Chương 29
Cái ga ra bên cạnh tối thui. Tôi băng qua lối đi rải sỏi và một thảm cỏ ướt nhẹp. Nước chảy thành dòng trên con đường lớn, róc rách đổ ra một con lạch ở phía bên kia. Tôi không có nón. Ắt nó rơi trong ga ra. Canino đã quên không trả nó cho tôi. Hắn nghĩ tôi sẽ không cần đến nó nữa. Tôi hình dung cảnh hắn vui vẻ lái xe trở lại trong mưa, một mình, sau khi đã bỏ lại Art gầy gò phụng phịu và chiếc sedan hẳn là đồ thừa ở một chỗ an toàn. Cô ta yêu Eddie Mars và đang ẩn mình để bảo vệ gã. Nên hắn sẽ tìm thấy cô ta khi quay trở lại, bình thản ngồi bên cây đèn và ly nước không động đến, còn tôi bị trói trên sofa. Hắn sẽ mang đồ của cô ta ra xe và soát khắp căn nhà cẩn thận để bảo đảm không gì tố cáo còn sót lại. Hắn sẽ bảo cô ta ra ngoài chờ. Cô ta sẽ không nghe tiếng súng nào. Một cái vồ cũng hiệu quả không kém ở cự ly ngắn. Hắn sẽ bảo cô ta rằng đã trói tôi lại và tôi sẽ tự thoát ra sau một thời gian. Hắn sẽ nghĩ rằng cô ta ngu. Hay lắm, Canino.
Áo mưa hở phần trước và tôi không thể gài nó lại, khi đang bị còng. Vạt áo đập vào chân tôi như cánh của một con chim lớn mệt mỏi. Tôi ra cao tốc. Những chiếc xe lao qua thành từng xoáy nước sáng rực đèn pha. Tiếng xé gió của lốp xe nhanh chóng tắt mất. Tôi thấy chiếc mui trần của mình ở nơi tôi đã đậu, cả hai bánh đều được sửa và lắp vào, nên nếu cần, nó có thể được lái đi nơi khác. Chúng đã tính hết mọi thứ. Tôi chui vào xe, nghiêng người sang ngang dưới vô lăng và lục lọi dưới tấm lật da phủ lên cái hộc kín. Tôi lấy được khẩu súng kia, nhét nó vào dưới áo khoác và bước trở lại. Thế giới nhỏ, khép kín, đen kịt. Một thế giới riêng tư chỉ có Canino và tôi.
Nửa đường tới đó, đèn pha xe suýt nữa rọi trúng tôi. Chúng nhanh chóng quét vào từ cao tốc và tôi trượt khỏi bờ bao đường xuống con lạch rồi nằm đó thở phập phồng. Chiếc xe lao qua mà không chậm lại. Tôi nhấc đầu lên, nghe tiếng lạo xạo của lốp xe khi nó rời đường lớn vào lối đi rải sỏi. Động cơ xe tắt, đèn tắt, cửa xe sập lại. Tôi không nghe tiếng cửa nhà đóng lại, nhưng một quầng sáng rọi qua đám cây, như thể một tấm liếp đã được dời khỏi cửa sổ, hay đèn đã được bật trong hành lang.
Tôi trở lại khoảnh sân cỏ ướt và bì bõm lội qua đó. Chiếc xe chắn giữa tôi và ngôi nhà, khẩu súng để thõng bên hông, tay tôi đã rướn ra trước hết mức có thể mà không làm cả cánh tay trái rụng ra khỏi khớp. Chiếc xe tối, trống trơn, ấm áp. Nước ùng ục dễ chịu trong bộ tản nhiệt. Tôi ngó vào qua cửa trước. Chìa khóa treo trên bảng điều khiển. Canino rất tự tin vào bản thân. Tôi vòng qua chiếc xe và thận trọng đi trên lối đi rải sỏi để đến cửa sổ và nghe ngóng. Tôi không nghe được tiếng nói nào, âm thanh gì, ngoài tiếng tong tong liên hồi của giọt mưa đập xuống góc kim loại ở chân máng xối.
Tôi tiếp tục lắng nghe. Không tiếng nói lớn nào, mọi thứ đều tĩnh lặng và bình yên. Hắn sẽ rù rù hỏi cô ta và cô ta sẽ nói là đã thả tôi ra và rằng tôi đã hứa sẽ để cả hai bọn chúng trốn đi. Hắn sẽ không tin tôi, cũng như tôi sẽ không tin hắn. Nên hắn sẽ không ở trong đó lâu. Hắn sẽ lên đường dẫn theo cô ta. Tất cả những gì tôi phải làm là chờ hắn trở ra.
Tôi không chờ được. Tôi chuyển súng sang tay trái và khom xuống vốc một nắm sỏi, ném lên tấm lưới chắn cửa sổ. Một nỗ lực yếu ớt. Không nhiều viên sỏi chạm được đến lớp kính phía trên tấm lưới, nhưng số ít va lạch cạch lên đó thì không khác gì vỡ đập.
Tôi chạy trở ra xe và nép vào bệ bước chân phía sau xe. Căn nhà tối lại. Chỉ có thế. Tôi nép mình xuống cái bệ và chờ đợi. Vô ích. Canino quá cáo già.
Tôi ngồi thẳng dậy và chui ngược vào xe, lần mò tìm chìa khóa và vặn máy. Tôi với chân, nhưng nút khởi động hẳn là ở trên bảng điều khiển. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó, kéo nút và bộ đánh lửa rùng rùng khởi động. Động cơ còn ấm kích hoạt ngay tức thì. Nó rù rù lặng lẽ, hài lòng. Tôi ra khỏi xe và cúi xuống bên bánh sau.
