11. CODY
Sloan thu lượm các bìa kẹp hồ sơ trên sàn và xếp thứ tự lại. Hắn vứt một tập lên lòng Hatcher, nói:
- Hãy đọc cái này.
Đó là hồ sơ công vụ của Đại úy Murphy Roger Cody, Hải Quân Mỹ. Murph Cody. Hatcher chưa nghe nhắc đến cái tên này kể từ khi Cody chết ở Việt Nam lâu lắm rồi. Hatcher hỏi:
- Chuyện này là thế nào đây? Cody đã trở thành chuyện dĩ vãng 15 năm nay rồi.
- Đúng ra là 14 năm.
- Mười bốn hay mười lăm thì có khác gì nhau. Hãy đọc hồ sơ đi rồi ta sẽ bàn.
Hatcher mở tập hồ sơ 01 ra. Chẳng có gì khác các hồ sơ bình thường. Mở đầu là lúc Cody vào học U.S. Naval Academy (Trường Hải Quân Mỹ) năm 1962, và kết thúc đột ngột khi chiếc phi cơ hai máy OV - 10 của anh ta bị rơi và bốc cháy trong một phi vụ thường lệ tìm - diệt gần Bình Thủy trong vùng châu thổ sông Mekong ngày 13 tháng 4 năm 1972. Cody được thuyên chuyển về Light Attack Squadron 6 (phi đội cường kích nhẹ số 6) thuộc Lực Lượng Tuần Tiễu Trên Sông của Hải Quân (Naval Riverine Potterrol Forces), và đã thâm nhập vào xứ này tháng 7 năm 1971, 9 tháng sau thì mất tích. Có hai bằng khen hoàn thành công vụ xuất sắc và một giấy đề nghị thưởng huân chương Navy Cross (Hải Quân Thập Tự) đã được phê chuẩn khen thưởng sau khi chết.
Những báo cáo phụ gồm có một cuộn băng ghi buổi thẩm vấn hai người lái chiếc máy bay kèm với Cody, tay pháo thủ của chiếc trực thăng Huey đi cứu Cody và người chuyên viên vô tuyến; một báo cáo mật của Uỷ Ban Điều Tra Tai Nạn Hàng không (MIA) đề tháng Jaimieg năm 1978 xác nhận không tìm thấy dấu vết nào của Cody, một cuộn băng của Ban thanh tra và một giấy khai tử chính thức vào năm 1979; một báo cáo của một ủy ban khác khi xác định được vị trí rơi của máy bay vào năm 1981, nói rõ rằng xương bị cháy thành than được tìm thấy tại chỗ nhưng không thể xác định được - có thể đó là những mảnh xương còn sót lại của Cody, hoặc lẫn lộn của cả hai.
Lời ghi chú duy nhất về cha của Cody nằm trong hồ sơ công vụ dưới hàng chữ “quan hệ gia đình”. Nó chỉ ghi “‘William John Cody. Đại Tướng, Quân đội Hoa Kỳ”. Không phải lão Buffalo Bill Cody, tư lệnh tất cả các lực lượng trên chiến trường Việt Nam. Một báo cáo láo, sặc mùi quan liêu.
Có hai tấm hình, một tấm đen trắng đã mờ cũ là tấm hình cuối cùng của Cody chụp mặc binh phục Hải Quân và một tấm hình 12 x 19 cm chụp anh ta cùng với vợ và hai đứa con nhỏ trước một cây thông ngày lễ Giáng Sinh. Ngày đề phía sau là Giáng Sinh năm 1971, lễ Giáng Sinh cuối cùng của anh ở nhà.
Còn có một số tin tức cắt ra từ báo chí, trong đó có một tin rao vặt trên tờ Thời Sự San Francisco (San Francisco Chronicle) cho hay người vợ góa của Cody, Joan, đã thành hôn với một Phó Đô Đốc, hai năm sau, khi có tuyên bố chính thức là Cody đã chết. Những thông tin lạnh lùng, nặng nề và cũng chẳng có bao nhiêu.
Hatcher ngắm nghía hai tấm hình. Anh nhớ lại hình ảnh Cody cao lớn và cứng rắn với nụ cười dễ dãi, một người đàn ông ưa thích vui chơi cũng nhiều như là ưa thích gái.
Những tấm ảnh đã kích động ký ức của Hatcher mà thời gian đằng đẵng hai chục năm qua đã làm nó phai nhạt. Những sự việc lờ mờ nhảy múa trong óc anh, những cuộc vui chơi linh đình hình như là khó nhớ lại nhất, rồi đến những sự việc khác, còn những cảnh tượng có Murph Cody tham gia thì hiện lên rất rõ ràng. Một mặt, Cody là một sinh viên năm thứ hai hung bạo, một vóc dáng to lớn trên võ đài quyền Anh, đấm địch thủ không ngừng, dồn một tay đàn em vào dây bao quanh võ đài, đập những cú vũ bão vào ngực, vào đầu của thằng bé cho đến khi Hatcher và một thành viên khác trong đội phải nhảy lên đài lôi anh ta ra. Mặt khác, Cody lại là kẻ biết hối lỗi, ngay tối hôm đó đã đến bệnh viện, khóc xin lỗi vì đã đánh người lính mới trẻ tuổi gẫy hai xương sườn và sương gò má và ngồi bên cạnh anh ta suốt đêm.
Anh cũng nhớ lại nỗi sợ hãi của anh khi còn là lính mới của Cody, người nổi tiếng là kẻ hắc búa hành hạ ra trò đám lính thủy mới vào.
- Anh đã gặp hắn khi nào? - Sloan hỏi.
Hatcher suy nghĩ một lát trong khi những kỷ niệm xưa dồn dập trở lại. Ký ức trống rỗng như một căn phòng không có đồ đạc và lờ mờ những bộ mặt câm không có tiếng nói. Rồi, những kỷ niệm dần dần hiện rõ ra khi trí nhớ của anh sắp xếp lại các đoạn đời riêng rẽ của mình.
- Ngày đầu tiên là ở trường Annapolis, - anh trả lời. - Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày đó...
Tháng 8 năm 1963. Một ngày nắng chói và nóng nực. Hatcher và nửa tá lính thủy khác xếp hàng thẳng người như khúc cây, lưng tựa sát vào tường trong hành lang của phòng ngủ tập thể. Đó là ngày đầu tiên của họ ở trường Annapolis, tất cả đều hoang mang và lo sợ. Hai khóa sinh đàn anh đã tập họp họ lại và giới thiệu cho họ bài đầu tiên về sự khắc nghiệt áp đặt lên một người lính thủy khóa sinh mới vào trường.
Trong hai người đó kẻ ác độc nhất là một sinh viên sĩ quan Hải quân luôn luôn cười giễu cợt tên là Snyder.
Snyder căm ghét tất cả các khóa sinh lớp dưới. Vì chính bản thân hắn cũng đã bị dần cho mềm người ra trước kia, nên hắn chẳng tội gì châm chước cho họ.
Người khóa sinh năm thứ hai kia hầu như chỉ đứng nhìn. Anh ta cao lớn, nở nang và đẹp trai mặc dù có những nét sắc sảo và hiếu chiến trên mặt làm cho anh ta có vẻ già hơn tuổi. Anh ta đứng trong tư thế duyệt binh, không rời mắt khỏi Hatcher.
