← Quay lại trang sách

4. MỘT HAI MƯƠI SÁU

Hatcher không muốn trả lời và cũng không thể trả lời. Sự khủng hoảng thần kinh và nỗi sợ hãi chặn lại mọi câu trả lời. Nếu đó là một tên lính gác thử anh thì sao? Anh chả dại mà mạo hiểm để bị cắt lưỡi. Anh tựa vào tường, tai áp vào cái lỗ, lắng nghe.

Tiếng thì thầm khàn khàn lại vang lên:

- Một hai mươi bảy?

Miệng anh khô lại vì sự ngờ vực. Anh ngồi một lát rồi ho lên.

- A! Rất tốt! Rất khéo! - Giọng nói thì thầm bằng tiếng Tây Ban Nha - Tôi là một hai mươi sáu. Tôi đã quen với người ở trước anh nhiều năm. Anh ta là một phóng viên ở xứ tôi. Một nhà báo nổi tiếng. Dâu xanh và giun sán đã giết anh ấy.

Lạy Chúa, anh đã nghe thấy một tiếng nói, một tiếng nói thân thuộc, dường như làm chậm lại cơn nổi điên của anh, và cuối cùng Hatcher tự hỏi mình “Cái lưỡi có ích gì nếu ta không dùng nó?”

- Tôi ở đây. - Anh thì thầm đáp lại, và ngay tức thì với phản ứng tự nhiên, anh nhét nắm tay vào mồm.

- Ôi! - 126 thì thầm - Một sự cứu giúp.

- Tôi là Hatcher, tên ông là gì?

- Không quan trọng, không quan trọng. - 126 nói bằng tiếng Anh không chuẩn. - Ở đây không có ân xá, không có tha thứ, không thể trốn thoát. Tôi là một hai mươi sáu. Tôi sẽ vĩnh viễn là một hai mươi sáu. Còn anh là một hai mươi bảy.

- Ông đã ở đây bao lâu rồi?

- Từ khi Thượng Đế sinh ra loài gián.

- Tại sao ông vào đây?

- Do một tin tưởng sai lầm là vì lợi ích của đất nước.

- Tôi cũng thế, - Hatcher nói.

- Để thích hợp với sự lừa dối đó là ghi nhớ lấy nó mãi mãi. Tại sao tôi ở đây, tại sao anh ở đây? Điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Ngay bây giờ kể cả tòa án cũng đã quên chúng ta rồi. Và nếu chẳng có ai quan tâm đến thì có gì quan trọng đối với chúng ta đâu! Thật đơn giản, đó là một sự lừa dối!

- Nó làm tôi phải suy nghĩ về nó. Nó đưa tôi vào thế bí.

- Không thể nào thanh minh được cho ai, khi mà ta đang căm thù họ. Hơn nữa, tất cả chúng ta đều là những sản phẩm của những sự xấu xa do chính chúng ta gây ra.

- Tôi e rằng tôi không thế đồng ý là như thế. Con quỷ của tôi có tài hùng biện lắm kia.

- Thế à, - 126 trả lời. - Hãy chỉ cho tôi con quỷ nào không như thế. Hãy quên căm thù đi, nó sẽ làm cho anh điên đấy.

Có lẽ chẳng có cách nào khác nữa. Thế là trong những năm tháng nối tiếp, Hatcher quyết định rằng nếu như anh còn gặp lại Sloan, anh sẽ tha thứ cho hắn. Tha thứ, nhưng không bao giờ tin hắn nữa. Anh biết Sloan quá rành, đủ để biết rằng Sloan sẽ lại phản anh nữa nếu hắn biết điều đó có lợi cho hắn.

