← Quay lại trang sách

Chương 23

Diana trở về London vài ngày thì cha mẹ nàng từ Mỹ về. Nàng lại tiếp tục cuộc sống hoạt động như xưa. Tất cả bạn bè nàng đều đã về đây, người thì từ những điểm nghỉ mát ở bãi biển Riviera miền Nam nước Pháp, người thì từ những điểm nghỉ khác trên đất Anh.

Nếu phần lớn họ nhận thấy có sự thay đổi trong con người Diana thì đồng thời họ cũng không cắt nghĩa được sự thay đổi đó do đâu. Nhan sắc Diana không giảm, nhưng bây giờ hình dáng nàng có một vẻ dịu dàng, sâu thẳm và cử chỉ dáng điệu nàng cũng không còn táo tợn, kênh kiệu và khiêu khích nữa.

Tính tình rộng lượng hơn, Diana chấp nhận bị người ta làm trái ý nàng, đôi khi nàng nhường nhịn người khác. Những thay đổi thoạt đầu chưa làm bạn bè chú ý, nhưng dần dần họ cảm thấy ở nàng có một thứ gì mới, không còn là sự hấp dẫn bề ngoài như trước nữa.

Mẹ nàng, phu nhân Stanlier thì rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của con gái. Bà cho rằng đó là do cái chết của vú Ellen và bà thầm nghĩ, không ngờ nó quý vú đến mức ấy.

Bây giờ phần lớn thời gian của nàng, Diana ở nhà. Điều này khiến cha mẹ nàng rất vui vì xưa nay con họ chuyên đi vắng. Cha mẹ nàng vẫn nghĩ rằng tuổi trẻ ở nhà với người già dễ chán, mặc dù họ rất muốn có con gái bên cạnh.

- con muốn mở tài khoản riêng ở nhà băng không?- cha nàng hỏi con gái hôm đầu tiên từ khi đến tuổi trưởng thành, nàng xin đi theo ông đến câu lạc bộ đánh golf.

- Chưa cha ạ, - Diana đáp. – mà mở tài khoản riêng để làm gì ạ?

Cha nàng ngạc nhiên khi thấy con gái trở nên quan tâm đến cha mẹ, nhưng ông chưa hiểu tại sao có sự thay đổi ấy. Và nàng ngỏ ý cùng với mẹ tham gia một số hoạt động từ thiện thì bà Stanlier sửng sốt:

- Ôi, nếu vậy thì còn gì bằng, nhưng mẹ sợ con đến đó sẽ chán.

- Không đâu, thưa mẹ. Con rất muốn được tham gia những hoạt động đó. Phu nhân Stanlier phấn khởi quá, bèn dành cả một buổi chiều dẫn con gái đến giới thiệu với bạn bè.

Diana vẫn không nhận được tin tức nào từ Scotland đến. Nàng mong chúng, tuần lễ này sang tuần lễ khác, hi vọng nhận được một tin tức dù nhỏ về Ian. Nhưng mãi vẫn không thấy gì, nàng quyết định tốt nhất là quên con người đó đi.

Tuy quyết định như vậy, hình ảnh Ian cứ trở lại, ám ảnh nàng.

Sang tháng Mười, Diana bị cảm lạnh, phải nằm nhà chữa bệnh. Tuy nhiên bệnh không có gì trầm trọng, nhưng hai tuần lễ nằm ốm đó thật khủng khiếp, dài đến mức tưởng như vô cùng tận.

Một buổi sáng, trong chồng thư do nhân viên bưu điện đem đến, có bức thư nét chữ ngoài bì tròn trĩnh và nắn nót rất lạ. Diana vội mở thư và thấy dưới kí tên “Florence William” và địa chỉ là ở Lossiemuth.

“Tiểu thư Diana thân mến,

Ngay từ hôm tôi xong việc ở đảo Ronsa sắp về, tôi đã định viết thư cho tiểu thư, nhưng từ đó đến nay tôi quá bận.

Khi ngài Ian Carstairs tương đối bình phục, có thể yên tâm, tôi và cô hộ lý Mc Leod được cử đến Caithness trong nom một bà cao tuổi bị ngã gãy chân. Bà cụ tám mươi hai tuổi nên không đau khổ gì lắm về tai nạn trên.

