← Quay lại trang sách

Chương 20

Đại úy Gregory của Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích để danh thiếp của tôi xuống cái bàn phẳng, rộng và sắp sao cho cạnh tấm thiếp song song với cạnh bàn. Ông ta nghiêng đầu sang bên mà săm soi nó, hắng giọng, quay vòng trên cái ghế xoay rồi nhìn ra ngoài cửa sổ lên tầng cao nhất có chấn song của Tòa nhà Tư pháp nằm cách nửa khối nhà. Ông ta là một người vạm vỡ với cặp mắt mệt mỏi và cung cách di chuyển chậm chạp cố ý của một nhân viên trực đêm. Giọng ông ta đều đều, dửng dưng và vô cảm.

“Thám tử tư hả?” ông ta nói, không nhìn tôi mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Khói cuộn lên từ cái bụng tẩu đen sì đang bập bênh chỗ răng nanh. “Tôi làm gì được cho cậu đây?”

“Tôi đang làm việc cho tướng Guy Sternwood, 3765 Alta Brea Crescent, Tây Hollywood.”

Đại úy Gregory thở ra chút khói từ khóe miệng mà không rút ống tẩu. “Về vụ gì?”

“Không hẳn là vụ ông đang thụ lý, nhưng tôi có quan tâm. Tôi nghĩ ông có thể giúp tôi.”

“Giúp cậu chuyện gì?”

“Tướng Sternwood là một người giàu có,” tôi nói. “Ông ta là bạn cũ của cha ngài ủy viên công tố quận. Nếu ông ta muốn nhờ một chân sai vặt toàn thời gian thì cũng chả ảnh hưởng gì đến cảnh sát. Đó là một đặc quyền mà ông ta có thể thu xếp cho bản thân.”

“Điều gì khiến cậu nghĩ tôi đang làm việc gì đó cho ông ta?”

Tôi không trả lời câu đó. Ông ta từ từ, ì ạch quay lại trên cái ghế xoay và đặt cả hai bàn chân to bè xuống tấm nhựa lót sàn. Văn phòng ông ta có cái mùi mốc của những lề thói kéo dài nhiều năm. Ông ta nhìn tôi chán nản.

“Tôi không muốn phí thời giờ của ông, đại úy,” tôi nói và đẩy ghế ra sau, chừng một tấc.

Ông ta không nhúc nhích. Ông ta cứ tiếp tục nhìn tôi qua đôi mắt mệt mỏi nhạt màu. “Cậu biết ủy viên công tố quận?”

“Tôi có gặp ông ấy. Tôi từng làm việc cho ông ấy một lần. Tôi có quen biết Bernie Ohls, trưởng nhóm điều tra của ông ấy, khá thân.”

Đại úy Gregory với tay lấy điện thoại và lầm bầm vào đó: “Gọi Ohls ở văn phòng ủy viên công tố quận.”

Ông ta ngồi đó tay gác ống nghe lên giá. Vài giây trôi qua. Khói bốc lên từ ống tẩu. Mắt ông ta nặng trĩu và bất động như bàn tay. Chuông lại reo và ông ta đưa bàn tay trái cầm lấy danh thiếp của tôi. “Ohls hả?... Al Gregory ở tổng bộ. Một gã tên Philip Marlowe đang ở trong văn phòng tôi. Danh thiếp ghi là điều tra viên tư nhân. Cậu ta muốn có thông tin từ tôi... Sao? Cậu ta trông thế nào?... OK, cảm ơn anh.”

Ông ta bỏ điện thoại xuống và rút ống tẩu ra khỏi miệng rồi đâm chỗ thuốc lá bằng cái đầu đồng của một cây viết chì lớn. Ông ta làm một cách cẩn thận và trang nghiêm, như thể việc đó quan trọng hơn bất cứ việc gì khác mình sẽ làm trong ngày hôm đó. Ông ta ngả người ra và nhìn tôi chút nữa.

“Cậu muốn gì?”

“Chút thông tin về tiến triển mà ông thu được, nếu có chút nào.”

Ông ta ngẫm ngợi điều đó. “Regan hả?” cuối cùng ông ta hỏi.

“Hẳn rồi.”

“Biết hắn không?”

“Chưa từng gặp. Tôi nghe nói anh ta là một tay Ireland đẹp mã gần bốn mươi tuổi, rằng anh ta từng đi buôn rượu lậu, rồi cưới con gái lớn của tướng Sternwood nhưng họ không hòa hợp. Tôi nghe nói anh ta biến mất chừng một tháng trước.”

