Chương 20
Sáng hôm sau, Diana đợi bác sỹ. Kiểm tra xong cho bệnh nhân, ông bước ra ngoài, nhìn nàng bằng cặp mắt dò hỏi, trong lúc nhấm nháp ly rượu porto bà quản gia Margaret mang tới.
Bác sỹ béo tròn, có một trái tim vàng, đó là điều mà các bệnh nhân của ông chưa quen thuộc lắm.
Ông thông minh và được dân trên khắp các hòn đảo trong vùng biết đến nhờ tài năng, sự khéo léo và một tấm lòng nhân hậu rộng lớn. Ông rất biết Ian, bởi chính ông đã đỡ đẻ cho mẹ chàng, một buổi sáng tháng năm nắng đẹp.
Hồi sinh thời cụ cố Carstairs, ông nội của Ian, bác sĩ không chỉ là thầy thuốc của gia đình, là cố vấn về các vấn đề bệnh tật, mà còn là bạn thân thiết của cụ. Hầu như tháng nào bác sĩ cũng ghé vào lâu đài ngủ lại một đêm, kể cho cụ nghe mọi thứ chuyện trong vùng, mọi lời đồn đại và chơi với cụ một vài ván bài, nhưng bao giờ cũng thua.
Bác sĩ vẫn sống độc thân, ông cho rằng không người phụ nữ nào chịu nổi cách sử dụng thời gian quá tự do của ông, bởi ông thích đi đâu là đi, bất kể giờ giấc nào, thời tiết nào.
Ông là thầy thuốc “toàn diện” kiêm mọi việc về y tế, kể cả đỡ đẻ. Có thể nói hầu hết lớp thanh niên trong vùng đảo đều do bàn tay ông đỡ cho ra đời. Ông biết rành rọt mọi sự kiện lớn nhỏ xảy ra trong lâu đài Carstairs và nghe tin Ian bị tai nạn, ông lập tức đến ngay.
Bác sĩ rất yêu chàng trai này mà ông coi như con, và rất lo lắng thấy chàng bị thương nặng đến thế. Trong những tiếng đồng hồ ngồi bên Ian, chăm lo cho chàng lúc chàng lên cơn mê sảng, ông thầm nguyền rủa người phụ nữ đã gây ra cho Ian tai họa khủng khiếp này. Nhưng bây giờ nhìn thấy Diana ngồi trước mặt, ông lại thấy khó căm ghét nổi con người đáng yêu này. Diana quả là đẹp. Vốn là người tinh tế, bác sĩ đoán ngay ra rằng nàng yêu Ian. Trước đây ông đã biết Ian yêu nàng và bây giờ ông càng không thể hiểu được những gì ông nghe thấy cái gì thật, và cái gì là lời đồn vô căn cứ. Có điều trong suốt mấy ngày mê sảng, thỉnh thoảng tỉnh lại, Ian không hề nhắc đến tên người phụ nữ xinh đẹp kia. Chàng chỉ nhắc về vụ đắm xuồng và những vật lộn của chàng để cứu Jean và cứu bản thân.
Vậy là Ian có yêu người phụ nữ trước mặt ông không? Hay điều ông nghĩ trước đây chỉ là một phỏng đoán?
Ian rất giống ông nội của chàng ngày xưa. Rất nhiều người đàn bà yêu cụ, nhưng chỉ một người cũng đủ lấp đầy trái tim cụ.
Bà quản gia Margaret không hề thiên vị khi bà kể với ông bác sĩ nghe về việc Diana đến đây, về những việc cãi lộn giữa Ian và nàng cũng như về những bữa ăn hai người ngồi ăn lặng lẽ, không ai nói với ai một lời. Khi nghe kể rằng Diana đến đây không có bà vú nào tháp tùng, bác sĩ thoạt đầu đã nghĩ ngay nàng là một cô ca sĩ quán rượu, có làn tóc nhuộm và sống buông thả.
Nhưng hôm nay, chỉ liếc nhìn Diana, bác sĩ biết ngay là mình lầm, rõ ràng đây là một cô gái có dòng máu cao quý và nghe đến họ của nàng, ông hiểu ngay rằng lớp con gái trẻ thời nay đâu cần có vú già kè kè bên cạnh để che chở. Bác sĩ nhấp một ngụm rượu nhỏ porto rồi thong thả nói:
- Cậu ta rất nặng nhưng bây giờ thì yên tâm rồi. Cô không nên lo quá. Cậu Ian có sức khỏe gấp mười người bình thường.
