← Quay lại trang sách

Chương 30

Lại một ngày nữa đến và mặt trời đã lại tỏa sáng.

Đại úy Gregory của Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích chăm chú ngó ra ngoài cửa sổ văn phòng, nhìn lên tầng trên có chấn song của Tòa nhà Tư pháp, trắng tinh khôi sau một trận mưa. Rồi ông ta chậm chạp quay lại trên cái ghế xoay, nhồi thuốc lá vào tẩu bằng ngón tay cái chai đi vì nóng và chán nản nhìn tôi.

“Vậy cậu bị vướng vào một vụ nữa.”

“Ồ, vậy ra ông đã nghe tin.”

“Anh bạn, tôi ngồi mài quần ở đây cả ngày và trông như thể không có não trong đầu. Nhưng cậu sẽ ngạc nhiên trước những thứ tôi nghe được. Bắn tên Canino này cũng bình thường thôi, chắc vậy, nhưng tôi nghĩ tổ hình sự sẽ không gắn miếng huân chương nào cho cậu đâu.”

“Có kha khá vụ giết người xảy ra xung quanh tôi,” tôi nói. “Tôi vẫn chưa có được phần thưởng đúng mực.”

Ông ta cười điềm đạm. “Ai nói với cậu cô gái này là vợ Eddie Mars?”

Tôi kể cho ông ta. Ông ta nghe chăm chú và ngáp, lấy bàn tay như cái khay vỗ vỗ lên cái miệng đầy răng vàng. “Hẳn cậu nghĩ tôi đáng lẽ phải tìm ra cô ta.”

“Một suy luận hợp lý.”

“Có lẽ tôi vốn đã biết hết,” ông ta nói. “Có lẽ tôi đã cho rằng nếu Eddie và người đàn bà của hắn muốn chơi một trò chơi nho nhỏ như thế, sẽ là khôn ngoan, hoặc hết sức khôn ngoan đối với người như tôi, khi để cho chúng tin rằng chúng đã thành công trót lọt. Nhưng rồi hẳn cậu cũng nghĩ tôi để Eddie thoát vì những lý do cá nhân.” Ông ta giơ bàn tay to bè ra rồi xoa xoa ngón cái với ngón trỏ và ngón giữa.

“Không,” tôi nói. “Tôi không hẳn nghĩ như thế. Ngay cả khi Eddie có vẻ biết hết nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta tại đây ngày hôm kia.”

Ông ta nhướng mày như thể nhướng chúng lên cũng đòi hỏi nỗ lực, một mánh mà ông ta đã lâu không đụng đến. Việc đó làm vầng trán ông ta nhăn hết và khi nó giãn ra thì những đường hằn trắng hiện đầy trên đó, đỏ dần trước mắt tôi.

“Tôi là cảnh sát,” ông ta nói. “Chỉ là một cảnh sát bình thường. Trung thực chấp nhận được. Trung thực trong chừng mực cậu có thể trông đợi ở một thế giới nơi việc đó không còn là mốt nữa. Đó chủ yếu là lý do tôi mời cậu đến đây sáng nay. Tôi muốn cậu tin điều đó. Là một cảnh sát tôi muốn thấy luật pháp chiến thắng. Tôi muốn thấy những kẻ côn đồ ăn mặc đẹp đẽ lóng lánh như Eddie Mars làm hỏng bộ móng của mình trong những mỏ đá ở Folsom, cùng với đám đầu trâu mặt ngựa tiểu tốt ở khu ổ chuột bị tóm ngay từ vụ vi phạm đầu tiên và chẳng bao giờ có cơ hội thoát ra. Cái tôi muốn là thế đó. Cậu và tôi cùng sống quá lâu để cho rằng tôi sẽ nhìn thấy được ngày đó. Không phải trong thành phố này, không phải trong bất cứ thành phố nào bằng phân nửa chỗ này, trong bất cứ chỗ nào trên cái xứ Hoa Kỳ xinh đẹp xanh tươi rộng lớn này. Đơn giản là chúng ta không vận hành đất nước của mình theo cách đó.”

