← Quay lại trang sách

24. NHỮNG SỰ RẮC RỐI

Anh thức dậy năm phút trước 11 giờ, nằm trên sàn nhìn đăm đăm vào những cái bóng quay vù vù trên trần nhà bên trên cái quạt trần, lắng tai nghe. Từ khi ở nhà tù Los Boxes thính giác của Hatcher rất bén, anh có thể nghe thấy tiếng một con gián bò sột soạt qua sàn. Anh đã nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra và đóng lại, phía dưới hành lang, tiếng chân hai người bước dọc theo hành lang trải thảm, tiếng cửa phòng kế bên mở ra, tiếng lạch cạch va chạm của móc áo trong tủ, tiếng nói chuyện nho nhỏ với anh phục vụ rồi tiếng cửa đóng lại.

Anh biết Sloan rất rõ. Chắc hắn đã gọi bữa ăn trưa - thức ăn nguội và rượu ở quầy phục vụ tại phòng - rồi tắm mát trước khi báo cho anh biết hắn đã đến. Sloan thích rượu và tắm mát.

Hatcher chờ cho đến lúc nghe tiếng người bồi phòng đến rồi đi, tiếng vòi nước được mở ra, bấy giờ anh mới dậy, mặc quần áo và dùng một xâu chìa khóa vạn năng để “bắn” ổ khóa ở cánh cửa giữa hai phòng. Khi anh bước vào phòng Sloan, hắn đang còn ở trong phòng tắm, ngâm nga ư ử một mình.

Hatcher đi ngang qua phòng, thò tay xuống dưới gối lấy ra khẩu 45 của Sloan, tháo lấy băng đạn và bật viên đạn đã lên nòng ra. Anh đặt khẩu súng vào chỗ cũ, đi ngang phòng đến đứng sau cánh cửa phòng tắm. Anh đợi cho Sloan tắm xong. Gã đàn ông to mập trần truồng bước ra vừa đi vừa lau đầu tóc. Hắn lững thững đi tới giường, miệng vẫn ngâm nga một khúc nhạc bâng quơ.

Hatcher nhích nhè nhẹ cánh cửa làm cho nó kêu kẹt một tiếng. Sloan hành động ngay tức khắc: nhích nhẹ sang phải rồi quay phắt lại trước khi nhảy lên giường.

- Quá muộn, anh chết rồi. - Hatcher thì thầm.

Sloan thở dài và bước xuống sàn. Hắn quay lại nhìn Hatcher. Nụ cười nhếch một bên - đặc điểm riêng của hắn - nở rộng trên đôi môi, cũng như trong những lần trước, một bước mở màn cũ rích, một cái trò họ đã từng chơi bao nhiêu năm. Nhưng Sloan đã không hiểu sai điều này, Hatcher đã sớm học được trong cuộc chơi là: không bao giờ để cho tình cảm cá nhân xen vào công việc, nó sẽ làm cho óc suy xét kém sáng suốt. Đó là cách Hatcher bảo cho hắn biết rằng công việc là trên hết, bất kể là Hatcher đã nghĩ thế nào về hắn. Đó không phải là dấu hiệu Hatcher đã tha lỗi cho Sloan hoặc đã tin cậy hắn. Trong bản danh sách những tội không thể tha thứ được của Hatcher thì phản bội là tội nặng cực kì.

Hatcher bước ra khỏi bóng tối vứt băng đạn và viên đạn lên giường.

- Anh chẳng còn nhanh nhẹn như hồi nào nữa. Đã bao nhiêu lần tôi bảo anh là đừng để cái vật ấy của anh ở dưới gối. Nó cũng giống như để một chuỗi hạt xoàn dưới nệm. Đấy là chỗ đầu tiên mà bất cứ ai cũng tìm.

Sloan nạp đạn vào súng và lại đặt nó dưới gối. Hắn nói:

- Một đòn tâm lí!

Sloan ngừng lau tóc, quấn chiếc khăn bông quanh hông, đi vào phòng tắm, rồi trở ra đứng ở lối cửa, chậm rãi chải mái tóc cắt sát.

- Chúng ta gặp một chuyện rắc rối chàng trai ạ!

Hắn nói bình thường, vẫn không thiếu nụ cười trên môi.

- Rắc rối thế nào?

- Có kẻ đã đâm Windy Porter một dao vào đêm hôm kia - Sloan buông gọn - Hắn đã chết.

- Cái gì!

