7. BIRD
Trong các hồ sơ được phân loại cẩn mật của cảnh sát quốc tế được gọi là Holy Ghost Entry (Danh Mục Ma), chỉ được dùng cho những người được giữ bí mật ở mức nhất và nhì, thì người bay - không biết là đàn ông, đàn bà hay một nhóm người - chỉ đơn giản được biết đến dưới mật danh “Bird” (Chim). Các báo cáo được coi là tối mật vì không một người có thẩm quyền nào ở châu Âu và châu Mỹ muốn cho báo chí đánh hơi thấy mật danh này. Đặc biệt họ không muốn cho “Bird” - hay báo chí - biết họ đã liên kết các công việc của Paris và Chicago lại.
Nhưng dẫu sao thì “Bird” cũng đã biết được điều ấy. Vào ngay lúc anh ta đang bay cách sàn nhà khoảng 2 mét trong phòng trưng bày tranh của các họa sĩ Pháp phái Ấn tượng ở Cuộc triển lãm Mỹ Thuật Quốc Tế.
Bên ngoài, trên đường 64 cuộc sống vẫn trôi. Tối thứ hai: các bà vợ hoặc các ông chồng đều vội vã đi về nhà với chồng hoặc vợ mình. Họ ra về từ sở làm, từ nhà người yêu, từ một buổi chiếu phim ban ngày, từ một cuộc họp bàn kinh doanh hay từ một ly rượu uống vội trên đường về nhà.
Người quản lý cuộc triển lãm Mỹ Thuật đã về sớm nên người gác đêm đã ăn gian một tí và đóng cửa vào lúc 6 giờ kém 5. Trong tiếng đồng hồ cuối cùng chỉ còn lại một người khách, một anh chàng lạ lùng với bộ râu rậm màu đỏ thu mình trong chiếc áo mưa bằng vải dầu bóng lộn màu vàng chói. Hình như anh ta đã tới nhà bảo tàng lúc nào không hay. Ít nhất người gác đêm đã nghĩ thế.
Nhưng “Bird” chưa ra khỏi nhà triển lãm. Anh ta ẩn mình trong cái buồng nhỏ để chổi ngoài hành lang và chờ đợi cho người gác đêm làm những công việc thường lệ: khóa cửa, mở các chuông báo động và các mắt điện, bấm hàng chữ số hệ thống điều khiển các bộ phận cảm ứng trên sàn, kiểm soát 8 cái màn ảnh theo dõi từng phòng của nhà bảo tàng. Rồi ông ngồi xuống xem chương trình ti vi và ăn một trong hai cái bánh mì cặp thịt vợ ông luôn luôn làm sẵn cho ông. Đêm nay có món ông thích nhất là sa lát gà, với một lát dứa được phết mù tạt cay. Ông ta có thể say sưa với các món này.
“Bird” đợi cho đến khi người gác đêm vừa tới giai đoạn ấy, hoàn toàn bị thu hút bởi cái bánh mì cặp thịt và tin tức của đài truyền hình, mới rời chỗ ẩn, đi chừng 3 mét xuống hành lang đến một phòng nhỏ chứa các hộp điều khiển, tắt các công tắc của chuông báo động ở cửa sổ và các con mắt điện. Anh ta bỏ qua bộ phận cảm ứng trên sàn. Nó quá rắc rối, khỏi nhọc lòng, và hơn nữa, nó chẳng phải là việc cần tính toán vì anh ta chẳng bao giờ đi gần sàn nhà cả.
Mạch của “Bird” đập nhanh khi anh ta lần đường lên mái nhà. Anh ta khoái sự thách thức. Chế ngự khoảng không - anh ta gọi như thế - và công việc càng khó bao nhiêu thì mạch anh ta càng đập nhanh bấy nhiêu. Thắng lợi gần như chẳng đáng nói nhiều bằng việc thực hiện nó. Anh ta đã giấu bộ đồ nghề trên mái nhà hai ngày trước đây, bằng cách trình giấy chứng nhận giả đi thanh tra phòng cháy cho nhân viên an ninh gác ban ngày, rồi cứ tự nhiên đi kiểm tra toàn bộ cao ốc mà chẳng hề bị quấy rầy. Anh ta đã giấu bộ đồ hành nghề - một cái túi nhựa đen nhét đầy cái mà anh ta gọi là “những thứ cần thiết”- vào trong lỗ thông hơi. Việc này dễ như ăn bánh, quả là quá dễ. Việc bảo vệ chẳng chặt chẽ đến như thế và người gác đêm cũng không bao giờ ngờ rằng nhà bảo tàng lại bị “chôm” quá sớm đến thế, ngay khi vừa đóng cửa.
