8. SLOAN
Lúc ấy là 4 giờ 28 phút khi Stenhauser rời văn phòng ở tầng thứ 28 của hãng bảo hiểm Everest nằm trên đường 57 Đông, đi thang máy xuống tầng thứ hai, đi bộ xuống tầng dưới và ra ngoài bằng cửa phòng cháy ở mặt Tây.
Sloan đang ở trong tiệm cà phê trên đường 57 nằm giữa Đại lộ số 2 và số 3. Đó là một vị trí thuận tiện cho hắn. Qua các kính cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy 3 mặt của tòa nhà cao tầng Everest. Mặt thứ tư là mặt phía sau, ở cuối một ngõ cụt đổ ra Đại lộ số 3.
Không cần biết Stenhauser đi lối nào cả, Sloan vẫn có thể nhận thấy anh ta. Sloan rút ra một quyển sách nhỏ màu đen và ghi chú, như hắn đã làm trong ba hôm vừa qua. Rồi hắn đi theo người đàn ông thấp nhỏ.
Tên của Stenhauser được xếp vào trong máy điện toán của Sloan suốt hai năm nay. Cho đến cách đây ba hôm, hắn vẫn còn chẳng biết tí gì về Fred Stenhauser, anh ta trông ra sao, có đặc điểm gì không. Hắn chỉ biết nghề nghiệp của anh ta thôi. Điều đó thật chẳng cần phải biết trước. Những cái tên trong tủ hồ sơ của Sloan giống như những trương mục tiết kiệm và Sloan rất giỏi về khoản này, về khoảng tích cốc phòng cơ. Hắn cũng là người kiên nhẫn kinh khủng. Sloan không bao giờ hấp tấp, hắn có thể chờ đợi mãi mãi. Hay ít nhất cũng cho đến lúc hắn chuẩn bị xong xuôi. Bây giờ hắn đã sẵn sàng bỏ tiền vào một trong các trương mục, cái trương mục mang tên Stenhauser.
Theo dõi tên Stenhauser rất dễ. Anh ta chính xác cũng như Sloan kiên nhẫn. Anh ta luôn luôn rời phòng trước 4 giờ rưỡi một tí. Anh ta luôn luôn dừng lại uống một ly rượu Martini, chỉ Martini thôi - ở quán rượu Bill’s Safari trên đường 56. Anh ta luôn luôn về nhà lúc 6 giờ và 6 giờ 10 lại ra đường với con chó nhỏ luôn miệng sủa.
Đời sống đối với Stenhauser là một lễ nghi. Anh ta mặc bộ đồ lớn có ve áo kép cao và có sọc vuông, áo thun ở trong áo vét tông, và một cà vạt kiểu cọ màu mè. Cứ đều tăm tắp, anh ta đi tỉa tóc vào lúc 8 giờ 30 mỗi sáng thứ ba ở tiệm hớt tóc Regis, mỗi sáng đều ăn bữa sáng hệt như nhau bao giờ cũng ở một quán cà phê trên đường 57, luôn luôn- đọc tờ Wall Street Journal, bắt đầu từ trang sau rồi mới đến trang trước, luôn luôn đi nghỉ phép ở Cape Cod. Tất cả những gì Stenhauser làm anh ta luôn luôn làm lại y hệt.
Kể cả một điểm lập dị nhỏ của Stenhauser cũng có thể đoán trước được, là trong khi anh ta theo cái nghi lễ này hết ngày nọ sang ngày kia, thì hiếm có khi nào anh ta rời văn phòng bằng cùng một cửa hay đi cùng một đường đến quán Bill, hoặc đi cùng một đường từ quán Bill về tới căn nhà bằng đá hoa cương của anh ta trên đường 74. Làm như thể anh ta đang chơi một trò chơi, làm như thể có ai luôn bám theo anh ta và cách đi của anh là để lẩn tránh họ. Sloan khoái sự mỉa mai trong ấy. Bây giờ có một người đang theo dõi Stenhauser, thế mà anh ta cũng chẳng hay biết gì.
Ngày hôm ấy, Stenhauser - một người thấp, mảnh mai, trong độ tuổi 30 với cặp mắt có hai mí nặng nề như mắt ếch, đi về phía Đông đến Đại lộ số 2, rồi rẽ về phía nam đến đường 56, quẹo phải đi qua hai chung cư đến quán Bill’s Safari. Anh ta đi nhanh nhẹn, luôn luôn nhìn xuống đất phía trước, dường như sợ giẫm phải vật gì.