Sloan tiếp tục nói trong lúc bước đến bàn ăn. Căn phòng rộng rãi kê một chiếc giường cỡ lớn, đồ đạc bằng mây và tường dán giấy hoa. Một chậu lan trên đầu tủ quần áo tô điểm thêm màu sắc. Bao lơn được trang trí bằng cây liễu gai màu trắng, nhìn xuống dòng sông. Một chiếc quạt trần khuấy động không khí nóng bức và ẩm.

- Theo lời cảnh sát thì hắn định can một vụ ẩu đả, nếu anh có thể tin tưởng chút nào vào cảnh sát ở Bangkok.

- Thực sự thì việc gì đã xảy ra? - Giọng Hatcher khàn khàn hỏi.

- Tôi chẳng biết. Có thế sự việc đã xảy ra theo cái cách họ nói. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nắm được toàn bộ câu chuyện khi tôi đến đó.

Sloan rót một tách cà phê và đổ nửa li rượu mạnh vào một li nước. Hắn bỏ một viên đá duy nhất vào li rồi đưa cà phê cho Hatcher.

- Hắn bị đâm ở đâu? - Hatcher hỏi.

Sloan ngập ngừng một lát và vẫn không mất nụ cười, nói:

- Ở cổ. Sát ngay dưới hộp sọ.

- Tuyệt đẹp. - Hatcher càu nhàu - kiểu đâm điển hình của nhóm Tam Kết. Can một vụ ẩu đả, cứt ấy!

- Tôi không nghĩ là nhóm White Palms (Bạch Thủ) dính líu vào vụ này. Chúng nó định nhắm vào cái gì? - Sloan hỏi và nhấp li rượu của hắn.

- Làm sao tôi biết được? - Hatcher trả lời - Tôi đến đây để tìm Cody, bây giờ người đầu mối duy nhất của chúng ta đã chết và hình như nhóm Tam Kết có dính vào. Nghe này, Harry, tốt hơn anh đừng đùa với tôi, tôi đã cảnh cáo anh khi còn ở đảo... - Sloan toét miệng cười.

- Này, dừng có tưởng tượng ra những chuyện tồi tệ như vậy! Chúng ta chưa biết chắc có phải đó là đòn của nhóm Tam Kết hay không. Có thể đấy chỉ là một đòn điên khùng đánh trúng ngẫu nhiên thôi.

- Trong nghề này một việc như thế chẳng thể là đòn điên khùng ngẫu nhiên đánh trúng.

- Ừ, nhưng luôn luôn có ngoại lệ - Sloan nói, thái độ của hắn vẫn ung dung như thường lệ - có một điều tôi chắc chắn là ngoài Porter ra không ai biết điều gì đã xảy ra.

- Họ đã bắt được kẻ giết người chưa?

- Những kẻ giết người! - Sloan sửa lại và lắc đầu.

- Chúng ta có thể cho rằng Porter đang theo đuôi Wol Pot thì việc ấy xảy ra không? - Hatcher hỏi.

Sloan nhún vai nói:

- Ai biết được. Có thế hắn mất dấu Wol Pot. Có thể Wol Pot đã bỏ rơi được hắn. Có thể hắn nghỉ đêm ấy - Sloan nhìn lên nhếch mép cười - theo cách tôi hiểu, hắn bị đâm khi cố can vụ đánh nhau giữa hai tay chơi và con điếm trên một con kênh. Nhưng nếu tôi đoán đúng thì tôi cho rằng, vụ này đã xảy ra khi hắn đang theo đuổi cái thằng du đãng thấp bé ấy.

- Và Wol Pot có dính vào nhóm Tam Kết Bạch Thủ.

- Đó là điều mà bộ phận cho nhập cư nghĩ.

Hatcher nói:

- Như vậy câu hỏi bây giờ là gã Thái ấy còn sống không? Và còn ở về phe ta không? Nghĩa là hắn vẫn cộng tác với ta để bắt đầu lại - anh nhìn ra bến cảng một lát rồi nói thêm - anh có cho đấy là một công việc đơn giản không?

- Nào, nào Hatcher, đừng vội kết luận ngay. Như thế là chúng ta có một lỗ hổng trong chương trình.

- Chúng ta có một người đã chết, đó là cái chúng ta có, và đó là tất cả những gì chúng ta có. Tôi cho rằng nó còn hơn là một lỗ hổng nữa.

- Cứt - Sloan nói - chúng ta đã gặp nhiều khó khăn, một việc như cái chết của Porter không thể bắt chúng ta dừng lại.

