← Quay lại trang sách

Chương 21

Tôi không bén mảng đến gần nhà Sternwood. Tôi trở về văn phòng và cố quen lại với cảnh ăn không ngồi rồi trên cái ghế xoay của mình. Có một làn gió mạnh thổi vào qua cửa sổ và bồ hóng từ các lò sưởi của khách sạn kế bên theo gió lượn vào phòng tôi xoay tròn trên mặt bàn như bụi cỏ lăn cuộn qua một vùng đất hoang. Tôi đang nghĩ rằng mình sẽ ra ngoài ăn trưa và rằng đời khá phẳng lặng và rằng nó vẫn sẽ phẳng lặng như thế nếu tôi uống chút rượu và rằng uống chút rượu một mình vào thời điểm đó trong ngày thì cũng chẳng có gì vui. Tôi đang nghĩ thế thì Norris gọi. Với cái cung cách lịch sự thận trọng ấy, ông ta nói rằng tướng Sternwood đang không khỏe và một số tin trên báo đã được đọc cho ông ta khiến ông ta tin rằng cuộc điều tra của tôi đã hoàn thành.

“Phải, về chuyện Geiger,” tôi nói. “Tôi không bắn hắn, ông biết đấy.”

“Tướng quân không nghĩ anh bắn ông ta đâu, anh Marlowe.”

“Tướng quân có biết gì về những tấm hình mà cô Regan lo lắng không?”

“Không, thưa anh. Dứt khoát không.”

“Ông có biết tướng quân đưa gì cho tôi không?”

“Có, thưa anh. Tôi tin đó là ba tấm phiếu và một danh thiếp.”

“Phải rồi. Tôi sẽ gửi trả chúng. Còn về những tấm hình, tôi nghĩ tốt nhất tôi sẽ hủy chúng đi.”

“Rất tốt, thưa anh. Cô Regan đã tìm cách liên lạc với anh nhiều lần tối qua...”

“Tôi ra ngoài nhậu,” tôi nói.

“Vâng. Tôi tin là rất cần thiết, thưa anh. Tướng quân đã yêu cầu tôi gửi anh một tấm séc năm trăm đô la. Như thế có đủ chưa ạ?”

“Quá hào phóng đấy chứ,” tôi nói.

“Và tôi tin giờ chúng ta có thể xem như vụ việc đã khép lại?”

“Ồ dĩ nhiên. Kín mít như rương bị hỏng khóa.”

“Cảm ơn anh. Tôi tin rằng gia đình rất cảm kích anh. Khi tướng quân khỏe lại, có lẽ ngày mai, ông ấy muốn trực tiếp nói với anh lời cảm ơn.”

“Được,” tôi nói. “Tôi sẽ ghé qua uống thêm chút brandy của ông ấy, có lẽ pha cùng champagne nữa.”

“Tôi sẽ thu xếp ướp lạnh chỗ rượu,” lão bồi già đáp, gần như mang theo nét cười trong giọng nói.

Thế thôi. Chúng tôi tạm biệt rồi cúp máy. Quán cà phê kế bên đưa mùi qua cửa sổ cùng với bồ hóng nhưng không khiến tôi thấy đói. Thế là tôi lấy ra chai rượu văn phòng và làm một ly rồi để tự trọng của mình tự lo lấy thân.

