← Quay lại trang sách

30. BẠCH THỦ

Trong một nhà kho ở dưới núi, Joe Lung ngồi sau một cửa sổ, quan sát căn nhà trên đỉnh núi qua ống nhòm hồng ngoại cực mạnh. Trời đang tối dần nhưng hắn nhìn thấy rất rõ ban công phía sau nhà Cohen. Bất chợt hắn trông thấy Hatcher hiện ra ở lan can của ban công một lát rồi biến mất.

- Hắn đây rồi.- Hắn rít lên hài lòng pha lẫn hận thù.

Trong phòng còn có sáu gã đàn ông nữa bên cạnh Lung, tất cả đều mặc quần áo đen. Trừ một đứa ra còn cả bọn đứng yên lặng dựa vào tường trong cái văn phòng nhỏ, hai tay khoanh trước ngực. Gã đứng một bên, tên là Wan How, đã điều tra về căn nhà và rõ ràng lộ vẻ bực bội. Lung nhìn qua phòng về phía gã.

- Mày có điều thắc mắc trong chuyện này à, Wan? - Lung hỏi.

- Đấy là một pháo đài. - Wan trả lời - Từ mặt đất đến ban công ở phía sau cao khoảng hơn chín thước...

- Tao có thể thấy điều đó. - Lung bồn chồn cắt ngang.

- Tường phía trước cao khoảng 2,4m được chăng dây điện ở trên. Máy ra đa đặt ở nhiều nơi trong vườn. Và các cổng thép thì...

- Tao sẽ lo việc đưa chúng ta vào. - Lung nói, - Mày còn điều gì để than thở nữa không?

Sững người vì lời trách mắng, gã Wan ngập ngừng một lát. Gã là một tay cao lớn mới chớm tuổi hai mươi có các ngón tay dài, mảnh mai và nước da trắng, một lực sĩ tuyệt hảo và còn lâu gã mới là một tay hèn nhát. Gã nói nhẹ nhàng, mắt đăm đăm nhìn Lung:

- Hắn là mục tiêu của Tollie Fong.

Đôi môi Lung cong lên giận dữ.

- Hatcher là mục tiêu của tao. Tao đã chờ tám năm trời để có ngày hôm nay. Hắn đã giết bốn người anh em chúng ta trong nhóm Tam Kết, những người anh em của tao. Hắn đã đánh cắp hàng của chúng tao. Đừng có nói với tao rằng Hatcher chỉ là mục tiêu của thủ lãnh.

- Hắn đã giết cha Tollie Fong. - Wan trả lời. - Tôi nghĩ chúng ta nên đợi thủ lãnh trở về trước khi...

- Mày đâu có để tâm địa vào việc này, có phải thế không? - Lung nói một cách độc ác. - Mày thấy cái này không? - Hắn tốc áo sơ mi đen của hắn lên: một vết sẹo dài ngoằn ngoèo hằn sâu ngang bụng hắn từ sườn này sang sườn kia. - Thằng ngoại quốc khốn kiếp ấy đã làm tao đổ ruột, nhưng tao vẫn còn sống để tóm nó. Tao có quyền trong vụ giết này, Wan ạ! Tao là người số một của thủ lãnh ở đây. Khi Tollie đi vắng, chính tao ra lệnh chúng ta sẽ làm gì và sẽ không làm gì. Mày hiểu điều đó chứ?

Wan không trả lời, bối rối ngó xuống sàn nhà.

- Tao bảo mày chúng ta sẽ đánh vào nhà đó và sẽ giết hết bọn chúng nó.

Wan nhìn lên hoảng hốt:

- Anh muốn nói giết luôn cả tay Tsu Fi.

- Mẹ kiếp thằng Tsu Fi! - Lung nói, giọng cất cao. - Nó là thằng Mỹ, một thằng ngoại quốc như Hatcher. Nó bảo vệ kẻ tử thù của chúng ta. Tao ra lệnh hãy khử cái thằng Mỹ gốc Do Thái này.

Mấy gã khác chẳng biểu lộ một xúc cảm nào. Bọn chúng đứng yên lặng, bí hiểm, trong khi Lung và Wan How tranh luận về sự thận trọng việc tấn công nhà Cohen.

- Tôi không đồng ý. - Wan nói.- Chúng ta không có mâu thuẫn với tay Tsu Fi này. Nếu chúng ta giết hắn, chúng ta sẽ tạo ra nhiều kẻ thù.

