← Quay lại trang sách

52. TRẬN ĐẤU GAY GO

Hatcher đến một võ đài nhỏ lúc hơn bảy giờ một tí. Đó là khu trung tâm thành phố ở đằng sau một trong những ngôi chùa đẹp. Cuộc đấu chính thức bắt đầu lúc mười giờ, còn Sy là một võ sĩ đấu trận mở đầu, đươc xếp đấu vào khoảng tám giờ.

Đây không phải là một trận đấu quan trọng, nó giống như một trận đấu ở tỉnh nhỏ nước Mỹ, một nơi thử sức cho những võ sĩ Thái trẻ tuổi đang tìm một vị trí trong những trận đấu quan trọng được tổ chức bốn lần một tuần tại sân vận động Lumpini hay Rajadamnern.

Tiếng ồn ào, sự nóng bức và sự lộn xộn chào đón Hatcher khi anh bước vào vũ đài nhỏ chung quanh là những cửa sổ bán vé cá và những người Thái đánh cá thuê chuyên nghiệp. Cuộc đánh cá thật điên cuồng. Trời vẫn còn sáng và nóng, đám người Thái say mê đánh bạc thì ồn ào, điên cuồng đến toát mồi hôi, la hét ỏm tỏi và đưa tay khỏi đầu vẫy những tờ baht của họ tìm số đánh cá.

Thêm vào sự lộn xộn chung là tiếng nhạc đệm cho những cuộc đấu, một sự pha trộn truyền thống nhưng không hòa hợp của những kèn, đàn banjo, những dãy cồng hòa nhịp và nhiều loại trống khác nhau. Ấn tượng chung là nghe du dương như những âm thanh của một trận mèo cắn lộn nhau ấy.

Từ khi có hai người Thái được giải vô địch hạng ruồi thế giới vài năm trước đây, cả hai trường phái truyền thống Muay Thai và phương Tây đều được đề cao. Những người hâm mộ đứng quanh một cái vườn rộng ở sau võ đài, giống như bãi cỏ ở một đường đua ngựa, nhìn những võ sĩ khởi động và chọn lựa. Những võ sĩ Thái phái Muay hầu như đánh chậm giống như những người múa ballet, trong lúc những võ sĩ trường phái Mỹ nhẩy nhót trên sân cỏ giống như những võ sĩ Mỹ khởi động. Nhưng nếu những võ sĩ phái Muay đánh quyền như múa có vẻ hơi cầu kì và không có vẻ gì là chính xác, họ lại là những võ sĩ hung bạo hơn. Trước kia đã có lần những võ sĩ Thái này bọc tay bằng vải gai, trên ấy rắc những vụn kiếng và đấu cho đến khi một người gục hẳn mới thôi. Bây giờ họ mang găng hạng nhẹ - không được phép rắc vụn kiếng nữa - và đấu năm hiệp, mỗi hiệp ba phút. Người trọng tài cũng có thể ngưng trận đấu trong trường hợp có người bị thương.

Ai cũng biết là trong làng võ thuật một võ sĩ Thái giỏi là một đấu thủ hung bạo mà hầu như không thể bắt anh ta ngừng lại được.

Sy mặc áo khoác xanh sẫm có một con trăn xanh đỏ cuộn tròn ở lưng áo, cái miệng trắng của nó há ra đe dọa. Cậu ta cởi áo ra đưa cho huấn luyện viên, một người to như cái thùng, trông cứng rắn, có cái mũi tẹt và đôi mày rậm. Dưới cái áo khoác, Sy mặc quần ngắn võ sĩ bằng lụa đó có in tên mình ở mép quần bằng chữ Phạn màu xanh. Cậu ta cũng quấn một dải băng quanh đầu và bắp tay trái, đó là bộ đồ truyền thống của các võ sĩ quyền Anh Thái. Dải băng quanh đầu màu nâu và trắng với một đuôi ngựa cứng đơ được gài chổng ra đằng sau có tua lụa xanh rủ xuống đung đưa. Cái dây da quấn quanh bắp tay trái của cậu buộc một cái bùa may mắn. Cậu đi chân không.