Tôi đếm bằng đầu ngón tay. Rusty Regan đã từ bỏ một gia sản kếch xù và cô vợ xinh đẹp để lang bạt cùng một cô tóc vàng không rõ nhân diện, người ít nhiều đang trong hôn thú với một tay anh chị tên Eddie Mars. Anh ta đi đột ngột đến mức không lời từ biệt và có thể có nhiều lý do cho việc đó. Tướng quân quá kiêu hãnh, hay ít nhất là ấn tượng từ buổi gặp đầu tiên cho tôi thấy thế, quá cẩn trọng, để báo với tôi rằng Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích đang xử lý vụ việc. Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích đang giậm chân tại chỗ và rõ ràng cho rằng vụ việc không đáng lao tâm khổ tứ. Regan đã làm việc mà loại như anh ta sẽ làm và đó là chuyện của anh ta. Tôi đồng ý với đại úy Gregory rằng Eddie Mars ít có khả năng để bản thân dính vào một vụ giết người kép chỉ vì một gã đàn ông khác hốt mất cô vợ tóc vàng mà gã còn chẳng sống chung. Việc đó có thể khiến gã khó chịu, nhưng công việc là công việc, và ở quanh Hollywood hở ra là kiếm được một cô tóc vàng rồi. Nếu có dính líu tới số tiền lớn thì có lẽ lại khác. Nhưng mười lăm ngàn thì đâu có thấm gì so với Eddie Mars. Gã không phải hạng kiếm bạc lẻ như Brody.

Geiger đã chết và Carmen sẽ phải tìm một nhân vật mờ ám khác để cùng uống những thứ rượu trộn dị hợm. Tôi cho rằng cô ta sẽ không gặp khó khăn gì. Chỉ cần đứng ở góc đường làm ra vẻ thẹn thò ngây thơ chừng năm phút thôi. Tôi mong rằng thằng lừa đảo kế tiếp thả câu cho cô ta cắn sẽ lợi dụng cô ta nhẹ nhàng hơn chút, lâu dài hơn chút thay vì giật phắt như thế.

Cô Regan biết Eddie Mars đủ rõ để mượn tiền từ gã. Cũng tự nhiên, nếu cô ta hay chơi roulette và chấp nhận chung tiền khi thua. Bất cứ chủ sới bạc nào cũng cho khách hàng thân thiết mượn tiền lúc bức thiết. Ngoài chuyện đó ra thì họ còn có một mối quan tâm chung là Regan. Chồng cô ta và cũng là người đã bỏ trốn cùng vợ của Eddie Mars.

Carol Lundgren, thằng nhỏ sát nhân với vốn từ hạn chế, xem như đã rời cuộc chơi một thời gian dài thật dài sắp tới, ngay cả khi người ta không trói nó vào ghế rồi thả xuống bồn a xít. Họ sẽ không làm thế, vì nó sẽ làm thỏa thuận nhận tội và tiết kiệm tiền cho quận. Chúng thường như thế khi không có tiền thuê luật sư lớn. Agnes Lozelle đang bị tạm giữ với tư cách nhân chứng liên quan. Họ sẽ không cần cô ta cho vai trò đó nếu Carol làm thỏa thuận trước, còn nếu nó nhận tội khi nghe đọc cáo trạng, họ sẽ thả cô ta đi. Họ sẽ không muốn khui ra bất cứ khía cạnh nào trong vụ kinh doanh của Geiger, mà ngoài cái đó ra thì họ đâu có gì để ghim cô ả.

Thế chỉ còn lại tôi. Tôi đã ém nhẹm một vụ giết người và che giấu bằng chứng trong hai mươi bốn tiếng, nhưng tôi vẫn đang tự do và sắp có tờ séc năm trăm đô vào túi. Điều khôn ngoan nhất tôi có thể làm bây giờ là uống thêm ly nữa và quên hết mớ bùi nhùi này.

Bởi đó là điều khôn ngoan nhất tôi có thể làm, nên tôi gọi cho Eddie Mars và báo gã là buổi tối tôi sẽ xuống Las Olindas để nói chuyện với gã. Tôi khôn ngoan như thế đấy.

