19. CON TRĨ
Đôi chân con trĩ đó dài khoảng 1,2 mét từ đầu gối đến lòng bàn chân. Nó nhảy nhót qua đám đông và cử động thật uyển chuyển. Cặp cà kheo cao 1,2 mét nâng con chim lêu đêu cao trên đầu đám đông kì quặc đến ba tấc. Nó bước nghênh ngang, cằm đưa ra, đầu húc tới, rồi rụt cổ lại, giấu cằm đi, bộ lông sặc sỡ như cầu vồng được rắc kim tuyến xù ra trên chiếc lưng màu vàng, mặt sơn trắng, đôi môi màu vàng tươi to quá cỡ. Những đường sọc màu xanh được vẽ từ trán qua mắt xuống tận cổ, một bộ lông đầu màu xanh lơ phủ từ trán ra sau, toàn thân được bọc kín trong bộ quần áo lông vũ màu vàng. Chẳng có cách nào đoán được người núp trong bộ giả trang đó là đàn ông hay đàn bà.
Vây quanh nó là một tập hợp kì lạ những sinh vật cao kều khác, đầu nhấp nhô như sóng nhịp nhàng theo điệu nhạc của bài Would I Lie to You Baby (“Anh có nên nói dối em không”) được phát rền rĩ qua nhiều loa phóng thanh lớn. Các tia sáng của đèn chớp trên trần nhấp nháy như những ngọn giáo phóng xuống. Dưới sàn nhảy trong suốt, con cá mập Mako dài chừng 1,8 mét lượn quanh hồ đang bị kích động bởi điệu nhạc.
Vũ hội của các sinh vật hàng năm đã cuốn hút đông người nhất từ trước tới nay về Split Personality, một câu lạc bộ ở ngoại ô Atlanta, một cái tên tưởng như là nơi nghe nhạc. Trên ban công, Spear và Hedritch canh chừng đám đông một cách nghi ngại. Trong một căn phòng đầy ắp những người hóa trang lạ lùng như thế, họ nổi bật lên do cách ăn mặc bình thường - một bộ comple xanh, dù đã tháo cả cà vạt và cởi tung nút cổ áo sơ mi.
- Chúa ơi, ở đây thực sự là điên cuồng. - Spear nói. Anh ta cao hơn bạn, cao khoảng 1,8 mét, tóc hoe vàng, mặt vuông chữ điền có dáng dấp một người chơi thể thao, khoảng bốn mươi tuổi. Hedritch cũng cao khoảng gần như thế, tóc đen đang rụng dần, cổ to như cái bánh xe và cặp tai lớn. Cặp tai rất lớn.
- Thôi hãy bỏ đi! - Hedritch nói, rồi nhìn quanh sàn nhảy chật cứng - Chúng ta không cần cái thứ thối tha này đâu.
Spear đáp:
- Nhưng anh không thể gọi Campon đi và anh biết rõ điều ấy. Ông ta làm tất cả những cái quái quỉ gì ông ta muốn.
- Chuyện này không bảo đảm an ninh đâu. - Hedritch càu nhàu bực bội.
- Ai chả biết thế. Hãy báo những tin không hay cho ông ta. Có lẽ ông ta sẽ nghe lời khuyên của mình.
- Ừ, ông ta phải nghe thôi. - Hedritch trả lời.
Họ quay lưng, đi trở lại qua đám đông tới lối vào ban công. Đôi mắt của con trĩ lấp lánh nhìn theo họ.
Phía ngoài, dòng người đang xếp hàng chờ vào các cửa chính trông ma quái của cái câu lạc bộ uốn quanh một nửa khu nhà này. Chiếc xe Limo đồ sộ màu đen đậu ngay trước cửa. Spear và Hedritch lên ngồi vào băng sau, trong xe ngào ngạt hương thơm của cần sa. Đại tướng Hector Campon trong bộ binh phục ngồi tựa vào một góc xe, ba hàng huân chương lấp lánh trên ngực bộ đồng phục màu xanh đậm, điếu thuốc cần sa cháy đỏ giữa hai ngón tay. Cặp mắt kính đen từ từ quay lại phía hai người.
