← Quay lại trang sách

Chương 23

Những bước chân nhẹ nhàng, của một phụ nữ, tiến lại dọc theo lối đi vô hình và gã đàn ông trước mặt tôi bước tới trước, có vẻ như đang nép mình vào màn sương. Ban đầu tôi không thấy người phụ nữ, rồi thấy được lờ mờ. Cái đầu kênh kiệu kia có vẻ quen thuộc. Gã đàn ông bước ra thật nhanh. Hai hình hài lẫn vào trong sương, như hòa với sương thành một. Có một thoáng lặng thinh. Rồi gã kia nói:

“Súng đây quý cô. Từ từ nào. Trong sương không ai nghe thấy gì đâu. Đưa tôi cái giỏ đây.”

Cô gái không phát ra một âm thanh nào. Tôi bước tới thêm một bước. Khá đột ngột, tôi thấy được lớp vải xơ đẫm sương trên vành nón của gã đàn ông. Cô gái đứng bất động. Rồi hơi thở cô ta bắt đầu khò khè, như một cái giũa mài trên gỗ mềm.

“La lên và tôi sẽ xẻ đôi người cô ra,” gã nói.

Cô ta không la. Cô ta không nhúc nhích. Chuyển động đến từ hắn, và một tiếng cười khan. “Tốt nhất là nó ở trong này,” hắn nói. Một tiếng khóa mở và tiếng sục sạo truyền đến tai tôi. Gã đàn ông quay lại và đi về phía cái cây tôi đứng. Hắn đi được ba bốn bước thì lại bật cười. Tiếng cười như một thứ lấy ra từ ký ức tôi. Tôi lấy một ống tẩu từ trong túi rồi chìa ra giả làm súng.

Tôi gọi khẽ: “Chào Lanny.”

Gã đàn ông đứng chết trân và bắt đầu đưa tay lên. Tôi nói: “Đừng. Tôi bảo anh chớ bao giờ làm thế rồi mà, Lanny. Anh đang bị chĩa súng.”

Không gì nhúc nhích. Cô gái ở trên con đường không nhúc nhích. Tôi không nhúc nhích. Lanny không nhúc nhích.

“Bỏ cái giỏ xuống giữa hai chân đi chú em,” tôi nói với hắn. “Từ từ nhẹ nhàng thôi.”

Hắn cúi xuống. Tôi nhào tới chụp lấy hắn khi hắn còn đang khom người. Hắn hổn hển, nhổm lên thúc vào tôi. Hai tay hắn trống trơn.

“Thử nói tôi sẽ không thể thoát khỏi chuyện này xem,” tôi nói. Tôi áp vào hắn và rút khẩu súng ra khỏi túi áo ngoài của hắn. “Lúc nào cũng có kẻ nộp súng cho tôi,” tôi nói với hắn. “Tôi ôm nhiều đến mức đi ì ạch luôn. Cút ngay.”

Hơi thở của chúng tôi phà vào nhau, mắt đấu mắt như hai con mèo đực trên vách tường. Tôi lùi lại.

“Đi đi, Lanny. Đừng để bụng. Anh im lặng thì tôi cũng im lặng, OK?”

“OK,” hắn khàn giọng đáp.

Sương mù che kín hắn. Tiếng chân bước nhỏ dần rồi biến mất. Tôi cầm cái giỏ lên sờ soạng bên trong và đi về phía con đường. Cô ta vẫn đứng bất động ở đó, giữ cho cái áo khoác lông xám quấn chặt quanh cổ bằng một tay không đeo găng trên đó có một cái nhẫn ánh lên lờ mờ. Cô ta không đội nón. Mái tóc đen rẽ ngôi là một phần của đêm đen. Mắt cô ta cũng vậy.

“Làm tốt lắm, Marlowe. Anh là bảo vệ của tôi rồi à?” Giọng cô ta có nét gay gắt.

“Có vẻ thế. Giỏ đây.”

Cô ta cầm lấy nó. Tôi nói: “Cô có xe không?”

Cô ta cười. “Tôi đến đây với một người đàn ông. Anh đang làm gì ở đây?”

“Eddie Mars muốn gặp tôi.”

“Tôi không biết là anh biết gã. Tại sao?”

“Tôi không ngại phải nói cô biết đâu. Gã nghĩ tôi đang tìm kiếm người mà gã cho rằng đã chạy trốn cùng vợ mình.”

“Có đúng không?”

“Không.”

“Thế anh đến làm gì?”