Tôi không nói gì. Ông ta nhả khói bằng cách ngật đầu ra sau, nhìn chỗ ngậm trên ống tẩu và nói tiếp:

“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tin Eddie Mars giết Regan, hay có bất cứ lý do gì để làm thế nếu hắn thực sự đã ra tay. Tôi chỉ nghĩ có lẽ hắn biết gì đó về vụ việc, và có lẽ sớm muộn sẽ có gì đó rỉ ra ngoài. Giấu vợ mình ở Realito là một trò trẻ con, nhưng đó là trò trẻ con mà một con khỉ khôn ngoan sẽ cho là khéo léo. Tôi đã cho mời hắn ta vào đây đêm trước, sau khi ủy viên công tố quận nói chuyện với hắn. Hắn thừa nhận toàn bộ. Hắn nói hắn biết Canino như một kẻ bảo vệ đáng tin cậy và đó là mục đích hắn thuê Canino. Hắn không biết hay muốn biết gì về sở thích của Canino. Hắn không biết Harry Jones. Hắn không biết Joe Brody. Hắn có biết Geiger, dĩ nhiên, nhưng khai rằng hắn không biết gì về vụ kinh doanh nọ. Tôi đoán cậu đã nghe hết rồi.”

“Đúng.”

“Cậu đã hành động khéo léo ở Realito đó, anh bạn. Không cố tìm cách che đậy. Chúng tôi giữ một hồ sơ về những viên đạn không xác định được. Một ngày nào đó cậu có thể dùng lại khẩu súng đó. Đến khi đó cậu sẽ rơi vào thế khó đấy.”

“Tôi đã khéo léo,” tôi nói, và liếc nhìn ông ta.

Ông ta gõ sạch ống tẩu và tần ngần nhìn xuống nó. “Chuyện gì xảy ra với cô gái?” ông ta hỏi mà không nhìn lên.

“Tôi không biết. Họ không giữ cô ta. Chúng tôi đưa lời khai, ba bản tất cả, một cho Wilde, một cho văn phòng cảnh sát trưởng, một cho tổ hình sự. Bọn họ thả cô ta đi. Tôi chẳng hề gặp lại cô ta từ đó. Tôi cũng không mong đợi gì.”

“Có vẻ là một cô nàng tử tế, theo lời họ. Không phải loại chơi những trò dơ bẩn.”

“Có vẻ là một cô nàng tử tế,” tôi nói.

Đại úy Gregory thở dài và vò mái tóc như lông chuột. “Chỉ còn một điều nữa,” ông ta nói gần như dịu dàng. “Cậu có vẻ là một người tử tế, nhưng cậu quá thô bạo. Nếu cậu thực sự muốn giúp gia đình Sternwood, hãy để bọn họ yên.”

“Tôi nghĩ ông nói đúng, đại úy.”

“Cậu cảm thấy thế nào?”

“Khỏe,” tôi nói. “Tôi bị chửi từ chỗ này đến chỗ kia gần cả đêm. Trước đó tôi mắc mưa ướt sũng và bị đánh tơi tả. Tôi đang ở trong tình trạng tuyệt hảo.”

“Cậu trông đợi điều gì chứ hả?”

“Không gì khác.” Tôi đứng lên cười với ông ta rồi dợm bước ra cửa. Khi tôi gần đến nơi thì nghe ông ta đằng hắng đột ngột và nói bằng một giọng thô ráp: “Tôi đang phí hơi, đúng không? Cậu vẫn nghĩ mình có thể tìm thấy Regan.”

Tôi quay lại và nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Không, tôi nghĩ mình sẽ không thể tìm thấy Regan. Tôi thậm chí sẽ không thử. Điều đó có vừa ý ông chưa?”

Ông ta chầm chậm gật đầu. Rồi nhún vai. “Tôi không biết lý do quái gì mà tôi lại nói điều đó. Chúc may mắn, Marlowe. Ghé qua bất cứ lúc nào nhé.”

“Cảm ơn, đại úy.”

