← Quay lại trang sách

10. THUỞ XƯA

Chiếc thuyền đẹp thật sự, bóng loáng và phần nổi trên mặt nước của sườn thuyền rất ít nên nó giống như một chiếc thuyền đua hơn là một chiếc du thuyền. Phòng lái thấp rộng, phía trước kính chắn gió là mũi thuyền thon, dài khoảng trên 4 mét, 4 máy dầu 750 sức ngựa đang réo ùng ục sau đuôi thuyền. Thân thuyền dài, thon có một phòng chính rộng là phòng ngủ của thuyền trưởng với một chiếc giường khổ lớn, một chỗ ở nữa rộng đủ cho hai người khách và một nhà bếp tiện nghi vừa lòng một ông đầu bếp hạng sang.

Sloan chỉ nhìn thấy vẻ ngoài thuyền nhưng hắn đã không nén được huýt sáo khe khẽ khi chiếc thuyền lướt êm ả trên làn nước về phía hắn.

Phải biết kiềm chế những xúc cảm gay gắt nhất, 126 đã có lần cảnh cáo Hatcher về chuyện yêu thương và thù hận. Hatcher đã yêu thương Sloan như anh ruột mình và cũng căm thù hắn như một kẻ tử thù. Bây giờ khi đến gần bến cảng nhìn thấy Sloan lần đầu tiên sau 7 năm xa cách, lòng anh tràn ngập những xúc cảm lẫn lộn.

Mối quan hệ thầy trò cũng khó cắt đứt như môi quan hệ cha con: 126 đã bảo anh điều đó và đúng như vậy thật.

Anh muốn trả đũa Sloan về việc hắn đã phản bội anh, nhưng anh lại có phần sung sướng khi gặp cái thằng chó đẻ ấy. Cơn cuồng nộ bắt đầu nổi lên trong lòng anh khi thuyền đến gần bến cảng. Cuồng nộ với Sloan. Cuồng nộ với chính bản thân anh vì đã không căm thù hắn nhiều hơn nữa. Điều khó tha thứ nhất chẳng phải là 3 năm ở nhà tù Los Boxes mà chính là việc Sloan đã phản bội anh.

Hắn đang làm quái quỉ gì ở đây thế?

Anh quay sang Ginia, nói:

- Có nhìn thấy cái gã to con đang đứng cạnh trạm neo tàu không?

- Ừ hứ.

- Hắn đang tìm anh đây.

- Bạn hay thù? - Nàng nói hồ hởi.

- Hãy nhảy xuống khi chúng ta cột thuyền xong, đồng ý chứ? Bọn anh có chuyện cần nói.

- Vẫn có cái trò chơi - rồi - chạy ngày xưa ấy hở?

- Ừ. - Anh hôn lên má nàng. - Anh sẽ gọi điện thoại cho em sau. Móc chặt sợi dây cột buồm cho anh.

- Yên trí. Về ăn tối chứ?

- Có thể.

Nàng nghiêng người qua và hôn thật mạnh lên môi anh.

- Nhớ lấy cái này, ngay cả trong trường hợp anh muốn chơi trò lính thủy với bồ anh.

- Hắn chẳng phải bồ.

Sloan nhìn Hatcher từ từ đưa con thuyền to vào bến đậu, hắn nhìn Ginia nhảy xuống bến, cột sợi dây mũi thuyền, rồi quay lại gởi một nụ hôn gió cho anh, nhìn nàng đi lên cầu tàu về phía mặt trời đang lặn, ánh nắng xuyên qua chiếc váy mỏng bằng sợi màu trắng soi rõ đôi chân thon dài của nàng. Sloan vui vẻ bước xuống cầu tàu và đứng dưới cầu thang của con thuyền, nhìn lên phía anh.

- Cũng được một lúc rồi, Hatcher, - Sloan nói với nụ cười muôn thuở và nghĩ bụng: trông hắn tốt tướng thật, rám nắng, đầy đặn, tóc rậm hơn tóc mình. Quỉ thần ơi, trông hắn đẹp trai hơn bao giờ hết.

Hatcher nhìn lại Sloan trừng trừng và chẳng nói gì.

- Được phép lên tàu chứ thuyền trưởng? - Sloan hỏi trong tiếng cười. Thấy Hatcher chẳng trả lời, Sloan vẫn nặng nhọc trèo lên thuyền.

