← Quay lại trang sách

Chương 22

Người thu xếp hành lý cho Diana ra đi ngày hôm sau chính là ông bác sĩ. Bản thân nàng đầu óc rồi bời, không còn nghĩ được thứ gì hết. Nàng rất muốn ở lại lâu đài, nhưng mệnh lệnh Ian đã đưa ra, không ai dám trái lời. Cả ông bác sĩ cũng như chị y tá và chị hộ lý. Diana tuy vậy vẫn ôm hi vọng Ian nghĩ lại và gọi nàng vào cho gặp lần nữa. Khi đó nàng sẽ nói để chàng hiểu.

Lúc ông bác sĩ lên tìm nàng để đưa nàng vào đất liền, nàng nói:

- Tôi không muốn đi. Ông có thể nói hộ với Ian…

- Tôi nói rồi.

Diana hiểu thế là hết hi vọng.

- Tạm biệt, - nàng mỉm cười buồn bã nói lúc đoàn tầu vào ga.

- Cảm ơn ông đã tốt với tôi.

- Cầu chúa phù hộ cho cô, tiểu thư Diana thân mến.

Bác sĩ cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói tiếp:

- Cô nên nhớ rằng mọi sai lầm đều có thể sửa chữa, miễn là ta nhẫn nại và quyết tâm.

- Tôi xin ghi nhớ lời khuyên của ông, - nàng nói rồi hôn lên má ông già.

- Chúc cô lên đường may mắn, - ông bác sĩ đỡ cô lên toa tầu.

Diana nhìn ông đứng nhìn theo nàng cho đến khi con tàu chạy rất xa. Sau đó hình ông bác sĩ khuất sau một góc quặt của đường ray. Nàng ngoái lại nhìn về phía Tây. Đảo Ronsa chỉ còn là một nét dài xa tắp, Diana thầm nghĩ, mình đã thay đổi. Cho dù Ian có quên nàng và nàng không bao giờ đặt chân lên đảo Ronsa nữa thì nàng cũng không còn là Diana ngày trước. Cô gái bị Ian bắt cóc ngày nào đã hoàn toàn tan biến và bây giờ là một Diana khác.

Diana chưa biết nàng sẽ sống ra sao trong mấy tuần lễ từ nay cho đến khi cha mẹ nàng từ Mỹ trở về.

Nàng hoàn toàn một mình, cho nên tha hồ tự do muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên sự tự do ấy không làm nàng sung sướng. Nàng thấy quá mệt mỏi, không thiết gặp gỡ đám bạn bè cũ để chơi bời nữa.

Điểm lần lượt những bè bạn đó, Diana hiểu ra rằng nàng không còn chịu nổi sự quan tâm mà họ tưởng ban cho nàng, khi họ thấy nàng cần thanh thản và yên tĩnh. Vốn biết tính nàng xưa nay thích không khí hội hè chắc chắn họ cho rằng nguyên nhân khiến nàng thích yên tĩnh lúc này chỉ là do nàng thất tình. Không thể có nguyên nhân nào khác. Mà nàng thì không muốn họ nghĩ thế.

Nhưng vừa về đến nhà trên quảng trường Grosvenor, nang hiểu ngay rằng số phận cuộc đời nàng đã được định sẵn một chuyện. Bà vú Ellen ốm nặng. Sốt kéo dài và bệnh thấp khớp mãn tính hành hạ bà già. Do tuổi cao nên bà không còn sức chống đỡ tật bệnh. Bác sĩ nói riêng với Diana rằng lần này bà Ellen sẽ không qua khỏi.

Nghĩ đến chuyện mất bà vú già, Diana rất đỗi hoang mang đồng thời rất ân hận. Trong suốt hai mưới nhăm năm trời bà vú Ellen tận tụy chăm sóc và yêu mén nàng, vậy mà nàng chưa làm được gì để đền đáp công ơn to lớn ấy. Nếu mẹ nàng là người sinh ra nàng thì bà Ellen là người nuôi dạy nàng. Ngay cả khi Diana còn ẵm ngửa, phu nhân Stanlier cũng chỉ mỗi ngày ghé vào phòng vú thăm con gái hai lần. Còn đêm ngày, chỉ một mình vú Ellen trông nom, cho nàng ăn, cho nàng ngủ, dỗ dành nàng, dạy nàng tập nói, tập đi.