“Để tìm ra lý do tại sao gã nghĩ tôi đang tìm kiếm người mà gã cho rằng đã chạy trốn cùng vợ mình.”

“Anh có tìm ra không?”

“Không.”

“Anh tiết lộ thông tin như một phát thanh viên radio vậy,” cô ta nói. “Có vẻ đây không phải việc của tôi, ngay cả khi người đàn ông đó là chồng tôi. Tôi tưởng anh không hứng thú với chuyện đó.”

“Người ta cứ ném chuyện đó vào mặt tôi.”

Cô ta tặc lưỡi khó chịu. Vụ việc với gã che mặt cầm súng dường như không gây ấn tượng gì cho cô ta. “Chà, đưa tôi tới ga ra đi,” cô ta nói. “Tôi phải ngó qua cái gã đi cùng mình.”

Chúng tôi đi xuôi con đường vòng qua một góc tòa nhà và trước mặt xuất hiện ánh sáng, rồi chúng tôi vòng qua một góc nữa để đến một khoảnh sân sáng sủa được rào bao lấy chuồng ngựa, ánh sáng từ hai cái đèn pha chiếu xuống. Chỗ này vẫn được lát gạch và tiếp tục dốc xuống đến một hàng lưới sắt ở chính giữa. Những chiếc xe sáng lung linh và một người đàn ông mặc đồ liền quần màu nâu đứng dậy khỏi ghế đẩu tiến lại chỗ chúng tôi.

“Bạn trai tôi còn xỉn không?” Vivian hỏi bâng quơ người đàn ông.

“Tôi e rằng vẫn còn, thưa cô. Tôi đắp cho anh ta một tấm khăn và đóng cửa sổ lại. Có lẽ anh ta không sao đâu. Chỉ nghỉ chút thôi.”

Chúng tôi tiến tới một chiếc Cadillac lớn và người đàn ông mặc đồ liền quần kéo mở cửa sau. Ở hàng ghế rộng phía sau, được đặt nằm hờ hững, áo choàng kẻ ô đắp che tới cằm, là một người đàn ông đang ngáy o o với cái miệng hé mở. Hắn trông như một gã tóc vàng to con có thể chứa kha khá rượu.

“Hãy gặp anh Larry Cobb,” Vivian nói. “Anh Cobb, đây là anh Marlowe.”

Tôi ậm ừ.

“Anh Cobb là người hộ tống tôi,” cô ta nói. “Một người hộ tống tử tế, anh Cobb ấy. Đầy quan tâm. Anh phải thấy anh ấy lúc tỉnh. Tôi cũng phải thấy lấy một lần. Phải có ai đó thấy anh ta lúc tỉnh. Ý tôi là, chỉ để ghi lại sự tồn tại của cái lúc đó. Để cho nó được trở thành một phần lịch sử, cái khoảnh khắc vụt qua đó, chẳng mấy chốc mà bị vùi lấp bởi thời gian, nhưng không bao giờ bị quên lãng... lúc Larry Cobb tỉnh rượu.”

“Ừa,” tôi đáp.

“Tôi thậm chí từng nghĩ sẽ cưới anh ta,” cô ta cao giọng, rít lên, mà nói tiếp, như thể cơn sốc từ vụ cướp giờ mới bắt đầu tràn đến. “Vào những lần hiếm hoi mà tâm trí tôi không thấy có gì vui vẻ. Chúng ta ai cũng có những lúc như thế. Nhiều tiền lắm, anh biết đấy. Một chiếc du thuyền, một chỗ trên Long Island, một chỗ ở Newport, một chỗ ở Bermuda, những nơi rải rác ở đây và ở kia khắp thế giới không chừng, chỉ cách một chai Scotch thôi. Và với anh Cobb thì một chai Scotch luôn trong tầm với.”

“Ừa,” tôi nói. “Anh ta có tài xế chở về nhà không?”

“Đừng nói ‘ừa’. Quê lắm.” Cô ta nhìn tôi, hai hàng mày nhướng lên. Người đàn ông mặc đồ liền quần đang day mạnh môi dưới. “Ồ, dĩ nhiên là có cả đội tài xế. Có khi mỗi sáng họ dàn hàng trước ga ra, nút áo sáng bóng đai nịt lấp lánh, bao tay trắng không tì vết, trang nghiêm như quân nhân West Point.”

“À, vậy thì tay tài xế này đâu?” tôi hỏi.

