34. DAFFY
Mùi thuốc súng vần còn phảng phất trong nhà khi họ ngồi chờ Daphne tới. Theo Cohen thì Daphne là người duy nhất họ có thể tin tưởng, thường ngược sông vào vùng đất nguy hiểm đó để buôn bán với bọn trộm cướp, chủ yếu là vải, lụa Thái Lan và vải madras mà nàng buôn lậu vào khu vực không phải đóng thuế này. Nàng có hai điều trợ lực cho nàng: chẳng có gì đe dọa nàng, điều này làm cho bọn cướp kính nể nàng và nàng buôn bán bằng vàng. Ngay cả bọn Ts’e K’am Men Ti cũng chẳng động đến một con buôn mạnh như thế.
Nhưng Hatcher cũng nghi ngờ động cơ của Cohen. Có thể anh ta đang thủ vai thần tình yêu chăng? Cuộc gặp mặt lần đầu tiên của Hatcher với Daphne đã là kết quả của một trò đùa khá tai ác của Cohen. Tay Tsu Fi này đã khẳng định rằng Hatcher sẽ bị nàng hút mất hồn và cũng nhất định cho rằng nàng sẽ phớt lờ anh chàng ngoại quốc người Mỹ xấc xược này.
Cohen, cũng vậy, đang suy nghĩ về cái đêm đó. Một cách khôi hài Daphne đã gắn chặt tình bạn giữa Cohen và Hatcher, bởi vì chính buổi gặp mặt bữa đó của Hatcher với nàng đã củng cố những gì cho đến lúc đó vẫn còn là một tình bạn đang tìm hiểu giữa hai người đàn ông - một thời gian để tranh luận, suy ngầm và cả thử thách nữa. Ngay từ đầu Cohen đã nhìn thấy ở người bạn mới của mình một người đàn ông có sự cân xứng lạ lùng đôi khi làm người ta phải hoảng sợ, - vừa trung kiên, sôi nổi, hay khôi hài lại vừa có những nét u ẩn, thông minh, láu lỉnh, nguy hiểm và không đoán trước được. Anh ta đã nhìn thấy mặt trái con người Hatcher là cái “cò - súng - người” anh ta có thể giết chóc đột ngột và vô tư như một cái bẫy chuột sập. Rồi còn tính lập dị của Hatcher. Anh ngủ trên sàn, thích đọc tiếng Tàu hơn là tiếng Anh, đôi khi nhịn ăn hai ba ngày và có một trí nhớ kì lạ, nó loại ra những chi tiết đã rõ ràng và chỉ giữ lại những gì mà Hatcher xét thấy quan trọng. Thí dụ anh biết rằng tên Sam-Sam thuận tay trái, nhưng chẳng thể tả lại dù chỉ một trong những cái hình xăm trên người tên cướp này.
Hatcher sống sót nhờ giữ gìn hai mặt riêng biệt này trong cá tính của anh rất cân xứng, không bao giờ để cái này lấn át cái kia, như một đồng tiền được đặt đứng trên cạnh của nó.
Đối với Cohen, tất cả những nét này đã làm cho Hatcher thành một người bạn quyến rũ, đáng mến, đáng tin cậy, nhưng chính ở buổi gặp mặt đầu tiên của Hatcher với Daphne, Cohen mới nhận thấy vẻ hiền lành, gần như trẻ thơ trong cá tính của Hatcher, mặc dù sự cân xứng vẫn giữ được. Một mặt, anh hồn nhiên một cách đáng kinh ngạc; mặt khác, anh táo bạo cũng rất ghê gớm.
Họ vừa đến dự buổi tiệc chiêu đãi của Governor’s Ball (Thủ Lĩnh), một quang cảnh ăn chơi phá phách hàng năm ở Lâu đài Trung Hoa mà Cohen để đùa chơi đã lừa cho Hatcher tham gia, làm quen với bọn người hoạt động trên sông nước bí ẩn và bị thù ghét, làm quen với những tiệc rượu, những điệu nhảy và những kẻ mới phất. Đó là lý do để mọi người đến đây. Hatcher phát hiện ra Daphne lúc họ bước vào buổi tiệc. Nàng đang đứng ở phía bên kia phòng nhảy lớn, một pho tượng đẹp sững người không thể tưởng tượng được đang quan sát đám người dự tiệc vai chen vai với một vẻ hờ hững lạnh lùng. Cohen cảm thấy niềm say mê cuốn hút Hatcher ngay tức khắc.
