← Quay lại trang sách

12. CHUẨN BỊ

Vào lúc nhá nhem tối, nghe Hatcher gọi điện, Ginia trở lại tàu mang theo một giỏ đan dùng đi cắm trại. Nàng mở giỏ lấy các thứ ra trong khi Hatcher đưa thuyền qua kênh đào ra biển khơi chạy dọc theo bờ.

- Rau cải tươi trộn dầu dấm của tiệm Birdie, súp nghêu làm ở nhà, tôm ướp lạnh và cua nhồi của tiệm Crab Trap. Anh muốn ăn sớm hay muộn?

- Ngay bây giờ. Anh đang đói lả.

- Thế còn ông bạn ở quân đội của anh thì sao?

Anh nghiêng người sang và hôn lên cổ nàng.

- Đi rồi, - Hatcher lẩm bẩm và câu chuyện này được bỏ qua. Nàng hiểu tốt hơn không nên hỏi “Đi đâu?”. Nếu anh muốn cho nàng biết, anh sẽ kể. Rõ ràng là anh không muốn. Nàng hài lòng thấy khách lạ đã đi và Hatcher là của nàng buổi tối nay.

Nàng xuống dưới khoang, chọn một chai rượu nho đỏ trong tủ rượu, mở cho xả bớt hơi. Nàng hâm nóng thức ăn trong lò và đặt bàn. Rồi nàng mở radio vặn nho nhỏ.

- Hê, - nàng gọi vọng lên,- anh để máy điều khiển tự động và xuống ăn chứ? - Xong rồi, - tiếng anh trả lời. Nàng nghe thấy máy tắt, tiếng neo rơi xuống nước, rồi một lát sau anh xuất hiện ở phòng khách.

- Anh quyết định thả neo một lát. Chúng ta đang ở ngoài khơi đảo Sapelo. - Anh nói và thò tay vào đĩa rau trộn dầu dấm nếm thử.

- Hãy lưu ý đến kiểu cách của anh kìa, - nàng càu nhàu.

- Ngon quá! - Anh nói và rót cho mỗi người một ly vang đỏ. Họ cụng ly chúc mừng trong im lặng. Anh chồm người tới, hôn nàng thật nhẹ, nếm các vị thơm nồng của rượu nho trên môi nàng.

- Cám ơn, - nàng thì thầm, rồi để tán chuyện, nàng hỏi: - Anh quen Jimmy Cirillo bao lâu rồi?

- Lâu lắm rồi.

- Anh gặp chú ấy ở đâu?

- Trong một ngõ hẻm ở Boston.

- Ngõ hẻm à?

- Ừa. Anh đang cạy cửa một cửa hiệu, còn chú ấy là cớm.

- Anh đang đùa em đấy à?

- Không hề. - Hatcher ngả ra sau và nhận thấy anh sắp nói ra vài bí mật về gia đình. Anh cảm thấy thoải mái khi nói ra điều ấy.

- Ông già anh là một kiến trúc sư không giỏi lắm. Ông đã tự bắn vào đầu trong phòng tắm của Câu lạc bộ nam giới ở Boston vào một buổi trưa. Lúc ấy anh 10 tuổi. Ba năm sau mẹ anh bỏ theo một người, ừm,... quỉ thần ơi, anh cũng không quen, không hề thấy người đàn ông ấy. Dù sao, anh đã rơi vào chỗ bế tắc. Lúc đó anh mới 15 tuổi. Anh là một trong những tay trộm đêm lành nghề nhất ở Boston.

- Tại sao, Hatcher yêu quý, em không hiểu nổi, - nàng sửng sốt nói.

- Đó chỉ là vì sự sinh tồn, - Hatcher mỉm cười.

- Thế Jimmy đã làm gì khi bắt được anh? - Ginia tìm hiểu.

- Chú ấy tháo quân hàm và dây đeo súng ra cho khỏi phạm luật, cẩn thận đặt xuống lề đường và đét vào mông anh đến rướm máu.

Ginia bật dậy, nàng bịt tay vào miệng cười sặc sụa.

