Chương 14
Khi tôi đậu xe lại ở gần cổng vào sảnh tòa chung cư trên Randall Place thì đã là năm giờ kém mười. Vài cái cửa sổ sáng đèn và radio đang be be trong buổi hoàng hôn. Tôi đi thang máy lên tầng bốn rồi bước dọc một hành lang rộng trải thảm xanh và ốp gạch ngà. Một làn gió mát thổi qua từ cánh cửa lưới để mở bên lối thoát hiểm.
Có một cái nút ấn nhỏ màu ngà bên cạnh cánh cửa đề “405”. Tôi ấn nút và chờ trong một khoảng mà cảm tưởng là lâu lắm. Rồi cánh cửa lặng lẽ mở ra chừng ba phân, theo một cách từ tốn, mờ ám. Người đàn ông kia dài chân, dài hông, cao vai và có cặp mắt nâu sẫm trên khuôn mặt nâu vô cảm đã từ lâu biết cách tiết chế cảm xúc. Mái tóc như bùi nhùi mọc quá cao trên đầu khiến y có một vầng trán nâu nhiều mà nhìn lướt qua chắc sẽ tưởng nhầm là có dư dả chỗ để chứa não hơn. Đôi mắt tối tăm lạnh lùng dò xét tôi. Những ngón tay dài gầy guộc màu nâu giữ lấy mép cửa. Y không nói gì.
Tôi hỏi: “Geiger hả?”
Trên gương mặt y không có gì thay đổi mà tôi nhận ra. Y lấy một điếu thuốc ở sau cửa và nhét lên môi rồi rít ít khói. Làn khói bay về phía tôi thành một đám biếng nhác, khinh mạn và theo sau nó là lời nói với giọng thản nhiên, từ tốn và lạnh tanh như giọng một hồ lì chia bài.
“Anh nói gì?”
“Geiger. Arthur Gwynn Geiger. Cái tay có mấy cuốn sách ấy.”
Y cân nhắc điều đó mà không chút hối hả. Y nhìn xuống đầu điếu thuốc. Tay kia, cái bàn tay nãy giờ vẫn giữ cửa, rụt khỏi tầm mắt. Vai y có cái vẻ khiến ta tin bàn tay khuất của y đang nhúc nhích.
“Không biết ai có tên đó,” y nói. “Anh ta có sống ở quanh đây không?”
Tôi mỉm cười. Y không thích nụ cười đó. Mắt y trở nên thù địch. Tôi nói: “Anh là Joe Brody hả?”
Khuôn mặt nâu rắn lại. “Thì sao? Anh bạn muốn kiếm chác... hay chỉ mua vui?”
“Thế ra anh là Joe Brody,” tôi nói. “Và anh không biết ai tên Geiger. Vui thật.”
“Ừ? Có lẽ anh có khiếu hài hước vậy. Mang cái khiếu đó đi chỗ khác chơi đi.”
Tôi tựa vào cửa và nở nụ cười mơ màng. “Anh giữ đống sách, Joe. Tôi có danh sách khách hàng. Chúng ta phải bàn bạc thôi.”
Y không rời mắt khỏi mặt tôi. Có tiếng động loáng thoáng trong căn phòng sau lưng y, như tiếng một cái khoen kim loại dùng mắc màn gõ khẽ vào thanh ngang. Y liếc mắt vào trong và mở cửa rộng hơn.
“Sao lại không... nếu anh nghĩ mình có gì đó?” y lạnh nhạt nói. Y đứng tránh qua một bên cửa. Tôi đi qua y vào phòng.
Đó là một căn phòng tươi sáng với đồ nội thất chất lượng và không có gì nhiều nữa. Cửa sổ kiểu Pháp ở bức tường phía xa mở ra một ban công đá nhìn qua màn trời chiều khung cảnh vùng đồi thấp. Gần cửa sổ là một cánh cửa đóng ở bờ tường phía tây và cùng phía với cửa ra vào là một khung cửa khác. Cửa này được che nhờ một tấm màn nhung kéo ngang, mắc trên một sợi dây đồng mảnh chăng dưới rầm cửa.
Còn lại bờ tường phía đông không cửa nẻo gì. Có một cái sofa nệm lớn kê sát tường ngay chính giữa, thế nên tôi ngồi xuống đó. Brody đóng cửa và đi ngang như cua qua một cái bàn gỗ sồi cao trang trí đinh vuông. Một cái hộp gỗ tuyết tùng với bản lề mạ vàng nằm ở ngăn dưới bàn. Y mang hộp sang một cái ghế bành chính giữa hai cánh cửa kia rồi ngồi xuống. Tôi bỏ nón lên sofa và chờ.