“Xấc láo như thuở nào đến giờ”, Hatcher nghĩ.

Sloan chìa tay ra cho Hatcher, anh làm như không biết. Ngược lại anh đột ngột quay lưng và đi xuống khoang. Sloan đứng yên một lát, nắm tay lại, bực tức thổi vào đấy rồi quyết định đi theo anh. Hắn ngạc nhiên thấy cabin chính rộng rãi và lịch sự đến thế. Các bức vách được gắn gương khung đồng và khung gỗ giá trị, đồ đạc trang trí sang trọng màu xám, sàn trải một tấm thảm phương Đông. Một chiếc bàn rộng đủ cho tám người ngồi ngăn cabin chính với các phòng riêng phía trước. Sloan không nén được, lại huýt sáo khe khẽ lần nữa, còn Hatcher thì làm như không nghe thấy, đi lại quầy rượu, rót cho mình một ly rượu vang đỏ và ngồi xuống. Anh không mời Sloan gì cả, cuối cùng gã đàn ông lực lưỡng này đành ngồi xuống đối diện với anh. Hắn nói:

- Trông anh phát tướng thật, Chris. Chưa bao giờ thấy như thế.

Tâng bốc hay quá, Hatcher nghĩ, và anh vẫn không nói lời nào.

Sloan lại nói:

- Anh có nhiều bạn bè hài hước thật, chẳng có ai trong bọn như chịu nhận rằng có biết anh. - Hắn cười rúc rích. Hatcher chỉ nhìn hắn chằm chằm.

- Rất vui khi gặp lại anh, - Sloan nói, cố làm ra giọng thành thật.

Không một câu trả lời. Cứ tiếp tục như thế đi, Hatcher tự nói với mình. Gương mật anh sầm xuống, nhưng anh vẫn không mở miệng. Sloan thở dài và nhìn Hatcher hớp một ngụm vang. Miệng hắn đang khô lại. Quỉ thật, có lẽ mình thử đi thẳng vào vấn đề.

- Này, tôi đã gặp bao nhiêu khó khăn để móc anh ra khỏi Madrango, thế mà anh cũng chả thèm vác mặt lên Washington cảm ơn tôi.

Hãy cảm ơn là tao chưa giết mày, Hatcher nghĩ, nhưng anh vẫn không nói gì.

Sloan nắm tay lại và đưa lên môi, thổi nhè nhẹ vào đấy. Hắn mỉm cười, nói chậm rãi.

- Tôi phải thú nhận rằng hơi căng thẳng khi xuống đây. Tôi đã nghĩ rằng còn có cơ may anh không tống cổ tôi đi. Tôi có thể hiểu điều đó, Hatcher thân mến, thật sự tôi hiểu. Nhưng, anh biết đấy, tại sao lại vứt bỏ hết thảy đi chỉ để trả thù, đúng không?

Hatcher chẳng nói gì, nhưng những tia hận thù trong đôi mắt xanh của anh bắn ra như những tia lửa điện.

- Anh biết không, bọn làm việc bên tình báo vẫn còn bàn tán về anh, - Sloan tiếp tục nói huyên thuyên. - Tôi đã bảo bọn chúng rằng anh là người giỏi nhất trong nghề, ý tôi muốn nói đối với bất cứ công việc gì, anh bạn trẻ ạ, dù là việc gì đi nữa. Không ai tin tôi cho tới khi anh biến mất ở trạm bán xăng ở Miami. Không có gì ngoài quần áo trên người. Không tiền, không căn cước, chẳng có gì cả, vậy mà anh bỏ đi đấy. Tôi phục anh thật, việc ấy đã được thực hiện xuất sắc. Ba năm ở nơi ấy, anh vẫn không mất tính nhạy bén.

Hatcher chẳng nói gì.

Sloan đứng lên và đi loanh quanh trong ca-bin, nhìn các đồ vật, quan sát chúng thật kỹ, miệng vẫn nói bằng cái giọng êm ả và trơn như mỡ của hắn.

- Tôi phải mất 16 tháng để lần ra dấu của anh. Tôi cũng chẳng tung người đi sục sạo hay làm bất cứ việc gì kiểu như thế, mà chỉ mở to mắt và dỏng tai lên nghe ngóng.