Tôi đến đó chừng chín giờ, dưới vầng trăng tháng Mười vằng vặc treo cao nhưng đã chìm khuất vào những tầng sương trên cùng ngoài bãi biển. Hộp đêm Cây Bách nằm ở đoạn cuối thành phố, một tòa nhà xây không theo trật tự nào từng có thời là nhà nghỉ mát mùa hè cho một lão trọc phú tên De Cazens, sau đó thì thành khách sạn. Nó lúc này là một tòa nhà to u ám nhìn xập xệ giữa một rừng dày đặc những cây bách Monterey bị gió uốn, cũng là nguồn gốc cho cái tên hiện tại. Nó có những cổng vòm khổng lồ trang trí uốn lượn, tháp canh nhỏ mọc ra ở đủ các chỗ, những cửa sổ lớn có kính màu viền quanh, các chuồng ngựa lớn trống trơn ở phía sau, một bầu không khí suy tàn hoài niệm phủ khắp. Eddie Mars đã giữ nguyên vẹn phần bên ngoài như lúc gã mua nơi này, thay vì tân trang lại cho nó giống phim trường của hãng MGM. Tôi để xe trên con đường với những cột đèn hồ quang chớp tắt và đi bộ vào khuôn viên theo một lối đi rải sỏi ẩm ướt đến cổng chính. Một người gác cửa với áo khoác bảo vệ hai hàng khuy đưa tôi vào một sảnh chờ lớn tĩnh lặng, mờ tối, có cây cầu thang gỗ sồi trắng uốn cong đầy kiêu hãnh dẫn lên bóng tối tầng trên. Tôi gửi nón và áo khoác rồi đợi, lắng nghe tiếng nhạc cùng những tiếng nói lẫn lộn đằng sau các cánh cửa dày. Chúng nghe thật xa xăm và dường như không ở cùng một thế giới với tòa nhà này. Rồi gã tóc vàng gầy gò mặt bợt bạt đã cùng với Eddie Mars và tay võ sĩ đến nhà Geiger đi qua một cánh cửa bên dưới cầu thang, mỉm cười chán chường với tôi và đưa tôi ra phía sau trên một hành lang trải thảm dẫn đến văn phòng ông chủ.

Đó là căn phòng vuông với một hốc cửa sổ lồi lớn kiểu xưa và một lò sưởi đá trong đó lửa đang tí tách cháy trên những khúc củi bách xù. Tường được ốp gỗ óc chó và phía trên có diềm bằng vải lụa hoa văn đã hơi phai màu. Trần nhà cao tít. Trong này thoảng mùi biển lạnh.

Cái bàn đen không bóng bẩy của Eddie Mars chẳng hề ăn nhập với căn phòng, nhưng thực tế cái gì làm sau năm 1900 chẳng vậy. Thảm sàn có màu nâu rám nắng Florida. Trong góc đặt một cái radio lớn để bàn và có một bộ tách sứ Sèvres trên khay đồng bên cạnh một cái ấm samovar. Tôi tự hỏi là để cho ai. Có một cánh cửa trong góc với khóa thời hạn [1] trên đó.

Eddie Mars cười hòa nhã với tôi và bắt tay rồi hất cằm về phía cái kho khóa. “Tôi là đối tượng ngon ăn cho mấy vụ cướp nếu không nhờ thứ đó,” gã vui vẻ nói. “Cảnh sát địa phương ghé qua mỗi sáng để xem tôi mở nó. Tôi có thu xếp với họ.”

“Anh bóng gió là có gì đó cho tôi,” tôi nói. “Là gì thế?”

“Anh gấp gáp gì? Uống tí rượu và ngồi xuống đã.”

“Không gấp gáp gì cả. Anh với tôi không có gì để nói với nhau ngoài chuyện công việc.”

“Anh sẽ uống rượu và khen rượu ngon,” gã nói. Gã pha hai ly và đặt ly của tôi xuống bên cạnh một cái ghế da màu đỏ, rồi gã đứng bắt tréo chân tựa vào bàn, một tay nhét trong túi bên của cái áo vest dạ tiệc màu xanh thẫm, ngón cái để ngoài với móng tay sáng loáng. Mặc đồ dạ tiệc, gã trông hơi rắn mặt hơn là khi mặc đồ flannel xám, nhưng nhìn gã vẫn giống một kỵ sĩ. Chúng tôi uống và gật đầu với nhau.

“Đến đây lần nào chưa?” gã hỏi.

