28. THỜI CŨ, THỜI MỚI
Hatcher đứng trên cánh cổng sắt rộng dẫn vào cơ ngơi trên đỉnh núi của Cohen. Vách tường vây chung quanh cao khoảng hai mét rưỡi. Cánh cổng có lưới sắt một thời đã giữ cổng tòa lâu đài của một viên tướng trấn thủ người Tàu ở Shanghai. Mắt điện và dây rào điện làm tăng vẻ hiện đại cho bức tường mặc dù từ dưới đất nhìn lên thì không thấy được.
Anh ấn cái nút trong tường bên cạnh cánh cổng và một lát sau người gác xuất hiện nhìn anh chằm chằm qua lưới sắt.
- Hai? (Ai?) - Người gác hỏi.
- Ngo hai gli Occhi di Sassi. - Hatcher trả lời, dùng biệt danh ‘the Man With Stone Eyes’ (Người Đàn Ông Với Cặp Mắt Đá) của anh đã nổi tiếng trên sông.
- Deui mju. (Đợi chút.) - Người gác nói. Hắn biến mất trong giây lát rồi trở lại,'nói: - Ho. (Vâng). - cúi người xuống chào khi cánh cổng êm ái bật mở - Cheng nei. (Xin mời ông).
Cánh cổng đóng lại phía sau Hatcher. Anh theo người gác đi xuống con đường ngoằn nghoèo dẫn đến ngôi nhà ẩn phía sau các cây đa và cây thông.
Cohen Tàu đã bài trí nơi ẩn náu này của anh bằng sở thích và sự đam mê, một sự tổng hợp lạ lùng các nền văn hóa phương Đông và tôn giáo, vài thứ từ Trung Hoa, vài thứ từ Thái Lan, Malaysia và Nhật Bản. Căn nhà trệt sơn trắng trải dài theo rìa một vách núi mà từ đấy nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp của bến cảng. Những viên ngói cong màu vàng của Trung Hoa lợp trên mái nhà lấp lánh như vàng; hai con kì lân bằng đá cẩm thạch vẻ hung dữ trấn trước mặt tiền của ngôi nhà trắng. Ở một bên của lối đi phía trước là vườn đá Nhật Bản đã được cào xới với lòng chăm sóc vô vàn. Phía bên kia là một vườn hoa rực rỡ với hoa đỗ quyên, hoa hồng và phong lan. Một con naga dài gần hai mét, loại rắn Thái Lan biểu tượng cho sự may mắn tốt lành, nhô cái đầu màu xanh và vàng ra khỏi các chùm hoa, nhe cái miệng độc ác để lộ hàm răng trắng như ngà. Các cây cau, cọ mảnh mai có lá thon thon che bóng mát cho khu vườn.
Tiếng chuông theo gió ngân nga đưa tới hai cánh cửa sơn mài màu vàng và đen, và những cái giầm gỗ tếch chạm khắc tinh vi gọi là ham yon, có nghĩa là “ ngọc hành linh thiêng”, được đặt phía trên con đường vào sảnh chính của ngôi nhà, bởi vì hùng lực của chủ nhân được tin là cất giữ tại đó.
Một cái búa gõ cửa to hình đầu sư tử bằng đồng treo trên cửa báo cho anh biết đã đến nơi. Một người đàn bà nhỏ thó, da dẻ khô héo trông như già cả trăm tuổi và có vẻ Thái Lan hơn là Tàu ra mở cửa. Bà ta ăn mặc giản dị, nhìn chòng chọc vào mắt Hatcher một lúc rồi mỉm cười và cúi chào:
- Mừng đón ông, thưa ông Mắt Đá.
Bà ta lui lại và mời anh vào phòng chính của ngôi nhà, một gian phòng được trang hoàng với đồ đạc sang trọng của phương Tây, đổ cổ phương Đông và thảm Thổ Nhĩ Kì, các cánh cửa theo kiểu Pháp mở ra ban công rộng rãi. Phía xa bên dưới ban công là vịnh và qua vịnh là bên Cửu Long. Phòng ngát mùi hoa tươi. Dường như không có một cái gì thay đổi kể từ lần cuối cùng anh ở ngôi nhà này.
Một lát sau Tiana bước vào phòng, mặc áo lụa dài chấm sàn nhà, mái tóc nàng cài hoa phong lan. Trông nàng chẳng già đi chút nào kể từ lần cuối cùng Hatcher gặp nàng.