Mày nói nhiều quá, Hatcher nghĩ, mày luôn luôn nói nhiều. Hatcher hớp một ngụm rượu vang khác, chòng chọc nhìn Sloan qua mép ly.

- Anh thật sự đã làm họ xôn xao, - Sloan tiếp tục huyên thuyên. Biết Cảnh Sát Quốc Tế gọi anh là gì không? Chim. Mẹ kiếp! Tay bay cừ nhất trong nghề, tôi luôn luôn biết điều ấy. Dĩ nhiên tôi chẳng nói bất cứ điều gì với ai cả. Chả phải việc của tôi. Tuy nhiên, tôi phải nói cho anh biết, anh đúng là một người định hướng giỏi.

Hatcher không cắn câu. Anh vẫn nhìn Sloan chằm chằm. Sloan đặt chiếc cặp lên lòng, mở khóa và bật nắp ra. Từ chỗ Hatcher ngồi, anh không thể nhìn thấy bên trong chiếc cặp, nhưng anh biết chính xác nó được xếp đặt ra sao. Bìa kẹp hồ sơ, tất cả đều được dán nhãn và sắp xếp ngăn nắp. Một lịch bay đầy đủ của các hãng hàng không. Quyển sách đen nhỏ của hắn, cuốn thánh kinh giúp hắn hành nghề. Và trong các túi đặc biệt ở trên cùng chiếc cặp là 2 khẩu súng ngắn, một khẩu 357 Python và một khẩu H&K 9 ly. Máy nạp đạn nhanh và tạp chí nằm trong các túi giữa hai khẩu súng.

Sloan không bao giờ thay đổi. Nếu điều ấy được việc thì hắn cứ giữ như thế mãi. Sloan lấy ra một xấp báo chí.

- Nghe cái này này, đây là mẩu tin trên tờ The Times Chủ Nhật tuần rồi. “Thị trường quốc tế buôn bán đồ mỹ nghệ ăn cắp chỉ đứng hàng thứ hai sau thị trường buôn bán ma túy thế giới”. Theo mẩu tin này, Hatcher, những vụ ăn cắp đồ mỹ nghệ đã tăng lên gấp đôi kế từ năm 1981. Chỉ trong năm qua đã có 493 vụ, 4150 tác phẩm nghệ thuật đã bị lấy cắp.

Vẫn không có lời bình luận nào đáp lại.

- Chính cái vụ ở Paris đã đẩy tôi tìm đến anh, - Sloan nói, và ngoác miệng cười như hãnh diện về việc ấy. - Rồi khi anh đánh vào phòng triển lãm ở Chicago và Stenhauser là người bố trí vụ này thì tôi đã tổng hợp lại. Thủ thuật ở New York xưa kia đã phơi bày sự việc.

Vẫn không có tiếng trả lời. Hatcher hớp một ngụm rượu vang khác và tiếp tục nhìn chòng chọc... Anh đang nhớ lại chuyện 126 đã có lần nói về sự trả thù. Ông ta đã nói, đó là điều thấp hèn và lãng phí thời gian. Có một điều mà Hatcher đã học được trong nhà tù Los Boxes là phải chú ý đến cơ hội.

- Cái vụ ở Paris hứng thú, hay hơn cái vụ chúng ta đã làm ở London thời đó. - Sloan tiếp tục.

Hắn ngừng lại một lát. Hatcher vẫn chẳng nói gì cả.

- Cũng một mẻ đấy chứ, anh bạn. Riêng cái bức Monet đó đáng giá trên ba triệu. Năm bức nữa mười hai triệu. Tôi đã không biết rằng anh biết nhiều chừng ấy về các bức tranh hiếm, bồ thân mến ạ!

Chẳng có tiếng trả lời!

- Tôi đoán rằng Stenhauser đã chỉ điểm cho anh món gì phải chộp, đúng không?

Không trả lời.

- Dù sao anh cũng đã dính vào cái vụ ở Paris, cái kiểu làm mà nay anh vẫn đang tiếp tục ấy. Tôi sẽ giúp anh một tay cho cái kiểu làm ăn ấy. Tôi đoán anh mới làm có 3 vụ, - hắn dừng lại, nhún vai. - Rồi ai chịu thiệt thòi? Công ty bảo hiểm, đúng không?