Những bài học của Hatcher thật đau đớn. Anh đã quên phứt rằng trong địa ngục của Los Boxes, luật lệ không bao giờ thay đổi. Một hôm anh đang làm việc ở bìa rừng, làm đất cho một trong những vườn rau mênh mông vây quanh chỗ ở, thì một con heo rừng bất thình lình từ một lùm cây thấp phóng ra húc anh. Nó to lớn, mập ú, hôi thối với cặp nanh cong vút và đôi mắt điên dại, nó khịt mũi, khật khưỡng cái đầu hất hất lên chạy về phía anh. Hatcher đỡ cái húc đầu tiên bằng cây cuốc đâm thẳng vào mõm nó, nhưng con vật chỉ lùi vài thước rồi lại lao vào. Hatcher kêu thét lên gọi lính gác trong khi đỡ cặp nanh, heo bằng cái cuốc. Cặp nanh to có thể dễ dàng móc lòi bao tử anh ra, xé rách chân, dâm toạc cổ họng anh.

Một tên lính canh xuất hiện nhưng chẳng hề có ý bắn con vật. Hắn đứng cách đó khoảng mười lăm mét nhăn răng ra cười.

- Bắn nó đi! - Hatcher thét lên, và tên lính tức khắc phản ứng.

- Im lặng! - Tên lính quát.

Con heo rừng lại tấn công. Lần này Hatcher vung cuốc một vòng rộng và phập lưỡi cuốc vào chiếc cổ dày của con heo. Cán cuốc giập và gẫy đôi. Con heo rừng rống lên đau đớn, lùi lại và bắt đầu xoay vòng.

- Vì Chúa, xin hãy bắn cái con chó đẻ ấy đi! - Hatcher vừa thét vừa lùi lại.

- Im lặng! - Tên lính gác vừa ra lệnh, vừa chạy về phía anh.

Con heo rừng chạy vòng, khịt mũi, điên cuồng gõ móng lộp cộp trên đất và phóng về phía anh lần nữa. Hatcher chẳng có gì đế thủ thân. Anh bắt đầu chạy vắt giò lên cổ. Rồi anh nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng rống đau đớn của con heo rừng. Một tên lính gác khác ở bên kia cánh đồng hạ súng xuống. Hatcher quay lại, thấy con heo rừng nằm nghiêng một bên cách đó khoảng ba mét, mấy chân ngắn cào cào không khí, cái đầu giật tới giật lui trong cơn giãy chết.

Tiếng thở phào thoát nạn của Hatcher bị dập tắt ngay bởi một báng súng của tên lính gác đầu tiên thúc mạnh vào cổ họng anh. Anh lảo đảo lùi lại, ôm chặt lấy cổ, cảm thấy các tĩnh mạch và bắp thịt vỡ nát và máu trào ra khỏi miệng. Anh quì sụp xuống trên hai đầu gối, nghẹn thở.

Tên lính gác cúi xuống anh.

- Im lặng! - Hắn lặp lại, rồi xoay lưng bỏ đi.

Đêm hôm ấy, 126 đã bảo anh:

- Anh may mắn còn giữ được lưỡi đấy.

- Tôi căm thù thằng ác ôn đó. - Hatcher đau đớn trả lời. - Tôi sẽ giết nó khi nào có dịp.

- Không, đừng nghĩ đến điều đó. Căm thù rất dễ xảy ra ở đây và căm thù giết chết tâm hồn. Anh phải học thương yêu một cái gì đó, như một người đàn bà, quê hương của anh, hoặc bất cứ cái gì. Không có tình thương, đời sống vô nghĩa. Thương yêu ở đây có nghĩa là cười, là khóc, là cảm nhận mà không được tiếp xúc. Không có xúc cảm, 127 này, anh sẽ trở thành một người máy.

Điều ấy đúng, Hatcher nghĩ, mặc dù lúc còn tuổi thanh niên lòng căm thù đã ngự trị trong anh.

- Tại sao nói chuyện lại bị cấm hở, 126? - Hatcher thì thầm yếu ớt.

- Nói chuyện là mầm mống của nổi loạn.

- À! Có ý nghĩa đấy.

- Trong tình trạng nguyên thủy, tất cả mọi việc ở đây đều có ý nghĩa, 127 ạ!

- Ở ngoài ông làm gì? - Giọng vỡ vụn của Hatcher hỏi.

- Tôi là giáo viên. Một người thầy. Anh có thầy không?

Hatcher suy nghĩ giây lát và trả lời:

- Tôi có hai người.

- À! Thế họ đã dạy anh gì nào?

