23. SONG TỰ TRI (ch’uang tzu-chi)
Trong khi Hatcher ngồi nhìn đăm đăm qua vịnh, đôi mắt anh thỉnh thoảng sụp xuống vì quá mệt mỏi, anh bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng. Những hồi ức xa xưa đang bừng dậy. Dòng thác những kí ức bất chợt quay về quá khứ, có lẽ trở lại với phương Đông. Những người ở Viễn Đông có linh cảm rất rõ, chẳng những họ tin rằng các linh hồn đi đầu thai mà còn tin rằng các linh hồn hiện về nữa. Hatcher chưa bao giờ chấp nhận những ý niệm đó, tuy nhiên nhiều lúc trong quá khứ những phản xạ của anh, hoặc bản năng, hoặc trí nhớ của anh hay bất cứ tên gì mà chúng được gọi, đã báo trước mối nguy hiểm cho anh.
Bây giờ các phản xạ của anh bất chợt dồn dập kéo đến.
Sloan đang trên đường đến Hong Kong. Hẳn phải có điều gì đó khác hơn là sự thăm viếng bạn bè để hắn tới đây ở cùng chỗ với Hatcher. Lúc trước anh quá mệt mỏi không nhận ra điều đó nhưng bây giờ, ngồi nghỉ ngơi ngủ gà ngủ gật ngoài bao lơn nhìn ra bến cảng, anh cảm thấy rõ ràng: có một việc gì đó không ổn. Sloan còn có lí do nào khác để đến Hong Kong không?
Những người ở Phương Tây có thể gọi đó là hồi ức, là sự tự xem xét nội tâm, là bản năng. Người Tàu hình như luôn luôn có một cách thi vị hơn để diễn tả những điều như vậy. Họ gọi nó là Song tự tri, cửa sổ nhìn vào lòng mình.
Sloan đã luôn luôn nói rằng cứ đam mê theo song tự tri là tự sát, rằng kí ức là những vũ khí tấn công vào đầu óc, làm nhụt chí khí. Chúng là sự lơ đãng, sự mất phương hướng, sự đam mê làm chết người. Sloan có lí, nhưng chỉ trong phạm vi thực tế của riêng hắn, còn đối với anh nếu không có “cửa sổ” thì chẳng có gì để mà bấu víu.
Ở nhà tù Los Boxes, tất cả những gì Hatcher có là song tự tri. Thoạt đầu, Hatcher nhận thấy việc say mê theo nó hầu như không thể làm được, giống như uống một cái tách rỗng không. Nhưng với sự giúp đỡ của 126 anh đã khôi phục được cái phần của quá khứ đem lại cho anh niềm vui sướng. Những giây phút khám phá, sự thưởng thức một loại rượu nho mới, cái hôn phớt qua của đôi môi nồng ấm, sự đụng chạm với một thân thể khác, sự gấp rút của lúc cực khoái, những giây phút ngắn ngủi khi tình yêu là một tiếng nói xa vời, sự vui sướng hình như vô tận và nhất thời anh đã thoát ra khỏi được lòng mong muốn cái chết, những giây phút anh có thể với tới được rồi lại trở về với sự khốn khổ của phòng giam. Cuối cùng chúng đã giúp anh sống được.
Tuy thế, bây giờ Hatcher lại cố giũ sạch chúng đi. Anh quyết định ngủ một giấc ngắn. Còn bốn giờ đồng hồ nữa Sloan mới tới, và trong bốn giờ đó Hatcher có thể lấy lại phong độ sau chuyến bay dài mệt nhọc. Anh vào phòng, cởi quần áo và nằm ngửa trên sàn, nhìn đăm đăm lên chiếc quạt trần và những cái bóng quay tít phía trên nó.
Nằm trên sàn, chờ đợi giấc ngủ đến chứ không cố ngủ, nhìn các lá sách cửa sổ in bóng kẻ sọc trên tường, Hatcher bị cuốn ngược dòng thời gian trở lại với nhà tù Los Boxes, trở lại cái lúc anh bám lấy song tự tri và nhờ nó anh giữ được sáng suốt. Anh đã trở nên đam mê và sau lúc ở nhà tù Los Boxes ra anh đã đấu tranh để giải thoát cho mình khỏi cái thói quen này.
Bây giờ trong khi anh nằm trên sàn, cái cửa sổ đó lại mở ra và ở bên kia cái ngưỡng cửa ma quái ấy là hình ảnh giây phút đầu tiên anh gặp Ginia: một buổi bình minh ánh hồng trải khắp mặt đầm phẳng lặng làm cho mặt nước lung linh như bừng lên những tia lửa trong giây lát.