Sloan cười khúc khích. Hắn đưa hai bàn tay ra, ngửa lòng bàn tay lên như một nhà ảo thuật sắp sửa diễn trò.

Vẫn không có lời phê bình. Sloan thở dài và nhìn lên trần. Hắn thấy khó chịu.

- Anh đã thay đổi, Hatcher. Anh luôn luôn đối đáp giỏi về tất cả mọi chuyện cơ mà. Anh đã từng là một người nói rất hay.

Hatcher thình lình đứng dậy, bước ba bước dài qua căn phòng và đấm Sloan một cú nhanh, mạnh vào ngay quai hàm. Gã đàn ông to con văng khỏi ghế bắn ra đằng sau, té lộn cổ xuống và đụng đánh rầm vào vách.

“Mẹ kiếp.” Hắn rống lên, chùi máu ở khóe miệng và vụt nhìn lên khi Hatcher cúi xuống hắn.

- Tao có quả đấm này để thay lời, - Hatcher thì thầm.

- Chúa ơi, - Sloan thốt lên.- Cái gì đã làm anh ăn nói như thế?

Hatcher không trả lời. Anh rửa ly rượu vang, đặt lên kệ trên đầu và kéo cửa xuống. Rồi anh bỏ đi lên trên. Sloan từ từ đứng dậy, tay xoa bóp hàm. Hắn đến tủ lạnh, mở tủ lấy ra một lon bia. Hắn khui nắp hộp, uống một hơi dài và áp lon bia lạnh vào hàm. Chợt bốn động cơ khỏe nổ vang và con thuyền bắt đầu chuyển động. Sloan chạy vụt lên trên. Hatcher đang cho con thuyền dài 15 mét lùi ra khỏi bến.

- Anh làm cái quỉ quái gì đấy?

Anh lái con thuyền lượn một vọng hẹp rồi hướng mũi ra biến, từ từ lướt qua kênh đào. Khi con thuyền đã ra ngoài biển khơi anh ấn cần ga tới trước và tiếng gầm của máy tàu đổi điệu. Tiếng máy trầm trầm hòa nhịp với tiếng vỗ của đại dương trong khi chiếc du thuyền nhỏ tăng dần tốc độ và bắt đầu nhảy từ ngọn sóng bạc này sang ngọn sóng bạc khác.

Sloan xoa hàm với lon bia lạnh:

- Anh vẫn chưa quên cách đấm. - Nụ cười cửa hắn từ từ trở lại. - Thật quỉ quái là tôi đã đoán tôi sẽ nhận được nó.

Hatcher quay lại đứng dàn mặt với Sloan và gay gắt hỏi:

- Có phải mày định tống tiền không, Harry?

Sloan có vẻ căm phẫn:

- Đời nào!

- Vậy chứ mày làm gì ở đây? Đừng nói với tao mày đến đây xin lỗi. Tao sẽ cho mày ăn đòn nữa đấy.

- Anh biết tôi mà Hatcher thân mến. Tôi, ờ.!., tôi biết tích cốc phòng cơ chứ. Tôi luôn luôn nghĩ rằng sớm hay muộn gì... - Hắn bỏ câu nói lơ lửng đấy.

-Sao?

- Vì bây giờ làm là để cho mai sau.

- Anh đã đưa tôi vào nghề, anh là đồ chó đẻ.

Sloan nhún vai:

- Anh làm những gì anh có bổn phận làm.

- Để bảo vệ một thằng ăn bám say sưa, hả?

- Cứt, ở đây toàn là vấn đề chính trị. Chúng ta đang cứu lấy đất nước.

- Cứu khỏi cái gì, chuột và gián à? Và tôi đã thành vật hy sinh.

- Toàn bộ sự việc đã trở nên chua chát. - Sloan tiếp tục nói bằng giọng chân thành - Anh có nhiệm vụ bị bắt giam ở Madrango. Nhưng rồi đất nước loạn ly trước khi tôi có thể trở lại đón anh ra. Sau đó tôi được biết chúng nó chuyển anh sang nhà tù Los Boxes. Thành ra đó là một điều không may, tôi xin nói rõ để anh biết.