Sy hoạt động một cách uyển chuyển lạ thường, mắt nhìn đăm đăm như thôi miên, đứng trên một chân rồi đổi sang chân khác, quay chầm chậm về phía sau theo điệu nhạc chơi nhanh gấp đôi nhịp bình thường. Đang quay tròn thình lình cậu tung ra nhiều cú đá ác liệt, vung cánh tay lên xuất chiêu liên hồi, sau đó quay tiếp và kết thúc bằng một thế hãm lại. Hatcher có ấn tượng sâu sắc về Sy.

Anh đi trở lại khu đánh cá độ, lách qua đám đông đang la ó, múa may, để mắt tìm Wol Pot, mặc dù anh hiểu rằng cơ may tìm được gã trong một đám đông như thế ít hơn là cơ may Sy thắng trận đấu. Hatcher đã cá một giấy bạc tím vào người lái xe của anh là cậu ta sẽ thắng, cá hai ăn năm. Nếu cậu người Thái nhỏ nhắn này thắng, Hatcher sẽ được 750 baht, tứclà khoảng ba mươi bảy dollar mà anh đã dự định cho Sy coi là tiền thưởng.

Trong vài cuộc đọ sức đầu tiên, Hatcher chen qua đám đông, bâu quanh các cửa bán vé cá độ và các người đánh cá độ thuê, theo dõi hành lang đầy tiếng la ó trong những cuộc thi đấu như thế này, ít để ý đến diễn tiến trên võ đài.

Không có Wol Pot.

Vào lúc sáu giờ rưỡi, Sy được dẫn vào trong võ đài ngoài trời. Phía ven thành phố, ánh chớp vạch ngang qua bầu trời hoàng hôn, tiếp theo sau là tiếng sấm rền rĩ ở xa, nhưng chẳng ai để ý đến cơn giông đang đe dọa. Trọng tài, như trong cuộc đấu quyền Anh phương Tây, giới thiệu Sy và đối thủ của cậu ta, một võ sĩ lớn, vạm vỡ hơn có tên là Ta Tan.

Không cắn, không vật, không dùng võ judo, không khạc nhổ, không húc đầu hoặc đá vào đối thủ khi đối thủ đã bị hạ, trọng tài răn trước bằng tiếng Thái và cho biết sẽ đấu năm hiệp, mỗi hiệp ba phút, và cuộc đâu sẽ dừng lại nếu một võ sĩ bị thương. Có nhiều tiếng la ó và huýt sáo vang dội khi nghe lời thông báo chót. Nghi thức cuộc đấu bắt đầu. Nhạc ngừng lại và người xem im lặng. Sy cúi đầu xuống, chắp hai bàn tay lại và chào theo truyền thống để cám ơn huấn luyện viên và cầu Phật, khấn với thượng đế rằng cậu tin tưởng cậu có tinh thần chính đáng để thắng trận đấu. Phật Gautama có nói về bốn chân lí cao cả, thứ nhất cuộc sống là sự đau khổ, thứ nhì sự đau khổ là do lòng ham muốn gây ra, cuối cùng là tám điều răn chính đáng để diệt được sự đau khổ - hiểu đúng, suy nghĩ đúng, nói đúng, quản lí xác thịt đúng, sống đúng, nỗ lực đúng đắn, quan tâm đúng đắn và tập trung đúng đắn. Sy tụng lại những điều lệ này với Phật, hứa sẽ tuân theo những lời răn và sống một cuộc đời chính đáng.

Sau lễ cầu kinh, nhạc bắt đầu tấu nhẹ nhàng làm nền cho hai võ sĩ xoắn lấy nhau trên võ đài, phô diễn những thế võ của họ, Sy có vẻ là một võ sĩ cổ điển hơn Tan, kiểu đánh của Tan kém hoa mĩ hơn. Anh ta có vẻ đánh võ mồm nhiều hơn, không nhanh nhẹn bằng đối thủ nhỏ con hơn anh ta.

Hiệp nhất trôi qua, không có gì xảy ra, chỉ là những cú đấm qua, đấm lại trông hoa cả mắt nhưng phần lớn đánh vào không khí vì cả hai võ sĩ đều tránh được đòn và đang nghiên cứu lối đánh của đối thủ.