Có khi chính vì bà chăm nom nàng, chiều chuộng nàng quá mà Diana đâm hư chăng? Nhưng bà Ellen giàu lòng mẫu tử. Giá như bà nhận lời cầu hôn của một trong những người đàn ông đến với bà, chắc chắn bà sẽ hết lòng vì con cái.

Cũng chính vì lòng mẫu tử đó mà khi bà vú bắt đầu trông nom Diana, bà quý nàng đến mức không còn thiết lấy chồng nữa.

Phu nhân Stanlier thậm chí đôi khi ghen với bà Ellen, thấy bà vú tranh mất tình cảm của con gái đối với mẹ nó. Nhưng phu nhân là người hiểu biết nên bà gạt đi lòng ghen tuông, mà chỉ giữ lại lòng biết ơn đối với bà vú của con gái mình.

Vậy mà bây giờ bà Ellen nằm đó, yếu ớt, bệnh hoạn và bất chấp bệnh tình, bà vẫn lo cho Diana, vẫn chỉ nghĩ đến nàng.

Các bác sĩ thu xếp để những ngày cuối cùng của bà vú già không phải chịu đau đớn và được trôi qua trong thanh thản.

Diana vừa về đến nhà, nàng đã được bác sĩ cho vào thăm bà Ellen. Nàng vừa cúi xuống nhìn bà vú, vừa cố ghìm tiếng nức nở chỉ chực bật ra. Hai mắt nàng ướt đẫm.

Bà vú Ellen nhìn nàng, nói giọng rất yếu:

- Diana yêu quý, đừng khóc.

- Em không thể chịu đựng nổi thấy vú đau ốm thế này, - Diana nói.

Bà vú nhìn nàng bằng cặp mắt thấu hiểu:

- Vú biết, em buồn rầu không chỉ vì vú đau ốm.

Diana không muốn nói dối và có giấu giếm cũng vô ích. Vú Ellen là người duy nhất trên đời nàng có thể thổ lộ mọi điều và hi vọng nhận những lời khuyên vừa khôn ngoan vừa đáp ứng những điều ước ao thầm kín của nàng.

- Vú đoán đúng, - nàng nói. – nhưng vú không phải băn khoăn chuyện đó.

- em nói vú nghe đi. Cậu ta là ai vậy?

- Em không muốn làm vú lo nghĩ lúc này.

Nhưng vú Ellen đâu phải là người dễ dàng bị nàng thoái thác.

- Vú muốn biết trước khi dời khỏi thế gian này. Em nói đi, Diana yêu quý của ta.

Diana không nhìn được nữa, nàng òa khóc.

- Vú không muốn làm em buồn, nhưng chúng ta cuối cùng đều phải từ bỏ mọi thứ, đều phải về với chúa, - bà Ellen nói tiếp.

Diana cố nén lại những dòng nước mắt vẫn tuôn chảy và nàng đành phải để mặc, tuy nàng không muốn làm vú buồn.

- Em nói đi, cậu nào vậy? – bà vú nhắc lại.

Diana nhớ lời dặn của chị y tá: “tiểu thư có thể vào thăm bà gia nhưng nói thật ít, càng ít càng tốt”.

Nàng mếu máo:

- Ian Carstairs.

Phải nói lên tên chàng là một nỗi khổ tâm rất lớn của nàng.

- em yêu cậu ta phải không?

Bà vú nhìn Diana đoán trước được câu trả lời. Diana gật đầu. Bà nói:

- trong tất cả những cậu đến với em, Ian là chàng trai xứng đáng với em hơn cả. Em hãy bình tĩnh, rồi đâu sẽ vào đó. Đừng buồn và đừng khóc nữa. Câu ta yêu em. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, vú đã biết cậu ta yêu em. Em thấy đấy, vú Ellen này chưa nhận xét sai bao giờ. Chỉ cậu ta mới xứng với em, Diana.