Sloan quyết định tiếp cận anh ta ở trong quán Bill’s Safari. Quán rượu không bao giờ quá đông khách, đó là lý do chủ yếu để Stenhauser ghé uống một ly vào buổi chiều ở đây. Mặc dù cách tranh trí có hơi nặng nề với các tàu lá kiểng và đầu thú nhồi, quán rượu lại nhỏ bé nhưng được cái ít khách và người phục vụ thì pha rượu Martini ngon tuyệt.
Khi Stenhauser từ Đại lộ số 2 rẽ sang đường 56, Sloan băng qua đường và theo bén gót anh ta. Hắn vượt qua Stenhauser, chờ cho đến khi gã đàn ông thấp này đến gần quán Bill’s, mới bước vào vài giây trước anh ta, nhởn nhơ cho tới lúc Stenhauser đã treo xong áo khoác và tìm được một chỗ ngồi ở quầy rượu. Sloan đến ngồi cạnh anh ta. Stenhauser làm ra vẻ không biết đến hắn, ngồi đọc tờ Art World trong khi người phục vụ pha một ly rượu Martini tuyệt hảo đem đặt trước mặt Stenhauser, rồi quay sang Sloan.
- Ông dùng gì?
- Một ly bia hơi! - Sloan nói và nhìn sang Stenhauser bắt chuyện. - Tôi thấy anh thích rượu gin Bombay hơn gin Beefeater.
Stenhauser, nhìn hắn chằm chằm dưới cặp mi nặng nề, lộ vẻ hơi khó chịu.
- Đó là do ý người pha rượu, - anh ta nói bằng một giọng mũi gần như là một tiếng rên, - vả thực ra tôi cũng không chắc đã phân biệt được hai thứ này.
- Nhưng anh thích rượu gin pha loãng.
- Phải nói là tôi không thích gin nguyên chất. - Stenhauser lơ đãng nói trong khi lật các trang tạp chí.
- Tôi cũng nhận thấy anh ưa thích nghệ thuật.
Stenhauser gõ lên bìa quyển tạp chí bằng ngón tay run rẩy, nói ngắn gọn:
- Kinh doanh và thú vui.
- Không đùa chứ, - Sloan nói. - Ngành của anh là ngành gì?
- Ngành của tôi, nếu anh muốn gọi nó như thế, là bảo hiểm.
- Bảo hiểm nhân mạng, liên đoàn...
- Hiện tại tôi là người dàn xếp các vụ khiếu nại, - Stenhauser nói và quay sang tập trung vào tờ tạp chí.
- Không đùa chứ, - Sloan nói một cách nhiệt tình. - Nhưng làm thế nào nó lại liên quan với Thế Giới Nghệ Thuật.
Gã đàn ông nhỏ thó đặt tờ tạp chí lên quầy và thở dài, nói:
- Tôi là một chuyên viên. Tôi chuyên trách việc tìm lại các tác phẩm nghệ thuật bị đánh cắp.
- Hê, nghe thú vị đấy. Và có lợi, đúng không? - Hắn nháy mắt với Stenhauser.
- Ừ thì..., tôi chưa chuẩn bị xong để về hưu nếu đó là điều anh muốn nói.
- Chưa xong.
Sloan nói và hớp một ngụm bia không nhìn anh ta.
Đôi mắt của Stenhauser nhíu lại. Tay này bắt đầu làm anh ta bực mình. Gần như là hắn đang theo dõi anh. Stenhauser quan sát hắn. Gương mặt hắn dạn dày sương gió và cứng cỏi, có một vết sẹo nhỏ dưới mắt phải, thân hình vuông vức như một cái hộp, và vạm vỡ. Mái tóc đen như than được cắt ngắn thật sát, mặc áo thể thao gần chật căng. Stenhauser hình dung ra hắn là một kẻ hoạt động ngoài trời. Chắc là một gã thợ săn chứ không phải thợ câu. Hắn có cái vẻ cứng cáp của thợ săn; thợ câu có nét Mỹ quan hơn. Chắc là hắn tập tạ hàng ngày. Một kẻ mê thể thao và uống bia. Không sáng sủa lắm, Stenhauser nghĩ. Anh ta mở đầu:
- Thế còn công việc của ông, ông... ơ...
