50. THÂU LƯỢM TIN
Việc Prophett nói đến Wol Pot rõ ràng là một sự lỡ lời, nhưng làm sao nó ăn khớp thế chứ? Rõ ràng Prophett đã biết Wol Pot. Điều này đối với Hatcher chỉ có thể có một nghĩa duy nhất: Prophett đã sống trong trại tù binh và biết những người ở đó.
Nhiều câu hỏi làm Hatcher băn khoăn. Prophett có biết hiện giờ Taisung/Wol Pot ở đâu không? Có người lính nào khác biết Wol Pot không? Có người nào trong số đó biết Cody không? Còn Thai Horse là ai hoặc là gì? Hatcher tắm hoa sen lạnh như nước đá để cho tỉnh chầu bia uống buổi trưa. Anh nghĩ đến Ron Pelletier. Họ đã làm việc chung trong đội nhiều lần. Sloan đã nói với anh là Pelletier đang công tác về di trú ở Chuang Mai, vùng đồi núi cách Bangkok 430 dặm về phía Bắc. Pelletier đã ở Thái Lan hai năm. Có thể ông ta biết được điều gì, giúp tìm ra manh mối về bí ẩn của Murph Cody. Pelletier là bạn cũ và là người anh có thể tin được. Anh gọi điện số ban đêm của sở di trú và để lại một vài chữ cho Pelletier, anh biết rằng đây chỉ là một cú thử và chưa chắc đã thành công.
Anh nằm trên sàn nhà, trần trụi dưới cây quạt trần, nhìn những cái bóng quay cuồng bên trên, trong khi những hình ảnh cứ lần lượt hiện ra trong óc anh: bộ mặt bôi màu của Wonderboy lúc gã ngồi hát trong góc phòng, Johnny Prophett cụt một chân đi loạng choạng quanh quầy rượu, Gallagher bước vội qua phòng, lão Tướng Công ngồi trong góc phòng nhúng ngón tay vào rượu vang để giở những trang sách trong lúc Earp cầm khẩu súng quan sát mọi người.
Ý nghĩ của anh vẫn hướng về Prophett và anh mở cái cửa sổ nhìn vào kí ức tìm hình ảnh của một nhà văn cố nhớ xem anh đã nghe thấy ở đâu cái tên ấy. Thật sự anh chỉ biết ông ta là một nhà văn đã bị mất đi một chân trong một tai nạn xe jeep.
Rồi đột nhiên anh ngồi dậy.
Paget!
Đó không phải chỉ là một cái tên đã quen thuộc, mà là một gương mặt. Nhưng gương mặt này không hợp với cái tên Johnny Prophett. Tên của ông ta là James Paget. Anh đã thấy tên và ảnh của Paget trên báo nhiều lần trong thời gian chiến tranh.
Tại sao ông ta lại đổi tên là Prophett? Và nếu ông ta đã đổi tên những người lính khác có đổi tên của họ không? Và tại sao? Hatcher quyết định thử một cú nữa: lúc ấy là 9 giờ tối, vậy ở Washington là 9 giờ sáng. Flitcraft giờ này phải có mặt ở sở. Anh liền điện thoại và gọi ban huấn luyện an ninh.
- Tôi có vài cái tên muốn anh kiểm tra giúp. - Hatcher nói với người đầu mối liên lạc ở Washington. - Tôi không có nhiều tin tức khác nữa, nhưng để xem anh thực sự giỏi đến mức nào. Một cái tên trong số đó là một dân thường: James Paget, một nhà báo...
Anh đọc lại tên những người lính khác mà anh còn nhớ: Mac Early, người đã bị lũ dơi tấn công trong đường hầm và hiện giờ đang sống ở một nông trại bởi vì gã không thể chịu đựng được những nơi tù túng, Potter, người đã cùng với Corkscrew chống lại một đại đội quân lính Việt Nam và họ đã mất người em của Corkscrew ở đó, Eddie Riker, thằng phi công khôn ngoan quỉ quái nhất miền Nam, Gerald Gallagher có dáng đi hấp tấp và Wyatt Earp.
- Tôi cũng có hai biệt danh nữa, những cái tên cần thử nhưng chưa chắc thành công. - Hatcher nói và đọc cho Flitcraft hái cái tên Wonderboy và Corkscrew.
- Tôi sẽ gọi là ông. - Flitcraft nói, không tỏ vẻ phiền lòng vì những thông tin ít ỏi mà Hatcher cung cấp cho về những người này.
Hatcher gọi một đĩa salad và tách cà phê đem vào phòng. Lúc anh đang ăn thì chuông điện thoại vang lên. Anh nhấc điện thoại lên, nghĩ bụng có lẽ là Flitcraft gọi.
- A lô?
- Hatcher đó à?
- Phải, có việc gì đó?
- Pelletier....
