← Quay lại trang sách

38. LEATHERNECK JOHN’S

Sing đưa chiếc tắc ráng vào bến đậu bên cạnh quán Leatherneck John’s và cột thuyền lại. Hatcher nói:

- Mọi người cứ thoải mái trừ khi gặp rắc rối nhé, đồng ý chứ?

Sing và tay súng Joey cùng gật đầu. Sing theo họ bước xuống cái bến tạm thời để vào quán rượu. Một tấm bảng rộng bằng gỗ gắn trên cửa có hàng chữ ‘Leatherneck John’s Last Chance Saloon’ (Quán rượu cực kỳ may rủi của ‘Leatherneck John’s) và một hàng chữ phía dưới ‘Founded 1977’ (Thành lập năm 1977).

Hatcher ngạc nhiên khi họ bước vào chỗ ấy. Anh cứ ngỡ quán rượu là một nơi nghỉ sơ sài, tồi tàn ở giữa cái chợ buôn bán hàng lậu của bọn Ts’e K’am Men Ti. Nhưng căn phòng to ấy sạch sẽ và trang nhã. Một bên có khoảng 20 cái bàn ăn và một bàn bi da. Một người đàn ông da đen với mái tóc rậm bó thành đuôi ngựa đang nằm nghiêng ngủ trên chiếc bàn này. Hắn mặc quần trận màu xanh ô liu, áo sơ mi Hawaii và dùng chiếc áo khoác lông làm gối. Phía bên kia là quầy rượu, một cái quầy dài bằng gỗ sồi trang trí đẹp với mặt quầy bằng đá đen. Hatcher nói:

- Lần gần đây nhất mà tôi thấy một cái quầy rượu đẹp như thế kia là ở Paris.

- Nó đem từ một tụ điểm ở Mong Kok đến. - Cohen nói. - Theo chuyện kể lại thì Leatherneck John đã được toàn bộ chỗ này trong một cuộc chơi súc sắc và chuyển hết lên đây bằng thuyền, ở nơi này thì anh không thể nghe ngóng được gì cả đâu.

Quán vắng ngắt chỉ có ba người đàn ông kể cả gã đang ngủ trên bàn bi da.

Một người đàn ông to con đang ngồi trên một chiếc ghế cao nhâm nhi li bia. Hắn ta ít tóc hơn là những quả bóng bi da, mặc đồ ka ki, chiếc bụng to gầy gập trên chiếc dây lưng vải quân đội. Đây có thể là gã Hà Lan, Hatcher nghĩ thầm. Chiếc đầu hói của hắn bị phỏng nắng và đang tróc da. Những năm sống gian khổ trên sông nước đã tàn phá gương mặt của hắn, để lại một quả cầu phì nộn, đỏ ửng, chằng chịt những tĩnh mạch. Mũi hắn sưng lên và đầy mụn cóc, đôi con mắt lẩn dưới đôi mi dày cộm làm cho hắn có vẻ buồn ngủ.

Kế đó là Leatherneck John, một gã đàn ông khổng lồ, sừng sững, cao ít nhất là 1,9m và dễ dàng cân nặng 110 kí lô, mái tóc đỏ hớt sát da đầu, bộ râu rậm được cắt tỉa tươm tất che kín phần dưới khuôn mặt, hai tay chiếc áo ngụy trang được xắn lên đến tận vai để lộ ra những bắp tay to cỡ bánh xe tải. Leatherneck John trông như một ông già hạng siêu. Lực lưỡng là từ tuyệt vời để tả tầm vóc và thân thể hắn. Không mập nhưng to và rắn chắc không thể tưởng được. Mái tóc rậm cứng và đã ngả bạc. Đôi mắt lấp lánh sự vui tươi dường như hắn vừa nghe xong một câu chuyện tiếu lâm mà hắn chưa kịp phá lên cười. Một kiện tướng bóng đá về hưu, Hatcher nghĩ, hẳn phải vậy. Anh nhìn qua gã đàn ông to lớn và thây lá cờ sáu sọc, được ghim vào tường bằng con dao Marine K-Bar của Thủy Quân Lục Chiến.

