhưng lại không thể nghĩ ra nên làm gì. Trong khi chắc chắn có rất nhiều điều muốn làm... Thế rồi, trong lúc đi lại quanh quẩn trong nhà, tôi chợt nghĩ, hay là lâu lâu thử mặc com lê xem sao.
Tôi trải bộ com lê màu xanh đậm của thương hiệu Paul Smith mua cách đây vài năm (tôi mua do cần nhưng mới xỏ tay được đúng hai lần) ra giường ngủ, chọn cà vạt và áo sơ mi đồng bộ. Một chiếc áo sơ mi cổ trải rộng (wide spread) màu xám nhạt và chiếc cà vạt có hoa văn paisley [19E] nhỏ của hãng Ermenegildo Zegna mua tại cửa hàng miễn thuế ở sân bay Rome. Đứng trước chiếc gương toàn thân, tôi ngắm nghía bản thân trong bộ com lê và cà vạt. Cũng không tệ. Ít nhất thì không có lỗi nào rõ rệt.
Tuy nhiên, ngày hôm đó, khi đứng trước gương, không hiểu vì lẽ gì mà tôi lại có cảm giác sai trái, kèm cả một chút ân hận. Ân hận? Diễn tả thế nào nhỉ... Có lẽ nó giống với cảm giác tội lỗi của một người sống với bản lý lịch được tô vẽ. Một kiểu mạo danh bao gồm cả những vấn đề mang tính đạo đức, cho dù không vi phạm pháp luật. Cảm giác bứt rứt khi làm một việc mà biết rằng không nên làm, rằng rốt cuộc sẽ chẳng mang lại lợi lộc gì nhưng lại không thể dừng lại. Có lẽ nó giống với cảm giác khi đàn ông bí mật đóng giả thành phụ nữ, dù đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
Nhưng ngẫm thử thì cũng lạ. Tôi đã qua tuổi trưởng thành từ lâu, hằng năm đều khai thuế và nộp số tiền thuế nhất định không bao giờ chậm trễ, tính đến nay, trừ những lần vi phạm giao thông ra thì chưa từng có tiền án, trình độ văn hóa tuy chưa thể gọi là đủ nhưng cũng ở mức tàm tạm. Thậm chí còn biết giữa Bartók [20E] và Stravinsky [21E] , ai là người sinh ra trước (tôi dám chắc là không nhiều người biết đâu). Chưa kể, những thứ mà tôi đang mặc trên người đây đều được mua bằng thù lao có được do lao động hằng ngày một cách hợp pháp, chí ít thì không phải phi pháp. Chắc chắn không có bất kỳ yếu tố nào để bị nói sau lưng. Vậy thì tại sao tôi lại không tránh khỏi cảm giác tội lỗi, hay cảm giác sai trái về mặt đạo đức như thế này?
Tôi tự trấn an bản thân rằng ai cũng có ngày như thế. Ngay cả Django Reinhardt [22E] cũng có đêm bấm nhầm dây đàn, hay Niki Lauda [23E] có buổi chiều vào nhầm số (tôi nghĩ là có). Thế nên tôi quyết định sẽ không nghĩ về chuyện này sâu hơn. Vẫn mặc nguyên bộ com lê, tôi xỏ đôi giày da thuộc mềm màu đen rồi một mình đi ra ngoài phố. Lẽ ra, tôi nên nghe theo linh cảm và ngoan ngoãn ở nhà xem phim, nhưng tất nhiên đó chỉ là giải thích theo kiểu “chuyện đã rồi”.
Một buổi chiều tà mùa xuân dễ chịu. Mặt trăng tròn và sáng hiện lên trên bầu trời. Cây cối bên đường bắt đầu nhú những mầm xanh. Thời tiết thật hợp để đi dạo. Sau khi đi lang thang một lúc, tôi quyết định tạt vào một quán bar để làm ly cocktail. Tôi không chọn quán bar quen thuộc ở gần nhà mà đi xa hơn một chút để vào một quán chưa bao giờ vào. Bởi lẽ, nếu vào quán bar mọi khi, thế nào tay pha chế quen mặt cũng sẽ hỏi “Hôm nay anh có việc gì à? Chẳng mấy khi thấy anh mặc com lê và thắt cà vạt cả”, làm tôi phải mất công trình bày lý do (vốn dĩ lại chẳng có lý do nào).