- Một điều không may! - Anh thì thầm với cái giọng tan nát.

- Tôi luôn giúp đỡ anh khi có thể được, anh bạn trẻ ạ, - Sloan nói.

Hatcher ấn ga thêm tý nữa. Máy tàu gầm lên, mũi tàu hất cao lên thêm một chút. Cuối cùng Hatcher nói:

- Còn gã mập lùn ra sao rồi?

- Pratt hở? Bọn nổi loạn giữ hắn đôi ba tháng. Hắn sụt mất đi 20 kí và đã bỏ Bộ Ngoại Giao.

- Tôi tự hỏi không biết ai là kẻ tốt hơn?

- Hắn đã cứu anh ra, đúng không?

Hatcher gầm gừ qua hai hàm răng nghiến chặt:

- Ngài đại sứ yêu quí của chúng ta, Craig, đã giết chết một người đàn bà và đứa con bằng chiếc xe Mercedes của ông ấy, tôi chịu tội thay, vào nhà tù Los Boxes, rồi hai tháng sau chính quyền sụp đổ và Craig cũng bị đá đít ra ngoài. Hay thật!

- Hatcher, anh đã ở trong nghề đủ lâu để biết rằng sự việc thay đổi nhanh như thế nào. Điều chết tiệt là tôi đã không quên anh. Thế nào, tôi có quên anh hay không?

- Trong ba năm vừa rồi hả?

- Sự tính toán thời gian như thế không đúng đâu. Hatcher lắc đầu tức giận nói:

- Khi họ ban ân thì anh nối đít xếp hàng chờ. Anh còn muốn cái chết tiệt gì, hở?

- Tôi có một vụ đánh quả. Một vụ không ai có thế “đánh” được như anh.

Hatcher có vẻ kinh hoàng, gầm lên:

- Vứt mẹ nó đi.

- Hãy nghe tôi...

- Tao không bị ràng buộc gì cả.

- Tôi không thấy như vậy.

- Tao chả thèm biết mày thấy nó thế nào.

- Tôi nắm được thằng bạn Stenhauser của anh về mọi mặt, - Sloan nói nhỏ nhẹ, nhưng hàm ý đe dọa - Tôi đã khai thác nó, anh có thể lãnh 20 năm khổ sai.

- Mày luôn luôn tưởng tượng quá xá đây!

- Hãy xem ai đang nói đây.

- Tao không xem. - Hatcher cáu kỉnh nói - Tao làm.

Mỉm cười, Sloan nghiêng người sang và nói nhỏ nhẹ:

- Chicago, Paris, New York... Tôi chả mơ đâu, anh bạn ạ. Hãy để tôi trình bày cho anh nghe. Họ sẽ đập anh một, hai, ba vụ riêng rẽ nhau vào những lúc khác nhau. Ba trọng tội, ba thành phố khác nhau, và nước Pháp thực sự xúc động về những tác phẩm mỹ thuật của họ. Tôi nghĩ anh sẽ lãnh ít nhất 15 năm tù và họ sẽ lấy tất cả những gì anh đã kiếm được. Do đó họ sẽ chẳng đi tìm cái kho tàng anh giấu ở Panama, Grand Cayman hay Thụy Sĩ đâu. - Hắn cười một nụ cười giả dối nhất.

- Nhưng họ sẽ lấy chiếc thuyền của anh và tất cả những gì bày ra trước mắt. - Hắn nháy mắt.

Hatcher nhìn chằm chằm vào hắn một lát rồi nói thẳng thừng:

- Tao nghĩ là tao sẽ xỉ vả cái sự can thiệp này.

- Có lẽ tốt hơn anh nên xỉ vả Stenhauser trước.

- Còn mày làm gì, Sloan, bắt cái gã con hoang tội nghiệp ấy khuất phục à?

- Tôi chỉ dọa hắn một tí thôi. Hắn chả phải cỡ như anh, dễ uốn nắn lắm.

- Cũng dễ như việc mày tống tiền ấy à?

Cơn giận của Sloan bắt đầu nổi dậy, nhưng hắn tự kiềm chế.

Hắn vẫn cười, nói nhỏ nhẹ chân thành.