- Chào anh, Christian. - Nàng nói, giọng thanh như chuông.
- Nhìn em xem nào - Hatcher nói. - Em trông vẫn như mới mười sáu tuổi. Em không tin ở tuổi đó à?
- Ôi chẳng bao lâu nữa em sẽ già đi gấp ba thôi. - Nàng nói.
- Đừng nói tuổi cho ai nghe, họ sẽ chẳng bao giờ đoán ra đâu - anh nói và đưa cho nàng chai rượu nho - Để dành cái này cho em và Cohen.
- Mm goi, (cảm ơn) - Nàng nói và ôm chai rượu sát vào ngực - Khi nào uống bọn em sẽ nhớ đến anh.
- Và lúc đó anh sẽ cảm nhận thấy. - Anh trả lời.
Nàng đứng yên lặng ngắm nghía anh và cuối cùng gật gật đầu.
- Đây là một ngày vui cho bọn em, Christian... - Nàng nói giọng hơi đau buồn - Robert thường nhắc đến anh hoài. Sau đó bọn em nghe nói anh đã chết và từ đó Robert không bao giờ nhắc đến tên anh nữa. Rồi hôm nay! Thật xúc động. Tất cả những năm qua Robert đau lòng vì nghĩ rằng anh đã ra đi. Em sung sướng thấy anh trở lại vì Robert và vì em.
- Và vì anh nữa. - Anh nói.
- Anh chẳng thay đổi bao nhiêu. - Nàng nói - vẫn còn sôi nổi lắm. Em lấy làm buồn vì... cái này. - Nàng dịu dàng sờ ngón tay lên cổ họng bị thương của anh.
- Quỉ thần ơi, nó chỉ làm cho giọng anh nghe nguy hiểm. - Anh thì thầm qua tiếng cười.
- Anh đúng là nguy hiểm - Tiana nói thật nghiêm túc, nhìn đăm đăm vào mặt anh. Rồi nàng lại mỉm cười.
- Mừng anh trở lại. - Nàng ôm lấy mặt anh giữa đôi bàn tay mềm mại và hôn lên môi anh chưa bao giờ êm dịu như thế.
- Cái đó sẽ mang lại may mắn cho anh trong hai mươi năm tới. - Một giọng nói vang lên sau lưng anh, anh quay lại và nhìn thấy Cohen Tàu đang đứng ở lối cửa.
Thời gian đã điểm màu xám bạc lên mái tóc và bộ râu của anh ta, thêm vài nếp nhăn trên mặt, làm dịu đi những nét khắc khổ quanh mắt, các mặt khác cũng có ít nhiều biến đổi. Anh ta mặc bộ xường xám thường lệ có đính đá quí và mang một lá bùa hộ mạng Thái Lan ở cổ. Anh ta vội vã băng qua phòng và vòng tay ôm lấy ông khách cao hơn ông ta.
- Mẹ kiếp, đúng là một món quà - Cohen Tàu nói nhẹ nhàng. - Nhẽ ra tôi phải biết chẳng ma nào có thể hạ được anh.
- Hãy kín đáo. - Hatcher thì thầm.
Hai người bạn đứng bên anh, ngắm nghía anh, gật gù hài lòng mặc dù mắt họ vẫn nhìn dò hỏi vào vết sẹo trên cổ anh. Hatcher tự hiểu, đưa tay sờ vết sẹo và nhún vai: “Một tai nạn”, anh nói và đưa tay ra cầm lấy lá bùa bằng đồng.
- Dễ thương - Anh nói - Thái Lan phải không?
Cohen gật đầu:
- Đấy là lá bùa của mười vị thần được xem là che chở ta cả phía trước lẫn phía sau - Cohen Tàu nói rồi cười khúc khích. - Một thủ hạ của tôi đã lấy được của một tên cướp Thái Lan đã chết. Đúng là không thiêng đối với hắn.
- Anh sẽ chết lâu rồi mới hết may mắn. - Hatcher nói.
- Em có việc phải làm - Tiana nói và hôn lên má Hatcher - Cohen bắt em phải hết sức nhắc nhở bồi bếp. - Nàng cười khanh khách và nhẹ nhàng rời phòng.
- Tôi ghét nghĩ đến việc anh phải hao tốn để chuộc nàng ra khỏi nhà Bà Lau Mập - Hatcher nói.