Vì mới chập tối nên quán bar nằm dưới tầng hầm đó còn vắng, chỉ có hai khách nam trạc tứ tuần đang ngồi ở bàn có vách ngăn. Có vẻ họ là nhân viên công ty mới tan làm, mặc áo vest tối màu và đeo loại cà vạt không nổi bật. Hai người chụm đầu, trò chuyện với nhau bằng giọng rất nhỏ. Trên bàn có để hồ sơ. Chắc là đang bàn chuyện công việc. Hoặc có thể chỉ là đang dự đoán một trận đua ngựa. Dù thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chọn một ghế có nhiều ánh sáng (để đọc sách) ở bàn quầy cách xa hai người đó và gọi một ly vodka gimlet với người pha chế trung niên đeo cà vạt nơ.
Khi thứ đồ uống lạnh được đặt lên miếng giấy lót ở trước mặt, tôi rút từ trong túi áo ra cuốn tiểu thuyết trinh thám và đọc tiếp đoạn dang dở. Còn khoảng một phần ba nữa là tới đoạn kết. Như tôi đã nói, đây là cuốn sách mới của tác giả mà tôi tương đối yêu thích, nhưng thật đáng tiếc, cốt truyện lần này không tạo được sự hấp dẫn. Đã vậy, đến giữa chừng, tôi không còn hiểu mối quan hệ giữa các nhân vật nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn đọc tiếp, phần vì nghĩa vụ, phần vì thói quen. Từ xưa tôi đã không thích bỏ dở sách đang đọc. Biết đâu, đến cuối lại bất ngờ có tiến triển thú vị thì sao... Dù thực tế xác suất xảy ra tương đối thấp.
Vừa chậm rãi nhâm nhi ly vodka gimlet, tôi vừa đọc được khoảng 20 trang cuốn sách đó nhưng không hiểu sao cũng giống như ở nhà, tôi chẳng thể tập trung tâm trí vào việc đọc. Việc này có vẻ như không chỉ do cuốn tiểu thuyết không hay. Cũng không phải không khí quán bar không yên tĩnh (quán không bật nhạc quá ồn, ánh sáng vừa đủ, một không gian đọc sách không có gì để phàn nàn). Nguyên nhân có lẽ là do cảm giác sai trái mơ hồ mà tôi có từ lúc trước. Có một khoảng lệch nhẹ của ý thức. Cảm giác phần ruột là bản thân không ăn nhập với phần vỏ ở hiện tại, hoặc tính tương thích cần có đã bị mất ở một thời điểm nào đó. Thi thoảng vẫn xảy ra chuyện như vậy.
Bức tường phía sau quầy bar có một cái giá bày đủ các chai rượu khác nhau. Phần nền là tấm gương lớn, đang phản chiếu hình ảnh tôi trên đó. Khi tôi nhìn chằm chằm vào tấm gương, đương nhiên, hình ảnh ở trong gương cũng nhìn chằm chằm lại tôi. Lúc đó, bất chợt tôi có cảm giác: Hình như tôi đã rẽ nhầm hướng ở đâu đó trong đời. Cảm giác ấy dần mạnh lên khi tôi nhìn bản thân đang mặc com lê, thắt cà vạt ở trong gương. Càng nhìn, tôi càng thấy đó không phải mình mà là một người tôi không quen biết. Nhưng giả sử đó không phải là tôi thì là ai mới được chứ?
Giống như hầu hết mọi người, cho đến nay, cuộc đời tôi cũng có một vài ngã rẽ quan trọng. Tôi có thể rẽ sang trái hoặc sang phải. Mỗi lần như thế, lúc thì tôi chọn phải, lúc lại chọn trái (có lúc có lý do rõ ràng để chọn một bên, nhưng phần lớn là không tìm được lý do. Ngoài ra, thường không hẳn do tôi tự chọn. Có vài lần là bên đó chọn tôi). Thế là có tôi của ngày hôm nay. Tôi ở đây, tồn tại với tư cách là ngôi thứ nhất số ít. Nếu tôi mà chọn sai hướng thì chắc chắn không có tôi ở đây bây giờ đâu. Thế thì người đang ở trong gương kia là ai?
Gập sách lại, tôi rời mắt khỏi tấm gương. Sau đó, hít thật sâu vài lần.