Sau đó tôi lại đến trông nom cho một đại tá già đã nghỉ hưu. Hiện tôi đang ở đó và tuần lễ đầu tiên tôi rất vất vả. Ông đại tá sốt liên tục. Đến nay ông đã bình phục, đang thời kỳ dưỡng bệnh cho nên tôi mới có thời giờ viết thư cho tiểu thư.

Sau khi tiểu thư đi khỏi lâu đài, ngài Carstairs bị một thời gian sức khỏe suy sụp nhưng không có gì trầm trọng lắm. Sau đấy không có ai đến thăm, mãi đến tuần cuối cùng trước khi chúng tôi rút đi, bác sĩ mới cho phép cô Jean Ross đến thăm ngài Carstairs. Về phần tôi, tôi cho rằng quyết định của bác sĩ là sai lầm, vì tôi đã thấy cách cư xử của cô ta đối với tiểu thư. Nhưng tiểu thư thừa biết tính bác sĩ và chúng tôi chẳng thể nào ngăn được.

Jean Ross đến thăm ngài Carstairs và tất nhiên đã xảy ra một sự đảo lộn lớn, mặc dù cho đến nay tôi chưa rõ sự đảo lộn ấy cụ thể là thế nào.

Tôi chỉ biết, sau cuộc viếng thăm, cô Jean Ross đi xuống thang gác, nước mắt đầm đìa. Suốt buổi chiều hôm ấy ngài Carstairs tinh thần dao động, cáu kỉnh đến lạ bởi xưa nay chúng tôi chưa thấy ngài như thế bao giờ.

Tôi đã kể lại sự việc này với bác sĩ, tất nhiên. Nhưng không thấy ông nói gì. Sau đấy ít ngày chúng tôi rất ngạc nhiên thấy bà quản gia Margaret cho biết, ông bác sĩ đã xin cho cô Jean Ross làm chân thư ký trong một bệnh viện trên đất liền. Cô không hề quay lại lâu đài để chào từ biệt, nhưng hôm đưa tiễn cô ra bến tàu, tôi không ghìm được một ý nghĩ diễn ra trong óc tôi: “thế là thoát”.

Tôi rất lo sẽ phải về bệnh viện, bởi tôi được tin bác sỹ Simpson mà tôi rất mến đã thôi không làm ở đó nữa và tất nhiên sẽ có bác sỹ khác đến thế chân ông Simpson. Tôi rất ngại sự thay đổi, vả lại người mới đến thường không biết đánh giá những người đã ở cũ.

Tôi rất hay nghĩ đến tiểu thư và cũng hay lục báo chí để tìm tên họ tiểu thư trong các tin tức hay thông báo. Tôi hi vọng tiểu thư vui vẻ. Dù sao tôi cũng tin chúng ta còn gặp lại nhau. Tôi vẫn nhớ những câu chuyện chúng ta đã trao đổi cùng nhau.”

Thân mến,

Florence William”.

Diana đọc lại đoạn nói về việc ra đi của Jean. Vậy là con rắn độc ấy đã rời khỏi Thiên Đàng. Nhưng vị trí Eva thì không còn là nàng nữa, mặc dù Jean không còn ở đó.

Nàng cố đoán thử sự việc gì đã xảy ra giữa Ian và Jean. Nàng có phỏng đoán nhưng không dám tin chắc bởi những nhận định của nàng cũng như tình cảm của nàng quá lộn xộn, rối rắm, rất có thể làm nàng đoán sai.

Giữa lúc trí óc nàng đang hỗn độn thì chuông điện thoại reo. Đó là Rosemary. Giọng chị ta nghe rất băn khoăn:

- bồ yêu quý. Tôi rất cần gặp bồ. Việc hết sức quan trọng. Tôi có thể đến nhà ngay bây giờ được không?

- Tất nhiên rồi, - Diana nói. – Tôi đang ngồi một mình. Chị có thể đến thẳng phòng tôi.

- Năm phút sau tôi sẽ có mặt.

