26. LỰA CHỌN
Linh tính của Hatcher đang phải làm việc quá mức. Sloan sẽ có biên bản của cảnh sát về việc đã xảy ra và lí lịch của Wol Pot vào lúc anh đến Bangkok, vì thế chẳng cần phải lo âu về việc ấy bây giờ. Nếu họ đã mất dấu Wol Pot, Hatcher phải xoay sang những cách lựa chọn khác của anh. Nhưng chúng quả là mạo hiểm và cầu may. Câu hỏi mà anh tự đặt cho mình là, anh có nên vứt bỏ kế hoạch và trở về Georgia không? Đột nhiên vụ Cody lại quẹo sang một hướng xấu. Những điều phức tạp ngày càng nhiều. Một người đã bị giết và bây giờ nhóm Tam Kết của Hong Kong có vẻ cũng dính vào. Buổi đi thăm “đồng minh” của Varney lập tức bật sáng thêm nhiều tín hiệu nguy hiểm trong đầu Hatcher. Vụ này không còn là một việc tìm dấu vết đơn giản nữa. Nó đã trở thành tai họa chết người.
Anh nhanh chóng lập một kế hoạch hợp lí cho mình. Nếu cái trại ma ở Việt Nam mà Schwartz đã tả là có thật thì những người ở vùng thượng nguồn sông trong vùng đất Chin Chin phải biết nó. Điều đó có nghĩa là anh sẽ cần đến sự giúp đỡ của Cohen. Hatcher quyết định sẽ lien lạc với người bạn cũ của anh, rồi chờ xem Flitcraft có tìm ra được cái gì đáng chú ý không.
Anh nhìn lên đỉnh mỏm Victoria, lên căn nhà mà anh biết Cohen đang ở đấy, tự hỏi không biết năm tháng có làm thay đổi anh ta không. Anh ta có còn quyền lực như anh ta đã từng có không? Hatcher tự hỏi và có tin gì của Daphne không?
Anh còn có thể tin cậy người bạn nào trong số những bạn cũ của anh không?
Anh quay một số điện thoại mà anh còn nhớ sau bao nhiêu năm trời. Một giọng the thé trả lời bằng tiếng tàu: “Jo sahn.” (chào buổi sáng). Hatcher càu nhàu:
- Trò rẻ tiền, còn quá rẻ tiền nữa khi cứ đóng cái vai thư kí mãi sau chừng ấy năm. Cái giọng nữ cao của anh chả lừa được tôi đâu.
Một lúc im lặng dài, rồi một giọng nói sợ sệt gần như thì thầm.
- Christian?
- À! Anh chưa quên. - Hatcher thì thầm đáp.
- Christian! - Cohen la lên - Chúa ơi, tôi nghe nói anh đã chết.
- Đó là điều anh nghe được qua các tin đồn đại.
- Thượng đế ơi! Tôi không thể tin được điều này. Anh đang ở đây à?
- Ngay chỗ đợi cũ.
- Anh đang cần gì? Anh mà kẹt à? - Cohen hỏi bằng giọng rất tri kỉ.
- Câu chuyện rất dài, mà không, tôi không kẹt. - Ít ra là chưa.
- Mời anh dời đít qua đây. Ngay bây giờ! Thượng đế ơi, chờ tôi báo cho Tiana. Tôi chẳng thể tin được điều này, ông tướng ạ, chẳng thể tin nổi. Hatcher trở về từ cõi chết!
Sự kích dộng của anh Cohen Tàu có vẻ thật, và Hatcher cảm thấy dễ chịu hơn sau khi gác máy. Trong lòng, anh tin rằng Cohen vẫn còn là người bạn trung thực. Nhưng đây là Hong Kong. Lòng trung thành thay đổi nhanh như gió.
Joe Lung không bao giờ thức dậy trước buổi trưa. Các buổi tối hắn ở sòng bạc Monitor hoặc đi quanh các hộp đêm khác nhau. Nếu số thu ít ỏi, hắn thường nghỉ qua đêm ở một trong những nhà thổ đa dạng ở Macao. Lung ít khi lên giường trước ba hoặc bốn giờ sáng và cũng ít khi thay đổi thông lệ này trừ khi có việc phải làm.
