← Quay lại trang sách

Phần Bổ Sung

Mèo Và Chuột Già

Có lần vì một con Mèo luôn để mắt rình, nên Chuột hầu như chẳng dám thò ra khỏi hang một cọng ria vì sợ bị Mèo bắt được ăn tươi nuốt sống nó. Con Mèo đấy dường như có mặt ở khắp mọi nơi, luôn sẵn sàng móng vuốt để vồ mồi ngay lập tức. Vì lũ Chuột cứ nép mình sát trong hang, Mèo thấy rằng nó phải dùng mẹo mới bắt được chuột. Một hôm, nó leo lên một cái kệ và treo mình vào đấy, đầu chúi xuống đất, như thể đã chết, một sợi dây thừng cột vào chân treo lủng lẳng lên kệ.

Khi lũ Chuột lén nhìn ra và thấy Mèo bị treo như thế, chúng nghĩ rằng Mèo đã bị chủ phạt treo vì đã làm điều sai trái gì đấy. Ban đầu hết sức rụt rè, chúng thò đầu ra và cẩn thận đánh hơi tất cả khu vực xung quanh. Nhưng chẳng có gì động tịnh, thế là cả một đoàn quân chuột hớn hở chui ra để ăn mừng Mèo đã chết.

Ngay khi đó, Mèo buông chân khỏi thừng, và trước khi lũ Chuột hết bàng hoàng vì quá ngạc nhiên, nó đã kết liễu cuộc đời của bốn năm chú chuột.

Bây giờ Chuột nằm nhà giới nghiêm nghiêm ngặt hơn bao giờ hết. Nhưng Mèo, vẫn thèm ăn thịt Chuột, còn lắm mưu nhiều kế khác. Nó lăn mình nó vào bột cho đến khi nhìn nó y như một cục bột, nó nằm trong thùng bột chỉ mở một mắt ra canh Chuột.

Hoàn toàn an tâm vì chẳng còn thấy Mèo đâu, lũ Chuột chẳng mấy chốc lại thò đầu ra. Chỉ một tí nữa thôi tưởng chừng như mèo đã vớ được một con Chuột con bụ bẫm thì bỗng Chuột Già, đã từng bị Mèo vồ hụt và thoát bẫy nhiều lần, thậm chí đã mất đứt cái đuôi vào một trong những lần ấy, đứng ở một nơi khá xa tại một cái lỗ chân tường của hang nó sống.

Cẩn thận đấy!” nó la lên. “Đó có thể là một đống bột ngon, nhưng trông nó lại rất giống con Mèo. Dù nó là gì chăng nữa, thì cứ tránh xa cho an toàn là khôn ngoan nhất.”

Người khôn không để mắc lừa đến lần thứ hai

Cáo Và Quạ

Một buổi sáng đẹp trời khi con Cáo lần theo chiếc mũi nhạy bén của nó đi trong rừng để tìm kiếm miếng ăn, nó thấy một con Quạ đậu trên một nhánh cây trên đầu nó. Đây rõ ràng chẳng phải là lần đầu tiên Cáo và Quạ mới gặp nhau trong đời. Điều làm nó chú ý và phải đứng thêm lại để nhìn lần nữa, đó là con Quạ báo điềm lành kia đang ngậm một miếng phó mát.

“Không cần gì tìm mồi ở đâu xa hơn nữa,” con Cáo Già quỷ quyệt nghĩ. “Đây là khẩu phần thích hợp nhất cho bữa sáng của mình đây.”

Nó liền lót tót chạy tới gốc cây Quạ đang đậu, nhìn Quạ với vẻ ngưỡng mộ, nó la lên, “Chào bạn, ô bạn đẹp quá!”

Con Quạ nghe thấy, liền nghiêng đầu xuống, nhìn Cáo nghi ngờ. Nhưng nó vẫn ngậm chặt lấy miếng phó mát ở mỏ và chẳng chào đáp lại Cáo lời nào.

“Bạn hết sức duyên dáng! Cáo bảo. “Bạn có bộ lông thật mượt mà sáng láng! Đôi cánh của bạn đẹp đẽ và bóng bấy. Bạn đẹp như vậy thì chắc hẳn là bạn hót rất hay, vì tôi thấy ở bạn cái gì cũng hoàn hảo. Nếu bạn chỉ hát cho tôi nghe một bài thôi, tôi sẽ về báo cho tất cả mọi loài thú vật ở đây biết là tôi đã được gặp Nữ Hoàng Chim.”