- Quên đi, - Cohen Tàu bảo. - Mắt anh lạc rồi đấy.
- Nàng là ai thế?
- Daphne. Mẹ nàng là người Malaysia. Bố lai nửa Tàu, nửa Pháp.
- Một sự kết hợp dáng kinh ngạc. - Hatcher nói hơi to, mắt đăm đăm nhìn nàng qua đám đông.
- Mọi tay ngoại, quốc ở đất này đều đã thử. - Cohen thì thầm. - Nhưng nàng chẳng thích quan hệ với người phương Tây.
- Chẳng thích ngay cả tay Tsu Fi này, nhưng điều đó cũng chả cản được tôi. - Hatcher trả lời. - Anh quen nàng chứ?
- Ừ, tôi quen nàng. - Cohen trả lời với vẻ e ngại. Những cuộc đối thoại xã giao, đặc biệt trong tnột sự kiện có tầm quan trọng như vậy, làm anh bối rối, vì thế anh nói thêm. - Và cũng xin báo cho anh biết là nàng đặc biệt căm ghét người Mỹ.
- Sao thế?
- Bố nàng là một thợ may rất thành công ở đây, đã xây dựng nên một cơ nghiệp lớn với một số cửa hàng hảo hạng ở Mỹ. Thế rồi một liên doanh lớn của Mỹ chạy đến, quả quyết rằng cái công ty nhỏ của ông ấy có tiềm năng rất lớn, hứa hẹn với ông ấy rất nhiều, rồi ép ông ấy vào đường cùng, từ từ gạt ông ấy ra ngoài và bắt đầu sản xuất đại quy mô loại quần jeans theo tên tuổi và tiếng tăm của ông ấy. Họ thu lời nhiều, rất nhiều, nhưng ông già chẳng được gì hết.
- Công ty tên gì?
- Blue Max, chắc anh đã nghe nói đến.
- Mọi người đều đã nghe nói tới nó.
- Ông già quá nhục nhã nên định tự tử. Nàng đã cứu ông ấy...
Hatcher rời chỗ và đi nhanh tới. Cohen chạy theo sau anh.
- Hãy giới thiệu tôi đi - Hatcher nói trong lúc len lỏi qua đám đông đeo cà vạt tiến về phía nàng. Cohen đi theo, cố nói trong khi lách qua đám khách mời đang chuyện trò líu lo.
- Anh chưa nghe hết phần còn lại. - Cohen nói to át tiếng ồn ào của tiệc rượu.
- Thế phần còn lại là gì?
- Nàng bắt đầu một vụ kinh doanh mới: Loại trừ địch thủ.
Hatcher dừng chân và quay lại nhìn anh với nụ cười rộng:
- Nàng làm giả quần jeans Mỹ à?
Cohen gật đầu: “Nàng làm giả quần jeans hiệu Blue Max... với giá bằng khoảng một nửa giá của bọn chúng”.
- Tuyệt vời.
Cohen gật đầu: “Nàng lột của bọn chúng đủ để bắt đầu làm nhãn hiệu của riêng mình, trở thành người cạnh tranh lớn nhất của bọn chúng, rồi liên hiệp với bọn chúng. Sau hết đi tới nắm trọn quyền, đuổi cổ hết cái bọn tham lam ấy ra”.
- Rất hay! - Hatcher nói.
- Chắc chắn rồi, nhưng bọn ấy đã để lại trong lòng nàng một ấn tượng rất xấu về người Mỹ.
- Thế sao anh lại quen được nàng?
Cohen mỉm cười nói:
- Tôi đã dàn xếp việc hợp nhất, đưa nàng lên địa vị điều khiển. Tôi là một tên Mỹ nàng thích.
Hatcher càng quả quyết gặp nàng hơn bao giờ hết. Anh bắt đầu đi băng qua phòng cùng với Cohen và bảo Cohen:
- Hãy cho tôi vài cái tên.
- Tên ai!
- Mấy thằng đã làm hại nàng. - Hatcher bồn chồn nói lúc họ đến gần nàng - một hay hai cái tên. Nào, nhanh lên!
- Ờ!... Howard Sylvester, Allen Mitchell...
- Thế đủ rồi. Hãy giới thiệu tôi là Chris London.