- Thôi, thôi, tôi đã lầm. Này nhé, anh làm cho tôi cái việc nhỏ này rồi anh sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa. Tôi chỉ còn là chuyện đã qua. Anh quên rằng tôi đã dạy anh mọi điều anh biết, Hatcher. Tôi đã quên hết tất cả, về...

Hatcher thình lình bẻ tay lái gấp về bên phải, rồi lại quay ngược lại. Chiếc thuyền thoạt đầu ngoặt gấp sang một bên rồi nhanh chóng quặt ngược lại. Sloan bị bắn ra sau, đâm sầm vào vách. Lon bia văng khỏi tay hắn gió cuốn băng đi, rồi con thuyền lại chuyển qua hướng khác làm hắn quờ quạng lao đầu tới trước, loạng choạng cố lấy lại thăng bằng, rồi ngã quì gối trước cửa phòng lái. Hatcher kéo ga cho thuyền chạy lùi, rồi lại nhấn mạnh ga cho thuyền lao tới, thế là Sloan không gượng lại được, một lần nữa lại mất thăng bằng, lao cắm đầu vào phòng lái, bay đến giữa phòng rồi ngã lộn cổ xuống. Hắn lạng quạng ngồi dậy và bắt đầu đứng lên, nhưng con thuyền lại ngoặt sang bên lần nữa và hắn lại đâm sầm ngay vào một tấm gương treo trên tường. Hắn thở hồng hộc còn tấm gương thì vỡ nát vì bị hắn húc vào. Sloan ngã xuống sàn trong tiếng loảng xoảng của những mảnh gương vỡ bắn ra chung quanh.

Phía trên, Hatcher trả hết ga về. Chiếc thuyền dừng lại đứng yên trong làn nước. Anh nhảy ra khỏi ghế của thuyền trưởng chạy xuống thang tới cabin. Sloan đang quì gối, quờ quạng tìm chiếc cặp của hắn trên sàn.

Hatcher lao nhanh tới vồ lấy chiếc cặp, móc ra khẩu 357. Anh ném chiếc cặp sang bên. Bìa kẹp hồ sơ rơi ra và những gì đựng trong đó tung tóe ra sàn.

- Mẹ kiếp nó, - Sloan mở mồm, và cảm thấy nòng thép lạnh sát ngay dưới mũi. Hatcher đứng trước hắn dí khẩu súng lục Magnum vào môi trên hắn.

- Mày đã dạy tao những gì mày biết, tốt lắm, - cái giọng nẩy lửa của anh gầm gừ. - Điều phiền toái là mày đã ngừng học hỏi còn tao thì không. Hăm dọa tao, mày thật là đồ chó đẻ.

- Anh hiểu sai hết rồi, - Sloan nói, nụ cười của hắn đã biến mất. - Hãy nghe tôi nói đây.

Hatcher lắc đầu nghĩ: Sloan không bao giờ chịu bỏ cuộc.

- Con chủ bài của mày là cái mồm leo lẻo của mày. Mày có thể thuyết phục một con quỉ dữ trở thành hiền lành. Mày trói buộc nó bằng những lời lẽ ưa thích nhất của mày: nhiệm vụ, lòng yêu nước, đồ chết tiệt, mày bán lòng yêu nước như thầy phù thủy bán mỡ rắn ấy.

- Lòng yêu nước thì có sao nào?

Hatcher không thèm biết đến câu hỏi này, anh nói:

- Điều phiền cho mày là, Harry ạ, mày tính toán thật ghê tởm. Lần đầu hai với hai là bốn. Lần tới, nó bằng bảy, bằng mười hai, bằng tám mươi hai hoặc có thể bằng bất cứ cái gì mày muốn nó phải bằng. Mẹ kiếp! Mày nghĩ mày có thể mưu hại tao hai lần trong một cuộc đời à?

- Hãy nghe một tí...

- Câm mồm! - Hatcher quát, đôi mắt long lên.

Sloan tự nghĩ, nếu ta qua khỏi được một hay hai phút sắp tới, ta sẽ thoát. Đó là một sự liều mạng có tính toán khi đối diện với Hatcher. Vì thế, Sloan câm họng. Hắn dựa lưng vào ghế và Hatcher lùi lại vài bước, giơ thẳng tay cầm súng ngắm vào điểm giữa hai mắt Sloan. Nụ cười trở lại trên môi Sloan. Hai tay hắn dang rộng ra hai bên, hắn nói:

- Tôi mong rằng chúng ta có thế nói chuyện thân tình với nhau.