- Kẻ thù làm chúng ta mạnh hơn. - Lung nói. - Mày đang suy yếu đấy. Bởi cuộc sống quá dễ dàng. Tàu lướt cao tốc đi Macao khởi bành ba mươi phút một chuyến. - Lung vẫy tay ra hiệu cho Wan lui.

- Tôi đã tuyên thệ - Wan How nói. - Nếu anh quyết định làm việc này thì tôi sẽ thi hành phần tôi.

Lung nhìn hắn trừng trừng trong nhiều giây rồi chậm rãi gật đầu: “Tốt!”

Lung quay lại cửa sổ và lại nhìn đăm đăm lên ngôi nhà. Khan đã canh chừng ngôi nhà này suốt ngày. Bọn đàn bà đã ra đi. Có năm người đàn ông ngoài Cohen và Hatcher. Ba tên ở khu vực phía trước, tên ngoại quốc và thằng Sing ở bên trong. Một tên tuần tra phía sau.

Có tiếng gõ cửa.

- Keye à? - Gã đàn ông trả lời và mở cửa. Trung sĩ Varney bước vào phòng giấy nhỏ. Lung quay sang hắn với nụ cười như chế nhạo.

- Thế nào? - Lung hỏi gã cớm Ănglê.

- Tôi đã gọi điện.

- Rồi sao?

- Tôi không chắc là Hatcher sẽ đi ra với tôi. - Varney nói. - Hắn là một tay rất thận trọng.

- Thế thì chúng ta không thể mạo hiểm chờ cách đó. Chúng tôi sẽ theo anh vào cổng. Đó là lối duy nhất qua mặt tiền. Bốn người ở mặt tiền, tôi sẽ đem Keye và ba người nữa leo lên ban công ở mặt sau.

- Tôi không thể tham dự vào cuộc sát hại. - Varney vội vã nói.

- Dĩ nhiên là không rồi. - Lung nhún vai nói và còn mỉm cười.

Varney tiếp tục nói:

- Và tôi phải dàn kịch một chút. Người đi theo tôi không dính líu gì đến vụ này. Tôi phải làm cho sự việc có vẻ đàng hoàng.

- Tôi hy vọng rằng anh sẽ không chạy nhanh quá. - Lung nói chậm rãi, đôi mắt hắn mở ti hí.

- Tôi cũng không muốn người của tôi bị thương.

- Thế thì giữ hắn tránh xa bọn tôi. - Lung nói gay gắt, giọng rít lên như tiếng rắn, đôi mắt long lên. - Nếu hắn không giữ được bình tĩnh, hắn sẽ chết, anh hiểu điều đó chứ, anh Ănglê?

- Này tôi sẽ chẳng có ích gì cho anh trong tương lai nếu anh cứ buộc tôi để lộ hình tích ra. - Varney cãi.

- Chỉ cần giữ cho sáng suốt khi việc bắt đầu! - Lung gay gắt nhắc, và Varney hiểu là cuộc bàn luận đã chấm dứt.

Lung hắng giọng, nói:

- Phải, chúng tôi sẽ sẵn sàng khi anh đến. Chỉ cần làm đúng như ta đã thảo luận.

Varney gật đầu và ngập ngừng giây lát rồi đi ra.

Wan hỏi:

- Anh tin tưởng gã Ănglê đó à?

- Hắn nằm trong danh sách trả lương của chúng ta hơn một năm nay. Hắn không đủ sức từ chối chúng ta về vụ này. Ngoài ra hắn là người đã phát hiện ra Hatcher lúc đầu. - Lung quay lại với cặp ống nhòm và không nhìn vào bọn thủ hạ nói thêm. - Hắn sẽ là một mối nguy hiểm lớn sau vụ này. Dù sao thì hắn đã sống lâu hơn thời gian hắn có ích cho ta.

Lung quay lại tên Tàu to lớn.

- Tên Ănglê là của mày đấy, Wan.

Lung chỉ tay về phía hai tên thủ hạ đang đứng im lặng dựa vào tường, nói tiếp:

- Mày mang theo hai tên này và đón Khan ở khu vườn, đi theo gã Ănglê qua cổng và đánh vào mặt trước ngôi nhà. Giết Varney và tên đồng bọn của hắn cùng tất cả mọi người trong khu vực. Cần nhớ rằng Hatcher là một tên nguy hiểm... Nhưng nó là của tao. Nếu mày phải đánh nhau với nó thì chỉ được làm nó bị thương thôi, vì tao muốn tự tay kết liễu đời nó.