22. COHEN: 1973
Cohen còn nhớ đêm ấy.
Và Hatcher cũng tự nghĩ trong khi lướt trong làn sương mù dày đặc trên chiếc thuyền thoi dài, thon mảnh: một gã Do Thái lịch sự có bằng tiến sĩ quản lí kinh doanh của trường thương mại Harward từ Westchester đến đây làm quái gì nhỉ?
Một chiếc thuyền to xuất hiện bất ngờ làm Cohen giật nẩy mình. Nó là một cửa hàng tổng hợp nổi, chất cao ngất các thùng đựng máy ảnh, máy truyền hình, chén đĩa Trung Quốc và tranh ảnh tôn giáo bị cấm, các cuộn lụa Thái Lan và vải bông Ấn Độ. Những tấm vải bạt nặng nề được phủ lên các kiện hàng để chống mưa.
Han, người cận vệ và lái thuyền của Cohen, hãm ga lại và cho chiếc thuyền thoi tiến chầm chậm đên gần chiếc thuyền to. Cohen có thể cảm thấy mạch tim đập thình thịch ở cổ và hai cổ tay. Miệng anh khô đắng.
Đứng trên sàn trước của chiếc thuyền to là một người trông độc ác, dữ dằn nhất anh chưa từng thấy. Hắn thấp hơn Cohen, chỉ khoảng 1,6 mét, một người phương Đông vóc to như cái thùng tô nô, hai cánh tay cuồn cuộn bắp thịt, đầy hình xăm. Nửa đầu bên phải nhẵn thín. Một vết sẹo do bỏng loang lổ kéo dài từ một cái tai méo mó lên đến đỉnh đầu. Hắn chải mái tóc đen dài còn lại sang bên trái rủ xuống tận vai để mặc cái sẹo trơ ra ở đầu bên phải. Hắn đeo dây nịt súng và một bao súng có hoa văn may bằng tay, dùng đựng khẩu súng máy Uzi được giữ ở ngang đùi theo kiểu cao bồi nước Mỹ. Hắn có ba cái răng cửa bằng vàng. Một trong những cái răng đó, theo lời đồn, là của một tay làm ăn người Anh xấu số đã nghĩ rằng có thể phớt các luật lệ theo tập quán và không được nói ra của vùng sông này, để đối phó thẳng thừng với nhóm Ts’e K’am Men Ti.
Đây là Sam-Sam, tay Đô Vương, chẳng có gì diễn ra trên sông được nếu Sam-Sam không đồng ý. Đống hàng chất sau lưng hắn đều là của cống nộp, thu gom của những người muốn làm ăn với bọn tài phán.
Miệng Cohen càng khô hơn.
Sau lưng Sam-Sam có ít nhất hai mươi người đàn ông khác, tất cả đều mặc áo đen, quần dài ngang gối, đầu cột khăn đỏ của bọn Khmer Đỏ, tất cả đều vũ trang súng Uzi, AK-47s, M-16s và 357 Pythons. Dường như chúng đang chờ một cuộc đánh chiếm. Đằng sau chúng là bọn đàn bà, tất cả đều còn trẻ, đều lạnh lùng, ăn mặc giống nhau, dao găm và súng ngắn dắt ở dải khăn đỏ thắt ngang lưng.
Tất cả các vũ khí dường như đều chĩa thẳng vào bụng Cohen.
Tựa lưng vào chồng thùng gỗ là một người đàn ông da trắng, mái tóc đen không cắt phủ kín tai và gần như quét ngang vai. Hắn cao lớn, đẹp trai trong cái kiểu tóc phủ kín gáy, râu không cạo, mặc quần dài vải ka ki và áo sơ mi. Một chiếc áo ấm màu xanh cột ngang lưng bởi hai tay áo, khẩu súng tự động H&K 9 li đong đưa dưới cánh tay trong bao đeo ở vai, chiếc nón săn rộng vành bạc màu và nhăn nheo vì mưa nắng. Hắn thọc hai tay vào túi quần và cười nhăn nhở. Không, Cohen nghĩ, chẳng phải hắn cười, thằng chó đẻ ấy đang nhìn một cách đểu đáng.
- Bọn chúng trông giống Khmer Đỏ.
Cohen thì thầm với Han. Tay lái thuyền được xem là cận vệ của Cohen đáp:
- Ngụy trang thôi. Ăn mặc như vậy để chả ai làm phiền đến chúng.