“Sternwood đáng lẽ nên lấy làm mừng hơn là đi thuê người ngoài sục sạo trong đám cỏ cao quá đầu.”

“Ông tướng thích anh ta lắm. Chuyện cũng dễ hiểu. Ông già tàn tật và cô đơn. Regan thường hay ngồi bầu bạn với ông ta.”

“Cậu nghĩ mình có thể làm được gì mà chúng tôi không làm được?”

“Không gì hết, ít nhất là trong việc tìm ra Regan đi đâu. Nhưng có một vụ tống tiền bí hiểm. Tôi muốn chắc chắn Regan không liên can. Biết anh ta ở đâu có thể hữu ích, hoặc không.”

“Anh bạn, tôi cũng muốn giúp, nhưng tôi không biết hắn ở đâu. Hắn cứ thế mà lặn thôi.”

“Không phải là khó mà qua mặt tổ chức của ông sao, đại úy?”

“Ừ, nhưng khả thi, trong một thời gian.” Ông ta bấm nút chuông ở bên cạnh bàn. Một phụ nữ trung niên ló đầu vào qua cánh cửa phụ. “Lấy hồ sơ của Terence Regan cho tôi, Abba.”

Cửa đóng lại. Đại úy Gregory và tôi nhìn nhau thêm một khoảng lặng nặng nề nữa. Cửa lại mở ra và người phụ nữ đặt một tập hồ sơ xanh lá dán nhãn lên bàn ông ta. Đại úy Gregory gật đầu cho bà lui ra và lấy cặp kính gọng sừng nặng nề đeo lên cánh mũi vằn vện những đường gân máu rồi chậm rãi lật các trang giấy trong hồ sơ. Tôi lăn một điếu thuốc quanh các ngón tay.

“Hắn biến mất ngày mười sáu tháng Chín,” ông ta nói. “Điều duy nhất quan trọng trong vụ việc là hôm đó tài xế được nghỉ phép và không ai nhìn thấy Regan lấy xe ra. Dù vậy, đó là vào giờ chiều tối. Chúng tôi tìm thấy chiếc xe bốn ngày sau trong một ga ra thuộc về một khu dân cư sang trọng gần tòa nhà Sunset. Một nhân viên ga ra báo cáo lại thông tin về chiếc xe mất cắp và nói rằng nó không thuộc về nơi đó. Chỗ đó tên là Casa de Oro. Có một chi tiết trong việc đó mà tôi sẽ nói với cậu. Chúng tôi không tìm ra bất cứ điều gì về danh tính người đã để chiếc xe lại đó. Vân tay trong xe không khớp với bất kỳ vân tay nào trong hệ thống. Chiếc xe trong ga ra không có liên can tới án mạng, dù có lý do để nghi ngờ nó có liên can. Điều này liên hệ tới một chuyện nữa mà chốc tôi sẽ kể cho cậu.”

Tôi nói: “Điều này liên hệ tới vợ Eddie Mars đang nằm trong danh sách mất tích.”

Ông ta có vẻ khó chịu. “Ừ. Chúng tôi đã điều tra danh sách cư dân và tìm ra cô ta đang sống ở đó. Bỏ đi tầm thời gian Regan biến mất, dù sao thì cũng trong vòng hai ngày đổ lại. Một người giọng nghe giống Regan được nhìn thấy đi cùng cô ta, nhưng chúng tôi không thể xác minh. Nực cười thay cái nghiệp cảnh sát này, một bà già có thể ngó ra cửa sổ thấy một gã chạy trốn thế mà sáu tháng sau vẫn có thể chỉ ra hắn giữa một dãy nghi phạm, còn chúng tôi đưa tấm hình rõ nét cho nhân viên khách sạn thì họ lại không thể nói chắc.”

“Đó là một trong những phẩm chất của một nhân viên khách sạn tốt,” tôi nói.

“Ừ. Eddie Mars và vợ gã không sống chung, nhưng họ cũng hòa thuận với nhau, theo lời Eddie. Đây là một vài khả năng. Đầu tiên, Regan mang theo mười lăm ngàn, lúc nào cũng giấu trong quần áo. Tiền xịn, người ta bảo tôi thế. Không phải chỉ có tiền lớn xếp trên cùng rồi dưới toàn tiền lẻ đâu. Như thế là nhiều tiền lắm, nhưng tay Regan này có vẻ là một người ôm tiền bên mình để có thể lôi ra ngắm khi có người nhìn hắn. Nhưng có lẽ hắn cũng chẳng quan tâm. Vợ hắn nói hắn chưa từng rút một đồng nào từ ông già Sternwood trừ nơi ăn chốn ở và chiếc Packard 120 mà vợ hắn tặng. Có kẻ nào từng buôn lậu rượu và chơi với bọn nhà giàu nứt đố đổ vách mà như thế không chứ.”

