25. CÁC NHÓM TAM KẾT
Một người đàn ông cao, thẳng như dây cung, với bộ râu mép hình ghi đông xe đang đứng ở lối cửa. Gã mặc một bộ đồ bằng vải lanh trắng tinh. Cớm Hong Kong, Hatcher nghĩ. Gã có cái vẻ ấy.
- Đại tá Sloan? - Gã hỏi. Giọng Ănglê của gã lơ lớ.
- Vâng, sao?
- Thưa ông, tôi là trung sĩ Varney, cảnh sát Hong Kong. - Gã đưa chứng minh thư ra.
- Rất vui lòng, - Sloan nói bằng một giọng ngoại giao nhất - xin mời vào, tôi có thể làm gì cho ông?
Varney bước vào phòng như thể gã vào chầu Nữ Hoàng, gần như hắn nín thở. Gã mỉm cười một cách cứng nhắc với Hatcher nói: “Và hẳn ông phải là ông Hatcher”, gã vừa nói, vừa đưa tay ra.
- Ừ hứ. - Hatcher nói. Họ bắt tay nhau. Varney bước dài đến cửa bao lơn, xem qua phong cảnh rồi quay lại hai tay chắp sau lưng. Gã nói:
- Tôi ở trong một nhóm Tam Kết của khối Cộng Đồng. - Thấy cả Sloan lẫn Hatcher đều không nói gì, gã tiếp tục - Có nhiều cái thay đổi trong vòng sáu, bảy năm gần đây. Tôi nghĩ tôi có thể giúp một tay nếu các ông cần. Tôi bất chợt thấy tên các ông khi chúng hiện lên máy vi tính, ngày hôm qua.
- Máy vi tính à? - Hatcher hỏi.
- Chúng tôi sử dụng máy vi tính đế kiểm soát danh sách các sân bay. Đó là việc thường lệ, ông biết đây, để theo dõi ai đến ai đi. Tôi định gọi điện cho ông thì Đại tá Sloan xuất hiện, vì thế tôi quyết định tiếp xúc với cả hai ông.
Hatcher nói:
- Điều ấy rất đáng để suy nghĩ, Trung sĩ. Nhưng công việc của chúng tôi ở đây chẳng có liên quan gì đến các nhóm Tam Kết cả.
- Vâng, thưa ông, nhưng xem lại kinh nghiệm đã qua của ông với nhóm Silk Dragons (Rồng Lụa) và nhóm Bạch Thủ, chúng tôi chỉ nghĩ rằng ta có thể mở rộng thêm quan hệ xã giao với lực lượng này, phải nói như thế.
- Tôi không nghĩ là tôi sẽ cần đến nó - Hatcher nói và lại nhìn Sloan đăm đăm. - Đại tá sẽ rời khỏi đây hôm nay, còn tôi dự định rời chỗ này ngày mai hoặc ngày mốt.
- Vâng, thưa ông, thế thì hay quá - Varney nói. Gã ngưng một lúc như thể lựa những từ đúng, vừa rướn cổ lên vừa lúc lắc đôi vai. Tên Trung sĩ này có nhiều bọ chét hơn cả một con chó săn miền Nam Georgia. Gã nói tiếp - Chỉ có điều tôi nghĩ tôi phải khuyên ông, thưa ông, trong lúc ở đây, ông có thể gặp nhiều nguy hiểm đấy. Chúng tôi mong ông hiểu cho rằng chúng tôi muốn bày tỏ hết mọi sự lịch thiệp của Sở đối với ông - gã ngừng một lát nữa, mím môi lại rồi nói tiếp - có thể ông muốn có một người hộ vệ.
- Tôi thuộc thành phố cũng khá. - Giọng thì thầm của Hatcher càu nhàu.
- Vâng, vâng. Dĩ nhiên, nhưng...
Hatcher cắt ngang lời gã.
- Này Trung sĩ, tôi chưa bao giờ có quan hệ với nhóm Bạch Thủ và theo tất cả những điều mà tôi biết, thì nhóm Rồng Lụa đã tan rã.
Sloan nhảy vào.
- Điểm chính là ở chỗ đó, Hatcher. Nhóm Rồng Lụa có thể đã tan rã, nhưng nhóm Bạch Thủ thì ờ... ờ... - Sloan đờ người ra một lát.