- Sloan, Harry Sloan. Tôi là người tọc mạch.
- Thám tử à?
- Không, chỉ là người tọc mạch thôi, - Sloan nói, dẫn dụ anh ta, từ tốn giăng cái bẫy lấp lánh cho con mồi của hắn.
Stenhauser cười khúc khích:
- Hay lắm. Thật buồn cười. Đó là chuyện mà mấy tờ tạp chí tầm phào hay bàn tán, đúng không? Tôi cho rằng tất cả chúng ta ít nhiều đều thóc mách.
Sloan nghiêng người về phía Stenhauser nói rất chân thành
- Ừ, nhưng chẳng giống tôi đâu. Tôi dừng lại cách khoảng chừng này - hắn giơ hai ngón tay lên cách nhau khoảng một phân, - chừng này với việc nhìn trộm.
Stenhauser có vẻ ngạc nhiên:
- Thế nhưng người ta phần lớn không chịu chấp nhận chỉ như thế, - anh ta nói và hớp một ngụm rượu martini khác.
- Tôi thích nghiên cứu con người. Tôi cảm thấy tôi phán đoán rất giỏi về tính tình con người.
- Thật thế à?
- Thí dụ như anh. Tôi cá rằng anh là người rất chính xác.
- Chính xác... hừ... - Stenhauser suy nghĩ trong giây lát. -Tôi cho rằng đúng. Trong công việc của tôi, ăn lương thì phải chính xác.
- Tôi chắc phải như thế. Anh chẳng để lầm lỡ. - Sloan nghiêng người lại gần anh ta hơn, để cho cái lưới giăng thêm chắc:
- Anh có giao dịch với bọn tội phạm không?
- Đó là việc tôi làm. - Gã đàn ông nhỏ thó hãnh diện nói. - Tôi nhận thấy rằng tôi trông thì không có vẻ đáng nể lắm nhưng tôi nói ngôn ngữ của họ. Tôi có thế rất cứng khi cần thiết.
Sloan nói:
- Tôi có thể đoán được điều đó.
- Anh đoán được, hở?
- Nhất định rồi. Tôi đánh cá anh là một tay thương lượng ranh ma. - Đó là mánh khóe xưa nhất của Sloan, đánh vào tính háo danh. Cách này chưa bao giờ thất bại.
Stenhauser vẻ hơi ngạo mạn, gục đầu nhưng không có ý kiến gì.
Hắn đã cắn câu, Sloan nghĩ và nói:
- Tôi cũng có viết lách đôi chút. Tôi muốn kể lại vài trường hợp của anh, những việc gay go ấy. Anh có thể kể cho tôi nghe đôi ba việc chứ?
- Ờ, tôi..., điều đó thì hãnh diện đây, nhưng... ờ..., phần lớn công việc của tôi đều rất bí mật.
- Tôi không muốn nói đến người thật. Anh biết đây, chỉ cần vài chuyện trong số đó thôi. Anh càng biết nhiều thì bài viết càng xác thực.
- Đúng thế. Thôi, có thể để một dịp khác. Vài phút nữa tôi phải đi.
Sloan tươi cười như là đang tợp một ngụm bia, nói:
- Này, tại sao chúng ta không vừa đi vừa nói chuyện cho tới đường 74.
Stenhauser ngạc nhiên nhìn hắn không nháy mắt:
- Làm thế nào anh biết.. Tôi không về nhà. Tôi đã lấy vé đi xem hát.
- Thật xấu hổ. Con chó của anh sẽ vỡ thận đấy.
Stenhauser nghiêng người sát vào Sloan, và rít hai hàm răng, nói:
- Anh còn muốn cái chết tiệt gì nữa hở?
- Hatcher.
- Hatcher?
Sloan gật đầu: - “Hatcher”.
- Người ta cho rằng hắn có liên quan đến tôi à?
- Christian Hatcher, thưa ông Stenhauser. Tôi chỉ muốn anh ta, thế thôi. Một địa chỉ, một số điện thoại. Tôi sẽ biến khỏi cuộc đời anh như thế này. - Hắn bật ngón tay.
- Tôi nghĩ anh nên biến đi, - anh ta cũng bật ngón tay, - dù cho anh là người quái quỉ nào chăng nữa.