Snyder dằn bước trước chàng sinh viên sĩ quan hải quân đang khiếp sợ, nói:
- Hãy nhìn những con giòi này xem, hãy nhìn quanh tụi bay, bọn giò bọ! Vào giờ này năm tới sẽ chỉ còn hai đứa trong bọn bay qua được lớp này.
Hắn dừng lại trước Hatcher:
- Mày là một thằng con nít, hử. Tại sao một thằng bất tài như mày lại vào được trường Annapolis nhỉ?
Hatcher chăm chăm nhìn thẳng, chẳng biết phải trả lời sao.
Khuôn mặt của Snyder chỉ cách mặt của Hatcher vài phân.
- Sao thế, giòi bọ, mày có nói được không? - hắn hét.
- Thưa ngài, có! - Hatcher kinh hãi trả lời.
- Mày có phải là giòi bọ không?
- Thưa ngài, phải!
- Mày còn kém giá trị cục cứt chó nữa, phải không?
- Thưa ngài, phải!
- Tao không thể nghe mày được!
- Thưa ngài, phải!
- Thôi, cút khỏi phòng lớn. - Snyder hét.- Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên. Ngay tức khắc! - Và hắn cười ngất khi thấy họ xô đẩy nhau chạy về phòng.
Một phút sau tay sinh viên sĩ quan cao lớn xuất hiện ở cửa phòng Hatcher.
- Tất cả mọi người đi ra trừ Hatcher. - Anh ta càu nhàu và cả bọn chuồn ra hết. Hatcher đứng thẳng như một pho tượng trong bộ đồng phục mới, cằm rụt vào xương quai sanh. Cody dứng rất gần nhưng không nhìn anh. Anh ta nhìn chằm chằm qua cửa sổ ra ngoài sân, nói:
- Tên tao là Murph Cody. Mày gọi tao là ông Cody.
- Vâng, thưa ngài.
- Tao nghe nói mày là một đứa trẻ sống ở hè phố. Đúng không, bọ?
- Dạ, thưa ngài, tôi...
- Chỉ nói đúng hay không!
- Đúng, thưa ngài!
- Nghe nói mày vô địch quyền Anh đạt danh hiệu Đôi Găng Vàng ở Boston. Đúng chứ!
- Đúng, thưa ngài.
Cody đảo nhìn qua anh.
- Hạng trung?
- Vâng, thưa ngài.
- Mày đừng có giương mắt ra mà có thế đấm gió đấy bọ ạ!
Cody nói rồi đi ra khỏi phòng.
Lễ Tạ ơn, 1963. Một ngày lạnh lẽo, gió thổi khắc nghiệt. “Đấm vào tường đi bọ!” Snyder rống lên khi Hatcher vừa từ phòng ăn đi ra và người khoá sinh lớp dưới này biết ngay được tình thế.
Bao nhiêu lính mới đã gục trước sự hành hạ không ngừng của Snyder, Cody và của những sinh viên sĩ quan khác. Tuy thế Hatcher cảm thấy Cody đang để ý tới anh một cách ngộ nghĩnh. Hatcher đã làm cho tất cả bọn họ ngạc nhiên. Trong khi những lính mới khác bị gầy sút đi vì thời khóa biểu khắc nghiệt và sự hành hạ thì Hatcher lại có vẻ khỏe ra qua những tháng thử thách. Vào mùa đông anh biết rằng anh có thể qua được cái năm đầu gay go đó nếu Snyder không ép buộc anh phải đối đầu.
Snyder có những kế hoạch khác.
- Hatcher là của tao, - Snyder hênh hoang nói toạc ra.
- Tao sẽ bóp nát nó. Nó sẽ cút khỏi đây trước lễ Giáng Sinh.
Hắn liên tục châm chọc Hatcher, trong phòng tắm của sinh viên lớp dưới, ngoài sân chơi, trong hành lang, những lời chỉ trích của hắn luôn luôn tỏ ra phỉ báng và nhục mạ. Cuối cùng thì việc ấy đã đến với Hatcher.
Ngay lúc này hắn lại gây gổ.
- Học viện này là dành cho những đấng nam nhi bọ ạ! - Snyder gầm từ. - Mày không phải là nam nhi, mày có biết thế không, bọ?
- Biết, thưa ngài.
- Tao sẽ coi việc loại mày ra là việc của tao. Mày sẽ chỉ là chuyện đã qua. Mày không xứng đáng làm sĩ quan trong Hải quân chỉ dành cho những đấng nam nhi.
Hatcher không nói một lời.
- Mày muốn thành sĩ quan không, bọ?
- Muốn, thưa ngài.
- Thế thì thật là khôi hài. Mày không cha không mẹ, đúng thế không? - Hatcher không trả lời. Anh cảm thấy máu nóng dồn lên mặt.
- Mày có nghe thấy tao hỏi không?
Vẫn không có tiếng trả lời.
Snyder tiến đến gần Hatcher đến độ hơi thở hẳn nóng hổi trên mặt anh.
- Mày biết người ta gọi một kẻ không cha không mẹ là gì không, bọ?
Hatcher nhìn chăm chăm ra phía trước. Anh cố giữ cho người khỏi run lên vì giận.
- Trả lời đi! - Snyder đòi hỏi.
- Có thể nó không biết câu trả lời, Snyder, - Cody nói. Hatcher vẫn nhìn thẳng phía trước; Snyder bước né sang bên và Côdy bất chợt nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Có thể nó không giỏi đến mức trả lời được câu hỏi như thế từ hồi nó còn đi học cơ.
- Đúng không, bọ? - Snyder càu nhàu. Cody lặp lại:
- Thế nào bọ, đúng không?
- Thưa ngài, đúng, - Hatcher nói.
Snyder nghiêng người sang Cody và nói nhỏ:
- Nó là của tôi, Cody. Vào lễ Giáng Sinh nó sẽ là thịt cho chó ăn, - hắn cười khúc khích và bước đi.
- Chút xíu nữa là mày thua ở đây rồi đấy, bọ, - Cody nói gay gắt. - Tao đang chú ý đến mày. Bây giờ hãy nghe kỹ đây! Mọi người đều tưởng rằng đến giờ phút này mày đã bị gạt bỏ, nhưng mày đã làm cho bọn tao phải để ý đến mày, vì thế đừng để bị loại. Snyder đang tìm cách khiêu khích mày, và nếu nó đạt được, mày phải ra đi. Mày đã chịu đựng được tới giờ này, hãy cố mà chịu đựng. Vài ba tháng nữa mày là sinh viên năm thứ hai thì không một ai dám lộn xộn với mày nữa.
- Ông ta có điều gì thù ghét tôi, thưa ngài?
- Hắn là thằng háo danh. Hắn nghĩ rằng mày không xứng đáng với tăm tiếng của nơi này.
- Ngài có nghĩ thế không, thưa ngài?
- Điều người khác nghĩ không quan trọng gì hết, điều đáng nói là những gì tao nghĩ. Và phải nhớ là, chúng ta chưa hề có buổi nói chuyện này, - Cody làu bàu rồi bỏ đi.
- Anh và Murph Cody đã rất thân thiết với nhau trong một thời gian phải không? - Câu hỏi của Sloan kéo Hatcher trở về thực tại. Anh nhìn chằm chằm vào hắn mấy giây rồi nói:
- Phải... chúng tôi đã cùng học ở Annapolis. Tôi không gặp anh ấy nhiều sau khi chúng tôi tốt nghiệp. Anh ấy vào không quân còn tôi thì vào ngành tình báo. Nhưng tại sao? Tại sao lại chú ý đến Cody?
