← Quay lại trang sách

36. KHÓI THUỐC

Một gã bí thư cấp thấp trẻ tuổi, người xanh xao, bị chứng ăn không tiêu, tinh thần vô cùng hoang mang tên là Lamar Pellingham tiếp đón Sloan ở cổng toà đại sứ và ngay tức thì tâm sự rằng đây là lần đầu tiên hắn giáp mặt với cái chết trên một bờ biển nước ngoài. Tên đàn ông xanh xao này đã càu nhàu:

- Không thể được, tuyệt đối không thể được. Hình thức, hình thức, hình thức quá xa. Tôi chưa bao giờ thấy một lề lối quan liêu như vậy.

- Vâng, tôi biết những việc này thật rắc rối. Anh nên nghĩ bọn họ sẽ rất vui lòng rứt bỏ được những thứ còn lại thay vì làm cho nó thành quá khó khăn.

- Vâng. Đúng. Dĩ nhiên, - Tay cán bộ ngoại giao trả lời, hơi giật mình vì vẻ lãnh đạm của Sloan, - Ừm... các cô giúp việc đã gói mọi thứ lại, có nghĩa là mọi thứ trừ những cái trong bản viết của hắn. Chúng tôi đã niêm phong căn phòng đó, bỏ riêng nó lại, tôi muốn nói cái bàn viết ấy. Ông biết đấy, trong chuyện vừa qua... ờ... các thứ đã được phân loại ở đây.

Gã nói từng chữ một như đang phun ra khỏi mồm từng cục than hồng. Rõ ràng là gã thấy toàn bộ vấn đề này thật khó chịu.

Sloan nói:

- Quyết định tuyệt hay. Tôi sẽ kiểm tra lại.

- Ông đã gặp bên cảnh sát chưa?

- Chưa. Sau khi đăng kí ở khách sạn tôi đến thẳng đây. Anh có nhận được báo cáo của cảnh sát không?

- Không, điều tra viên là một thiếu tá,... ờ..,tên là Ngy, hắn chả chịu cho biết bất cứ điều gì cả. Đúng là một con người chân thực, hắn bảo hắn cần nó cho việc điều tra. Nhưng tôi có những thứ khác Xin mời theo tôi.

Gã cán bộ ngoại giao trẻ tuổi nóng nảy dẫn Sloan ra phía sau qua các hành lang lộng lẫy của tòa đại sứ Mỹ trên đất Thái đến văn phòng của hắn, một căn phòng ấm cúng nhưng bé nhỏ gần phía sau tòa nhà. Gã lật tìm kẹp hồ sơ để trong tủ đưa ra cho Sloan một chiếc phong bì có ghi “Porter. Giấy tờ cuối cùng. Mật”.

Pellingham nói:

- Mọi thứ đều ở trong ấy. Tất cả các giấy tờ, các giấy bảo hiểm, cả báo cáo chi tiêu sau cùng của hắn nữa.

- Thú vị đấy. Tôi chỉ mang theo các thứ này. - Sloan bảo.

- Có lẽ tôi nên, ờ, làm một bản sao chứ? - Pellingham lắp bắp nói, xoa má bằng bàn tay đầm mồ hôi, biến câu nói lúc đầu là một câu khẳng định thành một câu hỏi.

Sloan mỉm cười trấn an nói:

- Nếu anh thấy thế tiện hơn thì một bản sao cũng tốt thôi.

- Họ bảo rằng,... ờ... đó là một người ngoài cuộc vô tội, có lẽ bị giết chết vì rủi ro, nếu cho rằng một người có thể bị giết vì rủi ro. - Hắn ngập ngừng và khi thấy Sloan không trả lời thì nói thêm - chắc chắn không phải là cái chết của một vị anh hùng. Nhưng tôi nghĩ thế là hay nhất cho các mục đích của ta. Tôi muốn nói là có thể chấp nhận được trong những hoàn cảnh như vậy.

- Có thể chấp nhận được. - Sloan nói, - Một cách đặt vấn đề tuyệt hay. Tôi có thể hiểu tại sao anh đã chọn ngành ngoại giao.

- Vâng, xin cảm ơn, thưa ông. - Pellingham trả lời. - Tôi làm vì gia đình và tất cả.

- Dĩ nhiên. Tôi biết chính xác anh muốn nói gì và tôi đồng ý. - Sloan nói, cố làm cho gã trẻ tuổi ấy thoải mái. - Nhìn đây này, chẳng cần phải lo lắng về vấn đề này nữa. Tôi đang có đây. Nó ở trong tay tôi.

- Nhưng...

Mỉm cười, Sloan đưa trả lại cho Pellingham chiếc phong bì và nói:

- Sao anh không làm bản sao của anh trong khi tôi kiểm các đồ vật của Porter.

- Vâng, vâng, phải đấy. Ông... ờ... có biết họ gửi những thứ còn lại và đồ đạc riêng của hắn đi đâu chưa?

- Đã thu xếp cả rồi.

- Ôi! Cảm ơn Thượng Đế. - Gã ngoại giao mới vào nghề nói như trút được gánh nặng.

- Hãy cho xem buồng của Porter trong lúc anh sao lại bản báo cáo, hả?

- Được. Được.

Gã trẻ tuổi nhìn theo Sloan bước vào buồng của Porter, tự hỏi có nên vào theo không. Nhưng Sloan đóng cửa lại và gã đăm đăm nhìn cánh cửa đến cả phút rồi mới hối hả đi đến máy sao chụp.

Suốt một giờ đồng hồ tìm kiếm chẳng mang lại gì có giá trị cho Sloan ngoài một quyển sổ tay bìa da cỡ 12x 17 cm. Sổ nhật kí của Porter, quyển tự chuyện thực của y bắt đầu vào tháng Giêng năm đó. Sloan nhét nó vào cặp sách. Hắn kiểm qua mọi thứ khác và chẳng còn tìm thấy gì liên quan đến vụ Cody - Wol Pot. Sau khi lấy bản sao tài liệu về Porter, hắn quay về khách sạn.