- Chẳng có gì xảy ra cả, trò chơi đã chấm dứt, thưa ông Stenhauser. Nó sẽ chẳng tiếp tục được nữa đâu, tôi muốn nói cái trò nghệ thuật ranh mãnh ấy, và tôi biết rằng ông biết tôi đang muốn nói đến cái gì. Bây giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với Hatcher, thế thôi. Chẳng phải đấu đá gì to lớn cả. Quỷ thần ơi! Chúng tôi là bạn cũ. Tôi đã một lần đưa anh ta ra khỏi một trận ẩu đả tồi tệ đấy.
- Sự thật đấy à?
- Đúng vậy.
- Nghe này, tôi chẳng biết Hatcher nào cả, nhưng nếu tôi có quen một tên Hatcher nào đấy, tôi sẽ chẳng nói gì cho anh biết hơn là cái tên lót của hắn. Tôi sẽ chẳng nói cho anh nghe cỡ giầy của hắn, tôi sẽ chẳng nói cho anh... Tôi chẳng nói cho anh nghe cái con mẹ gì về hắn. Tôi không thích anh. Tôi không thích cái kiểu cách của anh, cái câu chuyện điên khùng của anh. Rõ chưa?
Sloan gật đầu một cách nghiêm chỉnh. Hắn ve vấy một ngón tay trước mũi Stenhauser.
- Tôi có thể nói anh sắp sửa cứng đầu đấy, - hắn nói một cách từ tốn, nhẫn nại như muôn thuở, miệng vẫn cười. - Điều đó xấu lắm.
- Thật à?
- Thật đấy. Sự cứng đầu sẽ mua về cho anh, ồ, tôi không biết, ít nhất là 10 năm tù. Thêm nữa họ sẽ lấy hết từng xu anh có. Cái điều tôi nói đó bây giờ xẩy ra nhiều lắm.
- Tôi chẳng biết ông đang nói cái quỉ quái gì, ông... Sloan, đúng không?
Sloan gật đầu:
- Nghe này, tại sao chúng ta không cùng thả bộ lên tới đường 74. Có thể tôi sẽ làm sáng tỏ tất cả việc này cho anh. Sẽ không có ai chú ý đến ta, và dù sao anh cũng phải về tới đó để cho con chó của anh đi “tè” chứ, đi xem hát hay không cũng thế thôi. Và trong trường hợp anh cần có sự thuyết phục nhiều hơn thì chúng ta cũng có thể tán gẫu về Paris, Chicago, New York.
Họ ngồi đó, đâu mắt với nhau. Stenhauser là người ngó xuống đầu tiên. Anh ta nói gần như thì thầm:
- Quỉ tha ma bắt! Nếu anh cam đoan không bức bách tôi ở dọc đường thì có lẽ tôi sẽ chuồn khỏi tay anh đấy.
Bên ngoài, một ngọn gió xuân bất chợt thổi ngang thành phố. Họ đi đến đại lộ Madison và hướng về phía Bắc. Stenhauser chẳng nói gì cả. Anh ta nhìn xuống đất trong lúc bước đi, hai tay thọc sâu vào túi áo khoác. Sloan tươi cười, nói:
- Anh biết không, có lẽ tôi hơi cứng đối với anh. Có lẽ Hatcher đã đổi tên. Có thế anh biết hắn qua một cái tên khác.
Stenhauser chẳng nói gì. Anh ta bước vội vàng, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống phía dưới mỗi bước đi.
Sloan nói tiếp:
- Hắn dùng cùng một kỹ thuật trong cả ba vụ. Tôi biết cái kiểu của hắn. Treo từ trần nhà xuống bằng một sợi dây, ống hút gắn trên tường khi hắn gỡ các bức tranh. Hắn chẳng khi nào đi gần sàn nhà, chẳng phải bận tâm đến các mắt điện, các bộ phận cảm ứng trên sàn, đại loại như thế. Và thằng chó đẻ ấy luôn luôn để lại một cái gì nho nhỏ để nhử cho cảnh sát lần theo. Thằng Hatcher thân thiết của tôi không thay đổi tí nào.