- Anh đã gặp nhiều khó khăn - Hatcher nói - còn tôi thì đã ở trong nhà tù Los Boxes.

Sloan thở dài:

- Hãy giữ cho vui vẻ, - hắn nói, vẫn mỉm cười như ông thiện, - vì những ngày xưa thân ái.

- Những ngày xưa thân ái đã hết rồi.

- Lúc ấy tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình.

- Anh đã làm cái mà đám chồn trong hầm tòa Nhà Trắng bảo anh làm.

Slon nghiêng người lại gần Hatcher hơn, các ngón tay hắn ngo ngoe như các ngón tay của một nhà ảo thuật sắp sửa diễn trò, hắn cứ mỉm cười mãi đến nỗi nụ cười dường như đã được in sâu hẳn vào bộ mặt hắn.

- Đó là nhiệm vụ của tôi. Hắn nói trơn tru dứt khoát.

Mặc dù nụ cười của hắn không bao giờ phai và giọng hắn nói vẫn điềm tĩnh, đều đều, nhưng hắn chợt cảm thấy khó chịu. Đã có một thời gian trong tất cả các năm họ làm việc với nhau, hắn chẳng phải giải thích điều gì cho Hatcher cả, khi hắn đưa ra các thông số, Hatcher bằng bản năng hiểu ngay chương trình này. Có phải Hatcher đã bác bỏ toàn bộ khái niệm về đội? Sloan không nghĩ là như vậy. Hắn cho rằng Hatcher chỉ mới cảm thấy bị phản bội. Đôi mắt nhíu lại nhưng nụ cười vẫn còn, Sloan điềm tĩnh nói:

- Anh định thuyết giáo tôi à, anh bạn? Anh sẽ mất công thôi, anh bắt đầu phiền muộn về những điều quấy. Tôi đã dạy anh tốt hơn thế cơ.

- Đôi khi tôi hơi hoang mang về những cái chết tiệt mà anh đã dạy tôi. Vả lại, nó khác ở chỗ có một cuộc chiến tranh ở...

Sloan ngật đầu ra sau và cười như nắc nẻ:

- Vì Chúa, luôn luôn có chiến tranh ở một nơi nào đây. Anh cần một cuộc chiến ư? Rác rưởi, chúng ta đã thấy ở Lebanon, Israel, Iran, Nicaragua, Afghanistan. Chúng ta có cả một siêu thị đầy ắp chiến tranh, xin cứ lựa chọn - Hắn tự rót cho mình một li đầy rượu mạnh và bỏ một viên đá vào đấy - Quỉ thần ơi, chúng ta làm cái gì chúng ta phải làm, Hatcher ạ! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng chỉ có hai con đường: làm hoặc không làm. Nếu anh không biết lựa chọn việc sẽ tới, nếu anh không quyết định, họ sẽ xơi tái anh. Anh không có thời gian để nhận ra sự bất đồng ý kiến, đó là cách anh tự giết mình. Tất cả những gì anh có là chấp nhận và phản xạ. Nếu anh không làm điều đó, họ sẽ thực hiện điều đó đối với anh. Có bao giờ tôi chỉ cho anh điều gì khác không? Có bao giờ trong đầu anh nảy ra một câu hỏi về điều đó không?

- Toàn bộ cái sự nghiệp cớm thối tha của tôi đáng đặt câu hỏi, - Hatcher nói. - Thậm chí tôi chẳng thể nói cho ai biết tôi đã làm gì trong chiến tranh.

Vẫn cười khúc khích, Sloan nói:

- Có phải anh muốn viết về những kinh nghiệm chiến tranh của anh không?

- Đấy không phải là điểm đáng nói. Mười sáu, mười bảy năm của cuộc đời tôi đã bị tiêu tan, giống như chúng chưa hề có.

- Anh nghĩ rằng tôi đã phản bội anh và điều đó đang che mờ sự phán đoán của anh.