Nàng trông còn xinh đẹp hơn nữa khi họ đến gần. Thân hình cao lớn uyển chuyển của nàng bên trong bộ quần áo bó sát bằng lụa màu xanh đậm làm nổi bật từng đường nét tuyệt vời của thân thể nàng và hình như làm tăng thêm sự mịn màng của làn da màu hạnh nhân, gần như màu ca cao, làm cho đôi mắt sâu thẳm, cũng xanh như màu ảo nàng, long lanh hơn. Mái tóc đen huyền được cột lại thành một chiếc đuôi ngựa dài, uốn lượn qua một bên vai tròn và buông lơi giữa đôi gò ngực. Nàng không đeo nhẫn, đồ trang sức duy nhất của nàng là một đôi hoa tai kim cương hình quả lê và một chuỗi hạt xoàn có đính một viên ngọc bích và một viên hồng ngọc nằm ở chỗ lõm trên chiếc cổ mảnh mai như cổ thiên nga của nàng. Nàng cười rạng rờ khi trông thấy Cohen và kêu lên:
- Cohen Tàu! Cuối cùng đã có người để nói chuyện.
Cohen hôn lên má nàng rồi quay sang Hatcher: “Cô Daphne, tôi muốn giới thiệu một người bạn của tôi, Chris,...ờ, ờ… - anh ấp úng, quên mất chữ tên tiếp theo.
- London. - Hatcher mau mắn nói.
Nụ cười biến mất. Nàng thoáng gật đầu nói bằng tiếng Pháp “Chào ông”, nói khẽ đến mức như muốn đuổi người nghe đi. Hatcher bám theo, nói tiếp:
- Tôi là một luật sư. Thực tế, tôi đại diện cho một số người cộng sự ngày xưa của cô.
Nàng quay lại anh, cằm trễ xuống, mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm dưới đôi mày đen như mun.
- Sao?
- Vâng, Howard Sylvester và Allen Mitchell.
Chẳng có nét gì thay đổi trên mặt nàng, nhưng Cohen gần như đớ cả lưỡi. Anh có thể nhìn thấy tình bạn giữa anh và Daphne Chien đang tiêu tan dần theo từng câu nói của Hatcher. Hatcher bước lại gần nàng, nắm lấy cùi tay nàng thật dịu dàng và hướng nàng ra sân thượng.
- Cô biết đấy, bọn họ đã gom được một tập hồ sơ khá nhiều về việc cô đánh bại họ trước lúc liên hiệp. Họ cảm thấy gặp phải một trường hợp khá gay đối với nhãn hiệu Blue Max mới...
Giọng nói của họ lịm đi giữa đám đông trong khi Cohen đứng nhìn họ. Đôi mắt của nàng là đôi mắt của kẻ giết người, rồi bất thình lình, cả hai dừng lại và quay mặt nhìn nhau. Hatcher nghiêng người về phía nàng và nói rất nhanh. Miệng nàng há ra, nàng có vẻ mất bình tĩnh dù chỉ trong một giây, rồi họ trao đổi, nói qua nói lại, và khi chấm dứt, Hatcher cúi chào, hôn tay nàng và rời bước. Anh rảo bước quay lại với Cohen, mỉm cười, nóỉ:
- Ăn cơm trưa ngày mai, chỉ có hai chúng tôi thôi. Chờ đấy nhé, tôi sẽ mang lại cho anh một ly rượu mạnh pha một ít nước không đá, đúng chứ? - Rồi Hatcher đi lấy.
Vài giây sau Daphne theo tới, mắt nhìn đăm đăm vào Cohen lúc nàng đứng cách anh vài phân.
- Tại sao anh không bảo cho tôi biết anh ta là Hatcher?
- Dù thế nào đi nữa tôi cũng chẳng dám bào chữa. - Cohen lắp bắp nói.
Nàng đăm đăm nhìn theo Hatcher khi anh len lỏi qua đám đông. Cohen hỏi:
- Cô sẽ ăn trưa với anh ấy thật đấy à?
- Vâng.
- Anh ấy nói gì với cô ngoài kia thế? - Cohen hỏi.
Nàng thoáng mỉm cười, đăm đăm nhìn Cohen đến một giây. Rồi nói “Hãy hỏi anh ấy”. Đến lượt nàng cũng bỏ đi.
