← Quay lại trang sách

46. GÁI SÔNG NƯỚC

Sy ở trong một công viên nhỏ bên kia đường, đang tập dượt những thế võ của mình. Anh ta khỏe, có những thế đánh nhanh với bộ chân vững chắc. Hatcher tiến đến cửa xe, nhấn kèn và người lái xe đến ngay tức khắc.

- Tôi đang tìm một cô gái tên là Sukhaii - làm việc trên sông Phadung Klong gần đường mới, - Hatcher nói.

- Cô ta có phải là gái điếm không?

- Phải, - Hatcher trả lời, mô tả lại cô gái theo biên bản của cảnh sát, cao 1,58 mét, 16 tuổi, nặng 41 kilô. - Một công chúa thật sự, người ta nói vậy.

- Dĩ nhiên phải là một công chúa thực sự, - Sy nhún vai nói, - ai mà đi với một gái điếm xấu xí?

- Thật là khôn ngoan, - Hatcher nói.

- Có thể mất một ít thời gian để tìm ả, - Sy nói, - nhưng em gái của sông nước không ở yên một chỗ trên sông đâu.

- Trong lúc chúng ta làm việc ấy, - Hatcher nói, - tôi cũng đang đi tìm hai người này. - Anh cho Sy xem ảnh của Cody và Pai chụp ở Việt Nam mười lăm năm về trước.

- Đây là một bức ảnh cũ phải không? - Sy hỏi.

Hatcher gật đầu, lẩm bẩm:

- Đã mười lăm năm.

- Họ đã thay đổi nhiều, - Sy nói.

Hatcher gật đầu một lần nữa, nói:

- Tôi chắc vậy.

- Đây là người Mỹ và cô gái Thái? - Sy hỏi.

- Không. Người đàn ông là một phi công Mỹ còn cô gái là người Việt Nam.

- A! - Sy nói. Cậu ta nhìn đăm đăm bức ảnh ít nhất là một phút rồi gật đầu và trả lại cho Hatcher.

Trong khi xe chạy qua những con đường đông người, Hatcher suy nghĩ về kế hoạch của anh. Trước tiên, cố tìm cho ra cô gái, vì cô ta là người duy nhất đã nhìn thấy cả Wol Pot và những tên đã giết Porter. Kế đó anh sẽ bắt đầu kiểm tra lại những nơi Porter theo dõi để xem có nảy ra được điều gì không. Gần đầu bản liệt kê là khu được gọi là Tombstone và Longhorn Bar. Vấn đề Thai Horse thì dễ lầm lẫn lắm, vì nó dính dáng đến cả những chuyện đồn nhảm ngoài đường phố. Có thực sự có Thai Horse không? Và nếu có thì đó có phải là một băng không? Hay là một người? Wol Pot hay Cody? Hay một nhân vật mới nào đó? Hatcher không thể gán buộc nó ngay vào Cody, anh sẽ phải mò mẫm tìm hiểu thôi.

Đi đến sông Phadung chỉ mất có vài phút, ngã tư đường chỉ cách đây một vài khu phố, qua khỏi cái chợ đầy sản phẩm ngổn ngang giờ đây đã hầu như vắng vẻ và qua một cái cầu ngắn có nhịp cuốn trên con sông này Sy đã ba lần phải dừng xe và mất gần một tiếng đồng hồ để hỏi thăm những người dân sông nước về cô gái đó.

- Họ nói ả làm việc gần đường Rama Four, - cậu ta nói khi trở lại xe - chúng ta sẽ tìm được ả, mai pen rai.

Họ lái xe dọc theo bờ sông, giữa họ và dòng sông là những cây đa um tùm, những cây phong lan đang trổ bông và những nhà ổ chuột dựng trên những cây cột ở bờ sông. Cậu đi khoảng mười lăm phút nữa rồi trở lại nói:

- Ả đã đi đến sông Mahachai. Nhưng khó tìm được nơi ả ta ở trước tối nay. Chúng ta sẽ tìm ả ở gần đường Mahajai chạy ngang chợ Cướp ở Phố Tàu.