- Không được phép mang vũ khí vào phòng, các anh cao bồi ạ!

Leatherneck John nói bằng một giọng thân thiện nhưng không cho tranh cãi. Hatcher và Cohen đưa vũ khí của họ cho Sing. Người cận vệ Tàu cài khẩu Aug nòng ngắn và khẩu 0,357 của Cohen vào thắt lưng rồi bước ra khỏi cửa dừng lại ngay, đứng dựa vào tường. Một tay súng người Tàu khác ở trên chiếc tắc ráng đã rời về phía sau, gần cần lái, ngồi đây với khẩu Uzi đặt dưới một chân.

Hatcher rảo bước đến quầy rượu. Bức tường phía sau quầy là một bức tranh hỗn hợp các thứ đồ vật của Hải quân. Huân chương treo lung tung: một Quả tim tím, một Thập tự Hải quân.

Hatcher không chú ý đến hai thứ này mà để mắt vào một khẩu M-60, hai khẩu M-16, một khẩu súng ngắn chống nổi loạn 870 và một khẩu 45 tự động nhà binh, các bức ảnh, các dây lưng và một cái bi đông. Quầy phía dưới là một đống lộn xộn các dây nịt đạn, hộp đạn và nhiều băng đạn.

Hatcher đưa ra một nắm tay, ngón cái đặt trên các đốt và chĩa thẳng ra. Đó là dấu hiệu “dap”, giữa các cựu chiến binh ở trong nước để tỏ rằng họ đã từng ở Việt Nam. Nghi thức này có thể thực hiện tiếp bằng các cái vỗ tay và búng đốt ngón tay để chỉ đơn vị mà họ đã phục vụ. Leatherneck John nhìn chằm chằm vào nắm tay, rồi nhìn Hatcher và một cái cười mỉm thoáng qua môi hắn. Hắn cũng chìa ra một nắm tay giống như thế, rồi mở một tủ đá kiểu cũ lấy ra hai lon bia. Hắn nhìn Hatcher đăm đăm với đôi mắt lấp lánh trong lúc khui nắp bia. Hắn đặt mạnh một lon bia lên quầy trước mặt Hatcher và nói:

- Tôi không bao giờ quên một khuôn mặt nào.

- Một bản tính đáng khâm phục. - Hatcher thì thầm.

- Tôi đã gặp anh một lần ở Đà Nẵng. Lúc ấy là vào năm, ờ.... để xem, có lẽ là năm 73, khoảng đó.

Hatcher mỉm cười nhưng không nói gì cả. Leatherneck John nói tiếp:

- Anh là Hatcher. Tôi nhận ra anh ngay khi anh vừa bước vào cửa. Tôi đã ở với một tay trong đội Seal, hắn biết anh là ai.

- Anh nói có căn cứ đấy. - Hatcher thì thầm.

- Rất nhiều chuyện về anh ở trên này. - Leatherneck John chậm rãi gật đầu nói và nhếch mép cười.

Hatcher đáp:

- Thật à?

Leatherneck John gật đầu, tiếp:

- Tôi nghe đủ thứ chuyện. Tôi chẳng biết anh tốt hay xấu nữa. Những người bình luận không kết luận gì.

Gã đàn ông nằm trên bàn bi da cựa quậy, hơi xoay đầu và nhìn đăm đăm với vẻ ngái ngủ qua vai về phía Hatcher và Leatherneck John.

- Đừng tin mọi điều anh đã nghe. - Hatcher nói. Anh nâng lon bia lên chúc mừng và uống một hơi dài bia ướp lạnh. Anh quyết định thử cầu may với Leatherneck John.

- Tôi đang tìm một người. Một phi công Hải quân tên là Cody, bị rơi ở vùng trung châu năm 1972.

- Chưa bao giờ nghe nói về hắn. - Leatherneck John nói, rồi làm việc để chấm dứt câu chuyện.

- Anh ấy có thể đã ở trong một trại tù binh quanh vùng Muang.