- Anh biết thế nào rồi. Ngài đại tướng không bao giờ nguôi nỗi buồn về cái chết của anh ta. Tôi đoán ông ấy chỉ muốn xem xét lại toàn bộ sự việc.
Hatcher nhíu mắt. Sloan đang nói dối và anh biết điều ấy. Nhưng chẳng phải âm sắc của giọng nói hoặc vẻ mặt của Sloan làm cho anh nổi giận.
- Đừng chọc cáu tôi, Harry. Chẳng phải anh tìm ra dấu vết của tôi rồi đến thẳng nơi đây để tán gẫu về Murph Cody. Anh tưởng tôi đã trở nên đần độn kể từ lúc tôi gặp anh lần chót à?
Sloan chắp hai tay lại ra vẻ biết lỗi. Nụ cười càng mở rộng hơn khi hắn gặp trở ngại. “Nào, xin hãy bình tĩnh. Hãy kể cho tôi nghe thêm vài phút nữa, đồng ý chứ?”
Hatcher dịu xuống. Anh đang tò mò và cũng chẳng mất mát gì khi theo đuổi cái trò chơi này dù cho nó là cái gì đi nữa. Anh kể tiếp:
- Được, hồi đó tôi đã ở Annapolis một thời gian dài, khoảng từ 1963 đến 1967. Tôi đã dự lễ cưới của Cody. Lúc ấy là năm...
- Sáu mươi chín, - Sloan nói và chỉ vào tập hồ sơ. - Nó nằm trong ấy.
- Rồi tôi không gặp lại anh ấy nữa từ khi về đội.
- Tại sao?
Hatcher ngừng một lát rồi nói:
- Chúng tôi đã cãi nhau. Dù sao thì đầu tiên cũng là do Cody thô bạo, khoái hành hạ người khác. Dường như anh ta muốn người ta phải trả ơn anh ấy. Cody rất thích được trả ơn. Có lẽ điều ấy có liên quan đến việc anh ta là con trai của Buffalo Bill.
- Sao lại như thế được? - Sloan thúc giục.
- Này, anh biết không, Polo phải tiến bộ. Theo tôi còn nhớ thì ngài đại tướng không tha thứ cho bất cứ sự chểnh mảng nào.
- Anh ta chơi Polo à?
- Tôi đã gọi anh ta là Polo (1) hả? - Hatcher ngạc nhiên trả lời. - Chúa ơi, tôi cũng chả hề nghĩ đến cái tên đó, tự nhiên nó tới. Polo là một biệt danh, viết tắt của từ Polaroid (nghĩa là: phim cực nhạy). Cody nhớ rất tài, có thế nhớ như chụp lại mọi điều: mặt mũi, tên tuổi, công thức toán, bất cứ cái gì người ta đã nói đến. Vì vậy mọi người trong nhóm cũ ở học viện gọi anh ta như thế.
Anh lại ngừng lời khi những hình ảnh mới hiện ra trong trí nhớ.
- Này, anh ấy là một người tốt, rất thành thật, thích quậy một tí... Hatcher nhìn lại tấm ảnh gia đình Polo chụp vào lễ Giáng Sinh. Hình như người đàn ông trong tấm ảnh chụp lễ Giáng Sinh có vẻ nhỏ hơn và buồn hơn tay Cody mà anh còn nhớ. Rồi Hatcher nhớ lại những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh vào cái năm thứ nhất ấy -...và yêu đàn bà.
Lễ Giáng Sinh, 1963. Tuyết rơi nhẹ, đủ để gọi là lễ Giáng Sinh Trắng (White Christmas) và làm cho việc xa gia đình Cirillo lần đầu tiên của Hatcher trở thành một sự đau buồn. Hatcher thu người chống lại cơn gió, băng ngang qua sân cỏ, đầu cúi thấp. Hết tiền và chẳng có chỗ nào để đến, anh nghỉ lễ Giáng Sinh ngay tại học viện cùng với một số các khóa sinh sĩ quan khác. Trong khi băng ngang sân cỏ giá lạnh, anh nghe có tiếng la hét và tiếng gì như là đồ đạc bị rơi đổ.
Lạy Chúa, Hatcher nghĩ, có hai thằng đang đánh nhau. Anh chạy vào phòng ngủ của sinh viên năm thứ hai và leo lên lầu hai. Tiếng ầm ĩ vang lên từ phòng của Cody.
Trong phòng là một quang cảnh bừa bãi. Sách vở, giấy tờ, quần áo vứt lung tung khắp sàn. Cody đang ở trong cơn điên cuồng, loạng choạng đi quanh phòng, la hét, chửi thề, nước mắt đầm đìa. Anh ta nhấc chiếc ghế tựa quay về phía cửa sổ và định ném ra ngoài. Hatcher vội nhảy vào phòng chụp lấy chiếc ghế. Cody quay lại, khuôn mặt giận dữ đỏ dừ vì say.
- Mày làm cái quái quỉ gì đây, bọ!
- Trời đất! Ngài sẽ bị phiền phức đấy, thưa ngài. Viên sĩ quan trực nhật nhất định sẽ nghe thấy!
- Kệ xác thằng cha sĩ quan trực do thám ấy, bọ!
Hatcher nhìn qua cửa sổ. Viên sĩ quan trực nhật đang chạy băng qua sân dưới làn tuyết về phía nhà ngủ này.
- Bỏ mẹ! - Hatcher nói.
Anh vội đặt chiếc ghế xuống và chạy gấp quanh phòng xếp lại đồ đạc, gom giấy má để vào góc bàn, ném vội quần áo vào trong tủ và đóng cửa tủ lại.
- Mày nghĩ gì về việc mày đang làm hả bọ? - Cody hỏi.
- Sĩ quan trực nhật đang lên đây đấy, - Hatcher nói. -Nếu ông ta bắt được ngài đang say rượu trong phòng thì ngài sẽ bị đuổi đấy, thưa ngài.
- Phải, thế đấy, - Cody lè nhè trả lời. - Hãy dạy cho tất cả bọn chúng một bài học.
- Tất cả ai cơ, thưa ngài?
- Hãy lo việc của mày.
- Vâng, thưa ngài.
Hatcher nghe tiếng cửa trước của nhà ngủ mở ra và đóng lại.
- Ông ấy đang lên đấy, - Hatcher lo sợ nói.
- Chúng ta đang nói về ai đấy?
- Viên sĩ quan trực nhật khốn nạn, thưa ngài.
- Mặc xác hắn.
Hatcher vội nắm lấy Cody và lôi anh ta về phía phòng tắm, Cody cằn nhằn:
- Cái quái quỉ gì thế...
Hatcher đẩy anh ta vào phòng tắm và mở vòi hoa sen. Anh quay ra đóng cửa lại rồi đi đến tủ đựng đồ của Cody lấy ra đôi giày và bộ đồ đánh giày. Anh đã nghe tiếng viên sĩ quan trực nhật tiến lại gần phòng. Anh hốt hoảng bắt đầu đánh giày thì vừa lúc viên sĩ quan trực nhật đấm cửa.
- Ông Cody?
Hatcher ra mở cửa.
- Mày đang làmgì ở đây đấy, bọ? - Viên sĩ quan trực nhật hỏi, mắt nhìn Hatcher chằm chằm.
Hatcher giơ chiếc giầy và mảnh vải ra, nói:
- Tôi đang đánh giầy cho ông Cody, thưa ngài.