Trong hiệp nhì, từ góc của mình Tan lao ra đánh trước, tiến lên một bước đứng trên một chân rồi tung chân kia đá nhanh và mạnh vào Sy, Sy tránh được dễ dàng những đòn đầu tiên, nhảy xa khỏi anh ta, quay lại và dừng chân gạt những cú đá của Tan, kế đó Tan đổi thế xoay chân nhanh, né nghiêng sang bên và đá một cú mạnh vào háng Sy. Trúng nhưng ở cao. Cậu Thái nhỏ con kêu thét lên, gập người lại và lùi ra xa, nhưng Tan rượt theo, đấm liền những cú trái và phải, Sy cố né đầu tránh những cú đấm cho đến khi bị Tan giáng cho một cú mạnh vào thái dương.

Sy xoay người tung chân phải lên đá mạnh vào sườn Tan. Tay võ sĩ to con chịu đòn một cách nhẹ nhàng, tấn công lại Sy và đấm liên tiếp trái phải, tiếng găng đập vào má và quai hàm Sy vang lên bốp chát. Khán giá đâ cảm thấy hơi thở của thần chết, đứng dậy la thét cho đo ván đi.

Tan mặc dù chậm hơn và không lanh lẹ như Sy nhưng lợi về tầm vóc và sức nặng. Gã lao vào, đá, đấm trong lúc đối thủ nhỏ con lo đỡ đòn, nhảy tránh, cố né những cú đánh tới tấp mà không sao tránh hết được. Đòn đánh như mưa xuống đầu Sy và những cú đá trúng đích vào bụng, vào đùi. Sy hết né qua bên này, lại sang bên kia trong khi Tan dường như đã làm chủ trận đấu. Tiếng chuông kết thúc một hiệp đã giúp Sy tránh bị những đòn nặng hơn nữa.

Cậu ta ngồi vào góc của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn Hatcher và mỉm cười. Một dòng máu rỉ ra ở cánh mũi. Mồ hôi chảy nhề nhại trên tâm thân nhỏ nhắn rắn rỏi của cậu.

Sy dẻo dai hơn là khán giá nghĩ. Hiệp thứ ba bắt đầu cũng giống như hiệp nhì. Tan tấn công trước, đá rồi đấm và chuyển thế, xoay chân tung một cú đá mạnh y như một võ sĩ Tây phương, đổi hướng đánh từ phải sang trái. Nhưng Sy đã nhận ra kiểu đánh của đối thủ và cũng nhanh chóng chuyển thế. Bây giờ cậu ta thình lình bắt đầu trổ ngón của mình. Cậu hụp đầu né những miếng đánh tổng hợp của Tan và vung tay chặt mạnh từ trên xuống, cú chặt sượt qua hàm Tan, quật gã mất thăng bằng. Sy nhảy lùi lại đá song phi vào bụng Tan, thu chân về rồi lại bồi thêm hai cú đá mạnh nữa. Tan loạng choạng lùi lại, sửng sốt vì sự hung bạo đột ngột của tay đối thủ nhỏ con này, Sy chớp thời cơ ngay. Cậu tiến nhanh một chân lên rồi thình lình đổi chân và tung một cú đá “veo” trúng sống mũi Tan. Máu tuôn ra ròng ròng. Tan lùi lại lắc đầu và quay về thế thủ.

Giờ đây chính Sy trở thành kẻ tấn công. Cậu đá nhử hai cú rồi thình lình đổi chân tung người lên cho thân mình song song với mặt đất đá một cú tàn nhẫn vào háng Tan. Gã võ sĩ to con rống lên vì đau đớn lảo đảo rồi gục xuống trên một đầu gối. Trọng tài đếm đến sáu thì gã rống lên như một con bò rừng từ thế quỳ lao ngay vào tấn công Sy.

Sy đang đợi ngón đòn phản công này. Cậu xoay người đá rất mạnh vào cổ Tan rồi đấm liên hồi phải, trái, thẳng, vào mặt Tan. Cái mũi đẫm máu lại chảy máu thêm. Cậu lại đá tiếp, lần này cái đá chính xác chết người. Đòn này đánh ngật đầu Tan ra sau. Gã loạng choạng lùi lại, rõ ràng là rất lúng túng. Một mắt bắt đầu sưng húp. Gã tấn công tay võ sĩ nhỏ con một cách tuyệt vọng, vươn tay ra ôm và ghì chặt hai bên hông Sy rồi húc đầu vào trán Sy. Khán giả phản ứng, la ó, tình cảm của họ chuyển nhanh sang phía kẻ vừa mới bị thua. Trọng tài tiến nhanh vào tách hai võ sĩ ra, đến khuyên nhủ Tan, khi gã đã nhảy lùi xa khỏi Sy. Cái mũi cậu võ sĩ nhỏ con đang chảy máu do cú húc đầu vừa rồi. Cậu vuốt máu đi, vẫy tay ra hiệu cho trọng tài ra ngoài và bắt đầu lao vào đối thủ. Tiếng chuông chấm dứt hiệp đấu.