“Tôi chịu,” tôi nói.

“Chà, giờ chúng ta có một gã bỏ đi với mười lăm ngàn nhét trong quần mà thiên hạ ai cũng biết. Thì tiền mà. Cả tôi có khi cũng bỏ đi, nếu tôi có mười lăm ngàn, mà tôi còn hai đứa nhỏ học trung học đấy. Thế nên ý nghĩ đầu tiên là ai đó đã ra tay cướp của hắn, và ra tay hơi nặng, nên chúng phải đem hắn ra sa mạc trồng chung với đám xương rồng. Nhưng tôi cũng không thích ý nghĩ đó lắm. Regan có súng lục và thừa kinh nghiệm dùng súng, chứ không phải chỉ lăn lộn trong băng đảng đâu nhé. Tôi biết hắn cầm đầu một lữ đoàn thời nội chiến Ireland năm 1922 hay năm nào đó. Một kẻ như thế không phải miếng mồi béo bở cho thằng trộm cướp nào hết. Chưa kể, xe hắn nằm trong cái ga ra kia chứng tỏ kẻ nào đã ra tay có biết là hắn mê vợ Eddie Mars, và có lẽ hắn mê thật, nhưng đó không phải là thông tin mà hạng vô công rồi nghề đàn đúm trong mấy phòng bida lại biết.”

“Có hình không?” tôi hỏi.

“Hình của hắn thì có, cô nàng kia thì không. Chuyện đó cũng hài. Có khá nhiều tình tiết khôi hài trong vụ này. Đây.” Ông ta đẩy một tấm hình bóng loáng qua mặt bàn và tôi nhìn thấy một khuôn mặt Ireland trông buồn nhiều hơn vui và có vẻ dè dặt chứ không xấc láo. Không phải khuôn mặt một kẻ côn đồ, cũng không phải khuôn mặt một kẻ mà bất cứ ai cũng có thể nắm cổ giật dây. Hàng chân mày đen, thẳng với gờ xương rắn rỏi bên dưới. Một vầng trán rộng chứ không hẳn cao, một mái tóc sẫm màu dính bết, một cái mũi thon và ngắn, một cái miệng rộng. Cằm có nét nhưng lại hơi nhỏ so với miệng. Một khuôn mặt trông hơi căng thẳng, khuôn mặt của một người nhanh nhẹn và nghiêm túc. Tôi đẩy trả tấm hình. Tôi sẽ nhận ra khuôn mặt đó nếu bắt gặp.

Đại úy Gregory gõ sạch ống tẩu, nhét thuốc mới vào rồi đâm thuốc bằng ngón tay cái. Ông ta châm lửa, nhả khói và mở miệng nói tiếp.

“Chà, có thể có người biết hắn ta mê bà xã của Eddie Mars. Ngoài bản thân Eddie. Ngạc nhiên là tay đó biết. Nhưng có vẻ như hắn không bận tâm gì hết. Chúng tôi kiểm tra hắn khá cẩn thận vào khung giờ đó. Dĩ nhiên Eddie không hạ Regan vì ghen tuông rồi. Tình huống sẽ chỉ thẳng tới hắn.”

“Phụ thuộc vào việc hắn khôn đến mức nào,” tôi nói. “Hắn có thể thử đánh lạc hướng như thế.”

Đại úy Gregory lắc đầu. “Nếu đủ khôn ngoan để xây dựng một đế chế làm ăn hiện tại thì hắn quá khôn ngoan để chơi trò đó. Tôi hiểu ý cậu. Hắn chơi ngu vì hắn tin chúng ta sẽ không nghĩ hắn chơi ngu. Từ góc độ của cảnh sát thì thế là sai lầm. Vì như thế, hắn sẽ dính với chúng ta nhiều tới mức ảnh hưởng đến công việc của hắn. Cậu có thể nghĩ một trò giả ngu là khôn ngoan. Tôi cũng có thể nghĩ như thế. Nhưng cảnh sát và hồ sơ thì không. Bọn họ sẽ khiến cuộc đời hắn khốn khổ. Tôi đã loại tình huống ấy đi luôn. Nếu tôi sai, cậu có thể chứng minh cho tôi thấy và tôi sẽ nhai cái nệm ghế của mình. Cho đến khi đó thì tôi sẽ loại Eddie khỏi diện tình nghi. Ghen tuông là một động cơ tồi tệ cho loại người như hắn. Bọn kinh doanh hàng đầu có cái đầu kinh doanh. Chúng học cách hành động sao cho tốt nhất và để mặc tình cảm cá nhân. Tôi sẽ bỏ qua khả năng đó.”