- Lạy Chúa, - Hatcher khịt mũi - Mày lại có mưu kế gì khác đây.

- Anh có nghe tôi không? Hãy cho tôi 10 phút rồi tôi sẽ rời nơi đây vĩnh viễn.

Hatcher ngắt ngang lời hắn. Cái giọng thì thầm gay gắt của anh đã thay đổi:

- Đã có lúc, Harry ạ, cái điều duy nhất giữ cho tao sống được, đó là tưởng tượng ra cái giây phút này đây. Cái điều giữ cho tao sống được, sống để tưởng tượng xem ra sao lúc tao bóp nghẹt mày. Ngay lúc này mày chỉ còn cách cái chết có một ngón tay trên cò súng.

Nụ cười trên môi Sloan nhạt đi một tí nhưng vẫn còn.

- Thôi được, vậy thì cái gì ngăn cản anh nào? - Sloan nói không hề sợ hãi.

Hatcher không để ý đến câu hỏi, nói tiếp:

- Mày sẽ rời nơi đây mãi mãi, được thôi. Tao có thể giấu xác mày dưới đám san hô, cá sẽ rỉa hết thịt mày trước khi xác mày nổi lên. Không một ai biết được cái gì đã xảy ra với mày.

- Anh có thể làm việc đó, nhưng anh sẽ không làm đâu, - Sloan nói và lắc đầu một cách tin chắc.

- Tao đã làm từ việc tồi tệ đến việc tử tế nhiều hơn mày. Mẹ kiếp, mày nên hiểu là tao đã từng làm việc cho mày.

- Anh tưởng tôi không biết anh đang chăm chút cho sự giàu có trên một vùng dài 4 cây số à? - Sloan nói, và trong một thoáng dường như giọng hắn đượm buồn. - Hãy nhìn quanh xem, tôi có vào đây với một toán lính theo sau lưng không? Tôi có vào đây với cả đống súng ống chĩa ngang chĩa dọc không? Mẹ kiếp, không!

Sloan đã suốt đời nghiên cứu các gương mặt, biết nhận ra những nét thay đổi nhỏ nhất: sự thay đổi chỉ lờ mờ của một bắp thịt, một cái nháy mắt gần như không nhận thấy, một cái mím môi nhẹ nhàng nhất, sự thay đổi bất chợt của ánh mắt. Tất cả những cái đó cho hắn biết rằng trong một khoảng khắc đã có một điều gì đó thay đổi. Điều đó giống như khi ta đi câu mà cá đã cắn câu ở đầu dây. Đã đến lúc quấn dây vào. Hatcher giỏi che giấu những cảm xúc của anh, nhưng nó vẫn có, Sloan cảm thấy được. Ta đã nắm được nó, hắn nghĩ. Chúng ta đã qua được cái phần gây gổ dễ nổi nóng nhất. Hắn nghiêng người về phía Hatcher và đôi mắt hắn lấp lánh trong khi hắn bồi thêm câu kết:

- Tôi đến đây vì một sứ mệnh nhân từ, anh bạn ạ!

Hatcher nghĩ, thối thật, hắn lại bắt đầu rồi đây. Bây giờ hắn đang uốn ba tấc lưỡi, để lại giở trò lừa gạt đây. Sloan tiếp tục nói:

- Thôi chúng ta không vờn nhau nữa nhé? Vì anh là tay cứng và tôi cũng vậy, chúng ta không cần phải chứng minh cho nhau thêm nữa, tôi biết anh, Hatcher. Tôi hiểu anh biết rằng tôi đến đây không phải để tắm nắng, vì thế anh phải rất thắc mắc. Tại sao anh không bỏ cái vật ấy xuống mà nghe tôi nói đã trước khi anh làm một việc điên dại nào đây?

Hatcher thở dài. Anh hạ súng xuống ngang đùi. Khẩu súng đu đưa lỏng lẻo trong tay anh, chĩa xuống sàn vào một điểm giữa hai chân của Sloan.

- Thôi được, hãy nghe cái sứ mệnh nhân từ đã. - Anh cười gằn. - Chắc phải là việc thượng thặng.