Hắn cư ngự ở một trong những căn nhà mới mà chúng đã bắt đầu phá hỏng vẻ đẹp cổ kính hằng bao thế kỉ của Macao - thành phố nhỏ bé ở cửa khẩu Trung Quốc.
Hắn xoay người và choàng tay sờ vào người đàn bà nằm cạnh. Nàng có mái tóc vàng hoe, một người đẹp mà hắn đón về đêm qua từ Fire Duck Club (Câu Lạc Bộ Con Vịt Lửa). Lung thích những người đàn bà gwai-lo (nước ngoài), và cô nàng này cuồng nhiệt hơn thường lệ. Nàng ậm ừ trong cổ, xoay người nằm ngửa và vẫn còn ngủ, hắn xoay sang bên ép sát vào nàng, lướt bàn tay trên tấm mền lụa. Hắn bắt đầu đánh thức nàng dậy.
Chuông điện thoại reo vang. Bực mình, hắn rời người đàn bà quay ra trả lời cộc cằn. Người ở đầu dây bên kia nói tiếng Tàu:
- Hatcher đang ở đây. Phòng 512, khách sạn Peninsula..
Lung ngồi bật dậy trên giường. “Không lầm chứ?”, có một sự khẩn trương trong giọng nói của hắn.
- Không lầm. Đúng là Hatcher.
- Hiện hắn có ở đó không?
- Hai (có), nhưng chẳng biết hắn ở bao lâu?
- Mm goi (cám ơn). - Lung nói và gác máy. Mạch máu của Lung đập nhanh. Đã từ lâu Lung không còn hi vọng trả thù Hatcher về việc sát hại đồng bọn của hắn. Rồi Tollie Fong đã thề là sẽ giết Hatcher, vì Fong là chú của hắn nên khả năng tự tay hắn trả thù càng trở nên xa xôi. Hắn nằm lại trên giường, nhìn đàm đăm lên trần nhà, mỉm cười vì Tollie Fong đã đi khỏi thành phố. Thật là một món quà bất ngờ dễ thương khi đâm chết được tên ngoại quốc này trước lúc Fong trở về, Lung nghĩ. Nếu không thì chính bản thân Tollie Fong sẽ thực hiện bản án tử hình này.
Cô gái đó đã đáp lại lời mời của hắn. Nàng bị quyến rũ bởi hình lưỡi dao màu xanh xăm trên cánh tay hắn, bị kích thích bởi thân hình lực lưỡng của hắn, và nàng nhận thấy những cố gắng còn sai sót của hắn cố nói tiếng Anh cho hấp dẫn. Đây là một kinh nghiệm mới mẻ cho nàng, làm tình với một người mà nền văn hóa của họ hoàn toàn khác với nền văn hóa của nàng. Đầu tiên nàng khiếp đảm vì thái độ thô lỗ của hắn, sợ rằng có lẽ hắn sẽ làm những nghi thức hành lạc lạ lùng nào đó của phương Đông và sẽ làm nàng đau đớn. Nhưng đó chỉ là kiểu cách của hắn và sự việc đã trở thành một trong những cái thú tình dục thỏa mãn nhất của đời nàng. Nàng nghiêng người sang và bắt đầu vuốt ve giữa hai đùi hắn. Hắn vỗ vào mông nàng, và bằng tiếng Anh:
- Chúng ta sẽ làm lại sau. Phải đi công việc bây giờ.
Sau khi đưa nàng về khách sạn, Lung tắm nước thật lạnh. Hắn lau khô người, mở ngăn tủ ở góc phòng ngủ, kéo một lưỡi dao dài, hẹp bản ra khỏi cái vỏ bằng da bê mềm. Hắn cột bao dao vào cánh tay trái, che lên cái hình xăm rồi mặc bộ quần áo công nhân truyền thống của Tàu, quần sa tanh đen và áo sơ mi tay rộng. Hắn ngắm nghía mình trong gương, chuyển cái nhìn sang hình trong gương của tấm bia phóng phi tiêu treo trên tường phía sau hắn.