- Chưa bao giờ nghe nói tới hắn. - Leatherneck John nhắc lại và chồm người qua quầy rượu về phía Hatcher. - Này, cái anh gặp ở đây là một tình thế rất dễ thay đổi. Tôi muốn nói không có bất cứ lí do gì để một kẻ bò lên đây dù chỉ để chào nhau chứ đừng nói đến công việc, đồng ý chứ? Ở trong quán này, giống như là ở thành phố Danzig tự do, anh hiểu chứ. Anh chớ hỏi. Anh đừng trả lời. Anh hãy sống cho hòa thuận. - Hắn vạch một vòng tròn trong không khí, phất tay chỉ quanh phòng. - Ở đây, đó là luật lệ của tôi. Không ai cãi lại tôi. Anh có việc, trao đổi với tôi. Và chỉ có vậy thôi.

- Cám ơn. - Hatcher nói.

Gã đàn ông da đen nằm trên bàn bi da đã xoay người về phía nhóm người, vờ ngủ nhưng đang theo dõi mọi việc qua đôi mắt hé mở. Khi Hatcher quay về bàn, John từ quầy rượu gọi:

- Xin chào Miss Chien, chào mừng cô trở lại quán Cực Kỳ May Rủi này. Sẽ là gì đây? Cơm chiều, nhậu nhẹt hay trao đổi hàng hóa?

- Có rượu mạnh không? - Cohen hỏi.

- Loại tốt nhất. Armagnac 78.

- Họ là khách của tôi, - người đàn ông ngồi ở quầy rượu nói nặng giọng Hà Lan và bước về phía họ, - ghi vào giấy tính tiền của tôi.

Hắn ta nắm lấy tay Daphne trong bàn tay to rộng, lông lá và bóp nhè nhẹ trong khi đánh giá Cohen và Hatcher.

- Mừng gặp cô. - Hắn nói.

- Tôi cũng thế, anh bạn Hà Lan ạ! Đây là Tsu Fi. - Nàng đáp và hất đầu về phía Hatcher - Và anh Tom bạn của chúng tôi.

- Tom, hừ, - hắn nói với vẻ nghi ngờ, - Tôi nghe nói anh đến câu cá.

Hatcher thoáng nhăn mặt rồi cười khi nhìn lại gã Hà Lan, anh làu bàu:

- Đi tìm một người bạn cũ thôi.

Gã Hà Lan khơi chuyện:

- Tôi thấy anh đến gặp John.

- Chúng tôi nói chuyện vui thôi.

- Vâng, chắc chắn rồi. Thôi, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện rồi tôi còn phải đi.

Họ đến một chiếc bàn và cùng ngồi xuống. Hatcher nhìn trừng trừng, đánh giá gã lái buôn chắc nịch này. Đôi mắt sưng húp của gã đỏ như máu và môi cong lên như một nụ cười chế nhạo muôn thưở.

Gã Hàn Lan nghiêng người qua bàn nói nhỏ với Hatcher:

- Này, tôi biết anh là ai, đồng ý chứ? Không sao đâu. Tôi chẳng quan tâm đến mâu thuẫn giữa anh và Sam-Sam.

- Anh biết gì về mâu thuẫn giữa tôi và Sam-Sam? - Hatcher hờ hững nói khàn khàn

- Ừ, anh thừa biết họ đồn đại như thế nào rồi.

Hatcher đăm đăm nhìn gã lái buôn, nói:

- Không. Chuyện đồn đại thế nào?

Gã Hà Lan nhìn sang Daphne như muốn hỏi: “Sao tên Mỹ khó tính thế”. Nàng nhìn đi chỗ khác. Đấy là cách chơi của Hatcher và nàng quyết định đứng ngoài cuộc. Gã Hà Lan lại nói:

- Tôi chẳng đi tìm chuyện rắc rối. Tôi đến theo yêu cầu của cô Daphne, đồng ý chứ? Tôi biết tất cả về anh, Âm Binh. Tôi chỉ muốn giữ cho chuyện êm xuôi, hiểu chứ? Đừng làm phiền cho tôi, chúng nó biết tôi đang nói chuyện với anh.