Hắn cởi chiếc áo sơ mi nhớp nháp, kéo chiếc bàn để dưới cái quạt trần và dùng thời gian còn lại của buổi trưa để đọc hết quyển nhật kí. Porter chắc chắn đã theo dõi sát gã Thái nhỏ con. Quyển sổ được ghi đầy đủ cho đến ngày Porter chết. Phần chi tiêu ghi tỉ mỉ tới 50 xu để uống một lon Coke ở một nơi gọi là American Deli thuộc khu Patpong khi theo dõi. Porter đã trở thành một kẻ sính giấy tờ hết mức.

Rồi cơn nghiền bắt đầu gặm nhấm Sloan. Hắn trở nên lơ đãng và cuối cùng đóng kẹp hồ sơ và quyển số lại. Lúc mặt trời bắt đầu lặn hắn đăm đăm nhìn qua cửa sổ về phía thành phố của những ngọn tháp vàng hình chóp và những mái vòm, lấp lánh trong những tia nắng đang tắt dần, ngắm nhìn chúng mờ dần và cuối cùng vụt tắt như những ngọn nến. Cơn nghiền của hắn và màn đêm nhử hắn ra khỏi phòng, đi xuống phố chính đông người.

Một chiếc xe máy hai chỗ ngồi với một gã tài xế nhỏ bé rắn chắc chờ ở gần lối vào khách sạn. Gã vừa chạy lon ton bên cạnh Sloan vừa nói trong khi bước về phía dãy xe taxi ở ngay cửa.

- Thưa ông, mời ông đi xe tuk-tuk, tốt, rẻ nhất ở thành phố. Rất nhanh.

“Tại sao lại không nhỉ” Sloan nghĩ. Có hàng trăm chiếc xe ầm ĩ loại này ở thành phố. Sẽ không thể nào theo dõi được những hoạt động của hắn.

- Thôi được, nào đi. - Sloan nói.

- Tên tôi rất rắc rối. - Gã nói - Ông có thế gọi tôi là Sy, mấy ông bạn Mỹ thường gọi tôi là Sy.

- Phải. - Sloan nói và ngồi vào chiếc ghế không dễ chịu lắm rồi cho gã một địa chỉ ở quận ven sông.

Cuốc xe chạy ngang qua thành phố chỉ mất có 15 phút và trống ngực của Sloan đã đánh thình thịch lúc họ tới nơi.

Nơi ấy không thay đổi và sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Mùi hăng hắc của nước sông nhường chỗ cho một mùi ngọt ngào hơn nhiều. Nó tấn công vào óc hắn và đầu độc tấm thân hắn khi hắn bước xuống một cầu thang hẹp rên rỉ cọt kẹt dưới chân. Lúc hắn xuống tới nơi, cái mùi này trở nên nồng hơn, gắt hơn.

Chủ tiệm vẫn chờ như lệ thường ở chiếc bàn gần cửa. Người này là người mới, nhưng bọn họ tất cả trông đều giống nhau. Những lão già nhăn nheo, lưng còng với cặp mắt thất thần và gương mặt chảy xệ, họ là những bậc thầy của ảo mộng, những kẻ xóa được ác mộng và diệt được các nỗi đau, là những người dẫn đường đi tới Vườn Địa Đàng. Khi theo lão già qua một ngách hẹp ra phía sau, Sloan bắt đầu cảm thấy hơi lâng lâng. Họ bước vào một căn phòng dài, hẹp ố vì thời gian và vì dùng cẩu thả ngăn cách các chiếc, giường. Một màn khói xám lơ lửng trên trần. Dường như người ta đang đi qua một cảnh địa ngục.

Sloan theo lão thầy ảo mộng đến ô thứ ba. Hắn nằm nghiêng trên giường, lấy tư thế cho thoải mái, nhìn lào già Thái nhồi viên thuốc đen vào trong nõ chiếc điếu dài, đốt nó trên ngọn đèn và thổi lửa vào viên thuốc cho đến lúc nó cháy đỏ. Rồi lão đặt cán điếu dày vào môi Sloan. Tên đại tá kéo một hơi dài, cầm thấy làn khói dầu tràn vào phổi, xâm nhập vào huyết quản, bốc thẳng lên óc hắn.

Khi thuốc phiện ngấm, Sloan cảm thấy như điện giật. Người hắn căng lên rồi tê dại đi. Những vết bầm và những vết thương cũ đều lành lại. Đau đớn biến mất, căng thẳng tiêu tan. Nỗi bất hạnh giảm đi. Hình ảnh lão già Thái co lại trước mắt hắn và tan dần trong làn sương mù vàng vọt.

Sloan rên lên rồi xoay người nằm ngửa.

Hắn để cho làn sương bao trùm lấy hắn, ôm ấp hắn và bước sang một thế giới khác.

Đến một nơi có những cánh đồng xanh mướt và hoa lá.

Một bầu trời xanh thẫm trên đầu và ánh nắng sưởi ấm hắn.

Gần đâu đây sóng biển vỗ ì ầm vào bờ đá.

Hắn nằm xuống cỏ tươi mát. Làn gió mơn man thoảng qua người hắn cuốn đi hết những nỗi lo âu. Ở đây không có cái chết. Không có những tiếng kêu đau đớn, không có kẻ thù, không có những công việc bẩn thỉu để giao phó. Không có ác mộng. Chỉ có sự yên tĩnh.

Đó là nơi duy nhất còn lại mà Sloan có thể tìm thấy sự yên ổn.