Người đàn ông to con ngồi khom người ở góc quầy rượu rõ ràng phải ngoài sáu lăm tuổi, có đôi vai lực lưỡng và bộ ngực nở nang của một vận động viên bóng đá chuyên nghiệp. Tay áo bên phải của ông được nhét vào túi áo vét tông. Bàn tay còn lại của ông rất to, cườm tay phải cỡ một dây neo. Thời gian và nhiệm vụ đã tàn phá và để lại nhiều vết sẹo trên gương mặt ông. Râu ông đã lốm đốm bạc được cắt tỉa gọn ghẽ, mái tóc đen hói nhẵn ở hai bên thái dương và trở thành bạc trắng chung quanh rìa. Cặp mắt nâu sẫm sau cặp kính gọng vàng màu nhạt điềm nhiên nhìn chòng chọc. Một con người trông khốn khổ và nguy hiểm, ông ít khi cười, cũng không để ý đến những câu chuyện tầm phào, khi nào muốn nói điều gì thì ông nói với một cái giọng đều đều tẻ nhạt.
Hatcher đã làm việc với Pelletier nhiều lần, ở nhiều nơi trong nhiều năm và biết rõ ông là một bạn đồng minh kín đáo và trung thành, một kẻ địch tàn nhẫn. Trước khi gia nhập đội, Pelletier là một lính thủy đánh bộ chuyên nghiệp và có lần đã mang hai người bị thương cùng một lúc đi suốt một dặm đường rừng ở miền Nam Châu Á. Những nhân vật quan trọng.
Pelletier nhìn lên lúc Hatcher vào quán rượu, cái có thể coi là một nụ cười đã thoáng qua môi ông. Ông chìa bàn tay to lớn ra nói:
- Thằng nhóc độc đáo, vui mừng gặp lại cậu.
- Tôi cũng vậy. - Giọng nói mất tiếng của Hatcher đáp lại một cách chân thành.
- Sung sướng thấy cậu còn sống. Nghe đủ mọi tin đồn. - Pelletier nói mắt nhìn soi mói qua cặp kính.
- Như thế nào? - Hatcher hỏi.
- Họ nói cậu đã chết rồi - Pelletier nói - Nghe tin đó thật là tồi tệ.
- Còn gì nữa?
- Sloan đã gạt bỏ cậu. Cậu đã bị giam ở nhà tù Los Boxes một thời gian. Rồi hắn đã chạy chọt cho cậu ra tù.
- Điều đó khá đúng. - Hatcher gật đầu.
- Cái thằng chó đẻ ấy. Cậu không còn làm việc với hắn nữa à?
- Thực tế là không. Tôi đang làm một nhà báo có đôi chút tự do, đang để tâm đến một người bạn cũ.
- Người nào đó, tôi biết chăng?
- Tôi không nghĩ là anh biết. - Hatcher trả lời, và nhân vật quan trọng này lập tức không nói đến vấn đề ấy nữa. Những năm trong đội đã dạy cả hai không hỏi nhiều về bất kì một việc gì mà bản thân họ không liên quan đến.
- Anh có vẻ khá dày dạn, Ron. Cái gì đã xảy ra với cánh tay kia? - Hatcher hỏi.
- Bệnh hoại thư. Nó nghiến nát mất cánh tay mình ở chiến trường. Không thể tìm đâu ra bác sĩ phẫu thuật.
- Ở đâu.
- Afgo... Còn về cậu? - Ông ta hất đầu, nhìn về phía cổ họng Hatcher.
- Họ không cho phép nói chuyện trong tù. Tôi đã đằng hắng không đúng lúc.
- Ôi, Chúa Giêsu.
- Dù anh đã nghe gì về nơi ấy, nó cũng tả được hết nỗi khủng khiếp đâu.
Pelletier nốc cạn li rượu và đưa li không cho cô phục vụ.
- Có tình cờ gặp nhiều thằng bạn cũ không, Hatcher? - ông nói.
- Có.
Họ ngồi yên lặng trong lúc cô gái mang rượu đến.
- Vẫn bận rộn ở đây hở? - Pelletier hỏi cho có chuyện.
Hatcher nhún vai:
- Vẫn quanh quẩn ở một nơi gọi là Longhorn.
- Biết, ở dưới Tombstone, - Pelletier nói.
- Anh nghĩ thế nào về nơi ấy?
Pelletier nhún vai:
- Ở đó có thức ăn Mỹ ngon. Lũ Mỹ bỏ xứ mà đi đang làm ra tiền.
- Biết người nào trong bọn chúng không?
Pelletier lắc đầu:
- Tôi đã không xuống đó vài tháng nay rồi. Nơi gọi là quán Yosemite Sam’s có sườn ngon lắm.
- Họ đang bắt anh làm gì? - Hatcher hỏi.
- Sloan cho tôi một việc làm về nhập cư. Còn sáu tháng nữa là tôi được ba mươi năm. Xong thời gian phục vụ, tôi giữ ý định về hưu.