Âm Binh. Người lính trong bóng tối.

Từ trước đến nay chưa có ai gọi anh bằng cái tên đó ngay trước mặt anh. Nhưng Hatcher cho qua. Anh nói:

- Quả là lạ. Tôi cho rằng có sự hiểu lầm giữa chúng ta.

Gã Hà Lan nhướng mày và cười:

- Hiểu lầm ư? Vâng, đúng đấy. Một sự hiểu lầm nào đó. Sam-Sam bảo rằng anh nợ hắn năm chục ngàn dollar. Và tiền lời tương ứng nữa.

- Thật khôi hài, - Hatcher thì thầm, lắc đầu và cười khúc khích, - một trò đỏ đen đối với Sam-Sam.

Gã Hà Lan nói:

- Tôi không nghĩ đấy là vấn đề tiền bạc mặc dù nó cũng đáng kể đấy, tôi tin là thế. Hắn bảo anh đã làm nhục hắn.

Hatcher nói:

- Đồ chết tiệt. Những tên cướp có súng. Tôi cũng thiệt ít nhiều.

- Hắn kể chuyện xảy ra không phải như thế. - Gã Hà Lan nói, rồi uống một hớp bia và lấy tay quệt môi.

- Anh có thể nghe mọi điều anh muốn nghe. - Hatcher thì thầm, khoát tay phủ nhận câu nói.

Gã Hà Lan đảo mắt nhanh nhìn chung quanh quán rượu vắng người và nói: “Sam-Sam bảo anh cùng công ty với hắn”.

Hatcher cười khúc khích, ngả người ra sau, vờ sửng sốt. Anh lắc đầu, bảo:

- Nói tiếp đi.

- Hắn bảo anh đã cho hắn vào xiếc. Rằng anh đã dùng tiền của hắn, mua súng ống bắn cho quân du kích Chem rồi bọn Chem dùng súng ống đó chống lại những người mà hắn sắp sửa bán cho số súng ống đó.

- Tôi chẳng phải là loại lọc lừa đó. - Hatcher hờ hững nói. Cả Daphne, Cohen và gã Hà Lan đều nhìn đăm đăm xuống sàn nhà không muốn phản đối. Gã Hà Lan cắm một điếu thuốc vào cái tẩu bằng ngà, dùng cây quẹt bằng vàng mồi thuốc. Hắn ngả người ra sau, thở những vòng khói to nhỏ lên trần, nhìn chúng tan đi.

Leatherneck John mang thức uống lại bàn.

- Quí vị cần gì thêm xin cứ gọi. - Hắn nói rồi quay về quầy.

Hatcher hỏi:

- Sam-Sam còn nói gì nữa?

Gã Hà Lan đáp:

- Hắn bảo anh là quỷ dữ. Hắn bảo anh có khả năng nói chuyện hấp dẫn, anh nói dối tỉnh bơ và giết người như ngóe. Hắn bảo anh có thể thương lượng với cả Thượng Đế để dành phần lợi nhất.

- Hắn biết anh rõ quá. - Cohen nhăn mặt nói.

- Nghe như hắn đang tự tả mình. - Hatcher nói.

Gã Hà Lan cùng cười và nâng li bia chào ngang ngực, hỏi:

- Vậy thì... chuyện gì thế?

- Tôi đang cố tìm xem Việt Cộng có một trại tù lưu động nào tên là Huie-kui không? Có lẽ họ đã gọi nó là cái trại ma. Chuyện này có vào khoảng cuối 1971 đầu 1972.

Gã Hà Lan nhìn Daphne rồi quay lại nhìn Hatcher.

Daphne lấy ra một phong bì đặt lên góc bàn và đè tay lên phong bì, nói: “Năm trăm dollar Hong Kong, như đã thỏa thuận, nếu nguồn tin đáng tin cậy”.

Hatcher lần đầu tiên mới nghe nói đến việc trả tiền cho gã Hà Lan, nhưng anh không can thiệp vào. Anh sẽ trả lại Daphne sau. Bây giờ chẳng phải lúc để bàn đến việc ấy.