Varney nói:
- Cho phép tôi nói. Sau khi White Powder Mama (Bà má Bạch Phiến) bị ám sát nhóm Bạch Thủ - ờ, phải nói thế nào - đã thu nhận nhiều thành viên của nhóm Rồng Lụa. Đúng hơn là một sự hợp nhất, thưa ông.
- Có thể đúng. - Hatcher nói, vẫn chỉ lưu ý một cách lơ đãng. Anh biết phần lớn chuyện này và đã từng chiến đấu với nhóm Rồng Lụa khi gã Varney này còn nhảy nhót trong các sân chơi cricket của trường trung học.
- Ông có biết về Tollie Fong không? - Varney hỏi một cách cởi mở.
- Toillie Fong? - Hatcher hỏi, nhướng mày làm bộ không biết.
- Bố hắn là Lee Fong.
Ngay tức khắc trong trí óc của Hatcher vụt hiện lên phi trường Singapore. Lúc chạng vạng tối 1975. Mười hai năm trước đây. Ừ, anh biết Lee Fong, được rồi.
Varney nói với đôi chút văn hoa, ưỡn người ra sau và cười điệu:
- Chúng tôi nghĩ ông nên biết rằng Toillie Fong là thủ lĩnh mới của nhóm Bạch Thủ. Và - gã nói thêm với sự hài lòng rõ rệt - Joe Lung là người số một của hắn ở Hong Kong này. Họ vẫn còn nhớ...
Như vậy đấy, Hatcher nghĩ, trí óc anh quay về với những sự việc đã qua...
Từ những ngọn đồi cao, ngồi trên lưng các con ngựa bờm dài, bọn Mông Cổ lướt nhanh đến. Mái tóc đen của bọn chúng bay rập rờn như những cái đuôi heo gớm ghiếc, mặt chúng râu ria xồm xoàm và đói khát, mắt đỏ rực lên vì thuốc phiện. Chúng chặt phá hoặc đốt hết tất cả mọi thứ trên đường chúng đi: ngựa, bò, heo, trẻ con, tất cả trừ đàn bà - đàn bà là phần thưởng quí nhất của chúng. Cướp bóc và chém giết, những tên dã man tàn sát dân chúng Trung Quốc hiền hòa ở các vùng đồng bằng ven biển, dưới chân bảy ngọn núi nơi cư ngụ của bảy con rồng.
Và bảy con rồng đó, trong đời sống là bảy vị Hoàng Đế đầu tiên của Trung Quốc, đang giận dữ quan sát từ nơi trú ngụ trên núi và triệu tập các thủ lĩnh của dân Trung Hoa lên, bày cho họ cách phản công lại, chỉ cho họ các chiến thuật phải dùng, ban cho họ những điều tinh hoa nhất.
Vì thế các tài phán liên kết lại với nhau thành những nhóm ba gia đình một, các trang trại của họ lập nên những hình tam giác, họ dựng lên các bức tường giữa các hình tam giác để đánh trả lại từ mỗi phía khi bọn Mông Cổ tấn công. Và các con rồng đã nói đúng. Dân Trung Quốc cư ngụ ở nơi mà nay là Hong Kong, đã đánh cho bọn man rợ tơi tả và tổng số ít còn lại trở về Mông Cổ báo tin. Bọn man rợ không bao giờ quay trở lại nữa.
Như vậy là trong thế kỉ thứ mười hai, các nhóm Tam Kết đã ra đời và lớn mạnh lên trong 800 năm tiếp theo, mỗi nhóm Tam Kết có nghi lễ riêng, khẩu hiệu riêng, những cái bắt tay bí mật, những bài thơ riêng, những huyền thoại và lịch sử, họ thề trung thành với dòng họ, uống máu ăn thề theo kiểu gọi là Hồng Môn. Quyền lực của họ lớn dần lên cho đến khi họ thành các tầng lớp thống trị Hong Kong và giới kinh doanh Trung Hoa. Những nhà kinh doanh hầu hết đều có danh tiếng và được kính trọng.
Những kẻ độc ác nhanh chóng đi theo, các nhóm Tam Kết ngoại lai chộp lấy quyền lực. Chúng tự xưng là nhóm Chiu Chao.