Sloan nhẹ nhàng nói. Giọng hắn đổi sang thương xót. Sloan có tất cả các nút, ấn một nút, ta được lòng trắc ẩn. Ấn nút khác, ta có lòng nhiệt tình yêu nước. Ấn nút khác nữa, ta được lời tâng bốc. Hatcher còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau trong một căn phòng riêng của nhà hàng Phương Tây ở Washington, ở đó Sloan như từ thuở nào đến giờ đã trơ tráo nói như bố người ta, vạch ra những nguyên tắc của cá nhân hắn, mô tả Đội Quân Bóng Tối (Shadow Brigade) như là “một cơ hội hiếm có, một dịp may để làm một việc cần thiết cho Tổ Quốc và việc đó cũng mang lại cho ta sự tự do tư tưởng và hành động mà ta không thể tìm thấy ở các ngành phục vụ khác”. Không cần nói thêm rằng cái “ngành phục vụ” này không có hồ sơ lưu trữ hoặc các hồ sơ này được cất riêng biệt, thậm chí không chính thức tồn tại. Hatcher, đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch vừa rời học viện, lòng đầy tự hào, bị đánh trúng điểm yếu, lóa mắt nghe theo những lời đường mật và nhận tất cả mọi việc, không một câu hỏi. Bữa ăn trưa đó đã thay đổi cuộc đời của Hatcher mãi mãi.

- Còn hơn là phản bội nữa, Harry. Quỉ thần ơi, anh đã là thầy của tôi. Anh đã làm được điều đó. Anh đã thực hiện được sứ mệnh và tôi ngưỡng mộ anh về việc đó - Hatcher ngưng một lát, lấy cho mình một tách cà phê - trong tất cả những năm ở nhà tù Los Boxes, tất cả những gì tôi đã nghĩ là: anh đã thí tôi vì một cái ghế nào đó ở Bộ Ngoại Giao. Đó không phải chỉ là việc chịu một hạn tù. Tôi đã tin tưởng anh, Harry, và anh đã làm tôi thất vọng. Giờ đây anh lại vẫn tiếp tục như thế.

- Anh đang thần thánh hóa tôi đấy - Sloan nói và cười khúc khích lắc đầu - Thế cái cách anh dùng để làm việc đó là gì? Đem bọn gian tặc ra tòa về tội cung cấp ma túy cho bọn lính của ta ở Sài Gòn ư? Để cho đám điệp viên hai mặt của chúng ta khiêu vũ trên mộ của mình à? Thỏa ước với nhóm Tam Kết ư? Cứt ấy! Để tôi nói cho anh nghe điều này, anh bạn thân, chúng ta đã học để chiến đấu trong những cuộc chiến tranh bẩn thỉu. Và đó là cái mà ta sẽ luôn gặp kể từ bây giờ trở đi, những cuộc chiến bẩn thỉu. Thế thì anh không thắng những cuộc chiến tranh bẩn thỉu với những luật lệ công minh. Anh phải bỏ con săn sắt bắt con cá rô.

- Cái kiểu mà họ làm ở Brazil và Argentina ấy à?

Sloan thở dài:

- Anh có hiểu điều phiền muộn của anh không, Hatcher? Anh đang cố đặt ngang hàng đạo đức và chiến tranh. Hoàn toàn không tương hợp được. Nếu số quân đội đã chiến đấu ở miền Nam đều đánh như kiểu chúng ta đã đánh thì chúng ta đã không bị đá đít ra khỏi nơi đó. Và anh hiểu điều ấy. Chúng ta đã học được từ kẻ thù của chúng ta cách làm thế nào để đánh bại được một kẻ thù. Một người lính không cần phải có đồng phục hoặc danh hiệu đẹp đẽ, điều anh ta cần là sự quyết tâm làm tròn nhiệm vụ. Tôi nhắc lại, nếu anh không làm việc đó, nó sẽ được làm để chống lại anh. Theo Harry Sloan, đó là nguyên tắc, nó giữ cho tôi sống được qua một thời gian dài đẫm máu và nó cũng đã được anh thực hiện tốt. Anh đang suy nghĩ quá nhiều đấy, Hatcher. Đã bao nhiêu lần tôi bảo anh rằng, sự suy xét, cân nhắc chỉ có giết người ta thôi.

- Harry, anh là một bằng chứng sống cho thấy rằng, một người có thể nói nhanh hơn là hắn nghĩ.

- Thế này nhé, anh bạn trẻ, khi anh đã đặt đít lên giàn phóng thì tốt hơn là anh nên thực hiện công việc trước khi anh suy nghĩ về nó hoặc là anh toi mạng.

Nhưng rõ ràng là sự đánh giá lại đội quân này của Hatcher làm Sloan lo ngại, vì thế hắn quay trở lại vấn đề.

