Chương 19
Khi tầu đã ở xa xép Torvish, sương mù vùng Scotland dày đặc đến nỗi chỉ cách nhau vài mét đã không nhìn thấy được nhau. Trời lạnh lại ẩm cho nên cái lạnh thấu xương. Tuy mặc bộ đồ tuýt dầy nhưng Diana vẫn run rẩy, cóng tay cóng chân.
Nàng định đến Torvish sẽ thuê xuồng máy, nhưng hóa ra vấn đề không đơn giản như nàng tưởng. Nàng phải chờ nửa giờ đồng hồ trong một túp lều mới thuê được một chiếc xuồng đưa nàng ra đảo Ronsa.
Hòn đảo bị sương mù che khuất. Không nhìn thấy mục tiêu trước mắt, Diana coi đây là điềm gở. Nàng ngồi trong khoang có mui, xung quanh là đồ để đánh cá, dây dợ, lưới. Tuy những thứ đó làm giảm sự ẩm thấp nhưng không cản được cái lạnh. Không chịu nổi cái lạnh, Diana quyết định mở va ly lấy ra tấm áo khoác bằng da thú quý để choàng cho đỡ rét.
Người trên thuyền chốc chốc lại vào lấy thứ gì đó. Họ có vẻ tò mò nhìn Diana, vì nàng không hiểu được thổ ngữ nên họ đành đi ra, sau khi liếc nhìn nàng.
Tiếng động cơ xuồng nổ báo hiệu nó sắp rời bến. Diana đưa người chủ xuồng một khoản tiền hậu hĩ. Nàng rất muốn hỏi bác ta tin tức về Ian nhưng lại không dám, vì sợ khi đó bác ta sẽ bảo phải hỏi “ngài chủ” rồi mới dám đưa nàng vào đảo.
Ian là người chỉ huy tối cao đầy uy quyền trên đảo, Diana biết chỉ cần chủ xuồng hiểu rằng nàng chưa được phép của chàng thì nàng có đưa bao nhiêu tiền họ cũng không dám chở nàng ra đó.
Xuồng nhỏ và cũ ký. Chủ xuồng là một nông dân trạc sáu mươi tuổi. Bác ta xếp hành lý của nàng và chỉ dành một khoảng rất nhỏ để nàng duỗi chân. Thỉnh thoảng bác ta lại thò đầu ra nhìn xem thấy đảo chưa. Cuối cùng, xuồng đỗ lại bến nhỏ. Sau khi xách hành lý của nàng lên bờ và nhận tiền công, bác ta đưa con xuồng đi, chỉ phút chốc đã tan vào làn sương mù.
Diana quay gót, đi về phía lâu đài. Bây giờ đã đến nơi, nàng không ngờ mình lại hồi hộp đến thế. Nàng vừa lo không biết người ta sẽ đón tiếp mình ra sao, vừa lo không biết sẽ làm cách nào để biết được bệnh tình của Ian. Sương mù dày đặc phủ kín bốn xung quanh càng như làm tê liệt trí óc nàng thêm.
Cuối cùng nàng đã đến được hàng rào sắt bao quanh khu vực lâu đài. Sương đọng trên các bụi cây làm gấu quần nàng ướt sũng. Xung quanh nàng cây cối xác xơ do trận bão dữ dằn hôm trước. Nàng không dám vào cử phụ bên hông mà đành đi vòng ra lối cổng chính. Nàng kéo dây chuông. Tiếng chuông vang xa như đến tận cõi vô tận. Có tiếng chân người. Một gia nhân mở cửa và rất ngạc nhiên nhìn thấy nàng.
Diana bước vào nhà. Gian tiền sảnh im ắng và tối tăm, nhưng lò sưởi có đốt lửa. Diana sung sướng bước tới, hơ hai bàn tay cóng lạnh lên sát ngọn lửa cháy. Nàng quay sang gia nhân, anh ta đang chờ nàng nói.
- Ông chủ?- nàng sực nhớ một từ thổ ngữ mà nàng đã luôn nghe thấy. Gia nhân trỏ tay lên gác rồi bước đi ngay, chắc để báo tin.
Diana đứng một lúc lâu trước lò sưởi. Nàng lắng nghe nhưng không thấy một tiếng động nhỏ nào, trừ tiếng lửa cháy tí tách và tiếng tích tắc của đồng hồ lớn treo trên cao.
Lúc Diana đã hết kiên nhẫn và thần kinh căng thẳng gần đứt, nàng mới nghe thấy tiếng chân bước. Một chị y tá đang trên cầu thang bước xuống. Tiếng chân chị ta cộng với tiếng áo bơlu hồ cứng loạt xoạt.
Chị ta bước đến gần, nhưng Diana không thể cử động hoặc nói gì được. Câu nàng hỏi như tắc lại ở cổ họng. Chị y tá hỏi trước, thái độ tự nhiên và lịch sự.