Tôi đi xuống, ra khỏi Tòa thị chính và lấy xe trong bãi rồi lái về nhà tôi ở Hobart Arms. Tôi cởi áo khoác, nằm trên giường nhìn trần, lắng nghe tiếng giao thông ngoài đường và dõi theo mặt trời dịch chuyển chầm chậm qua một góc trần nhà. Tôi cố ngủ, nhưng giấc ngủ không tới. Tôi đứng dậy làm một ly, mặc dù giờ không phải lúc thích hợp, và lại nằm xuống. Tôi vẫn chưa ngủ được. Óc tôi gõ nhịp như đồng hồ. Tôi ngồi dậy trên mép giường và nhét thuốc vào tẩu rồi nói lớn:

“Gã diều hâu già biết gì đó.”

Ống tẩu chát như thuốc tẩy. Tôi để nó sang bên và nằm xuống lại. Đầu óc tôi trôi theo từng đợt sóng ký ức sai lạc, trong đó tôi dường như đã làm một việc lặp đi lặp lại, đi đến những nơi quen thuộc, gặp những người quen thuộc, nói với họ những lời quen thuộc, hết lần này đến lần khác, vậy nhưng lần nào cũng có vẻ rất thật, như một chuyện gì đó thật sự đang xảy ra lần đầu tiên. Tôi đang lái xe chăm chú trên cao tốc trong mưa, tóc bạch kim ngồi ở góc xe, không nói gì, và vào lúc đến được Los Angeles có vẻ chúng tôi đã hoàn toàn là hai người xa lạ. Tôi đang ra khỏi xe đến một hiệu thuốc đêm để gọi điện cho Bernie Ohls báo rằng tôi đã giết một người ở Realito và đang trên đường đến nhà Wilde với vợ của Eddie Mars, người đã chứng kiến tôi ra tay. Tôi đang cho xe tiến tới trên con đường loang loáng mưa lặng câm, tới Lafayette Park và vào dưới cái cổng vòm căn nhà gỗ lớn của Wilde, và đèn hiên đã bật sáng vì Ohls đã gọi điện trước báo tôi sắp đến. Tôi đang ở trong thư phòng của Wilde và ông ta ngồi sau bàn trong bộ áo choàng ngủ in hình hoa, với khuôn mặt nghiêm nghị cứng rắn cùng một điếu xì gà đốm lập lòe giữa những ngón tay rồi đưa lên bờ môi đang nở nụ cười cay đắng. Ohls cũng ở đó với một người đàn ông học thức gầy gò tóc xám từ văn phòng cảnh sát trưởng, người bề ngoài và cách nói năng có vẻ giống một giáo sư kinh tế học hơn là cảnh sát. Tôi đang kể lại câu chuyện và họ lặng lẽ lắng nghe còn tóc bạch kim ngồi trong bóng tối hai tay gấp trong lòng, không nhìn ai cả. Có rất nhiều cuộc điện thoại. Có hai người từ tổ hình sự nhìn tôi như thể tôi là một con thú lạ trốn thoát khỏi một gánh xiếc rong nào đó. Tôi lại đang lái xe tới tòa nhà Fulwider, với một trong hai người đó bên cạnh. Chúng tôi ở trong căn phòng nơi Harry Jones vẫn còn đang ngồi trên ghế sau bàn, vẻ cứng đờ nhăn nhó trên khuôn mặt đã chết của y và cái mùi ngọt ngọt chua chua trong phòng. Có một giám định viên y tế, rất trẻ và vạm vỡ, với bộ râu đỏ lan xuống cổ. Có một người lấy vân tay lăng xăng tới lui và tôi đang nói với anh ta là đừng quên then cài cái cửa sổ trên cao. (Anh ta tìm thấy vân ngón cái của Canino trên đó, vân tay duy nhất gã nâu để lại giúp củng cố lời khai của tôi.)

Tôi trở lại nhà của Wilde, ký vào tờ khai đánh máy mà thư ký ông ta đã gõ ở căn phòng khác. Rồi cánh cửa mở ra, Eddie Mars bước vào và một nụ cười bất ngờ nháng lên trên khuôn mặt gã khi gã thấy tóc bạch kim. Gã nói: “Chào cục cưng,” và cô ta không nhìn cũng không đáp lại gã. Eddie Mars tươi tỉnh và vui vẻ, trong bộ complê đậm màu, khăn choàng viền trắng móc ngoài áo khoác vải tuýt. Rồi bọn họ biến mất, mọi người biến khỏi phòng trừ tôi với Wilde, và Wilde đang nói bằng một giọng lạnh lùng, giận dữ: “Đây là lần chót, Marlowe. Lần tiếp theo bày trò tôi sẽ ném cậu cho sư tử, ai buồn cũng mặc.”