Cohen nhanh chóng nhận định tình thế. Anh nhất thời bị hoang mang, lo sợ, nghe được tim anh đang nện thình thịch. Sự chênh lệch khoảng ba mươi chọi hai thì chẳng có tí hi vọng nào dù đụng độ kiểu gì đi nữa. Cohen lập tức hành động. Anh bảo Han:
- Tôi sẽ qua một mình.
- Không tốt. Chúng chẳng biết anh. - Han đáp.
- Tôi có cái này - Cohen nói và xòe tay ra. Trong lòng bàn tay anh là đồng tiền vàng 20 dollar in hình nữ hoàng Victoria - cứ đứng lộ hẳn người ra để chúng khỏi lo lắng. Nếu có trục trặc, thì cả hai chúng ta sẽ chẳng còn sống nữa đâu.
Anh đứng ở đầu mũi thuyền trong khi chiếc thuyền máy từ từ chạy đến gần chiếc thuyền to và anh phanh chiếc áo xường xám ra để tỏ rằng anh không mang vũ khí và thận trọng bước sang chiếc thuyền to.
- Tôi không đến đây để đánh nhau. - Anh nói bằng tiếng Tàu với gã có tướng độc ác. - Tôi đến đây để làm cho tất cả chúng ta đều giàu có.
Gã có tướng độc ác nhìn anh trừng trừng.
Cohen nói:
- Tôi là Cohen.
Gã có tướng độc ác vẫn nhìn anh trừng trừng.
Cohen tiến lên đống hàng lậu, len lỏi qua đám đàn ông và đàn bà, giở một góc trong cuộn lụa Thái lên, sờ thử và gật đầu.
- Hàng tốt - anh nói, rồi quay lại gã độc ác - Đây là những thứ tôi cần. - Anh ta giơ mấy ngón tay lên, đếm và nói:
- Tôi cần máy ảnh Nhật, hiệu tốt. Tôi cần máy casét âm thanh nổi hiệu Sony và Panasonic. Tôi cần lụa Thái, không cần rẻ, loại tốt giống như vậy, và vải bông Ấn Độ, - anh đậy bó lụa lại - Tôi sẽ mua ngọc xanh, không phải loại trắng, và đừng tìm cách nhuộm nó, tôi có thể nhận ra ngay tức thời. Tượng trang trí, tượng thờ, loại của Tàu, tôi sẽ trả giá hời cho tất cả các thứ đó, có bao nhiêu mua bấy nhiêu tùy số lượng các anh có thể mang đến từ vùng Chin Chin xuống hoặc từ vùng Thái Lan sang.
Gã có tướng độc ác đứng chống nạnh, cắn điếu xì gà giữa hai hàm răng. Đầu điếu thuốc cháy đỏ trong bóng tối. Được rồi, Cohen nghĩ, hắn phải chứng tỏ vai trò của hắn ở đây thôi, cứ thúc ép tao một tí xem.
- Chú mày nghĩ chú mày là cái quái gì đấy? - Gã có tướng độc ác hỏi.
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi là Cohen.
Gã có tướng độc ác nhìn quanh đám thủ hạ và chúng cùng phá lên cười. Có những tiếng xì xào trong bọn chúng rồi gã có tướng độc ác quay lại Cohen nói:
- Bọn nó nghĩ là tao nên lột da sống chú mày và treo ở một bên thuyền của tao.
Cohen vứt chiếc ví lên bàn:
- Hãy giết tôi đi, tất cả cái mà anh lấy được chỉ là 10 dollar Hong Kong. Tôi không thể nghĩ anh đã là Đô Vương mà lại ngu đần.
Người đàn ông da trắng huýt sáo khe khẽ qua kẽ răng và lắc đầu thật chậm. Đôi mắt của gã có tướng độc ác rực lửa. Hắn cắn chặt điếu xì gà và bàn tay đặt lên khẩu Uzi.
- Chú mày bảo tao ngu đần, gwai-lo, phải mày nói thế không?
- Không, không, tôi bảo tôi không nghĩ rằng anh ngu đần. Nếu anh ngu đần anh sẽ lột da tôi vì 10 dollar. Ngược lại, tôi sẽ làm cho anh giàu to.
- Tao đã giàu to rồi! - Gã có tướng độc ác nói một cách kiêu hãnh.
- Người ta chẳng bao giờ quá giàu.
- Chú mày đối đáp nhanh đấy.
- Người ta sẽ chẳng sống lâu được ở đây nếu đối đáp chậm.