Nói một tràng dài làm bà mệt. Bà Ellen nhắm mắt nghỉ ngơi. Diana vẫn quỳ bên cạnh giường. Lát sau bà mở mắt, nói rất khẽ:

- Đó là một người tốt…

Rồi như nói một mình bà tiếp:

- ta thèm được bồng những đứa con của hai cô cậu ấy.

Nói xong câu ấy, vú Ellen thở dài một tiếng rồi thiếp ngủ, nụ cười sung sướng vẫn đọng trên môi bà. Suốt buổi chiều Diana ngồi trên giường bệnh. Chị y tá định trực thay nhưng Diana không chịu. Nàng không muốn bỏ lỡ một phút nào bên cạnh bà vú.

Nếu cộng lại, bà vú đã ngồi bên nàng trong bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi: hàng vạn, chắc thế. Sau này lớn lên, Diana vẫn còn nhớ thời thơ ấu của nàng, đêm nào nàng cũng thấy tiếng chân rón rén của vú ghé vào xem nàng ngủ có được yên giấc không. Đến khi bị đau ốm, không còn được thường xuyên chăm nom nàng nữa, vú Ellen chỉ nghĩ đến nàng và mong nàng ghé vào để bà nhìn thấy mặt. Những hôm nàng đi ra ngoài, bà thức chờ cho đến lúc nghe tiếng xe đỗ ngoài cửa và tiếng chân nàng bước vào nhà mới yên tâm.

Buồn rầu nhìn bà già chỉ còn da bọc xương nằm trên giường, Diana thầm nghĩ, nhất định nàng phải kể vú nghe về Ian. Bởi bà đã biết mọi thứ về nàng, cả mặt tốt lẫn mặt xấu, cả chuyện vui lẫn chuyện buồn. Mọi hành động và lời nói, nàng đều thuật lại cho vú biết. Bà nghe rất chăm chú và bao giờ cũng đề ra được ý kiến giúp nàng.

Diana rất thèm kể với bà toàn bộ câu chuyện diễn ra trên đảo Ronsa, mặc dù nàng chưa dám kể với ai, và nhất là nàng ngại nhắc đến tên Ian. Nhưng nàng tin rằng vú sẽ có những nhận xét chính xác và lời khuyên quý báu mà có lẽ không ai có thể có được.

Mãi đến lúc trời xẩm tối, vú mới khẽ cựa mình. Bà thở khò khè khiến chị y tá lo lắng vội chạy lại xem thế nào. Chị nâng đầu bà lên một chút. Bà từ từ mở mắt, đưa mắt nhìn xem Diana ở đâu.

- Bé Diana của vú, - bà âu yếm nói.

Hình như bà đang sống lại thời xa xưa, khi nàng còn nhỏ xíu. Vú nói tiếp:

- Chúc bé ngủ ngon. Cầu chúa phù hộ cho bé.

Bà thở một hơi dài và tắt thở.

Những ngày tiếp theo đám tang bà vú là một chuỗi ngày đau buồn cho Diana. Nàng sống như trong mộng, vẫn chưa thể tin là vú Ellen đã bỏ nàng lại trên cõi đời. Cho đến khi người ta đóng chặt lại cửa gian phòng của vú, Diana mới thật sự cảm thấy nỗi cô đơn ùa đến bao phủ cuộc sống nàng.

Ông chú ruột nàng, em của huân tước Stanlier sống ở thôn quê, ra London để mai táng bà vú Ellen. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cháu gái, ông hốt hoảng. Ông vội vã ép cháu phải ra bãi biển nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Diana thầm nghĩ, mình thế này đâu phải do thể xác, cho nên ra biển nghỉ cũng chắc gì đã khá hơn.

Nhưng do quá mệt mỏi, nàng không buồn cưỡng lại. Và trái với nàng suy nghĩ, không khí biển đã làm nàng phần nào thanh thản trở lại và da dẻ nàng hồng hào thêm đôi chút.

Nàng đến nghỉ ở vùng Devonshire, tại nhà ông chú. May thay nhà chỉ toàn gia nhân đầy tớ, cho nên nàng tha hồ suốt ngày lang thang ngoài bãi biển vắng vẻ, không một bóng người, chỉ có những con hải âu làm bạn.