- Và cũng chưa hết. Chú ấy tìm cho anh một việc làm, thực ra chú ấy đã tìm cho anh ba việc, và cả ba lần anh đều bỏ ngang. Vì thế một đêm chú ấy túm được anh, lại đẩy anh vào cái ngõ ấy, tháo quân hàm và dây nịt súng rồi lại đét vào đít anh nữa. Rồi chú ấy bảo “Tao sẽ cứ tiếp tục quất vào đít mày cho đến khi nào mày chịu giữ một công việc và thôi chọc tao phải đánh”. Và đấy là khởi đầu của một tình bạn tuyệt đẹp.

- Chú ấy đã tạo ra anh ngày hôm nay, - nàng nói với vẻ tự hào pha chút giễu cợt.

- Ừ, - Hatcher nói và trân trọng thêm, - nhưng cái gã ở trên bến tàu cũng có nhúng tay vào nữa.

- Hắn bắt anh làm gì?

- Trở thành Đô đốc Hải quân.

- Hả?

- Đó là một chuyện khác.

Họ ăn nốt bữa chiều trong im lặng. Hatcher không có tính vừa ăn vừa nói, nhưng nàng cảm thấy như có điều gì đang đe dọa. Nàng biết trước là anh sẽ ra đi dù anh chưa nói ra điều ấy.

- Anh phải đi một thời gian.

- Ừ... hứ.... nhưng một thời gian có nghĩa là thế nào, Hatcher? Một tuần, một tháng, mười năm? - Nàng hỏi một cách vô tư.

Anh mỉm cười chồm tới và dịu dàng đặt lòng bàn tay lên má nàng, trả lời:

- Lâu hơn một tuần, hy vọng ít hơn một tháng.

- Em có thể làm gì cho anh không?

- Gọi điện thoại cho John Rogers ở ngân hàng báo anh phải đi gấp. Anh đã chuẩn bị một giấy ủy quyền cho em để em có thể điều hành thị trường chứng khoán và các tài khoản của anh. Nếu vì bất cứ lý do gì anh cần tiền, hãy chuyển tài khoản ở ngân hàng vào trương mục rút tiền của anh.

- Anh tin em đến thế cơ à? - Nàng ngạc nhiên hỏi.

Anh mỉm cười với nàng đáp:

- Tin tuyệt đối.

- Khi nào anh đi?

- Sáng mai.

Nàng cười với anh, nhưng nàng đã bất đầu cảm thấy nhớ nhung khi anh vắng mặt.

- Thế thì đừng lãng phí thời giờ, - nàng nói. - Anh có thể ngủ trên máy bay.

Anh cầm tay nàng lúc nàng đứng lên và kéo nàng sát vào anh.

Anh cởi hàng nút chiếc áo trắng nàng mặc, phanh áo ra, hai tay vuốt quanh sườn nàng và kéo nàng lại gần hôn lên cái bụng rắn chắc của nàng. Rồi mở dây lưng, kéo khóa quần xuống, cởi chiếc quần jeans của nàng ra. Anh ghì chặt nàng hơn, hai bàn tay lướt xuống mông, nâng nhẹ nàng lên, cho hai ngón tay cái trượt qua mép chiếc si líp và bắt đầu xoa nhẹ nàng bằng cả hai ngón cái, cảm thấy người nàng căng lên. Anh bắt đầu gặm nhấm thật nhẹ trong khi hơi thở nóng hổi của anh mơn trớn nàng. Anh nhấm nháp nàng, cảm thấy hai bàn tay nàng ghì đầu anh vào mạnh hơn. Nàng nhón chân lên, ngửa đầu ra sau, ngồi lên mép bàn và gác một chân lên vai anh. Hơi thở nàng dồn dập hơn, các bắp thịt căng cứng, nàng bắt đầu lắc cho mông quay tròn. Nàng có cái thói quen gợi tình tuyệt vời này làm cho Hatcher điên cuồng lên. Lúc nàng sắp đạt đến cơn sướng ngất người, nàng bắt đầu đếm nho nhỏ, gần như nhỏ hơn hơi thở, hổn hển giữa các lần đếm: một... hai... ba... bốn... ư hư...,ư hư... ôi… năm...sáu, bảy... ư hư,..ư hư... tám, chín, mư...ời... chúa ơi, ôi!