Nghe thấy những lời nịnh bợ như thế, Quạ quên hết mọi nghi ngờ, và quên cả luôn bữa sáng của nó. Nó hết sức sung sướng nếu được gọi là Nữ Hoàng Chim.

Thế là nó bèn há mỏ hát, miếng phó mát rơi ra, rớt thẳng xuống vào miệng Cáo đang mở sẵn bên dưới.

“Cám ơn nhé,” Cáo Già ngọt ngào nói, và bỏ đi. “Mặc dù nghe cứ như tiếng dùi đục, nhưng đúng là mày cũng có chất giọng riêng độc đáo đấy. Thế còn cái trí khôn của mày để ở đâu?”

Kẻ nịnh hót chỉ sống nhờ cái lưỡi của mình

Ông Chủ, Con Trai, Và Con Lừa

Một hôm, đã lâu lắm rồi, một ông chủ cùng đứa con trai trên đường đi ra chợ dẫn theo một con Lừa để bán. Họ dắt nó đi từ từ, vì họ nghĩ họ sẽ dễ bán Lừa hơn nếu giữ cho nó được tươi tắn khỏe mạnh. Khi họ đi trên đường có một vài người trông thấy họ bèn cười lớn.

“Sao lại ngốc thế nhỉ,” một người la lên, “có lừa không cưỡi lừa mà lại đi bộ như thế. Cái kẻ mà người ta cứ cho là ngu ngốc nhất trong nhóm này chắc chắn chẳng phải là con Lừa kia rồi.”

Chủ lừa không muốn người ta cười mình, nên ông bảo con trai leo lên lưng lừa mà cưỡi.

Họ đi thêm được một quăng đường nữa, lại gặp ba người lái buôn đi qua.

“Ô hô, cái gì thế này?” họ la lên. “Phải biết kính trọng tuổi già chứ, chú em! Khỏe mạnh như vậy thì xuống đi để cho ông già cưỡi chứ.”

Mặc dù ông chủ chẳng mệt, nhưng ông cũng bảo con trai xuống và ông leo lên cưỡi, để khỏi phải giải thích gì với họ.

Tại cổng làng họ gặp mấy người phụ nữ xách giỏ đầy những rau quả và trái cây đem ra chợ bán.

“Trông kìa cái ông già ích kỷ,” một người la lên. “Ông chỉ biết cưỡi có một mình, còn thằng con thì bắt phải đi bộ.”

Ông chủ hơi phật ý, nhưng để cho khỏi chướng mắt họ, ông bảo con leo lên ngồi sau lưng lừa.

Họ vừa mới bắt đầu đi tiếp thì lại nghe tiếng lao xao của một nhóm người bên đường.

“Tội nghiệp chưa,” một người la lên, “cả hai người cùng cưỡi để đè cho con vật không biết nói tội nghiệp kia chết luôn đấy! Hai người khỏe mạnh như thế thì khiêng nó cũng còn được ấy chứ, bắt nó cõng cả hai như vậy ra đến chợ thì chắc nó sụm mất.”

“Chắc là họ chỉ muốn bán có tấm da của nó thôi,” một người khác nói.

Hai cha con vội vàng leo xuống, và chỉ một lát sau, cả chợ ồ lên cười khi thấy hai cha con gánh con Lừa vào chợ. Họ ùa chạy ra để nhìn thấy cái cảnh tượng có một không hai này.

Con Lừa xưa nay đâu thích để cho người ta khiêng như vậy, mà lại rất nhiều người đến dòm và chỉ vào mặt nó vừa cười vừa la, nó liền đá tung lên và kêu be be, và ngay khi họ bước ngang qua một cái cầu, dây thừng buộc nó đứt ra và nó rơi tòm xuống nước, bị nước cuốn trôi mất.

Ông chủ Lừa tội nghiệp buồn bã bỏ đi về. Vì cứ làm theo lời người ta, cuối cùng cũng chẳng biết ai là có lý, nhưng Lừa thì ông đã mất.

Không thể làm vừa lòng tất cả mọi người

Người Và Thần Satyr

Ngày xưa lâu lắm rồi, có một người đến gặp thần Satyr trong rừng, làm quen được với thần và làm bạn với thần. Ít lâu sau họ trở thành đôi bạn thân, cùng sống với nhau trong túp lều của anh ta. Vào một đêm đông lạnh rét, khi họ đang đi về nhà, thần Satyr nhìn thấy anh ta búng tay vào nhau.

“Sao anh lại làm như vậy?” thần hỏi.