Phản ứng đầu tiên của anh là phản ứng vật chất. Nàng đang đứng trên bến gần một chiếc thuyền buồm, bận một chiếc quần ngắn và mang một mảnh áo tắm bikini trên ngực, anh đã sửng sốt vì sự tuyệt Mỹ của thân thể nàng đến nỗi quên cả việc chất hàng lên thuyền và không nhận ra mình đang nhìn nàng chằm chằm. Rồi anh nhìn lên và nhận thấy nàng cũng đang nhìn lại anh với đôi mắt thật nâu đến mức gần như đen. Nàng hơi mỉm cười nói:
- Nếu anh lột tất cả đồ trên người tôi ra thì tôi sẽ bị bắt vì tội phô bày thân thể không đứng đắn.
Người cùng đi với nàng là một gã trai trẻ giàu có, yếu ớt vừa tỉnh rượu. Tâm tính hắn cũng run rẩy như hai bàn tay hắn đang mở cuộn buồm chính. Hắn nhìn lên và nói:
- Em vừa nói gì đây?
- Chả có gì, anh yêu quí. - Nàng rên lên khoái trá, và khi hắn quay đi làm việc, nàng lại nhìn chăm chăm vào Hatcher. Hatcher đi thẳng đến bên nàng, nhìn xuống nàng và chậm chạp, lắc đầu, thì thầm bằng cái giọng khàn khàn của anh:
- Cuộc đời sao mà ngắn ngủi đến thế.
Nàng bị mê hoặc bởi lời than thất vọng của anh, nàng mỉm cười rồi cười thành tiếng, gật gù nói:
- Ồ, đúng thế!
Hatcher chỉ gã trai trẻ đang lảo đảo đánh vật với cánh buồm chính. Nàng dịu dàng nói:
- Roger.
Hatcher quay lại phía hắn và hết sức nói lớn: Roger?
Roger ngẩng lên, níu lấy cột buồm để đứng cho vững.
- Roger, cậu sẽ sung sướng biết rằng cậu có thể về nhà - Hatcher nói - về đi ngủ đi. Người đẹp đi với tôi.
- Ai bảo? - Gã Roger khó chịu hỏi một cách yếu ớt.
Hatcher quay lại nhìn nàng và nàng nói:
- Tôi bảo, Roger ạ!
Quả là một ngày chưa từng có. Quả là giây phút lóa mắt khi nàng cởi dây buông nịt ngực, những đầu ngón tay nàng sờ lên, mặt anh. Nàng ngả người hôn lên cổ anh và đôi gò bồng đảo của nàng cọ lên bộ ngực trần của anh. Anh đưa tay lên, lùa những ngón tay vào mái tóc phía gáy nàng, cảm thấy da nàng căng lên khi tay anh đụng vào, cảm thấy hai cánh tay và vai anh nổi gai. Anh vuốt ve nàng và nàng vuốt ve lại anh cho đến khi cả hai đều run lên vì mong đợi. Họ đã hoãn việc đó lại rất lâu dường như vô tận để sờ soạng, thăm dò tỉ mỉ, các bờ môi quện lấy nhau trong tiếng thì thầm, cho đến lúc các ngón tay của anh làm hồn nàng bay bổng và họ run rẩy như trong một trận động đất. Họ không thể đẩy lùi nữa cái giây phút đó. Nàng ghì chặt anh vào người; đưa anh vào động đào. Những tiếng rên rỉ của họ trở thành những tiếng xuýt xoa, thời gian ngưng đọng lại.
Trong bóng tối, anh đưa tay sờ vào không gian run rẩy, cố sống lại giây phút đó, và anh hiểu rằng, anh sẽ không bao giờ khắc phúc được sự đam mê song tự tri. Và bây giờ, bên bờ của giấc ngủ, anh nhận ra rằng chính cánh cửa sổ đó dù chỉ hơi hé mở, cũng đã làm anh thấy bứt rứt. Anh biết có một điều gì đó không hay sẽ xảy ra cũng như anh biết rằng không thể lờ đi bè bạn và các kẻ thù trong quá khứ. Chuyến đi sẽ gay go hơn bất cứ hiểm nguy nào ở phía trước, ở Macao, Bangkok hay ở vùng thượng nguồn sông, điều tốt nhất anh mong mỏi là đóng được cái cửa sổ ấy lại lúc này.
Anh tự nhủ trong đầu sẽ thức dậy vào lúc 11 giờ trưa, khoanh hai tay trên ngực và bắt đầu đếm ngược từ mười trở lên. Anh đã ngủ say trước khi đếm đến bốn.