Hatcher nói:

- Một người đã dạy tôi ý nghĩa của danh dự.

- Còn người kia?

- Hắn dạy tôi đừng biết đến nó.

126 đã già đi trong Los Boxes và có thể sẽ chết ở đây. Trong một phút điên cuồng ông ta đã thử bỏ trốn, nhưng hai ngày ở trong rừng là tất cả những gì mà ông ta có thể chịu đựng được. Bây giờ thì ông ta bị nhốt vĩnh viễn trong hộp số 126 và để giữ lấy sự sáng suốt của mình ông ta không ngừng suy ngẫm, triết lý.

- Nói chuyện là phân bón cho bộ óc, - ông ta bảo với Hatcher. - Nếu không có ai để nói, hãy tự nói với chính mình.

Cũng có cả những lời khuyên thực tế:

- Điều này rất quan trọng: anh vạch tên và tuổi lên tường để khỏi quên mất căn cước của anh. Nên biết rằng, không có ai quan tâm đến điều đó đâu. Đối với tất cả những người khác, anh là 127. Hãy quên đi cái gì xảy ra bên ngoài các bức tường, nó chẳng còn quan trọng gì đâu. Chỗ này là thực tại của anh. Để sống sót được, điều quan trọng nhất là phải thực tế.

- Sao rắc rối thế? - Hatcher hỏi lại.

- Vì hy vọng là chìa khóa để mở cửa vào thiên đường, - 126 trả lời.

Ông ta trở thành người thầy của Hatcher. Mỗi ngày, khi Hatcher từ những cánh đồng chung quanh nhà tù Los Boxes trở về là lại có những bài mới để học.

- Khi anh ra ngoài, đừng ăn dâu xanh. Những quả xanh đó sẽ giết anh. Hãy thủ dâm hằng ngày, nó sẽ giữ cho những xúc cảm của anh tồn tại. Hãy quên đi những quan điểm chính trị trong nỗi dằn vặt của anh. Những nhà chính trị là những con sâu đục phá tâm hồn. Chúng ngả nghiêng theo gió và làm cho anh nổi giận, mà nổi giận sẽ trở nên điên cuồng, và điên cuồng là nấc thang trước cái chết.

Đừng lãng phí thời gian để suy nghĩ đến trả thù. Sự trả thù làm cho hèn yếu. Nó đòi hỏi hành động, mà hành động là kẻ thù của tư duy và là bạn của ảo tưởng, ở đây ảo tưởng sẽ dẫn đến điên cuồng.

- A!... Khó thực hiện quá!

- Rồi nó sẽ dễ hơn. Tha thứ cho kẻ thù còn hơn là đón nhận sự điên cuồng.

- Anh sợ cái gì nhất, 127?

Hatcher suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:

- Sự hèn nhát.

- Thế thì khi nào anh còn sống, anh chẳng có điều gì để sợ cả. Chỉ có những kẻ hèn nhát mới tự giết mình khi trốn đi mong thoát khỏi nơi này. Nếu anh bị bệnh, hãy tự chữa lấy. Nếu không chúng nó sẽ giết anh để ngăn ngừa khỏi bệnh lây lan, dù bệnh anh là bệnh gì. Ở đây không có bác sĩ.

Đừng để mất ý thức về tính hài hước của anh. Sự hóm hỉnh nuôi dưỡng tâm hồn. Nếu tâm hồn đói khổ, lương tâm cũng thế, mà lương tâm là người bạn đường duy nhất của anh.

Đừng ăn thịt heo. Nó được nấu nướng tồi tệ. Nó sẽ đưa giun sán vào bụng anh đấy!

- Cám ơn ông, 126.

- Về cái gì?

- Về cái tôi đang học ông.

- Tôi là một thầy giáo. Đó là niềm vui cho tôi.

Rồi đến họ nhà Nấm (Mushroom People).

Đầu tiên Hatcher chỉ nghĩ là 126 đang rơi vào một trong những ngày ông ta nổi điên. Tất cả bọn họ đều có những ngày nổi điên.