Lưng nàng cong lên và nàng dán chặt người vào miệng anh, căng cứng người trong mươi, mười hai giây, rồi vẫn thở hổn hển nàng thư dãn người, chúi tới trước, hai tay ôm lấy đầu anh, kéo anh đứng lên, tìm môi anh, bắt được nó và bắt đầu hôn anh ngấu nghiến.

Anh bế nàng lên và đem nàng vào chiếc giường cỡ lớn ở trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường vừa cởi quần áo vừa hôn nàng. Rồi anh trườn lên giường bên cạnh nàng, kéo nàng sát vào anh. Nàng gác một chân lên hông anh và kéo anh sát lại.

“Chúa ơi!” anh thì thầm khi nàng bao lấy anh, thắt các cơ bắp lại, hút anh vào sâu hơn, sâu hơn, sâu hơn nữa.

Vẫn còn mệt đứt hơi, nàng thì thầm “Một tháng hở?” và anh trả lời cũng mệt đứt hơi “có thể chỉ... đôi ba tuần...”.

Nàng nằm nghiêng một bên, thiu thiu ngủ. Hatcher nhẹ nhàng tụt xuống giường kéo mền lên đắp cho nàng và bắt đầu chuẩn bị hành lý. Đã có một thời cái túi xách hiệu Gurkha của Hatcher luôn luôn được chuẩn bị sẵn để ra đi bất cứ lúc nào - hai bộ đồ lớn, một áo khoác và quần dài, nửa tá áo sơ mi, đôi cà vạt, thêm một đôi giày và quần áo lót cùng bộ đồ cạo râu. Những thứ cơ bản. Không có gì thừa. Và anh nhanh chóng trở lại thói quen chuẩn bị cho chuyến đi.

Trong khi Ginia đang ngủ, anh đẩy một tấm ván trên vách ngăn ở đầu giường, mở một cái tủ khóa an toàn xây trong vách và lấy ra một hộp sắt nhỏ. Anh mang nó ra cabin chính và kiểm tra lại bên trong. Anh lấy ra một phiếu tiền gởi ngân hàng 50.000 dollar, một chi phiếu du khách 20.000 dollar và 10.000 dollar tiền mặt. Anh không bao giờ dùng thẻ tín dụng vì dễ để lộ dấu vết. Anh cũng lấy ra hai hộ chiếu, một hộ chiếu Mỹ còn hiệu lực, tấm kia là hộ chiếu Pháp giả. Cả hai tấm đều ghi anh là nhà báo và phóng viên truyền hình tự do. Xong, anh trả chiếc hộp về chỗ cất giấu.

Khi quay trở lại phòng chính, anh lấy một chiếc cặp bằng nhôm hiệu Halliburton từ trong tủ chứa đồ mang vào. Rồi mọp người xuống, anh bò qua một khung cửa nhỏ dưới gầm chiếc thang dẫn lên phòng lái để chui vào một khoang hẹp dưới sàn tàu phía sau. Một cái hộp không thấm nước được thiết kế trong vỏ tàu. Khi Hatcher mở ra thì một ngọn đèn tự động bật sáng. Bên trong là một ô nhỏ đựng súng đạn: 2 khẩu súng ngắn 357, một khẩu súng ngắn H&K 9 ly, một khẩu M-16, một khẩu tiểu liên Uzi 9 ly. Có rất nhiều băng nạp đạn sẵn cho mỗi thứ vũ khí. Ngoài ra còn có 4 cuộn dây khoảng 3 thước mỗi cuộn. Những cuộn dây này thực ra là chất dẻo C-4. Một vũ khí được gói trong cái túi Hefty màu xanh lá cây. Hatcher lấy cái túi đó, 2 cuộn C-4, đóng cửa và khóa khoang lại, rồi quay về ca-bin chính.