- Tôi xin phép vào thăm anh ấy, được không ạ? – Diana năn nỉ.
Bác sĩ lắc đầu:
- Phải vài ngày nữa, - ông nói kiên quyết.- Lúc này cậu ta chưa nhận ra cô đâu, mà nếu nhận ra thì tôi lo nhiệt độ sẽ tăng vụt lên đến mức nguy kịch ấy chứ, - ông nói và hơi mỉm cười thân thiện.
Diana cũng mỉm cười để cảm ơn.
Bác sĩ nói tiếp:
- Tôi nghĩ cô không nên chỉ ngồi mà lo lắng, chẳng ích gì cho cậu ta đâu. Thời gian là thứ không thể đẩy cho nó trôi nhanh lên được. Tốt nhất là cô nên ra ngoài dạo chơi, lấy tất cả ngựa của Ian ra cưỡi, chỉ có điều cẩn thận kẻo gãy cổ đấy.
Ông ngạc nhiên thấy mặt Diana đỏ bừng. Ông không biết câu nói của ông đã gợi lên trong lòng nàng kỷ niệm đau buồn về con ngựa Starlight mà mỗi khi nhớ lại nàng đều rất xấu hổ.
- Nhưng thôi, - ông nói tiếp – tôi phải đi thôi.
Ông đứng dậy:
- Tôi còn một bệnh nhân nữa cũng ở trên đảo này, nhưng ở đầu kia, một bà rất không bình thường. Cô đã gặp bà Nanet Carmichael bao giờ chưa?
- Ôi, tôi gặp rồi, - Diana vội vã đáp. – Bác sĩ định nói đến bà phù thủy phải không?
- Đồn bậy! – bác sĩ nói. – Nếu bất cứ người phụ nữ vùng Scotland nào có số phận bi thảm đều bị coi là phù thủy thì chúng ta sẽ có cả một binh đoàn phù thủy.
- Ông cho tôi đi theo được không? – đột nhiên Diana nói. – Xin bác sĩ cho tôi đi với. Ngồi nhà một mình buồn lắm.
- Cũng được, - bác sĩ nói.
Diana vội lấy măng tô khoác lên người rồi đi theo bác sĩ. Họ xuống ca nô máy riêng của bác sĩ. Ông vẫn dùng phương tiện này để đi thăm bệnh nhân trên các đảo.
Mặt biển phẳng lặng và Diana thầm nghĩ, nhìn mặt nước kia khó có thể tưởng tượng là có lúc nó hung dữ đến như hôm trước. Bầu trời phủ mây, chỉ thỉnh thoảng mới ló ra một mảng da trời xanh. Tuy nhiên các đỉnh núi đều có mây che phủ.
Túp lều của bà Nanet cách lâu đài không xa.
Lúc gần đến nơi, ông bác sỹ tắt máy, dùng tay chèo. – Rong biển ở đây rất rậm và nguy hiểm. Chân vịt vướng vào dễ gãy như chơi.
Diana cúi nhìn xuống nước trong vắt. Nàng thấy cả một rừng những cành màu đỏ nâu dưới làn nước.
Bác sỹ nhanh nhẹn và thành thạo nhảy lên một mô đã ven bờ rồi kéo ca nô vào, đỡ Diana lên. HỌ theo một lối đi nhỏ giữa các tảng đá rồi bước lên con đường trải sỏi để đến trước cửa túp lều bà Nanet.
Bác sỹ gõ nhẹ mấy tiếng lên cánh cửa. Một giọng nói yếu ớt, mỏi mệt mời khách vào.
Gian phòng hình vuông, trải bằng một thứ chiếu tết bằng thân những cây sậy. Giường kê bằng những hộp gỗ to nhỏ và đã vỡ, chắc là những mảnh gỗ bà vớt được ngoài biển vào những hôm gió lớn đưa chúng vào bờ. Bà Nanet nằm trên giường, đắp bằng rất nhiều mảnh vải cũ kỹ ghép lại. Các cửa sổ đều bịt bằng giấy dầu.
Tuy trông nghèo nàn đến mức thảm hại như vậy, nhưng túp lều lại sạch sẽ một cách không ngờ. Lò sưởi tắt ngấm, nhưng ba con mèo của bà cụ vẫn châu vào đó, chắc chúng hy vọng lửa sẽ được đốt lên.
Bác sỹ nói:
- Tôi dẫn đến thăm bà một cô gái đây, - ông nói và ra hiệu cho Diana bước vào.
