← Quay lại trang sách

32. MỘT CHUYỆN KHÓ KHĂN

Rạng đông ngày hôm sau trong gia trang của Cohen diễn ra một quang cảnh rất sôi động. Sáu sĩ quan cảnh sát đã kết thúc việc chụp ảnh, hỏi cung và cố ghép lại với nhau những gì đã xảy ra đêm qua. Thợ ảnh chụp hình các thi thể, các xe hơi và những gì còn lại của cả hai chiếc xe đã được mang đi. Hiện tại thợ làm vườn đang sửa sang lại phần hư hỏng ở phía trước nhà.

Một chiếc xe chính quyền chạy vào lối đi. Đại tá Jeffrey Holloway bước xuống và chậm rãi xoay người một vòng trên một gót chân để quan sát các nơi đổ vỡ ở nhà Cohen. Holloway chẳng phải là một người vui vẻ. Người đàn ông cầm đầu Trung tâm cảnh sát của Hong Kong này cao khoảng 1m8, mái tóc bạc cắt ngắn gần như kiểu tóc cua phát xít Đức; trên gương mặt mỏng dính, quắt queo, nghiêm khắc, ngự trị một đôi mắt xám sẫm. Mặc dù dưới sức nóng của mặt trời buổi sáng, bộ đồng phục vải ka ki được ủi hồ vẫn giữ được không một nếp nhăn.

Ông ta rảo bước ra phía cửa trước nhà Cohen như một lính gác ở cung điện, người thẳng đờ tưởng như ngã ra sau. Ông ta đập đập chiếc roi ngựa - dấu hiệu cấp bậc của ông ta - vào một bên đùi.

Holloway ước tính sự thiệt hại của căn nhà rồi bước xuống lối cửa mở vào phòng khách. Cohen bị rách một bên sườn vì một viên đạn đang nằm trên giường. Lão Ping, thầy châm cứu, cúi xuống người anh ta, cắm những mũi kim để diệt cơn đau ở các vết thương đã được một bác sĩ băng bó.

Khi lão Ping làm xong thì Holloway bước vào phòng ngủ. Ông ta ra lệnh cho người thợ đang sửa sang các tấm gương gắn tường bị vỡ ra ngoài. Hatcher tựa lưng vào tường và chẳng nói gì. Holloway gằn giọng:

- Một trận đánh cướp, hai sĩ quan cảnh sát thiệt mạng, tám người khác chết. Tôi muốn nói: đúng là một cảnh địa ngục kinh hoàng.

- Ông hơi bối rối một chút phải không, thưa đại tá? - Cohen trả lời, mắt vẫn không nhìn ông ta. - Nhà tôi bị bọn hung đồ Tam Kết tấn công. Sao ông lại dám đến đây nói như ngụ ý rằng chính tôi là kẻ chủ mưu vụ lộn xộn này.

Ông ta gắt lại:

- Anh cứ luôn luôn chuốc lấy phiền muộn trong bao nhiêu năm qua.

Cohen nằm yên lặng với các mũi kim thò ra ở cổ, bụng và hai đầu gối. Anh nằm đấy hoạch định chiến lược của mình, quyết định thế nào cho tốt nhất để đối phó với tình thế này một cách thật khéo léo. Lão già Tsu Fi đã từng khuyên Cohen “Đừng bao giờ ép một người vào đường cùng. Hắn sẽ buộc phải chống lại. Luôn luôn phải mở cho hắn một lối thoát”.

Cohen thở dài và khoanh tay trước ngực. Anh nói với Holloway:

- Ông đang đi bên bờ vực đấy.

- Thật thế à? - Viên sĩ quan hợm mình nhướng đôi mày nói.

Cohen nói thẳng ra:

- Gã Varney của ông đã tham gia vào vụ này đấy.

- Buồn cười thật! - Holloway gắt, giọng nói ông ta bắt đầu sôi lên. - Một trong những sĩ quan giỏi nhất của tôi đấy!

Cohen cười ông ta:

- Đầu tiên Varney ngầm báo cho Lung biết Hatcher đang ở Hong Kong rồi hắn dẫn bọn giết người qua cổng nhà tôi. Cuối cùng chính người của Lung đã giết hắn để bịt đầu mối.

- Hoàn toàn bịa đặt! - Viên đại tá gầm lên.

- Này đại tá, Varney đã đến gặp Hatcher sáng hôm qua ở khách sạn Peninsula. Khoảng hai giờ sau, Lung đã xông vào phòng để giết Hatcher. Hắn không gặp vì Hatcher đã rời tới đây. Rồi Varney gọi điện về đây cho Hatcher bảo rằng đội cảnh sát muốn đưa anh đi để bảo vệ. Ông có hay biết tất cả những việc đó không?