Cứ như thế, lặp đi lặp lại, trên chiếc giường trong khi mảng nắng trượt xuống góc tường. Rồi điện thoại reo và đó là Norris, quản gia nhà Sternwood, với cái giọng bất khả xâm phạm quen thuộc.

“Anh Marlowe? Tôi đã gọi cho văn phòng anh mà không được, đành tự tiện gọi cho anh ở nhà.”

“Gần như cả đêm tôi không ở nhà,” tôi nói. “Tôi vẫn chưa ngủ.”

“Vâng, thưa anh. Tướng quân muốn gặp anh sáng nay, anh Marlowe, nếu tiện.”

“Chừng nửa tiếng nữa nhé,” tôi nói. “Ông ấy thế nào?”

“Ông ấy ở trên giường, thưa anh, nhưng không tệ lắm.”

“Đợi đến khi gặp tôi rồi sẽ biết,” tôi nói và cúp máy.

Tôi cạo râu, thay quần áo và bước ra cửa. Rồi tôi quay lại và lấy khẩu súng nòng xoay báng nạm ngọc nho nhỏ của Carmen cho vào túi. Ánh nắng chói chang như nhảy nhót. Tôi đến nhà Sternwood trong hai mươi phút và lái lên cái cổng vòm ở cửa hông. Đang là mười một giờ mười lăm. Chim trên những cái cây kiểng điên cuồng ca hát sau cơn mưa, những thảm cỏ tầng xanh như màu cờ Ireland và cả dinh cơ trông như thể vừa mới được xây xong mười phút trước. Tôi đánh chuông. Đã năm ngày kể từ lúc tôi đánh chuông cửa nơi đây lần đầu tiên. Cảm tưởng như cả năm rồi.

Một hầu gái mở cửa và đưa tôi vào một hành lang phụ ra sảnh chính rồi để tôi lại đó, nói rằng ông Norris sẽ xuống ngay. Sảnh chính trông vẫn như thế. Tấm tranh treo trên bệ lò sưởi vẫn có đôi mắt đen nóng bỏng và hiệp sĩ trên ô kính màu vẫn không tiến được bao nhiêu trong công cuộc giải cứu cô nàng khỏa thân mắc nạn bị trói vào thân cây.

Vài phút sau Norris xuất hiện, ông ta cũng chẳng thay đổi gì. Cặp mắt xanh thẩm vẫn xa xăm như trước, làn da hồng tai tái trông khỏe mạnh và thanh thản, và ông ta di chuyển như thể trẻ hơn hai mươi tuổi so với tuổi thực. Tôi mới là người cảm nhận được sức nặng của tháng năm.

Chúng tôi leo lên cầu thang lát gạch và đi về hướng ngược với hướng phòng ngủ của Vivian. Với mỗi bước chân căn nhà dường như lớn thêm và lặng lẽ hơn. Chúng tôi đến được một cánh cửa cũ khổng lồ trông như thể được lấy từ một nhà thờ đem về. Norris mở cửa nhẹ nhàng và ngó vào trong. Rồi ông ta đứng sang bên để tôi qua và tôi bước đi dường như cả một phần tư dặm đường trải thảm mới đến một cái giường rủ trướng khổng lồ như cái giường mà Henry VIII đã nằm chết.

Tướng Sternwood được kê ngồi dựa vào một đống gối. Hai bàn tay không còn chút máu đan vào nhau đặt trên tấm mền. Trông chúng xám xịt trên nền vải. Đôi mắt đen vẫn đầy ý chí chiến đấu còn phần còn lại của khuôn mặt thì vẫn trông như khuôn mặt một xác chết.

“Ngồi xuống đi, anh Marlowe.” Giọng ông ta nghe mệt mỏi và có hơi cứng.

Tôi kéo một cái ghế gần ông ta và ngồi xuống. Tất cả cửa sổ đều đóng chặt. Căn phòng không chút ánh sáng vào giờ đó. Những tấm vải bạt chắn hết bất cứ ánh sáng nào từ bầu trời. Không khí có vị ngọt mơ hồ của tuổi già.