- Chả có gì. Nàng là món quà cho một người khách rất tốt - Cohen nói và ôm lấy vai Hatcher - Đến đây. - Anh ta dẫn Hatcher vào phòng khách ở kế bên phòng chính của ngôi nhà. Hatcher đã trải qua nhiều đêm trong căn phòng này, một khoảng vuông vức rộng rãi được trang hoàng bằng màu vàng và màu đen có một cửa sổ cao từ sàn lên đến trần nhìn ra bến cảng phía dưới. Tấm gỗ đầu giường và đồ đạc hoàn toàn giản dị và đều là đồ sơn mài. Áo gối và vải trải nệm bằng sa tanh màu vàng. Hai bên giường là các bể chứa khoảng bốn trăm lít nước mặn rất sinh động với loài cá nhiệt đới muôn màu, trong khi đó phía sau giường, cả bức tường được phủ một tấm tranh lụa Nhật Bản vẽ một chùm hoa đỏ nhỏ xíu. Bức tường đối diện với nó được lồng gương. Đồ mỹ nghệ và tượng nằm rải rác đó đây.
Trên một trong những chiếc bàn ngủ là một con ngựa bằng ngà cao khoảng sáu tấc, hai lỗ mũi phun lửa, đôi mắt được khéo léo che lại, đứng hùng vĩ trên hai chân sau làm như đang phóng lên trời. Một chuỗi ngọc trai đen treo hờ hững trên lưng con ngựa.
Phòng tắm, nhìn thấy qua cánh cửa mở sẵn bên tay phải được xây bằng đá hoa đen với một chiếc bồn tắm to đủ để chứa được một nhóm người, và hoa tươi có ở khắp nơi.
- Anh ở lại bao lâu?
- Tôi sẽ đi vào Thứ Bảy. - Hatcher nói.
Cohen có vẻ quan tâm nhưng không nói gì cả mà chỉ gật đầu, nói:
- Ra đây. Chúng ta đi ra ngoài ngồi nghỉ.
Họ đi ra ban công, ngồi vào trong những chiếc ghế mây, gác chân lên lan can và tựa ra sau, tắm mình trong ánh nắng.
- Giống y như những ngày xưa. - Hatcher nói.
- Dễ chịu hơn - Cohen nói. - Chúng ta đã đủ già để thưởng thức nó bây giờ.
Sung Lo, người giúp việc và cận vệ của Cohen đi pha chế thức uống ở một quầy rượu trong góc. Bao lơn nhô ra ngoài khoảng không trên những cây cột chống dài. Khoảng chục mét bên dưới, sườn núi thẳng dốc mọc đầy dương xỉ và cỏ tranh. Một cây đa to che khuất căn nhà nằm phía dưới khỏi tầm mắt của họ. Một sự im lặng như cõi chết bao trùm chỉ còn có tiếng chuông lục lạc leng keng trong gió.
- Tôi dành một sự ngạc nhiên cho anh - Cohen nói - Tiana và tôi đã cưới nhau.
Hatcher vui mừng, nồng nhiệt nói:
- Đúng là một tin mừng.
- Một bước đi khôn ngoan nhất mà tôi chưa bao giờ làm - Cohen nói. - Còn về phần anh? Chưa bao giờ tìm được ai thế vào chỗ Daphne à?
Nhất thời cái tên ấy bật mở cánh cửa kí ức của Hatcher, một thoáng ngắn ngủi hiện ra hình ảnh lịch sự, đẹp có một không hai của Daphne Chien, nàng mặc bộ đồ của nam giới, chủ nhân của một Công ty sản xuất quần áo jeans, con gái của một người đẹp Malaysia và một ông chủ ngân hàng lai nửa Pháp, nửa Tàu, một sự kết hợp hài hòa.
- Quỉ thần ơi, tôi cố không nghĩ đến nàng. - Hatcher nói, một lời nói dối vô tội vì lúc này anh chưa có thể để tâm đến vấn đề đó. Thay vào đó họ nói về nhà tù Los Boxes, về thời đã qua và về tay Tsu Fi xưa kia.
- Ông ấy chết được ba năm rồi - Cohen nói - Trái tim ông ấy cuối cùng đã kiệt sức. Đó là điều không hay, Christian ạ. Ông ấy gọi tôi đến bệnh viện, bảo tôi rằng: tôi đã làm cho vài năm cuối của cuộc đời ông ấy thêm hương vị. Ấy là lần duy nhất trong đời, tôi thấy ông già nước mắt lưng tròng.