Anh trải một tấm khăn lên bàn ăn, lấy thứ vũ khí để trong túi ra đặt lên tấm khăn. Đó là một khẩu Aug, súng trường tự động dài khoảng 4 tấc, ống ngắm có khả năng cho nhận ra mục tiêu ngay tức thời, phần ổ đạn và hệ thống cò súng bằng nhựa cứng loại đặc biệt không bị han rỉ. Khẩu súng hoàn toàn không thấm nước. Tất cả các loại vũ khí khác mà Hatcher quen thuộc, từ khẩu M-16, Uzi đến Mac-10 đều dễ bị hơi ẩm lọt vào nòng súng và sẽ nổ tung nếu nước lọt vào. Nhưng khẩu Aug thì không. Nó thật sự có thể bắn ngay khi vừa nhấc từ dưới nước lên.

Ký ức của anh lại bắt đầu khuấy lên, một thứ đau đớn đã quen từ lúc ở nhà tù Los Boxes. Anh gọi nó là sự đau đớn bởi vì anh đã sớm học được ở Sloan rằng ký ức chỉ có giá trị cho một việc duy nhất: tham khảo. Nhưng bây giờ, nhìn chăm chăm vào khẩu Aug, anh nhớ lại lần đầu tiên anh sử dụng súng.

Sloan đã điều một phi cơ bay ngược dòng sông đến điểm hẹn Boston, một điểm neo trên sông Chu gần một làng nhỏ. Chiếc trực thăng bốc Hatcher và đưa anh trở lại một căn cứ tiền phương trong vùng châu thổ sông Mekong. Sloan đang đợi anh với chai rượu mạnh mà hắn vớ được cho đêm nay.

- Tôi gặp một vấn đề, - Sloan nói qua ly rượu gin. - Có một thằng cha người miền Nam làm việc cho chúng tôi tên là Di Tran. Hắn là một tay tình báo tốt. Vợ hắn, mẹ hắn và hai đứa con nhỏ đều đã chết trong chiến tranh vì thế hắn có điều kiện làm việc nhiều. Hắn là đường dây mật của chúng tôi từ 6, 7 tháng nay. Tin tức rất đáng tin cậy.

Sloan ngừng một lát, úp hai tay lên bàn, nói:

- Hắn đã biết có sự trục trặc, nhưng hình như hắn làm ra vẻ không biết đến sự trục trặc đó, - Sloan xòe các ngón tay ra, ngắm các ngón tay trong nhiều giây rồi tiếp tục, - khoảng một tuần trước hắn tiếp xúc với Swing Man (Người Đu) và xin một điểm hẹn. Chúng tôi đã gặp hắn và hắn trao cho chúng tôi cuộn băng này.

Sloan đút cuộn băng vào máy và bấm nút phát. Một giọng đàn ông cao và nhỏ đượm vẻ sợ hãi “Hôm qua tôi vừa nhận được tin một người Mỹ bán tin tức cho tàu nghiên cứu vũ trụ. Hắn đã đưa tên của ba điệp viên người Việt hoạt động ở miền Bắc cho Shadow Brigade (Lữ Đoàn Bóng Tối). Một trong số đó là tên tôi. Tôi sợ rằng chỉ trong thời gian ngắn họ sẽ khám phá ra tên thật của tôi. Tôi phải báo cho hai bạn tôi biết mối đe dọa đối với họ trước khi tôi chạy trốn. Xin sắp xếp buổi gặp mặt cho chúng tôi ở điểm hẹn Boston sau hai ngày nữa. Thứ tư. Lúc mặt trời lặn. Nếu quá hai tiếng đồng hồ không thấy tôi, các ông có thể coi là chúng tôi đã bị bắt. Người Mỹ này đã trả 10.000 dollar cho mỗi cái tên. Hắn hứa sẽ bán thêm cho họ nữa. Tên hắn là Norgling. Tôi ngưng, các bạn”.

Hatcher vụt ngẩng lên khi nghe đến cái tên Norgling.

- Anh có biết tên Norgling này là ai không?

Sloan gật đầu:

- Hắn đang nói về Chick Norgling! Hắn cũng ở trong đội như anh. Làm nhiệm vụ đưa người qua lại.

- Vì thế hắn biết tin đó?

