Chương 22
Vào khoảng mười giờ rưỡi, khi dàn nhạc Mexico nho nhỏ đeo băng vàng đâm chán chơi thứ nhạc rhumba trầm thấp, được mông má mà không ai thèm nhảy theo. Nhạc công chơi maraca xoa các đầu ngón tay vào nhau như thể bị đau và cho một điếu thuốc lên miệng gần như với cùng một động tác. Bốn người còn lại đồng loạt cúi xuống lấy dưới ghế những ly nước rồi đưa lên miệng uống, chép chép môi chớp chớp mắt. Tequila, qua điệu bộ của họ. Nhưng đó có khi chỉ là nước khoáng. Cái trò giả vờ cũng phí phạm như âm nhạc của họ. Không ai nhìn đến họ cả.
Căn phòng từng là phòng khiêu vũ và Eddie Mars đã thay đổi nó chỉ vừa đủ đáp ứng những nhu cầu mà việc kinh doanh của gã đòi hỏi. Không có vẻ bóng loáng của crôm, không có ánh sáng gián tiếp rọi xuống từ sau những gờ mái góc cạnh, không có những bức tranh bằng kính màu, hay ghế bọc trong những lớp da thuộc bóng loáng và các ống kim loại được đánh bóng, không có bất cứ thứ gì thuộc về cái rạp xiếc giả hiện đại của chốn chơi đêm Hollywood điển hình. Ánh sáng chiếu xuống từ những chùm đèn pha lê to tướng và các tấm dán tường màu hoa hồng vẫn còn nguyên vẹn, hơi phai đi theo thời gian và ám đen vì bụi bẩn, mà từ rất lâu trước đây đã được phối cho hợp màu với sàn gỗ, nơi lúc này chỉ còn chừa ra một khoảng trống nhẵn mịn như gương be bé phía trước dàn nhạc Mexico. Phần còn lại được che phủ bởi một lớp thảm dày màu hoa hồng thẫm ắt hẳn tốn kém. Sàn gỗ packê được ghép từ nhiều thứ gỗ cứng, từ gỗ tếch Myanmar qua chừng sáu loại sắc độ của gỗ sồi đến thứ gỗ đỏ trông như gỗ gụ, và sáng dần thành màu nhạt tươi của hoa cà dại vùng đồi California, tất cả được xếp thành những mẫu hình tinh xảo cầu kỳ, với sự chính xác như các hành tinh xoay quanh mặt trời.
Nó vẫn là một căn phòng đẹp và nay nó có một bàn roulette ở trong thay vì những cuộc khiêu vũ cổ điển, nhịp nhàng. Có ba cái bàn kê gần bức tường đằng xa. Một dãy chấn song thấp bằng đồng nối cả ba lại và tạo thành một hàng rào quanh các anh hồ lì. Cả ba bàn đều đang mở cho khách chơi, nhưng đám đông lại bu vào chính giữa. Tôi có thể thấy cái đầu đen của Vivian Regan gần đó, từ bên này phòng nơi tôi đang đứng tựa quầy bar và di di cái lý bacardi nhỏ trên mặt bàn gỗ gụ.
Tay pha chế nghiêng tới cạnh tôi và nhìn đám đông những kẻ ăn mặc đẹp ở cái bàn giữa. “Cô ta đang vớ bở tối nay, hốt hết ngay trước mặt họ,” gã nói. “Cái ả tóc đen cao kia.”
“Cô ta là ai?”
“Tôi không biết tên. Nhưng cô ta đến đây nhiều lắm.”
“Vậy mà anh không biết tên.”
“Tôi chỉ làm công ở đây thôi, thưa anh,” gã nói mà không chút khó chịu. “Cô ta đi có một mình. Cái tay đi cùng cô ta ngất rồi. Bọn họ đã đưa hắn ra xe.”
“Tôi sẽ đưa cô ta về,” tôi nói.
“Còn lâu anh ạ. Chà, dù sao cũng chúc anh may mắn. Tôi có nên pha loãng bớt ly bacardi cho anh không hay anh thích nó như thế?”
“Tôi thích nó như thế, nếu tôi có thích nổi cái thứ này,” tôi nói.
“Tôi thì thà uống xi rô ho còn hơn,” gã nói.
Đám đông tẽ đường cho hai người đàn ông mặc đồ dạ tiệc sấn sổ ra ngoài, và tôi thấy gáy cô ta cùng bờ vai trần trong khoảng trống đó. Cô ta mặc bộ đầm xẻ sâu bằng nhung xanh dậm, trồng thật quá lộng lẫy cho dịp này. Đám đông khép lại và che hết mọi thứ trừ cái đầu đen. Hai người đàn ông đi qua bên này phòng, dựa vào quầy bar rồi kêu Scotch và soda. Một trong hai người đỏ bừng mặt phấn khích. Hắn đang lau mặt bằng một cái khăn viền đen. Hai đường satin chạy dọc bên hông quần hắn rộng như vết bánh xe.