- Anh làm một việc và thế là xong - Sloan nhún vai nói. - Tại sao lại phải đau khổ về tất cả những việc đó. Anh chẳng bao giờ phải đưa ra những cách giải thích hợp với đạo đức nào cả, chúng đã được làm sẵn cho anh.

- Có thể chính điểm đó. Có thể tôi không nên làm. Có thể cái đó vạch ra một ranh giới.

- Ha! - Sloan nói. -Anh đang nói chuyện với thằng già Harry, nhớ nhé. Anh đang cho tôi một lí tưởng đây à? Còn lâu! Để tôi nói cho anh nghe điều này, chúng ta chẳng bao giờ làm một việc không đáng làm cả. Anh háo hức muốn biết các phương pháp, các tiến trình, dù là cái gì đi nữa, đó là việc của anh. Nhưng đừng làm hỏng một buổi sáng đẹp bằng lí tưởng, đừng đưa tôi khẩu hiệu và biểu ngữ. Lí tưởng của tôi là thực tế, và thực tế là chúng ta chống lại họ. Anh và tôi, chúng ta không thua, bạn ạ! Chữ đó không có trong từ vựng của chúng ta.

- Anh đưa ra những giải quyết nghe hợp với đạo đức, tôi cũng thế. Sự thúc đẩy của tình thế đưa...

- Đúng vậy! Đúng vậy! - Sloan cắt ngang lời anh, đôi mắt hắn lại lấp lánh và sự hăng hái trở lại trong giọng nói - Sự thúc đẩy của tình thế. Chẳng có cách giải quyết nào hợp với đạo đức trong chiến tranh cả, Hatcher ạ, chỉ có thắng và bại. Thượng đế và Tổ quốc. Ngoài ra, tất cá đều là thừa.

- Chúng ta có những nguyên tắc, Harry.

- Đúng.

Hatcher nói:

- Dù sao cái này không phải là về Thượng Đế, về Tổ Quốc như anh nói. Đây là giữa anh và tôi. Đừng có bao giờ đâm sau lưng tôi nữa. Anh mà làm nữa thì tôi sẽ...

- Tôi biết. - Sloan nghiêng người đến gần anh hơn, miệng ngoác ra cười rộng hơn, đôi mắt xám vẫn lấp lánh - anh sẽ cho tôi vào cái chỗ mà cá cũng chẳng thể tìm ra tôi nữa.

Chẳng đáng đi sâu vào đề tài này hơn nữa. Hatcher biết anh đang làm một chuyện vô ích. Sloan là một người không hề tiếp thu những lời sỉ vả, xúc phạm, một người tin tưởng rằng những gì hắn làm là đúng, là cần thiết và được chứng minh là hợp với đạo đức.

- Quên nó đi - Hatcher nói thẳng. - Dù sao tôi cũng không tới đây để làm anh vui lòng. Tôi đến đây để tìm Cody.

Sloan gật đầu, nụ cười của hắn tóp lại thành một nét nhăn nhó.

- Khá đây. Thế thì anh đã làm được những gì cho đến giờ? - Hắn hỏi - có điều chắc chắn là anh đã kéo đám nhân viên của tôi chạy theo phờ cả người.

Trước khi Hatcher kịp trả lời, chuông điện thoại reo vang. Sloan nhìn nó đăm đăm nói.

- Giờ này còn gì nữa đây? - Hắn đi qua phòng đến nhấc máy lên. Hắn xoay lưng lại phía Hatcher trong khi nói. Mái tóc hắn vẫn còn ẩm sau khi tắm và những giọt nước lấp lánh trên chiếc lưng chưa khô của hắn. Máy điện thoại được cắm vào một chiếc hộp nhiễu sóng nhỏ màu đen, ngọn đèn đỏ đang cháy sáng. - Đây Sloan - hắn nói giọng dịu dàng, - S12424. Jack phải lanh lẹ. Jack phải… Được rồi, chúng ta đã thông qua mật khẩu tôi đang nói qua máy nhiễu sóng. Việc gì thế? Hả? Cái gì? Ôi, lạy Chúa, khi nào? Mẹ kiếp nó, Spear, hắn có đến mười người bảo vệ!... Tôi biết tôi đã nói gì... Không, đừng làm thế. Tôi cho rằng giới trung gian biết việc này... tôi hiểu điều đó. ừ hứ... ừ hứ... không, anh cứ bám lấy câu chuyện từ đầu. Hãy để cho FBI lo việc này... Không, đừng để cho CIA, hãy để bọn chúng ở ngoài... Chờ đã, để tôi suy nghĩ.