Quán bắt đầu đông lên. Ngồi ở chiếc ghế cách chỗ tôi hai chỗ về bên phải là một phụ nữ đang uống ly cocktail màu xanh lục nhạt mà tôi không biết tên. Có vẻ như cô không đi cùng ai. Hoặc cô đang đợi người quen tới. Tôi giả vờ đọc sách, thầm quan sát cô trong gương. Một phụ nữ không còn trẻ. Ước chừng khoảng trên dưới năm mươi tuổi. Theo tôi thấy thì dường như cô không cố gắng để trông mình trẻ hơn tuổi thật. Vì cô có thừa tự tin. Vóc người nhỏ nhắn, thanh mảnh, mái tóc được cắt ngắn vừa đủ. Ăn vận sang trọng. Chiếc váy liền kẻ sọc với chất vải mềm mại cùng áo khoác len cashmere màu be. Dù gương mặt không quá xinh đẹp nhưng vẫn toát lên vẻ hoàn hảo. Chắc chắn lúc còn trẻ, cô là người rất thu hút. Được nhiều đàn ông ve vãn. Vẻ bình thản của cô khiến ta cảm nhận được quá khứ ấy.
Tôi gọi người pha chế làm cho ly vodka gimlet thứ hai, nhai một ít hạt điều rồi quay lại đọc sách. Thi thoảng tôi sờ vào nút thắt cà vạt. Để chắc chắn rằng nó vẫn đang được thắt nghiêm chỉnh.
Khoảng 15 phút sau, người phụ nữ đến ngồi ở cái ghế ngay cạnh tôi. Khách ngồi ở quầy dần đông lên, cô phải chuyển chỗ để nhường cho khách mới vào. Có vẻ như cô không có ai đi cùng. Dưới ánh đèn trần nhà, tôi đã đọc gần hết cuốn sách, chỉ còn lại vài trang. Nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu câu chuyện sẽ hay hơn.
“Xin lỗi,” đột nhiên cô bắt chuyện với tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn cô.
“Anh đọc sách có vẻ chăm chú nhỉ, tôi hỏi một chút được không?” Trái với vẻ ngoài nhỏ nhắn, giọng của cô thấp và ôm. Dù không đến mức lạnh lùng nhưng không có âm hưởng kiểu như mời mọc, hay chí ít là thân thiện.
“Được thôi. Vì quyển này cũng không hay lắm.” Tôi đánh dấu trang rồi gập sách lại.
“Anh có thấy vui khi làm vậy không?” Cô hỏi.
Tôi không hiểu cô định nói gì. Tôi xoay người sang ngang để nhìn cô một cách trực diện. Một gương mặt xa lạ. Dù không giỏi ghi nhớ gương mặt người khác nhưng tôi dám chắc là chưa bao giờ gặp người phụ nữ này. Giả sử trước đây đã từng gặp cô thì chắc chắn tôi phải nhớ. Vì cô là kiểu phụ nữ như vậy.
“ Làm vậy? ” Tôi hỏi lại.
“Ăn vận sang chảnh, ngồi một mình ở quầy bar, vừa uống gimlet vừa lặng lẽ đọc sách.
Tuy vẫn không hiểu cô định nói gì nhưng tôi cảm nhận được lời nói của cô chứa không ít sự ác ý và thù địch. Tôi nhìn cô, im lặng chờ đợi cô nói tiếp. Gương mặt cô vô cảm đến kỳ lạ. Như thể cô quyết không để cho đối phương, tức là tôi, đọc được bất kỳ cảm xúc nào. Cô cũng im lặng suốt một lúc lâu. Dù chỉ khoảng một phút, tôi nghĩ vậy.
“Vodka gimlet,” tôi nói để phá vỡ sự im lặng.
“Cái gì cơ?”
“Là vodka gimlet, không phải gimlet. Một phát ngôn vô ích nhưng có sự khác nhau giữa hai loại.
Cô khẽ lắc đầu dứt khoát. Như thể xua đi con ruồi nhỏ lởn vởn trước mắt.
“Sao cũng được, anh nghĩ thế là tuyệt lắm hả? Là có vẻ thành thị và bảnh bao?”
Lẽ ra tôi nên thanh toán tiền và nhanh chóng rời khỏi đó. Tôi biết đó là cách ứng xử tốt nhất trong hoàn cảnh này. Vì lý do nào đó mà người phụ nữ này đang gây sự với tôi. Có lẽ là khiêu khích tôi. Tôi không rõ vì sao cô phải làm vậy. Có thể chỉ là do cô thấy khó ở trong người. Hoặc một bộ phận đặc biệt nào đó trong con người tôi đã kích thích huyệt thần kinh của cô theo hướng tiêu cực, khiến cô nổi giận. Nhưng dù sao thì cũng không hy vọng sẽ có kết quả tốt đẹp khi dính dáng tới một người như vậy. Cách sáng suốt nhất là nói “Xin phép”, mỉm cười đứng dậy (mỉm cười là tùy chọn), nhanh chóng thanh toán tiền rồi rời đi. Chẳng có lý do gì để không làm thế. Tôi vốn không phải kiểu người ghét bị thua, cũng không thích những cuộc đối đầu không có chính nghĩa. Tôi thà rút lui trong im lặng còn hơn.