Huấn luyện viên của Sy đang thì thầm vào tai cậu, cậu lắng tai nghe và gật gật đầu. Hatcher tiếp tục nhìn chăm chú từng khán giả giữa các hiệp đấu hi vọng gặp may. Mặc dù có thế cá chắc là Wol Pot không có ở đó. Xét cho cùng thì đây chưa phải là trận đấu chính.

Hiệp bốn, Tan đổi chiến thuật. Gã di chuyển chính xác hơn, giống một võ sĩ Tây phương, thăm dò Sy, tìm chồ hở của Sy. Sy di chuyển khôn khéo, nhảy quanh đối thủ chậm chạp.

Thình lình, Tan tung chân đá thẳng vào háng của Sy một đòn ác liệt. Cậu võ sĩ Thái nhỏ con gập người lại vì đau và ngã vào dây võ đài.

Khán giả không rõ là la ó ai.

Tan nhảy vào như một con cọp, đấm ba cú nhừ tử vào mắt Sy. Sy quỵ một đầu gối xuống, đầu lắc lư, máu bắn vào ngực hòa lẫn với mồ hôi. Cậu nhìn chằm chằm vào Tan và Hatcher nhận thấy ánh căm thù trong đôi mắt cậu ta. Đây là cái nhìn của một kẻ sát nhân. Sy lấy găng tay quệt máu trên mặt và lắc đầu khi trọng tài nghiêng xuống nói gì với cậu.

Bây giờ cậu ta đã đứng dậy và được hỗ trợ bởi những tiếng hoan hô của khán giả.

Tan lại tấn công, nhảy một bước quyết định vào trong vòng phòng thủ của Sy. Nhưng lúc ấy cậu Thái nhỏ con làm một điều sửng sốt. Cậu lộn một vòng, đứng xuống đằng sau Tan, và khi gã to con này quay lại đối diện với cậu, thì cậu nhảy ba bước ngắn, tung mình lên cao phóng ra hai cú đá thẳng vào mặt của Tan rồi lại rơi xuống trên hai chân.

Trong lúc Tan đang bị đòn loạng choạng, Sy lại nhảy bổ vào đá nhử một cú rồi giáng những quả đấm trái phải thẳng vào cằm Tan.

Cả bốn cú đều đánh trúng Tan. Tan loạng choạng lùi lại và Sy đổi thế tiến vào, tung mình lên cao đá song phi rồi lại rơi người xuống trên hai chân. Hatcher đứng thẳng người lên, cùng với các khán giả la thét.

Sửng sốt, đau đớn, choáng váng bởi sự tấn công hung tợn, Tan tung ra một chưởng tuyệt vọng nhưng nguy hiểm chết người. Đòn rít lên vèo qua, chỉ cách hàm Sy có mấy li mét. Sy móc hai cú đấm trái nhanh và dập một cú phải mạnh vào góc quai hàm Tan, ngay dưới lỗ tai. Hấp!

Tan lảo đảo ngã đập mặt vào dây võ đài, bật trở lại và ngồi phịch xuống. Gã nhìn quanh võ đài bằng cặp mắt đờ đẫn.

Trọng tài bắt đầu đếm. Đếm đến sáu thì Tan dướn người lên. Đếm đến tám gã đứng hẳn lên được và đếm đến chín thì gã đã đứng vững.

Trọng tài bước lùi ra phía sau.

Sy lao tới như một viên đạn. Cậu ta nhảy dích dắc ngang qua võ đài trong lúc Tan cố nhắm vào cậu ta. Gã đã không bao giờ nhìn thấy được hai cú đòn cuối cùng.

Cú thứ nhất là ngón đá vào phía bụng trên làm Tan co gập người lại.

Cú thứ nhì là cú đấm tay mặt dồn cả sức nặng trên năm mươi kí của Sy vào nó. Đầu của Tan kêu bịch một tiếng như cái bao cát để tập đấm. Gã ngã xuống thảm, vập đầu xuống và giập mặt về phía trước ngất đi. Thánh thần cũng không thể vực gã tỉnh dậy được nữa.