“Anh ta tự lái tối nay,” người đàn ông mặc đồ liền quần nói, gần như ra vẻ hối lỗi. “Tôi có thể gọi về nhà anh ấy và nhờ ai đó ra đón.”

Vivian quay lại và mỉm cười với anh ta, như thể anh ta vừa trao cho mình một cái vương miện kim cương. “Thế thì hay quá,” cô ta nói. “Anh làm thế được chứ? Tôi thật lòng không muốn anh Cobb chết như thế đâu, miệng há toang hoác thế kia. Ai đó có khi lại nghĩ anh ta chết vì khát.”

Người đàn ông mặc đồ liền quần nói: “Nếu ngửi mùi trên người anh ta thì biết, thưa cô.”

Cô ta mở giỏ và rút một nắm tiền giấy đưa cho anh ta. “Tôi tin anh sẽ chăm sóc anh ấy.”

“Chà,” người đàn ông nói, mắt trố ra. “Tôi cũng tin thế, thưa cô.”

“Tên là Regan,” cô ta ngọt giọng nói. “Cô Regan. Anh có lẽ sẽ gặp lại tôi thôi. Anh chưa làm ở đây lâu, phải không?”

“Không, thưa cô.” Bàn tay anh ta thể hiện sự lúng túng với nắm tiền đang giữ.

“Anh sẽ thích công việc ở đây,” cô ta nói, rồi nắm cánh tay tôi. “Đi xe anh đi, Marlowe.”

“Nó ở ngoài đường.”

“Không sao, Marlowe. Tôi thích một chuyến đi bộ trong sương. Ta sẽ gặp toàn những người thú vị.”

“Ôi trời,” tôi nói.

Cô ta giữ cánh tay tôi và bắt đầu run. Cô ta giữ cánh tay tôi thật chặt suốt đường ra xe. Khi chúng tôi ra đến nơi thì cô ta đã ngừng run. Tôi lái xuống một con đường uốn cong đầy cây ở mặt khuất của ngôi nhà. Con đường dẫn ra đại lộ De Cazens, trục đường chính của Lad Olindas. Chúng tôi đi qua những cột đèn hồ quang cổ lỗ tỏa sáng chập chờn và một lát sau xuất hiện một thị trấn, các tòa nhà, những cửa hàng trông hoang phế, một trạm xăng với đèn chiếu trên chỗ chuông đêm và cuối cùng, một tiệm thuốc vẫn còn mở cửa.

“Cô nên uống gì đó,” tôi nói.

Cô ta nhúc nhích cằm, một chóp nhọn màu trắng mờ nơi góc xe. Tôi cho xe đậu chéo vào lề. “Một chút cà phê đen và một chút rượu whiskey mạch đen sẽ có ích đấy,” tôi nói.

“Tôi có thể xỉn như thủy thủ và thích mê.”

Tôi giữ cửa mở cho cô ta và cô ta bước ra, ép sát vào tôi, mái tóc quệt qua má tôi. Chúng tôi vào trong hiệu thuốc. Tôi mua một chai whiskey nửa lít ở quầy rượu rồi mang đến chỗ ghế ngồi và đặt xuống cái bàn cẩm thạch nứt nẻ.

“Hai cà phê,” tôi nói. “Đen, đậm và mới pha năm nay.”

“Anh không được uống rượu trong này,” tay nhân viên nói. Y mặc một cái áo liền quần màu xanh đã phai, có mái tóc mỏng, đôi mắt tương đối chân thành và cái cằm lẹm không bao giờ lo bị đập vào tường.

Vivian Regan thò tay vào túi lấy một gói thuốc lá và lắc ra hai điếu như đàn ông. Cô ta chìa cho tôi.

“Uống rượu trong này là phạm pháp,” tay nhân viên nói.

Tôi châm thuốc và không để ý gì đến y. Y rót ra hai ly cà phê từ một cái hũ thiếc mờ xỉn và bày trước mặt chúng tôi. Y nhìn qua chai rượu, lầm bầm gì đó trong họng và nói giọng mệt mỏi: “OK, tôi sẽ trông chừng trong khi hai vị uống.”

Y ra ngoài đứng trước ô cửa trưng bày, quay lưng về phía chúng tôi và dỏng tai lên nghe ngóng.

“Làm thế này tôi cũng hồi hộp lắm đó,” tôi nói và mở nắp chai whiskey chế vào cà phê. “Lực lượng hành pháp ở cái xứ này rất hiệu quả luôn. Suốt thời cấm rượu cái chỗ của Eddie Mars là một hộp đêm và họ cử hai người mặc cảnh phục đến đứng ở sảnh mỗi tối, để bảo đảm khách không mang rượu bên ngoài vào mà phải mua của quán.”

