← Quay lại trang sách

Chương 13

Gã xám ngoét, từ chân đến đầu, trừ đôi giày đen bóng lộn và hai viên kim cương đỏ trên cái cà vạt satin xám trông như những viên kim cương trên bàn roulette. Áo sơ mi của gã cũng xám như cái áo vest hai hàng khuy bằng vải flannel mềm được cắt may đẹp đẽ. Thấy Carmen, gã nhấc cái nón xám lên và bên dưới là mái tóc cũng xám màu, tơi mịn như được sàng kỹ. Hàng chân mày xám rậm thấp thoáng cái vẻ của một tay chơi. Gã có cái cằm dài, mũi khoằm, đôi mắt xám trầm tư với ánh nhìn xênh xếch do da chùng góc mi.

Gã lịch sự đứng đó, một tay chạm cánh cửa sau lưng, tay kia cầm cái nón xám vỗ nhè nhẹ lên đùi. Gã trông rắn rỏi, không phải kiểu rắn mày rắn mặt như kẻ vai u thịt bắp, mà giống như kiểu rắn rỏi của một kỵ sĩ dãi dầu mưa nắng. Nhưng gã nào phải kỵ sĩ gì. Gã là Eddie Mars.

Gã đẩy cửa khép lại sau lưng rồi đút bàn tay đó vào cái túi may chồng lai trước áo vest, ngón cái thò ra ngoài ánh lên trong không gian tương đối tờ mờ của căn phòng. Gã mỉm cười với Carmen. Gã có nụ cười hòa nhã thân thiện. Cô ta liếm môi chằm chằm nhìn gã. Nỗi sợ hãi đã biến khỏi khuôn mặt. Cô ta mỉm cười đáp lại.

“Thứ lỗi vì tôi đã đường đột vào đây,” gã nói. “Chuông cửa hình như không đánh động ai hết. Anh Geiger có nhà không?”

Tôi đáp: “Không. Chúng tôi cũng không biết anh ta đi đâu rồi nữa. Chúng tôi thấy cửa mở hé nên vào.”

Gã gật đầu, cái cằm dài chạm vành nón. “Các vị hẳn là bạn của anh ấy?”

“Chỉ là chỗ quen biết làm ăn thôi. Chúng tôi ghé qua vì một cuốn sách.”

“Sách à?” Gã buột miệng nói với vẻ hào hứng và, tôi nghĩ, cũng có chút ranh ma, như thể gã biết tỏng về đống sách của Geiger. Rồi gã lại nhìn sang Carmen và nhún vai.

Tôi đi ra cửa. “Giờ chúng tôi đi đây,” tôi nói. Tôi nắm cánh tay Carmen. Cô ta đang nhìn chằm chằm Eddie Mars. Cô ta thích gã rồi.

“Có lời nhắn gì... nếu Geiger quay lại không?” Eddie Mars ôn tồn hỏi.

“Không dám phiền anh.”

“Tiếc quá,” gã nói đầy hàm ý. Đôi mắt xám lấp lánh rồi đanh lại khi tôi đi lướt qua gã để mở cửa. Gã nói thêm với giọng thản nhiên: “Cô gái có thể đi. Tôi muốn nói chuyện với anh một chút, anh lính.”

Tôi buông tay cô ta. Tôi nhìn gã lạnh tanh. “Thích đùa hử?” gã thân thiện nói. “Khỏi mất công. Tôi có hai chàng trai ngồi xe ngoài kia luôn sẵn lòng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu.”

Carmen thốt lên một tiếng bên cạnh tôi rồi vọt ra ngoài. Bước chân cô ta nhỏ dần xuôi xuống đồi. Nãy tôi không thấy xe cô ta, nên hẳn cô ta đã để nó bên dưới. Tôi mở miệng chớm nói: “Cái khỉ gió...!”

“Ơi, khỏi đi,” Eddie Mars thở dài. “Quanh đây có gì đó sai sai. Tôi sẽ tìm cho ra là gì. Nếu anh muốn gắp đạn chì ra khỏi bụng thì cứ thử ngáng đường nhau.”

“Chà chà,” tôi nói, “rắn nhỉ.”

“Chỉ khi cần thôi, anh lính.” Gã không nhìn tôi nữa. Gã đi vòng vòng căn phòng, chau mày, không để ý gì đến tôi. Tôi nhìn ra ngoài ô kính bể của cửa sổ trước nhà. Nóc một chiếc xe hơi nhô lên qua bờ giậu. Động cơ vẫn để chạy.

Eddie Mars thấy cái bình tím và hai ly vân vàng trên bàn. Gã khịt mũi ngửi một cái ly, rồi đến cái bình. Môi cuộn thành một nụ cười kinh tởm. “Thằng ma cô xảo quyệt,” gã nói tỉnh bơ.

