← Quay lại trang sách

Chương 21

Ngày hôm sau là một ngày rất dài đối với Diana. Bác sỹ đến lâu đài từ sáng sớm. Lúc đó nàng chưa dậy.

Lúc ngồi ăn điểm tâm với chị y tá William, Diana phải trả lời rất nhiều câu hỏi của chị ta. William tò mò muốn biết về cuộc sống của lớp trẻ ở thành phố lớn. Chị hỏi nàng về những lạc thú của họ, những bữa tiệc, những cuộc vui chơi thâu đêm. Thái độ trả lời hờ hững của Diana làm chị ta vẫn còn thèm thuồng. Theo quan niệm của William thì đàn ông ở thành phố lớn tất phải si mê các ngôi sao nghệ thuật, các diễn viên điện ảnh và sân khấu, bởi họ đều xinh đẹp, tài ba tuyệt vời.

Nghe chị ta nói, Diana thầm nghĩ, “giá được như thế”.

William hỏi nhiều thứ mà Diana không biết để trả lời, chẳng hạn hoàng tử xứ Galles sẽ lấy ai, hoặc ngôi sao nghệ thuật Evelyn sắp lấy một công tước phải không, vân vân và vân vân. Trong khi nghe chị ta thao thao kể về đủ mọi lời đồn đại, Diana thầm nghĩ, hình như những con người này có quá ít thứ để giải trí.

Chị y tá William cũng như cô hộ lý Mc Leod đều hết sức tận tụy trong việc chăm sóc bệnh nhân. Tuy nghe họ kể đủ thứ chuyện đồn đại làm nàng khó chịu, nhưng Diana vẫn phải thầm phục thái độ nhân từ và tinh thần trách nhiệm cao của họ đối với Ian.

William có dáng phúc hậu nhưng không đẹp. Chị mau chóng mến Diana và thích thú tâm sự với nàng. Tuy không có hào hứng nghe chuyện, nhưng vì William kể quá say sưa nên Diana đành phải cố lịch sự nghe.

- Cô có thể tưởng tượng được không, tiểu thư Diana , tôi còn nhớ một kỷ niệm hồi mới làm nghề y tá. Bấy giờ sau thời gian tập sự. Hôm đó tôi đang cọ sàn bên ngoài phòng mổ, thì bác sĩ, ông ta còn trẻ nhưng cũng đến cái tuổi không thể xử sự như vậy được, ông ta mở cửa phòng mổ, gọi tôi vào. Trong phòng chỉ có một mình ông ta. Và ông ta đã đề nghị với tôi…ôi, tôi xấu hổ không thể nói ra cụ thể điều ông ta yêu cầu. Đó là làm cái chuyện đáng xấu hổ. Tôi nói thẳng với ông ta như vậy. Ông ta xin lỗi. Lúc đó tôi mới mười tám tuổi và tôi có lý. Ông ta cũng hiểu ra là như vậy…

- Đúng thế rồi, - Diana đệm theo.

- Tôi kể chuyện ấy ra không phải để nói rằng họ đều như thế cả. Bởi nhiều bác sỹ thật tốt, chẳng hạn như bác sĩ Simpson. Tất cả mọi người đều quý mến ông ấy. Nhiều cô gái mê ông ấy, tôi biết có những cô gái gần như xỉu đi khi nghe ông ấy nói, nhưng không bao giờ ông ấy lợi dụng tình cảm đó của họ. Tôi phục ông Simpson về điểm đó. Tất nhiên một số y tá giúp việc được ông ấy mến đặc biệt, nhưng tình cảm chỉ dừng lại ở đó, không đi xa hơn. Đã có lần tôi nói với cô hộ lý Mc Leod, loại đàn ông như bác sĩ Simpson thì nếu ông ta sống trên hoang đảo với một phụ nữ, chắc chắn ông ta vẫn đối xử lịch sự với người phụ nữ kia. Trên đời không phải có nhiều người như bác sĩ Simpson đâu, cô công nhận không, tiểu thư Diana thân mến?

- Công nhận, - Diana cố lấy giọng quan tâm nói.

- Tôi thấy cô còn quá trẻ, nhưng chắc cô đã thấy rằng gặp được người đàn ông đáng cho mình tin cậy không phải dễ. Cô lại có, xin lỗi được nói thế này, có nhan sắc hấp dẫn và ngon lành, cho nên đàn ông càng dễ muốn lợi dụng cô. Tôi đã có kinh nghiệm về chuyện đó.

Thấy vẻ mặt đau khổ và lúng túng của William, Diana bèn chuyển sang chuyện khác.

- Còn cô Mc Leod, cuộc sống có may mắn không?

- Nói riêng với cô, tiểu thư Diana thân mến, số phận của Mc Leod lại vô cùng bất hạnh. Mc Leod không muốn ai biết chuyện riêng tư của cô ấy, cho nên tôi kể ra với cô, cô tuyệt đối không được để lộ cho Mc Leod biết là cô biết nhé?

- Chị yên tâm, chị William thân mến.