“Rồi, tôi nghe đây,” Brody nói. Y mở hộp xì gà ra và bỏ đầu lọc điếu thuốc của mình vào một cái dĩa bên cạnh. Y lấy một điếu xì gà thon dài cho vào miệng. “Xì gà không?” Y thảy một điếu qua cho tôi.
Tôi chụp lấy nó. Brody lấy một khẩu súng ra khỏi hộp xì gà chĩa vào tôi. Tôi nhìn khẩu súng. Đó là một khẩu 0.38 màu đen của cảnh sát. Tôi không có gì chống lại nó lúc này.
“Hay không?” Brody nói. “Cứ thế đứng lên một phút. Đi đến trước chừng hai mét. Anh có thể hít thở tự nhiên trong khi làm thế.” Giọng y có cái vẻ cố gắng thản nhiên của một tay côn đồ trong phim. Phim ảnh khiến bọn chúng thành ra như thế cả.
“Chậc chậc,” tôi nói, không nhúc nhích gì. “Chốn này quá nhiều súng mà lại quá ít não. Anh là người thứ hai tôi gặp trong vài tiếng qua dường như cho rằng có súng trong tay là muốn gì được nấy. Bỏ súng xuống và đừng bày trò gì hết, Joe.”
Chân mày y nhíu lại và y hất cằm về phía tôi. Ánh mắt y hung hăng.
“Người thứ nhất tên là Eddie Mars,” tôi nói. “Nghe qua chưa?”
“Chưa.” Brody vẫn giữ súng chĩa vào tôi.
“Nếu hắn biết được tối qua lúc trời mưa anh ở đâu, hắn sẽ chùi anh đi như một kẻ lừa đảo chùi số trên séc để ghi lại số lớn hơn.”
“Tôi là gì với Eddie Mars chứ?” Brody lạnh lùng hỏi. Nhưng y đã hạ súng xuống đầu gối.
“Anh sẽ chẳng là gì hết,” tôi đáp.
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Tôi không nhìn đến đôi dép nhọn màu đen lấp ló dưới tấm rèm nhung ở khung cửa bên trái mình.
Brody khẽ nói: “Đừng hiểu lầm. Tôi không phải hạng du côn... chỉ thận trọng thôi. Tôi không biết tí ti gì về anh cả. Anh có thể là một tên giết mướn không chừng.”
“Anh chưa đủ cẩn thận rồi,” tôi nói. “Cái trò thuổng sách của Geiger quá tồi.”
Y chậm rãi hít vào một hơi dài rồi lặng lẽ thở ra. Rồi y ngả người ra sau và bắt tréo chân, khẩu Colt kê trên gối.
“Đừng tự huyễn hoặc mình rằng tôi không dám dùng thứ này khi tình thế bắt buộc,” y nói. “Câu chuyện của anh là gì?”
“Mời người bạn mang dép mũi nhọn của anh vào đi. Cô ta nín thở chắc cũng mệt rồi.”
Brody gọi với ra sau mà không rời mắt khỏi bụng tôi. “Vào đây đi, Agnes.”
Tấm rèm kéo sang bên và cô nàng tóc vàng tro với đôi mắt xanh và cặp đùi đỏng đảnh ở trong cửa hàng của Geiger nhập hội cùng chúng tôi. Cô ta nhìn tôi với sự căm ghét khổ sở. Cánh mũi đỏ lừ và mắt cô ta đã sậm đi thêm vài sắc độ. Cô ta trông thật sự rất không vui.
“Tôi biết ngay anh là rắc rối,” cô ta nạt tôi. “Tôi đã bảo Joe phải cẩn thận đường đi nước bước.”
“Anh ta không cần cẩn thận đường đi nước bước, anh ta cần cẩn thận cái thân mình ấy,” tôi nói.
“Hài hước đấy nhỉ,” cô nàng tóc vàng rít lên.
“Lúc đầu thì đúng,” tôi nói. “Nhưng giờ chắc là hết rồi.”
“Dẹp trò bỡn cợt đi,” Brody đề nghị. “Joe đây vẫn coi chừng đường đi lối lại. Bật đèn lên để anh thấy đường mà xử thằng này, nếu cần.”