“Trời, tôi chưa thấy ai chơi dữ vậy,” hắn nói với giọng hốt hoảng. “Tám ván ăn và hai ván hòa liên tiếp trên cái bàn đó. Roulette là thế, thế mới là roulette.”
“Làm tôi ngứa ngáy quá,” tên kia nói. “Cô ta đang cược một ngàn một lần. Cô ta không thể thua.” Họ vục mõm vào ly của mình, tu ừng ực thật nhanh rồi quay trở lại.
“Mấy anh này khôn quá,” tay quản bar dài giọng. “Một ngàn một lần hả. Tôi từng thấy một mụ già mặt ngựa ở Havana...”
Tiếng ồn rộ lên ở cái bàn giữa và một giọng ồm ồm ngoại quốc át lấy tất cả nói rằng: “Thưa cô, cô vui lòng kiên nhẫn cho một lát. Bàn này không thể chung tiền cược cho cô. Ông Mars sẽ đến đây ngay thôi.”
Tôi bỏ lại ly bacardi của mình và rảo chân qua mặt thảm lót sàn. Ban nhạc nhỏ bắt đầu chơi điệu tango, có hơi lớn. Không ai nhảy hay có ý định nhảy. Tôi đi qua những người đứng rải rác mặc đồ đạ tiệc cùng đủ bộ lễ phục cũng như quần áo thể thao và complê doanh nhân để đến cái bàn ngoài cùng bên trái. Không ai chơi ở đó. Hai hồ lì đứng sau bàn chụm đầu vào nhau mắt láo liên. Một người đẩy cây cào tiền tới lui không mục đích trên mặt bàn trống. Cả hai đều đang nhìn chằm chằm Vivian Regan.
Hàng mi dài của cô ta khẽ giật còn khuôn mặt thì trắng phi tự nhiên. Cô ta đang ở cái bàn giữa, đối diện với vòng xoay. Trước mặt đặt một chồng tiền và phỉnh lẫn lộn. Có vẻ như rất nhiều tiền. Cô ta nói với hồ lì bằng một giọng lè nhè lạnh lẽo, xấc xược và cộc cằn.
“Cái thứ cơ sở kiết xác nào đây hả, nói nghe. Mau mau quay cái vòng kia đi cao kều. Chị muốn chơi một ván nữa với bấy nhiêu đây thôi. Chị thấy mấy người gom tiền nhanh nhưng hễ xì tiền ra thì kêu oai oái.”
Hồ lì nở nụ cười lịch sự lạnh nhạt đã từng trưng ra trước ngàn kẻ thô thiển lẫn triệu kẻ ngu si. Phong thái cao ngạo u ám thờ ơ không chê vào đâu được. Y nói nghiêm túc: “Bàn này không thể chung tiền cược cho cô, thưa cô. Cô có hơn mười sáu ngàn đô la kia.”
“Tiền của các anh đấy thôi,” cô gái giễu. “Không muốn lấy lại à?”
Một người đàn ông ngồi bên cạnh cố nói với cô ta gì đó. Cô ta quay phắt qua và nhổ gì đó vào ông ta, thế là ông ta đỏ mặt lẫn vào đám đông. Một cánh cửa mở ra ở chỗ ván ốp tường cuối khu vực được quây kín bằng hàng rào đồng. Eddie Mars đi qua cửa với nụ cười phớt tỉnh cố định trên khuôn mặt, hai bàn tay thọc vào túi áo vest, cả hai ngón cái đều thòi ra lấp loáng. Gã có vẻ thích tư thế đó. Gã đi ra sau hai hồ lì và dừng ở góc bàn giữa. Gã nói với giọng bình thản uể oải, ít lịch thiệp hơn tay hồ hì.
“Có chuyện gì hả cô Regan?”
Cô ta quay phắt sang đối mặt với gã. Tôi thấy gò má cô ta căng lên, như thể đang ở trong một trạng thái căng thẳng gần như không thể chịu đựng. Cô ta không trả lời gã.
Eddie Mars nghiêm giọng nói: “Nếu cô không chơi nữa, cô phải cho phép tôi cử người đưa cô về nhà.”
Cô gái đỏ mặt. Hai gò má gồ lên trắng toát. Rồi cô ta bật cười thiếu tự nhiên. Cô ta cay đắng nói:
“Một ván nữa, Eddie. Mọi thứ tôi có vào ô đỏ. Tôi thích đỏ. Màu của máu.”