Lúc hoàng hôn buông xuống họ lái xe đến đường Mahajai, và một lần nữa Sy lại đi tìm kiếm ở bờ sông. Lần này cậu ta chỉ đi có vài phút rồi quay lại, tự hào nói.

- Chúng ta gặp may rồi. Đi nào!

Cậu ta dẫn Hatcher đi dọc theo bờ sông, qua nhiều chiếc thuyền.

- Ông nên cẩn thận, được chứ, pheuan? - Sy nói. - Đôi khi tay chủ điếm đánh cắp tiền của ông đó, hãy lưu ý, ông hiểu chứ? Tôi sẽ theo sát ông.

Cậu tay chỉ xuống dãy thuyền buồm và nhà thuyền được cột vào bờ sông và buộc vào nhau. Nhiều cô gái đang ngồi trước mũi thuyền, mỉm cười, định giá mời khách đang đi theo bờ sông. Hatcher đi theo Sy, họ lách qua đám đông, du khách thèm khát đã bắt đầu tụ tập trên bờ sông và đi qua nhiều chiếc thuyền cho đến khi cậu người Thái nhỏ ngăn một người đàn ông đang đi ngược dòng sông với một cần câu, hỏi:

- Sukhaii? Ông biết thuyền nào là của ả không?

Người đàn ông mỉm cười vui vẻ, gật đầu mạnh mẽ, và chỉ qua vai Sy một chiếc thuyền dài hầu như ở ngay dưới chân họ.

- Ôi! Chuyến đi của tôi! - Hatcher nói và bước tròng trành qua chiếc thuyền hang yao đầu tiên, ngang qua một người Thái lực lưỡng đang nhìn chằm chằm vào ngực anh lúc anh đi qua, nhưng không nhìn đến mặt anh. Anh vừa bò lên chiếc thuyền thứ hai thì một cô gái trẻ, không quá mười sáu tuổi từ trong khoang thuyền lợp rơm phía sau đi ra. Hơi hạ thấp đầu xuống ả ngước lên nhìn anh. Đôi mắt nâu của ả như sẫm lại một cách điệu nghệ.

- Sukhaii? - Hatcher hỏi.

- Ông biết tên tôi hả? - Ả ngạc nhiên nói.

Hatcher gật đầu, nói:

- Chai (vâng).

- Ông muốn làm sanuk hả? - Ả nói tiếng Anh bập bẹ. Ả kéo anh lại gần và rờ rẫm anh, miệng vẫn mỉm cười. Người ả ấm và êm dịu khi chạm vào, có gài một nhành hoa lài ở bên tai. Trong giây lát Hatcher đã nghĩ đến việc tình tự một lúc với ả. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay ả để ả khỏi chạy mất và giơ lên một tờ bạc năm mươi dollar Mỹ.

- Tôi không đến đây để vui chơi. - Anh nói bằng tiếng Thái.

Người con gái có vẻ sửng sốt và cố vùng ra khỏi tay anh.

- Nhìn đây, - anh nói, - năm mươi dollar Mỹ, tức là một ngàn bạt, hai tờ màu tím. Cô có muốn được cái này không?

Người con gái nhìn tờ năm mươi dollar, và Hatcher bỏ tay ả ra.

Người đàn ông Thái lực lưỡng trên một chiếc thuyền khác thỉnh thoảng nhìn họ qua sàn thuyền nhưng không nói gì cả.

- Tôi phải làm gì? - Ả cẩn thận hỏi.

- Có một người đàn ông đã ở đây cái đêm xảy ra vụ giết người trong chiếc thuyền bên cạnh, ông ta đã nhảy ra khỏi thuyền.

- Chai... (phải)

- Ông ta người thế nào?

Người con gái suy nghĩ một lát và giơ tay lên cao khoảng 1,7 mét trên sàn thuyền.

- Cao như thế này. Mắt rất nâu. Tóc đen. Mặt gầy. Nặng cỡ như ông.

- Lớn như tôi nhưng lùn hơn?

- Chai (phải).