- Nếu tôi không lầm thì bà đến thăm ngài Carstairs?
- Ông ấy ra sao rồi?- Diana hỏi rất khẽ.
- Đã khá hơn. Nhưng bác sỹ yêu cầu tuyệt đối phải nghỉ ngơi, và tất nhiên không cho ai vào thăm.
Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diana, chị y tá nói giọng thân tình hơn một chút.
- Ngài Carstairs bị vết thương nguy hiểm trên đầu, cho nên rất đau đớn. May mà thời kỳ mê sảng đã chấm dứt. Một trấn thương khá trầm trọng. Thêm một cánh tay bị gãy, nhưng may mà bó bột đã lành.
- Khủng khiếp quá! Nhưng ông ấy liệu có qua được không?
Câu đó Diana nói rất khó khăn, bởi nàng rất sợ người ta không cho nàng biết sự thật.
Chị y tá nói:
- Khả năng nguy hiểm đã qua rồi, bây giờ không còn gì đáng lo ngại nữa, nhưng bác sỹ chưa cho phép ai vào thăm. Ngày mai bác sỹ đến đây, bà hỏi thử, biết đâu bác sỹ sẽ cho bà vào…
Chị ta nhìn nàng hỏi thêm:
- Bà ở gần đây?
- Không, tôi từ xa đến, định ở lại trong lâu đài này. – Diana nói giọng quả quyết. – Xin lỗi là tôi chưa tự giới thiệu. Tôi là Diana Stanlier. Tôi rời đảo Ronsa đúng hôm ông Ian Carstairs gặp tai nạn và khi biết tin, tôi vội vã quay lại đây.
Chị y tá ngạc nhiên. Rõ ràng chị ta chưa nghe thấy cái tên Diana Stanlier bao giờ và chị ta rất lấy làm lạ một phụ nữ xinh đẹp thế kia lại đến ở trong lâu đài này, nơi một người đàn ông lại chưa vợ.
Thấy có thể bị phản đối, Diana vội nói thêm:
- Hôm tôi đi, tôi để lại đây một số quần áo. Hôm nay tôi đến để lấy. Tất nhiên tôi không phải lấy ngay.
- Ra thế!- chị y tá ngạc nhiên. Chị ta đưa mắt liếc nhìn bàn tay Diana không thấy chiếc nhẫn đính hôn, bèn nói tiếp: - Hay tôi gọi bà Margaret?
Diana lịch sự cảm ơn. Chị y ta nói tiếp:
- Ở đây hơi rắc rối. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nhà không có gia nhân nào nói tiếng Anh. May mà tôi biết được đôi chút thổ ngữ, nếu không chắc sẽ rất khó khăn cho tôi. May cô trợ lý trực đêm là dân vùng này cho nên biết thổ ngữ, làm chỗ dựa cho tôi.
Bây giờ chị y tá đã nhận Diana và tỏ vẻ mừng rỡ thấy có người để trò truyện bằng tiếng Anh. Lát sau bà quản gia Margaret ra. Nhờ chị y ta làm phiên dịch, bà ta cho Diana biết hành trang của nàng đã được đưa ra ngoài cảng, và bây giờ phải cử người ra lấy đem về lâu đài.
Bà quan gia không có vẻ vui thấy Diana quay lại, thái độ bà ta phần nào lạnh nhạt.
Diana buồn rầu nói:
- Chắc mọi người ở đây đều lên án tôi về chuyện tôi bỏ đi…
Bà Margaret đã vào trong nhà. Nàng nói tiếp với chị y tá:
- Còn cô Jean Ross thì thế nào?
- Ôi cô ta rất khỏe, chỉ bị vài vết xước nhỏ không đáng kể. Do sức khỏe rất tốt nên cô ấy không bị choáng. Ngày nào cô ấy cũng đến đây hỏi thăm sức khỏe của ngài Ian Carstairs.
Diana buột miệng hỏi:
- Cô ấy được vào thăm ông Ian chứ?
Chị y tá ngạc nhiên nhìn nàng:
- Ồ không. Tôi đã nói với bà rồi, bác sỹ tuyệt đối không cho ai vào thăm ngài Carstairs.
Diana cố nén một cái thở nhẹ nhõm. Nàng vui mừng thấy vậy là nàng đã lo quá mức. Jean chưa tiến thêm được một bước nào trong mưu đồ chinh phục trái tim Ian kể từ ngày nàng rời đảo. Chắc hôm dó cô ta vội vã quay về để gặp Ian thì bị bão lật xuồng.
Phòng của Diana vẫn y nguyên như lúc nàng rời đi. Nhưng nếu trước đây nàng thấy nó giống nhà tù thì bây giờ nàng sung sướng được ở đây mãi mãi. Mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí cũ: tấm da gấu vẫn trải trước lò sưởi, giường kiệu vẫn như thế.