Lớn lên theo quyền lực có các nhóm: Rồng Lụa, Bạch Thủ, 14K, băng lưỡi Dao Mỏng (Thin Blade Gang,), băng Ngôi Nhà Của Bảy Bàn Tay (House of Seven Hands) và nhiều băng khác. Các băng này điều hành tất cả mọi thứ bất hợp pháp và suy đồi: cờ bạc, đĩ điếm, cho vay cắt cổ, buôn bán nô lệ da trắng, ma túy, buôn lậu, chợ đen - và điều hành với cái nhìn tỉnh táo tàn nhẫn, tập trung vào sự tàn bạo và giết người đến mức chúng bất cần cả luật pháp. Một thứ Mafia của phương Đông.
Các nhóm Tam Kết đứng được 800 năm. Nhóm Chiu Chao được 790 năm. Chỉ cần mười năm là sự thối nát bắt đầu xảy ra.
Các nhóm Tam Kết dữ dằn chia nhau cái thế giới ngầm này, mỗi nhóm lấy phần của mình, và thu lời nhiều nhất trong tất cả các nhóm ỉà giang sơn ma túy của nhóm Rồng Lụa, luôn luôn tìm cách mở rộng, thấy trước với cái nhìn hiểm ác. Trong những năm cuối của thập niên 60 một thị trường màu mỡ nằm chờ ở miền Nam, thế là bọn chúng mang bạch phiến Trung Quốc nguyên chất số 3 từ Tam Giác Vàng của Thái Lan xuyên qua Hong Kong và chở lậu vào Sài Gòn hoặc chở bằng tàu thủy theo dòng sông Mekong vào thẳng miền Nam, ở đấy chúng bán cho bọn lính Mỹ hai dollar một liều để câu cho chúng ghiền. Bà má Bạch Phiến đã trở thành người bạn nâng đỡ linh hồn của bọn lính Mỹ, vị cứu tinh của chúng với những gói thuốc mê quí báu, giúp chúng thoát li khỏi thực tế khốn khổ. Bằng mưu đồ xảo quyệt hắn đã tạo nên một thị trường bạch phiến Trung Quốc mới ở Mỹ, nơi nha phiến nâu của Mexico và Thổ Nhĩ Kì đang làm vua; dùng những lính Mỹ bị nghiện làm cơ sở, những con Rồng Lụa đã vươn qua đại dương đến tận Châu Mỹ. Bà má Bạch Phiến thực ra là Mã Bình Sâm, thủ lĩnh, “Bố già” của các con Rồng Lụa. Bà má Bạch Phiến và tay “đao phủ” Cây Sào Đỏ của hắn - Lee Fong - đồng thời cũng là em trai của hắn, là những người đáng sợ nhất ở Hong Kong, nhiều quyền lực đến nỗi chúng bắt buộc năm nhân viên của Đội Chống Ma Túy ở Hong Kong - họ tự xưng là Hơi Thở Của Rồng (Dragon’s Breath) - phải điều hành sự đi lại trên sông cho chúng, mà chúng gọi là “con đường dài màu trắng”.
Mùa xuân năm 1973, Christian Hatcher nhập cuộc.
Họ đang ở trong phòng sau của Câu lạc bộ Sĩ Quan ở vịnh Cam Ranh, nơi đã trở thành hải cảng rộn rịp nhất thế giới, hũ mật mà từ đó tuôn ra tất cả người và vũ khí cho cuộc chiến tranh không tuyên bố ở Việt Nam. So với phần còn lại của đất nước này thì Cam Ranh là một thành phố của Câu lạc bộ thể thao ngoài trời chỉ trừ lúc bọn công binh về vào lúc nửa đêm là làm lung tung lên đủ thứ. Đối với Hatcher, trong những ngày đó, năm phút được xa xứ sở của bọn mọi này cũng giống như là sáu tháng nghỉ hè.
- Có một việc cho anh. - Sloan nói.
- Ừ hứ. - Hatcher nói. Anh đã từng nghe câu ấy nhiều lần trước đây.
- Chúng ta gặp phải chuyện rắc rối to ở đây.
- Không đùa chứ. - Hatcher cười trả lời.
- Tôi muốn nói về một vấn đề bên cạnh chiến tranh - Sloan nói - Anh biết về bọn Rồng Lụa chứ?
Hatcher gật đầu.
- Anh muốn nói tới Bà má Bạch Phiến à?
Sloan gật đầu:
- Về Mã Bình Sâm và đám buôn ma túy của hắn.