Sy đang nhảy vờn quanh võ đài, đưa hai tay lên khỏi đầu, một hình ảnh vui thật sự. Huấn luyện viên của cậu nhảy vào trong võ đài, nhấc bổng cậu ta lên ghì chặt lấy và mang cậu trên tay nhảy múa quanh võ đài.

Khán giả điên lên, quăng những tờ chương trình, nón, bùa hộ mạng và chai vào võ đài.

Hatcher bắt đầu cười lớn, anh vỗ tay hoan hô. Đó là một trận đấu quỷ quái thật, anh tự nhủ.

Hatcher vẫy trên đầu những tờ vé cá độ trúng, gào lên hết mức gọi Sy “Bảy trăm năm mươi baht, bảy trăm năm mươi baht”, trong lúc huấn luyện viên của Sy đang nhảy cà tưng quanh võ đài với cậu. Lúc ấy, Sy không còn gì phải lo lắng nữa. Phật đã tin cậu. Cậu đã hạ được tên võ sĩ to con. Và khán giả đã hoan nghênh cậu.

Trong lúc phấn khởi, Hatcher không để ý đến ông già người Tàu đang nhìn anh. Ông già cao nhưng lưng đã còng, có mái tóc muối tiêu và một hàm râu bạc. Ông mặc bộ xường xám bằng lụa. Khi Hatcher rời vũ trường thì ông già theo anh.

Hatcher đi trở lại ngang qua sàn vũ trường và bước qua một trong năm cửa bán vé ra ngoài. Anh cảm thấy những hạt mưa mát lạnh đầu tiên rơi lộp độp. Những tiêng sấm cách nhau vài giây. Hatcher đứng vào hàng người ra.

Anh đã để ý những cái tai người đó trước tiên. Chúng to và mọc lên ở cách xa đầu hắn. Kế đó là mũi. Nhìn nghiêng mũi người này dài và thon, gần giống với mũi diều hâu.

Người đàn ông đứng cách anh hai hàng ngang và hơi lệch về phía sau, có dáng người tầm thước, cao cỡ 1,7 mét, nặng cỡ sáu bảy chục kí. Đầu cạo láng bóng, nhưng quỷ ơi, ai mà có thể cạo cái đầu như hắn. Hatcher nghĩ. Ngoài ra, Hatcher thực tế chỉ chú ý đến vùng giữa cái trán và môi trên của gã đàn ông. Anh vạch kí ức, nhớ lại tất cả những chi tiết trong bức ảnh của Wol Pot. Cái mũi và đôi tai rất khớp với bức ảnh.

Bây giờ về cặp mắt. Chắc chắn nó sẽ cho Hatcher biết, những con mắt này ăn tiền đấy. Nhưng người đàn ông mập và chắc này đeo kiếng râm và đang đứng nghiêng nên Hatcher không thể thấy rõ cặp mắt của gã.

Trời đã bắt đầu mưa nặng hạt. Sấm chớp loằng ngoằng trên bầu trời. Người đàn ông bắt gặp anh đang nhìn mình. Hatcher quay đi, theo dõi ông ta qua cái vẻ bên ngoài. Người đàn ông bỗng nhìn chằm chằm vào Hatcher nhưng không bỏ kính ra.

Ông già còng người Tàu vẫn la cà dưới mái hiên của trường đấu tránh mưa, theo dõi Hatcher.

Hatcher đến cửa bán vé, người thủ quỹ trả tiền trúng cá cho anh. Anh đi trở lại qua đám đông bao quanh cửa bán vé, đến đứng gần mặt sau trường đấu, vừa đi vừa theo dõi người đàn ông có cặp tai to ngay sau khi anh nhận tiền trúng cá.

Hatcher nhìn thẳng vào hắn cho đến khi anh chắc rằng người đàn ông đã thấy anh, rồi chậm rãi rút vào bóng tối của vũ trường. Trời bắt đầu mưa to hơn. Người đàn ông đó mặc quần dài đen áo sơ mi trắng đang so vai lại chống mưa và ngả người về phía trước ngó theo Hatcher.

Hắn bỏ kính xuống và liếc nhanh về phía bóng tối.

Hatcher thấy rõ đôi mắt hắn. Cặp mắt lạnh lùng, bất động, tàn nhẫn. Cặp tai to. Mũi khoằm. Chính là Wol Pot rồi.