Cô tóc vàng bật cây đèn đứng lớn hình vuông. Cô ta ngồi xuống cái ghế cạnh đèn và ngồi cứng đờ, như thể đai lưng quá chặt. Tôi cho điếu xì gà lên miệng và rứt đầu đi. Khẩu Colt của Brody quan tâm sâu sắc đến tôi trong khi tôi lấy diêm châm thuốc. Tôi nếm vị khói và nói:
“Cái danh sách tôi nói đến được mã hóa. Tôi vẫn chưa gỡ được, nhưng có chừng năm trăm cái tên. Anh có mười hai thùng sách mà tôi biết. Anh phải có ít nhất năm trăm cuốn. Có chừng một đống nữa đang cho mướn, nhưng cứ nói năm trăm là toàn bộ đi, phòng hờ thế. Nếu danh sách còn hoạt động ổn và anh có thể liên hệ móc nối được chừng năm mươi phần trăm số đó, như thế sẽ là một trăm hai mươi lăm ngàn lượt thuê mướn. Cô bạn gái anh biết hết những chuyện đó. Tôi chỉ đoán thôi. Cứ đặt giá thuê trung bình thấp cỡ nào tùy anh, nhưng cũng chẳng thể ít hơn một đô la. Loại hàng này tốn tiền. Cứ cho mướn một lần một đô thì anh có một trăm hai mươi lăm ngàn mà vẫn không mất vốn. Ý tôi là, anh lấy vốn của Geiger còn gì. Nhiêu đó cũng đủ để đẩy một thằng ra hứng đạn rồi.”
Ả tóc vàng rít lên: “Đồ điên khùng, đồ đầu to khốn kiếp...!”
Brody nghiến răng gằn giọng với cô ta: “Im đi, vì Chúa. Im đi!”
Cô ta dịu lại thành một cơn bức xúc pha trộn giữa khổ sở kéo dài và thịnh nộ đè nén. Những cái móng bạc cào lên đầu gối.
“Đây không phải chuyện làm ăn cho bọn biếng nhác,” tôi bảo Brody, giọng gần như thân tình. “Cần một kẻ lao động miệt mài như anh, Joe. Anh phải có tự tin và phải duy trì tự tin. Người bỏ tiền ra cho mấy trải nghiệm tình dục thứ cấp này thì cũng hớt hải không thua gì mấy bà cô già không tìm ra nhà vệ sinh. Cá nhân tôi nghĩ trò tống tiền là sai lầm lớn. Tôi thì chủ trương bỏ hết vụ đó và chỉ tập trung cho thuê và buôn bán chính thống thôi.”
Ánh mắt nâu sậm của Brody bắt đầu dò xét khuôn mặt tôi. Khẩu Colt của y tiếp tục chĩa vào phần cơ quan trọng yếu của tôi. “Anh hài hước đấy,” y nói giọng vô cảm. “Ai làm cái vụ kinh doanh dễ thương này chứ?”
“ Anh chứ ai,” tôi đáp. “Suýt nữa.”
Ả tóc vàng sặc một tiếng và rứt tai. Brody không nói gì. Y chỉ nhìn tôi.
“Sao?” ả tóc vàng ré lên. “Anh ngồi đó nói với chúng tôi rằng ông Geiger làm những việc như vậy ngay trên đại lộ chính à? Điên rồ!”
Tôi nhìn cô ta lịch sự. “Đúng vậy. Ai cũng biết có cái trò kinh doanh đấy. Hollywood là nơi quá phù hợp. Nếu một thứ như thế phải tồn tại, thì ngay ngoài đường lớn là nơi tất cả những tay cớm thức thời muốn chúng tồn tại. Cùng lý do bọn họ chấp nhận các phố đèn đỏ. Họ biết chỗ để hốt trọn khi muốn.”
“Chúa ơi,” ả tóc vàng rên rỉ. “Anh để tên não úng này ngồi đó mà sỉ nhục em sao, Joe? Anh cầm súng trong tay còn hắn không có gì ngoài xì gà và ngón tay cái?”
“Anh thấy được đấy,” Brody nói. “Tay này có ý tưởng. Khép mồm lại và giữ nó khép thế đi, không thì anh lấy cái này khép giúp em đấy.” Y huơ huơ khẩu súng với tác phong càng lúc càng lơ đễnh.
Ả tóc vàng há hốc và quay mặt vào tường. Brody nhìn tôi nói giọng gian xảo: “Bằng cách nào mà tôi có được cái vụ kinh doanh dễ thương đấy?”
“Anh bắn Geiger để chiếm lấy nó. Tối qua khi trời mưa. Thời tiết tuyệt diệu để bắn nhau. Vấn đề là hắn không ở một mình khi anh thịt hắn. Hoặc anh không nhận ra, một điều khá vô lý, hoặc anh rén nên bỏ chạy lấy người. Nhưng anh cũng đủ gan để lấy khay phim ra khỏi máy ảnh của hắn và cũng đủ gan để quay lại giấu xác hắn, nhờ vậy anh có thể gom góp đống sách trước khi chính quyền biết có án mạng để đến điều tra.”
“Này,” Brody khinh khỉnh nói. Khẩu Colt lắc lư trên đầu gối. Khuôn mặt nâu của y rắn như một miếng gỗ khắc. “Anh liều đấy, anh bạn. Khá may cho anh là tôi không xử Geiger.”
“Anh vẫn có thể bị gán cho tội đó thôi,” tôi vui vẻ nói. “Anh khớp với lời buộc tội.”