- Chúng mãi mãi lẩn quẩn chung quanh - Hatcher nhún vai trả lời - Bọn chúng là mối lo của Cảnh sát Hong Kong.
- Không còn nữa. Bọn chúng đang nằm trên hồ sơ của chúng ta, anh bạn ạ - Sloan tiếp tục nói - Chúng ta gặp rắc rối nghiêm trọng về ma túy ở miền Nam và đa số đều xuôi theo dòng sông từ vùng Tam Giác đến. Gã Bà má Bạch Phiến này đã trở thành cái nhọt chính ở mông. Hắn thâu được năm thằng tay sai hoạt động trên các con sông chảy từ đất Thái Lan. Đây là bọn cớm cừ của Hong Kong, chúng tự xưng là Hơi Thở Của Rồng. Quả là dữ dằn, cái đám ấy. Buffalo muốn đá đít bọn chúng, cho chúng một bài học.
- Vậy thì sao?
- Vậy thì, anh thông thuộc vùng sông này. Hãy tập hợp lấy hai hoặc ba tiểu đội, lấy hai chiến thuyền, tôi có thể điều cho anh bất cứ người nào anh cần - CRIPS, Seals, Berets, cứ đọc tên ra. Bất cứ thằng dữ dằn nào của tôi đang hoạt động đều thuộc quyền anh. Tôi muốn anh lôi cổ tất cả bọn chúng ra. Tôi muốn cái nhóm Hơi Thở Của Rồng này đi vào dĩ vãng, và thật nhanh.
- Đồng ý - Hatcher nói một cách bình thường - nhưng tôi có một kế hoạch xin đề nghị để lựa chọn.
- Phun ra đi.
- Nếu ta làm theo kiểu của anh thì vỏ bọc của tôi bị vỡ.
- Anh thấy thế nào?
- Tôi sẽ lấy ba thằng giết người giỏi, Molly McGuire, Chet Rodriguez - anh suy nghĩ trong một phút - và Bear Newton. Số còn lại sẽ là người phương Đông. Làm như chúng ta chỉ chặn cướp số hàng bẩn thỉu của chúng. Tôi sẽ điều khiển màn kịch nhưng không làm ầm ĩ. Mẹ kiếp, bọn tôi sẽ đeo mặt nạ, làm cho chúng sợ thụt dái vào. Làm bất cứ kiểu nào khác coi như tôi đi đứt và chúng ta lãnh mười năm tù.
- Tôi cần 24 người, những tên giết người giỏi nhất, mà có thể dùng tiền mua được - Hatcher bảo Cohen Tàu. - Có thể nhận mệnh lệnh, không tranh cãi. Và kín miệng, chúng mà nói một tiếng về bất cứ cái gì trong chuyện này, chúng sẽ mất lưỡi.
- Vụ gì đấy? - Cohen Tàu hỏi.
- Anh chẳng muốn biết đâu.
Giống như đi săn vịt, họ loanh quanh trên các vùng nước đọng ở bờ sông và ban đêm mang theo súng máy 20 li, bom tẩm nhiệt, súng Uzi và dao găm K-Bar, họ tấn công các túp lều mà bọn buôn ma túy ngủ ban đêm, tiến hành chiến tranh công khai trên các dòng sông với bọn Hơi Thở Của Rồng đang mang bạch phiến xuôi dòng Mekong. Trong ba tháng, toán của Hatcher đã phục kích hai mươi bốn chuyên ghe chở bạch phiến. Trong ba tháng, bốn trong số năm thành viên của nhóm Hơi Thở Của Rồng đã thấy lưỡi thép lạnh và cái đau buốt của dao găm thọc vào cổ họng, chết nhanh chóng và lặng lẽ trong khi các ghe của chúng và những kiện hàng chết người bị đánh cắp ngay dưới chân chúng, được đưa ngược dòng khá xa và thiêu hủy. Chỉ có một thành viên duy nhất trong nhóm Hơi Thở Của Rổng thoát được các hành động phản công của Hatcher.