Stenhauser đột ngột ngẩng lên, nhìn Sloan chằm chằm trong khi họ vẫn bước. Sloan nói tiếp:
- Vụ lọt vào Tòa Đại sứ Iran ở Washington, trước vụ bắt con tin cũng thế. Hắn luôn luôn để lại cái gì đó. Mấy cái thứ ma quỉ sẽ đánh lạc hướng, bởi vì hắn luôn luôn vô hiệu hóa hệ thống báo động nhưng không bao giờ bỏ rơi người làm việc đó cả, anh biết tại sao không?
Bước chân của Stenhauser bắt đầu cuống lên.
- Bởi vì để vô hiệu hóa hệ thống này đòi hỏi phải có sự hiểu biết từ bên trong. Trong trường hợp tôi nói, Hatcher có một người nội ứng, nhưng hắn không muốn cho đồng bọn của hắn bị lộ vì thế mà hắn để lại một cái gì nho nhỏ. Bây giờ, ở đây hắn cũng áp dụng cùng một xảo thuật cũ. Ma quỉ ơi! Tôi đã chú ý đến hắn ngay từ vụ đầu tiên, cái vụ ở Paris ấy. Đúng là một kỳ công! - Sloan cười thích thú.
Stenhauser dừng lại. Anh ta xỉa một ngón tay về phía Sloan.
- Anh điên rồi, anh biết không? Tôi chẳng biết anh là ai và cái trò đùa của anh là gì, nhưng con người anh được nhồi nhét đầy thứ thối tha.
- Tôi chưa nói đến những thứ ngon lành. Này nhé, đây là cái cách mà tôi hình dung ra nó đã được tiến hành. Hãy cho rằng có người nào đó gỡ một bức tranh Picasso ra khỏi một nhà bảo tàng.
Nhà bảo tàng chẳng thiết hưởng một triệu dollar tiền bảo hiểm mà họ muốn giữ được tác phẩm. Họ muốn lấy lại nó trước khi nó được đưa lên một du thuyền Arab nào đó vượt Địa Trung Hải. Do đó họ mở một cuộc thương lượng. Hãng bảo hiểm trả 15 phần trăm mà chẳng hỏi han gì. Hãng bảo hiểm có lợi là chỉ phải trả 150 ngàn dollar mà đáng ra phải chi một triệu, còn nhà bảo tàng thì lấy lại được bức họa của mình, mà thằng ăn trộm yên trí đi với tờ giấy kiểm dịch không bệnh tật.
Stenhauser chẳng phải là người gan dạ. Việc của anh ta là cung cấp tin tức và thương lượng. Chưa bao giờ anh ta và “Chim” bị tóm cả. Bây giờ sự sợ hãi bắt đầu gặm nhấm tâm can anh ta. Anh ta dè dặt nói:
- Chẳng có gì bất hợp pháp trong việc tôi làm cả, Sloan. Tôi thương lượng, chắc hẳn rồi. Nhưng nó hoàn toàn hợp pháp. Nó tiết kiệm được phí tổn vì chẳng mời cảnh sát dính vào. Nó tiết kiệm được tiền cho công ty bảo hiểm. Nạn nhân thì lấy lại được đồ vật của họ. Mọi người đi tới một kết thúc vui vẻ.
Lại lừa dối, nhưng không hay lắm, Sloan nghĩ và cười khúc khích một mình. Miệng vẫn cười, hắn lắc đầu:
- Tôi không phản đối điều đó, - hắn nói với một cái nhún vai. - Nhưng để tôi cho anh xem một kịch bản mới. Một tên trộm đánh vào Viện bảo tàng Louvre và lấy đi số hàng đáng giá 12 triệu dollar. Tay dàn xếp bước vào, bình thản hỏi thăm lòng vòng, làm một cuộc thương lượng. Công ty bảo hiểm gồng mình trả 1 triệu 8, nhưng tiết kiệm được 10 triệu 2 trong việc nhùng nhằng này, viện bảo tàng thì lấy lại được các bức tranh. Bây giờ, giả sử có một anh chàng ma lanh làm việc trong một công ty bảo hiểm đến gặp tay “chôm chỉa” này và bảo “Này anh bạn, tôi có thể cho anh biết nơi nào có đồ mỹ thuật, khi nào thì hệ thông an ninh của nó sơ hở tôi sẽ dàn dựng cuộc mua bán và chúng ta chỉ việc chia đôi cái bánh”. - Sloan ngừng lại - “Khéo đấy chứ?”