- Thế nào? - Ông ta hỏi giọng đặc Tây Ban Nha.
- Tin chẳng hay ho gì - Hedritch nói. - Chỗ đó chật nứt vách toàn những bọn điên cuồng mặc hóa trang. Ngài không thể nghe được gì đâu. Bục nhạc và sàn nhảy thì nhấp nháy đèn chớp.
- Đúng là một sự nguy hiểm về an ninh. - Spear nói thêm.
- Buồn cười nhỉ - Campon trả lời, ngồi thẳng lại - vệ sĩ các anh cần phải trở thành các võ sĩ lớn.
Spear nhại lại từng lời. Anh đã nghe nhiều lần câu nói đó. Những cuộc vui chơi xả láng là cách trả miếng của Campon đối với mỗi cuộc khủng hoảng.
- Đại tướng, - anh ta nói - chỗ này còn tệ hơn nữa. Ngài vào trong đó, chúng tôi không thể đảm bảo gì cả.
- Việc của các anh là phải bảo vệ tôi, đừng làm phiền tôi vì những trở ngại của các anh, - ông ta làu bàu - Tài xế! Mở cửa.
Sáu người luôn luôn đi theo bảo vệ Campon từ khi ông ta thoát khỏi Madalena ba tháng trước đây. Spear và Hedritch cầm đầu toán thứ ba làm việc.đó. Ba tuần lễ ở Fort Lauderdale làm Campon buồn phiền. Hai tuần lễ ở Saint Louis ông cũng buồn phiền. Ông ta đã ở Chicago một tháng rưỡi, và hiện tại ông đã ở được hai tuần lễ trên một cái nhà nổi ngoài hồ Lanier, cách Atlanta khoảng 100 cây số về phía Bắc. Hiện nay thì cũng tạm ổn. Di chuyển lòng vòng như thế làm cho khó bảo vệ ông ta. Lực lượng bảo vệ có 10 người gồm 4 tay cận vệ của Campon và những người Mỹ. Cái cần thiết để bảo vệ một kẻ thất thế liều lĩnh chỉ là một toán quân nhỏ. “Sáu người để bảo vệ cho sự điên cuồng nội tâm”, Spear lầm bầm trong khi họ theo Campon leo ra khỏi xe đến chỗ mà ông ta đứng thẳng băng chờ những người chung quanh ông về chỗ ngồi. Ông cao hơn 1,8 mét, nên dễ trở thành mục tiêu, lại thêm các huân chương trên ngực nữa thì không sao mà ngắm bắn trượt được.
Campon nóng tính còn hơn nước sôi. Tổng thống đã làm áp lực để mọi người trong Quốc hội chấp thuận chi 50 triệu dollar yểm trợ cho chương trình của Campon nhằm lật đổ chính quyền cánh tả đã hạ bệ ông ta. Campon mòn mỏi đợi chờ, ban ngày gọi điện thoại cầu cứu bạn bè có uy tín, ban đêm quấy phá, trong khi đó thì quân đội của ông ta, hoặc là phần còn lại của nó, đang còn dầm sương dãi gió ở bên kia biên giới một nước láng giềng. Để loại bỏ những kẻ thù của ông, chính quyền liên bang đã tung ra những tin thất thiệt: nào là vị Đại tướng đang ở quần đảo Bahamas, nào là ông ta đã sang Canada, nào là ông ta đang trốn tránh ở một trang trại miền Tây xa xôi.
Đôi lúc Spear và Hedritch có cảm giác như mình là người dẫn mối cho Campon, kiếm gái đem về, kiểm tra lí lịch của họ, trả tiền cho thú vui nhục dục của ông ta và cho sự giữ bí mật. Nhưng cái hạnh kiểm như vậy lộ ra trước công chúng thì vi phạm tất cả mọi luật lệ.
Thế thì có gì mới lạ đâu? Hedritch ra lệnh cho hai người dưới quyền vào trước, kiểm soát sân khấu phía sau sàn nhảy. Hai người khác hắn cho lên ban công. Spear nhìn quanh nhà mua bán, kiểm soát mái nhà, trong khi Hedritch kiểm soát dòng người vào. Quỉ thần ơi, Spear nghĩ thầm, nếu họ muốn hạ ông ta thì họ sắp thắng rồi. Có điều chắc chắn bọn anh ta không bị ai bám theo, điều đó làm giảm bớt đi một chút những lo lắng. Họ đi về phía cửa ra vào.