Hắn quay lại Hatcher, đảo tròn mắt và lắc đầu. Gương mặt hắn có vẻ như đỏ lên mặc dù hắn vẫn giữ cho giọng nói bình thường.

- Không có hình của Cosomil - Sloan nói vào máy -Hãy giữ hắn kín đáo ngay tại chỗ hắn đang ở. Tôi muốn anh xì ra cho giới thông tin cái tin hắn đang trốn ở… ở... Hawaii... không, ở một đảo lớn, Kauai nhỏ quá, ừ... Phải, hãy để bọn chúng chạy lòng vòng tìm hắn ở đấy trong một hay hai tuần lễ... Tốt. Cám ơn, Spear. Nếu tôi nhất thời vắng mặt, hãy hỏi Flitcraft, hắn bao giờ cũng tìm được tôi. - Hắn chậm rãi gác máy.

- Thế này, anh bạn trẻ, tôi gặp một chuyện rắc rối. Quan trọng, quan trọng. Anh có muốn nghe một đầu đề trong tờ New York Times sáng mai không? Campon, con người sắt đá của Madrango đã bị ám sát trong một quán nhạc ở Atlanta.

Mồm Hatcher há ra. Vụ đảo chính của Campon ở Madrango đã cho phép Sloan móc Hatcher ra khỏi nhà tù Los Boxes. Rồi sáu tháng sau khi quân du kích cộng sản đã lấy lại thủ đô. Cuộc nổi dậy này đã dập dình trong nhiều năm.

Sloan kể sơ cho Hatcher nghe vụ ám sát nhà độc tài bị lật đổ của Trung Mỹ. “Người của chúng ta phản ánh lại rằng kẻ sát nhân đã ngụy trang thành một con trĩ”

- Một con trĩ! - Hatcher nói.

- Đó là một buổi vũ hội hóa trang. Ba người khác, trong đó có một người đàn bà vô tội đứng gần đấy bị chết. Còn hai người nữa, kép của bà ta và một người bồi đang ở trong tình trạng trầm trọng ở bệnh viện.

- Bộ phận của anh bảo vệ ông ta à?

- Ừ hứ. Thêm nửa tá người của chính ông ta nữa.

- Ai chịu trách nhiệm ở đấy? - Hatcher nghi ngờ hỏi.

Sloan ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Spear và Hedritch.

- Spear và Hedritch!

Hatcher thầm nghĩ “Spear làm cái quái gì khi đang bảo vệ Hector Campon? Anh nhớ lại gã Spear là một gã chơi lướt ván đã hết thời ở California có bộ óc bã đậu.

- Spear, lạy Chúa!

- Đó là mặt ngoài của chúng ta, một sở bảo vệ cá nhân.

- Làm quái quỉ gì mà anh dính vào chuyện này?

- Bởi vì Campon quá nóng tính, Ban An ninh không thể trông nom ông ta được. Những người trông nom có lẽ sẽ la lối om sòm. Vì thế tôi nhận công việc này.

- Nhưng còn Spear? Đầu óc hắn đã ù lì từ hai mươi năm nay trước khi hắn nằm dài quanh quẩn ở bãi biển Santa Monica.

- Ừ, thế thì hắn và Hedritch sẽ đi trông nom các bao đựng thư ở Tomahawk, Wisconsin trong suốt phần còn lại của cuộc đời chúng.

- Nếu anh kết hợp hai bộ óc của chúng lại với nhau thì anh sẽ được một thẳng dở khôn dở dại.

- Này - Sloan nói, gương mặt hắn đỏ lên - đầu tiên tôi nhận được cái thằng tổng thống bị lật đổ này với hai lữ đoàn dầm sương dãi gió ở biên giới Madrango chờ đợi trở về đánh đuổi những người Cộng Sản. Hắn cần vũ khí, cần đạn dược, cần mẽ ngoài, cần cố vấn quân sự, cần tất cả mọi thứ khốn kiếp chỉ trừ sự thôi thúc, vì thế hắn lên thủ đô tìm sự giúp đỡ. Vị nguyên thủ của chúng ta bắt đầu kêu gọi Quốc Hội gia ân. Ông ta đang đi kiếm năm mươi triệu dollar cho Campon và tôi phải làm vú em cho tên ti tiện này trong khi chờ việc này được giải quyết. Ba tuần lễ ở Fort Lauderdale, hai tuần ở St. Louis, một tháng rưỡi ở Chicago, hai tuần trên một căn nhà nổi cách Atlanta khoảng một trăm cây số. Thình lình hắn toi mạng và chúng ta gánh lấy những điều phiền phức lớn.