- Tôi nghĩ rằng Sloan có những cái quan trọng của hắn.
- Nghĩ rằng. Công việc cứt gà, kiểm soát bọn người địa phương tìm cách di cư.
- Còn gì nữa? - Hatcher hỏi bâng quơ.
Pelletier do dự khá lâu đủ để uống hết nửa li rượu và chùi miệng bằng mu bàn tay. Rồi ông nhìn chằm chằm Hatcher mấy giây đồng hồ, suy nghĩ kĩ câu hỏi và cười khúc khích nói:
- Vẫn để ý đến những bộ lạc miền đồi núi, xem ai là nhân vật quan trọng hơn 999.
- Anh nói cái gì?
- Anh bạn cũ Tollie Fong của cậu thực là lắm chuyện rắc rối. Vẫn còn nhớ chứ?
Hatcher gật đầu, hỏi:
- Còn nhớ Joe Lung không?
- Cái thằng chọc tiết heo ấy hả.
- Nó định khử tôi ở Hong Kong mấy đêm trước đây. Nó không còn chọc tiết heo nữa.
Pelletier mỉm cười:
- May mà còn sống.
- Tôi tin chắc Fong quyết giữ lời thề Chiu Chao của hắn, chống lại tôi.
- Có lẽ ngay lúc này thì chúng còn quá bận. Tụi Chiu Chao đã mua vét rất nhiều thuốc phiện trong vụ thu hoạch năm nay.
- Bao nhiêu?
Pelletier nhún vai:
- Bộ kinh tế cho rằng Fong có hai, ba tấn phiện trắng đã giấu kĩ.
- Ở Bangkok hả?
Pelletier gật đầu, uống hết li rượu và gọi một li nữa rồi nói:
- Chúng gặp khó khăn trong việc vận chuyển thuốc phiện Feds đang tìm cách vận chuyển lớn bằng tàu biển.
- Khi nào?
- Bất kì ngày nào. Có liên quan gì đến cậu không?
- Tôi không chắc, - Hatcher trả lời. - Anh có nghe nói gì về một đơn vị có tên là Thai Horse không?
Pelletier nhướng cặp lông mày lên:
- Cũng nghe cái đó, hả? Cậu không bỏ qua một mưu ma chước quỉ nào.
- Anh muốn nói gì?
- Những lời đồn đại ngoài phố. Jerry Cramer ở DEA nói rằng tin tức đang đồn đại quanh một bọn gọi là Thai Horse, chúng đang nện những người liên lạc của Fong. Chỉ có thế thôi, tiếng đồn mà.
- Biết điều gì về chúng không, có chi tiết nào không? - Hatcher hỏi.
Pelletier lắc đầu:
- Một lũ đồi bại, đó là điều tôi nghe được. Chúng đã đánh gục ba tên liên lạc của Fong. Nhưng tôi biết, khoảng hai tháng trước bọn này đã mua trẻ sơ sinh ngoài phố, giết đi rồi nhét bạch phiến vào bụng để vận chuyển lậu.
- Trời ơi!
- Chúng bị vất bỏ ở biên giới Malaysia. Người lái xe bỏ trốn.
- Bọn này còn tồi tệ hơn đám người Chiu Chao.
- Tôi cho là như vậy. Fong còn tệ hơn, - ông nhún vai, - cho đến bây giờ họ cho rằng Fong có cả trăm bí quyết. Đó chỉ là hạt cát trong biển cả thôi.
Đầu Hatcher làm nhanh mấy con tính số học, rồi nói:
- Đáng giá bốn triệu dollar bạch phiến khi nó chưa ra đến đường phố.
Lần này nụ cười của Pelletier mở rộng ra:
- Còn giả vờ hả? Cậu khử cha cái thằng đó đi, Hatcher, họ sẽ cho cậu một khu kinh doanh buôn bán ở Chicago.
- Tôi đang đi tìm một người bạn, chớ không tìm chuyện rắc rối.
- Cậu đã thay đổi rồi. - Pelletier nói. - Thời gian sẽ làm tất cả những việc ấy cho chúng ta. Nếu cậu cần bất kì sự giúp đỡ nào... - Pelletier nói và thả lửng lời ướm giữa chừng.
- Cám ơn. - Hatcher nói. - Nếu tôi gặp chuyện rắc rối, thì tôi trông mong trước hết là vào sự giúp đỡ của anh.
- Ừ - Pelletier nói không tỏ ra xúc động chút nào, - tôi cũng vậy.
Một giờ sau đó, Hatcher rời quán rượu, anh không hay biết có người đang theo dõi anh trong bóng tối của một cửa hàng đóng cửa phía bên kia đường. Đôi mắt lấp lánh theo dõi anh vẫy taxi. Xe anh vừa đi khỏi thì một người Tàu cao lớn bước ra khỏi bóng tối, lên một xe hơi đợi sẵn gần đó. Chiếc xe này theo Hatcher suốt quãng đường trở về khách sạn.