Nhưng không biết vì lẽ gì, khi ấy tôi lại không làm vậy. Có gì đó đã ngăn tôi lại. Mọi người sẽ gọi đó là tính tò mò.
“Xin lỗi, tôi có quen cô không nhỉ?” Tôi đánh bạo hỏi cô.
Cô nheo mắt nhìn tôi như thể nhìn thứ gì đó lạ lắm. Nếp nhăn ở khóe mắt cô hằn sâu xuống. “Quen?” Cô cầm ly cocktail của mình lên (theo tôi nhớ thì là ly thứ ba), nhấp một ngụm nước trong đó, mà tôi không biết là nước gì, rồi nói: “ Quen ? Từ đó ở đâu ra thế?”
Tôi lục lại ký ức lần nữa. Tôi từng gặp người này ở đâu rồi ư? Câu trả lời vẫn là không. Chắc chắn hôm nay là lần đầu.
“Có lẽ cô nhầm tôi với ai rồi,” tôi nói. Nhưng giọng nói khô khốc, thiếu ngữ điệu, nghe chẳng giống giọng tôi.
Cô khẽ cười lạnh lùng. “Anh muốn nghĩ vậy hả?” Nói rồi cô đặt chiếc ly mỏng bằng pha lê Baccarat xuống miếng lót ở trước mặt.
“Bộ com lê đẹp đấy,” cô nói. “Dù không hợp với anh. Trông cứ như đồ đi mượn vậy. Cà vạt cũng không ăn nhập với bộ com lê. Hơi đối chọi nhau nữa. Cà vạt thì là của Ý, còn bộ com lê thì chắc của Anh nhỉ?”
“Cô khá thạo về âu phục nhỉ?”
“Khá thạo về âu phục?” Cô tỏ ra hơi ngạc nhiên, đôi môi khẽ mở ra, rồi cô lại nhìn chằm chằm vào tôi. “Giờ này mà anh còn nói vậy à? Điều đó là đương nhiên rồi.”
Đương nhiên?
Tôi thử điểm lại những người làm trong ngành phục trang mà tôi biết. Tôi chỉ biết rất ít người làm trong ngành này, tất cả đều là đàn ông. Nghĩ thế nào cũng thấy vô lý.
Tại sao lại là đương nhiên ?
Tôi định giải thích cho cô lý do tại sao tối nay tôi mặc com lê và thắt cà vạt nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Vì tôi không nghĩ lời giải thích sẽ khiến sự công kích của cô dành cho tôi giảm bớt. Ngược lại còn đổ thêm dầu vào (thứ giống như) lửa.
Tôi uống nốt chỗ vodka gimlet còn lại trong ly rồi nhẹ nhàng bước xuống ghế. Nghĩ đi nghĩ lại thì đây chính là cơ hội để tôi chấm dứt cuộc đối thoại.
“Tôi nghĩ là anh không quen tôi đâu,” cô nói.
Tôi im lặng gật đầu. Đúng là như vậy.
“Một cách trực tiếp ấy,” cô nói. “Có một lần duy nhất chúng ta gặp nhau. Nhưng vì không chuyện trò thân mật nên tôi nghĩ anh không quen tôi. Vả lại, lúc đó, anh còn bận rộn với việc khác. Như thường lệ”
Như thường lệ?
“Tuy nhiên, tôi là bạn của bạn anh,” cô tiếp tục nói bằng thứ giọng trầm nhưng rành rọt. “Người bạn thân đó của anh, đúng hơn là người bạn đã từng thân thiết của anh, hiện đang thấy ghê tởm anh lắm. Tôi cũng thấy ghê tởm anh hệt như vậy. Thế nào anh chẳng đoán ra. Cứ suy nghĩ kỹ đi. Về chuyện xảy ra bên mép nước ba năm trước. Rằng mình đã làm chuyện xấu xa, khủng khiếp tới mức nào. Hãy tự biết xấu hổ”
Quá lắm rồi. Gần như theo phản xạ, tôi vơ cuốn sách chỉ còn vài trang chưa đọc nhét thẳng vào túi áo khoác. Dù ý định đọc nốt đã hoàn toàn biến mất.