Lung khoanh hai tay trước ngực rồi quay vụt lại, vung tay phải kéo lưỡi dao ra và phóng nó bay ngang phòng. Lười dao bạc xẹt đi trong ánh nắng sáng, trúng ngay tâm điểm đen, ghim ở đây, cán dao còn rung bần bật.
Lung mỉm cười và phát ra một tiếng lầm bầm nhỏ hài long. Cần gì bọn gwai-lo (ngoại quốc) bình phẩm nhỉ? Rèn luyện thì thành thạo thôi à!
Hatcher đã gửi những hành lí chính đi Bangkok trước, vì thế anh chỉ còn lại một cái túi nhẹ với vài bộ quần áo thay đổi và những thứ đồ dùng cần thiết cùng với chiếc cặp Halliburton. Anh xách cả hai cái khi rời phòng. Đầu tiên anh đến gian hàng bán rượu vang ở tiền sảnh của khách sạn, một gian hàng bán rượu sành sỏi, và mua một chai vang hiệu Lafite Rothschild ’72 có vẻ đến đúng dịp. Khi rời khách sạn, anh đi bộ vòng sang góc khách sạn và thả bộ trên đường Nathan, xem hàng hóa trong tủ kính đồng thời kiểm tra phía sau lưng nhờ bóng gương phản chiếu của kính. Lúc anh vừa tới công viên Cửu Long cách khách sạn bốn khu nhà thì phát hiện ra chiếc xe hơi đó.
Hai người đàn ông. Một ở trên xe, người kia đi bộ. Một người Á, một người Âu. Trong vòng năm khu nhà họ đổi chỗ cho nhau hai lần. Khá hay.
Hatcher chắc chắn rằng những gã này là người của Varney, và bây giờ anh thấy nghi ngờ gã cớm Hong Kong hơn. Có thể rằng một máy vi tính đã lần ra tên anh. Nhưng sau chừng ấy năm thật vô lí khi họ quan tâm đến anh tới mức như vậy. Bọn cớm trên thế giới đã làm việc gớm thực. Thật rất đáng ngờ khi họ đang “bảo vệ” cho Hatcher mặc dù anh chả yêu cầu.
Anh băng qua công viên, quẹo ngược lại xa lộ Cửu Long đến bến Star Ferry và lên phà, đứng ở phía đuôi, nhìn đăm đăm ra vịnh. Trước sự ngạc nhiên của Hatcher, hai gã đàn ông không theo anh nữa. Gã đi bộ leo lên xe rồi chúng lái xe lên đường Salisbury khi chiếc phà rời bến.
Bọn chúng gớm lắm, Hatcher thầm nghĩ. Ngay bây giờ chúng báo động cho người của chúng ở trên đảo. Một cái đuôi khác đang chờ anh tới đảo. Anh không muốn cho Varney và nhóm Tam Kết biết được anh sắp đến thăm tay Tsu Fi.
Joe Lung vào khách sạn bằng cửa dành cho bồi bếp. Nhờ bộ quần áo, người ta dễ lầm hắn với một trong những người lao động đang làm việc quanh khách sạn. Lung đi thẳng lên lầu 5 và im lặng, nhanh nhẹn “bắn” ổ khóa cửa phòng Hatcher. Hắn để cho cánh cửa mở ra trước, đứng thủ thế, rồi nhảy vào trong và đóng cửa lại cũng rất êm ả. Hắn thận trọng bước vào phòng, kiểm tra thật kĩ toàn bộ.
Hatcher không có ở đấy, hành lí cũng không.
Lung đứng ở giữa phòng suy nghĩ. Hatcher đã rời thành phố chăng? Có lẽ lúc này hắn đang trên đường đến phi trường.
Lung đi ra hành lang và vào phòng điện thoại gọi cho quầy tiếp tân hỏi:
- Ông Hatcher ở phòng số 512 đã trả phòng chưa?
- Chưa. - Quầy tiếp tân trả lời.
Tình huống trái ngược này chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến Lung. Hắn là người kiên nhẫn đã quen với các tình huống trái ngược, rất dễ vượt qua chúng. Nhưng có lẽ hắn phải thay đổi kế hoạch. Rõ ràng là công việc này đòi hỏi nhiều chiến thuật khác nhau.