Hai năm sau, ở sân bay Singapore. Nhân vật số hai của Bà má Bạch Phiến được mệnh danh là đao phủ Cây Sào Đỏ tức Lee Fong đã uổng công tìm kiếm Hatcher trong gần hai năm trời. Cuối cùng hắn bắt gặp anh, hắn đã theo đuôi anh trong nhiều ngày, chờ đợi đúng lúc để giết anh theo kiểu cổ điển, một mũi dao nhọn cẩn thận đâm vào phía sau gáy, cùng lúc cắt đứt hệ thần kinh và tĩnh mạch cảnh - một hành động để khỏi mất mặt và chứng tỏ cho Bà má Bạch Phiến thấy rằng hắn vẫn còn xứng đáng là nhân vật số hai của nhóm Rồng Lụa.
Hatcher đã sẵn sàng chờ đón hắn ngay từ đầu, biết rằng Fong phải tự chứng minh cho hắn, cần phải tiếp cận để hạ sát, nên Hatcher dễ nhử hắn.
Hatcher đi ra bãi quan sát. Trời đang tối dần và sân bay vắng ngắt. Anh nhìn một chiếc phản lực cất cánh, nghe tiếng cửa mở ra phía sau anh và đóng xịch lại, nghe tiếng chân bước đến gần hơn. Anh ngồi thụp xuống làm như cột lại dây giày. Tiếng chân bước gấp hơn. Chúng ở ngay sau lưng anh. Hatcher xoay người và đồng thời đứng lên nhanh như chớp, đâm lưỡi dao dài 18cm vào phía dưới lồng ngực và thọc ngược lên tim gã Fong, anh nhìn trừng trừng vào mặt hắn, gần đến nỗi anh cảm thấy phả lên mặt mình hơi thở đang chết dần của tên đao phủ của nhóm Rồng Lụa, anh xiết chặt bàn tay gã Fong bằng cái nắm thép cho đến khi anh cảm thây sự sống đã rời khỏi thân thể tên sát nhân này.
- Joi-gin, vĩnh biệt Fong. - Anh nói khi buông hắn ra.
Hai tuần lễ sau, Bà má Bạch Phiến chết trên đường phố Wanchai, bị bắn bằng súng máy khi vừa ra khỏi một hộp đêm. Thời ngự trị của nhóm Rồng Lụa chấm dứt. Nhóm Bạch Thủ lên nắm quyền và để tỏ lòng trắc ẩn, đã thu nhận nhiều thành viên của nhóm Rồng Lụa.
Một người trong bọn chúng là Tollie Fong, con trai của Lee Fong. Hiện giờ, sau 12 năm đã qua, hắn là Cây Sào Đỏ của nhóm Tam Kết Bạch Thủ và sắp trở thành thủ lãnh của nhóm. Là kẻ sát nhân của nhóm Bạch Thủ, Tollie Fong có lẽ là người nguy hiểm nhất của khu vực này. Là thủ lĩnh, quyền lực của hắn thật khủng khiếp. Và thủ hạ số một của hắn ở Hong Kong là Joe Lung, thành viên cuối cùng còn sót lại của bọn Hơi Thở Của Rồng, kẻ duy nhất thoát khỏi các trận đánh du kích của Hatcher.
Cả hai đã thề: bắt gặp Hatcher là giết ngay.
Bọn chúng hoạt động ở vùng ngoại vi Macao.
Tất cả những gì mà linh tính của Hatcher cho anh thấy là: nếu gã Varney này biết anh đang ở Hong Kong thì chắc chắn bọn Bạch Thủ cũng biết.
... chặn cướp hàng của họ. - Varney đang nói.
- Xin lỗi? - Hatcher nói.
- Tôi nói, họ có vẻ vẫn còn căm anh về việc ấy, tôi muốn nói đến việc chặn cướp hàng của họ.
Bí mật đã được giữ rất kín. Trong chừng mực mà Varney hoặc cảnh sát Hong Kong, thậm chí là cảnh sát Quốc tế biết thì Hatcher là một tay dữ dằn hiện đang cộng tác với chính quyền. Hatcher biết rằng Varney đến đây không phải để trình bày “sự lịch thiệp xã giao của Hoàng Gia”. Hắn đến đây để đánh giá Hatcher, xem xét anh là một tay tốt hoặc vẫn còn khả năng là một tay bất lương. Điều đó cũng tốt thôi.
Trung sĩ Varney đủ lanh lợi để nhận ra ngay rằng Hatcher chẳng thiết tha chào đón sự giúp đỡ hoặc quan tâm của hắn. Đây là con người nguy hiểm.