- Thế còn khoản nửa triệu mà ông ấy thiếu nợ anh trong vụ gia đình Rhodes? - Hatcher mỉm cười hỏi.
- Đấy là phần hay nhất, Christian, lão già là tay đóng kịch có hạng cho đến cuối cùng. Có một cái tủ sắt cũ kĩ tả tơi nằm trong góc của văn phòng, trông nó cũng chẳng ra một thứ đồ cổ. Khi tôi đến bệnh viện vào cái đêm trước khi ông ấy qua đời, ông ấy đưa cho tôi chùm chìa khóa văn phòng của ông và cho tôi mã số để mở cái tủ ấy, bảo rằng nó chứa đầy đồ cá nhân, khi ông chết đi, tôi có thể lục xem và vứt đi những gì tôi không cần. Tôi đã làm y như thế. Ngạc nhiên thay! Có nửa triệu dollar bằng các đồng tiền vàng trong ấy - anh giơ một ngón tay lên - và một miếng tinh thể silicon to cỡ móng tay của anh.
- Silicon à?
- Loại dùng trong máy vi tính. Vì thế tôi mang nó đến một người bạn và gắn vào máy vi tính, khi tôi cho chạy chương trình thì nó hiện ra như một quyển nhật kí. Sổ điện thoại, tên họ, lí lịch hầu hết cả các tài phán giàu có trên đảo này và rất nhiều người phương Đông, tất cả những bí mật của Tsu Fi đều ở đây. Christian, bên cạnh mảnh đá nhỏ bé đó nửa triệu bạc chỉ giống như một xô cát. Tôi đã không nghĩ rằng lão Tsu Fi biết đến sự có mặt của máy vi tính.
- Điều ấy làm tôi nhớ lại quá khứ, mọi việc ở trong vùng thượng nguồn sông thế nào? - Hatcher hỏi.
- Đã thay đổi - Cohen nói. - Tôi không còn đi lên thượng nguồn sông nữa.
- Ủa? Tại sao?
- Đa số băng cướp cũ đều đã tan rã cả.
- Hiekaya?
- Đã chết. Và cả Ty San, Joe Cockroach, Jimmy Chow. Tất cả bọn chúng.
- Việc gì xảy ra thế?
- Chúng nó bắt đầu tranh giành, chém giết lẫn nhau. Người duy nhất thoát còn nguyên vẹn là Sam-Sam. Hiện tại hắn có một tay buôn súng làm việc cho hắn, một gã người Iran tên là Batal. Tôi nghe nói hắn đã ở nhóm SAVAK trước khi Vương quốc Shah (Ba Tư) đổ. Một tay đê tiện thực sự, gã Batal ấy. Tên đó còn có một tay sát nhân khác chạy trốn khỏi Haiti và Baby Doc, đã từng ở với nhóm Tontons, tự xưng là Billy Death (Billy Tử Thần).
- Bọn Iran và Tontons đang làm quái quỉ gì ở trên ấy? - Hatcher hỏi.
- Dollar, tôi đoán thế. Bọn chúng là những tay súng mới nhất của Sam-Sam - Cohen Tàu nói - Sam-Sam chủ yếu sống nhờ vào lễ vật cống nạp, đánh đuổi bọn Tàu từ Thượng Hải xuống hoặc từ các tỉnh đến, cướp hàng của bọn họ, chặt chân và treo họ lên cột buồm như một lời cảnh cáo cho những kẻ khác.
- Anh có lo ngại là có thể bọn chúng chơi anh không? - Hatcher thì thầm.
- Không hẳn. Bọn chúng cần tôi - Cohen nói - Tôi vẫn còn tài trợ cho nhiều hoạt động ở trên ấy. Ngoài ra tôi có rất nhiều bạn, những bạn bè chí cốt cả. Đây không phải là Chicago, các nhóm Tam Kết có khuynh hướng hòa thuận với nhau, dù cho có khá nhiều tay của nhóm Chiu Chao vẫn ở trong khu vực riêng của chúng. Một trong những điều mà tôi học được ở lão Tsu Fi là: Không bao giờ nên ăn cả gói, luôn luôn để một phần nhỏ cho kẻ khác - Cohen ngừng lại suy tư một lát rồi nói thêm. - Bây giờ đến anh, anh đã để dấu vết lại ở khắp mọi nơi.