“Để làm cho ấm tay,” người này trả lời.

Khi họ về đến nhà, người dọn ra hai tô cháo. Cháo nóng trên bàn bốc khói tỏa mùi thơm hấp dẫn, và hai người bạn cùng vui vẻ ngồi xuống thưởng thức bữa ăn. Nhưng thần Satyr hết sức ngạc nhiên, khi thần thấy người này cứ búng tay vào tô cháo.

“Sao anh lại làm như vậy?” thần hỏi.

“Để cho cháo nó nguội,” người này trả lời.

Thần Satyr vụt đứng dậy và chạy nhanh ra cửa.

“Tạm biệt nhé,” thần bảo, “thấy vậy thôi là đủ biết rồi. Một người mà chỉ mỗi cái việc búng tay thôi mà lúc thì bảo làm cho nóng, khi thì lại bảo là làm cho nguội như vậy thì tôi chẳng dám làm bạn với đâu!”

Người nói theo cả hai phía thì không biết tin họ như thế nào

Sói, Dê, Và Dê Con

Một buổi sáng, Dê Mẹ đi ra chợ mua thức ăn về cho gia đình chỉ có hai mẹ con.

“Trông nhà cẩn thận nhé, con trai,” Dê Mẹ bảo Dê Con khi Dê Mẹ cẩn thận chốt kỹ cửa. “Không cho bất kỳ ai vào, nếu họ không biết mật khẩu này: “Đả đảo Sói cùng tất cả các giống Sói!”

Tình cờ làm sao, một con Sói nấp gần đó nghe được. Thế là, ngay khi Dê Mẹ vừa đi khuất, Sói phóng lại cửa và gõ.

“Đả đảo Sói cùng tất cả các giống Sói!”, Sói nói nhẹ nhàng.

Mật khẩu thì đúng rồi, nhưng khi Dê Con lén nhìn qua khe cửa thì nó chỉ nhìn thấy một cái bóng lờ mờ đứng bên ngoài, nó chẳng cảm thấy an tâm.

“Cho tôi xem cái chân có trắng không,” Dê Con bảo, “Không thì tôi không mở cửa cho vào đâu.”

Chân trắng, dĩ nhiên, là chẳng mấy con Sói nào lại có chân trắng, và thế là Sói Già phải bỏ đi với cái bụng đói.

“Đừng bao giờ nghĩ là đã quá chắc chắn, cẩn thận thêm tí nữa cũng không thừa,” Dê Con nghĩ, khi nó nhìn thấy con Sói bỏ chạy vào trong rừng.

Cẩn tắc vô ưu

Nhạn Và Quạ

Nhạn và Quạ một hôm cãi nhau về bộ lông của chúng.

Nhạn bảo: “Nhìn thử xem bộ lông ta sáng láng và bóng mượt như thế này. Còn lông của ngươi thì cứng ngắc như lông heo và đen như cục than thế kia thì mặc làm gì cho thêm xấu. Sao ngươi không mặc cho đẹp thêm chút nữa? để cho người ta ngắm nhìn với chứ!”

“Bộ lông của ngươi vào mùa xuân thì đẹp thật đấy,” Quạ trả lời, “ nhưng ---ta vẫn nhớ những lần gặp ngươi vào mùa đông, lúc đó ta lại thấy hài lòng với mình hơn.

Vẻ đẹp bề ngoài không lâu bền

Sói Và Người Mẹ

Một sáng sớm có một con Sói đói lảng vảng quanh một túp lều bên rìa một ngôi làng, nó bỗng nghe tiếng một đứa bé khóc trong nhà. Rồi lại có tiếng bà mẹ nói rằng:

“Nín nào, con, nín đi nào! Đừng khóc nữa, không nín mẹ mang vứt cho Sói ăn bây giờ!”

Ngạc nhiên nhưng rất vui mừng trước cái triển vọng về một bữa ăn ngon như vậy, con Sói nằm hẳn lại bên ngoài cửa sổ, lóng ngóng chờ đợi bà mẹ vứt đứa bé ra cho nó. Thế nhưng mặc dù đứa bé vẫn cứ khóc lèo nhèo, Sói nằm chờ mãi cũng chẳng thấy được gì. Và rồi đêm đã xuống, nó nghe thấy tiếng bà mẹ một lần nữa khi bà ta ngồi xuống bên cửa sổ vừa hát vừa ru cho đứa bé ngủ.

“ồ, con, ngoan nào! Sói nó đi rồi. Không, không đâu! Bố đang rình nó và Bố sẽ bắt nó làm thịt nếu nó dám bén mảng đến đây!”

