13. CIRILLO
Hatcher đợi ở bãi đậu xe của hồ bơi thuyền, lắng nghe các con chim đêm ríu rít âu yếm nhau trong bóng tối, giọng hót của chúng vang trên đầm lầy phẳng rộng. Đã quá nửa đêm và con đường đắp dẫn vào đất liền như vắng vẻ. Cách mười cây số về phía bên kia đầm lầy, những ngọn đèn của khu Brunswick nhấp nháy như đom đóm. Anh còn một nhiệm vụ phải làm xong trước, khi lên đường. Anh đã từ biệt Ginia và bây giờ anh đang chờ đợi trong bóng tối, chiếc cặp đặt cạnh chân.
Một cặp đèn pha xuất hiện ở xa phía dưới con đường đắp và từ từ lớn dần khi chiếc xe đến gần bến cảng. Nó quẹo ra khỏi mặt đường nhựa hẹp hai chiều nối liền hòn đảo với giải đất liền. Chiếc xe cảnh sát màu nâu chỗ đậm chỗ nhạt nghiến bánh xào xạo trên lối xe ra vào và dừng lại cạnh Hatcher. Cánh cửa bật mở.
Hatcher chăm chú nhìn viên sĩ quan cảnh sát vạm vỡ mặc đồng phục màu nâu, cấp hàm trung úy màu vàng lấp lánh trên cổ áo sơ mi, ủi hồ cứng. Jim Cirillo là một người lực lưỡng, da rám nắng, mái tóc đen đã ngả màu tiêu muối vì thời gian và ánh nắng. Đôi tay khỏe mạnh đặt hờ trên tay lái.
- Cậu lại muốn ăn đòn vì lẩn quẩn rình mò đấy à? - Giọng sâu lắng của ông kéo dài.
- Ừa, - Hatcher cười nhăn nhở trả lời.
Anh leo lên ngồi cạnh viên cớm. Cirillo cài số và lái ra khỏi bãi, quay trở lại qua chiếc cầu cất lên đảo. Những cây sồi cao lớn với những đám phong lan bám lơ lửng trên không như cái nhũ đá xám xịt che thành vòm trên các đường hẹp. Đây là giờ của Cirillo. Ông là người hoạt động về đêm, ban ngày thích ngủ và đi câu cá. Xe lặng lẽ chạy trong vài phút. Cuối cùng Hatcher nói giọng ồm ồm:
- Sloan đã tìm tôi.
- Thế thì sao? Cậu chả nợ nần gì hắn, - Cirillo nhún vai trả lời.
- Đúng.
- Nếu có thì chính hắn nợ cậu.
- Ừa.
Hatcher thầm nghĩ, mình nợ chú Jimmy rất nhiều. Cirillo là người cha thứ hai, người thầy, người bạn tin cậy đã từng sắp xếp cho mình được vào Học viện Annapolis.
Một con nai đực nhỏ chỉ hơi lớn hơn con chó giống Đan Mạch phóng vụt qua đường trước mặt họ và biến vào rừng cây. Hatcher nói:
- Sloan nhờ tôi làm cho hắn một vụ.
- Không bịp chứ? - Cirillo khịt mũi, cho xe chạy chậm lại và rọi đèn pha vào cửa sổ một cái chòi nhỏ bán mồi câu. Hài lòng vì chỗ ấy vẫn yên ổn, Cirillo tiếp tục lái đi.
- Tôi sẽ phải làm vụ đó, - Hatcher nói bằng cái giọng mất tiếng lạ lùng của anh.
Cirillo lái xe chạy một lát rồi nói:
- Được.
- Một bạn đồng học của tôi ở Học viện Annapolis được cho là đã bị chết ở Việt Nam năm 1973. Nhưng hình như người ta thấy anh ta còn sống ở Bangkok. Thật là một hoàn cảnh xúc động.
- Và cậu là người duy nhất có thể tìm ra anh ta?
- Tôi là người duy nhất biết anh ấy và tôi được Sloan tin tưởng.
- Cậu có tin hắn không?
- Không bao giờ nữa.
- Cậu tin câu chuyện này à?
- Đủ để khám phá ra.
- Có rất nhiều ma quỉ ở bên đó đang chờ được moi lên. - Cirillo nhỏ nhẹ nói.
- Đúng thế.
- Đó chỉ là một phần câu chuyện phải không, Hatcher thân yêu?
Họ yên lặng cho xe chạy. Hatcher suy nghĩ về câu hỏi và nói:
- Đó chỉ là một phần. Phần nữa là tôi đã mất liên lạc quá lâu.
- Nguy hiểm là ở chỗ còn một người đàn bà thật quyến rũ đang chờ ở đây.
- Ừa. Vả lại chú là người đã giới thiệu tôi cho nàng.
Lái xe xuyên qua dưới các đám phong lan treo lơ lửng trên đầu, Cirillo nhớ lại cái hôm ở trên núi.
- Hôm ấy cậu khá thật, - ông nói. - Nói thực, tôi không bao giờ nghĩ cậu qua được. Đó là cái ngày tôi quả quyết là cậu có thể trở nên một nhân vật lỗi lạc nào đó.
Hatcher đã học được ở Cirillo ý thức về nghĩa vụ và bổn phận, nguyên tắc về danh dự, nhưng một nguyên tắc dễ bị khai thác bởi một kẻ như Sloan. Cái mỉa mai là Cirillo về Đội chống trộm cắp của Boston gần đúng vào thời gian mà Sloan kết nạp Hatcher. Giống như những con thiêu thân, cả hai bị cuốn vào trong mạng lưới của sự hung bạo đã định hướng cho cuộc đời họ trong những năm sau này. Bây giờ cả hai đều đến hòn đảo này để thoát khỏi những công việc ấy.
Hatcher phá tan sự im lặng mơ màng của cả hai:
- Tôi cần phải kiểm tra lại khẩu Aug để chắc rằng nó thuộc loại A-1.
- Cậu cần một khẩu Aug để đi tìm một gã ở Bangkok à? - Cirillo nói, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
- Tôi có rất nhiều kẻ thù trên đường từ đây đến Bangkok.
- Vậy hãy dàn hòa với họ đi.
- Đó là một ý nghĩ hay, - Hatcher nói. - Chỉ có một cách duy nhất là dàn hoà với một số trong những người này.
- Thế thì tôi nghĩ cậu phải làm điều đó thôi.
- Tôi không hy vọng làm được, - Hatcher nói. - Chú sẽ trông hộ chiếc thuyền chứ?
- Tôi đã nhận được chìa khóa. Tôi sẽ liên lạc với cậu bằng cách nào?
Hatcher suy nghĩ một lát rồi nói.
- Khách sạn Đông Phương ở Bangkok. Chỉ cần gởi một,bức điện cho tôi.
- Được, - Cirillo ngừng giây lát rồi thêm. - Cậu chưa bị chùng gân tí nào đối với việc làm ăn này chứ, nhỏ?
Hatcher suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu:
- Tôi nghĩ rằng chưa.