40. CHÀO VĨNH BIỆT
Khi họ quay mũi thuyền xuôi dòng trở về, bóng đêm phủ xuống chiếc thuyền như một tấm màn che. Cohen và Hatcher đã cởi quần áo ướt ra. Giờ thì họ nép mình trong ca bin của chiếc tắc ráng để sưởi ấm. Daphne ở lại trên boong. Cohen nói:
- Tôi không thể tin được anh làm cách đó để tìm đường sống.
- Đã làm chứ. - Hatcher sửa lại.
- Theo tôi thì cho tới bây giờ anh vẫn còn đang làm - Cohen nói - Trong vờng 24 giờ vừa qua tôi đã gặp đủ mọi điều kích động mà tôi chưa từng gặp bao giờ.
- Nếu đấy là điều an ủi thì tôi cũng thế. - Hatcher mỉm cười nó. - Anh có rượu mạnh trên cái xuồng này không?
- Tôi chỉ có một ít rượu Amaretto thôi.
- Chẳng dùng được lúc đói bụng.
Cohen co người sâu hơn vào chăn. Anh ta đăm đăm nhìn Hatcher một lúc rồi nói:
- Bỏ đi, Hatcher thân mến.
- Bỏ cái gì?
- Đừng quá vì tình bạn.
- Tôi đã nói với anh lúc trước, Cohen, tôi không thể làm như thế!
- Ừ, tôi biết. Danh dự, chính trực, tình bạn học xưa. Có hơi muộn cho điều ấy không?
- Chẳng muộn cho Cody đâu, nếu anh ấy đang gặp khó khăn.
- Anh đã nghe gã Hà Lan nói chứ. Anh ta là đồ giẻ rách.
- Hắn nói là hắn nghĩ anh ấy hút cần sa nhẹ thôi, lạy Chúa!
- Và cộng tác buôn nữa.
- Tất cả đều chỉ là đoán thôi.
- Chúa ơi, anh thật sự còn nghi ngờ nên không muốn buộc tội anh ta. Anh đã biết đủ để...
- Này, đây là tất cả những điều tôi biết - Hatcher nói, cắt ngang Cohen. - Tôi biết Cody có thể đã thoát ra khỏi chiếc máy bay đó 15 năm trước. Tôi có lí do để tin rằng anh ấy đã ở trong trại Hue-Kui và cô gái đó đã đến gặp anh ấy. Tôi biết một người đàn ông tên là Wol Pot nói rằng đã gặp Cody ở Bangkok và hiện tại Taisung đang ở Bangkok tự xưng là Wol Pot. Tôi cũng biết rằng Windy Porter đã theo dõi hắn rồi bị giết vì gây cản trở, có lẽ một tên Chiu Chao giết người đã làm việc này. Tôi cũng có lí do để tin rằng Wol Pot có thể đã làm việc cho Tollie Fong rồi bị kẹt và vì thế hắn đã tìm đến ta. Anh hãy liên kết các sự kiện ấy lại với nhau, Cohen ạ! Thì đấy là lí do đủ vững để tôi đi Bangkok.
- Anh cũng biết rằng hễ gặp anh là Tollie Fong giết ngay.
- Hắn đã hứa, lời hứa “Mắt Đối Mắt” là xóa mối thù giữa hai chúng tôi.
- Anh tin lời hắn à? Nội tâm hắn chỉ hết hận thù khi anh hoặc hắn một người phải chết đi. Một lời thề máu, Hatcher thân mến ạ! Nếu cần hắn sẽ tạo ra một cái cớ đế xóa bỏ lời hứa “Mắt Đối Mắt”. Vậy thì chớ có hành động khờ khạo.
- Cohen, khi tôi đi làm việc này, tôi chẳng mảy may tin rằng Cody còn sống. Rồi có những điều làm cho tôi phải nghi ngờ. Bây giờ thì vấn đề đã quay sang hướng khác. Hiện tại tôi nghĩ rằng anh ấy còn sống. Và nếu anh ấy còn, tôi sẽ tìm ra anh ấy. Kệ cha thằng Tollie Fong.
- Chắc nhất là phải giết hắn trước.
Hatcher đưa tay ra vò tóc Cohen và nói:
- Tôi cũng rất thương anh, bồ ạ! Hình như tôi lúc nào cũng lấy đi một cái gì của bạn bè và chả bao giờ cho lại cái gì cả.