Gã Hà Lan nói:

- Họ có rất nhiều trại ở bên ấy.

- Nó phải nằm phía bên kia dãy núi gần Muang.

Gã Hà Lan gật đầu nói:

- Muang, vâng, bên kia dãy núi.

- Chắc đúng là nó - Hatcher nói, mắt sáng lên, mạch đập nhanh hơn - Họ có di chuyển nó lòng vòng không?

- Có, để tránh trực thăng. - Hắn chỉ tay lên trời.

- Anh làm ăn với họ à?

Gã Hà Lan nhún vai: “Sao?” Hatcher lấy ra tấm hình của Cody và nàng Pai mà Schwartz đã cho anh, nói: “Này, tôi chả để ý đến cái trại hoặc cái gì Việt Cộng làm. Chiến tranh đã chấm dứt. Tôi đang tìm một người bạn của tôi”.

- Tất cả bọn Mỹ các anh đều nghĩ rằng bạn bè mình còn sống ở bên ấy. - Gã Hà Lan nói.

Hatcher đưa cho hắn tấm hình vừa nói vừa chỉ vào Cody.

- Gã này đây.

Gã Hà Lan cầm tấm hình để cách mặt chừng vài phân nheo mắt nhìn. Hắn đổi chỗ xoay bức hình ra ánh sáng, nhìn thật kĩ đến một phút. Trong lúc gã ngắm tấm hình thì Daphne nhìn ra cửa sau và bỗng cứng cả người. Hatcher vô tình đưa mắt nhìn theo nàng.

Billy Tử Thần đứng ở cửa, khẩu AK-47 gác trên tay. Leatherneck John nhìn trừng trừng vào hắn, nói:

- Ê, Billy! Cất vật ấy đi. Mày biết luật lệ mà.

Gã đàn ông da đen nhìn chằm chằm qua phòng về phía bàn Hatcher. Leatherneck John lấy khẩu súng ngắn xuống, lắc mạnh cổ tay, ổ đạn trượt vào nòng.

- Mày điếc à? - Leatherneck nói, đặt khẩu súng ngắn lên quầy chĩa nòng về phía Billy Tử Thần, - Nhà tao, luật lệ của tao. Súng ống phải để ngoài.

Billy Tử Thần chép miệng, bước ra cửa, đặt khẩu tiểu liên dựa vào tường. Leatherneck lại hét lên:

- Cả cây “độp nhí” nữa.

Billy móc khẩu súng lục ở thắt lưng ra và đặt bên cạnh khẩu AK-47. Hắn bước lại quầy rượu, đi như khiêu vũ, hai tay đung đưa phía trước như một võ sĩ đánh bốc.

- Bia Nhật ướp lạnh. - Hắn nói líu lo giọng xứ Haiti.

Leatherneck John mở một chai bia và đặt trước mặt.

- Mấy tên Mỹ ngồi với tay Hà Lan là ai vậy? - Billy Tử Thần hỏi.

Leatherneck John nhìn hắn đăm đăm nhiều giây. John nói:

- Harry Truman, Winston Churchill và Eleanor Roosevelt.

Đôi mày của gã Haiti nhíu lại.

- Mày biết là không nên hỏi gì trong quán này, Billy. Hãy nói như tao: chả phải việc của mình.

Ngoài bàn gã Hà Lan không để ý đến Billy Tử Thần. Hắn nhìn vào Hatcher đáp:

- Có thể.

- Có thể sao?

- Vâng, ốm hơn. Trông rất mệt mỏi. Và có một hàm râu vì thế tôi không dám chắc.

- Hắn có bệnh không?

Gã Hà Lan cong môi rồi lắc đầu nói:

- Không, không bệnh. Có lẽ... ma túy.

- Hắn dùng ma túy à?

- Tôi cho là thế.

- Loại nào?

- Ừ... tôi muốn nói có hút chút ít. Có thể là bạch phiến.

- Xì ke và cần sa à?

- Có thể.

- Anh bán mấy thứ ấy à?