Ông ta nhìn tôi lặng lẽ suốt một phút dài. Ông ta dịch chuyển một bàn tay, như thể chứng tỏ cho bản thân thấy là mình vẫn có thể nhúc nhích nó, rồi xếp nó lại lên tay kia. Ông ta nói giọng vô cảm:

“Tôi không nhờ anh tìm con rể của tôi, anh Marlowe.”

“Nhưng ông muốn tôi làm thế.”

“Tôi không nhờ anh làm thế. Anh giả định rất nhiều. Tôi thường nhờ cái tôi muốn.”

Tôi không nói gì.

“Anh đã được trả tiền,” ông ta lạnh lùng nói tiếp. “Dù thế nào thì số tiền ấy vẫn sẽ không bị ảnh hưởng gì. Tôi chỉ cảm thấy rằng anh, hẳn nhiên là vô ý, đã phản bội một niềm tin.”

Ông ta nói xong liền nhắm mắt lại. Tôi nói: “Có phải ông chỉ muốn gặp tôi để nói thế thôi?”

Ông ta lại mở mắt ra, rất chậm, như thể mí mắt có đeo chì. “Tôi cho rằng anh thấy giận vì nhận xét đó,” ông ta nói.

Tôi lắc đầu. “Ông có lợi thế hơn tôi, tướng quân. Đó là một lợi thế tôi không muốn tước đoạt khỏi ông, không hề. Nó không nhiều, xét đến những gì mà ông phải chịu đựng. Ông có thể nói điều gì ông thích với tôi và tôi sẽ chẳng nghĩ đến chuyện nổi giận. Tôi muốn đề nghị trả lại tiền cho ông. Số tiền không có ý nghĩa gì với ông. Nhưng nó có thể có chút ý nghĩa với tôi.”

“Nó có ý nghĩa gì với anh?”

“Nó có nghĩa tôi đã từ chối tiền công cho một công việc không đạt yêu cầu. Chỉ thế thôi.”

“Anh có nhiều công việc không đạt yêu cầu không?”

“Vài vụ. Ai chẳng thế.”

“Tại sao anh đi gặp đại úy Gregory?”

Tôi ngả ra và khoác một cánh tay lên thành ghế. Tôi quan sát khuôn mặt ông ta. Nó không tiết lộ cho tôi điều gì. Tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi của ông ta, không có câu trả lời đạt yêu cầu.

Tôi nói: “Tôi đã tin rằng ông đưa những tờ giấy nợ của Geiger cho tôi chủ yếu như một bài kiểm tra, rằng ông hơi lo lắng Regan có thể bằng cách nào đó dính líu tới một vụ tống tiền ông. Tôi không biết gì về Regan lúc đó. Mãi cho đến khi tôi nói chuyện với đại úy Gregory thì tôi mới nhận ra khả năng cao Regan không phải kiểu người như thế.”

“Cái đó gần như không trả lời câu hỏi của tôi.”