Tay nhân viên đột nhiên quay trở lại quầy rồi đi ra sau ô cửa kính của phòng kê thuốc.

Chúng tôi uống chỗ cà phê trộn. Tôi nhìn khuôn mặt Vivian trong tấm gương ở sau cái hũ đựng cà phê. Khuôn mặt ấy căng thẳng, nhợt nhạt, xinh đẹp và hoang dại. Môi cô ta đỏ và cay nghiệt.

“Cô có đôi mắt dữ dằn,” tôi nói. “Eddie Mars nắm được gì của cô?”

Cô ta nhìn tôi trong gương. “Tôi lấy khá nhiều tiền của gã tối nay ở bàn roulette, bắt đầu với năm ngàn tôi mượn hôm qua và không có cơ hội dùng.”

“Điều đó có thể khiến gã khó chịu. Cô nghĩ gã cử tên cô hồn đó đi theo mình?”

“Cô hồn gì?”

“Một kẻ cầm súng.”

“Anh có phải một tên cô hồn không?”

“Dĩ nhiên,” tôi cười. “Nhưng nói cho đúng thì cô hồn là tên ở phe ác kia.”

“Tôi thường tự hỏi liệu có phe nào là phe ác không.”

“Chúng ta lạc đề rồi. Eddie Mars nắm được gì của cô?”

“Ý anh là một điều gì đó mà tôi sợ?”

“Ừ.”

Môi cô ta cong lên. “Tế nhị hơn đi, Marlowe. Hãy tế nhị hơn đi.”

“Tướng quân thế nào? Tôi không giả vờ tế nhị làm hi.”

“Không khỏe lắm. Hôm nay ông không dậy. Anh ít nhất hãy ngừng tra hỏi tôi.”

“Tôi nhớ có lúc tôi cũng nghĩ như thế với cô. Tướng quân biết nhiều mức nào?”

“Ông có lẽ biết mọi thứ.”

“Norris kể à?”

“Không. Wilde, ủy viên công tố quận, đã đến thăm ông. Anh có đốt mớ hình kia chưa?”

“Dĩ nhiên. Cô lo lắng cho em gái mình phải không, hết lần này đến lần khác.”

“Tôi nghĩ nó là thứ duy nhất mà tôi lo lắng. Tôi cũng lo lắng cho cha theo một kiểu khác, lo giữ chuyện khỏi đến tai ông.”

“Ông ấy không ảo tưởng lắm đâu,” tôi nói, “nhưng có lẽ vẫn còn lòng kiêu hãnh.”

“Chúng tôi là máu mủ của ông. Khốn khổ chỗ đó.” Cô ta nhìn tôi qua gương với đôi mắt xa xăm, sâu thẳm. “Tôi không muốn ông qua đời mà căm ghét con ruột mình. Luôn là dòng máu nổi loạn, nhưng không phải lúc nào cũng là máu thối.”

“Lúc này thì có thế không?”

“Có lẽ anh nghĩ thế.”

“Cô thì không. Cô chỉ đóng vai trò của mình thôi.”

Cô ta nhìn xuống. Tôi nhấp thêm chút cà phê và châm một điếu thuốc khác cho cả hai chúng tôi. “Thế anh bắn người,” cô ta nói khẽ. “Anh là một kẻ giết người.”

“Tôi à? Tại sao?”

“Báo chí và cảnh sát cắt ghép câu chuyện khá hợp lý. Nhưng tôi không tin mọi thứ mình đọc được.”

“Ồ, cô nghĩ tôi chịu trách nhiệm cho Geiger, hay Brody, hay cả hai người đó.”

Cô ta không nói gì. “Tôi không cần làm thế,” tôi nói. “Tôi cho rằng mình có thể đã ra tay lắm chứ, và thoát tội cơ. Cả hai người đó sẽ không ai do dự nã súng vào tôi.”

“Điều đó khiến anh chỉ là một kẻ sát nhân từ trong tâm, như mọi tên cớm.”

“Ôi trời.”

“Một kẻ trong đám đàn ông trầm lặng u ám đầy chết chóc ấy, những người có cảm xúc không hơn một tên đồ tể có với miếng thịt hắn xẻ. Tôi biết thế ngay từ lần đầu gặp anh.”