- Cody đâu?- Viên sĩ quan trực nhật hỏi, lách qua Hatcher bước vào phòng. Từ sau lưng ông ta, Hatcher nhìn thấy một chai Vodka đã khui nắp ở trên sàn ngay dưới chân giường. Hatcher hết sức thận trọng từ từ đi đến bên giường và buông rơi chiếc giầy, đợi cho nó vừa đụng sàn thì anh đá ngay cái chai vào gầm giường. Viên sĩ quan trực nhật quay phắt người lại, Hatcher rập chân đứng nghiêm. “Rất tiếc, thưa ngài, - anh lắp bắp, - tôi làm rơi chiếc giầy.”
Ngay lúc đó cửa phòng tắm mở và cái đầu tóc ướt đẫm của Cody ló ra ngoài. Anh ta quấn một chiếc khăn bông ngang vai.
- Cái gì thế? - Anh ta hỏi nghiêm nghị.
- Nghe như có một cuộc quậy phá ở đây, Cody, - Viên sĩ quan trực trả lời.
- Cái rađio đấy, - Cody nói. - Tôi đã tắt rồi. Trở lại đánh giầy đi, bọ. - Anh ta đóng sầm cửa lại.
- Vâng, thưa ngài!
Viên sĩ quan trực nhật cáu kỉnh đi ra, ông ta nói lúc bỏ đi:
- Chỉ được vặn nhỏ thôi!
Cody ra khỏi phòng tắm. Chiếc khăn bông vẫn còn quấn ngang vai và đầu tóc ướt đầm. Nước giỏ xuống ướt chiếc áo choàng tắm. Anh ta bước vào phòng và nhìn quanh, mọp người trên hai tay và hai gối, với vào gầm giường để lấy chai vodka. Anh ta ngồi bẹp trên sàn, lưng dựa vào giường, mở nắp chai rượu và bắt đầu cười vang:
- Suy nghĩ nhanh thật, bọ, đúng là ứng phó rất tài. Uống đi!
- Tôi không dám nghĩ đến...
- Ngồi xuống và uống mẹ nó một hớp đi, bọ! - Cody nói hồ hởi và đưa cho anh cái chai. Hatcher ngồi xuống sàn cạnh anh ta, tợp một hớp, và rùng mình.
- Mày đúng là một trường hợp cá biệt, bọ ạ! - Cody nói, gần như vểnh môi lên. - Tao đang để ý đến mày. Mày có một thái độ tốt, khôi hài thật. Mày gọi đấy là gì, lối xử thế của bọn đầu đường xó chợ à?
- Tôi cho là vậy.
- Mày cho “cái gì” là vậy?
- Thưa ngài.
- Phải! - Anh ta tợp một ngụm khác và đưa cái chai lại cho Hatcher. - Ô…ng già t...ao bảo lính l... là lính, bọ ạ! Mọ... i người đều yêu mến Buffalo Bill Cody.
- Vâng, thưa ngài.
- Thế thì, cút, - Cody nói với một cái khoát tay mơ hồ. Anh ta nhìn chăm chăm xuống cái chai. Mày có nghĩ tao sẽ là đ...ô đốc không?
- Có phải đó là chức vụ ngài muốn đạt được không, thưa ngài?
- Có phải ở đây mọi người đều quan tâm đến cái đó không? Đây là Học viện Hải Quân Hoa Kỳ, bọ. Tất cả chúng ta đều có nhiệm vu..ụ trở... thành Đô Đốc trước khi về hưu, m... ày không biết điều đó à? Thế thì tại sao mày lại có mặt ở đây? Mày phải cố... cố gắng để được n...ể... ể trọng? - Anh ta líu lưỡi cười khúc khích và đưa lại cái chai.
Hatcher tợp một ngụm vodka khác, bắt đầu thấy chuếnh choáng.
- Tôi thích đại dương, - sau cùng anh nói, tay đưa trả chai rượu cho Cody.
- Tôi thích đại dương, - Cody cười gằn lặp lại. - Chúa ơi, hắn vào Annapolis chỉ vì hắn thích đại dương lạnh lẽo. Thế thì, bọ, mày thích đại dương nào nhất?
Hatcher khúc khích cười:
- Tôi thích tất cả các đại dương, chừng nào chúng còn nước.
Cody cười to.
- Th... ậ... t khôi hài. Nhưng không được rồi. Mày chưa nổi, bọ ạ. Phải n...ổi bật lên, đ...ó là một trong những việc ta phải làm ở đây, phải trở nên một ngôi... ngôi sao s...s..a sáng.
- Ngôi sao s…s...sáng, thưa ng..ài. - Tiếng cười của họ biết thành trận cười khoái trá.
- Ngôi sao s... s... sáng, - Cody nói qua tiếng cười ngất.
- Ngôi sao s... sáng, - Hatcher lặp lại.
- Tại sao mày lại giúp tao việc này hở bọ? Tao đã quay mày kinh khủng cơ mà. Có phải vì tao đã khuyên mày cách đối xử với Snyder không?
- Có lẽ.
- Trong hồ sơ, tao chẳng dành cho mày đặc ân nào cả, Hatcher, tao là một thằng cơ hội, chắc hẳn là thằng bợm mình nhất trong đám. Năm tới tao sẽ là đội trưởng đội quyền Anh. Hiện nay Snyder là võ sĩ hạng trung duy nhất của bọn tao, nhưng Snyder có cái hàm dễ vỡ. Một cú đấm mạnh, chính xác là hắn sẽ ngồi bẹp xuống đất. Tao muốn có một đội thắng, bọ ạ, và tao cần có một võ sĩ hạng trung để làm việc đó, vì thế tao phải bám sát mày cho tới những trận thi đấu vào mùa xuân, để xem ngón nghề của mày thế nào.
Hatcher nhún vai nói:
- Phải, đó cũng là một lý do tốt. - Sau khi ngừng một lát anh nói thêm. - Nhưng ông và Snyder hạ nổi tôi cũng còn khó đấy.
Cody nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, rồi tựa lưng vào giường đặt cái chai lên đầu gối.
- Mày cũng hiểu biết đấy, tao nghĩ là mày nói đúng. - Anh ta đưa lại cái chai cho Hatcher. - Thế mày làm quái gì ở đây, bọ? Sao không về Boston nghỉ?
- Tôi không đủ tiền. Vả lại những người mà tôi thật sự muốn gặp đang đi trượt tuyết ở miền Tây.
- Không đùa chứ? Tao cũng vậy, bọ ạ, chả có chỗ nào để đi. Ông già tao đang ở đâu đó tận miền Viễn Đông, còn bà già thì đang du lịch ở vùng biển Caribbean. Nhưng mà có khác quái gì đâu. Chỉ là một ngày khác thôi, đúng không?
Anh ta uống một hơi dài và đưa chai cho Hatcher.
- Nhưng phần chính cũng tại con đào của tao. Ngọt ngào, dễ thương tên là Cassie. Cô ta đã quyết định thành hôn với một luật sư. Mày có thể tin không, nàng chịu thành hôn với một trong những người hút máu người ấy. Nàng đã quyết định không chịu làm vợ thuỷ thủ.
- Ừa, anh chẳng thể trách nàng điều ấy được.
- Có lẽ mày nói đúng - Cody bảo. - Nàng cũng không muốn đợi thêm 3 năm nữa để thi môn thể thao ưa thích của nàng. - Cody cười rũ lên và nâng chai rượu Vodka lên như thể chúc nàng, nói:
- Thôi, cho qua đi cả thể thao lẫn Cassie!