- Và cả các mật mã, bản đồ, các bản tin tổng quát và tin tức cơ bản về đội, - Sloan nói - Bây giờ thì anh hiểu tại sao chúng tôi bảo vệ bí mật của từng cá nhân trong tổ chức này. Norgling cũng chỉ giống như những người còn lại trong các anh, hắn chỉ biết những người liên lạc trực tiếp với hắn.

- Có nghĩa là anh... - Hatcher nói.

Sloan từ tốn gật đầu. Hatcher nói tiếp.

-... Phải loại hắn trước khi hắn bán thêm bất cứ tin tức gì cho họ.

- Tôi không thể cho bắt hắn mà chỉ dựa vào cái đó, - Sloan nói, hất đầu về phía máy cassette. - Phải để hắn bào chữa chống lại tiếng nói trên băng. Không có chứng cứ hậu thuẫn, ông Chánh án Tòa án Quân sự sẽ cười vào mũi tôi.

- Thế còn gã Di Tran?

- Chúng tôi đã cho một trực thăng vào đón nhưng không thấy hắn xuất hiện ở điểm hẹn. Chúng tôi phải cho là hắn đã chết.

- Thế thì thằng Norgling sẽ làm bể hết toàn bộ chương trình của anh.

Sloan nhìn xuống hai bàn tay vài giây nữa, gục gặc đầu rồi nhìn lên Hatcher.

- Chúng ta sẽ tính đến hắn. Tôi sẽ bố trí để hắn gặp anh ở một nơi nào đó. Hãy bảo hắn là có một công tác cần đến hai người. Khi hắn lộ diện, hạ hắn ngay. Có thể ở phía thượng nguồn.

- Không. Có quá nhiều tai mắt trên sông. Chúng ta sẽ thực hiện ngay tại Sài Gòn. Khách sạn Công Chúa. Tôi hạ nó, anh chôn nó.

- Khá công bằng.

Bảy giờ tối ở lầu 4, khách sạn Công Chúa. Nếu Norgling nhạy bén, nếu hắn nghi ngờ điều gì, hắn sẽ đến sớm để Hatcher bị bất ngờ. Hatcher quá rành cái trò ấy.

Quả nhiên Norgling đã đến từ 7 giờ kém 15. Thấy cửa phòng Hatcher mở hé, hắn nới lỏng áo choàng, thọc tay vào nách nắm báng súng, rồi thận trọng bước vào.

Phòng ngủ không người. Hắn nghe tiếng nhạc vọng ra từ phòng tắm.

- Xin chào! - Hắn nói to.

- Ở trong này - hắn nghe thấy tiếng Hatcher trả lời. - Đóng giùm cửa lại nhé.

Norling đóng cửa lại và từ từ tiến lại gần phòng tắm. Hatcher đang ở trong bồn tắm, đầu dựa lên thành bồn, trầm mình trong bọt xà phòng. Có một chai rượu vang đỏ trên sàn bên cạnh bồn tắm và ly rượu còn một nửa. Còn một cái ly khác trên bệ rửa mặt.

Hatcher nhìn lên và mỉm cười.

- Norgling?

- Phải.

- Xin lỗi, tôi không đứng dậy được. Hãy cầm ly và kéo ghế lại.

Anh có thể nhìn thấy mặt Norgling dịu xuống. Các bắp thịt ở miệng dãn ra, nụ cười đến dễ dàng, toàn thân hắn thư thái hẳn.

Một thằng thật tài tử, Hatcher nghĩ.

Trong lúc Norgling đang rót rượu vang, Hatcher nói:

- Cái thằng quỉ nào đã bán ba người bạn lấy 30.000 dollar hử?

Norgling phản ứng tức khắc. Hắn buông rơi chai và ly rồi thọc tay móc súng. Nhưng Hatcher đã vung tay phải ra khỏi bồn tắm. Khẩu Aug nằm trong tay anh khạc đạn, khi vừa ra khỏi nước, bọt xà phòng bắn tung tóe ra khỏi nòng súng trong lúc các đầu đạn vạch một đường từ bụng Norgling lên đến ngực rồi xoáy một vòng nhỏ. Chín phát đạn trong vòng chưa đến một giây - chín phát trúng, bốn phát ngay tim. Thân Norgling ngã dập vào bức tường lát, không khí xì “phào phào” ra khỏi phổi hắn. Hai chân hắn khuỵu xuống. Hắn gục thẳng xuống trong tư thế ngồi xổm trên cái chai vỡ nát và ngã sang một bên.