“Cô có đủ bạn bè mờ ám để mà biết phân biệt chứ.”

“Bọn họ đều mềm yếu nếu đem so với anh.”

“Cảm ơn quý cô. Cô cũng chẳng phải liễu yếu đào tơ gì.”

“Ra khỏi cái thị trấn mục nát này thôi.”

Tôi trả tiền, cho chai rượu vào túi và chúng tôi rời đi. Tay nhân viên vẫn không ưa tôi.

Chúng tôi lái xe ra khỏi Las Olindas qua một loạt thị trấn nhỏ ven biển ẩm ướt, với những căn nhà như túp lều xây trên cát gần với tiếng sóng rền và những căn nhà lớn hơn xây tựa vào sườn đồi phía sau. Thảng hoặc có một cửa sổ chiếu ánh vàng, nhưng phần lớn các ngôi nhà đều tối hù. Mùi tảo bẹ dạt vào từ khơi xa và đọng lại trong sương. Bánh xe cọ lên mặt bê tông ẩm ướt của đại lộ. Thế giới là một chốn hoang vu mướt mát.

Chúng tôi gần tới Del Rey thì cô ta nói với tôi lần đầu tiên kể từ lúc chúng tôi rời hiệu thuốc. Giọng cô ta hơi nghèn nghẹn, như thể có gì đó đang thổn thức bên trong.

“Lái qua câu lạc bộ bãi biển Del Rey. Tôi muốn ngắm biển. Nó nằm ở ngả tiếp theo bên trái.”

Có một cái đèn vàng nhấp nháy ở chỗ giao đường. Tôi cho xe quẹo và chạy xuống một con dốc, bên phải là bờ đắp cao của đường ray xe điện nối hai thành phố, phía bên kia đường ray là những ánh đèn thấp rời rạc, rồi xa hơn nữa là những đốm sáng của cầu cảng và một quầng trời sáng mờ phía trên một thành phố. Ở hướng đó sương gần như đã tan hẳn. Con đường cắt qua nơi đường ray vòng xuống bên dưới bờ dốc, rồi đến một dải xa lộ lát nhựa giáp biển, men theo một bãi biển thông thoáng và sạch trơn. Xe đậu dọc theo lề đường, nhìn ra biển vắng tối đen. Ánh đèn của câu lạc bộ bãi biển cách chừng vài trăm mét.

Tôi phanh xe lại bên lề đường và tắt đèn pha rồi ngồi với hai tay vẫn để trên vô lăng. Dưới màn sương đang tan sóng gợn lên và sủi bọt, gần như không tiếng động, như một ý nghĩ cố hình thành ở bờ tiềm thức.

“Lại đây,” cô ta nói, giọng gần như khản đặc.

Tôi rời vô lăng và quay ra giữa. Cô ta quay người đi một chút khỏi tôi như thể muốn ngó ra ngoài cửa sổ. Rồi cô ta để mình ngả ra, không một tiếng động, vào vòng tay tôi. Đầu cô ta gần như va vào vô lăng. Mắt nhắm nghiền, các đường nét nhòa đi. Rồi tôi nhìn thấy mắt cô mở ra hấp háy, ánh sáng trong đó thật rõ ngay cả trong bóng tối.

“Ôm tôi đi, đồ vũ phu,” cô ta nói.

Tôi vòng tay quanh người cô ta, mới đầu chỉ để hờ. Tóc cô ta có cảm giác thô ráp trên mặt tôi. Tôi ghì chặt hơn và nâng người cô ta lên. Tôi đưa mặt cô ta sát đến mặt mình. Mí mắt cô ta hấp háy liên hồi, như cánh bướm đêm.

Tôi hôn cô ta thật nhanh, thật chặt. Rồi một chuỗi những cái hôn chậm rãi, níu kéo. Môi cô ta hé ra bên dưới môi tôi. Cơ thể cô ta bắt đầu run lên trong vòng tay tôi.

“Sát nhân,” cô ta nói khẽ, thở vào trong miệng tôi.

Tôi ghì cô ta sát người cho đến khi cơ thể đang run kia gần như lay đến cả tôi. Tôi vẫn tiếp tục hôn. Sau một hồi lâu, cô ta đưa đầu ra sau đủ để hỏi: “Anh sống ở đâu?”

“Hobart Arms. Franklin gần Kenmore.”

“Tôi chưa từng thấy nơi đó.”

“Muốn thấy không?”

“Muốn,” cô ta thở.