Một lằn chớp chạy ngoằn ngoèo qua bầu trời và đánh vào một nơi nào gần đấy, tiếp theo sau là mưa xối xả.

Hatcher bước ra khỏi bóng tối và bắt đầu rẽ đám đông tiến về phía Wol Pot, hắn quay đi và tiến ra cửa. Hatcher chạy nhanh, lách qua đám đông đang xếp hàng đánh cá cho trận đấu tới.

Anh đuổi theo hắn, quá ngạc nhiên vì tìm ra được hắn đến nỗi không đề ý gì đến lão già còng đang theo dõi anh. Màn mưa vần tuôn xối xả mờ mịt. Trong đám đông nhốn nháo trú mưa, lão già Tàu mất dấu Hatcher, lão chạy ra ngoài mưa, điên cuồng tìm anh trong đám đông. Lão chạy lao đến cửa chính, ra khỏi cửa bước vào đường Thi Phatt. Những nhóm người vội vã tìm chỗ tránh mưa. Những bảng hiệu đèn huỳnh quang rực lên trong màn đêm buông xuống sớm. Lão già Tàu tuyệt vọng quay lại và vội vã đi theo con hẻm nhỏ chạy bên cạnh trường đấu. Hatcher để mắt dõi theo Wol Pot, anh len lỏi giữa đám đông đang tản ra lúc anh đuổi theo. Người đàn ông lùn, khỏe thình lình quay lại và lao qua cửa phụ của bức tường đá bao quanh sân võ để ra một con hẻm nhỏ cạnh đường Thi Phatt. Gã nép vào vách tường đá lúc cơn giông mạnh lên và ánh chớp rạch bầu trời tối đen.

Hắn nghe tiếng cửa mở đằng sau và bắt đầu chạy. Hắn chạy về phía đường Thi Phatt, Hatcher đuổi theo sau cách chừng chục mét. Anh quyết định thử lừa hắn. Anh hét lớn cho át tiếng mưa.

- Dừng lại, Wol Pot. Tôi không muốn phải bắn ông.

Mánh này thế mà có hiệu quả. Wol Pot chạy chậm lại, rồi dừng hẳn, nép vào vách tường, ẩn vào bụi hoa lài và những chùm hoa phong lan đang rủ xuống tường. Hắn từ từ giơ hai tay lên ngang vai, sợ cái gì đó đằng sau hắn. Thằng Tây này là ai? Hắn tự hỏi, nhưng không dám quay lại. Wol Pot là một tên nhát gan. Nếu hắn bị giết, hắn không muốn nhìn thấy cái chết đến.

Hatcher đến sau gã, đụng ngón tay giữa vào lưng của Wol Pot và thì thầm vào tai gã “Pằng”, hắn quay lại, nhận ra bị lừa và định bỏ chạy, nhưng Hatcher đã thộp lấy cổ họng gã và đẩy gã dán vào tường, giữa những chùm hoa lài ẩm ướt. Nước giỏ mạnh xuống Hatcher, anh có thể cảm thấy nước đang ngấm vào giày anh. Và cũng đột xuất như khi mới bắt đầu, mưa bỗng tạnh hẳn. Sức nóng của vỉa hè hun đốt nước mưa biến thành hơi nước bốc lên chung quanh họ.

- Tôi đã đi nửa vòng thế giới để đến nói chuyện với anh, - Hatcher thì thầm. - Bây giờ anh trả lời tôi vài câu hỏi.

- Tôi không nói được tiếng Anh! - Wol Pot lắp bắp nói bằng tiếng Thái.

- Chúng ta sẽ nói bằng tiếng Thái. - Hatcher càu nhàu bằng tiếng Thái.

- Ông cần gì... ì... ì?

- Tôi muốn Murph Cody.

Lão già Tàu quay xuống con hẻm kế bên trường đấu và đi qua làn hơi nước cuồn cuộn do trận mưa giôưg ngắn dữ dội gây nên. Trong ánh sáng đỏ của những bản hiệu đèn huỳnh quang gần đây hơi nước bốc lên mờ ảo trông như lửa địa ngục. Lão già Tàu nhìn xuyên qua làn hơi nước. Lão nghe có tiếng nói ở nơi nào đó phía trước. Lão cho tay vào trong áo rút ra một khẩu súng hãm thanh 0,38.