- Tên gì? - Người gác cửa hỏi.
- Campon, - viên Đại tướng nói.
Ngón tay của người gác cửa soát bản danh sách rồi dừng lại.
- Vâng, thưa ngài Đại tướng, - anh ta nói và mở sợi dây chắn màu đỏ.
Spear hoảng hốt nhìn Hedritch khi cả nhóm tùy tùng đã vào hẳn bên trong câu lạc bộ.
Hedritch nghi ngờ hỏi người gác cửa.
- Ông ta có giữ chỗ trước không?
- Có, thưa ông, ngày hôm qua. - Người gác cửa trả lời.
- Cứt! - Anh ta càu nhàu lúc họ chạy vội vào theo viên Đại tướng. Họ bắt kịp Campon lúc ông ta sắp vào tới gian chính, một khoang rộng hình bán nguyệt kê bàn san sát đến tận sàn nhảy.
- Thưa Đại tướng, ít nhất cũng xin mời ngài lên lầu - Hedritch khẩn khoản, - ở đó ngài có thể nhìn rõ hơn và chúng ta có thể dạo quanh phòng dễ dàng hơn nhiều.
- Cuộc vui ở là dưới này. - Campon trả lời cộc lốc, rồi theo bốn tay cận vệ như bò mộng vào trong câu lạc bộ. Spear và Hedritch đều bước theo ông ta đi vòng quanh câu lạc bộ, vẻ cuống cuồng, vô vọng khi thấy nhà độc tài đã bị phế truất bước đến mép sàn nhảy, đứng nhìn cuộc vui chơi điên loạn. Ông ta trở thành một mục tiêu ổn định.
- Đúng là một đô thị thối tha, - Spear hét vào tai Hedritch - Cố mà nhìn chung quanh nhé!
Cái nhìn chăm chú của viên Đại tướng quét trên sàn nhảy, dừng lại một lát ngắm người đàn bà mặc bộ đồ trông y như con hươu cao cổ với bộ ngực căng hở cả ra khỏi vành áo kẻ sọc.
Phía trên bà ta, ở xa bên kia sàn nhảy, con trĩ vàng lúc lắc một cách quái đản giữa đám đông, hình ảnh nhòe đi vì ánh đèn chớp nhấp nháy. Nó giơ đôi cánh lông vàng lên, xoay một vòng chậm rãi, nhún nhảy theo điệu nhạc. Campon cười to và vỗ tay hoan hô con trĩ mặc dù khó nhìn rõ nó vì ánh đèn chớp lóe vào mặt ông ta.
Cặp mắt lanh lợi của con trĩ kiểm soát chung quanh vị Đại tướng, hai người trên ban công, hai người phía sau nó trên sân khấu. Nó xoay người chầm chậm, quan sát đủ một vòng quanh câu lạc bộ.
Con trĩ trông thật kì lạ, phơi mình ra rõ ràng nên bọn bảo vệ chẳng ai chú ý đến nó.
Campon lại vỗ tay và khoái chí cười khúc khích nhìn cảnh tượng này. Đó là âm thanh cuối cùng mà ông ta phát ra.
Được che đậy kín đáo dưới cặp cánh lông vũ cột chặt vào tay mình, con trĩ cầm một khẩu Uzi mini có gắn ống hãm thanh! Súng chỉ dài khoảng 3 tấc, nặng chưa đến ba kí, loại tiểu liên có băng đạn 32 viên và có hộp nhựa để chứa vỏ đạn. Con trĩ là một tay sành sỏi. Nó bóp cò 3 lần, mỗi lần nhả 3 viên đạn, theo nhịp nhấp nháy chầm chậm của đèn chớp, đạn bắn lốp chốp vào mục tiêu. Đầu của Campon chúi về phía trước khi tràng đạn 3 viên thứ nhất ghim vào ngực ông, hai cánh tay ông vung ra phía trước rồi ông oằn người ra sau khi hai viên đạn nữa ghim vào đầu. Tràng đạn thứ ba trúng vào người bồi đứng sau lưng ông làm hắn ngã nhào và hạ gục luôn hai tên cận vệ.