126 bảo anh ngắn gọn trước khi chết:

- Hãy tìm những chùm hoa nấm, những chùm to đang nở dưới bóng mát của những cây cao. Vặt nhỏ chúng ra và trộn với thức ăn, đừng bao giờ ăn không. Họ nhà nấm thuận tiện đấy nhưng nếu anh ăn không các chùm đang nở thì chúng sẽ tuột khỏi tay.

Hatcher chả hiểu gì 126 đang nói trong lúc mê sảng cả.

- Đã đến lúc nói lời từ biệt.

- Không!

- Tôi đã ở đây mười hai năm rồi, anh bạn thân ạ! Đã hai năm nay tôi không được nhìn thấy mặt trời và thở không khí trong lành. Đủ lắm rồi. Thêm vào đó, tim tôi đã mòn mỏi. Nó cứ loạn nhịp luôn.

Hatcher van nài:

- Nhưng tôi cần ông.

- Dù sao... - ông ta ngừng lại. - Tôi sẽ nhớ anh 127 ạ.

- Chẳng bằng một nửa tôi nhớ ông.

126 cười:

- Tốt. Anh chưa mất tính khôi hài.

Đầu tiên anh phát hiện ra chúng khi đang cào xới một khu đất mới để làm vườn. Những cây nấm to, màu vàng chói, rực sáng như những viên ngọc trong bóng râm dày đặc, ẩm ướt. Anh hái một cây, vặt nhỏ ra và nhét vào các túi áo. Đêm ấy anh rắc các mẩu vụn đó vào đĩa rau bằng thiếc được đút qua khe hở dưới cửa xà lim. Vị của nó thơm như xạ lẫn với mùi giấy bồi, át hẳn các vị khác.

Nằm trên chiếc nệm rơm, anh nhìn chòng chọc lên trần nhà, tự hỏi tại sao 126 lại dặn dò anh về các chùm hoa nấm này. Có lẽ chúng cung cấp một số chất bổ hay chất khoáng cần thiết để giữ cho xương anh khỏi tiêu thành cát bụi chăng?

Một bóng thầy tu mờ ảo như sương khói chợt hiện lên trong góc phòng giam in xuống những cái bóng mờ sáng, một cái gì bắt đầu như một ảo ảnh rồi kết thành hình thù bằng xương bằng thịt, đứng trong góc như thể chờ lệnh. Anh sợ hãi thì thầm:

- Ông là ai? Ông muốn gì?

Nhưng họ nhà Nấm không bao giờ trả lời, không bao giờ nói. Họ chỉ bầu bạn với anh, và khi anh biết tin cậy họ, anh tiếp chuyện họ như tiếp những người khách đến thăm, bày tỏ nỗi buồn tẻ hằng ngày của anh.

Đôi khi anh nhảy với họ, quay tròn và uốn éo một điệu nhảy Ireland điên cuồng trong hầm giam bằng đất của anh. Anh ôm ấp hôn hít đàn bà và đấm đá đàn ông. 126 đã hết, chỉ còn họ nhà Nấm là những người bạn duy nhất của anh.

Có những ngày Hatcher tỉnh táo, có những ngày anh bỏ cả nhiều giờ đánh bạn với họ nhà Nấm, nhảy múa, hát ca, hôn hít, kể lại bất cứ mẩu chuyện nào mà anh nhớ hoặc dựng lên. Anh kể cho họ nghe những chuyện cười để giữ cho cái ý thức hài hước của anh còn sống, hát những bài ca cho họ nghe vì âm nhạc, nuôi dưỡng tâm hồn.

Khi anh khám phá ra họ nhà Nấm, anh không còn cần đến 126 nữa. Và nếu cái vạch mong manh giữa sự sáng suốt và sự điên dại được xác định thì phải nói Hatcher thực ra đã điên trong những năm ở nhà tù Los Boxes. Phải mất thêm hai năm anh mới thoát khỏi ấn tượng về những điều thô bạo, mất cả tính người anh đã kinh qua, để tự nhận với mình rằng chẳng có cái lỗ nào trên tường xà lim cả, và cũng chẳng có 126 nào ở phía bên kia thường nói chuyện với anh cả. Phải mất hai năm Hatcher mới nhận ra rằng 126 là nội tâm của chính mình.