Anh ta uống một ngụm và đưa chai cho Hatcher.
- Tôi hiểu chuyện ấy, - Hatcher nói. - Đào của tôi đã bỏ rơi tôi để theo một thằng đô vật. Có thể nói là sỉ nhục. Cổ nó rụt lại và bắp thịt rắn chắc từ gót chân đến đỉnh đầu. - Anh giơ cái chai lên. - Thật là ngu đần!
- Mày sẽ làm gì vào đêm giao thừa, bọ?
- Chả làm gì hết!
- Có bao giờ thấy Times Square (Quảng Trường Thời Đại) vào đêm giao thừa chưa?
- Thưa ông Cody, tôi chẳng có tiền mua vé xe buýt để đi xem mấy người biểu diễn!
- Được rồi, tiền chẳng phải là vấn đề đối với tao. Để tao lo, chỉ chớ có nói với ai rằng Cody và thằng bọ Hatcher đã đi nghỉ cuối tuần cùng nhau. - Anh ta nháy mắt, cười to rồi tợp một ngụm - Chúng ta sẽ ở lại một khách sạn lịch sự, kêu phục vụ tại phòng có thể còn kiếm được hai nàng cô đơn. Và đúng nửa đêm, chúng ta sẽ xuống hòa vào đám dân địa phương này, - Cody giơ cái chai lên. - Xin chúc mừng dân địa phương.
Thế là sinh viên sĩ quan Murph Cody và thằng bọ Christian Hatcher đi tới New York đón năm mới.
Từ lúc bước lên xe buýt họ gọi nhau thân mật là Murph và Hatcher. Việc kiếm mấy nàng lẻ loi chẳng khó khăn gì, nhưng việc chọn lọc mới là vấn đề. Các quán rượu đông nghẹt, có những cuộc vui trong các phòng đông tràn cả ra hành lang và có nhiều cuộc vui ngay trên đường phố. Tình yêu thương anh em lai láng khắp nơi. Thỉnh thoảng khi dịp may đưa đến gặp được hai nàng lẻ loi, Hatcher và Cody sẽ bốc thăm bằng cách mỗi người dấu một bàn tay ra sau lưng, xòe vài ngón rồi chìa ra. Nếu tổng số các ngón tay mà lớn hơn 7 thì họ lại tiếp tục đi. Họ đã thành công trước lúc tối. Các nàng là bạn ở chung phòng. Helen, người cặp với Murph, là phóng viên nhiếp ảnh cho một tạp chí tin tức. Đào của Hatcher, Linda, là người đưa chỗ trong một nhà hát ở khu Broadway. Cả hai đều được điểm 8. Và cả hai đôi cùng ngủ chung phòng, vì thế có thêm một cảm giác kích thích do phải cố giữ cho đừng quá lộ liều vì mỗi cặp chỉ nằm cách nhau khoảng một thước.
Vào lúc 2 giờ sáng chuông điện thoại vang lên chát chúa. Helen nghe điện. “Chào mẹ, chúc mừng năm... cái gì?... Ô, không! Khi nào?... Ôi, lạy Chúa! Mẹ, con sẽ đến đó càng sớm càng tốt. Vâng, vâng...”. Nàng gác điện thoại và ngồi ở mép giường, người run rẩy nức nở, Cody ngồi dậy choàng chiếc chăn lên vai nàng.
- Việc gì xảy ra thế? - Anh ta hỏi.
- Anh của em... bị tai nạn xe... tai nạn xe... rất nặng. Em phải đến thẳng nhà thương. Họ không nghĩ là... không nghĩ là...
- Nào, nào, mặc quần áo vào. Anh sẽ đưa em đi.
- Ở tận ngoài ngoại ô Queens.
- Nào, mặc quần áo đi. Anh chả cần biết ở đâu, em không thể đi một mình được.
Cody là một gã ưa chiều chuộng gái thực sự. Cái điệu bộ ngang tàng của anh ta biến mất khi gặp các nàng, và thay vào đó là sự dịu dàng làm Hatcher hết sức ngạc nhiên. Bấy giờ Cody sốt sắng thu xếp để đi đến bệnh viện ngay. Khi họ đi rồi Hatcher và Linda nằm cạnh nhau trên giường, cái tin đụng xe vẫn còn xúc động nên việc làm tình có vẻ như quá đam mê và lông bông. Họ nằm đấy rất lâu, Hatcher thiu thiu ngủ, thức dậy, rồi lại thiu thiu ngủ. Trời vừa mờ sáng thì có tiếng chuông kêu cửa.
Linda ngồi bật dậy trên giường, thì thầm:
- Lạy Chúa, ai thế nhỉ?
Hatcher chập choạng đi ra cửa, nhìn qua lỗ kính.
- Murph đây mà. - Anh nói và mở cửa. Cody đứng ở cửa kẹp cái nón ở nách, nói:
- Chắc anh muôn biết tin anh của Helen, tôi nghĩ là sẽ qua thôi.
- May quá! - Hatcher nói.
- Tôi không biết số điện thoại, vì thế tôi không gọi về cho các bạn được.
- Đúng thế, chúng tôi rất vui khi biết tin này.
- Hừm...
- Gì thế?
- Tôi cảm thấy không muốn trở về đây một mình. - Anh ta trầm ngâm nói.
Linda, thu người trong chiếc áo choàng tắm, đi ra cửa đứng bên cạnh Hatcher.
- Nào vào đây, - nàng nói và kéo Cody vào phòng. Hatcher và Linda leo lên giường nhìn Cody cởi quần áo chỉ còn mặc quần lót. Khi anh ta ngồi ở mép giường bên kia đang cởi tất, thì Linda nhìn Hatcher rồi quay sang Cody nói:
- Này, anh thủy thủ, hãy qua đây nằm, chiếc giường này ấm sẵn rồi.
Cody mỉm cười, nhìn Hatcher đang ra hiệu gọi anh sang, rồi đi vòng qua và chui vào nằm cạnh Linda. Thế rồi Hatcher và Murph mỗi người một cánh tay ôm lấy Linda và họ cùng chìm vào giấc ngủ.
Khi nhớ lại đêm đó, Hatcher nghĩ: “Lạy Chúa, có bao giờ cuộc sống lại thật giản dị và trong trắng như thế? Có bao giờ tình bạn và tình yêu lại gần nhau như đêm đó?”
Rồi sáng hôm sau họ ra xe buýt trở về, đột ngột Hatcher lại trở thành “bọ” và họ làm như chuyến đi chơi đó chưa hề có.
Mùa xuân 1964. Trời vẫn còn se lạnh nhưng cách đó khoảng 100 cây số ở Washington các cây anh đào đang nở rộ, khách du lịch chụp hình đông nghẹt trên các con đường đi dạo và trong công viên. Ở học viện, Hatcher đang rảo bước qua sân nghĩ ngợi: “Còn hai tháng nữa, chỉ còn hai tháng nữa là cái khốn khổ này sẽ chấm dứt”.
Bỗng cái giọng bây giờ đã quen thuộc gọi to “Bọ!”
Hatcher lập tức đứng lại, cằm rụt vào, mắt nhìn thẳng phía trước. Cody đứng bên cạnh anh.
- Đấu thử ở phòng tập thể dục, 3 giờ ngày mai. Hãy có mặt ở đấy.
- Vâng, thưa ngài!
Hatcher đến phòng tập sớm, đấm bao trong 15 phút, giãn gân cốt, thích thú ngửi mùi cồn và dầu nóng Ben Gay quen thuộc ở đấu trường. Rồi Snyder xuất hiện, hung hăng như mọi khi.