“Hồi cấm rượu thì có. Tôi không hứng thú gì chuyện đánh cược.”

“Cược tiền thì không,” gã mỉm cười. “Tối nay anh cứ qua xem. Một trong những người bạn của anh đang ở ngoài kia chơi vòng xoay đó. Tôi nghe nói cô ta đang chơi khá tốt. Vivian Regan.”

Tôi nhấp rượu và lấy một điếu thuốc có hoa văn chữ lồng nhau của gã.

“Tôi khá thích cách anh xử lý vụ việc hôm qua,” gã nói. “Anh khiến tôi khó chịu lúc đó nhưng về sau tôi có thể thấy anh rất đúng. Anh và tôi có lẽ sẽ thân thiết đấy. Tôi nợ anh bao nhiêu?”

“Vì chuyện gì?”

“Vẫn thận trọng hả? Tôi có đường dây nối với tổng bộ, không thì tôi đâu có ở đây. Tôi biết chuyện theo đúng cách chúng xảy ra, không phải thứ anh đọc trên báo.” Gã khoe ra với tôi hàm răng lớn trắng ởn.

“Anh có bao nhiêu?” tôi hỏi.

“Anh không nói đến tiền?”

“Theo tôi hiểu thì đó là thông tin.”

“Thông tin về chuyện gì?”

“Anh có trí nhớ ngắn thật. Regan.”

“Ồ, vụ đó.” Gã phẩy những móng tay lấp loáng dưới quầng sáng mờ tỏa ra từ một trong những cái đèn bằng đồng đang rọi một luồng sáng lên trần. “Tôi nghe nói anh đã có thông tin đó rồi. Tôi cảm thấy mình còn nợ anh một khoản phí. Tôi quen với việc trả tiền cho những đãi ngộ tốt.”

“Tôi không lái xe xuống đây để xin tiền. Tôi được trả công theo những gì mình làm được. Không giống với tiêu chuẩn của anh lắm, nhưng cũng đủ sống. Mỗi lần nhận một khách hàng là quy tắc nên theo. Anh không khử Regan đấy chứ?”

“Không. Anh nghĩ tôi làm thế ư?”

“Tôi không dám loại trừ anh ra.”

Gã cười. “Anh đùa.”

Tôi cười. “Dĩ nhiên, tôi đùa đấy. Tôi chưa từng thấy Regan, nhưng tôi có thấy hình của hắn. Anh không có người đủ sức làm việc đó đâu. Và sẵn tiện nói luôn, đừng gửi những tên lỏi mang súng đến chỗ tôi truyền lệnh. Tôi có thể nổi xung mà nã một thằng đấy.”

Gã nhìn qua cái ly về phía ngọn lửa, đoạn gã đặt ly xuống góc bàn và chùi môi bằng một cái khăn tay cotton mịn.

“Anh nói ngon lắm,” gã nói. “Nhưng tôi dám bảo anh cũng xoàng thôi. Anh không thật sự hứng thú với Regan, phải không?”

“Ừ, với công việc thì không. Tôi không được nhờ để quan tâm đến hắn. Nhưng tôi biết có người muốn biết hắn ở đâu.”

“Cô ta không quan tâm đâu,” gã nói.

“Ý tôi là cha cô ta.”

Gã chùi môi lần nữa và nhìn tấm khăn như thể trông chờ sẽ thấy máu trên đó. Gã nhíu hàng chân mày xám rậm vào với nhau và vuốt vuốt bên cánh mũi bị ăn nắng.

“Geiger đã tìm cách tống tiền ông tướng,” tôi nói. “Ông tướng không chịu thừa nhận, nhưng tôi nghĩ ông ta ít nhất cũng nửa phần lo sợ rằng Regan đứng sau vụ đó.”