- Ma tuý chẳng phải là thứ tôi bán, nhưng,.. - Hắn bỏ lửng câu nói ở đấy. Ở quầy rượu Billy Tử Thần hạ cặp kính mát xuống mũi và nhìn đăm đăm trên gọng kính về phía bàn. Hatcher trừng mắt nhìn lại. Bốn mắt giao nhau một lúc rồi gã Tử Thần quay mặt đi. Hatcher hỏi:

- Lúc ấy là thời gian nào?

- Lâu lắm rồi. Để xem nào, lúc ấy tôi đang chuyển lụa Thái vào Sài Gòn với gã Henrickson người Phần Lan và hắn bị chết vào mùa Đông năm 75. Vào mùa hè, vâng, lần cuối cùng là vào khoảng tháng 6 năm 74.

- 74, - Hatcher nói hơi to, - và Cody là tù binh à?

- Vâng.

- Anh đã nói đó là lần cuối. Thế anh gặp anh ấy bao nhiêu lần?

- Nếu đúng là anh ta thì có lẽ ba, bốn lần. Nhưng tôi không tin chắc có phải anh ta không. Tôi chỉ chắc đúng là cô gái này nhưng...

- Cô gái này? - Hatcher cắt ngang.

- Vâng. Cô gái thì tôi chắc chắn là đúng.

- Anh đã trông thây cô gái này cùng với người đàn ông này à? - Hatcher lặp lại và chỉ vào ảnh Cody và Pai.

- Tôi đã trông thấy cô gái này. Tôi cho đúng là gã, như tôi đã nói...

Hatcher nói: - Tôi thật là đồ chó đẻ!

- Tại sao ông lại không hỏi John. Người ta đồn có lần hắn đã ở trại tù.

- Ở đâu?

Gã Hà Lan nhún vai, đáp:

- Hỏi hắn ấy.

Gã giơ một tay lên làm hiệu và Leatherneck John mở một chai bia nữa đem đến bàn. Hatcher đưa cho hắn tấm hình và hỏi:

- Có biết ai trong những người này không?

John cầm tấm hình xem và hỏi lại:

- Tại sao tôi lại biết?

Hatcher nói:

- Tôi không biết. Anh ta là một tù binh chiến tranh. Tôi nghe nói anh cũng thế. Tôi nghĩ có thể...

- Tôi không bị mắc bẫy đâu. - John nói không có vẻ gì thù oán.

- Tôi chỉ hỏi thôi.

- Tôi sẽ nói với anh đúng như câu tôi đã nói với Billy, anh bạn cao bồi ạ! Quanh đây không có quá khứ. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, cuộc sống lại sang trang. Tôi quên nhiều hơn là nhớ.

Hatcher nói:

- Hắn là một người bạn của tôi. Tôi đang cố giúp hắn.

- Đừng đùa. Giả thử hắn không cần giúp thì sao.

- Có thể như thế. Nếu tôi tìm ra hắn và đúng như anh nói thì tôi bỏ đi ngay.

- Thế tốt cho anh hơn. - John lại nhìn tấm hình và đặt nó lên bàn. - Người đàn bà xinh đấy. - Hắn nói rồi trở về quầy rượu.

Hatcher lầm bầm:

- Semper Fi [1], anh bạn.

John ngừng bước, quay lại phía anh.

- Thế là thế nào?

- Semper Fi. Anh đã là lính thủy, anh biết điều ấy có nghĩa là gì. Người này và tôi là bạn thân. Có thể anh ấy đang kẹt. Có thể anh ấy cần gì đấy. Tôi muốn gởi quà, thế thôi.

- Thế thì cứ đi tìm hắn mà gởi quà.

- Ừ, đúng.

Leatherneck John mỉm cười vui vẻ quay về quầy rượu, nhưng Hatcher quyết định thử một lần nữa. Anh đi theo đến quầy. Billy Tử Thần nhìn chằm chằm dọc theo quầy rượu bằng gỗ sồi về phía anh và hỏi:

- Anh ở đây để mua hay bán?