Diana không thể tưởng tượng đến một ngày nơi này lại trở thành quý giá đối với nàng như vậy.
Sau khi thay quần áo và rửa ráy đôi chút, là đến giờ bữa ăn phụ buổi chiều. Gia nhân dọn thức ăn ra phòng khách là nơi để lại nhiều kỷ niệm quý giá đối với nàng. Nữ hộ lý trực đêm được đánh thức dậy và được nữ y tá lúc nãy dẫn đến giới thiệu với Diana. Tên cô nữ hộ lý là Mc Leod. Còn chị y tá tên là William.
Cô hộ lý vóc to béo chìa tay:
- Bà tiểu thư Stanlier?
- Vâng.
Hai người phụ nữ chăm chú nhìn Diana, hình như họ đã nghe thấy nhiều lần cái họ quý tộc Stanlier, thậm chí đã thấy ảnh của nàng nhiều lần trên báo.
Vừa ăn họ vừa trò chuyện. Diana tiếp họ nhưng thấy trong người thấm mệt. Tuy nhiên nàng cũng cố giữ vẻ hòa nhã và lắng nghe những thuật ngữ y tế ở miệng hai người phụ nữ kia.
Cô Mc Leod và chị y tá William cùng làm trong một bệnh viện ở thành phố trong đất liền và được bác sỹ điều trị cho Ian cử đến đây. Họ đang trò chuyện thì Jean đến. Cô ta mặc váy dân tộc và tóc hung đổ bết vào trán.Cô ta niềm nở chào hai nhân viên y tế, nhưng sững người lại khi nhìn thấy Diana.
- Chị quay lại rồi à? – Giọng cô ta nghiệt ngã khủng khiếp.
Diana đứng lên, cau mày vì thấy thái độ vừa sỗ sàng vừa hỗn hào đến thế. Nhưng nàng ghìm ngay được và đáp lại bằng giọng lịch thiệp hơi mỉa mai:
- Chào chị Jean. Xin chúc mừng chị đã bình phục.
Jean sấn sổ bước tới, đứng sát đối diện với Diana. Cô ta cao lớn hơn Diana, nhưng nàng đứng ngẩng đầu và thái độ đàng hoàng của nàng tạo cho nàng tư thế cao hơn cô ta.
- Chị đến đây làm gì? – Jean hỏi bằng giọng gây sự.
- Tôi nghĩ đây là nhà của ngài Carstairs,- Diana điềm tĩnh đáp. – Tôi đến đây với tư cách khách mời của Ngài chủ nhân ngôi nhà này.
- Ông Carstairs không hề mời chị! Bệnh tình ông ấy quá trầm trọng đến mức ông ấy không thể mời bất cứ ai. Mà ông ấy bị như vậy chính là do chị. Thậm chí suýt nữa thì ông ta bỏ mạng.
Thấy không khí căng thẳng giữa hai người phụ nữ, hai chị y tá bèn đứng lên. William nắm chặt cánh tay Jean lúc này đã giơ lên.
Chị lạnh lùng nói:
- Cô Jean! Tiểu thư Diana để lại hành lý ở đây cho nên quay lại lấy. Tôi nghĩ cô không nên nổi nóng lên như vậy, sức khỏe của cô chưa phải đã hoàn toàn bình phục đâu.
Jean giật mạnh cánh tay ra, mắt vẫn chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Diana, rồi nhếch mép cười khinh bỉ:
- Chị tưởng chị có thể lợi dụng lúc ông Ian đau nặng để lọt vào đây chỉ vì chị là quý tộc còn tôi là đứa dân quê chắc? nhưng chị không yêu ông ấy. Tôi mới là người yêu ông ấy. Tôi sẽ không để chị yên ổn ở đây, tôi báo trước. Tôi đã nói cho dân trên đảo Ronsa biết chị là người thế nào, chị căm ghét Ian ra sao và tất cả mọi người ở đây không coi chị ra gì nữa.
Diana bật cười. Nàng biết thái độ im lặng của nàng cùng với giọng nói thô bị của Jean đã đẩy hai nhân viên y tế kia đứng về phía nàng. Diana còn đoán họ hình dung trong đầu cả một câu chuyện tình éo le giữa nàng và Ian, và họ mong cho cuộc tình đó kết thúc bằng một đám cưới vui vẻ và hạnh phúc.
Chị y tá William ghé vào tai Diana nói nhỏ vài câu, đề nghị nàng tránh đi. Theo cách nói của chị y tá, Diana thấy chị ta hiểu là nàng đến đây và đã chiếm chỗ của Jean cho nên cô ta mới uất giận đến như vậy.
Diana nghe lời chị y tá, bước nhanh lên phòng. Nàng gieo mình xuống giường, úp mặt vào gối, chiếc gối đã nhiều lần Ian đặt gáy lên đó.