Diana tự hỏi không biết là chuyện gì. Rosemary vừa ở miền Nam nước Pháp về cùng huân tước Leadhold. Chắc không phải chuyện ấy. Dù sao thì đúng năm phút sau, Rosemary đến. Da mặt chị ta tái nhợt và đầu tóc rồi bù, chị ôm hôn Diana rất nồng nhiệt rồi ngồi phịch ngay xuống ghế bành. Có vẻ nóng lòng muốn kể ngay chuyên.

- Có chuyện gì đấy, Rosemary?- Diana hỏi.

- Chuyện tôi không thể ngờ được, - Rosemary bật lên. – Không thể tưởng tượng được. Nếu như tôi biết có thể xảy ra một chuyện như thế thì không đời nào tôi đi chuyến nghỉ hè vừa rồi. Ai ngờ về đến nhà lại thành như vậy! Tôi uất hận đến mức không biết kể với bồ thế nào đây.

Rosemary ngưng lại một chút để lấy hơi rồi lại nói tiếp rất nhanh:

- Cho tôi xin điếu thuốc.

Diana lấy một điếu thuốc trong hộp tráng men trên bàn đầu giường đưa Rosemary châm hút.

- chị kể từ đầu xem nào, - Diana nói. – Cụ thể là chuyện gì vậy?

- henry.

- Henry? – Diana nhắc lại.

Henry, chồng Rosemary là người Diana ít nghĩ đến nhất trong khi phỏng đoán về chuyện gì đã làm Rosemary uất hận.

- Về đến nhà, tôi thấy anh ấy không bình thường, hơi ngượng ngùng lúng túng như kẻ vừa phạm lỗi. Thoạt đầu tôi cũng coi thường. Tôi chỉ nghĩ, anh ấy bị cảm sốt, hay đang bận lo nghĩ chuyện gì trong quận của anh ấy. Sau Vera mới kể cho tôi nghe mấy lần gặp Henry đi chơi với một phụ nữ tóc đen rất xinh.

Tất nhiên tôi cho là Vera trêu tôi. Cô thừa biết Henry xưa nay chung thủy với tôi hết mức và anh ấy không hề có người phụ nữ nào khác trong cuộc đời. Tóm lại là tôi vẫn chưa tin, cho đến khi tôi phát hiện một lá thư. Một lá thư khủng khiếp, nói xấu tôi và giục Henry có thái độ dứt khoát với tôi.

Người phụ nữ đó tên là Ruby Peachey, tất nhiên là chúng ta không biết chị ta và chị ta cũng không thuộc đám chúng mình. Ôi, giá chị ta thuộc “hội” chúng mình thì có lẽ tôi lại không uất đến htees. Thì ra Henry đã nghỉ cuối tuần nhiều lần với chị ta, trong thời gian chúng ta nghỉ ở miền Nam nước Pháp. Tôi không thể ngờ có chuyện đó. Henry! Ngay cả nếu nhìn thấy tận mắt Henry đi cùng với phụ nữ nào khéo tôi cũng chưa tin là anh ấy phản bội tôi. Nhưng cuối cùng tôi đã thấy lá thư, giấy trắng mực đen. Tôi bèn bắt nọn Henry thú nhận hết. Anh ấy nói rằng anh ấy yêu người phụ nữ tóc đen kia và có thể ngờ được không, Henry muốn cưới chị ta.

Rosemary kể xong, đinh ninh sẽ làm Diana rất ngạc nhiên, nhưng chị ta chỉ thấy nàng lộ vẻ buồn rầu thông cảm với bạn. Thì ra Diana lại coi hành động của Henry là có lý!

Mà đúng thế thật. Henry đã có thái độ có thể nói là ngu ngốc khi để vợ bắt nhân tình với Leadhold, nhận của Leadhold mọi quà cáp, tiền bạc. Nhưng ngu ngốc nhất là Henry chịu để vợ bỏ nhà đi vắng hai tháng trời, chơi bời thoải mái với đám đàn ông ở bờ biển nước Pháp không hề quan tâm đến chồng. Và do đó tất Henry phải có quyền tìm sự giải trí cho bản thân mình.