Eddie Mars cười nhạt, rồi gật đầu và thò tay vào túi áo trong. Gã lôi ra một cái ví da lớn với góc bọc vàng và hờ hững thảy nó lên bàn về phía hồ lì. “Trả tiền cược cho cô ta, làm tròn số ngàn,” gã nói, “nếu không ai phản đối lần quay này chỉ dành cho cô gái.”
Không ai phản đối, Vivian Regan cúi xuống và dùng hai tay đẩy hết số tiền thắng được về phía viên kim cương đỏ lớn trên mặt bàn.
Tay hồ lì bình thản cúi người trên bàn. Y đếm và chồng tiền lẫn phỉnh, gom tất cả thành một đống gọn gàng trừ vài thẻ phỉnh và tiền giấy rồi đẩy phần dư đó ra khỏi bàn chơi bằng cái cào của mình. Y mở ví của Eddie Mars và lôi ra hai xấp phẳng lì tiền ngàn. Y khui một xấp, đếm sáu tờ, chồng vào xấp chưa khui, cất bốn tờ lẻ vào ví và đặt ví sang bên thản nhiên như thể đó là một tép diêm. Eddie Mars không động đến cái ví. Không ai nhúc nhích trừ tay hồ lì. Y thong thả hất cổ tay quay vòng xoay về bên trái khiến trái banh ngà nẩy vòng theo rìa ngoài. Rồi y rụt tay về và khoanh lại.
Môi Vivian chầm chậm hé ra cho tới khi răng cô ta bắt trúng ánh đèn và lóe lên như dao. Trái banh lăn lười nhác xuôi con dốc của vòng xoay và nẩy lên một khe crôm phía trên những con số. Sau một thời gian dài nó đột ngột nẩy sang trái với một tiếng cách khô khốc. Vòng xoay chậm lại, ôm theo trái banh. Tay hồ lì vẫn khoanh tay cho tới khi vòng xoay ngừng hẳn.
“Đỏ thắng,” y nói trang trọng, không chút hào hứng. Trái banh ngà nằm ở ô 25 Đỏ, ô thứ ba từ ô 0 đôi. Vivian Regan ngửa đầu cười đắc thắng.
Viên hồ lì cầm cây cào lên chậm rãi đẩy xấp tiền ngàn qua mặt bàn, gộp chung với đống tiền cược, rồi từ từ đẩy toàn bộ ra khỏi khu bàn cờ.
Eddie Mars mỉm cười, cho ví vào lại túi rồi quay gót rời khỏi phòng qua cánh cửa chỗ ván ốp tường.
Chừng chục người đồng loạt thở ra và đổ xô ra ngoài quầy bar. Tôi đi cùng họ và đến được góc xa của căn phòng thì Vivian đã gom hết tiền thăắng và quay khỏi bàn. Tôi đi ra ngoài sảnh lớn lặng thinh, lấy nón và áo khoác từ cô giữ đồ, bỏ lại 25 xu vào trong khay của cô và ra ngoài hiên. Tay gác cửa lù lù đến bên tôi nói: “Tôi có thể lấy xe cho ngài không?”
Tôi nói: “Tôi chỉ đi bộ chút thôi.”
Thảm cỏ lăn dọc theo rìa hiên ướt đẫm sương. Sương nhỏ xuống từ những cây bách Monterey chìm dần vào hư không về phía vách đá chìa ra trên biển. Nhìn hướng nào cũng không thể thấy được quá ba mét. Tôi đi xuống những bậc thang của hiên trước và len qua những hàng cây, dọc theo một lối đi lờ mờ cho tới khi tôi có thể nghe tiếng sóng vỗ liếm lên màn sương, thấp bên dưới ở đáy vách đá. Chẳng có tia sáng nào từ bất cứ đâu. Có một lúc tôi thấy được rõ nét chừng chục cái cây, còn chục cái cây khác thì lờ mờ, rồi không thấy gì cả ngoài sương. Tôi vòng qua trái và lượn trở lại về phía con đường rải sỏi vòng qua chuồng ngựa nơi họ đậu xe. Khi đã thấy được bóng ngôi nhà thì tôi dừng lại. Phía trước mình một chút, tôi nghe tiếng ho của một người.
Bước chân tôi không gây tiếng động nào trên lớp cỏ mềm ẩm. Người đàn ông lại ho, rồi bóp tiếng ho bằng một cái khăn hay tay áo. Trong khi hắn vẫn đang làm thế thì tôi đi tới gần hắn hơn. Tôi nhìn ra hắn, một cái bóng mờ đứng gần con đường. Có gì đó mách tôi bước ra sau một cái cây và cúi thấp. Gã đàn ông quay đầu. Khuôn mặt hắn đáng lẽ phải là một vệt mờ trắng khi hắn làm thế. Nhưng không. Nó vẫn tối đen. Một lớp mặt nạ đã che mất nó.
Tôi chờ sau thân cây.