- Anh nói gì với nàng thế? - Cohen hỏi Hatcher khi anh đem thức uống trở lại.
Hatcher lắc đầu: “Tôi sẽ chẳng bao giờ nói đâu”.
Bây giờ Cohen cảm thấy một Hatcher khác hẳn. Cái cò súng nhạy nổ ấy dường như đã được khóa an toàn. Bộ mặt khắc nghiệt, hấp tấp dường như trở nên dịu dàng hơn, trầm lặng hơn.
Chẳng phải anh ta cảm thấy Hatcher đang trở nên dịu dàng mà đúng hơn là hai mặt trong con người Hatcher đã thoát ra khỏi sự cân bằng. Trong khi Cohen thích thú với cái mặt mới này thì nó cũng làm anh lo ngại. Nếu Hatcher đi lên vùng thượng nguồn sông thì Hatcher không thể có điều kiện để bỏ được cái mặt cũ. Ở vùng đất của bọn Ts’e K’am Men Ti, phải có bản năng chống lại sự khiêu khích. “Bắn trước” là quy luật của sự sống còn.
Tiếng chuông cửa chấm dứt những suy tư trầm ngâm của anh.
Người đàn bà đứng ở cửa có làn da màu cà phê sữa đang đăm đăm nhìn Cohen qua đôi mắt xanh hình quả hạnh nhân. Nàng cao lớn và lịch sự, mặc chiếc áo khoác bằng lụa trơn màu hồng nhạt bên ngoài bộ quần áo bó sát bằng lụa màu hồng ngọc, một bộ đồ trong khêu gợi tuy rất thẩm mỹ. Lúc bước vào nhà, nàng đá bật đôi giầy ra khỏi đôi chân dài có làn da màu ca cao.
- Chào Cohen Tàu, - nàng rủ rỉ êm ái và hôn lên trán anh rồi không ngần ngại nàng hỏi, - anh ấy đâu?
- Ở ngoài ban công.
- Anh ấy có thay đổi không?
- Hơi già đi một tí như tất cả chúng ta. Lãnh thêm vài vết sẹo. - Cohen không nói tiếp nữa vì nàng đã đi ra ban công.
Nàng đứng lại ở cửa, nói:
- Em không bao giờ nghĩ là còn được gặp lại anh. Anh vẫn giống hệt như Hatcher ngày xưa.
Nội tâm của Daphne cũng bị kích động khi thấy anh vẫn còn sống sau bao nhiêu năm xa cách. Từ cái năm xa xưa họ gặp nhau, Hatcher đã sống với Daphne bất cứ khi nào anh đến Hong Kong. Anh ra đi không báo trước và trở lại cũng vậy, chẳng bao giờ nói chuyện về công việc của anh. Nàng đã nghe nói về anh trước lúc họ gặp nhau - rằng Hatcher là tên cướp người Mỹ trên sông gan góc, con sói cô độc làm run sợ ngay cả gã Sam-Sam đầy uy quyền. Chỉ sau khi anh ra đi, những dư luận mới mẻ mới bắt đầu. Rằng anh là một tay giết mướn. Rằng anh làm việc cho cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kì CIA. Rằng anh nuôi dưỡng tình bạn để rồi phản bội những người thân cận nhất của anh. Rằng anh là thành viên một phân ban bí mật của Quân đội được gọi là Âm binh - những người lính hoạt động trong bóng tối.
Quen anh được một năm thì có tiếng đồn rằng Daphne bỏ anh, vì nàng đã nhìn thấy cả hai mặt của anh: mặt lạnh lùng là anh ra đi trong đêm tối để làm bất cứ công việc gì anh phải làm và mặt khác anh là một người tình chiều chuộng, mà tình dục là sự vui thích chứ chẳng phải là sự chinh phục, một sự vui chơi thật tình, từ tốn, đôi khi làm đau đớn, kết thúc ở lúc mà anh gọi là “giây phút cảm giác trong sạch nhất”, giây phút chết giả, cơn khoái khoái; là sự thoát li hoàn toàn của anh ra khỏi thực tại trong chốc lát.
Từ kinh nghiệm của nàng khi ở gần nàng cũng cảm thấy rằng: mọi chuyện đó đều có thể là thật.
Nhưng chẳng sao. Anh còn sống, anh đang ở đây, và giống như Cohen, nàng nhớ lại cái đêm nàng gặp Hatcher, một đêm mà nàng chẳng bao giờ quên được.