Khu vực này rất đẹp. Tòa nhà ông chú xây bên một cửa con sông. Con sông nhỏ, hai bên là những bãi cát chạy ra tận mép biển. Nàng thích thơ thẩn dạo chơi trên bãi cát. Nước biển trong vắt và xanh biếc không kém gì nước biển Địa Trung Hải. Mặt biển hiền hòa, sóng nhẹ nhàng đuổi nhau lên bờ rồi rút xuống nhường chỗ cho một đợt sóng khác từ từ xô lên.

Nơi này không có làng mạc mà chỉ có một số túp lều tranh của dân chài, và một quán rượu nhỏ chuyên bán rượu táo địa phương.

Giữa trưa, sau khi tắm xong, đôi khi Diana ngồi trên băng ghế dài trước cửa quán, tay cầm một vại rượu táo.

Tom Broom, chủ quán “người thủy thủ” là con người khá đặc biệt. Vóc ông ta cao lớn, ông ta từng là dân chài, võ sĩ quyền Anh, nổi tiếng là dùng những đòn thô bạo. Sau khi lấy vợ, ông ta béo phị ra đồng thời trở nên hiền lành như con cừu. Bây giờ ông thích trẻ con và chúng cũng rất yêu ông.

Khi lần đầu tiên Diana nhìn thấy người phụ nữ đã làm nên chuyện động trời đó, nàng suýt phá lên cười. Bởi bà Broom có lẽ là người bé nhỏ nhất trong số những phụ nữ bé nhỏ mà nàng đã nhìn thấy. Bà ta chỉ thấp thêm vài phân nữa thì sẽ thành người lùn rạp xiếc. Nhưng bà ta lại rất cân đối và Diana đoán rằng hồi trẻ bà ta rất hấp dẫn. Chắc chắn Tom đã mê mẩn bà ta.

Trông hai người đi bên nhau, người ta thấy họ là một cặp đặc biệt. Như thể Tom có thể bóp vợ chỉ bằng hai ngón tay. Nhưng Tom lại rất sợ bà ta. Bà ta là người ra lệnh và Tom răm rắp thi hành. Nếu ông ta cãi hoặc chần chừ, bà ta bám theo như con chó con sủa sau lưng con chó to, thế là Tom vội vã nhận lỗi, xấu hổ và thực hiện ngay tất cả những gì bà ta muốn.

Hai đứa con trai, may thay lại giống bố. Vai rộng, thân hình vạm vỡ, chắc hẳn lớn lên chúng sẽ thành những trang nam nhi cường tráng. Chúng là niềm kiêu hãnh của người mẹ, còn bản thân Tom lại quý đứa con gái nhỏ xíu, đến nỗi lên năm rồi mà vẫn nằm gọn trong nôi và suốt ngày nhảy nhót như con búp bê xinh xắn hoặc như bà tiên tí hon trong câu chuyện cổ. Diana bảo ông ta:

- Cô bé dễ thương quá, bác Tom ạ. Cặp mắt xanh biếc và làn tóc óng vàng. Chỉ vài năm nữa thì bác sẽ phải dùng gậy để xua đám trai trẻ kéo đến đây đấy.

Bác ta cười hô hố nghe rất vui tai:

- nhưng chuyện ấy mẹ nó sẽ lo, - bác nói. – Bà ấy đã tính sẵn mọi kế hoạch cho con cái rồi. Thằng Billy thì theo nghề thủy thủ. Thằng Roland thì làm thủy thủ trên tàu buôn, còn con Jennie…cô biết bà vợ tôi dự định như thế nào về đứa con gái không?

- Tôi chịu, Diana đáp- bác gái tính thế nào?

- Bà ấy tính cho nó vào học trong trường nữ sinh nội trú, như con gái các gia đình cao sang ấy. Cô có thể tưởng tượng được không?

- Tôi cho rằng bác gái nghĩ thế là khôn ngoan đấy.

- Đúng. Không chỉ khôn ngoan mà còn đầy tham vọng nữa chứ. Cô chưa biết vợ tôi mơ tưởng cao sang đến mức nào đâu. Thậm chí đã có thời bà ấy muốn tôi tham gia ủy ban hành chính của quận đấy. Tôi, cô nghe rõ chưa?