- Bao giờ cũng có qua có lại cả.
- Đấy là một câu nói thân tình.
- Thân tình cái đít tôi ấy, đừng có tình cảm ướt át. Bọn tôi đã mất anh một lần. Rồi tìm lại được anh. Bây giờ bọn tôi lại sắp sửa mất anh nữa, lần này thì mãi mãi. Tôi biết điều ấy, cả Daphne cũng vậy. - Anh hất hất tay về phía boong thuyền. - Sao anh không đi từ giã nàng đi.
Hatcher cúi đầu, nhìn đăm đăm xuống sàn, rùng mình kéo chăn lên tận tai. - Cám ơn anh, Cohen.
- Ừ.
Hatcher bước ra cửa. Cohen không nhìn lên, nói:
- Tôi mong được tin anh an toàn và mạnh khỏe trên hòn đảo của anh. Nhớ gọi điện khi xong việc, nếu anh vẫn còn nói được.
Đây là những người thương yêu anh, có thể hi sinh cả tính mạng cho anh và thật chẳng có cách nào để chào từ biệt cho thích hợp. Mỗi ý nghĩ đều đưa Hatcher lại gần quá khứ rồi lại dần anh đi xa nó. Nhưng Hatcher không lựa chọn. Nhiệm vụ của anh là đi tìm Murph Cody và nhiệm vụ đó không thể thực hiện được ở Hong Kong mà phải ở Bangkok. Càng gần đến kết quả, Hatcher càng sợ, không biết nó sẽ ra sao đây.
Daphne đang ngồi ở mũi thuyền, nhìn những làn sóng cuộn lên sau đuôi thuyền dưới ánh trăng. Anh ngồi xuống cạnh nàng cầm chiếc chăn quấn quanh vai nàng và kéo nàng sát vào anh.
- Chuyến đi như thế có đáng không, Hatcher? - Nàng hỏi.
- Anh nghĩ là xứng đáng. Nó xác nhận rất nhiều điều nghi ngờ.
- Quả là đắt!
- Đúng, phải chăng là luôn luôn xảy ra như thế?
Họ ngồi im, lặng một lúc rồi nàng hỏi:
- Anh có người đàn bà nào không?
Hatcher ngập ngừng một lát. Ginia có phải là người tình của anh không? Chắc hẳn là nàng sẽ phản đối từ ấy. Nhưng trong tim anh, Hatcher hiện giờ nhận thức được rằng anh đã ràng buộc với nàng tuy không nói ra. Anh chưa bao giờ nói ra điều ấy, nhưng nàng đúng là người anh yêu. Anh thông cảm nàng, muốn chăm sóc nàng, muốn làm cho nàng hạnh phúc. Anh dường như muốn có một sự hiện diện nào đó trong cuộc đời anh. Ginia đã thể hiện toàn diện điều ấy và còn hơn nữa. Cuối cùng anh nói:
- Có.
- Anh đã phải suy nghĩ thật lâu.
- Trước đây chưa bao giờ anh thật sự nghĩ về điều ấy. Anh làm quá nhiều việc.
- Tên nàng là gì?
- Ginia.
- Ginia, - nàng lặp lại, dường như nghiền ngẫm cái tên. - Và nàng như thế nào?
- Rất độc lập. Rất thông minh.
- Đẹp chứ?
- Ừ. Nhưng không đẹp như kiểu em.
- Em không hiểu điều đó.
Hatcher cố nghĩ một cách để diễn tả sự khác biệt giữa một Daphne quyến rũ kì lạ và một Ginia xinh đẹp tự nhiên. Cuối cùng anh nói “Nàng chẳng làm đàn ông ngợp thở như em”. Không đúng hẳn, nhưng là một câu nói dối vô tội cho phép.
- Anh càng ngày càng giỏi ngoại giao, - nàng mỉm cười nói. - Thế nàng có hiểu anh như em không?
- Nàng chẳng biết gì về quá khứ của anh cả.
- Và cả về bạn bè của anh nữa?
- Cả về bạn bè của anh nữa.
- Rồi sẽ có lúc, nào đó anh nói cho nàng nghe chứ?