- Đây là một phần của nghề nghiệp.
- Dù thế nào đi nữa anh đã tạo ra nhiều kẻ thù, Christian ạ! Và tôi chẳng hi vọng đây chỉ là một cuộc thăm viếng xã giao, bởi tôi rất quí anh.
Đấy không phải là một sự chỉ trích, Hatcher hiểu Cohen muốn nói gì. Trong quá khứ luôn luôn có một việc gì đó mà một trong hai người cần đến người kia.
Câu chuyện của họ bị cắt ngang vì sự xuất hiện của Sing, tay cận vệ người Tàu to lớn của Cohen, gã đột ngột im lặng hiện ra trong phòng khách sau lưng họ. Gã hắng giọng, mời Cohen. Cohen qua phòng bên kia, nói chuyện nho nhỏ một hai phút rồi trở lại. Sing vẫn ở lại trong phòng. Tâm trạng của Cohen hình như nặng nề hơn.
- Có chuyện rắc rối à? - Hatcher hỏi.
- Tôi không chắc - Cohen nghiêm trang nói - Anh đang bị kẹt à, Hatcher?
- Sao?
- Chỉ tò mò thôi.
- Chắc tôi cần đến sự giúp đỡ. - Cuôi cùng Hatcher nói.
- Hẳn phải có việc gì thì anh mới trở lại Hong Kong - Cohen nói. - Anh có biết Tollie Fong là thủ lĩnh mới của nhóm Bạch Thủ không?
Hatcher gật đầu.
- Tất cả bọn chúng nghĩ rằng anh đã chết. Ngay lúc mà Fong biết anh ở đây, hắn sẽ tìm cách giết anh. Nếu hắn thất bại, Lung sẽ điều cả cái băng Tam Kết Bạch Thủ chết tiệt ấy truy lùng anh. Bọn chúng sẽ theo anh đến cùng trời cuối đất. Chúng ta đang nói về vấn đề danh dự gia đình, về sự cắt máu ăn thề, về việc giữ thể diện toàn bộ sự việc đó. Có lẽ sẽ hay hơn nếu anh được coi là đã chết.
- Tôi hiểu, hoàn cảnh thực tế mà.
- Thế thì anh hành động giống như anh đã coi thường - Cohen nói. - Đây là đất của chúng, Hatcher ạ. Chừng nào mà anh còn ở trong nhà này thì anh còn an toàn, nhưng tôi sẽ chẳng dám cá một đồng dollar nào cho sự an toàn của anh ở ngoài khu vực này. Tôi quí anh, bạn thân ạ! Và tôi rất không muốn thấy anh rời khỏi nơi đây, nhưng anh không thể ở lại Hong Kong. Có người đã theo dõi anh rồi đấy, bạn thân ạ!
- Ừ. Tôi nghĩ đó là cảnh sát Hong Kong. Một tay trung sĩ tên là Varney liên kết với nhóm Tam Kết đã đến thăm tôi sáng nay. Hắn cho hay rằng tên tôi đã hiện lên máy vi tính của chúng khi tôi làm thủ tục hải quan.
- Anh không tin hắn à?
- Tôi tin phần nói về máy tính, điều đó có thể xảy ra Nhưng cái gã Varney này hình như hơi quá quan tâm đến tôi. Chúng đã theo tôi từ khách sạn.
- Hừm - Cohen trầm ngâm nói. - Tên Varney này chỉ xuất hiện ở phòng của anh thôi à?
- Ừ.
- Tôi không tin ai cả, đặc biệt là ở nơi nào có anh dính vào - Côhen nói. - Tôi muốn quên đi bất cứ điều gì đã đưa anh đến đây. Trở về nhà đi, Hatcher.
- Tôi không thể làm thế.
- Tại sao? Có cái gì đặc biệt trong vụ này?
Hatcher kể cho Cohen nghe toàn bộ câu chuyện của Murph Cody, chấm dứt bằng cái chết của Porter và sự biến mất của Wol Pot.
- Hiện giờ tôi chẳng có một dấu vết dẫn dắt nào ngoài cái trại ma ở Lào. Nếu nó có thật thì phải có ai đó ở vùng thượng nguồn sông biết về nó. Có thể tôi hỏi được một cái tên, một dấu vết dẫn dắt nào đó trước khi tôi đi Bangkok.