Bác Tom lại cười hô hố nghe rất vui tai rồi nói tiếp:

- tôi như thế này mà lại ngồi bàn giấy, giữa những vị còm cõi ấy hay sao?

Đúng lúc ấy, nghe tiếng cười của chồng, bà vợ ngó đầu vào:

- Ôi, chào tiểu thư Diana!

Nàng có cảm giác bà định mắng mỏ gì chồng nhưng thấy nàng nên cố ghìm lại. Nàng mỉm cười nói:

- chúng tôi đang nói đến chuyện gia đình nhà ta đấy. Bác Tom bảo tôi là bà định cho cháu Jennie vào học trường nữ sinh nội trú.

- Đúng thế, nhưng phải chờ vài năm nữa. Bây giờ việc đầu tiên là lo cho hai thằng con trai. ÔI, tôi cho tiểu thư xem ảnh chúng nhé.

- Vâng thưa bác.

Bà chạy đi và lát sau quay vào, cầm tấm ảnh chụp hai thằng con trai. Hai cậu bé đứng thẳng đuỗn, nghiêm nghị, tay bám vào chiếc thang trong xưởng nhiếp ảnh. Diana không thể ngờ đây lại chính là hai cậu trai đang chạy nhảy vui vẻ ngoài bãi biển, mặt mũi lấm lem.

Nhưng đối với mẹ chúng thì cả hai cậu là những đứa trẻ đáng quý nhất trên đời. Bà ta nói:

- tiểu thư có thấy chúng đẹp trai không?- bà ta kiêu hãnh nói. – Nhưng chúng hiện không còn ngô nghê như thế này nữa đâu. Tiểu thư nhìn chúng đang nghịch ngợm như những thằng quỷ kia kìa.

- Tôi thấy hai cháu có dáng tươi vui và khỏe mạnh! Nhà tôi quanh năm không đau ốm một ngày. Như thế còn tốt hơn quần áo đẹp. Đúng không tiểu thư?

Bà Tom mỉm cười. Bà chạy ra ngoài gọi:

- Billy, Roland, về ngay rồi rửa ráy đi! Mẹ không hiểu hai đứa làm gì mà áo quần nhem nhuốc đến thế. Không sao giặt xuể cho chúng bay. Thôi, về!

Hai đứa trẻ không dám nói lại một lời, cung cúc về nhà.

Tom nói, sau khi bà vợ đã vào khuất trong nhà:

- Bà vợ tôi đáng quý không, thưa tiểu thư? Suốt ngày bà ấy quát mắng chúng, được cái chúng rất ngoan, không dám cãi mẹ một câu, cứ răm rắp theo mọi mệnh lệnh của bà ấy. Tôi thấy cách dạy con như vậy là đúng. Như tôi chẳng hạn, thưở nhỏ cũng suốt ngày bị mẹ tôi chửi mắng.

- Bác nói rất đúng, - Diana nói.

Khi sức khỏe tạm hồi phục, Diana bắt đầu suy nghĩ về bản thân mình. Nàng hiểu ra rằng, mặc dù vú Ellen không còn nữa để lại trong lòng nàng một khoảng trống mênh mông, mặc dù sự việc xảy ra trong quan hệ với Ian trục trặc, nàng không có quyền bi quan, không có quyền chán nản.

Nàng phải tiếp tục sống, ngay cả khi nàng bị tổn thương trầm trọng. Mà lúc này nàng đang bị tổn thương như thế. Diana có cảm giác con người nàng bị phân đôi, nàng chỉ sống bằng một nửa con người, còn nửa kia chia ra một phần nằm lại ở Ronsa và một phần ở nghĩa trang Kensai, nơi vú Ellen đang yên nghỉ.

Diana thầm nghĩ, không thể vì thế mà cứ tiếp tục mãi kiểu thơ thẩn trên bãi biển rồi sống như kẻ không hồn. Xưa nay nàng vẫn ghét thói yếu đuối và bây giờ nhìn lại, nàng thấy tự khinh mình.

Nàng tự hỏi: “Diana! Lòng kiêu hãnh của mi đâu rồi? Lòng quả cảm, tính gan góc của mi đâu rồi?”.