Diana thầm nghĩ, đàn bà đến là kỳ quái, Rosemary đâu có yêu chồng, và bây giờ chồng yêu người khác thì có gì để chị ta uất hận? bản thân chị ta có chung thủy với Henry đâu? Thấy Rosemary thật sự đau khổ, Diana lựa lời an ủi. Nhưng Rosemary mếu máo:

- Tôi không muốn ly hôn. Tôi muốn làm vợ Henry và nói cho cùng hai chúng tôi có bao giờ xích mích đâu? Lấy cô gái tóc đen kia anh ấy không thể có hạnh phúc. Tôi cam đoan là như thế. Không ai hiểu Henry bằng tôi: anh ấy nghèo, không ham danh vọng, chậm suy nghĩ và lười biếng nữa. Bao lâu nay anh ấy chẳng làm nên trò trống gì. Bây giờ vừa bắt đầu thành công trên đường hoạn lộ, anh ấy đã vội bỏ rơi tôi để đi theo một con đàn bà từ trên trời rơi xuống.

Diana hỏi:

- Huân tước Leadhold nghĩ thế nào về chuyện này?

Rosmary đáp:

- Anh ấy nổi giận đùng đùng. Anh ấy làm sao cưới tôi được, cho dù tôi có tự do đi nữa. Vợ Leadhold mới bốn mươi lăm tuổi, còn sống lâu và vị trí xã hội của Leadhold không cho phép anh ấy làm chuyện gì tai tiếng. Tôi có chồng là rất tiện cho anh ấy. Nếu tôi có Henry làm chồng thì đó là bình phong tốt nhất cho mối quan hệ tình ái giữa tôi và Leadhold. Không ai phê phán gì được mối quan hệ giữa tôi và anh ấy trong khi Henry hoàn toàn không có ý kiến gì.

Bây giờ tình thế đâm phức tạp. Henry đòi ly hôn với tôi đúng là một cách xử sự quá nhẫn tâm!- Rosemary đứng dậy, sửa lại làn tóc rối rồi đội lại mũ trước gương. – Tôi chưa biết sẽ phải làm thế n ào. Tôi hoang mang quá. Tôi đến đây xem cô khuyên tôi phải thế nào, bởi cô hiểu tôi và người đứng ngoài dễ tỉnh táo hơn người trong cuộc. Tôi cho rằng Henry xử sự rất dại dột và tôi đã nói thẳng điều đó với anh ấy.

Lúc ra đến cửa, Rosemary mới chợt nhớ là Diana không được khỏe.

- À, cô đã đỡ chưa?

Nhưng chị ta không nghe câu trả lời của Diana bởi đầu óc đang còn bấn lên về chuyện riêng của chị ta. Đúng lúc Rosemary vừa ra xong thì phu nhân Stanlier bước vào, mang một bó cẩm chướng trắng và đỏ.

- Ronald đến, gửi tặng con bó hoa này. Anh ấy đang ở dưới nhà vì chị Rosemary mượn xe anh ấy đến đây thăm con. Anh ấy rất muốn lên thăm con, dù chỉ một lát thôi, nhưng biết là con không muốn tiếp.

- Ôi, thưa mẹ, mời anh ấy lên đây. Con đang muốn gặp anh ấy.

Ronald rất đẹp trai, da rám nắng hồng hào, vẻ mặt hơi lúng túng. Anh ta nắm chặt tay Diana rồi buông ra, ngồi xuống ghế cạnh giường.

- Tôi rất rầu lòng thấy cô không được khỏe.

Diana mỉm cười:

- Tôi đỡ nhiều rồi. Cảm ơn anh đã đem cho bó hoa đẹp.

- Tôi mới về London đêm qua, và nghe tin cô không được khỏe tôi vội đến ngay.

- Ôi, anh tốt quá.

- Tôi đến thăm không làm phiền cô chứ?

- Tất nhiên là không! Chúng ta vẫn là bạn kia mà. Suýt nữa chúng ta đã thành… Đấy là lỗi tại tôi. Anh không giận tôi chứ?