- Chả mua bán gì cả. Tôi là khách du lịch. - Hatcher thì thầm. Billy Tử Thần cười chế giễu, ném một nắm tiền cắc lên quầy và bỏ đi. Hatcher quay lại và nghiêng người về phía Leatherneck John hỏi:

- Thế còn cô gái? Anh có bao giờ gặp cô gái chưa?

- Tôi đã bảo anh là tôi bị đãng trí, chàng cao bồi ạ! Quỉ quái thật! Tôi chả còn nhớ họ của tôi nữa.

Hatcher đặt tờ 100 dollar Mỹ lên quầy rượu.

- Thú vị đây! - Leatherneck John nói - Đã lâu, tôi chả trông thấy tờ nào. Quanh đây đa số là dollar Hong Kong.

Hắn nhìn đăm đăm tờ giấy bạc một lát, nhặt nó lên và ấn nút máy thu tiền. Quay lại Hatcher hắn nói: “Tôi bán rượu, thức ăn và sự im lặng. Anh muốn đớp một chút, nhậu một tí, một điếu thuốc, chắc tôi có thể giúp anh được”. Hắn đếm ra 95 dollar Hong Kong đặt lên quầy. “Và đây là tất cả những cái tôi có để bán, anh cao bồi ạ!”.

- Cám ơn. - Hatcher nói.

- Không có chi. - John nói, miệng vẫn mỉm cười.

Hatcher nhặt mớ tiền lẻ và quay về bàn. Cohen điềm tĩnh nói:

- Tôi không thích cái bầu không khí đang âm ỉ này. Anh đã lấy được tin tức cần cho anh nếu không còn gì khác thì...

- Tôi cho rằng anh có lí. - Hatcher nói. Anh kéo ghế cho Daphne và cả bọn cùng đứng lên. Gã Hà Lan đặt bàn tay mập ú lên phong bì và nhướng mày nhìn Daphne. Hatcher nói:

- Của anh đây.

- Bedankt [2]. - Gã Hà Lan vừa nói vừa nhét chiếc phong bì vào túi áo trong. “Chúc trở về bình an”. Gã đi ngang qua phòng đến lay gã đàn ông đang nằm trên bàn bi da:

- Đi thôi.

- Ư, ừ. - Gã da đen có búi tóc đuôi ngựa trả lời giọng ngái ngủ.

- Hãy đưa tôi trở về. - Anh đến ngay nhé. - Gã Hà Lan nói cộc lốc và bỏ đi.

Cohen nói:

- Gã đó làm tôi lo ngại. Hắn quá chú ý đến bọn mình.

- Tò mò thôi, - Hatcher nói. - Quỉ ơi, đó không phải...

Anh ngừng nói nhìn ra cửa sổ về phía gà Hà Lan đã ra tới chiếc Chris Craft và đang chuẩn bị rời bến. Anh vội nói:

- Tôi vừa chợt nghĩ đến một điều nữa. Tất cả các bạn hãy trở về chiếc tắc ráng. Tôi cần hỏi gã Hà Lan một câu nữa.

- Nhanh lên! Chúng ta ra khỏi đây càng sớm càng tốt. - Cohen bồn chồn trả lời.

Gã đàn ông với búi tóc đuôi ngựa ngồi dậy trên cạnh bàn bi da, hai chân đung đưa trên sàn, nhìn Hatcher bỏ đi. Hắn nhảy xuống sàn và lững thững bước về phía cửa.

Bên ngoài, hơi nóng đổ xuống rừng cây như một thứ nước ngọt nồng ấm. Gã Hà Lan đang kiểm tra lại xăng nhớt. Hắn nhìn lên vừa lúc Hatcher đến gần chiếc thuyền. Hắn hỏi:

- Gì nữa?

- Một điều nữa. Anh có biết gã Taisung ở trại giam ra sao không?

- Hắn đã trốn. - Gã Hà Lan không ngừng tay trả lời.

- Taisung trốn đi đâu?