Eddie Mars cười. “À à. Geiger làm trò đó với mọi người. Đó hoàn toàn là ý tưởng của hắn. Hắn có được giấy nợ từ người khác, trông có vẻ hợp pháp, có khi từng hợp pháp thật, tôi tin thế, có điều hắn sẽ chẳng dám đem chúng ra trước pháp luật. Hắn sẽ bày ra đống giấy một cách màu mè, để cho mình không còn gì nữa. Nếu trúng mánh, hắn có một đối tượng sợ hãi gì đó và hắn sẽ bắt tay vào việc. Nếu không trúng mánh, hắn cứ thế bỏ qua vụ đó.”

“Khéo lắm,” tôi nói. “Hắn đã bỏ thật. Bỏ thẳng cẳng luôn. Làm sao anh biết hết những chuyện này?”

Gã nhún vai nôn nóng. “Tôi cầu Chúa là mình không phải biết phân nửa những thứ được đưa đến tai tôi. Biết chuyện thiên hạ là cuộc đầu tư thảm thiết nhất mà một người có thể làm trong giới của tôi. Vậy, nếu anh chỉ lùng tìm Geiger, anh đã xong hết việc của vụ đó rồi.”

“Xong xuôi và được trả tiền rồi.”

“Tôi rất tiếc vì chuyện đó. Tôi ước gì Sternwood già chịu thuê cho mình một người lính như anh toàn thời gian, để giữ mấy cô con gái đó ở nhà ít nhất vài đêm trong tuần?”

“Tại sao?”

Miệng gã trễ xuống. “Bọn họ chỉ toàn rắc rối. Lấy ví dụ cái cô tóc đen đi. Cô ta là cái gai ở khu này. Nếu cô ta thua, cô ta cược búa xua và tôi sẽ dính phải một đống giấy nợ mà không ai chịu thanh toán ở bất cứ giá nào. Cô ta không có tiền riêng ngoài một khoản tiền tiêu vặt và những gì trong di chúc vẫn còn là bí mật của cha cô ta. Nếu thắng, cô ta cầm tiền của tôi về nhà.”

“Đêm sau anh lại thu về thôi,” tôi nói.

“Tôi thu lại một phần. Nhưng về lâu dài tôi là kẻ thua.”

Gã nhìn tôi thống thiết, như thể điều đó quan trọng với tôi. Tôi tự hỏi tại sao gã lại nghĩ nói với tôi chuyện đó là cần thiết. Tôi ngáp và dứt điểm ly rượu.

“Tôi sẽ ra ngoài tham quan nơi này,” tôi nói.

“Xin mời.” Gã chỉ về phía một cánh cửa bên cạnh cửa kho. “Cửa đó dẫn ra cánh cửa sau lưng các bàn chơi.”

“Tôi muốn đi theo lối của mấy ông bác thằng bần kia hơn.”

“OK. Tùy ý anh. Ta là bạn bè chứ, anh lính?”

“Dĩ nhiên.” Tôi đứng lên và chúng tôi bắt tay.

“Có lẽ một ngày nào đó tôi có thể thật sự hữu ích choanh,” gã nói. “Lần này anh thu được mọi thứ từ Gregory.”

“Thế ra anh cũng nắm được một miếng thóp của ông ta.”

“Ồ, không tệ thế đâu. Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

Tôi nhìn gã chằm chằm một lát, rồi bước ra cánh cửa mà mình đã đi vào. Tôi nhìn lại gã khi mở cửa.

“Anh không cho người bám theo tôi trong một chiếc sedan Plymouth xám chứ?”

Mắt gã mở to. Gã có vẻ hoang mang. “Đâu có. Tại sao tôi phải làm thế?”

“Tôi cũng không biết đâu,” tôi nói rồi ra ngoài. Tôi nghĩ vẻ ngạc nhiên của gã đủ chân thực để tin được. Tôi còn nghĩ gã có vẻ lo lắng nữa kìa. Tôi chẳng suy ra được lý do nào cho việc đó cả.

“Time lock” là loại khóa có đặt thời gian thường dùng trong các hầm tiền của nhà băng. Sau khi qua thời hạn được đặt sẵn trên đồng hồ thì mới có thể mở khóa, còn trước đó dù biết mã cũng không thể mở được.