Bà Nanet vất vả ngóc đầu lên nhìn nàng. Thoạt đầu bà cau mặt, nhưng rồi bà cố nở một nụ cười, nhe hai cái lợi không còn răng. Bà nói gì đó bằng thổ ngữ.
- Bà cụ bảo rằng bà cụ nhớ ra cô rồi, - bác sỹ dịch lại.
- Vâng, tôi đã đến thăm cụ một lần, hôm đó tôi đi ngựa. Ông nói giúp là tôi rất buồn thấy bà không được khỏe.
Bác sỹ dịch lại câu nói của Diana sang thổ ngữ. Bà gà không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng, giống hệt như lần đầu nàng đến đây. Rồi một lát sau bà mới trỏ nàng, lẩm bẩm câu gì đó.
Diana biết cụ già nói về nàng nên nóng lòng chờ lời dịch của bác sỹ. Ông bác sỹ lấy trong sắc một lọ thuốc đưa bà cụ rồi nói gì đó. Sau đấy ông đứng dậy cáo từ.
Lúc ra đến ngoài, nàng hỏi:
- Bà Nanet nói về tôi thế nào?
- Bà cụ đang trong thời điểm có tài tiên tri. Chính vì vậy mà dân ở đây bảo bà là phù thủy. Theo tôi đấy chỉ là khả năng nhìn thấy được những thứ người bình thường không thấy. Cái khả năng đó phần nào dễ có ở những người dân thất học. Những người đó nếu được học hành lại mất đi cái khả năng kia.
- Nhưng bà cụ nói thế nào? – Diana sốt ruột hỏi.
- Bà cụ bảo cô dùng muôi lớn khuấy các nỗi đau buồn và bây giờ cô không biết làm cách nào để dập tắt ngọn lửa đang thiêu cháy trái tim cô. Tất nhiên là bà cụ nói bằng thứ ngôn ngữ hình ảnh. Nhưng ý nghĩa sâu xa của câu đó, theo tôi, là cô tự chuốc lấy tai họa cho bản thân cô. Có đúng vậy không?
- Tôi e là đúng, - Diana đáp. – Trước đây tôi quá ngu ngốc.
- Tất cả chúng ta, ai cũng có những lúc ngu ngốc, trong một thời điểm nào đó trong đời. Cho nên chúng ta luôn cần rút kinh nghiệm.
Diana gật đầu tán thành.
Nàng thấy ông bác sỹ không “cho ca nô quay trở lại đường cũ.
- Ta chưa về lâu đài sao, thưa bác sỹ?- Diana ngạc nhiên.
- Tôi còn phải đến thăm một bệnh nhân nữa. Đúng ra là một bà mẹ vừa sinh con, do chính tôi đỡ. Cô không phản đối chứ?
- Vâng, tất nhiên.
Bác sỹ cho ca nô chạy theo ven bờ, nói:
- Hầu hết trẻ con ở đây đều do tôi đỡ và tôi là cha đỡ đầu của tất cả bọn chúng.
Ca nô đỗ lại và hai người lên bờ đá. Một túp lều tranh gọn gàng xinh xắn, xung quanh là vườn cây, rõ ràng được chăm sóc hết sức chu đáo.
Trông bên ngoài túp lều không lớn, nhưng vào bên trong, Diana thấy khá rộng, gồm ba phòng: bếp, phòng khách và phòng ngủ, thấy một phụ nữ ngồi trên giường đang cho con bú. Đứa trẻ đỏ hỏn, hai cánh tay bé xíu quờ quạng.
Bác sỹ nói:
- Đây lầ cô Mary và đây là con đầu lòng của cô.
Diana thấy người phụ nữ nhoẻn miệng cười hết sức mãn nguyện.
- Trai hay gái? – Diana hỏi.
- Trai, - bác sỹ đáp. – Lớn lên nó sẽ là một dân chài khỏe mạnh và vui tươi giống như cha nó hiện giờ.
Diana nói:
- Bác sỹ nói giúp với chị ấy tôi thấy đứa bé rất đáng yêu.
Bác sỹ dịch xong, người phụ nữ nhìn Diana, cười cảm ơn.
Họ nán lại đấy chừng vài phút rồi bác sỹ đưa Diana xuống ca nô để chở nàng về lâu đài.
Ngồi trong ca nô, Diana miên man suy nghĩ. Hình ảnh đứa bé đáng yêu làm sao. Nàng ao ước có một đứa con như thế. Một đứa con của Ian và lớn lên nó sẽ giống chàng: vạm vỡ, đẹp trai, khôi ngô, quả cảm.