Gã xem qua hai, ba cuốn sách, ậm ừ trong họng, rồi đi vòng qua bàn và đứng trước cái cột totem nho nhỏ có con mắt máy ảnh. Gã săm soi nó, chiếu ánh mắt xuống chỗ sàn trước mặt nó. Gã lấy chân hất cái thảm nhỏ ra, rồi hơi cúi xuống, người căng lên. Gã quỳ một bên gối màu xám xuống sàn. Cái bàn che khuất một phần gã khỏi tầm mắt tôi. Gã thốt lên một tiếng ngắn và đứng lên lại. Cánh tay thọc vào dưới áo khoác và nháng cái, một khẩu Luger đen xuất hiện trên tay. Gã cầm nó trong những ngón tay nâu dài, không chĩa vào tôi, không chĩa vào đâu cả.

“Máu,” gã nói. “Máu trên sàn kia, dưới thảm. Khá nhiều máu.”

“Thật à?” tôi hỏi, ra vẻ quan tâm.

Gã chuồi mình ngồi vào cái ghế sau bàn, khều cái điện thoại màu dâu tằm về phía mình và chuyển khẩu Luger sang tay trái. Gã cau có nhìn điện thoại, hai hàng lông mày xám rậm chắp lại làm hằn sâu một đường lên lớp da dãi dầu phía trên sống mũi khoằm. “Tôi nghĩ ta phải gọi cảnh sát,” gã nói.

Tôi bước qua và đá tấm thảm che lại chỗ Geiger đã nằm. “Máu đó đã lâu,” tôi nói. “Máu khô rồi.”

“Dù vậy chúng ta cũng phải gọi cảnh sát.”

“Sao lại không?” tôi nói.

Mắt gã nheo lại. Lớp vỏ ngoài đã bong ra khỏi gã, để lại một cậu chàng rắn mày rắn mặt ăn vận đẹp đẽ với một khẩu Luger trên tay. Gã không thích tôi đồng tình với gã.

“Rốt cuộc thì anh là thằng quái nào, anh lính?”

“Tên Marlowe. Tôi là thám tử tư.”

“Chưa từng nghe nói đến. Cô gái là ai?”

“Khách hàng. Geiger đã cố chơi cô ta bằng cách tống tiền. Chúng tôi qua đây để nói phải trái với hắn. Hắn không có nhà. Cửa mở sẵn nên chúng tôi bước vào chờ. Hình như tôi kể với anh rồi?”

“Tiện thay,” gã nói. “Cửa mở sẵn. Khi mà anh không có chìa.”

“Đúng thế. Còn anh lấy đâu ra cái chìa vậy?”

“Đó có phải việc của anh chăng, anh lính?”

“Tôi có thể biến nó thành việc của mình.”

Gã mím môi cười và úp nón lại lên mái tóc xám. “Còn tôi có thể biến việc của anh thành việc của mình.”

“Anh sẽ không thích đâu. Tiền công bạc bẽo lắm.”

“Được rồi, đồ láu cá. Tôi là chủ nhà. Geiger thuê nhà của tôi. Giờ thì anh có ý kiến gì với chuyện đó không?”

“Anh quen biết những người hay ho gớm.”

“Họ đến thì tôi nhận thôi. Đủ mọi loại người tìm đến mà.” Gã liếc mắt xuống khẩu Luger, nhún vai rồi nhét nó lại vào dưới cánh tay. “Có ý tưởng gì hay ho không, anh lính?”

“Cả đống. Geiger bị ai đó bắn hạ. Geiger bắn hạ ai đó rồi bỏ trốn. Hoặc là hai kẻ nào khác bắn nhau. Hoặc Geiger đang điều hành một giáo phái và làm lễ hiến tế máu trước cái cột totem kia. Hoặc hắn cắt cổ gà làm bữa tối ngay ngoài phòng khách.”

Gã người xám khịt mũi khinh miệt.

“Tôi đầu hàng,” tôi nói. “Tốt hơn là anh gọi cho bạn anh ở trong thành phố đi.”

“Tôi không hiểu,” gã nạt. “Tôi không hiểu anh muốn bày trò gì ở đây.”

“Cứ việc gọi cớm đi. Anh sẽ gây xôn xao lắm đấy.”

Gã nghĩ ngợi hồi lâu chuyện đó mà không nhúc nhích. Gã bặm môi, hầm hừ, “Tôi cũng không hiểu chuyện đó.”