Cody, chỉ còn vài tuần nữa sẽ là trưởng đội, điều kiển trận đấu. Khi người ta gọi đến hạng trung, Cody biết chắc là Hatcher và Snyder sẽ đấu với nhau.
- Ba hiệp, - anh ta nói. - Người thắng ra nhập đội, người thua đi ra đống xương. Nhưng hoàn toàn theo lệnh tôi, không đánh xấu. Hãy bắt tay nhau rồi ra đấu.
Anh ta kiểm soát đôi găng của Snyder, vỗ vai hắn, rồi đi qua góc của Hatcher và nghiêng người kiểm soát giây cột găng, nói thật nhỏ: “Tao đã bảo mày hàm nó dễ vỡ lắm. Nó có cú đấm móc tay trái như một quả thuỷ lôi. Nó sẽ tìm cách sáp lại để thụi mày bằng tay trái. Đấm vờn trong hai hiệp đế làm nó chậm đi, di chuyển sát vào và giữ phía trên bên trái cho nó không đấm được. Một cú chính xác vào bất cứ chỗ nào từ cằm đến tai là mày hạ nó đo ván”.
Đó là lời khuyên đúng đắn. Hatcher bám phía bên trái của Snyder, liên tục đấm và di chuyển, nép sát người vào phía trái của Snyder nên hắn không thế sử dụng thoải mái cánh tay được. Hai lần anh bị những cú đấm mạnh, chính xác nhưng đều tránh được và phản công thật nhanh bằng những đòn phối hợp của riêng anh. Anh nhanh hơn Snyder và anh nhanh chóng nhận ra mình trội hơn. Snyder là một đối thủ vững vàng, thận trọng vờn quanh đối thủ tìm một khe hở để chọc vào. Hatcher không cho hắn cơ hội. Rồi Snyder di chuyển. Hắn tiến sát vào, phóng tay phải ra và rồi phóng tay trái lên rất mạnh. Hatcher hứng quả đấm vào vai, và kia ngay trước mắt anh là cái hàm dẹp và xấu xí của Snyder. Hatcher tung một quả đấm nặng tạt thẳng qua vai Snyder vào đúng ngay hàm phía dưới tai. Anh cám thấy sức mạnh của quả đấm dội ngược theo tay anh lên đến vai, nhìn thấy cặp mắt của Snyder đảo lia lịa không kiểm soát được, nhìn thấy đôi chân hắn mềm ra như bún. Snyder quay nửa vòng và ngã vật xuống sàn.
Cody băng qua võ đài, nhìn chằm chằm vào thân hình quằn quại của Snyder một lát, rồi gật đầu với Hatcher. “Chào mừng, gia nhập đội”, anh ta nói với nụ cười khoái trá.
Ngày lễ tốt nghiệp năm 1964. Ngoài phòng của Hatcher dường như thường xuyên có tiếng chân rầm rập của các sinh viên sĩ quan chạy đi chạy lại qua sân để chuẩn bị quần áo cho lễ duyệt binh. Hatcher đang sửa soạn lại nón thì Cody xuất hiện ở khung cửa, khuôn mặt diều hâu nghiêm nghị sáng ngời.
- Được rồi, các anh vẫn còn là bọ cho đến sau lễ duyệt binh. Mọi người ra ngoài trừ Hatcher.
Những người ở chung với Hatcher vù ra khỏi phòng. Hatcher đứng nghiêm trước mặt Cody, nhưng lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mắt của người khóa sinh lớp trên, một hành động bị cấm đối với các lính thủy học năm thứ nhất.
- Này bọ, mày có biết con chim “Floogie” là chim gì không? - Cody hỏi.
- Thưa ngài không.
- Chim “Floogie” là một con chim kỳ lạ bay theo những vòng tròn đồng tâm nhỏ dần hoài cho tới khi nó biến mất luôn, từ lợi điểm này nó bắn đồ thối tha vào địch thủ của nó. Đó là chim “Floogie” đấy, bọ ạ. Xong nhé! Thưa ông, ông đã qua một thời gian nhọc nhằn, nhưng nhờ Thượng đế chả có gì bẻ gẫy ông được. Bây giờ ông là một con chim “Floogie”, ông bạn ạ, và ông có thể bắt đầu bắn đồ thối tha vào địch thủ.
- Vâng, thưa ngài!
Cody lấy ra từ dưới áo choàng một chai rượu vodka. Một nụ cười toe toét nở rộng trên gương mặt diều hâu nghiêm nghị. Anh ta đưa cái chai cho Hatcher.
- Xin mời ông trước, ông Hatcher. Mừng đón ông lên tàu.
Và trong hai năm tiếp theo anh ta và Hatcher là hai người bạn và đồng đội không thể chia lìa.
... - Dù sao Cody cũng đi trước tôi một năm, - Hatcher nói với Sloan. - Anh ấy vào thẳng Không Đoàn Hải Quân (Navy Air Corps) khi tốt nghiệp. Tôi thì vào ngành tình báo. Chúng tôi không gặp nhau sau đó, nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Rồi vào năm 1969 anh ấy nhờ tôi đến đưa khách mời vào chỗ cho đám cưới của anh ấy.
- Rất sang, tôi nghe nói thế.
- Giới thượng lưu ở thủ đô, đặc thù của tiệc tùng ở Washington, đại biểu quốc hội, Thượng nghị sĩ, đô đốc Hải Quân, Đại tướng, những diễn viên lớn của Đài truyền hình, tất cả bọn họ đều có mặt ở đấy.
- Trông vợ hắn thế nào? - Sloan hỏi.
- Mẫu người tuyệt mỹ, lạnh lùng, một người đàn bà tuyệt đẹp, ăn mặc trang điểm tuyệt vời. Có đầy đủ các điều kiện, học hành đến nơi đến chốn, kiến thức phong phú, đàng hoàng, rất đàng hoàng.
- Và anh không thích cô ta?
- Không phải, tôi nghĩ rằng nàng không thích chúng tôi. Những bạn học cũ của anh ấy ồn ào quá. Cha của nàng là một Thuỷ sư Đô Đốc, anh đã biết loại người ấy, - Hatcher nghĩ lại các ngày ấy, một sự trưng bày đồng phục và các người lắm mồm. - Tôi nghĩ Polo không hạnh phúc với cuộc hôn nhân này.
- Điều gì làm anh nghĩ thế?
- Tôi không biết. Hình như hôm ấy anh ta cáu kỉnh ghê gớm. Còn hơn là Cody ngày xưa thích hành hạ người khác ở học viện. Tôi chẳng hiểu tại sao anh ta lại như thế. Vào thời điểm đó anh ta đã làm đúng mọi việc. Tốt nghiệp học viện, vươn lên qua học tập bay, cưới con gái của một đô đốc.
- Giống như hắn điền vào các chỗ trống của một tờ mẫu vậy. - Sloan hói.
- Rất đúng. Tôi chẳng hiểu quái quỉ làm sao anh ta lại vào Giang đoàn dòng sông Nâu (Brown River Navy).
- Hắn tình nguyện.
- Không đùa chứ? Hùng hổ cho đến cùng!
- Bố vợ hắn cố ngăn việc ấy nhưng theo tôi hiểu thì Cody nhất quyết, - Sloan nói.
- Thật là một hành động đáng vứt vào sọt rác, - Hatcher nói.