Nàng hầu như không kìm nổi cơn tức giận tay luật sư Mỹ trơ tráo này khi hắn đưa nàng ra khỏi phòng nhảy đông đúc của Dinh Trung Quốc để ra sân thượng. Và nàng cũng giận Cohen đã đi giới thiệu họ với nhau. Rồi Hatcher dừng lại và mỉm cười với nàng.
- Tên tôi không phải là London mà là Hatcher. - Anh nói bằng tiếng Pháp hoàn hảo. - Và tôi nghĩ những gì cô đã làm đối với những tên Mỹ đó thật dễ thương và tôi có thể cung cấp cho cô vải bông Ấn Độ, loại thượng hạng, giao hàng ở bất cứ nơi nào cô muốn, bằng một nửa giá hiện nay cô đang trả và nó phải mang lại cho cô tối thiểu chừng mười phần trăm lời trên giá thành”. Anh ngừng một lát rồi nói thêm, “chẳng phải chỉ có vậy, tôi còn có thể làm cho cô vui cười rất nhiều”.
Nàng đã nhìn anh đăm đăm trong nhiều giây, sửng sốt trước sự táo bạo của anh và bị thu hút bởi đôi mắt xám của anh. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Bao nhiêu? - Nàng hỏi.
- Bao nhiêu cái gì?
- Bao nhiêu bông vải anh có thể cung cấp, nhanh chậm thế nào và giá bao nhiêu?
- Tôi sẽ lập dự trù. Tôi chẳng làm loại công việc đó trong đầu.
- Tôi cũng vậy. - Nàng nghe thấy mình nói.
- Bữa ăn trưa ngày mai. Làm ăn nghiêm túc. Tôi sẽ có dự trù, cô mang ngân phiếu tới. Không có quản lý, không có kế toán, không có luật sư, chỉ cô và tôi.
- Tôi báo trước cho anh là tôi không nhượng bộ đâu nhé.
- Tôi cũng vậy, - anh nói.- Mọi người đều thất bại khi có sự nhượng bộ nhau. Còn thương lượng với nhau thì ai cùng thắng cả.
- Ủa? Vì sao thế?
- Cô quyết định ngay trước mắt những gì cô thật sự không quan tâm. Khoanh lại những gì quan trọng. Đấy là phương pháp cô nên theo. Tôi sẽ làm y như thế. Hãy tin ở tôi, chúng ta sẽ thương lượng nhanh chóng và có thì giờ để cười đùa thật nhiều trước khi bữa cơm chấm dứt.
- Làm sao mà việc cười đùa lại quan trọng đối với anh như thế? - Nàng hỏi. Anh mỉm cười đáp:
- Cười đùa là chìa khóa mở cửa thiên đàng.
Và ngạc nhiên với chính mình, nàng đã nhận lời mời ăn cơm trưa. Chẳng có chuyện buôn bán bông vải nào giữa họ cả.
Nhưng anh đã làm cho nàng cười rất nhiều. Và anh có lý đấy là chìa khoá mở cửa thiên đàng.
- Tôi trở về phòng đây. - Cohen nói vọng từ phòng khách - Bên sườn của tôi đang bắt đầu nhói đấy.
Họ phớt lờ anh ta. Anh ta nhún vai rồi bỏ đi về phía sau nhà.
Có vài phút ngượng nghịu khi cả Daphne lẫn Hatcher không biết nên nói gì. Nàng phá vỡ không khí lạnh lùng.
- Cổ họng anh làm sao thế? - Nàng hỏi, mắt nhìn đăm đăm vào cái sẹo trên cổ anh.
- Anh đã ở trong một nhà tù rất tệ. Anh đã nói khi không được nói. Một tên lính gác đã quyết định làm cho anh chẳng bao giờ dám nói nữa.
- Có đau lắm không?
- Chẳng đau nữa.
- Em rất mừng. - Nàng nói rồi nhướng một bên mày. - Giọng nói của anh rất khêu gợi.
- Cảm ơn. Trước kia nó không như thế ư?
- Không giống như bây giờ.- Nàng nói. Rồi sau khi ngưng một lúc. - Việc gì đã xảy ra cho anh? Tự nhiên anh biến mất. Mọi người nghĩ anh đã chết.