- Câu chuyện của Mc Leod rất buồn. Lỗi tại cô ấy hấp tấp quá, tôi đã nói với Mc Leod như vậy rồi. Hồi đó, à nhưng cô không được lộ ra với ai nhé?

- Chị yên tâm, - Diana đáp.

- Chuyện xảy ra lâu rồi. Lúc đó Mc Leod chừng hai tám tuổi. Hồi ấy cô ta không béo phì như bây giờ. Vóc người mảnh mai, rất dễ thương. Một bác sĩ phẫu thuật cần thực hiện một ca mổ ngoài thành phố Endimbourg. Ông ấy mời tôi và Mc Leod đi với một chị y tá khác.

Sau này Mc Leod thuật lại với tôi sự việc đã diễn ra như thế nào. Bệnh nhân họ phải mổ tên là ông Munro. Vì khối loét trong ruột kéo dài đã mười năm nên sức khỏe ông ta kiệt quệ và đau đớn hành hạ ông ta ghê gớm.

Vừa nhìn thấy Mc Leod lần đầu, ông ta đã mến cô ấy và nhất định không cho một nữ y tá hay hộ lý nào khác phục vụ thay Mc Leod. Bác sĩ đành nhượng bộ và thế là suốt ngày đêm Mc Leod bên cạnh người bệnh, chăm nom, săn sóc, làm đủ mọi việc.

Thế là bắt đầu xảy ra chuyện. Mc Leod mồ côi cha mẹ, nên có tính thương người. Thấy ông Munro trong tình trạng thảm hại, cô ấy rất thương. Rồi qua những ngày vất vả, tận tụy chăm sóc, dần dần tình thương ấy biến thành tình yêu. Phải nói Mc Leod có tính trách nhiệm cao. Cô ấy làm việc không tiếc sức và do hầu như không được nghỉ ngơi, cô ấy phờ phạc ghê gớm. Bệnh nhân sau ca mổ sức khỏe lên dần. Ông ta bắt đầu nhận thấy tình cảm đặc biệt của cô hộ lý đối với mình. Thế là cái hôn đầu tiên xảy ra. Tình cảm của họ ngày càng phát triển gắn bó.

Đến một hôm, ông Munro ấy bảo Mc Leod, gọi cô ta bằng tên: Ethel yêu quý. Tôi rất lo đến lúc chúng ta phải chia tay nhau. Tôi rất yêu em và tin rằng em cũng yêu tôi. Nhưng tôi hi vọng em đã biết là tôi có gia đình.

Mc Leod không biết. Và khi nghe Munro nói đã có vợ, cô ấy choáng váng. Khốn nỗi mối quan hệ của họ đã đi quá xa.

Mc Leod yêu ông Munro kia say đắm, nhưng cô kiên quyết. Đến khi ông báo tin đã chia tay với vợ, tình hình cũng không khấm khá hơn. Ông Munro kia năn nỉ Mc Leod sống với ông, hứa sẽ đi bất cứ nơi nào cô ấy muốn. Nhưng Mc Leod không nghe. Sau khi trở về đây, Mc Leod có nhận được hai lá thư của ông Munro nhưng cô ấy đều không bóc ra đọc mà gửi trả lại. Tôi đoán bây giờ thì cô ấy ân hận thái độ ngày đó.

Sau đấy không còn cơ hội may mắn nào nữa và nếu có đến thì Mc Leod cũng đã dửng dưng. Cô ấy làm thế là có lý, nhưng tôi vẫn nghĩ là cô ấy đã bỏ qua cơ hội để đem lại cho cô ấy hạnh phúc. Rất có thể ông Munro vẫn còn yêu Mc Leod, nhưng biết làm sao được?

- Tội nghiệp chị ấy, - Diana nói.

- Đúng thế, nhưng có điều lạ là tôi không thấy Mc Leod tỏ vẻ đau khổ bao giờ. Cô ấy đã quen với số kiếp bất hạnh đó rồi chăng? Ôi, nhưng tôi phải vào với bệnh nhân bây giờ. Rất có thể ngài Carstairs đã thức dậy rồi.

Chị y tá William hấp tấp đứng dậy, chạy đi.

Hôm đó Diana không thấy mặt Jean, nhưng nàng nghĩ, rất có thể chị y tá William tế nhị đã tránh không để Jean giáp mặt nàng.

Suốt ngày hôm ấy Diana chỉ thơ thẩn trong phòng, không làm được việc gì. Nhìn vào đâu nàng cũng thấy hình ảnh Ian và những kỷ niệm gắn bó với chàng. Nhìn vào phòng khách, Diana nhớ hôm chàng nhấc bổng nàng lên đem vào phòng ngủ của nàng. Nhìn vào phòng ăn, Diana nhớ lại những lúc họ ngồi ăn lặng lẽ, căng thẳng, hoặc nói vài câu đốp chát nhau.

Diana khao khát được nhìn thấy Ian nhưng bác sĩ chưa cho. Nàng không còn hào hứng đi đâu. Bác sĩ khuyên nàng ra ngoài dạo chơi, cưỡi ngựa, nhưng nàng không đủ sức nhảy lên lưng ngựa. Chưa kể nàng thầm nghĩ, chưa được Ian cho phép nàng chưa có quyền lên lưng bất cứ con ngựa nào, sau cái chết thảm thương của con Starlight.