Khi chiếc phà cặp bến, Hatcher lững thững đi xuống và quẹo phải, đi về phía Tây theo đường Connaught dẫn xuống phố. Một luồng gió mát đang thổi và quanh anh là những âm thanh của Hong Kong, tiếng nhạc và kèn xe taxi, tiếng cười và tiếng chuông tàu thủy, tiếng rì rào của các cây đa và tiếng nói chuyện nho nhỏ không lúc nào ngớt.
Anh hành động như một du khách, lững thừng đi qua các hộp đêm của khu Wanchai, ở đấy Suzie Vong đã yêu một tên lính Mỹ và đã chết vì tội lỗi của mình. Nhạc Mỹ ầm ĩ từ các loa phóng thanh ngoài cửa các hộp đêm, các cô gái mặc quần jeans Mỹ và sửa mắt.
Khi anh đến gần khu vực kinh doanh thì số người càng đông cho đến khi anh phải chen lấn vạch lối đi dọc theo phố, thỉnh thoảng lại dừng lại đế kiểm tra phía sau. Lại có hai người đàn ông được phân công theo anh, cũng dùng như cách cũ. Lúc anh đến cái cổng tồi tàn đánh dấu đường Cat nổi tiếng thì anh bị kẹt giữa đám đông cuồn cuộn du khách đang hướng ngược lên còn đường dốc quanh co đầy các cửa hiệu, tìm mua hàng hóa.
Hatcher quẹo vào con đường chính đông đúc, di chuyển theo đám đông vai sát vai. Anh đến gần phòng châm cứu nơi anh đã gặp Cohen lần đầu tiên, nhớ đến cái văn phòng bụi bặm với những chiếc ghế chả tiện nghi chút nào và tính đến việc dứt bỏ cái đuôi. Không, anh nghĩ, thế thì quá lộ liễu.
Thay vì thế, Hatcher khom người, hơi khuỵu gối, cho người thấp xuống để đầu anh nằm dưới mức chung của đám đông, anh tiếp tục đi theo kiểu ấy qua gần một khu phố cho đến khi tới ngang một tiệm bán quần áo nhỏ nằm giữa các cửa hàng khác. Tiệm bán quần áo ngổn ngang hàng hóa nhiều đến mức Hatcher không thể nhìn thấy gì qua cửa kính bày hàng. Anh chuồn vào trong đó thật nhanh.
Cái đuôi mất dấu của Hatcher trong đám đông trên đường Cat. Hắn nghĩ là hắn trông thấy Hatcher chuồn vào một cửa hàng. Hắn đâm đầu chạy tới, dùng cùi chỏ chen lấn người đi đường.
Cửa hiệu nhỏ chất đầy các chồng quần áo jeans và quần áo thể thao. Áo sơ mi và váy dài chất từ sàn lên đến trần và khách mua đứng chen chúc. Trong khi đó thì Hatcher đã đi thẳng qua tiệm ra cửa sau, quẹo vào một con hẻm hẹp ra đường Connaught nhảy lên chiếc xe đầu tiên anh gặp. Anh ngả người ra sau, dấu kín người.
- Ra xe điện, nhanh lên. - Anh bảo gã phu kéo xe bằng tiếng Tàu. Gã chẳng màng quay lại nhìn.
Trở ngược lại đường Cat, gã đàn ông đã theo đuôi anh bước ra cửa sau của tiệm quần áo và nhìn cả hai hướng. Chẳng có dấu hiệu nào của Hatcher. Hắn lấy ra máy bộ đàm và ấn nút, nói giọng chán chường.
- Hắn đã lừa được tôi.
Gã phu xe chạy nhịp nhàng qua đường Connaught đến đường Vườn Hoa và quẹo lên vào cổng của ga xe điện “Núi Victoria”. Hatcher trả tiền và bước xuống, nhìn lại con đường phía sau. Chỉ có xe cộ lưu thông bình thường. Khá xa, khá an toàn, anh nghĩ và leo lên xe điện.