- Dù sao thì việc đã rồi, - Sloan nhún vai. - Và anh không gặp lại hắn nữa từ sau lễ cưới à?
- Một lần. Ở căn cứ Không Quân San Diego. Tôi đi kiểm tra an ninh, còn anh ấy đang đóng ở đấy.
- Chắc ngay trước khi anh về đội?
- Ừ. Tôi đã tuyên bố xin thôi công tác... Đại khái là chúng tôi đã cãi nhau.
- Về chuyện gì?
- Cần phải biết à?
- Tôi nghĩ rằng không.
- Tôi chẳng bao giờ gặp lại anh ấy sau lần đó. Và tôi tin chắc là không thể gặp được anh ấy bây giờ.
- Đừng quá tin chắc như vậy. - Sloan nói và nụ cười nhăn nhở của hắn trông ranh mãnh.
- Anh định nói gì? - Giọng thì thầm của Hatcher hỏi.
- Cứ cho là tôi báo cho anh biết, tôi đã được tin Murph Cody còn sống.
- Ở đâu? Anh ây là tù binh à?
- Hắn tự do như gió lồng lộng ấy. Ở Bangkok.
Hatcher hơi giật mình khi nghe địa danh này.
Bangkok. Nơi anh đã cuốn gói đi và gạt nó sang bên mãi mãi.
- Loại tin tức đó thế nào?
- Tôi tin tưởng.
- Anh chưa trả lời câu hỏi. Nguồn tin này có đáng tin cậy không?
- Một chính trị gia nghiệp dư người Thái muốn sang Mỹ miễn phí và muốn được cấp hộ chiếu cho biết. Theo tin tức của chúng tôi thì Cody đang bị theo dõi, vì thế hắn chạy trốn.
- Ai theo dõi?
- Băng Bạch Thủ (The White Palms). - Sloan nói.
- Đó là băng làm ăn ở Macao. Bọn chúng đang làm gì ở Bangkok? - Hatcher hỏi.
- Đấy là nguồn tin. Anh thì đã xa nơi đó một thời gian dài. Các băng Tam kết khốn kiếp ấy bây giờ có mặt khắp nơi.
- Thằng cha đó chơi trò gì đấy? Thuốc phiện à?
- Chúng tôi không chắc. Chúng tôi nghi hắn là người liên lạc của băng Bạch Thủ. Nhưng chúng tôi chưa tìm hiểu sâu việc ấy vì có những lý do nhất định.
- Những lý do nhất định nào? - Hatcher thì thầm hỏi, mặc dù anh đã biết câu trở lời thế nào rồi. Nếu Murph Cody còn sống ở Bangkok và đã im hơi lặng tiếng bao nhiêu năm nay thì phải có một lý do. Và nếu bên ngành quân báo không biết lý do thì điều ấy không hay cho Cody.
- Đừng làm bộ khù khờ, - Sloan nói. - Hắn đang làm cái quái gì ở Thái Lan? Ý tôi muốn nói nếu hắn còn sống, tại sao hắn không lộ diện?
Hatcher có thể nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng chẳng có lý do nào tốt cả.
- Có thể anh ấy bị mất trí nhớ. - Cuối cùng anh nói.
- Ừ, và cũng có thể tôi là nữ tài tử Doris Day nữa? - Sloan trả lời.
- Có khả năng như thế. Anh ấy có thể bị mất trí nhớ.
Cũng có khả năng Cody là một cộng tác viên, hay một kẻ phản bội hay một kẻ đào ngũ, hoặc anh ta dính líu vào việc buôn bán ma túy, sát nhân, buôn nô lệ da trắng hay một tội nào đó trong bao nhiêu trọng tội mà Hatcher có thể nghĩ ra.
Sloan rõ ràng cũng nghĩ những điều như thế trong đầu. Hắn nói:
- Tôi chẳng nghĩ ra được cách nào hay để làm sáng tỏ việc này, nếu nó có thật. Khởi đầu có thể nói đến việc đào ngũ. Nếu hắn chưa bị giết thì hắn vẫn còn thuộc về Hải Quân Mỹ, cả linh hồn lẫn thể xác.
- Cái thắc mắc là tại sao anh ấy lại lặn mất ở nơi ấy? - Hatcher nói - Điều tôi muốn nói là nếu anh ấy không bị giết và không ở Hà Nội thì anh ấy ở nơi quái nào?
- Mà ở nơi nào cũng thế thôi, bên Hải Quân tin chắc hắn đã chết trong chiến đấu.
- Có thể đó là cách thoát thân của anh ấy.
- Hay là cái bẫy của hắn.
Hatcher chậm rãi gật đầu:
- Nếu là cái bẫy của anh ấy thì có liên quan gì đến tôi?
- Không một ai biết Thái Lan bằng anh, Hatcher. Anh biết những kẻ tốt và những kẻ xấu, và anh đã làm việc với cả hai phía. Tôi không thể để cho bên quân báo làm việc này vì mọi người ở Lầu Năm Góc sẽ biết chuyện trong vòng một tiếng đồng hồ. Việc này không thể đưa ra công khai. Nếu Cody còn sống và bị dính vào việc nào đó không đàng hoàng, thì cần phải cân nhắc đến tiếng tăm của Ông Già.
- Không đàng hoàng, - Hatcher lầm bầm và cười gằn. Rất khéo, Harry.
- Anh đã rõ, - Sloan tiếp tục. - Chúng tôi cần người biết vùng đất ấy và biết giữ im lặng. Không một ai tôi quen lại giỏi hơn anh về mặt giữ im lặng. Ông bạn xưa ạ! Ngoài ra, anh còn là một điều tra viên đương thời hết chỗ chê, tôi có thể nói như thế.
- Thời của tôi chưa hết cơ à, và đừng gọi tôi là bạn xưa của anh. Thế còn cái quái quỉ chúng ta ấy là ai thế?
- Khoảng nửa tá những người trong ban tham mưu cũ của Buffalo Bill, gã Thái đó tên là Wol Pot, hắn đã đến Tòa Đại sứ ở Bangkok thương lượng việc này. May mắn là tùy viên sứ quán lại là Porter, một trong những sĩ quan thừa hành cũ của Cody.
- Windy Porter ấy à?
- Ừa, anh nhớ hắn chứ?
- Mang máng thôi.
- Hắn phỏng vấn Pot. Ngay tức khắc hắn đánh giá được tình hình, giữ Pot lại và gọi tôi. Tôi đi tìm vài ba người cũ ở thành phố S lại, cùng bàn luận vân đề. Cuối cùng chúng tôi phải đến báo cho Ông Già biết.
- Tại sao? - Hatcher hỏi giọng thì thào.
Sloan nhìn trừng trừng vào mắt anh.
- Bởi vì Buffalo Bill đang hấp hối vì bệnh ung thư, Hatcher ạ. Ông ấy khó lòng sống được hết năm nay.
Điều đó làm Hatcher sững người. Anh nén lòng mường tượng ra Đại Tướng Buffalo Bill Cody đang bị các loại vi trùng nào đó sinh sôi nảy nở rỉa rói nội tạng ông.
- Tất cả chúng ta đều yêu mến Ông Già, đồng ý chứ? - Sloan nói, giọng của hắn khô lại. Hắn ngừng một lát, khó khăn nuốt nước bọt rồi mới tiếp tục. - Ông ấy nhờ chúng tôi giúp đỡ. Nếu con ông ấy còn sống, ông ấy mong được nhìn thấy nó một lần trước khi chết.
- Nếu anh ấy đang kẹt thì sao?