- Còn Spear và Hedritch?

Sloan kéo cánh cửa mở ra bao lơn của căn phòng sáng sủa, thoáng khí và đứng quay lưng ra cho ngọn gió nhẹ thổi khô người. Hắn tợp một hớp rượu, nhìn Hatcher chăm chăm.

- Tôi có sáu người trong vụ này, bạn thân ạ. Gã Campon này chẳng phải là hướng đạo sinh đâu. Gã đã bỏ xứ ra đi với năm sáu nhà máy giấu giếm ở Thụy Sĩ. Một quỉ sứ cao tay, có đạo đức của một thằng du đãng vỉa hè. Làm tiêu tan mấy đội kiểm tra của tôi ở chung quanh. Spear và Hedritch là những người cuối cùng tôi còn lại. Nhưng - hắn chỉ một ngón tay về phía Hatcher - đó cũng là điều làm cho gã có giá. Gã là vị Đại tướng vĩ đại mà các thủ hạ sùng bái, rất sùng bái. Còn chúng ta thì cần lấy lại Madrango, đó là chìa khóa cho tất cả mọi việc ta đang tiến hành ở Trung Mỹ.

- Thế thì sao anh lại để mất gã?

- Gã chả bao giờ để yên. Gã thích cuộc sống ban đêm, thích gái - Sloan nhún vai. - Điều ấy nhiễm sâu vào gã rồi.

- Vậy kế hoạch Baker là gì? - Hatcher thì thầm hờ hững.

Sloan ngờ vực nhìn Hatcher:

- Ai bảo tôi đã có kế hoạch Baker?

- Anh luôn luôn có kế hoạch Baker, Harry. Điều đầu tiên anh đã dạy tôi là: luôn luôn xác định trước dường rút. Và Madrango là con đẻ của anh ngay từ đầu.

Sloan thở dài:

- Đường rút là Đại tướng Cosomil. Không chói lọi hoặc được lòng dân như Campon, cũng không trẻ như thế, nhưng hắn đã cống hiến cả cuộc đời. Một sĩ quan chiến thuật giỏi. Việc chúng ta phải làm là biến Campon thành liệt sĩ để lính của hắn đứng vào hàng ngũ của Cosomil. Ngay bây giờ hắn được giấu kín - Ferris và Joyner cầm đầu ban chỉ huy và chúng là những tay giỏi nhất của tôi.

Hắn hớp một ngụm khác và lau miệng bằng lưng ngón cái. Hatcher hỏi:

- Anh sắp quay lại Washington à?

Sloan lắc đầu.

- Hiện tại tôi đang chỉ huy vụ này. Bộ Ngoại Giao sẽ nhảy vào vụ này bây giờ. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Cosomil cho đến khi hắn có thể trở về đó.

- Cũng xong - Hatcher nói - Quốc hội chắc sẽ cho họ mọi sự giúp đỡ mà hiện thời họ cần.

Sloan đi đi lại lại trong phòng nhiều phút. Hắn dừng lại, làm vài động tác thở thật sâu, cuối cùng hắn nói:

- Đó chẳng phải là việc của tôi hoặc của anh. Hãy trở lại công việc của chúng ta.

- Quỉ thật, tôi quên mất chúng ta đang nói gì lúc nãy.

- Anh làm lính của tôi chạy loạn khắp nơi. - Sloan nói khô khan.

- Chỉ là vài buổi tập dượt để lấy lại phong độ thôi.

- Tìm được điều gì không?

- Chả được bao nhiêu.

- Anh đã làm việc thật kinh khủng, - Sloan ngoẹo đầu nói.

- Từ lúc gặp Buffalo Bill, tôi chẳng còn nhiều thì giờ.

- Có nghĩ là tại sao Cody còn ẩn náu không?

Hiện tại, đó là một câu hỏi lạ lùng. Hatcher thầm nghĩ.

- Anh đã đi trước tôi, - Hatcher nói - Tôi còn đang cố tìm xem anh ấy còn sống hay không?

- Thế thì anh nghĩ gì?