- Có sẹo không, ờ có dấu vết gì ở trên mặt hay trên người không?

Cặp mày Sukhaii dựng lên.

- A, chai, chai... ông ta có con rồng, ở đây.

Ả đưa tay để lên ngực.

- Xâm hình một con rồng hả?

Ả gật đầu.

- Này, cái anh chàng đó rất vội vã, phải không?

Ả gật đầu một cách mạnh dạn:

- Ông ta sợ.

- Tôi chắc là thế. Này, cái tôi biết là ông ta không có thì giờ mặc quần áo trước khi nhảy xuống sông bơi đi. - Hatcher nói khẽ.

Ả nhìn anh nghi ngờ nhưng không trả lời. Hatcher lại nói:

- Có lẽ ông ta không mang theo được quần áo...

- Có, có mang quần áo...

- Mai (không), - Hatcher lắc đầu nói, - không có thì giờ.

- Tôi đã kể cho cảnh sát...

- Tôi không phải là cảnh sát. Tôi không quan tâm đến cái gì cô nói với cảnh sát. Và tôi cũng không nói gì với cảnh sát cả.

- Tôi đã kể cho cảnh sát tất cả mọi điều, - ả ta nói vẻ thách thức.

- Tôi nghĩ có lẽ ông ta còn để lại quần dài của ông ta.

Ả lắc đầu lia lịa:

- Mai, mai, không có bóp tiền.

- Tôi không nói gì về bóp tiền, - Hatcher nói nhẹ nhàng.

Cô gái trẻ bắt đầu sợ hãi. Ả nhìn qua Hatcher đến người đàn ông Thái ở chiếc thuyền bên kia.

- Cô hãy nhìn đây, tôi không phải là người của cảnh sát, tôi là người American, - Hatcher nói. - Tôi chỉ cần những giấy tờ căn cước trong bóp. Tôi không cần biết bất kì cái gì khác, cô có thể giữ tiền lại hay bất kì vật gì có giá trị. Tôi chỉ muốn có giấy tờ, hiểu không?

Mắt ả lại nhìn về phía sau anh một lần nữa. Anh quay lại. Người đàn ông Thái đứng gần mạn thuyền bên trái nhưng không bước lên thuyền. Gã ta quấn một pakoma màu tím, một loại sà rông của đàn ông, và mặc một áo sơ mi rộng vải trắng. Trên cánh tay phải của gã xâm một hình lớn: một đóa hoa phong lan to có một con rắn quấn xung quanh. Gã mỉm cười với Hatcher, rồi nhìn cô gái.

- Ông ta muốn gì? - Người đàn ông hỏi Sukhaii bằng tiếng Thái.

Hatcher xen vào:

- Tôi cho người đàn bà trẻ này năm mươi đô lã Mỹ để lấy tờ căn cước ở trong cái bóp đã để lại đây đêm hôm đó. Không hỏi thêm gì cả. Tôi sẽ quên đi là tôi đã đến đây. Đó là việc cá nhân. Tôi chỉ muốn lấy giấy tờ thôi.

Người đàn ông Thái bước lên thuyền và đến gần Hatcher. Gã thấp hơn anh chừng năm, bảy centimet nhưng cơ thể rắn chắc và gân guốc. Gã quan sát mặt Hatcher suốt một phút đồng hồ bằng cặp mắt màu bùn của gã. Phía sau gã, Sy bước lên một chiếc thuyền khác xua đuổi những đứa trẻ sông trên sông nước và các người bán hàng đang xúm vào xem và phản đối oai oái.

Người đàn ông xâm mình sụp mắt xuống và nói:

- Cái bóp của ông hả?

Hatcher lắc đầu:

- Mai.

- Cái bóp của bạn ông hả?

Hatcher không nói dối. Anh lắc đầu một lần nữa.

- Mai.

- Ơ - người Thái nói. Gã đi ngang qua Hatcher đến nói nhỏ với cô gái điếm trẻ. Ả nhìn chằm chằm vào gã một lúc rồi gật đầu.