Giọng Brody khàn đi. “Anh nghĩ mình đổ tội đó cho tôi được sao?”
“Chắc chắn.”
“Làm thế nào?”
“Có một người sẽ khai như thế. Tôi bảo với anh là có nhân chứng mà. Đừng có coi khinh tôi quá, Joe.”
Tức thì y nổi xung. “Con nhỏ khốn kiếp đó!” y gào lên. “Khốn kiếp, nó dám làm thế! Nó dám... làm thế!”
Tôi ngả người ra cười với y. “Tốt. Tôi tin là anh giữ đống hình khỏa thân của cô ta.”
Y không nói gì. Ả tóc vàng không nói gì. Tôi để bọn chúng ngẫm nghĩ điều đó. Khuôn mặt Brody từ từ giãn ra, với một vẻ nhẹ nhõm xám xịt. Y đặt khẩu Colt xuống góc bàn bên cạnh ghế của mình nhưng vẫn giữ bàn tay phải gần đó. Y khảy tro xì gà xuống thảm và nhìn tôi với cặp mắt sáng quắc giữa hai hàng mí hẹp.
“Coi bộ anh nghĩ tôi ngu lắm,” Brody nói.
“Chỉ tương đối thôi, cho một thằng lừa đảo. Lấy đống hình ra đây.”
“Hình gì?”
Tôi lắc đầu. “Sai nước cờ rồi, Joe. Giả ngơ không giúp gì cho anh đâu. Anh hoặc có mặt ở đó tối qua, hoặc lấy mớ hình từ người nào đã ở đó tối qua. Anh biết cô ta ở đó, vì anh nhờ bạn gái đe dọa cô Regan với rắc rối từ phía cảnh sát. Cách duy nhất mà anh biết đủ nhiều để làm thế chính là chứng kiến chuyện xảy ra hay giữ tấm hình và biết thời gian địa điểm mà nó được chụp. Phun ra đây và biết điều một chút.”
“Tôi phải có được chút đỉnh gì chứ,” Brody nói. Y quay đầu đi một chút để nhìn ả tóc vàng mắt xanh. Nhưng phong thái quen thuộc của một cô nàng tóc vàng nay đã biến mất. Cô ta thõng thượt như một con thỏ mới bị giết.
“Không có xu nào hết,” tôi nói.
Y hằm hè cay đắng. “Làm sao anh kiếm ra tôi?”
Tôi lấy ví ra và hất cái phù hiệu cho y xem. “Tôi đang điều tra Geiger, cho một khách hàng. Tôi đã ở đó tối qua ngoài mưa. Tôi nghe tiếng súng. Tôi lao vào. Tôi không thấy hung thủ, nhưng thấy hết những thứ khác.”
“Và vẫn im như hến,” Brody khinh khỉnh nói.
Tôi cất ví đi. “Đúng,” tôi thừa nhận. “Cho đến lúc này. Tôi có lấy được hình hay không?”
“Còn đống sách kia,” Brody nói. “Tôi không hiểu.”
“Tôi theo chân chúng từ cửa hàng của Geiger đến đây. Tôi có nhân chứng.”
“Thằng lỏi đấy?”
“Thằng lỏi nào?”
Y lại khinh bỉ nói. “Thằng lỏi làm việc ở cửa hàng. Nó trốn ngay khi xe tải rời đi. Agnes không biết nó ở đâu nữa.”
“Có ích đấy,” tôi nói, cười với y. “Điều đó khiến tôi hơi lo. Một trong hai người đã đến nhà Geiger, trước đêm qua?”
“Thậm chí đêm qua cũng không,” Brody nói gắt. “Thế là cô ta bảo rằng tôi bắn hắn, hả?”
“Với những tấm hình trong tay tôi có thể thuyết phục cô ta đã nhớ sai. Trước đó cô ta cũng có hơi say mà.”
Brody thở dài. “Cô ta ghét tôi. Tôi bỏ cô ta. Tôi được trả tiền, tất nhiên, nhưng trước sau gì tôi cũng phải làm thế mà. Cô ta quá điên rồ cho một thằng đơn giản như tôi.” Y hắng giọng “Thế còn chút thóc thì sao? Tôi chỉ còn vài xu dính túi. Agnes và tôi phải kiếm cách sống chứ.”
“Từ chỗ khách hàng của tôi thì không.”
“Nghe này...”
“Lấy hình đi, Brody.”
“Khốn kiếp,” y nói. “Anh thắng rồi.” Y đứng dậy nhét khẩu Colt vào túi bên hông. Bàn tay trái của y đưa lên mặt trong áo khoác. Y đang để tay ở đó, khuôn mặt nhăn lại vẻ ghê tởm, thì chuông cửa reo và reo liên hồi.