Gã Hà Lan đóng nắp bình xăng lại và thông sạch các ống dẫn xăng trong lúc suy nghĩ về câu hỏi này. Hắn bước tới mạn thuyền đứng cạnh Hatcher. Trong lúc họ nói chuyện, Hatcher nhận thấy có cái gì đang trôi xuôi ở bờ sông chỗ khúc ngoặt. Thì ra là một chiếc thuyền to đang từ từ trôi, lượn vòng qua khúc quẹo gắt trên dòng sông hẹp. Gã Hà Lan nói:

- Bangkok.

- Bangkok à?

- Vâng, Bangkok.

- Một điều nữa - Hatcher nói - Theo anh hai chữ Thai Horse (Ngựa Thái) có nghĩa gì?

Cohen ngạc nhiên khi nhắc đến bức tượng của anh ta. Gã Hà Lan cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

- Anh nghe nói về Thai Horse ở đâu?

Tim Hatcher đập rộn lên. Cohen hình như còn ngạc nhiên hơn.

- Đó đây. Nó nói lên cái gì? - Hatcher thúc giục.

- Đồn đại thôi.

- Đồn đại thế nào? - Hatcher hăm hở hỏi.

- Có một băng buôn lậu bạch phiến ở Bangkok tên là Thai Horse. Một bọn rất nguy hiểm, không nên dây với bọn chúng. Thế thôi. Chuyện trong lúc nhậu nhẹt, tôi nghĩ thế.

Cohen cố giấu sự ngạc nhiên của mình. Hatcher ngập ngừng. Anh càng đi sâu vào thì câu chuyện càng có vẻ tệ hại hơn cho Cody. Gã Hà Lan biết được đến đâu?

- Thế anh không tin việc đó à?

Anh hỏi và cố giữ cho giọng nói không biểu lộ chút xúc động nào.

- Tôi chỉ tin cái gì mắt thấy và tay sờ thôi. - Gã Hà Lan đáp.

- Nhưng có thể đúng? - Hatcher thôi thúc.

Gã Hà Lan khoát tay nói:

- Phải..., anh biết đấy, - ở Bangkok mọi việc đều có thể có.

Gã nhìn về phía chiếc thuyền to. Hatcher lờ đi. Anh cần một câu trả lời nữa. Nhưng trước khi anh có thể hỏi thì mặt gã Hà Lan biến sắc. Đôi mắt hắn trợn lên, hắn nói:

- Ôi! Thượng Đế!

Hatcher quay lại nhìn. Chiếc thuyền to đã đi hết nửa khúc quanh trên sông. Đứng trước mũi thuyền là Sam-Sam. Hatcher thoáng giật mình, một sự pha trộn giữa lo sợ và ngạc nhiên, anh đã tưởng là bọn chúng sẽ đến bằng ngả kia cơ. Lúc này Sam-Sam đang ở giữa họ và chiếc thuyền Điếu Thuốc. Họ bị chia cắt và có ít nhất hai chục người vừa đàn ông vừa đàn bà trên chiếc thuyền to.

Trong quán rượu, Leatherneck John thốt lên “Lạy Chúa, lại có cuộc đụng độ tóe lửa”. Gã Hà Lan thì thầm với Hatcher trong nỗi kinh hoàng:

- Đấy là Sam-Sam. Hãy rời khỏi đây, bạn! Coi như tôi chưa từng quen anh.

Hatcher túm chặt lấy áo khoác của hắn. Giọng nói đanh thép của anh không tranh cãi:

- Anh có thấy Taisung ở đấy không?

Gã Hà Lan vội lắp bắp đáp:

- Người ta đã thấy hắn ở đó. Bây giờ hắn đang làm ăn bên ấy. Hắn là người Thái.

- Người Thái? Anh biết hắn xưng tên là gì không?

- Wol Pot, - gã Hà Lan kêu lên và vùng ra khỏi tay Hatcher. - Hắn tự xưng là Wol Pot.

Chú thích:

[1] Semper Fi có nghĩa là “luôn luôn trung thành” theo câu Semper Fidelis, khẩu hiệu của Thủy quân lục chiến Mỹ.

[2] Cảm ơn, tiếng Hà Lan.