“Có lẽ hôm nay không phải ngày may mắn của anh. Tôi biết anh mà, anh Mars. Hộp đêm Cây Bách ở Las Olindas. Cá độ mờ ám cho những kẻ khoe mẽ. Cảnh sát địa phương trong túi anh và đường dây mối nhợ mắc nối đến tận Los Angeles. Nói cách khác: được che chở. Geiger cũng điều hành một hoạt động cần đến điều đó. Có lẽ lâu lâu anh lại che chở hắn chút ít, khi hắn thuê nhà chỗ anh.”

Miệng gã mím thành một đường trắng. “Geiger điều hành cái gì?”

“Kinh doanh sách báo khiêu dâm.”

Gã nhìn tôi chằm chằm suốt một phút dài. “Ai đó đã tóm được hắn,” gã nói khẽ. “Anh biết gì đó về chuyện này. Hắn không xuất hiện ở cửa hàng hôm nay. Bọn kia không biết hắn ở đâu. Hắn không trả lời điện thoại ở đây. Tôi tới để xem xét tình hình. Tôi tìm thấy máu trên sàn, dưới thảm. Và anh với một cô gái ở đây.”

“Hơi yếu,” tôi nói. “Nhưng có lẽ anh sẽ thuyết phục được ai đó sẵn lòng chấp nhận câu chuyện ấy. Dù vậy, anh vẫn bỏ sót chút đỉnh. Ai đó đã dời sách của Geiger trong cửa hàng đi hôm nay, những cuốn sách hay ho mà hắn cho thuê.”

Gã búng ngón tay đánh tách rồi nói: “Tôi đáng lẽ phải nghĩ đến điều đó, anh lính. Anh có vẻ đã tìm hiểu hết. Làm sao anh đoán ra?”

“Tôi nghĩ Geiger bị sát hại. Tôi nghĩ đây là máu của hắn. Và những cuốn sách bị dời đi cho thấy động cơ của việc giấu xác một thời gian. Ai đó đang tiếp quản vụ kinh doanh này và muốn có chút thời gian để thu xếp.”

“Chúng không thể thoát đâu,” Eddie Mars sầm mặt nói.

“Ai bảo thế? Anh và hai tay súng ngoài xe anh? Đây giờ là một thành phố lớn rồi, Eddie. Thời gian qua đã có những kẻ rắn mặt rắn mày đến đây. Hậu quả của việc phát triển đấy.”

“Anh quá lắm lời,” Eddie Mars nói. Gã nhe răng và huýt sáo hai lần, đanh gọn. Tiếng cửa xe đóng sập lại bên ngoài và tiếng chân chạy rầm rầm qua bờ giậu. Mars lại móc khẩu Luger ra và chĩa vào ngực tôi. “Mở cửa.”

Tay năm cửa kêu lạch cạch và tiếng người hô vào trong. Tôi không nhúc nhích. Cái nòng khẩu Luger trông như miệng hầm trên đường số 2, nhưng tôi không nhúc nhích. Thân thể không chống được đạn là một ý tưởng mà tôi phải làm quen.

“Tự đi mà mở, Eddie. Anh là thằng nào mà giở giọng ra lệnh cho tôi? Để ý thái độ đi rồi có khi tôi sẽ giúp được cho anh.”

Gã cứng nhắc đứng dậy và đi vòng qua góc bàn đến chỗ cánh cửa. Gã mở cửa mà không rời mắt khỏi tôi. Hai tên khác nhào vào phòng, loay hoay thọc tay xuống dưới nách. Một tên rõ là võ sĩ quyền Anh, thằng nhóc xinh trai, mặt trắng bệch, với cái mũi lệch và một bên tai như miếng thịt dần. Tên kia thì ốm, tóc vàng, mặt lạnh tanh, cặp mắt không màu sát rạt nhau.

Eddie Mars nói: “Xem liệu con chim này có thủ hàng nóng không.”

Tên tóc vàng rút ra một khẩu súng nòng ngắn và đứng chĩa vào tôi. Tên võ sĩ lê chân hàng ngang tiến lại gần và cẩn thận sờ nắn các túi trên người tôi. Tôi quay lại cho hắn kiểm tra như một người đẹp chán nản làm mẫu trong bộ đầm dạ tiệc.

“Không có súng,” hắn nói giọng Ireland lơ lớ.

“Xem xem hắn là ai.”

Tay võ sĩ thọc tay vào túi áo vest của tôi và rút ra ví tiền. Hắn lật mở ví và săm soi những thứ bên trong. “Tên Philip Marlowe, Eddie. Sống ở Hobart Arms trên đường Franklin. Giấy phép hành nghề tư nhân, phù hiệu cảnh sát các thứ. Là cớm.” Hắn nhét ví vào lại túi tôi, vỗ nhẹ mặt tôi một cái rồi quay đi.

“Phắn đi,” Eddie Mars nói.