Holloway im lặng nhìn Cohen chằm chằm, đôi mắt nhíu lại.

Cohen tiếp tục:

- Khi hắn tới cổng nhà tôi, từ trên xe cảnh sát của hắn, hắn đã qua một đường dây khác gọi đến số điện thoại ở đây. Rồi hắn dẫn thủ hạ của Lung vào đây. Tôi chắc chắn rằng tất cả các việc này có thể kiểm tra lại trên các hồ sơ lưu của ông. Nhưng tôi dám cuộc rằng Varney đã không báo cáo việc Hatcher đến Hong Kong, bởi vì hắn đã báo cáo việc ấy cho Lung, chứ không phải cho cảnh sát. Hoặc hắn nói là hắn đặt kế hạch bảo vệ Hatcher, nhưng hắn chẳng hề có ý định ấy. Hãy kiểm tra những người điều hành vô tuyến điện của ông đi, ông sẽ biết ngay rằng hắn đã gọi điện từ trên xe của hắn đến số điện thoại không có trong niên giám của tôi vài giây trước khi bọn chúng tấn công chúng tôi.

Cơn giận của Holloway bắt đầu từ từ đổi sang nghi ngờ. Ông ta nói có vẻ còn nghi vấn:

- Sự phỏng đoán rất hợp lí.

Cohen nói:

- Hatcher đã nghĩ đó là mấy tay cớm đang bám đuôi anh ấy nhưng thật ra đó là bọn hung đồ Bạch Thủ của Lung đã được Varney ngầm báo tin cho. Và tệ hơn nữa, những người ở ngay trong đội cảnh sát của ông cũng tham gia vào.

- Anh đang đưa ra những lời kết tội thiếu trách nhiệm. - Holloway nói với vẻ đe dọa.

- Bọn giết người đã ở sẵn bên ngoài chờ chúng tôi mở cổng cho Varney là ào vô. - Cohen thở dài nói. - Chính hắn đã dẫn bọn chúng vào đây.

- Thật tường tận. Để xem điều gì sẽ xảy ra khi ông mang câu chuyện ấy ra toà.-Holloway nói.

- Chẳng ai ra tòa cả. - Cohen nói thẳng.

- Ủa?

- Đại tá, đừng có khó chịu với tôi. Ông có chú ý đến sự thật không?

- Sự thật? Hà! - Holloway khịt mũi.

- Hãy nghe tôi.- Cohen gằn giọng. - Hatcher cắt được cái đuôi bám theo ở đường Cat. Nhưng khi anh ấy đến đây thì người của Lung đang theo dõi ngôi nhà này đã nhìn thấy. Đấy là lý do tại sao Varney tìm ra nơi ở của Hatcher… Lung đã chỉ cho hắn.

- Vậy chúng ta phải bố trí câu chuyện này thế nào? - Holloway thận trọng hỏi.

- Giản dị thôi. Hãy báo cáo rằng Varney đã tới vì có người kêu cứu. - Cohen nói. - Hắn và người thuộc hạ đã anh dũng hy sinh trong khi cố bảo vệ những công dân vô tội bị bọn trộm cướp tấn công. Ông hãy tổ chức cho Varney một tang lễ anh hùng và tôi sẽ quên đi tất cả. Nếu không, ông có thể gây nên một chuyện thối tha rùm beng đấy. Và chúng tôi có thể hỗ trợ thêm cho đơn kiện của chúng tôi bằng chính những hồ sơ lưu của ông. Ông thích cách nào?

- Anh dám hăm dọa tôi! - Holloway căm phẫn gằn giọng.

- Hăm dọa, quỉ thần ơi! - Cohen đáp lại. - Đấy là giải pháp cho một tình huống hết sức xấu xa.

- Tôi sẽ gặp anh dưới địa ngục đầu tiên. - Holloway nghiêm khắc nói.

- Đại tá, ông đang bịp bợm đấy. - Cohen nói với vẻ khó chịu. - Ông đã có lối thoát, hãy nắm lấy thời cơ, không thì mất đấy.

Holloway cắn môi giữa hai hàm răng. Ông im lặng trong nhiều giây.

- Hãy gọi người của ông vào. - Cohen từ tốn nói. - Tôi sẽ kể lại cho họ một cách thích hợp sự việc đã xảy ra.