- Bangkok! Ở Bangkok còn tệ hơn nhiều - Cohen Tàu nói, giọng cao hẳn lên - Fong dành nửa thời gian để chống những kẻ phản đối gã ở khu Tam Giác Vàng và nửa thời gian còn lại thì nằm dài ở Royal Orchid Hotel (khách sạn Hoàng Gia Phong Lan). Sao anh không đi thẳng đến Macao mà nằm ấp ủ mơ ước trước sân nhà hắn ấy.
- Có năm triệu người ở Bangkok. Tôi có thể tránh xa Fong và đám thủ hạ của hắn.
- Quỉ thần ơi, ngay một tên cớm chết tiệt cũng đã biết anh đang ở đây. Bộ anh tưởng anh có thể lách vào lách ra Bangkok mà không khuấy động gì lên à? Mà anh không có dấu vết dẫn dắt nào khác à?
- Một tấm ảnh của Cody và cô gái lều của anh ấy. Cái câu “Thai Horse” (Ngựa Thái) có nghĩa gì đối với anh không?
Cohen nhìn anh và mỉm cười lần đầu tiên kể từ lúc Sing phát hiện ra nhà này đang bị theo dõi.
- Thai Horse? Tại sao lại hỏi?
- Nó đã xuất hiện ở một nơi nào đó.
- Đến đây - Cohen nói, dắt Hatcher trở lại phòng ngủ. - Anh ta chỉ cái tượng con ngựa bằng ngà bên cạnh giường, nói: - Đó là một con ngựa Thái.
- Bức tượng ấy à? - Hatcher ngạc nhiên nói.
- Đúng thế. Đó là cả một gia tài, Ngựa Thái chính gốc, vào khoảng thế kỉ thứ ba trước công nguyên. Nó đã phải chạy lòng vòng một thời gian dài.
- Thai Horse là gì? - Hatcher hỏi.
Anh tự hỏi mình: Lạy Chúa mảnh giấy để ở đài kỉ niệm Việt Nam nói đến Thai Horse có thể nào lại có nghĩa là một bức tượng một món quà đơn thuần?
- Con ngựa ma thần thoại này - Cohen nói - được coi là của Vua Xiêm đã bị đánh cắp, theo huyền thoại thì nó chở các vị anh hùng Thái về trời sau các cuộc chiến tranh vĩ đại. Huyền thoại nói rằng một tên cướp người Tàu đã đánh cắp con ngựa này và mang nó đến cho vị hoàng đế Trung Hoa đầu tiên để chuộc tội. Họ đặt tên lại cho nó là Ngựa Trời, Thiên Mã. Chính con Thiên Mã đã mang bảy vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa lên các đỉnh núi chung quanh khu này. Khi họ chết, các vị thần linh biến họ thành rồng. Khi sự trị vì của triều đại nhà Hán chấm dứt, con ngựa này biến mất và không bao giờ nhìn thấy nữa.
Hatcher thì thầm:
- Anh lấy nó ở đâu?
- Ở một viện bảo tàng đồ cổ ở Bắc Kinh - anh ta nháy mắt nói. - Đừng hỏi tôi đã phải trả bao nhiêu để móc được cái vật nhỏ yêu quí này ra.
Hatcher vuốt hai bên sườn mượt mà của con ngựa bằng ngà đẹp đẽ. Có thể có ý nghĩa nào đó trong một quan hệ khác, chứ không phải chỉ là một pho tượng? Anh tự hỏi. Cuối cùng anh nói “Thế thì chẳng thêm được tí gì vào những điều tôi đã biết, mà nó thật sự là quá ít”.
- Anh có nắm được điều nào mới mẻ không? - Cohen hỏi.
- Tôi có một người đang kiểm tra giúp tôi vài việc ở Washington, - Hatcher nói và nhìn đồng hồ. - Tôi có thể gọi điện cho anh ta bây giờ. Nếu anh ta tìm ra được điều gì, tôi sẽ hành động ngay.
- Hoặc là...
- Tôi sẽ bỏ việc này và quay về.
- Thế thì tôi hi vọng thằng chó đẻ ấy đến cái tên của Cody cũng chẳng tìm ra,- Cohen nói. - Tôi tin rằng thà anh quay về đi còn hơn là chết.