- Cody? - Wol Pot nói lắp bắp bằng tiếng Anh - Ông là ai?

- Một người bạn của Windy Porter, người đàn ông đã bị giết trong khi cố cứu anh đang ẩn trên thuyền.

- Tôi không biết. - Wol Pot bắt đầu nói, nhưng Hatcher đã móc giấy chứng minh của hắn trong túi ra và đưa ra trước mắt hắn.

- Đừng có nói dối tôi, đồ khốn kiếp, anh ở đó với một đứa con gái.

Cặp mắt rắn của Wol Pot liếc qua, sợ hãi. Gã bắt đầu rúm người lại, thụt sâu vào giữa bụi hoa ướt át. Ánh sáng đèn huỳnh quang từ đường phố gần đấy chiếu đỏ vào mặt gã.

- Tại sao ông cần Cody? - Gã rên rỉ.

- Anh muốn bán hắn cho Porter để lấy hộ chiếu, không đúng thế sao?

Mắt của Wol Pot sáng lên, gã hỏi đầy hi vọng:

- Có phải ông là người của tòa đại sứ không?

- Anh chỉ nên để tôi hỏi thôi.

- Tôi không biết Porter đã theo dõi tôi cho đến tận lúc tôi thấy ảnh hắn trên báo.- Wol Pot rên rỉ.

- Tôi giải quyết vấn đề giúp anh. - Giọng nói rè rè của Hatcher rít lên. - Anh cho tôi biết Cody và tôi sẽ không tố cáo những tội ác của anh.

Hắn lắc đầu, và nước chảy nhỏ giọt xuống cái đầu hói, vào cả mắt hắn.

- Cody ở đâu? - Hatcher hỏi.

- Tôi không biết.

- Đừng dối tao, thằng nhãi này, tao sẽ...

- Tôi không biết, tôi thề với ông. Hắn đã biến mất. Nhưng tại sao ông muốn gặp hắn đến thế?

- Hắn là một người bạn của tao.

- Hắn là đồ cặn bã!

- Mày là quỷ sứ nên mới nói như thế.

- Cody buôn lậu bạch phiến. Hắn là một tên cướp, một kẻ giết người. Và tệ hơn nữa, hắn là một tên giết trẻ nít.

- Mày nói cái quái quỷ gì thế?

- Hắn ta giết trẻ nít và nhét bạch phiến Trung Quốc vào thân thể chúng. Vì thế hắn tự xưng là Thai Horse.

- Cody là Thai Horse hả?

- Vâng, đó là cái tên mà hắn tự xưng.

Tin đó làm cho Hatcher rùng mình. Anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào Wol Pot một lúc.

Đó là điều mà Wol Pot chưa bao giờ nói ra.

Hatcher chưa kịp nghe thấy tiếng súng hãm thanh thì viên đạn đã bắn trúng ngực Wol Pot. Chỉ nghe tiếng “pụp” rồi tiếng người đàn ông lùn, khỏe làu bàu; gã rướn người lên như là đứng trên các ngón chân, rồi lại tựa vào bức tường. Hai phát súng nữa bắn liên tiếp pụp, pụp.

Hatcher quay lại và quì xuống đúng lúc nhìn thấy lão Tàu già khom người sau làn hơi nước chĩa súng vào anh. Lão nhìn Hatcher chằm chằm, hai tay giơ khẩu súng ra đằng trước. Hatcher nhảy sang trái, rồi chuyển nhanh qua phải. Nhưng lão già còng không đuổi theo những động tác của anh. Lão bất ngờ hạ khẩu súng xuống và từ từ đi trở lại đường Thi Phatt, sương mù đượm ánh đỏ của đèn huỳnh quang cuồn cuộn xoáy quanh cái dáng lưng còng của lão cho đến khi lão biến mất trong đường phố đông người.

Wol Pot thở hổn hển một cách đáng thương và dựa vào tường tuột từ từ ngồi xuống. Hắn há hốc miệng hớp không khí. Một vết đỏ bắt đầu loang ra chung quanh ba lỗ trên vạt trước áo sơ mi. Mắt hắn nhắm lại, đầu ngoẹo sang một bên và ngã nằm nghiêng xuồng.

Hatcher đè mạnh đầu ngón tay vào cổ họng hắn bắt mạch, đồng thời nhìn hai đầu hẻm. Hắn đã chết. Hơi nước từ vỉa hè nóng ẩm bốc lên chung quanh. Tiếng sầm rền rĩ ở mạn bên kia thành phố khi cơn giông tiếp tục đi về phía bờ biển.