- Tôi biết anh đang hướng về đâu với câu chuyện này, và tôi xin nói với anh ngay là anh thật đần độn, - Stenhauser nói gay gắt.
Sloan vẫn tiếp tục nói, từ tốn, nhỏ nhẹ, làm như Stenhauser chưa bao giờ thốt lên lời nào.
- Tôi đoán rằng hai đứa anh đã chia nhau gần 4 triệu dollar trong vòng hai năm gần đây, Stenhauser ạ! Không những anh sẽ bị bọn cớm trên khắp thế giới bò theo đít anh mà anh còn sẽ bị bọn săn tin ngồi vào lòng anh mỗi khi anh lấy ra một món tiền. Tất cả những gì tôi phải làm là báo cho bọn họ biết anh đã làm những gì cho đến nay. Dù họ có chứng minh được hay không, thì họ cũng sẽ làm cho cuộc đời anh sẽ rất khốn nạn đấy...
Gã đàn ông này là ai? Stenhauser tự hỏi. Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ có một mảy may ý nghĩ nào về việc giết người, về bất cứ hình thức nào xâm phạm đến thân thể một người khác, nhưng bây giờ, trong khi đang đi ngược đại lộ Madison, anh đã có những ý nghĩ đen tối nhất vo vo trong đầu.
- Tôi biết anh đang nghĩ gì, - Sloan nói như đọc được ý nghĩ trong đầu Stenhauser. - Quên nó đi, anh chẳng có gan và có tài để làm việc đó đâu.
Miệng Stenhauser khô lại.
Sloan lắc đầu:
- Chẳng có lý do nào để phải lo âu cả. Tôi không muốn làm cho cuộc đời anh khốn nạn. Tôi chỉ muốn Hatcher.
- Nhưng tôi đã bảo anh...
Sloan cắt ngang anh ta. Đôi mắt hắn trở nên lạnh lùng, mất vẻ tình cảm, nhưng nụ cười vẫn còn. Stenhauser chợt rùng mình sởn gai ốc. Sloan nói nhỏ nhẹ:
- Thôi đi, anh bạn thân mến! Anh sẽ phải nói cho tôi nghe cái gì tôi muốn biết, ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ đập anh nặng đến mức anh tưởng là trời đang mưa đá đấy. Suy nghĩ đi! Dù sao anh cũng đã xong việc rồi. Anh có muốn giữ lại những gì anh đã kiếm được, tươi cười suốt trên con đường đi tới nhà băng, hay anh muốn thật nhiều phiền muộn?
Stenhauser nhìn ngược nhìn xuôi con đường. Anh ta co người sâu hơn vào trong áo khoác và nhìn chòng chọc xuống chân Sloan. “Hắn sẽ giết tôi” - Stenhauser thì thầm.
- Tuyệt nhiên không.
- Anh không...
- Biết hắn ư?- Sloan nối tiếp câu nói. - Tôi đã làm ăn với hắn từ lúc anh còn đang đi học cơ.
Stenhauser bước ra xa Sloan. Anh ta thả bước trên lề đường, nhìn các ngọn đèn vàng trên tháp Trump. Anh ta đã mơ ước làm chủ một căn hộ ở đây, một thiết kế giá một triệu dollar với tất cả các đồ bài trí, và bây giờ gã lạ mặt này - người mà mới nửa giờ trước đây anh ta chưa hề biết - rình cướp đi ước mơ đó. Cơn giận sôi sục lên trong lòng, nhưng Stenhauser đủ tinh khôn để biết rằng mình chẳng làm gì được cả. Sloan đã nắm được anh ta và đang siết chặt. Cuối cùng Stenhauser nói:
- Tôi không biết hắn ở đâu. Tôi chưa bao giờ trông thấy hắn. Cũng chẳng biết tên hắn cho đến khi anh nói ra. Tôi liên lạc qua một điểm chết, một điện thoại giao liên.
Sloan, mỉm cười, bước đến và vỗ lên vai anh ta.
- Thế cũng đủ tốt rồi, - hắn nói.
- Nhưng anh là người quái quỉ nào thế? - Stenhauser cay đắng hỏi.
- Anh được gì trong việc này?
- Điều ấy chẳng liên quan gì đến cái công việc khốn kiếp của anh cả, - Sloan vẫn trả lời từ tốn và hợp lí như xưa nay.