“Eddie Mars nắm được gì của cô?”

Cơ thể cô ta cứng lại trong tay tôi và hơi thở phát ra tiếng khò khè. Đầu cô ta giật ra sau cho tới khi cặp mắt, mở lớn, tròng mắt trắng dã, chiếu thẳng vào tôi.

“Là thế sao,” cô ta khẽ nói với giọng chán chường.

“Là thế đấy. Hôn cô rất thích, nhưng cha cô không thuê tôi ngủ với cô.”

“Đồ khốn,” cô ta bình thản nói, không nhúc nhích.

Tôi cười vào mặt cô ta. “Đừng nghĩ tôi là cục băng,” tôi nói. “Tôi không mù, cũng không vô cảm. Tôi có máu nóng như bao tên khác. Cô quá dễ chinh phục... quá dễ. Eddie Mars nắm được gì ở cô?”

“Nếu anh còn nói câu đó nữa, tôi sẽ hét đấy.”

“Cứ việc hét.”

Cô ta giãy ra và ngồi thẳng dậy, tít bên kia chiếc xe.

“Đàn ông bị bắn vì những lý do nhỏ mọn như thế đó, Marlowe.”

“Đàn ông bị bắn nhiều khi không vì lý do gì. Lần đầu tiên gặp cô tôi đã nói tôi là thám tử. Hãy thấm điều đó vào đầu đi. Tôi làm việc, cô nương. Tôi không chơi.”

Cô ta lục lọi trong giỏ và lấy ra một cái khăn tay rồi cắn lấy nó, quay đầu đi khỏi tôi. Tiếng cắn xé chiếc khăn vọng đến tôi. Cô ta xé cái khăn bằng răng, chầm chậm, từng chút một.

“Điều gì khiến anh nghĩ gã nắm được gì đó của tôi?” cô ta thì thầm, giọng nghẹn đi vì cái khăn.

“Gã để cô thắng một đống tiền rồi cho một tên cầm súng đi vòng ra sau lấy lại cho mình. Cô còn không chút ngạc nhiên. Cô còn không cảm ơn tôi vì đã giữ tiền cho cô. Tôi nghĩ toàn bộ vụ này chỉ là một màn kịch. Nói một cách ít khiêm tốn hơn, tôi còn tin rằng màn kịch ấy ít nhất cũng có một phần là diễn cho tôi.”

“Anh nghĩ gã có thể thắng hay thua tùy ý gã.”

“Dĩ nhiên. Ngay cả trên những vụ cá cược tiền, bốn trên năm lần.”

“Tôi có cần nói với anh là tôi ghét anh khủng khiếp không, anh thám tử?”

“Cô không nợ tôi gì hết. Tôi được trả đủ tiền rồi.”

Cô ta thảy cái khăn tay tơi tả ra khỏi cửa sổ xe. “Anh có cách đối đãi với phụ nữ hay ho đấy.”

“Tôi thích hôn cô.”

“Anh kiềm chế rất giỏi. Thật khiến người ta mát dạ. Tôi nên chúc mừng anh, hay cha tôi đây?”

“Tôi thích hôn cô mà.”

Giọng cô ta trở thành một tiếng lè nhè lạnh băng. “Đưa tôi ra khỏi đây, nếu anh có lòng. Tôi tin là mình muốn về nhà rồi.”

“Cô không thích làm em gái tôi à?”

“Nếu tôi có lưỡi lam ở đây, tôi sẽ cắt cổ anh... để xem cái gì chảy ra từ đó.”

“Máu sâu bướm,” tôi nói.

Tôi khởi động xe và quay qua bên kia đường ray để nhập xa lộ, từ đó vào thành phố để về Tây Hollywood. Cô ta không nói gì với tôi. Cô ta gần như không nhúc nhích gì suốt đường quay trở lại. Tôi lái qua cổng trước và lên con đường kẹp giữa hai bờ ta luy tới chỗ mái vòm của căn nhà lớn. Cô ta giằng mở cửa và ra ngoài trước khi xe kịp dừng hẳn lại. Đến lúc đó cô ta cũng không nói gì. Tôi nhìn theo bóng lưng trong lúc cô ta đứng bên cửa sau khi bấm chuông. Cửa mở và Norris ngó ra ngoài. Cô ta đẩy lão qua bên thật nhanh và biến mất. Cửa đóng sầm lại và tôi ngồi đó nhìn cánh cửa.

Tôi lái trở xuống con đường mình đã vào và đi về nhà.