- Anh trở về Mỹ để làm một việc và bị kẹt. Một vụ kẹt đáng giá ba năm tù. Trong một nhà tù mà tất cả mọi thứ đều bị cấm.
- Thế ba năm còn lại thì sao?
Anh nhún vai:
- Anh tưởng anh đã đi vào quên lãng, Daffy ạ! - Nàng ngửa đầu ra sau và cười to, một giọng cười trong cổ làm ký ức anh tĩnh dậy. Nàng nói:
- Daffy. Em đã không nghe đến cái tên Daffy trong quá nhiều năm rồi. Chẳng có ai khác gọi em là Daffy, - Nàng cười nhỏ dần rồi dịu dàng nói, đôi mắt xanh lấp lánh.- Không, Hatcher, anh chẳng bao giờ đi vào quên lãng cả. Đối với em thì không.
Anh chuyển sang hỏi Daphne:
- Cohen nói nghiêm túc chứ? Em thật sự có thể giúp anh ư?
- Đi ngay vào công việc - Nàng nói. - Thì ra vấn đề sẽ là như vậy đấy hả?
- Anh xin lỗi. Anh cảm thấy hơi vụng về một tí. Anh biết là anh còn nợ em.
Nàng lấy tay bịt miệng anh lại.
- Anh chẳng nợ gì em cả. Chúng ta có hứa hẹn gì đâu. Em cho anh nửa giường của em... với lòng mong đợi có khi đến... bồn chồn.
Anh còn nhớ những lời cầu xin giây phút lạc thú mê say, nhưng anh gạt ngay các ý nghĩ đó. Anh nói:
- Ít nhất anh cũng còn nợ em một lời chào thân tình lúc chia tay.
- Có phải vì thế mà anh trở lại không? Trở lại để chào từ biệt những người bạn đã nghĩ rằng anh chết rồi ư?
- Có lẽ. - Anh khàn khàn thì thầm. Rồi lại cố tránh điều phải làm, anh nói đùa. - Vả lại anh có thể tắm hơi trị liệu ở Estoril. Và đi xông hơi xoa bóp kiểu Thái Lan ở đây...
Nàng quay lưng và bước về phía cửa phòng ngủ, nói “Anh chẳng cần phải đến khách sạn Estoril để xoa bóp, Hatcher, ở đó anh phải nói Jo sahn (tiếng Tàu - “xin chào” khi gặp nhau) cho đúng giọng trước khi nói Joi gin (tạm biệt).
Anh theo nàng vào phòng.
- Làm thế nào em có thể giúp anh hở Daffy? - Anh hỏi.
Nàng bước qua phía bên kia giường.
- Em đã bảo Cohen Tàu là em sẽ giúp... nhưng chỉ với những điều kiện của em. -Hatcher nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.
- Ừ hứ! Thế điều kiện như thế nào? - Anh hỏi qua giọng khào khào.
- Anh phải ở ngoài vùng Macao.
- Hiện tại anh chẳng có việc gì đến đó cả.
- Và anh phải làm việc này đúng y như em dặn.
Hatcher mỉm cười:
- Em chả thay đổi tí nào cả.
- Đồng ý chứ?
- Anh sẽ suy nghĩ việc đó.
- Thế còn chuyện có một cái trại tù là sao? - Nàng hỏi.
- Anh đang cố tìm một người. Bọn anh là bạn thân khi còn ở Hải quân. Bố anh ấy là một người anh hùng ở Mỹ. Anh ấy có thể đang ở một trại tù bên Lào. Trại có tên là Huie-kui. Anh nghĩ chắc phải có người nào đó đã làm ăn ở trên ấy vào thời kỳ chiến tranh. Có lẽ họ còn nhớ được điều gì đó chăng.
Nàng quay lưng lại anh và đăm đăm nhìn ra ngoài vịnh lắc đầu, nói:
- Anh đang đi tìm một người đàn ông thôi à?
- Đó là lí do để anh trở lại đây. Tất cả phần còn lại là em, Cohen Tàu... đây là phần thưởng động viên anh.
- Chắc chúng ta có thể đi lén lên vùng nguồn sông và tránh gặp gã Sam-Sam. Có lẽ em thu xếp chuyện ấy được. Chỉ có một người duy nhất em nghĩ có thể giúp anh được. Anh còn nhớ Samuel Anstadt, cái gã mà họ gọi là người Hà Lan không.