Hai tay súng trở ra ngoài và đóng cửa. Có tiếng chúng chui lại vào xe. Chúng nổ máy xe và cứ để nó chạy không như thế.

“Được rồi. Nói đi,” Eddie Mars nạt. Chân mày gã nhướng lên nhọn hoắt trên trán.

“Tôi chưa muốn nói đâu. Giết Geiger để chiếm việc kinh doanh của hắn là một chiêu ngu đần và tôi không chắc chuyện xảy ra theo kiểu đó, cứ cho là hắn đã bị giết nhé. Nhưng tôi chắc rằng kẻ đang giữ đống sách biết thực hư sự tình, và tôi cũng chắc rằng cô gái tóc vàng ở tiệm sách của hắn đang sợ mất mật vì chuyện gì đó. Tôi chỉ đoán được đại khái ai đang giữ đống sách.”

“Ai?”

“Đó là phần tôi chưa muốn nói. Tôi có khách hàng, anh biết đấy.”

Gã chun mũi. “Chuyện đó...” gã nhanh chóng ngừng lời.

“Tôi tưởng anh nhận ra cô gái,” tôi nói.

“Ai giữ đống sách, anh lính?”

“Chưa muốn nói đâu, Eddie. Tại sao tôi phải nói?”

Gã đặt khẩu Luger xuống bàn và úp bàn tay vỗ lên nó. “Vì cái này,” gã nói. “Và vì tôi có thể trả công anh xứng đáng.”

“Thế mới phải đạo chứ. Dẹp khẩu súng đi. Tôi luôn lắng tai nghe tiếng gọi đồng tiền. Anh muốn leng keng cho tôi bao nhiêu?”

“Anh làm gì mà tôi phải trả?”

“Anh muốn tôi làm gì?”

Gã đập mạnh tay xuống bàn. “Nghe này, anh lính. Tôi hỏi anh một câu và anh hỏi lại tôi câu khác. Chúng ta không đi đến đâu hết. Tôi muốn biết Geiger ở đâu, vì lý do riêng. Tôi không thích vụ làm ăn của hắn và tôi không che chở cho hắn. Tôi chỉ tình cờ là chủ cái nhà này. Tôi đang rất không vui với chuyện đó đây. Tôi tin rằng bất cứ điều gì anh biết về vụ này đều đang được giữ kín, không thì cớm đã kéo đàn kéo đống đến nện gót giày cồm cộp khắp cái ổ này rồi. Anh không có gì để mặc cả hết. Tôi thì đoán rằng chính anh cần được che chở chút chút đó. Nên liệu mà phun ra đi.”

Một phỏng đoán không tồi, nhưng đời nào tôi cho gã biết điều đó. Tôi châm điếu thuốc và thổi tắt diêm rồi búng nó vào con mắt thủy tinh của cột totem. “Anh nói đúng,” tôi đáp. “Nếu có chuyện xảy ra với Geiger, tôi sẽ phải khai hết mọi thứ mình biết cho chính quyền. Thế là nó thành của thiên hạ và tôi chả còn gì để mặc cả. Nên xin phép anh, tôi kiếu.”

Mặt gã trắng ra dưới lớp rám nắng. Trong thoáng chốc, gã trông hung dữ, bặm trợn và quyết đoán. Gã đưa tay định nhấc khẩu súng. Tôi thong thả đế thêm: “Nhân tiện, dạo gần đây chị nhà thế nào?”

Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình đã giỡn mặt gã quá lố. Tay gã chụp lấy khẩu súng, run run. Từng thớ cơ trên mặt căng cứng. “Biến đi,” gã khẽ nói. “Tôi không quan tâm anh đi đâu hay anh làm gì khi tới đó. Hãy cứ nghe lời khuyên này, anh lính. Đừng dây tôi vào các kế hoạch của anh, không thì anh sẽ ước tên mình là Murphy và mình sống ở Limerick đấy [1] .”

“Chà, chỗ đó cũng cách Clonmel không xa,” tôi nói. “Nghe nói anh có người quen quê ở đó.”

Gã cúi người trên bàn, bất động, ánh mắt đông cứng. Tôi ra đến cửa, mở cửa và quay lại nhìn gã. Mắt gã dõi theo tôi, nhưng cả thân người màu xám gầy gò kia thì không nhúc nhích gì. Có sự căm ghét trong mắt gã. Tôi đi ra ngoài, xuyên qua bờ giậu, lên đến chỗ xe của mình và chui vào trong. Tôi quay xe lại và lái qua dốc đồi. Không ai nã súng vào tôi. Sau vài khối nhà, tôi tắt máy và ngồi một lát. Không ai chạy theo tôi. Tôi lái xe trở vào Hollywood.

Ý muốn nói Marlowe sẽ phải hối hận.