← Quay lại trang sách

35. MẮT ĐỐI MẮT

Cohen không ngạc nhiên khi Tollie Fong gọi diện tới. Đây là lệ thường - một đòi hỏi danh dự đối với bất cứ ai thuộc các băng Tam Kết, dù cho đấy là băng truyền thống hoặc chi nhánh của nó. Theo truyền thống, Fong đề nghị một cuộc gặp mặt vào buổi trưa hôm đó ở một nhà hàng nằm sâu trong khu Wanchai. Họ đồng ý với nhau về các điều cơ bản. Cuộc gặp mặt được ấn định vào lúc 4 giờ. Mỗi người sẽ mang theo ba đại biểu thuộc nhóm Tam Kết của mình, mỗi người sẽ lựa chọn một người phân xử ở trong Tổng Hội để giám sát cuộc gặp mặt: sẽ không đem theo vũ khí. Việc tấn công vào nhà Cohen không được nói đến một cách đặc biệt.

Cohen chọn bộ áo xường xám tươm tất nhất cho cuộc gặp mặt. Anh rời nhà lúc ba giờ 45 trên chiếc Rolls, mang theo Sing đã ra bệnh viện, và hai người khác trong “gia đình”. Hatcher và Daphne vẫn còn ở sau các cánh cửa đóng kín của phòng ngủ. Chưa cần phải báo cho họ biết về cuộc gặp mặt này.

Chiếc Rolls lướt êm ả xuống núi, chạy ngang qua dinh thủ hiến, tòa lãnh sự Hoa Kỳ, xuống đường Connaught đến khu Wanchai ồn ào náo nhiệt, rồi bò qua các con đường đông đúc, len lỏi giữa các xe và khách bộ hành để đến hẻm Lan Fung, một ngõ vắng lặng và buồn tẻ.

Một tấm bảng hiệu vẽ tay thật đẹp thả lửng một nửa xuống con hẻm hẹp, báo hiệu đã đến tiệm Lon Song, một nhà hàng nhỏ không lộ liễu được dân địa phương ưa chuộng. Tài xế cố đậu thật sát chiếc Rolls gần cửa vào và Cohen theo sau Sing cùng hai người trợ tá của mình bước vào.

Tiệm Lon Song là một chỗ hẹp, ánh sáng yếu ớt, rộng vừa đủ để kê được mười bàn. Không khí nặng nề mùi tỏi. Đã bốn giờ mười phút mà chưa ai ngoài chủ tiệm một người đã già nhưng còn khỏe mạnh có chòm râu cằm hoa râm. Ông ta đăm đăm nhìn Cohen qua cặp kính, mỉm cười và cúi chào.

- Rất vinh dự, thưa Tsu Fi. - Ông ta nói.

- Mấy người khác đến chưa?

- Dạ, rồi. Kể cả các vị phân xử.

- Tốt. - Anh và ba thủ hạ theo lão già qua một hành lang dơ bẩn đến một cánh cửa ở phía sau. Người chủ tiệm mở cửa cho anh. Một cầu thang nhỏ dẫn xuống một gian hầm bụi bặm, thiếu ánh sáng và rõ ràng là ít khi dùng đến. Giữa phòng là một chiếc bàn con với hai cái ghế ở hai bên đối diện nhau. Một bộ ấm trà đặt giữa bàn có hai cái tách nữa.

Theo truyền thống, Tollie Fong là người gây ra điều xỉ nhục đã đến trước. Hắn ngồi ở phía bàn đối diện với cầu thang. Đứng sau hắn là tay trợ tá, tay đều khoanh trước ngực.

Còn có hai người khác trong phòng. Một người là Sam Chin, người lớn tuổi hơn trong cộng đồng người Tàu và là một chủ ngân hàng được kính trọng, thủ lĩnh của một trong các nhóm Tam Kết danh giá nhất của băng Sun Lee On. Người kia là Lon Tung, thủ lĩnh của nhóm Thất Cổ Gia (House of Seven Drums), một trong các nhóm Tam kết Chiu Chao nguy hiểm nhất. Họ có mặt ở đây để giám sát cuộc gặp mặt, để bảo đảm rằng không có bạo lực và cho dù câu chuyện rắc rối là gì đi nữa nó cũng sẽ được giải quyết một cách thỏa đáng, hoặc là bằng những lời xin lỗi được chấp nhận hoặc là bằng việc tuyên chiến chính thức giữa hai nhà. Giữa các nhóm Tam Kết, một cuộc tấn công bất chợt không báo trước của nhóm này đối với nhóm kia bị xem là nhục nhã. Thành viên trong gia đình phạm lỗi sẽ bị khai trừ. Việc Fong sốt sắng đề nghị cuộc gặp mặt là điều bắt buộc.