- Bao nhiêu? - Gã hỏi.

Và ả nói khẽ:

- Mười ngàn bạt.

Năm trăm dollar, Hatcher nghĩ, và cô gái có lẽ được một hay hai trăm. Wol Pot đáng giá nhỉ.

Gã người Thái hỏi khẽ:

- Tại sao cô giữ nó không giao cho cảnh sát?

- Tôi nghĩ ông ta có thể trở lại. - Ả đã nói dối.

Gã kia nói:

- Vậy hãy giữ nó để tôi thương lượng với tên Tây này.

Gã không nói lời nào có vẻ xem thường người ngoại quốc này và hoàn toàn thoải mái dễ chịu, dường như gã ta và Hatcher là những người bạn thân thiết. Nếu ả gái điếm của gã ăn cắp chiếc ví làm gã khó chịu, gã cũng không tỏ ra ngoài mặt. Gã đưa Hatcher đi vào trong khoang thuyền, để cho những người khác trên sông không thể nhìn thấy họ. Một cách bối rối Sy tiến lại gần hơn.

Sukhaii đi tới cái rương, lấy ra một cái bóp bằng da rắn và đưa nó cho người đàn ông Thái. Gã mở bóp, rút ra một nắm tiền bạt màu tím và nhét ngay vào túi.

- Xin lỗi, - ả nói một cách tiếc rẻ. Gã nhún vai và nói bâng quơ “Mai pen rai”, rồi xua ả đi và xem tiếp từng ngăn cái bóp. Gã tìm thấy một cái bùa bằng vàng nhỏ trong một ngăn bóp. Nó theo ngay số bạc vào túi gã.

Gã quay lại nhìn Hatcher.

- Sáu mươi dollar Mỹ? - Gã nói. Nụ cười của gã rộng hơn một chút. Hatcher đã quên rằng ở Thái Lan giá đầu tiên không bao giờ là giá cuối cùng.

- Khit waa phaeng pai, năm mươi lăm. - Hatcher trả lời.

Gã Thái chỉ mong có thế. Anh đếm tiền.

Nụ cười của người Thái càng rộng hơn và gã nhún vai:

- Năm mươi bảy, nếu ông bằng lòng.

Gã nói với cái cười toe toét để lộ ra những cái răng gãy và trao chiếc bóp cho Hatcher xem xét. Hatcher lật nhanh xem giấy tờ chứa trong ấy.

- Tốt, - anh nói và trao cho người Thái năm mươi bảy dollar. - Khop kun. Sawait-dii.

Hatcher quay lại nói với cô gái:

- Nào còn một việc nữa, - anh móc ra một tờ bạc hai mươi dollar, - thêm hai mươi dollar Mỹ nữa nếu cô nói cho tôi biết người đàn ông cầm dao đã nói gì với cô.

- Y không nói gì cả! - Ả kêu lên rất nhanh.

Nhưng người đàn ông Thái để mắt vào tờ giấy hai mươi dollar. Gã nhìn tờ giấy bạc và nhìn qua khoang thuyền xuống dòng sông trong một vài giây, rồi bảo cô gái điếm.

- Hãy nói cho ông ấy biết.

- Nhưng họ nói...

- Hãy nói cho ông ấy đi.

Cô gái hầu như nghẹn thở vì sợ hãi.

- Họ nói họ sẽ rạch mặt tôi cho đến khi trông tôi như một bà già. - Ả nói một cách yếu ớt, mắt đăm đăm nhìn xuống sàn thuyền.

- Tại sao họ phải làm vậy?

- Nếu tôi nói cho cảnh sát biết bất kì điều gì về họ.

- Còn cái gì nữa?

- Họ hỏi tôi có biết một địa chỉ không?

- Địa chỉ của ai?

- Nó không có nghĩa gì cả. Đó là con ngựa trong một chuyện thần thoại.

- Thai Horse hả? - Hatcher hăm hở hỏi.