Ngay lúc đó người bố từ xa đi về, Cáo trông thấy liền hiểu ngay chỉ có nước bỏ chạy thật nhanh mới thoát khỏi bầy chó của ông chủ nhà.

Đừng nghe gì cũng tin

Đại Bàng Và Diều Hâu

Một con Đại Bàng đậu trên một nhành cây cao của một cây Sồi cổ thụ lớn. Nó có vẻ buồn bã ủ rũ chẳng oai vệ như một con Đại Bàng thực sự. Một con Diều Hâu trông thấy Đại Bàng.

“Sao trông thiểu não thế?” Diều Hâu hỏi.

“Em muốn lập gia đình,” Đại Bàng tâm sự, “nhưng em chưa tìm được người vừa ý có thể lo liệu chu cấp đầy đủ cho em.”

“Bằng lòng lấy anh nhé,” Diều Hâu bảo; “Anh rất mạnh khỏe, khỏe còn hơn cả em đấy!”

“Anh thực sự nghĩ rằng anh có thể chu cấp đầy đủ cho em chứ?” Đại Bàng nôn nóng hỏi.

“Dĩ nhiên, tại sao lại không,” Diều Hâu đáp. “Chuyện đó hết sức đơn giản đối với anh. Anh có sức mạnh có thể quặp và tha nổi cả một con Đà Điểu nhẹ nhàng chỉ như tha một chiếc lông!”

Đại Bàng chấp nhận lời cầu hôn của Diều Hâu ngay lập tức. Thế nhưng sau ngày cưới, khi Diều Hâu bay đi kiếm mồi về nuôi vợ, nó chỉ mang về được mỗi chú chuột nhắt bé tí teo.

“Đấy là con Đà Điểu mà anh nói đấy à?” Đại Bàng tức tối nói.

“Thì phải nói vậy em mới chịu lấy anh chứ,” Diều Hâu trả lời.

Khi đang yêu thì cái gì cũng tốt đẹp

Thú Rừng Và Bệnh Dịch

Ngày xưa, có một đợt dịch bệnh hoành hành các thú vật trong rừng. Nhiều con thú chết, những con còn sống cũng ốm đau, không đủ sức kiếm thức ăn và nước uống, mệt mỏi lê đi từng bước. Cáo Già thấy gà mái tơ béo cũng chẳng thèm để ý, Lão Sói tham ăn xưa nay giờ đây thấy cừu non cũng ngó lơ.

Cuối cùng, Sư Tử quyết định triệu tập một cuộc hội nghị. Khi tất cả mọi thú rừng đã đến tham dự đông đủ thì nó đứng dậy và nói:

Các bạn thân mến, tôi tin rằng các vị thần đã gởi dịch bệnh này xuống để trừng trị tội lỗi của chúng ta. Vậy nên, ai trong chúng ta tội lỗi nhất sẽ phải hy sinh làm vật tế thần. May ra chúng ta nhờ vậy sẽ được tha thứ và tất cả sẽ được cứu thoát.

“Tôi sẽ thú nhận tất cả mọi tội lỗi của tôi trước. Tôi thừa nhận rằng mình đã rất tham ăn và đã xơi rất nhiều cừu. Chúng chẳng gây hại gì cho tôi. Tôi đã ăn thịt cả dê, bò, và hươu. Nói cho hết sự thực, thỉnh thoảng tôi còn ăn thịt cả người chăn cừu nữa.

“Giờ đây, nếu tôi đã mắc nhiều tội lỗi nhất, tôi sẵn sàng hy sinh hiến tế cho thần. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất là ai cũng phải thú nhận tội lỗi của mình như tôi đã làm đây. Để chúng ta có thể quyết định cho thật công bằng ai mắc nhiều tội lỗi nhất.”

“Tâu bệ hạ,” Cáo lên tiếng,” ngài vẫn còn quá tốt. Ăn thịt cừu mà là tội ư, ai mà ngu ngốc lắm mới bảo vậy. Không, không đâu, tâu bệ hạ. Ngài ăn thịt chúng là ngài đã ban cho chúng danh dự đấy.

“Và còn cả những người chăn cừu mà ngài nói đến đấy, chúng ta đều biết họ thuộc cái dòng giống bé tí thế mà cứ đòi làm chủ chúng ta, ngài có ăn thịt họ cũng đúng.