Tôi nhanh chóng thanh toán bằng tiền mặt rồi ra khỏi quán bar. Người phụ nữ không nói gì thêm nữa, chỉ đăm đăm nhìn tôi rời đi. Tuy không ngoảnh lại nhìn nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt gay gắt của cô ở sau lưng cho tới tận khi tôi bước ra khỏi cửa. Cảm giác giống như bị đâm bằng cây kim dài và sắc đó hằn cả lên lưng, xuyên qua lớp vải đắt tiền của bộ com lê Paul Smith.
Vừa bước lên những bậc thang chật hẹp để lên lại mặt đất, tôi vừa cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ.
Lẽ ra tôi nên phản bác lại cô ta? Lẽ ra tôi nên yêu cầu cô ta giải thích cụ thể “Chuyện này là sao?” Bởi những lời cô ta nói, theo tôi thấy thì là những lời buộc tội vô cớ mà tôi không hề có chút ký ức nào.
Nhưng không hiểu sao tôi lại không làm được. Tại sao? Tôi nghĩ có lẽ vì tôi sợ. Sợ rằng mình sẽ biết về hành vi kinh tởm mà một tôi khác không phải là tôi thật, đã làm với một phụ nữ, rất có thể là người tôi không biết, ba năm trước “bên mép nước”. Sợ rằng nhỡ đâu thứ gì đó trong con người tôi mà tôi không biết sẽ bị cô ta lôi ra ngoài ánh sáng. Tôi thà chọn cách im lặng bước xuống ghế, rời đi trước những lời chỉ trích gay gắt vô cớ (tôi chỉ có thể nghĩ là vậy) còn hơn là phải hứng chịu cảnh đó.
Liệu đó có phải là hành động thích hợp không? Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, liệu tôi vẫn hành động tương tự không?
Vả lại, “bên mép nước” là ở đâu? Cụm từ này nghe thật kỳ cục. Mép nước ở biển, ở hồ, ở sông hay là ở một vùng nước đặc biệt nào đó? Ba năm trước, tôi đã ở bên một nơi chứa nước ư? Tôi không tài nào nhớ được. Thậm chí tôi còn chẳng rõ ba năm trước nghĩa là khi nào . Tất cả những gì cô ta nói với tôi đều rất cụ thể, nhưng đồng thời cũng vô cùng trừu tượng. Mỗi phần đều rất rõ ràng nhưng đồng thời lại thiếu trọng tâm. Sự tréo ngoe đó đã bóp nghẹt thần kinh tôi từ một góc độ kỳ lạ.
Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong miệng. Một thứ gì đó muốn nuốt mà không nuốt được, muốn khạc ra nhưng lại không thể khạc ra. Tôi chỉ muốn nổi giận một cách đơn thuần. Bởi lẽ, chẳng có lý do gì mà tôi phải chịu đựng sự khó chịu và vô lý này. Hơn nữa, cách cô ta đối xử với tôi, nghĩ thế nào cũng thấy khó có thể gọi là công bằng. Dù sao thì cho đến trước khi cô ta bắt chuyện, đó vẫn là một buổi tối mùa xuân êm đềm và dễ chịu. Tuy nhiên, kỳ lạ thay, tôi lại không thể nổi giận. Những con sóng hoang mang và chấp chới đã cuốn bay những cảm xúc hay logic khác, ít nhất là trong chốc lát.
Khi tôi lên hết cầu thang, ra khỏi tòa nhà thì không còn là mùa xuân nữa. Mặt trăng cũng đã biến mất. Đó không còn là con đường tôi vẫn biết. Cả hàng cây bên đường cũng thật xa lạ. Và trên mọi cành cây, lũ rắn béo tròn, nhẵn thín đang quấn chặt quanh cành cây để trườn bò, như những vật trang trí sống. Tôi nghe thấy cả tiếng vẩy của chúng cọ lạo xạo. Vỉa hè ngập thứ tro trắng muốt, cao đến tận mắt cá chân, đàn ông và phụ nữ đang đi lại trên vỉa hè đều vô diện, từ cổ họng họ phát ra hơi thở màu vàng giống như lưu huỳnh. Không khí lạnh buốt như thể bị đông lại, tôi dựng cổ áo com lê lên.
“Hãy tự biết xấu hổ,” cô ta nói.