Đêm, Diana mơ thấy toàn ác mộng. Nàng thấy mình bị đắm xuồng, kêu cứu nhưng không ai nghe thấy. Rồi Jean lái xuồng máy chạy ngay bên cạnh, nhìn thấy nàng chới với trên biển, cô ta lạnh lùng bỏ đi, bỏ mặc nàng. Và lúc ấy trên mặt Jean hiện lên một nỗi căm thù khủng khiếp.

Sáng thức dậy, Diana thấy trán ướt đẫm mồ hôi. Nàng chợt nghĩ đến Ian, bèn thì thầm đau đớn: “Ian, em yêu anh. Chẳng lẽ anh không hiểu ư? Em yêu anh, Ian…”

Hôm sau, vào khoảng giữa trưa, bác sĩ đến, thấy nàng mắt thâm quầng và mặt xanh xám như người ốm. Ông bèn cho nàng uống thuốc an thần. Sau khi vào kiểm tra tình hình bệnh nhân, ông ra gặp nàng và nói:

- Tôi thấy tình trạng của cô suy sụp quá rồi. Cứ như thế này tôi đâm phải chăm sóc hai bệnh nhân mất. Vì vậy tôi nghĩ ra một thứ thuốc hiệu nghiệm cho cô, tiểu thư Diana. Tôi cho cô gặp Ian. Cậu ta đã khá hơn chút ít và cô có thể vào gặp. Nhưng với điều kiện không được quá hai phút. Và phải nói thêm với cô là Ian không thể tiếp lâu hơn được. Tôi làm thế này cũng là liều lĩnh đấy, nhưng tôi không muốn có hai người bệnh phải trông nom.

Diana mừng quá, nhưng nàng không nói gì. Chị y tá William mở cửa rất nhẹ, không gây một tiếng động nào. Họ vào.

Các rèm đều buông xuống, nhưng trong phòng không tối. Ian nằm trên giường, mắt nhắm. Da chàng xanh hết mức làm Diana hết sức xót xa. Cánh tay trái bó bột và đầu vẫn quấn băng.

Diana rụt rè bước đến giường. Liệu nhìn thấy nàng, Ian sẽ có thái độ ra sao đây? Ngay bác sĩ cũng chưa biết mỗi bất hòa trước đây giữa hai người. Diana nghĩ rằng nếu biết, chắc ông ta cũng không cho nàng vào thế này. Diana rất lo làm cho Ian xúc động quá nhưng nàng không thể bỏ qua một cơ hội được nhìn thấy chàng. Nàng có cảm giác như đã chờ đợi giây phút này hàng thế kỷ rồi. Bác sĩ đứng trên giường, cúi xuống khẽ nói:

- Ian, tôi dẫn một người muốn thăm cậu đây.

- Ôi, vì chúa xin đừng an ủi tôi đấy, tôi không phải loại cần an ủi, thương hại, - chàng mỉm một nụ cười rất nhẹ.

- Không phải chuyện an ủi đâu. Mà vị nữ khách này tha thiết muốn nhìn thấy cậu.

Ian từ từ mở mắt, nhưng vừa nhận ra Diana, chàng chồm lên, toàn thân căng thẳng.

- Thì ra là cô? – Chàng nói thều thào.

Bác sĩ tránh ra để cô đến gần bệnh nhân, vừa để theo dõi sắc thái chàng.

Ian cau mày nói tiếp:

- Cô đến đây để làm gì?

Choáng váng, Diana tắc họng không nói ra lời được. Nàng không ngờ nhìn thấy nàng, Ian lại uất hận thế này. Nàng ấp úng:

- Tôi đến đây…

Ian ngắt lời:

- Đi khỏi đây ngay. Cô nghe rõ tôi nói gì chứ? Cô phải đi ngay khỏi đây, ngay lập tức, khỏi cái đảo này.

Giọng chàng tuy mạnh mẽ nhưng như quát. Bác sĩ vội chạy lại, lấy mạch.

- Bình tĩnh đã Ian. Cậu phải giữ bình thản.

Ian nhắc lại:

- Nhưng phải đuổi cô ta ra khỏi vùng đất này. Ông nghe rõ chưa? Tống cổ cô ta đi.

- Thôi được, cậu hãy bình tĩnh…

Cơn giận dữ khiến Ian cố ngẩng đầu lên, nhưng đau quá, chàng nhăn mặt và buông đầu rơi xuống. Diana đứng như tượng gỗ rồi đột nhiên nước mắt trào ra.

Nàng ôm mặt băng khỏi phòng bệnh, suýt đâm sầm vào chị y ta William đang chạy vào vì nghe tiếng nói của Ian.

Trong lúc chạy về phòng, Diana chỉ nghe thấy tiếng Ian văng vẳng bên tai:

- Đi khỏi đây ngay! Đi khỏi cái đảo này ngay!...