- Vì thế tôi cần anh, Hatcher, - Sloan nói, giọng vẫn còn run - Nếu hắn bị lún sâu trong bùn thì Porter chẳng thể lo được. Hắn là một thằng cớm già hết xài. Vấn đề là Đại Tướng muốn gặp Cody ở đâu đó. - Bất cứ nơi nào. Hawaii, Tokyo, Sydney. Bất cứ nơi nào Cody muốn. Chẳng cần ai phải biết việc ấy xảy ra.
- Một chuyến đi như thế chắc sẽ giết chết Ông Già mất. - Hatcher nói.
- Dù sao thì cái thời trai tráng của ông ấy cũng hết rồi. - Sloan nói với vẻ cam chịu. Có điều là chuyện này phải được thực hiện thật mềm dẻo bởi người nào biết việc, có thể lăn lộn với nó, dù cho nó biến chuyển như thế nào, thuyết phục thằng bé rằng chúng ta chẳng phải đến để bắt tội hắn, chúng ta chỉ muốn mang đến cho Ông Già một niềm an ủi cuối cùng.
- Anh ấy chẳng còn là thằng bé. Năm nay anh ấy 42 tuổi rồi.
- Hãy sang Thái Lan kiếm hắn, nếu hắn ở đó, - Sloan nói như chuyện đương nhiên phải làm. - Hoặc là để cho đầu óc của Ông Già được nghỉ ngơi...
- Thì phải chứng tỏ anh ấy đã chết, - giọng Hatcher chua chát.
- Ừ. Bằng cách này hay cách khác.
Hatcher cười lớn vì câu ấy:
- Hải quân đã tìm kiếm dấu vết của Cody trong 14 năm, - anh nói, - và anh muốn tôi đi Bangkok, thành phố có 5 triệu dân, để moi cho ra anh ấy, dễ thế à!
- Chẳng ai đi tìm Cody cả. Chừng nào mà Hải Quân còn cho là hắn đã chết. Nhưng anh, quỉ thần ơi! Anh bạn thân mến ạ, anh là người giỏi nhất mà tôi đã từng có trước nay.
- Giỏi cứt gì, Harry.
- Anh có tài, Hatcher, - Sloan nói, Chúng tôi sẽ giao Wol Pot cho anh. Chúng tôi sẽ giao Windy cho anh. Anh biết Cody. Anh thông thuộc lãnh thổ. Và anh biết giữ im lặng dù cho có việc gì xảy ra. Anh đã chứng tỏ điều đó ở Madrango. Tất cả những gì tôi muốn anh làm là đi sang đó, kiếm Cody và bố trí cuộc gặp mặt. Hoặc báo cho tôi biết hắn đã chết. Quỉ thần ơi, anh còn có cả tay Flitcraft để dùng nữa.
- Flitcraft vẫn còn trong danh sách hả?
- Hắn là nhân viên số 1 của tôi.
Hatcher tự rót cho mình một ly rượu vang khác và mân mê tập hồ sơ một lúc lâu. Cuối cùng anh nói:
- Anh biết tôi không thể trở lại đó.
- Nào, nào, đó là... cái gì? Chuyện cách đây đã tám, mười năm ấy à?
- Năm chục năm cũng chả quan trọng gì.
- Anh nhận một nhiệm vụ, tôi hỗ trợ cho anh tất cả những gì anh cần. Tôi cũng còn một số tay đấm cừ ở bên đó.
- Trao đổi cái gì với gã Thái này, tên hắn là gì nhỉ?
- Wol Pot. Này nhé, tôi chả cần biết anh làm gì với cái gã mật báo nhỏ bé ấy. Nếu hắn làm phiền anh, hãy bẻ cẳng hắn, treo cổ hắn lên giá, rút móng tay hắn ra. Tôi đếch cần.
- Vẫn là Harry ngày xưa!
- Đó là chuyện do chính mồm Wol Pot nói ra. Hãy bắt hắn phải chứng minh.
- Đó không phải là điều tôi muốn nói. Hắn đã lấy được hộ chiếu chưa?
- Nếu hắn chịu nói, tôi nghĩ tôi có thể giải thích được đôi điều cho hắn.
- Phải thẳng thắn hơn thế nữa. Nếu hắn tìm ra Cody, tôi phải biết tôi có thể cho hắn cái gì.
- Nếu hắn tìm ra Cody, chúng tôi sẽ bảo vệ và đưa hắn ra khỏi Thái Lan.
- Anh chắc chắn chứ?
- Tại sao anh quan tâm thế?
- Nếu tôi đã hứa điều gì, tôi phải giữ lời.
- Được. Thế thì anh sẽ thực hiện vụ này chứ?
Hatcher nhìn hắn trong nhiều giây. Anh đặt khẩu 357 lên bàn.
- Giá tiền sẽ là 236.600 dollar.
- Cái gì?
- Hai trăm dollar một ngày cho mỗi ngày tôi đã nằm trong cái hang chuột đó.
- Nói thật đi, ông bạn!
- Thật như đếm, Harry.
- Tôi đào đâu ra đống tiền đó?
- Hê! Hãy nhớ đây là Hatcher nhé. Anh có những trương mục từng vùng riêng trên khắp thế giới. Panama, Thụy Sĩ, quần đảo Bahamas. Và có thể anh còn để dành cho nhiều nơi khác nữa. Chua đấy!
- Anh là người giầu có, Hatcher.
- Đây là tiền bồi thường thiệt hại để trừng phạt. Cái giá của nó là 236.600 dollar. Không mà cả. Chấp nhận hoặc bỏ.
Sloan cố hết sức nở một nụ cười. Đôi mắt hắn lại lấp lánh:
- Phải nhiều hơn nữa, đúng không? Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh, bạn ạ. Anh đánh mất sự nhạy bén. Anh đánh mất sự bình tĩnh ngày xưa rồi. Cuộc sống quá dễ dàng. Quỉ thần ơi, khi anh đã cắn câu, anh cứ cắn mãi.
Những gì Sloan nói có một phần đúng. Nhưng không phải cái cảm giác hối hả làm người ta dễ thay đổi có thể cuốn hút Hatcher trở lại cuộc sống cũ, trở lại những nơi mà anh đã thề là không bao giờ quay lại nữa, trở lại với những người mà anh không bao giờ nghĩ là anh sẽ gặp lại; rồi lại làm việc cho Sloan, người mà có lần anh đã nghĩ là phải giết đi. Nhưng chính vì Cody, người đã từng đối xử với anh còn hơn là một người bạn, Sloan chưa bao giờ làm được như thế, còn Cody luôn luôn chân thật với anh.
- Tôi chấp nhận chuyến đi vì Murph Cody và Ông Già, thế thôi. Chẳng có quan hệ gì giữa anh và tôi cả. Nếu Cody ở đó, tôi sẽ tìm ra. Nếu không, tôi sẽ báo cho anh biết. Và nếu anh còn trở lại đây lần nữa, tôi sẽ vứt anh cho cá ăn.
Sloan nghiêng người lại gần anh hơn, hàm răng giả bóng loáng, đôi mắt xám lấp lánh.
- Anh hiểu đấy, tôi nghĩ rằng anh đứng đắn. - Hắn nói.
Hatcher mỉm cười đáp lại không một nét vui.
- Cứ nghĩ thế đi. Mạng sống của anh có lẽ tùy thuộc vào đây.
Chú thích:
(1) Môn thể thao cưỡi ngựa chơi bóng bằng gậy.