- Anh nghĩ có một ngày nào đây, nếu thấy thuận tiện.
- Anh có yêu nàng không, Hatcher?
Câu ấy làm anh khựng lại. Đây là những câu hỏi anh chưa bao giờ tự đặt cho mình, bây giờ Daphne đang ép anh phải dối đầu với chúng.
- Đây chắc là một điều mới đối với anh, hở, Daphne thương yêu? - Anh đã trả lời vậy, né tránh một câu trả lời rõ ràng. - Loại tình yêu mà em đang nói đấy đã biến mất khỏi đời anh từ rất lâu rồi, nếu như nó đã từng tồn tại ở đây.
- Nó đã tồn tại ở đấy, Hatcher, anh chẳng bao giờ để cho ai thấy mặt kia của cuộc sống, nhưng em cũng thoáng thấy vài lần. Và Cohen bảo trong anh có hai con người. Một con người mà ai ai cũng thấy và một con người khác không ai thấy được. Thế Ginia có nhìn thấy con người khác đó không?
- Anh nghĩ đó là người duy nhất nàng nhìn thấy.
- Thế thì nàng thật may mắn.
- Hình như anh vẫn đang hành động y như thuở xưa.
- Có một sự khác biệt. Có những lúc anh dường như..., - nàng ngập ngừng, cố tìm chữ cho thích hợp.
- Hưởng thụ à? - Anh nói hết câu giúp nàng.
- Vâng, - nàng đồng tình - Hưởng thụ nó.
- Có lẽ. Nhưng khi nhìn lại thì thấy chẳng có cái gì là trọn vẹn cả. Cái gì đã xong là xong.
Anh ôm má nàng trong lòng bàn tay và xoay mặt nàng vào anh.
- Anh yêu em, Daphne. Chưa có khi nào anh quên em. Nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến việc chúng ta có chung một con đường ổn định nào cả. Cái kiểu chia sẻ ấy ư? Quỉ thần ơi, hình như chẳng có ai trong hai ta lại muốn điều đó cả.
Nàng nhìn ra chỗ khác. Anh ấy tự nói với anh ấy, nàng nghĩ nhưng không nói gì cả, và Hatcher nhận ra rằng trong khi anh nói thật lòng, anh đã làm nàng đau buồn. Đối với anh, quan hệ với Daphne giống như sự dừng chân trong một đêm dài của cả hai người, một chuyện tình lãng mạn thời chiến không có tương lai và không có sự ràng buộc lâu dài. Bây giờ thì đã quá muộn. Anh đã tạo ra một thế giới cho riêng anh, một thế giới quá khác biệt với thế giới của nàng, trong thế giới của anh không thể có chỗ đứng cho nàng, không hi vọng có một quan hệ dài lâu giữa họ. Cuộc sống trên hòn đảo của anh sẽ làm nàng phiền muộn đến chết. Vả lại anh đã một lần cắt liên lạc với cái thế giới đen tối và nguy hiểm này, thế giới của Daphne, Cohen, Harry, Sloan và bọn Ts’e K’am Men Ti, một thế giới thực sự là toàn bộ hiện thân trọn vẹn của nàng. Bây giờ thì anh lại phải cắt đứt chính ràng buộc này nữa.
- Anh nói đúng, chúng ta không bao giờ thích cái kiểu chia sẻ đó. - Nàng nói để tránh cho anh khỏi đau lòng vì đã làm nàng khổ tâm.
Khi họ lướt êm qua các cửa sông vùng Macao, ánh đèn của Hong Kong lấp lánh phía bên trái họ. Anh nhìn đăm đăm vào ánh đèn càng ngày càng gần hơn và các tòa nhà chọc trời đã hiện hình trong bóng tối. Nàng nói:
- Em sẽ xuống trước. Họ biết phải dừng ở đâu.
- Daphne...
Nàng đè ngón tay lên môi anh.
- Chúng ta đã nói và đã thực hiện tất cả, Hatcher ơi, - nàng thì thầm. - Lần này anh sẽ không trở lại nữa. Nhưng trong thâm tâm em biết rằng điều ấy đau đớn cho cả anh cũng như bọn em. Choi qui see yong qup haipon. Người Tàu đã nói đúng: “Muốn quên quá khứ, quặn đau tấc lòng”.