Anh ta cởi bộ râu và áo mưa ra, nhét chúng vào bao, bôi đen mặt, rồi “bắn khóa” cửa sổ trên nóc nhà bên trên căn phòng tranh phái Ấn tượng Pháp. Xiết một cái kẹp lớn bằng nhôm vào thành cửa sổ, anh ta xỏ một sợi dây ny lon chịu được lực khoảng 500 ki lô vào các khoen ở cái kẹp và các khoen ở sợi dây nịt chắc khỏe buộc vào người, rồi tụt xuống.
Bây giờ anh ta đang bay bên trên sàn nhà khoảng hơn 2 mét, gần vách tường phía Nam nên ống kính truyền hình không thể nhìn thấy, sợi dây bảo hiểm cột ở lưng. Dùng đầu làm con dọi, người xoay quanh, có khi đậu dốc ngược, có khi chân ở dưới, “Bird” đang sống giữa các hoạ sĩ Monets và Manets, Cassatts, và Signacs, Gauguins, Van Goshs, Sisleys, Cezannes và Renoirs (1).
“Đẹp quá - “Bird” nghĩ - Còn ai nữa làm việc trong không khí huy hoàng đầy sáng tạo này?”
Anh ta đang thong dong bay lơ lửng một vòng, thưởng thức các tác phẩm treo trên các bức tường, thì đôi mắt anh ta chợt nhìn thấy một cái ghế dài ở giữa phòng. Một con mèo nằm dài trên ghế.
“Bird” lạnh cứng người. Những ion trong không khí đông cứng lại. Tất cả mọi vật đều lạnh cứng, trừ con mèo vẫn nằm ngủ yên lành.
Nếu con mèo đó mà nhảy, “Bird” nghĩ, thì các bộ phận cảm ứng ở sàn sẽ báo động ngay cho ông gác già mất.
Anh ta vừa đong đưa lủng lẳng ở đầu dây treo vừa nhìn con mèo. Một con mèo to sọc xám. Anh phải cử động chậm chạp, lặng lẽ, hy vọng không đánh thức con vật dậy..
“Bird” từ từ hất đầu tới rồi lui, điều khiển người tới gần bức tường. Anh ta thọc tay vào túi đồ nghề, lấy ra hai ống giác, rồi đu người vào tường nhẹ nhàng gắn ống giác lên đó, dùng chúng để giữ cho người đứng yên.
Anh ta dùng một cái khóa hơi để vặn tháo từng cái khung một, nhấc lên một bức Monet, một bức Cezanne và một bức Renoir rồi kéo chúng ra, cẩn thận bọc từng bức bằng một mảnh vải, quấn chúng thật chặt, rồi đút vào một cái ống đeo trên vai đã được cột chặt vào lưng cho khỏi đong đưa. Anh ta tháo hai ống giác, đẩy người ra xa tường trở lại khoảng không, đầu dốc ngược xuống đấy.
Con mèo xoay nằm ngửa, vươn người, mở mắt ra và nhìn chòng chọc vào con chim to nhất nó chưa từng thấy trong đời.
“Bird” chằm chằm nhìn lại.
Đôi mắt mèo trợn tròn. Nó bật đứng dậy, lưng cong lên và nhìn anh gầm gừ. Đừng nhảy, “Bird” nghĩ, tao van mày, đừng nhảy.
Nhưng con mèo nhảy ngay xuống sàn.
Các bộ phận cảm ứng lập tức hoạt động mở chuông báo động đặt cạnh màn ảnh theo dõi trong văn phòng. Người gác giật bắn mình vì tiếng chuông kêu, chằm chằm nhìn vào màn ảnh, nhưng vì con mèo đang đứng ngay phía dưới ống kính thu hình nên người gác không thể nhìn thấy nó trên màn ảnh. Căn phòng hiện ra trống trơn.
- “Mẹ kiếp!”, ông già lầm bầm trong hơi thở. Ông mở bao súng lục bước xuống hành lang, đứng một lát ngoài khung cửa hình vòng cung dẫn vào phòng lớn, rồi rút súng ra, đưa cả hai tay, nắm khẩu súng nhảy bổ vào phòng thiết kế theo kiểu để thu hình. Con mèo vọt qua ông chạy ra hành lang.
- “Mẹ kiếp, mày!”, người gác hét.
Người gác đút súng vào bao, đi vài bước vào phòng và đứng chống nạnh nhìn quanh một lát.
“Bird” đang lơ lửng ngay trên đầu ông ta, cách chừng ba tấc.
- Mày đúng là đồ chó đẻ, làm tao đứng tim, - người gác nói to. - Đây là lần thứ hai trong tuần này mày làm tao sợ vãi đái.
“Bird” nín thở. Nếu người gác nhìn lên thì hiển nhiên họ sẽ mặt đối mặt. Nhưng ông già không nhìn,lên, chỉ liếc qua căn phòng một lần chót rồi quay ra hành lang, miệng gọi “Kitty, Kitty!”
“Bird” thở phào nhẹ nhõm. Anh ta được đặt tên rất đúng.
Anh thù mèo.
Chú thích:
(1) Tên các họa sĩ nổi tiếng của Pháp.