Tôi đang run nhưng tôi biết Canino sẽ không thích trò vừa rồi. Hắn rất cần chiếc xe. Một cửa sổ tối trượt mở ra từng phân một, chỉ có chút ánh sáng thay đổi trên kính cửa cho thấy nó nhúc nhích. Ánh lửa nháng lên đột ngột, tiếng ba phát súng nhanh lẫn vào nhau. Kính chiếc coupe nứt ra thành chùm. Tôi gào lên đau đớn. Tiếng gào chuyển sang rên xiết. Tiếng rên thành âm thanh khò khè hổn hển, sặc sụa vì máu. Tôi để tiếng khò khè tắt dần trong khổ sở, một tiếng hớp hơi cuối cùng. Một tác phẩm ra trò. Tôi rất thích. Canino còn thích hơn rất nhiều. Tôi nghe tiếng hắn cười. Đó là tiếng cười lớn vang rền, không hề giống giọng nói rù rù của hắn.
Rồi im lặng lại kéo ra thêm chốc lát, trừ tiếng mưa và tiếng thình thình khe khẽ của động cơ xe. Sau đó cửa căn nhà cót két mở ra, một bóng tối còn thẳm sâu hơn bóng tối bên ngoài. Một hình hài hiện lên bên trong, đầy thận trọng, có gì đó trăng trắng quanh cổ. Chính là cổ áo của cô ta. Cô ta cứng đơ người bước ra hàng hiên, như một khúc gỗ. Tôi bắt gặp ánh sáng mờ nhạt từ bộ tóc giả màu bạc. Canino thận trọng núp sau lưng cô ta. Thật khủng khiếp đến tức cười.
Cô ta bước xuống bậc thềm. Giờ tôi có thể thấy vẻ căng thẳng trắng bệch trên mặt cô ta. Cô ta đi về phía chiếc xe. Một bức tường che chắn cho Canino, phòng khi tôi vẫn có thể nhổ vào mặt hắn. Giọng cô ta nói vọng qua màn mưa, chậm rãi, không xúc cảm: “Tôi không thấy gì cả, Lash. Cửa sổ bám sương hết cả.”
Hắn gằm ghè gì đó và cơ thể cô ta giật nẩy, như thể hắn vừa ấn súng vào lưng cô ta. Cô ta lại tiến tới gần chiếc xe không có đèn. Tôi có thể thấy hắn ở sau cô ta, cái nón, một bên mặt, bờ vai gồ lên của hắn. Cô gái đứng chết sững và hét lên. Một tiếng hét đẹp đẽ xé tai làm tôi chấn động như cú đấm móc trái.
“Tôi thấy hắn rồi!” cô ta hét lên. “Qua cửa sổ. Sau vô lăng, Lash!”
Hắn tin lời như cá cắn mồi. Hắn đẩy mạnh cô ta sang bên rồi nhào tới trước tay giơ lên. Thêm ba ánh chớp cắt qua màn đêm. Thêm kính nứt. Một viên đạn xuyên qua và găm vào thân cây bên cạnh tôi. Một mảnh đạn vỡ văng đi mất hút. Nhưng động cơ xe vẫn lặng lẽ chạy.
Hắn cúi người, lom khom dưới màn đêm, khuôn mặt là một mảng xám không đường nét dường như đang dần hợp lại từ từ sau vết lóa từ ba phát súng. Nếu khẩu hắn cầm là súng ổ quay, lúc này nó hẳn đã hết đạn. Có thể không. Hắn đã bắn sáu lần, nhưng có thể đã nạp đạn lại lúc ở trong nhà. Tôi hy vọng là thế. Tôi không muốn hạ hắn khi hắn hết đạn. Nhưng nó có thể là một khẩu tự động.
Tôi hỏi: “Xong chưa?”
Hắn xoay về phía tôi. Có lẽ sẽ hay hơn nếu cho hắn được bắn một hai phát, như một quý ông ngày xưa. Nhưng súng của hắn vẫn đang giương và tôi không thể chờ nữa. Không đủ thời gian để làm một quý ông thời xưa. Tôi bắn hắn bốn lần, khẩu Colt căng bên sườn tôi. Khẩu súng văng khỏi tay hắn như thể bị đá đi. Hắn lấy hai tay ôm bụng. Tôi có thể nghe tiếng tay hắn đập vào bụng. Hắn ngã xuống, thẳng tới trước, bàn tay to bè ôm lấy thân. Hắn đập mặt xuống sỏi ướt. Và sau đó thì không còn tiếng động nào phát ra từ hắn nữa.
Tóc bạch kim không phát ra âm thanh gì. Cô ta đứng cứng đờ, mưa cuộn xoáy quanh người. Tôi đi qua Canino và đá súng của hắn, không vì lý do gì. Rồi tôi đi đến chỗ khẩu súng và khuỵu xuống nhặt nó lên. Việc đó khiến tôi ở gần cô ta. Cô ta nói giọng tư lự, như thể đang độc thoại.
“Tôi... tôi đã sợ là anh sẽ trở lại.”
Tôi nói: “Chúng ta có hẹn. Tôi đã nói với cô là mọi thứ đã được thu xếp mà.” Tôi bắt đầu cười như một kẻ dại.
Rồi cô ta cúi xuống hắn, chạm vào hắn. Một lát sau cô ta đứng dậy với một chiếc chìa khóa nhỏ móc vào sợi dây mảnh.
Cô ta chua chát nói: “Anh có nhất thiết phải giết anh ta không?”
Tôi ngừng cười cũng đột ngột như khi bắt đầu. Cô ta bước ra sau tôi và mở khóa còng tay.
“Phải, cô ta nói khẽ. “Có lẽ anh phải làm thế?