Fong đứng lên khi Cohen bước xuống cầu thang. Hắn mỉm một nụ cười hầu như không thấy được. Tiếng giết người tàn nhẫn của hắn là điều ai cũng biết.

Hắn và Cohen ngồi đối diện nhau. Fong rót cho mọi người một tách trà. Không một ai khác lên tiếng dù chỉ là một tiếng hắng giọng. Fong hớp một ngụm trà trước khi bắt đầu. Cohen ngả người tựa ra sau, hớp trà và nhìn chằm chằm vào Fong, mắt đối mắt. Cái nhìn này không thể xóa đi trước khi vụ rắc rối được giải quyết bằng cách này hay cách khác - tha lỗi hoặc chiến tranh.

Theo truyền thống, hai người phát ngôn qua vị phân xử của họ, một nghi thức để tránh những sự đối đầu trực tiếp. Như thế tránh được sự mỉa mai và to tiếng trong cuộc đàm phán. Fong giơ một tay lên và Tung ghé tai vào nghe Fong thì thầm rồi nhắc lại:

- Tôi từ Bangkok trở về ngay khi nghe tin về việc bất ngờ đáng tiếc đã xảy ra ở nhà anh đêm qua.

Sam Chin cúi xuống nghe Cohen thì thầm câu trả lời và nhắc lại:

- Anh biết cho rằng cuộc tấn công này không phải được thực hiện lệnh của tôi? Tôi không làm một điều sỉ nhục như thế ở nhà anh.

- Bây giờ nghe anh nói tôi mới biết là như vậy. - Cohen trả lời.

- Tôi đến đây để xin lỗi. - Fong nói qua Lon Tung.

Cuộc đàm thoại tiếp tục theo kiểu như vậy. Fong nói nhỏ những lời giải thích của hắn cho Tung nghe, người này nhắc lại, và Cohen thì trả lời qua Chin.

- Anh đã xâm phạm thô bạo nhà tôi. - Vị phân xử của Cohen nhắc lại, - Một việc làm mất danh dự đối với lời nguyền của các nhóm Tam Kết.

Fong vội thì thầm nhanh một câu trả lời khá dài, đôi mắt hắn bắt đầu rực lên trong ánh sáng yếu ớt.

- Không phải tôi mà là Người Số Một của tôi, và do đó Lung đã trả giá đắt cho tội của hắn. Tôi đến xin bạn tha lỗi cho sự ngu dại của hắn và đề nghị bạn Tsu Fi tha thứ cho tôi.

Hắn dừng lại trong khi Tung lặp lại lời hắn nói, rồi trong khi Cohen chưa kịp trả lời thì hắn lại thì thầm câu gì đó. Tung nói, “và xin được bồi thường cho sự sỉ nhục này”.

Cohen nghiêng người tới, chơi trò láu cá mau lẹ thì thầm vào tai Chin.

- Tôi rất tiếc, tôi không nghe rõ câu cuối, - Chin nhắc lại.

Tung nói:

- Tollie Fong đề nghị được bồi thường việc làm sỉ nhục đối với bạn Tsu Fi.

Cuối cùng Cohen gật đầu. Anh ta hớp một ngụm trà khác trước khi nói nhỏ câu đáp lại cho Chin nghe.

- Vậy thì tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. - Chin lặp lại.

- Xin cám ơn. - Tung gật đầu nói. - Và bồi thường gì mà Tsu Fi cảm thấy thích hợp?

Cohen hớp một ngụm trà, đôi mắt vẫn dán chặt vào mắt Fong. Rồi anh chậm rãi nói nhỏ với Chin. Chin có vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ trong một thoáng. Ông ta đứng thẳng lên và nói:

- Anh phải bỏ qua mối thù với tay ngoại quốc Hatcher, coi đó là lễ vật tạ lỗi.

Những người trong phòng ở cả hai phe đều sửng sốt vì lời đòi hỏi đó. Các vị phân xử - Chin và Tung - nhìn nhau đăm đăm. Họ biết đòi hỏi này sẽ gây rắc rối. Cơn giận sôi lên trong người Fong.