Tôi gật đầu. “Đúng. Điều đó gần như không trả lời câu hỏi của ông. Tôi nghĩ tôi chỉ không muốn thừa nhận rằng bản thân đã nghe theo trực giác. Buổi sáng tôi ở đây, sau khi để lại ông ở căn nhà hoa lan ra về, cô Regan đã gặp tôi. Cô ta dường như cho rằng tôi được thuê để đi tìm chồng cô ta và có vẻ cô ta không thích chuyện đó. Tuy nhiên, cô ta đã để lộ ra rằng họ đã phát hiện xe của anh ta ở một ga ra nọ. Họ ở đây chỉ có thể là cảnh sát. Từ đó cảnh sát hẳn biết ít nhiều về chuyện này. Nếu họ biết, Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích sẽ là bên lãnh vụ việc. Dĩ nhiên, tôi không biết là ông trình báo cho họ, hay ai đó khác, hay liệu họ tìm thấy chiếc xe nhờ một người khác đã trình báo nó bị bỏ rơi trong ga ra. Nhưng tôi biết cảnh sát, và tôi biết rằng nếu họ đã có chừng đó, họ sẽ moi thêm chút nữa, đặc biệt là khi tài xế của ông tình cờ có tên trong hồ sơ cảnh sát. Tôi không biết họ sẽ moi được thêm bao nhiêu. Điều đó khiến tôi bắt đầu nghĩ về Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích. Điều thuyết phục tôi là có gì đó trong thái độ của ông Wilde vào cái đêm chúng tôi họp ở nhà ông ta về chuyện Geiger và vân vân. Chúng tôi ở riêng với nhau một phút và ông ta hỏi tôi rằng ông có kể là ông đang tìm Regan không. Tôi nói ông đã bảo với tôi là ông ước gì mình biết anh ta ở đâu và anh ta có ổn không. Wilde mím môi và có vẻ kỳ lạ. Tôi biết rõ mười mươi như thể ông ta đã nói thẳng ra, rằng khi nói ‘tìm Regan’ ý ông ta là dùng nguồn lực của luật pháp để tìm anh ta. Ngay cả khi đó tôi cũng cố giải quyết đại úy Gregory theo phương cách mà tôi không phải nói với ông ta bất cứ điều gì ông ta chưa biết.”

“Và anh để cho đại úy Gregory nghĩ rằng tôi đã thuê anh đi tìm Rusty?”

“Phải. Có lẽ tôi đã để như thế, khi tôi xác nhận ông ta đang theo vụ việc.”

Ông ta nhắm mắt. Đôi mắt khẽ giật. Ông ta nói mà không mở mắt ra. “Và anh cho rằng như thế là hợp đạo đức?”

“Phải,” tôi nói. “Tôi cho rằng như thế.”

Cặp mắt lại mở ra. Màu đen thăm thẳm kia khiến người ta giật mình khi nó bất thình lình hiện ra trên khuôn mặt xác chết. “Có lẽ tôi không hiểu,” ông ta nói.

“Có lẽ ông không hiểu. Trưởng Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích không phải dạng nói nhiều. Nếu không thì ông ta đã chẳng ở trong văn phòng đó. Đây là một gã kín tiếng cực kỳ thông minh, người đã cố, với rất nhiều thành công lúc đầu, cho ấn tượng rằng ông ta là một gã trung niên bất tài căm ghét công việc của mình. Trò tôi chơi không phải trò rút que gỗ. Giả vờ giả vịt luôn đóng một vai trò lớn. Bất cứ điều gì tôi có thể nói với một cảnh sát, anh ta thường sẽ gạt nó đi. Còn với ngài cảnh sát kia thì tôi có nói gì cũng chẳng khác biệt bao nhiêu. Thuê một kẻ trong ngành của tôi thì không giống như thuê một người lau kính rồi cho anh ta xem tám cái cửa sổ và nói: ‘Lau hết thế là anh xong việc.’ Ông sẽ không biết tôi phải trải qua những gì, đạp lên những gì hay luồn qua những gì để hoàn thành công việc cho ông. Tôi làm theo kiểu của tôi. Tôi làm hết sức để bảo vệ ông và tôi có thể phá một vài nguyên tắc, nhưng tôi phá vì lợi ích của ông. Khách hàng trên hết, trừ phi khách hàng bất lương. Ngay cả khi đó, tất cả những gì tôi sẽ làm là từ chối công việc và giữ mồm giữ miệng. Dù sao thì ông cũng đâu có dặn tôi không được tìm đến đại úy Gregory.”

“Như thế sẽ khá khó khăn,” ông ta nói với một nụ cười mơ hồ.