- Diana này, - Ronald cúi xuống nói khẽ. – Tôi biết cô cũng như nhiều người khác cho tôi là đứa ngu ngốc. Và tôi cũng hiểu rằng tôi chưa xứng đáng với cô. Nhưng tôi rất muốn được giúp cô việc gì đó. Tôi xin nói điều này, nhưng cô không giận nhé?

- Không đâu, anh nói đi.

- Sau khi cô đi, tôi cố suy nghĩ tìm xem nguyên nhân tại đâu chuyện giữa hai chúng ta tan thành như thế. Cuối cùng tôi vớ được tờ báo cô đọc tối hôm đó. Cô đọc xong đã đem tờ báo đó lên phòng. Thế là tôi hiểu ra. Nguyên do là có chuyện bất hạnh xảy ra với ông Carstairs. Nếu tôi lầm thì xin cô tha lỗi.

Diana điềm tĩnh nói:

- Anh không lầm. Tôi yêu ông ta, Ronald ạ.

- Tôi nghĩ rằng ngày ấy cô yêu Carstairs,- Ronald nghiêm giọng nói. – Nhưng hình như chỉ riêng tình cảm của cô không giải quyết được vấn đề.

Diana gật đầu.

- Đúng thế. Hồi ấy tôi chưa thể nói chuyện đó ra với ai, kể cả với anh. Hồi ấy ông ấy rất yêu tôi, nhưng bây giờ do lỗi của tôi, ông ấy căm ghét tôi.

- Căm ghét? – Ronald vô cùng ngạc nhiên. Tại sao? Chắc ông ta…

Nhưng Diana đưa bàn tay ngăn lại:

- không phải thế. Anh không hiểu đâu. Nói cho thật công bằng, anh ấy không có lỗi. Hoàn toàn do lỗi của tôi. Tôi đã xử sự với anh ấy một cách ngu xuẩn. Nhưng bây giờ tôi hiểu ra thì đã muộn.

Im lặng. Rồi Ronald cầm tay Diana:

- Diana thân yêu, cô đã biết tôi đối với cô thế nào. Và do không may một cách đáng tiếc tôi đã… và bây giờ tôi sẵn sàng làm mọi việc để cô được hạnh phúc. Tôi yêu cô và tôi nghĩ rằng sẽ yêu cô mãi mãi, nhưng tôi biết không có hi vọng được cô đáp lại, không một chút hi vọng nào. Dù sao, nếu cô cần có một người bạn, bất cứ lúc nào, cô cũng báo tôi biết. Được không? Cô hứa chứ.

- Ronald…- Diana nói.

Nàng không thể nói gì thêm. Mắt nàng đẫm lệ. Ronald mới tốt làm sao. Và thời gian gần đây hễ thấy ai tốt bụng nàng rất cảm kích. Ronald vẫn nói tiếp:

- Bây giờ ta không nói chuyện ấy nữa. Diana, hãy can đảm lên. Đừng rầu rĩ, đừng nản lòng! Mọi thứ sẽ đâu vào đấy, sớm hay muộn hãy quẳng xa mọi nỗi sầu não.

Anh ta rất vui, rất tươi tỉnh. Thái độ ấy làm nàng bị lây theo. Nàng cười vang và không để ý thấy thời gian đang trôi. Lúc Ronald ra về, nàng thấy trong người khỏe khoắn thêm nhiều và lấy lại được bình tĩnh để suy xét. Dù sao Diana thấy được một người thực sự là bạn, và kinh nghiệm mấy tuần lễ gần đây dạy cho nàng hiểu rằng mọi quan hệ với nam giới chỉ làm cho nàng thêm bất hạnh chứ không làm nàng thêm tươi vui hồ hởi chút nào.

Ronald đúng là người rất tốt, rất đáng mến, nhưng từng đó đến chuyện lấy anh ta thì… ý nghĩ lấy Ronald xa lạ đến mức làm nàng phá lên cười.

Chỉ một người nàng có thể lấy nhưng nghĩ đến chàng, nụ cười trên môi nàng vụt tắt. Và nàng đem lá thư của chị y tá William ra đọc lại.