Spear và Hedritch sửng sốt khi thấy Campon dường như thình lình bị một cơn xung huyết. Tiếng nhạc vẫn rền vang. Một tên cận vệ lảo đảo và ngã nhào vào người Hedritch.
Ôi lạy Chúa, việc đó đã xảy ra! Hedritch thầm nghĩ.
Con trĩ vẫy hai cánh lông vũ một vòng chầm chậm và bắn một tràng đạn khác vào đám đông. Một phụ nữ trẻ cùng với bồ lảo đảo ngã xuống khi các đầu đạn xuyên người họ. Nàng thét lên. Một người nào đó cũng hét theo. Không ai biết cái gì đã xảy ra. Cuối cùng người đàn bà hét lên: “Tôi bị bắn!”. Hỗn loạn.
Lần tấn công thứ hai làm cho người ta càng náo loạn hơn.
Bọn bảo vệ chẳng biết đạn từ đâu bắn ra. Họ trông thấy cặp trai gái gã gục cách đó khoảng 15 thước. Người con gái bắt đầu la khóc. Campon nằm ngửa trên sàn nhìn trừng trừng vào bóng tối trên cao. Bọn bảo vệ nhất loạt rút súng ra cầm lăm lăm trong tay. Hedritch chạy đến bên Campon, đưa tay sờ mạch cổ. Tiếng la khóc dậy lên trong phòng như một trận bão tràn qua. Mọi người ùa ra cửa. Một cái bàn đổ xuống. Li tách vỡ tan. Sự hốt hoảng bùng lên như một quả bom nổ trong phòng.
Những người bảo vệ trên sân khấu phóng xuống đám đông và chạy về phía nhóm bao quanh Đại tướng. Từ trên ban công hai người bảo vệ kia đăm đăm nhìn gương mặt của vị Đại tướng. Trong cảnh lộn xộn không ai biết đạn từ đâu bắn ra.
Con trĩ ngồi xuồng sân khấu, tháo cặp cà kheo ra và chuồn ra sau một loa phóng thanh to. Nó tháo nắp lưng thùng loa ra, vứt cặp cà kheo và súng vào đấy rồi vọt ra một cửa cứu hỏa gần đấy. Cánh cửa dẫn vào một hầm có nhiều địa đạo dưới sàn nhảy. Con trĩ vừa nhảy xuống thang, vừa giật phăng bộ lông giả và tháo cặp cánh ra. Nó chạy qua một cửa nhỏ vào một gian phòng chứa đầy thiết bị điện. Nó tiếp tục cởi bỏ trang phục, lột bộ áo trùm người màu vàng ra, quơ lấy bao đựng rác giấu đằng sau một bảng điện và bắt đầu nhồi các bộ lông chim vào đấy. Chỉ sau vài giây con trĩ đã trở thành một gã trai trẻ mặc quần bò, áo thun màu xanh. Hắn lấy một chiếc khăn ướt để trong túi đựng rác và lau mặt sạch sẽ. Xong đâu đấy hắn chạy xuống cái mê cung các hành lang chằng chịt rồi chạy lên một cầu thang khác. Khi lên đến phía trên, hắn hé mở cánh cửa nhìn vào nhà bếp. Các nhân viên đó dồn về phía cuối căn bếp rộng với những đồ dùng bằng thép không rỉ, ngó nhìn sang gian phòng chính.
“Lạy Chúa”, một trong những người đầu bếp nói “có ai đó vừa bị bắn!”
Tên giết người lách vào nhà bếp, nhét cái túi đựng rác vào một thùng rác to, luồn một bàn xe lăn vào dưới thùng và đẩy nó ra cửa hậu. Sự náo loạn chưa lan ra đến phía ngoài. Hắn đẩy cái thùng rác vào giữa nhiều thùng rác khác, liếc nhanh đồng hồ rồi lẩn vào bóng đêm. Mất ba phút rưỡi. Không phải là tồi.