- Anh chưa hề gặp tay Hà Lan này.
- Vì hắn hoạt động ở Lào và miền Bắc Việt Nam. Hiện tại em mua vải vóc của hắn. Nhưng khoảng mười năm trước đây hắn bán thuốc men, súng ống, quần áo, tất cả mọi thứ cho Việt Cộng.
- Chúng ta có thể đưa hắn về đây được không? - Hatcher hỏi.
Nàng lắc đầu.
- Hắn bị cảnh sát Hong Kong truy nã. Họ sẽ nhận ra hắn ngay. Nhưng có một chỗ gọi là Leatherneck John’s ở vùng Tsang, cách đây khoảng 80 cây số về phía thượng nguồn...
- Một điểm giao tiếp của Mỹ à? - Hatcher cắt ngang.
Nàng gật đầu:
- Buôn bán và nhậu nhẹt rất nhiều ở đây. Buôn bán ma túy và trao đổi hàng. Đây là một kiểu... vùng tự do. Chúng ta có thể gặp tay Hà Lan ở đấy, nhưng chỉ khi nào ta chắc chắn rằng gã Sam-Sam không có mặt ở trong vùng này.
- Em không nên đi, - Hatcher bảo.
- Em sẽ đi. Họ chỉ nói chuyện với anh khi em yêu cầu họ. Em sẽ phải thu xếp cuộc nói chụyện này.
Một mảnh gương vỡ quên chưa nhặt lấp lánh ở góc phòng làm anh nhớ lại đêm qua. Anh đã làm tính mạng của Cohen bị đe dọa. Bây giờ anh lại sắp sửa làm y như thế đối với nàng. Một lần nữa anh lại nhận chứ không phải cho, hệt như thuở xa xưa.
- Có thể… - Anh bắt đầu nói.
Nàng quay ngoắt lại nhìn anh chằm chằm với đôi mắt xanh rực sáng.
- Không có thể gì cả. Phải thế!
Họ gần như chạm mặt nhau, đôi mắt nàng đòi hỏi phải ưng thuận. Họ nhìn nhau chằm chằm.
- Còn một điều nữa... - Anh đăm đăm cúi nhìn nàng, nụ cười xấc mà nàng nhớ đang đùa giỡn trẽn môi anh.
- Gì!
Anh thận trọng giơ một ngón tay lên dừng lại cách miệng nàng vài phân, rồi từ từ đưa các ngón tay tới miệng nàng, đầu ngón tay chạm vào môi dưới, lấy ngón trỏ thăm dò rồi bóp nó bằng ngón cái và ngón giữa cho đến khi môi nàng dẩu về phía anh. Lưỡi của nàng lấp lánh cách ngón tay anh vài li, đùa giỡn với nó và cuối cùng liếm nó, ngón tay anh thấm ướt, trượt dễ hơn trên đôi môi nàng.
- Phải... - Nàng nói.
Đôi mắt nàng nhắm lại, nàng ngửa đầu ra sau và anh ngả người về nàng, khi môi anh chạm môi nàng, anh dịu dàng ép chặt lên môi nàng. Hơi thở nàng dồn dập và nàng cắn lên môi anh, thăm dò chúng qua đầu lưỡi cho đến khi cuối cùng sự trêu đùa chẳng còn là sự trêu đùa nữa mà là một nỗi đam mê.
Nàng với tay cởi áo khoác ra và để nó rơi xuống sàn trong khi họ vẫn hôn nhau.
Anh vươn bàn tay kia lên và cởi sợi dây mong manh ở một bên vai, rồi sợi bên kia, nhưng nàng ép sát người vào anh giữ cho chiếc áo khỏi rơi xuống.
- Chúa ơi! - Anh thì thầm trên môi nàng, anh cảm thấy nàng dán chặt người, ép hơn vào anh.
Nàng vùi đầu vào vai anh, các bắp thịt căng lên, run lẩy bẩy trong lúc anh từ từ hạ nàng xuống giường cho đến khi đôi tay nàng rũ ra và anh nằm đè lên người nàng, đôi mắt anh nhắm lại, các cơ bắp run rẩy. Nàng đưa cả hai tay lên, ôm lấy cổ anh và ghì chặt anh đè lên người nàng. Nàng lắp bắp nói:
- Hatcher…