Tất cả mọi thú rừng vỗ tay tán dưõng Cáo nhiệt liệt. Thế rồi, Hổ, Gấu, Sói, và tất cả mọi thú dữ đều kể lại những việc xấu xa chúng đã làm, nhưng đều nêu lý do chúng cho là chính đáng và nghe chừng việc chúng làm lại hết sức thánh thiện và vô tội.

Bây giờ đến lượt Lừa thú tội.

“Tôi còn nhớ,” nó nói với vẻ nhận lỗi, “một hôm tôi đang đi ngang qua một cánh đồng của mấy vị mục sư, tôi thấy cỏ non ngon quá mà tôi thì đang đói, tôi không chịu nổi và đã gặm ăn một ít. Tôi không có quyền làm như vậy, Tôi nói thật ---“

Đám thú vật nhốn nháo cắt lời nó. Nó chính là thủ phạm đã mang tai họa đến cho tất cả mọi loài thú vật! Cỏ không phải của mình mà dám ăn, đúng là một tội lỗi khủng khiếp xấu xa! Ai phạm phải cũng phải bị treo cổ, chứng đừng nói gì đến Lừa.

Ngay lập tức, chúng đè Lừa xuống, Sói xông vào trước, và chẳng mấy chốc đã kết liễu cuộc đời Lừa, mang đi tế thần này thần kia, chẳng cần nghi thức gì cho trang trọng.

Cái lý của kẻ mạnh

Thỏ Và Rùa

Thỏ một hôm gặp rùa chế giễu rùa là quá sức chậm chạp.

“Bạn đã đi được đến những đâu rồi?” Nó hỏi móc rùa và cười.

“Ừ,” Rùa trả lời, "ấy vậy mà tôi có thể đi nhanh hơn bạn tưởng đấy. Đua với nhau thử một quãng là biết ngay chứ gì.”

Thỏ hết sức buồn cười về cái ý nghĩ chạy đua với Rùa, nhưng để cho vui, nó cũng đồng ý. Và thế là Cáo, nhận lời đứng ra làm trọng tài, đánh dấu đoạn đường đua và hô cho hai vận động viên xuất phát.

Thỏ chỉ một thoáng thôi đã mất hút, và để chọc cho Rùa thêm bẽ mặt vì đã dám đua với nó, nó bèn nằm xuống vệ đường ngủ để chờ cho Rùa đi đến.

Trong khi đó, Rùa cứ lê từng bước lịch kịch đi, và, sau một lúc, đã đi ngang chỗ Thỏ nằm ngủ. Nhưng Thỏ nằm ngủ say sưa quá; và nó chẳng hề biết Rùa đã đi đến chỗ nó, rồi đã qua và đang đến gần đích. Chợt tỉnh dậy, Thỏ ba chân bốn cẳng phóng nhanh hết sức, nhưng không còn kịp nữa rồi, Rùa đã chạm đích.

Chậm mà chắc

Thần Jupiter Và Khỉ

Có lần một cuộc thi em bé đẹp của các loài thú vật trong rừng được tổ chức. Và thần Jupiter sẽ trao giải thưởng cho em bé nào đẹp nhất. Dĩ nhiên, hầu hết các bà mẹ tự hào về con mình từ khắp nơi xa gần đều mang con đến tham dự đông đủ. Nhưng hai mẹ con Khỉ là đến sớm nhất. Với vẻ hết sức hãnh diện về đứa con, Khỉ Mẹ ẵm con ra giới thiệu.

Bạn cũng chắc đã tưởng tượng ra, cả đám đông các loài thú vật đều phá lên cười khi xem thấy cái sinh vật bé con xấu xí có cái mũi tẹt, đầu trọc lóc, mắt lồi trô trố.

“Muốn thì cứ việc cười," Khỉ Mẹ nói. “Dù thần Jupiter có cho con tôi trúng giải hay không, thì con tôi vẫn là đứa bé xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất và quý giá nhất trên đời.”

Mẹ nào cũng thấy con mình hay

Thỏ và đôi tai

Sư Tử khi đang ăn thịt một con Lừa thì bị sừng Lừa chọc phải họng rất đau đớn. Nó nổi điên lên nghĩ rằng con vật nào mà nó chọn để ăn, cũng như thể ngang ngược chống lại nó bằng cách đeo những cái sừng nguy hiểm để khi nó ăn thì chọc vào họng nó. Thế là nó ra lệnh cho tất cả mọi thú rừng có sừng trong hai mươi bốn giờ phải ra đi khỏi lãnh thổ của nó.