Căm ghét làm nở to đôi tròng mắt hắn. Theo lệnh của thủ lĩnh, hắn phải chấp nhận lời đòi hỏi, nhưng hắn phải phản kháng để giữ thế diện.

Hắn lắc đầu nhưng vẫn mắt đối mắt với Cohen.

- Tôi không thể làm điều đó, - hắn nói nhỏ với Tung bằng một giọng đầy căm thù và đủ to để Cohen nghe thấy. - Thằng Mỹ đó đã ám sát cha tôi.

- Theo tôi biết thì người Mỹ đó đã phải giết trong trường hợp tự vệ, - Cohen thì thầm bằng một giọng cùng đủ to, không chờ Tung truyền lại.

- Hắn đã làm nhục họ nhà Fong, cùng như Lung đà làm nhục nhà anh. - Fong trả lời nhanh nhẹn, vẫn mắt đối mắt, nhưng giờ thì nói thẳng với Cohen.

- Thế thì đây là sự trao đổi công bằng. - Cohen mau lẹ trả lời.

Câu trả lời làm Fong hẫng đi trong một thoáng. Fong là tay chém giết, chứ không phải là kẻ đàm phán.

- Không! Khi nào Hatcher theo Lung xuống âm phủ thì đó mới là trao đổi công bằng. Điều anh đòi hỏi là bất hợp lý.

Cohen đưa hai tay ra tỏ thái độ kiên quyết.

- Tuy nhiên đấy là cái giá anh phải trả cho điều sỉ nhục của thằng Lung.

Fong từ từ lắc đầu, đôi mắt hắn vẫn dán chặt vào mắt Cohen, càng nổi giận thêm theo từng lời nói.

- Tôi đã thề quyết tử, lời thề của Chiu Chao, - Fong chậm rãi nói.

- Danh dự là danh dự, - Cohen bảo. - Tôi nói mối thù đã hết.

- Còn tôi nói rằng việc này là giữa Hatcher và tôi, không dính gì đến anh. - Fong nói, người nghiêng về phía Cohen.

- Thế thì tôi không thể chấp nhận sự tạ lỗi của anh. - Cohen nói với giọng uy quyền giận dữ.

Sam Chin bước ra và hắng giọng, cúi xuống nói: “Khoan đã, tôi nghĩ rằng có lẽ bạn Tsu Fi có thể yêu cầu một lễ vật dễ chấp nhận hơn đối với Tollie Fong để cho cuộc bàn cãi này được giải quyết êm đẹp”.

Cohen vẫn cương quyết giữ ý kiến mình. Theo truyền thống Fong thực sự bị bắt buộc phải chấp nhận bất cứ đòi hỏi nào có lý lẽ.

Cohen nói:

- Không, nhà tôi đã bị tổn hại. Tôi có quyền đòi hỏi như thế. Nó đặc biệt phù hợp vì Lung đã tấn công với mục đích giết chết người Mỹ đang là khách của tôi.

- Và tôi cũng vậy, tôi bảo không. - Fong đáp nhanh.

- Vậy thì tôi sẽ thông báo cho mọi nơi biết rằng Tollie Fong đã vi phạm lời thề đối với băng Sun Lee On.

- Tôi không phải là người của băng Sun Lee On, tôi thuộc nhóm Chiu Chao. - Hắn nói.

- Tất cả chúng ta đều là anh em trong lời thề nguyền - Cohen nói - Nếu anh phản bội nhà Tsu Fi, là anh phản bội anh em Chiu Chao và tất cả các nhóm Tam Kết.

- Cứ cho là như thế. - Fong nói giọng chế giễu, làm hỏng cả lối thoát. Hắn cầm chén trà lên đập vỡ tan trên mặt bàn. Cohen ngả người ra sau, sửng sốt vì sự nổi giận của hắn. Fong vụt cạnh bàn tay sắc như dao xuống các mảnh gốm vỡ.

- Anh đang tuyên chiến với nhà Tsu Fi - Tung nói, rõ ràng ngạc nhiên là Fong đã đưa cuộc chạm trán tới mức này. - Tsu Fi có lí. Anh sẽ đối mặt với sự phẫn nộ của cả các băng Chiu Chao và Sun Lee On.