“Chà, vậy tôi đã làm gì sai? Norris, quản gia của ông, dường như cho rằng khi Geiger bị loại thì vụ việc đã xong. Tôi không thấy như thế. Phương pháp tiếp cận của Geiger làm tôi khó hiểu và đến giờ vẫn thế. Tôi không phải Sherlock Holmes hay Philo Vance. Tôi không trông đợi mình sẽ đến nơi mà cảnh sát đã tìm kiếm xong hết rồi nhặt lên một cây viết hỏng và từ đó suy ra cả vụ án. Nếu ông nghĩ có bất cứ ai trong ngành thám tử kiếm sống được bằng cách đó thì ông chưa biết nhiều về cảnh sát rồi. Những thứ như thế họ không bỏ sót đâu, nếu họ có bỏ sót thứ gì. Tôi cũng không nói là họ thường bỏ sót thứ gì đó khi họ thực sự được tự do làm việc. Nhưng nếu họ có bỏ sót, đó thường là thứ lỏng lẻo và mơ hồ hơn, như một gã kiểu Geiger gửi cho ông giấy nợ và yêu cầu ông thanh toán sòng phẳng, Geiger, một kẻ kinh doanh mờ ám, ở thế yếu, được che chở bởi một kẻ lưu manh và ít nhất cũng được che chở âm thầm bởi một bộ phận cảnh sát. Tại sao hắn lại làm thế? Vì hắn muốn tìm xem có gì gây áp lực cho ông không. Nếu có, ông sẽ trả tiền cho hắn. Nếu không, ông sẽ lờ hắn đi và chờ hành tung tiếp theo của hắn. Nhưng đã có gì đó gây áp lực cho ông. Regan. Ông lo lắng anh ta không phải là người mà anh ta thể hiện ra, rằng anh ta đã ở bên cạnh và tử tế với ông đủ lâu để tìm ra cách bày trò chơi với tài khoản ngân hàng của ông.”

Ông ta định nói gì đó nhưng tôi cắt ngang. “Ngay cả khi đó tiền của ông cũng không phải thứ ông quan tâm. Thậm chí các con của ông cũng không phải. Ông ít nhiều đã loại chúng ra rồi. Mà là ông vẫn còn quá kiêu hãnh để bị lừa, và ông thật sự rất thích Regan.”

Có một khoảng lặng. Rồi tướng quân nói khẽ: “Anh nói quá nhiều, Marlowe. Có phải tôi nên hiểu rằng anh vẫn đang cố giải quyết câu đố đó không?”

“Không. Tôi bỏ cuộc. Tôi đã được cảnh báo. Cảnh sát nghĩ tôi chơi quá thô bạo. Đó là lý do tôi nghĩ mình nên trả lại tiền cho ông, vì đó không phải công việc hoàn thành theo tiêu chuẩn của tôi.”

Ông ta mỉm cười. “Từ bỏ, không gì cả,” ông ta nói. “Tôi sẽ trả cho anh một ngàn nữa để tìm Rusty. Nó không cần quay lại. Tôi thậm chí không cần biết nó ở đâu. Một người đàn ông có quyền sống cuộc sống của mình. Tôi không trách nó vì đã bỏ con gái tôi, thậm chí bỏ một cách đột ngột như thế. Đó có lẽ là một thôi thúc tức thời. Tôi muốn biết rằng nó vẫn ổn dù ở bất cứ nơi nào. Tôi muốn biết điều đó trực tiếp từ nó, và nếu nó cần tiền, tôi cũng muốn nó có được. Tôi nói thế rõ chưa?”

Tôi nói: “Rõ rồi, tướng quân.”

Ông ta nghỉ ngơi một chút, thả lỏng người trên giường, mí mắt thẫm màu nhắm nghiền, miệng khép chặt không chút huyết sắc. Ông ta kiệt sức, gần như đã bị đánh gục. Ông ta lại mở mắt và cố cười với tôi.

“Có lẽ tôi là một lão dê già nặng tình cảm,” ông ta nói. “Không phải một chiến binh nào hết. Tôi ưng thằng nhóc đó. Nó có vẻ trong sạch trong mắt tôi. Có lẽ cách tôi đánh giá bản chất kẻ khác có hơi phù phiếm. Marlowe, tìm nó cho tôi. Cứ tìm nó thôi.”

“Tôi sẽ cố,” tôi nói. “Ông nên nghỉ ngơi đi. Tôi đã nói nhiều làm ông kiệt sức.”

Tôi nhanh chóng đứng lên và đi qua căn phòng khổng lồ ra ngoài. Ông ta đã lại nhắm mắt trước khi tôi mở cửa. Bàn tay ông ta nằm bất động trên mền. Ông ta trông giống người chết hơn phần lớn những người đã chết thật. Tôi khẽ đóng cửa và đi dọc hành lang tầng trên rồi xuống cầu thang.