- Nếu anh muốn nói tôi đã có những kết luận động trời nào trong vòng 72 tiếng đồng hồ vừa qua chưa, thì tôi trả lời là chưa. Tôi chẳng phải là luật sư, tôi chẳng phải chứng minh điều gì cả. Ở điểm này tôi đang lúng túng. Đôi khi tôi nghĩ Cody còn sống. Đôi khi tôi nghĩ gã Wol Pot này đang chơi xỏ tất cả bọn ta. Vấn đề tùy thuộc vào lời giải của phương trình này.

- Được, thế tại sao anh nghĩ anh ta còn sống?

- Tôi không nói rằng anh ấy còn sống. Tôi chỉ không chắc rằng anh ấy đã chết theo cái kiểu tôi đã bị một lần.

- Tại sao không?

- Vì những tin lặt vặt. Tôi đã gặp một tay xạ thủ mà nay hắn nhận rằng một trong những người ở trong máy bay của Cody chắc đã thoát ra được. Tôi lại gặp một tù binh chiến tranh đặc biệt. Ông ta nói với tôi rằng đã có nghe nói về cái trại tù binh tạm thời mà trong đó có một tù nhân là nhân vật quan trọng, có thể đó là Cody, có thể thôi. Tôi gặp hai phi công bay cặp, một người nghĩ rằng Cody là một tay đi tìm vinh quang điên khùng, người kia nghĩ rằng anh ấy thuộc loại chán ghét chiến tranh. Đó là tất cả những gì tôi thâu thập được. Mấy chuyện rất lờ mờ.

- Nhưng anh có nghĩ là câu chuyện kể của Wol Pot có thể có giá trị không?

- Tôi chưa nói đến điều đó. Đấy là tất cả các ẩn số của phương trình trên. Khi nào tôi hình dung được ẩn số là gì thì tôi sẽ cho anh biết câu trả lời.

Sloan cười khúc khích, nói một cách châm biếm.

- Chơi sát ván đấy hử? Tại sao thế, nếu tôi không hiểu xa hơn, tôi có thể nghĩ anh chẳng còn tin tưởng nơi tôi nữa.

- Hiện giờ tại sao tôi lại không tin anh, Harry? Hàng hóa mua bán của anh đều giả mạo. Giết người và nói dối là nghề nghiệp của anh. Và anh đã qua mặt tôi nhiều lần, có gì để mà tin đâu?

Hatcher ngừng lại, uống một ngụm cà phê. Anh chỉ nói với Sloan những gì anh phải nói với hắn. Anh đã lờ đi vài điều, như mảnh thư của Jaimie gửi cho Polo để ở nhà Bảo tàng ở Washington, dù Jaimie là ai đi nữa. Và cả điều liên quan đến Thai Horse, Thai Horse đối với Hatcher chỉ nói lên một điều duy nhất, đó là bạch phiến. Bạch phiến nguyên chất 99 phần trăm của Trung Quốc từ Tam Giác Vàng đến. Nhưng anh chưa tung việc ấy ra. Sloan đang mải chú ý đến việc tại sao Cody trốn tránh. Điều đó làm nổi bật lên trong óc Hatcher tất cả mọi dấu hiệu nguy hiểm. Hatcher biết chính xác Sloan đang nghĩ gì ngay lúc này. Hắn đang nghĩ, nếu Cody mà sa vào việc gì quá tồi tệ thì tốt hơn là lờ ngay vấn đề này đi. Đối với Sloan, cho tiêu đi là lời giải dễ tìm cho bất cứ bài toán nào. Nhưng hắn chẳng bao giờ la điều ấy. Hắn luôn luôn để cho những từ bẩn thỉu không phải nói ra.

Sloan vứt khăn tắm và bắt đầu mặc quần áo.

- Chúng ta sẽ vào Bangkok xem có thể kiếm được gì không. Hắn nói trong khi mặc chiếc quần đùi đánh bốc màu ô liu và chiếc áo thun lót.

Nhưng cái chết của Porter và việc Wol Pot có thể chuồn mất đã đưa đến cho công việc này một nước cờ mới. Hiện tại đầu óc của Hatcher đang suy ghĩ theo hướng khác, tìm tòi, lựa chọn. Anh bảo Sloan:

- Tôi sẽ gặp anh ở đây sau một, hai ngày nữa. Tôi có vài việc muốn kiểm tra lại ở đây.

- Chẳng hạn như...?

- Tôi sẽ cho anh biết khi tôi làm xong.

Sloan bắt đầu thắt cà vạt. Có tiếng gõ cửa. Sloan nói:

- Chúa ơi, lại cái gì nữa đây.