- Thế thì tôi cũng vậy, tôi phải tuyên chiến... với nhà Tollie Fong. - Cohen nói và đứng lên khinh miệt gạt cái tách vỡ xuống sàn. - Anh có một tiếng đồng hồ để rời khỏi Hong Kong.

Fong ngước nhìn anh chằm chằm và đôi môi hơi cong lên. Chin từ tốn nói:

- Anh có thể suy nghĩ lại.

- Anh có gan đấy, Cohen, dám đe dọa cả người thủ lĩnh mới của nhóm Bạch Thủ.

- Hòn đảo này thuộc về tôi. - Cohen nói dứt khoát. - Nếu anh còn chút ghi ngờ nào về việc ấy thì anh đã ngu xuẩn hơn là tôi nghĩ.

Fong từ từ đứng dậy nói:

- Anh là một người điên, anh bạn Mỹ ạ, đi gây đổ máu chỉ vì cái tên gián điệp Mỹ này. Hắn là một thằng láo toét. Hắn lừa lọc bạn bè. Hắn giết chết những người tin hắn.

- Đây là bạn của tôi. - Cohen trả lời. - Một giờ của anh đang hết dần đấy.

Fong nhìn anh ta chằm chằm thêm một lát nữa, cuối cùng hắn nói:

- Thôi được, tôi sẽ không làm mất danh dự của thủ lĩnh nhóm Bạch Thủ. Nhưng anh làm bẽ mặt tôi, anh Mỹ ạ!

- Rồi sẽ qua thôi. - Cohen nói và Fong lại nổi sung lên. Hắn quay sang từng vị phân xử, cúi chào rồi rầm rầm leo lên cầu thang kéo theo bọn thủ hạ. Lon Tung nhanh chóng bước theo hắn. Đôi vai của Cohen rũ xuống. Anh đã thắng. Tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực nhưng anh đã thành công và tránh được một mối tử thù giữa cá nhân anh và nhóm Bạch Thủ.

Sam Chin đặt tay lên vai Cohen, nói:

- Tôi chưa bao giờ thấy anh khắc nghiệt đến thế trong một cuộc đàm phán như vậy.

Cohen nhìn sang người đàn ông lớn tuổi. Anh mệt mỏi nói:

- Tôi đồng ý. Rất tiếc, thủ lĩnh ạ, chẳng có cái gì khác thích hợp cả.

Tollie Fong đứng phía ngoài, nhà hàng chờ xe đến đón. Sẽ không có chiến tranh giữa Tsu Fi và Tsu Fong. Sự thua cuộc trước Cohen vẫn còn nhức nhối, nhưng cần phải như thế. Hiện giờ hắn phải gạt sang bên lời thề giết Hatcher, nhưng điều này có thể chấp nhận được, thực tế nó phù hợp tuyệt với kế hoạch của hắn. Hắn đã từng chờ thám tử báo để tóm Hatcher, hắn có thể chờ thêm vài tuần nữa. Nhưng trong đầu của Tollie Fong thì Hatcher là người đã chết. Chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bóng râm phía bên ngoài càng lúc càng đổ dài hơn. Daphne nằm bên cạnh Hatcher, quay sang chậm rãi nép sát vào người anh cho đến lúc như toàn thân nàng áp vào một bên người anh.

Nàng nói:

- Em mong là anh sẽ không quậy trên ấy. Không lợi cho công việc của em.

- Có lợi cho công việc của em chứ. Có thể bọn anh sẽ loại gã Sam-Sam giùm em.- Hatcher làu bàu, quay sang ghì nàng chặt hơn.

- Có lẽ em bắt anh phải giữ lời hứa về vụ bông vải Ấn Độ mà anh đã nói, bao nhiêu năm rồi nhỉ?

- Lâu lắm rồi. Anh sẽ xem coi anh làm được gì.

- Khi nào anh đi?

- Ngay sau khi chúng ta làm xong việc ở thượng nguồn sông.

- Và anh sẽ không quay lại nữa.

Anh định nói điều gì đó nhưng nàng đưa tay bịt mồm anh:

- Cohen Tàu đã kể cho em nghe mọi việc. Em biết ở Hong Kong rất nguy hiểm cho anh. Em chỉ muốn biết lần này liệu em có được nói lời từ biệt một cách tử tế không.

- Thì em đã nói rồi. - Anh làu bàu.

Nàng gác chiếc chân dài lên hông anh và kéo anh càng sát lại hơn.

- Em vẫn chưa nói hết.