Hatcher quyết định đi khỏi nơi đó. Anh quay lại và theo lão già đi vào đường Thi Phatt. Hatcher vẫy một chiếc taxi trở về khách sạn. Những chiếc xe tuk-tuk chạy vụt qua lại, các dòng xe cộ lưu thông trên đường trong lúc chiếc xe taxi chạy chầm chậm qua thành phố tiến về phía bờ sông. Điều đó hợp với ý Hatcher. Anh cần có thời gian để kiểm điểm lại mười lăm phút vừa qua.

Rõ ràng là lão già Tàu theo dõi Wol Pot.

Hoặc là theo dõi anh.

Anh nghĩ về lão già Tàu ẩn trong màn hơi nước, cuồn cuộn của con đường nhỏ đang chĩa khẩu súng vào anh, sẵn sàng giết anh rồi có điều gì đó đã làm lão đổi ý. Điều gì đã xảy ra? Lão già là ai và tại sao lão ta lại giết Wol Pot? Không phải cái thằng vô lại này không đáng bị giết, và không phải là không có nhiều kẻ muốn làm việc này.

Nhưng điều làm cho anh quan tâm nhất là Wol Pot đã nói Murph Cody và Thai Horse chỉ là một và Cody là tay buôn lậu thuốc phiện. Cody có làm việc cho Tollie Fong và những người Chiu Chao không? Những người khách thường đến quán Longhorn có biết Murph Cody không? Những câu hỏi vẫn ong ong trong đầu khi anh về đến khách sạn.

- Tôi có tin tức cho ông, thưa ông! - Flitcraft nói giọng ôn tồn.

- Nói cho nghe đi, trung sĩ, - Hatcher nói.

- Điều không hay là tôi không tìm thấy những bí danh Wonderboy và Corkscrew. Wilkie là một trung sĩ quân đội, có mề đay đầy ngực. Không có địa chỉ từ khi giải ngũ. Earp là đại tá đã sang Việt Nam bốn lần, về hưu năm 1976. Hiện giờ không biết ở đâu.

- Ừ hứ. Còn những người khác thì sao?

- Đó là điều đáng quan tâm đấy.

- Ông nói “đáng quan tâm” là thế nào? - Hatcher hỏi.

- Eddie Riker, Gallagher, Potter và Early tất cả đều nằm trong danh sách những người đã mất tích trong lúc làm nhiệm vụ và được cho rằng đã chết.

- Tất cả bốn người ấy à?

- Vâng, thưa ông. Tất cả bọn họ đều mất tích năm 1972. Đây, còn một điều nữa: Nhà báo Paget? Ông ta biến mất cùng một ngày và đại thể ở cùng một nơi như Gallagher.

- Còn gì nữa không?

- Còn một điều nữa. Cả Gallagher và Eddie Riker đều ló chuyện rắc rối khi họ biến mất.

- Rắc rối thế nào?

- Eddie Riker đánh một sĩ quan bạn và Gallagher mắc tội đánh cắp một vụ lớn. Gã ấy quản lí một câu lạc bộ phục vụ ở thành phố S và đã cuỗm rượu, thuốc lá bán ra ngoài chợ đen.

- Flitcraft, ông đáng được thưởng mề đay.

- Cám ơn ông, thưa ông. Tôi còn đang kiểm tra về Wonderboy và Corkscrew.

- Thôi bỏ đi. Tôi chỉ cần thế thôi.

- Có thể tôi sẽ tìm ra một điều gì đó về họ.

- Không cần. - Hatcher nói nhỏ.

- Cảm ơn ông.

Hatcher nằm xuống sàn khoanh tay lên ngực. Tim anh đập mạnh. Thình lình những mảnh của trò chơi tháo ráp bắt đầu khớp vào đúng vị trí. Một hình ảnh bắt đầu hình thành trong đầu của Hatcher, nhưng hai vấn đề chính vẫn còn dằn vặt anh.

Làm thế nào mà Murph Cody và Thai Horse lại ăn khớp với vụ việc nan giải này như thế? Anh vẫn không biết chắc rằng Cody đã chết hay còn sống.

Có lẽ lời giải đáp cho hai vấn đề này sẽ có sau chuyến bay đến Surat Thani.