Cô gái gật đầu. Người đàn ông Thái từ từ đưa tay ra chụp lấy tờ hai mươi dollar trong tay của Hatcher. Bảy mươi bảy dollar gia nhập với phần còn lại của món đồ giành được. Kế đó người Thái với ra phía sau dây lưng của gã, móc ra một cái dùi cui bằng gỗ tếch dài ba tấc. Gã đứng trước Hatcher cách xa khoảng 1m2 đến 1m5, và đập đập dùi cui vào lòng bàn tay.

- Có thể đưa tôi nốt số tiền còn lại của ông hay chiếc đồng hồ vàng Rolex kia, hả? - Người Thái vẫn cười và nói.

Hatcher lùi lại khoảng ba tấc. Cơ thể của anh bắt đầu căng thẳng và mắt anh dim lại.

- Không có một xu nào nữa, - Hatcher thì thào giọng khàn khàn.

Nụ cười vẫn còn trên môi, nhưng mắt của người Thái có vẻ hơi điên lên. Gã đứng dang chân ra giơ cái dùi cui sang một bên.

- Tôi đánh ông, - tên Thái ma cô nói.

Tiếng nói chưa kịp ra khỏi miệng gã thì Sy đã nhảy lên thuyền ngay sau lưng gã. Tên Thái quay ngoắt lại đánh một cú mạnh vào Sy nhưng đánh trật, và trước khi gã kịp thế thủ, Sy đã cho gã xơi hai cú đá mạnh - một vào ngực, một vào cằm. Tên Thái ngã ngửa vào Hatcher nhưng thọc cái dùi cui vào bụng Hatcher. Mặc dù cú thọc trượt sang bên sườn Hatcher, nó đã làm anh mất thế, và tên Thái được rảnh tay tấn công Sy. Nhưng Sy đã đánh trúng tên người Thái ba đấm thẳng rất mạnh. Đầu tiên tên Thái choáng váng, nhưng những cú đấm chưa làm gã chịu thua. Gã vẫn xông đến. Gã ôm Sy ghì chặt và nhấc bổng Sy khỏi sàn thuyền. Gã chưa kịp liệng Sy xuống sông thì Hatcher đã vươn tay ra, bấm những ngón tay sắt vào vai tên Thái. Anh bấm sâu, tìm được sợi dây thần kinh anh muốn tìm và nghiến nó vào cái xương dẹt ở vai tên Thái.

Tên Thái bị tê liệt ngay. Tay gã hạ xuống, chiếc dùi vui rơi cạch trên sàn thuyền và Sy uốn người lùi lại một bước, đánh thẳng vào mặt gã một đòn phối hợp nặng gấp đôi: hấp, hấp, hấp...

Tên người Thái lảo đảo lùi về phía sau, ôm lấy cái mũi chảy máu và ngã tựa vào một phía của khoang thuyền. Cái lán nhỏ sụp xuống và gã ngã nhào xuống sàn ghe đầy những cọng tre, nằm điếng người một lúc. Hatcher ngồi chồm hỗm bên gã, nhặt cái dùi cui quăng xuống sông. Tên Thái lau máu trên bộ mặt còn sửng sốt của gã.

- Tôi là một võ sĩ quyền Anh, - Sy nói và đẩy Hatcher theo mình ra khỏi chiếc hang yao.

Hatcher nhìn tên Thái đang rũ rượi và mỉm cười châm biếm “Sawat-dii”.

Họ trở lại bờ sông, Sy khệnh khạng đi trước Hatcher, đẩy sang bên những người bán hàng và gái điếm lang thang. Khi họ đến xe hơi, Sy mở cửa cho Hatcher.

- Cậu thật sự giỏi ở đây đấy, pheuan! - Hatcher nói và leo lên chiếc xe hòm. Anh xem qua giấy tờ và hộ chiếu. Theo chi tiết trên ấy, Wol Pot cao 1,68 mét, nặng khoảng 70 kí và ở đường Raiwong trong khu phố Tàu. Tuy nhiên Hatcher đã có được một cái còn hơn là sự mô tả.

Anh đang nhìn chằm chằm vào cái ảnh trong tấm hộ chiếu của Wol Pot.