Hatcher nhảy ra khỏi bồn tắm trước khi Norgling ngã hẳn xuống. Anh mở tủ đựng khăn, lôi ra cái bao đựng xác màu xanh lá cây mà anh đã dấu trước đó, nắm lấy tóc Norgling, nâng xác hắn lên trong tư thế ngồi và trùm cái bao lên đầu hắn. Rồi anh để hắn ngã ngửa ra kéo cái bao trùm xuống hết và kéo khóa lại. Anh lăn xác hắn vào góc phòng tắm, mặc quần vào, quét sạch cái ly bể và lau khô rượu vang bằng chiếc khăn bông rồi đem giặt trong bồn tắm. Xong anh đến máy điện thoại, quay số.

Khi nghe giọng trả lời ở đầu kia, Hatcher nói “Đến mang hắn đi!” rồi gác máy.

Đấy là một trong số ít lần Hatcher biết ai là nạn nhân của anh và tại sao anh hành quyết hắn. Thông thường thì chỉ là sự vâng lời mù quáng. “Hãy làm đi”, Sloan nói và Hatcher hành động. Chẳng phải chỉ làm, mà còn chấp nhận nó, tin tưởng vào nó. Nhưng bây giờ khi nhìn lại, Hatcher nhận thức được anh có thể đã bị lợi dụng. Có thể Norgling là một kẻ cứng đầu và họ muốn khử hắn đi, họ cũng có thể tạo ra cuộn băng giả và v.v....

Cũng có lẽ đó là 126 đang thì thầm bên tai anh, khơi dậy những ý nghĩ mà Hatcher không bao giờ khơi động, không bao giờ còn muốn khơi dậy nữa.

Anh quay ổ khóa số chiếc cặp Halliburton và mở ra, một miếng xốp dầy cắt vừa khít đặt trong lòng chiếc cặp. Trong đó có một máy quay video 12 ly, hai hộp pin, hai ống kính quay xa 400 ly và 200 ly, một giá đặt trên vai để gắn máy quay, 4 cuộn băng trắng hiệu VHS và nhiều dây nối được cuộn lại cẩn thận và cột bằng dây nhựa dẻo.

Tất cả đều là để ngụy trang.

Hatcher lau chùi khẩu súng thật kỹ, rồi nhanh chóng tháo ra làm ba mảnh. Anh nhét nòng súng vào trong bản lề hình ống của chiếc cặp được thiết kế đặc biệt và vặn một cái nắp nhỏ che đầu bản lề. Anh mở nắp máy quay video giả, đặt vào đấy bộ cò súng và đóng lại. Rồi anh tháo mặt kính của ống kính 400 ly ra, nhét khẩu súng vào đấy. Hai băng đạn bằng nhựa, mỗi cái chứa 30 viên, được nhét vào hai hộp pin rỗng ở máy quay vidéo giả. Anh cũng có một nòng súng ngắn, dài khoảng một tấc, dùng để biến khẩu tiểu liên thành súng lục. Anh dấu nòng súng ngắn vào ống kính 200 ly. Tất cả thiết bị đặt vừa vặn vào cặp, nặng không đến 10 ki lô.

Chiếc cặp cũng có một cái túi ẩn không thấm nước nằm dài theo túi thật, được dán bằng keo vào phía trong của nắp. Anh lột nó ra, để vào đấy tiền, giấy tờ và hộ chiếu giả. Hatcher dán túi ẩn lại và vứt vào trong túi thật nhiều cặp hồ sơ, rồi đóng cặp lại, xoay núm ổ khóa 5 số.