Lệnh Sư Tử ban ra làm cho các loài thú vật hoảng sợ. Tất cả những con vật không may mắn có sừng, bắt đầu dọn dẹp cuốn gói ra đi. Ngay cả Thỏ, con vật mà bạn đã biết đấy, chẳng có sừng nên lẽ ra không việc gì phải sợ, nhưng vẫn không thể ngủ yên, trong giấc ngủ nó cứ mơ thấy con Sư Tử đáng sợ. Và khi nó đi ra khỏi hang vào sáng sớm hôm sau khi mặt trời mọc, nó nhìn vào cái bóng thấy đôi tai của nó dài và nhọn hoắt, thế là một cảnh tượng kinh hoàng cứ hiện ra trong đầu óc nó.

“Thôi xin chào nhé, anh Dế hàng xóm thân mến của tôi,” nó gọi Dế. “Tôi phải đi đây. Sư Tử chắc chắn sẽ nghĩ đôi tai của tôi cũng là sừng, và chẳng thèm nghe tôi giải thích gì đâu.”

Cẩn tắc vô ưu

Kẻ thù không bao giờ cần đến lời giải thích

Bầy Sói và Đàn Cừu

Một bầy Sói ẩn nấp quanh một bãi cỏ đàn Cừu đang ăn. Nhưng vì lũ chó chăn Cừu canh chừng Cừu rất kỹ và luôn ở sát bên đàn Cừu, nên lũ Cáo không thể làm gì được. Lũ Cáo bàn nhau và lập ra một mưu kế lừa gạt đàn Cừu.

“Sao giữa chúng ta lại luôn có sự thù địch như thế nhỉ? Chúng bảo với Cừu. “Nếu không có những con Chó quấy rối đó, tôi chắc chắn chúng ta chơi với nhau sẽ rất vui vẻ. Đuổi hết lũ chó đi rồi các bạn sẽ thấy.”

Đàn Cừu dễ dàng tin lời Sói. Chúng nói khéo để lũ Chó bỏ đi, và ngay chính tối hôm đó, bầy Sói có một bữa tiệc thịt Cừu thật no nê.

Đừng tin lời kẻ địch mà bỏ bạn

Gà Trống và Cáo

Vào một buổi sáng sớm, một con Cáo bị dính bẫy vì nó dám mò vào đến tận sát bên chuồng gà của Bác Nông Phu. Nó đang đói quá, nhưng nó biết không thể biện hộ được như vậy với Bác Nông Phu. Một con Gà Trống dậy sớm, nhìn thấy Cáo và biết chuyện. Nó biết chắc là bây giờ Cáo chẳng thể làm gì được nó, thế là nó đến sát bên cạnh Cáo để nhìn tận mặt kẻ thù.

Con Cáo nghĩ chắc là có một cơ hội cho nó thoát.

“Bạn thân ơi, “ Cáo nó," Tôi đang đi thăm một người quen bị bệnh, thì tôi vướng phải cái dây này thế là dính luôn vào nó và không gỡ ra được. Nhưng này, nhớ đừng bảo cho ai biết nhé. Tôi chẳng muốn làm phiền bất kỳ ai, cứ để cho mọi người ngủ và tí nữa thôi, thế nào tôi cũng nhấm đứt được mấy cái dây này cho xem.

Nhưng Gà Trống đâu dễ bị đánh lừa. Nó bèn gáy thật to báo cho cả trại gà biết, và khi Bác Nông Phu chạy ra đến nơi, thì cũng là lúc cuộc đời Cáo Già kết thúc.

Kẻ độc ác xấu xa không bao giờ được giúp đỡ

Cá và Người Câu Cá

Một Người Câu Cá nghèo khổ, trông vào từng con cá nhỏ câu được để kiếm sống, một hôm xui xẻo cả ngày chỉ câu được một chú cá bé tẹo. Người Câu Cá sắp bắt cá bỏ vào giỏ thì bỗng nghe cá nói:

“Xin ông tha cho tôi,” Tôi bé nhỏ quá, chẳng đáng để ông mang về nhà làm gì. Để cho tôi được lớn thêm một chút, tôi sẽ có nhiều thịt hơn cho ông ăn.”

Nhưng Người Câu Cá nhanh chóng bỏ ngay nó vào giỏ.

“Mày tưởng tao ngu ngốc lắm sao, “anh ta bảo, “mà bảo tao thả mày lại xuống sông. Mày có bé đến mấy đi chăng nữa, thì cũng còn hơn tao không có gì để ăn.”

Một con cá trên bờ hơn mười con dưới nước