Các tấm gương trong phòng khách đã được thay thế. Lão Ping đã rút các mũi kim và đi khỏi vào lúc Tiana trở về nhà, nhào đến bên cạnh Cohen. Anh ta đóng kịch y như thật: co rúm người lại vẻ đau đớn, nói với giọng run rẩy. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, mơn trớn mặt anh và thì thầm:

- Ngo jungyi nei (em yêu anh).

- Anh cũng yêu em, cưng ạ!

Anh nói và qua vai nàng, nháy mắt với Hatcher đang ngồi ở mép giường.

- Sao anh không nằm trong bệnh viện? - Nàng hỏi.

- Anh còn quá khỏe mà.- Anh nói và phá lên cười.

Nàng ngồi bật dậy, giận dữ nói:

- Anh đang trêu em!

- Không, anh chỉ đùa tí thôi.

- Đây không phải là chuyện đề đùa tí thôi! - Nàng nghiêm khắc nói.

- Hãy nói cho nàng nghe, Hatcher. Tôi có khỏe không? Đêm qua tôi đã làm gì ở đây?

- Anh ấy là bạn của anh, anh ấy sẽ nói tốt cho anh, - Nàng nói, mắt xấc xược nhìn Hatcher chằm chằm.

- Người Có Đôi Mắt Đá không nói dối. - Cohen nói. - Anh không nghĩ rằng con người tôi có cái tính đó chứ, Hatcher?

- Tôi nghĩ cái cách đối xử với viên đại tá đáng khâm phục hơn.

- Thôi đi! - Cohen phất tay la lớn. Anh kéo áo lên để lộ một bên sườn băng bó. - Nhìn đây này, Quả Tim Màu Tím yêu quí của anh, anh đã bị thương trong khi bắn nhau. Chỉ lệch vài phân thôi thì Đức Phật đã ngồi trên giường này thay chỗ hai vị đấy.

- Em phải đi thăm những người còn lại trong nhà. - Tiana nói để xin phép đi.

Khi nàng ra khỏi phòng, Cohen nhăn mặt với Hatcher, hỏi:

- Có việc gì thế?

Hatcher đáp:

- Năm người của anh đã chết ở đây đêm qua chỉ để bảo vệ tôi. Tôi đến đây làm nhiệm vụ này không phải để họ bị giết. Chuyện ngày xưa đang bắt đầu lặp lại. Đáng lẽ tôi không nến đến đây.

Cohen chồm người về phía bạn, đặt tay lên tay của Hatcher nghiêm trang nói:

- Nghe tôi này, Hatcher. Anh đã có một số kẻ thù vào thời của anh. Anh chẳng thể nào lẩn tránh được bọn chúng. Nhưng trước khi tim anh đổ máu, hãy để tôi nói cho anh biết rằng mọi người đêm qua ở đây đều có lí do để căm thù bọn Tam Kết Chiu Chao. Tất cả bọn họ đều có những mối hận xưa cần thanh toán. Mỗi người trong bọn họ đã tự nguyện ở đây và vui lòng chờ cơ hội đến. Gia đình họ sẽ được chăm sóc suốt đời. Thật sự chẳng phải vì anh mà họ liều mạng đâu.

- Chắc là thế. Bây giờ thì anh cũng sẽ nằm trong sổ đen của thằng Fong. - Hatcher nói.

- Không. - Cohen trả lời. - Tấn công nhà ở của một người là hành động hèn nhát. Ngay bọn Tam Kết cũng mang nhục. Lung đã chơi tôi mà không có sự đồng ý của thằng Fong, tôi tin chắc như thế. Và bây giờ thì Fong mắc lỗi với tôi. Lung đã làm mất danh dự hắn... và đã làm hỏng việc này trong lúc đang thương lượng. Hãy quên việc đó đi, Tsu Fi ngày xưa này có thể tự lo cho mình được. Anh là người duy nhất hãy còn phải lo về gã Tollie Fong. Anh vẫn dứt khoát đi lên vùng Chin Chin chứ?

- Hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên tôi đã nắm được một điều rõ ràng. Một cái tên, Cohen Tàu ạ, tôi đã nắm được một cái tên: Wol Pot. Đó là nơi bắt đầu. Không có Wol Pot thì tôi chẳng biết được gì cả.

- Giả sử Cody không muốn cho ai tìm ra mình. Giả sử anh lật một tảng đá lên và thấy một vật gì đó kinh tởm bò ra...

- Tôi sẽ đối đầu với nó nếu điều đó xảy ra.

- Thôi được, thế thì chỉ có một người mà anh có thể tin rằng sẽ đưa được anh lên đây.

- Ai? - Hatcher hỏi.

- Daphne! - Cohen trả lời.