Tháo ra làm ba phần và được giấu vào những chỗ kín trong cặp, khẩu Aug không sợ bất cứ loại máy rà soát nào phát hiện. Khi ráp lại, nó là một trong những thứ vũ khí giết người thuật lợi nhất trên đời, một khẩu súng giết người không giật và hãm thanh. Tiếng nổ to nhất cũng chỉ bằng tiếng cò súng nổ. Nó bắn chính xác trong vòng 450 mét. Đó là vũ khí duy nhất Hatcher mang theo. Đạn dược có thể tìm ở bất cứ nơi nào trên thế giới, chẳng trở ngại gì.

Anh trở vào phòng ngủ, nhanh chóng xếp đồ vào túi hiệu Gurkha, kéo khoá lại và mang ra phòng khách, rồi anh trở lại phòng ngủ.

Ginia vẫn còn ngủ. Anh đăm đăm nhìn nàng.

Quá khứ lại đè nặng lên anh. Cái mà người Tàu gọi là “Song tự tri” cửa sổ nhìn vào mình, đã được mở ra. Những hồn ma nào đang đợi ở bên đó để dày vò tâm trí anh? Hatcher đã tưởng Hong Kong và Bangkok chỉ còn là chuyện dĩ vãng. Nào vùng thượng nguồn sông và hang ổ của băng Ts’e K’am Men Ti. Nào băng Bạch Thủ và băng Chiu Chao. Tollie Fong, Sam-Sam và White Powder Mama (Bà Trùm Bạch phiến). Bà Lau Mập, rồi Cohen.

Bangkok.

Và Daphne.

Những cái tên anh đã cố quên mà không được.

Anh cố xua chúng đi, nhưng chúng đều là quá khứ của anh, là nội dung cuộc đời anh.

Sloan đã trở lại như quỉ dữ bò ra khỏi địa ngục, đưa một ngón tay dài, xương xẩu về phía anh, ngoắc anh trở lại những nơi âm u mà cả 126 cũng chưa nói đến, những nơi được gieo rắc hận thù và chết chóc. Việc trở lại đó thực sự chẳng gắn bó gì nhiều với Sloan, hoặc với những cái tên mà hắn moi lên. - Buffalo Bill và Murph Cody. Đã đến lúc phải trở lại, đã đến lúc phải làm cho xong những chương dang dở của đời anh. Đã tới lúc phải thanh toán hóa đơn.

Anh ngồi xuống giường và bắt đầu xoa lưng cho Ginia. Nàng thức giấc và xoay người nằm sấp. Anh lấy một ít dầu nhờn và bắt đầu xoa bóp cho nàng. Trong một thoáng anh đã nghĩ rằng anh sắp phải xa nàng. Ý nghĩ ấy làm anh khó chịu vì xa xôi là phải nhớ nhung. Hatcher chưa bao giờ nhớ nhung ai trong cuộc đời anh. Nó không hợp với nghề anh. Nó có thề làm cho lơ đãng, và điều ấy có thể nguy hiểm, nó làm rít lên những tiếng động nhẹ xa xưa, đẩy anh ra khỏi bóng tối rơi vào vùng sáng ánh mặt trời, nơi mà anh biết không phải là chỗ của anh.

Một lần Sloan đã nói:

- Những sự gắn bó có thể gây ra tai họa, chúng làm cho anh lầm địa điểm và sai giờ.

Buồn cười là, biết bao lần ý kiến của 126 và Sloan đã trái ngược nhau. Điều mà ông bạn 126 thường hay nói là gì nhỉ? Một người đã quên không còn biết khóc nữa thì đã chết ở trong lòng.

Anh xua đuổi ý nghĩ, xoa bóp vai nàng, xoa lên đến cổ, rồi xoa dọc theo hai cánh tay ra đến đầu ngón tay và kéo từng cánh tay cho thẳng ra, anh bôi kem lên, rồi xoa hai bên sườn xuống tận hông. Nàng rên rất nhỏ và hơi dạng chân ra. Anh đặt một chân vào giữa hai chân nàng, kéo nàng xuống sát chân mình và cúi xuống, bắt đầu xoa bóp lại cổ nàng. Nàng thì thầm:

- Anh chóng về nhé!