- Tôi đề nghị ông nên hết sức thận trọng trong khi ở trên đất thuộc địa này - Varney nói, vừa bước ra cửa - ông vẫn còn ở hàng đầu trên sổ tử của Tollie Fong. Nếu hắn hoặc Joe Lung phát hiện ra ông đang ở Hong Kong, họ sẽ không từ bất cứ cách nào để giết ông. Chẳng cần nói ông cũng rõ, với tư cách là sĩ quan cảnh sát tôi muốn ngăn ngừa chuyện đó.
- Tôi cảm kích trước sự quan tâm của ông - Hatcher nói. - Như tôi đã nói với ông, cả hai chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này trong một hai ngày nữa. Tôi sẽ cố giữ để ít lộ diện.
Varney đưa danh thiếp cho Hatcher.
- Nếu ông cần giúp đỡ, xin cứ gọi. Số điện thoại ban đêm của tôi ở phía sau. Tôi xin đoán chắc với ông là chúng tôi sẽ đáp ứng càng nhanh càng tốt. - Tên trung sĩ bước thẳng ra cửa và nghiêng người cúi chào khi đi.
Hatcher thấy ngờ vực và bực bội về cuộc đến thăm vừa rồi.
- Tôi có việc phải làm ở đây, Harry - Hatcher nói. - Tôi dứt khoát không cần cái gã Varney người thẳng như cái que này bò theo sau tôi.
- Nhưng chớ có mò mẫm quanh Macao, đồng ý chứ? - Sloan bảo.
- Đừng lo cho tôi...
- Hãy tránh xa Tollie Fong và bọn Tam Kết.
- Tôi chả muốn đụng đầu Fong và bè bạn của hắn.
- Coi chừng xác anh sẽ nổi lên trong vịnh đấy. Tôi chúa ghét lại phải giải thích chuyện đó.
- Anh thật là tình cảm.
- Anh hiểu tôi muốn nói gì.
- Tôi hiểu chính xác anh muốn nói gì. Và tôi sẽ chẳng kết thúc bằng việc nổi lên ở bất cứ đâu cả.
- Hễ bắt đầu lộn xộn với bọn Bạch Thủ là hầu như anh đã chết.
- Đó chẳng phải là cách đã xảy ra lần trước...
- Cũng đừng nổi máu hung hăng - Sloan nhẹ nhàng nói, Tollie Fong bây giờ là người của nhóm Tam Kết Bạch Thủ và Joe Lung là thủ hạ số một của hắn ở Hong Kong. Cả hai đều thề sẽ khử anh. Chả phải anh đang nghỉ cuối tuần ở Bangkok đâu, tôi sẽ cho người theo chân anh.
- Tôi sẽ gặp anh ở đường Hoàng Gia - Hatcher thì thầm. - Quán Pochana để ăn điểm tâm vào sáng thứ bảy, giờ thường lệ.
- Chắc chắn.
- Một việc nữa. Bảo thần đồng Flitcraft của anh ở Mỹ soát lại trên máy tính của hắn, coi xem có điều gì liên quan đến một trại tù binh chiến tranh ở Việt Nam không, đó là một trại di động. Nó luôn luôn di chuyển lòng vòng. Tôi đoán đó là một trại tạm giữ gần biên giới Lào. Có thể nó được gọi là Ghost Camp (Trại Ma) hoặc một tên gì giông giống như thế.
- Tôi sẽ xem hắn tìm được gì. Tôi sẽ bảo hắn gọi thẳng cho anh.
- Tôi có số điện thoại của hắn. Tôi sẽ gọi.
- Được rồi - Sloan nói sau một lát suy nghĩ. - Phải cẩn thận.
- Tôi chưa bao giờ quên cẩn thận. - Hatcher trả lời.
Hatcher quay lưng đi về phòng và đóng cửa lại sau lưng anh. Anh chẳng màng bắt tay.
Anh bước ra ban công nhìn qua vịnh về phía ngọn núi Victoria và pháo đài trên đỉnh núi của Cohen. Nhiều việc đã thay đổi trong giờ phút cuối cùng. Bây giờ, anh biết rằng anh phải gặp Cohen.
Mỗi người phải trả giá cho tội lỗi của mình, 126 đà có lần nói như vậy.
Câu hỏi trong đầu Hatcher là, ai là người gây ra tội, ai là người đã bị hành tội và ai sẽ phải trả giá?