Gã độc ác thích, thú điều ấy. Hắn ngửa đầu ra sau cười thỏa thuê, bọn thủ hạ của hắn dịu xuống.
- Thế chú mày trả tiền gì? - Gã độc ác hỏi.
- Giấy bạc Hong Kong. Nếu anh muốn dollar Mỹ hoặc vàng, anh sẽ không tiện dùng đâu.
- Tại sao tao lại phải làm ăn với chú mày nhỉ. - Tên cướp biển hỏi.
Cohen cầm đồng tiền vàng giữa ngón cái và ngón trỏ. Anh xoay nó qua lại dưới ánh sáng của một ngọn đèn. Đồng tiền lấp lánh trong tay anh ta. Sam-Sam bước lại thật gần, kiểm tra đồng tiền. Gã độc ác hỏi:
- Chú mày từ chỗ Tsu Fi đến à?
Cohen gật đầu.
- Tôi thương lượng cho Tsu Fi. Tôi có rất nhiều dollar và còn nhiều nữa. Chẳng phải ba cái chuyện vớ vẩn như giao thiệp với bọn Ănglê đâu. Anh đối địch với tôi, điều ấy quá thấp hèn, mỗi người đều có sức mạnh, tốt nhất là không xỏ lá, không mất thì giờ. Lí do chính là tôi sẽ nhận hàng cho anh ở thượng nguồn. Tự tôi sẽ chở hàng qua kênh Macao và lo liệu vấn đề Hải quan. Việc anh phải làm là kiếm ra hàng cho tôi.
Người đàn ông da trắng nhẹ nhàng chuyển hướng và nói bằng tiếng Anh:
- Anh gan lì đấy.
- Sao anh biết tôi nói được tiếng Anh? - Cohen hỏi.
- Qua giọng miền Boston.
- Tai anh thính thật. Tôi tên là Cohen.
- Hatcher. - Người đàn ông mặc quần áo ka ki nói giọng thẳng thừng và không phải là không có ý nghĩa. Cũng chẳng phải là không thân thiện, đó là một giọng muốn bảo thẳng rằng: “Đừng lộn xộn với tôi”. Họ bắt tay nhau. Hatcher có đôi mắt lạnh lùng chẳng nói lên điều gì, và anh cố gắng để mỉm cười. “Đây không phải là người chống lại mình”, Cohen nghĩ. Hatcher! Hãy nhớ lấy cái tên đó. Cohen nói:
- Chắc chắn anh không phải là thành phần của đám này?
- Không, chỉ thử kiếm tiền như anh thôi.
- Anh nghĩ tôi hành động ra sao?
- Sam-Sam chưa cắt cổ anh, đó là dấu hiệu tốt. Anh đã bày tỏ với hắn điều gì đấy?
- Trả xuống một tí. - Cohen nói và nháy mắt.
- Thế đồ còn lại của anh đâu? - Hatcher hỏi.
- Phía dưới kia một chút - Cohen thì thầm - mười người và một hòm giấy bạc. Tôi không thích lật con bài tẩy khi mọi việc chưa dàn xếp xong.
Gã độc ác họp ngắn với vài tên thủ hạ của hắn rồi đi lại Cohen.
- Tao là Sam-Sam, Đô Vương của nhóm Ts’e K’am Men Ti. Chú mày bảo tao chú mày muốn gì, chú mày bảo chúng ta buôn bán với nhau hả, được, chú mày và tao làm ăn với nhau, không một kẻ nào khác chen vào.
Cohen mỉm cười và nháy mắt với Hatcher.
- Chúng ta hãy làm ăn với nhau. - Anh nói với gã độc ác.
Hai năm trôi qua trước khi họ gặp nhau trong văn phòng buồn tẻ trên đường Cát. Lúc ấy Cohen vừa trở về sau một chuyến đi xa và đã trở thành một tay Tsu Fi, một trùm buôn lậu của đảo này. Và trong ít năm sau đó anh ta và Hatcher trở thành đồng minh, người này cung cấp tin tức và giúp đỡ cho người kia, cuối cùng họ tin cậy vào nhau như những người bạn.
Hatcher nhìn các ngôi nnà nằm rải rác phía bên kia vịnh gần như bị che khuất bởi cây cối ở gần đỉnh của ngọn núi Victoria.
Hang ổ của Cohen ở đây.
Lạy Chúa, Hatcher tự hỏi, thằng nhỏ con ấy còn sống không?