“Thế ông còn lại gì?”

“Cô gái và Regan. Không còn ai nữa. Cô ta từng có tóc vàng, nhưng giờ chắc không còn nữa. Chúng tôi không tìm thấy xe của cô ta, nên bọn họ có thể đã lấy nó đi. Họ đã đi trước chúng ta khá lâu, mười bốn ngày. Trừ chiếc xe kia của Regan thì tôi e chúng ta không có căn cứ để làm một vụ gì cả. Dĩ nhiên tôi quen với việc tình hình trở nên như thế này rồi, đặc biệt là với những gia đình thượng lưu. Và dĩ nhiên những gì tôi làm đều phải kín đáo.”

Ông ta ngả ra sau và nhịp nhịp cườm bàn tay to bè lên tay vịn ghế.

“Tôi không biết phải làm gì ngoài đợi,” ông ta nói. “Chúng tôi cho người dàn trải bên ngoài, nhưng bây giờ hẵng còn quá sớm để có kết quả gì. Regan có mười lăm ngàn mà chúng tôi biết. Cô gái cũng có chút tiền, có thể còn nhiều nữ trang nữa. Nhưng rồi có ngày cả hai sẽ cạn kiệt thôi. Regan sẽ rút séc, ký nợ, viết thư. Bọn họ ở trong một thành phố xa lạ và lấy tên mới, nhưng sẽ luôn có những sở thích cũ. Bọn họ thế nào rồi cũng xuất hiện lại trong hệ thống tài chính thôi.”

“Cô gái làm gì trước khi cưới Eddie Mars?”

“Ca sĩ hộp đêm.”

“Ông không tìm được tấm hình hành nghề cũ nào à?”

“Không. Eddie hẳn có mấy tấm, nhưng hắn không chịu nhả. Hắn muốn để cô ta yên. Tôi không ép được. Hắn có bạn bè tốt trong thành phố, không thì chẳng thể đạt được vị trí hiện tại.” Ông ta hằm hè. “Những điều này có giúp ích gì cho cậu không?”

Tôi nói: “Ông sẽ không bao giờ tìm thấy ai trong hai người đó. Thái Bình Dương ở ngay sát bên mà.”

“Lời hứa của tôi về cái nệm ghế vẫn còn hiệu lực. Chúng tôi sẽ tìm ra hắn. Có thể mất thời gian. Có thể mất một hai năm.”

“Tướng Sternwood có lẽ không sống lâu đến mức đó đâu,” tôi nói.

“Chúng tôi đã làm những gì có thể, anh bạn. Nếu ông ta muốn trao thưởng và chịu chi tiền, chúng ta có thể thu được kết quả. Thành phố không cấp cho tôi đủ tiền để lo liệu đến thế đâu.” Đôi mắt lớn của ông ta chiếu vào tôi và hàng chân mày lởm chởm nhúc nhích. “Cậu thật sự nghĩ Eddie hạ cả hai người đó à?”

Tôi cười. “Không. Tôi chỉ đùa thôi. Tôi nghĩ giống ông, đại úy. Rằng Regan chạy đi cùng một phụ nữ có ý nghĩa với hắn nhiều hơn cô vợ giàu có mà hắn không hòa hợp. Vả lại, cô ta cũng chưa giàu thật đâu.”

“Thế tức là cậu đã gặp cô ta?”

“Phải. Cô ta có thể cho ông một cuối tuần sôi động, nhưng sẽ rất phiền phức nếu ông muốn một bữa ăn bình yên.”

Ông ta ậm ừ và tôi nói lời cảm ơn vì ông ta đã dành thời gian và cung cấp thông tin rồi rời đi. Một chiếc sedan Plymouth xám bám theo tôi từ Tòa thị chính. Tôi cho nó cơ hội đuổi kịp trên một con đường vắng vẻ. Nó từ chối đề nghị ấy, nên tôi cắt đuôi nó và đi lo việc của mình.