← Quay lại trang sách

54. NHỮNG KẺ ĐI SĂN

Sẹo Già đang chợp mắt ngủ trưa trong một đầm lầy dưới gốc một cây đa thì nghe thấy tiếng những chiếc xe vận tải đến. Trước đó nó đã nghe thấy những con voi gầm gừ, khịt mũi và phun bùn vào nhau, nhưng nó không để ý đến. Giờ đây khi có những chiếc xe vận tải đến đem theo nhiều tiếng nói, nó ngồi dựng ngay dậy, cau mặt, hếch mũi lên đánh hơi gió, nhưng gió thổi về phía sau nó nên nó không thể đánh hơi thấy nhóm người có lẽ còn cách xa đây tới hai trăm mét.

Sẹo Già biết rằng nó sắp phải đương đầu với những kẻ thù nguy hiểm. Lần này không phải là một con cọp đực trẻ. Đây là cả một đội quân. Cặp mắt vàng xanh của nó lóe lên dữ tợn và răng nó ghì vào mép gầm gừ, nó đi lững thừng và oai vệ qua những thân cây, xa khỏi những chiếc xe vận tải và đoàn người, tiến về phía rừng tre và cỏ ống cao ở phía tây bờ hồ cách đó chừng một dặm. Ở đó những sọc vằn vàng và đen dữ tợn của nó sẽ hòa lẫn với cỏ khô mọc cao.

Nó không hấp tấp. Vai và chân nó bị đau. Bệnh viêm khớp sáng nay lại tệ hơn thường lệ và nó đói. Nó đã quá già và quen chịu đựng, nên lo sợ bất cứ cái gì.

Những dấu chân cọp còn mới dẫn đến hồ. Quat, người Thái dẫn đường, phát hiện ra chúng khoảng một giờ trước đây. Anh đặt bàn tay vào một vết chân. Dấu chân lớn hơn bàn tay chừng vài phân.

- Con mèo đi kiếm mồi đó. - Early nói với đám người đi săn - Tôi đã cử một người xuống làng rồi. Dân làng sẽ ở trong nhà cho đến khi việc này xong.

- Anh nghĩ điều gì vậy? - Earp hỏi.

- Gió đang đổi hướng, - Early nói, hít hít không khí như một con thú. - Nếu nó ở cuối gió thì nó có thể sẽ săn đuổi thực sự đây.

Mắt Max Early nhìn đăm đăm dưới vành cong của chiếc mũ đi săn bằng vải kaki. Ông cao gần mét tám, có mái tóc nâu dày và hàm râu rậm. Cái áo bằng vải kaki bó sát tấm thân vạm vỡ rắn chắc của ông. Ông có đôi chân to khoẻ mang quần shorts chơi quần vợt. Thân thể ông rám nắng và hàm râu bạc phếch vì ánh mặt trời nhiệt đới hun đốt.

Ông ngồi xổm vẽ xuống đất một bản đồ sơ lược. Cả nhóm tụ tập chung quanh ông uống bia, hút thuốc và qua vai ông nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc trên cát. Ông trình bày rõ khu vực này cho những người đi săn biết.

Trên đầu bản đồ là nơi cắm trại của họ, ở phía dưới và bên trái bản đồ, tức là ở hướng nam và tây của trại là cái hồ và ngôi làng. Giữa trại và hồ là cánh rừng rậm dài hai dặm trải dài về phía đông và tây khoảng một dặm. Về phía dưới bản đồ và phía tây của hồ là một bình nguyên rộng có lẽ tới nửa dặm vuông.

- Đó là nơi nguy hiểm - Early giải thích. Ở rìa của nó là một rừng tre có bề rộng chừng năm mươi đến bảy mươi nhăm mét, chạy ngoằn ngoèo từ hồ đến những cánh đồng. Tre cao từ bốn đến sáu mét và rất rậm rạp. Giữa rừng tre và rừng rậm nhiệt đới có một dải đất toàn cỏ trâu ngắn kế đến một dải đất dài đến hai trăm mét mọc toàn cỏ voi cao mà theo lời Early thì phải cao từ hai đến ba mét. Vùng mọc cỏ trâu ngắn, cỏ voi và tre là những nơi ẩn náu thuận tiện cho hổ, báo. Xa khỏi làng về phía tây của dải rừng thưa là những cánh đồng trồng trọt.

- Chúng ta đang xem xét khoảng chừng bốn dặm vuông các rừng cây nhỏ và cây lớn. - Early nói. - Các ông nên nhớ, nó có thể leo cây, lẩn vào sau một gốc cây, nằm im không động đậy hàng giờ trong đám cỏ cao...

- Nó có thích tấn công người không? - Wonderboy bối rối ngắt lời.

- Nó đã ăn ba người rồi, tầm vóc sẽ không ngăn cản nó được đâu.

- Nó lớn bao nhiêu? - Gallagher hỏi.

- Phải gần hai trăm rưởi kí theo hình dáng và kích thước vết chân nó để lại. - Early trả lời. - Ngoài ra nó bị chột mắt phải và có thể bị đau khớp chút ít, vì thế nó rất hung dữ, thêm vào đấy nó thường đái vung ra trên đường nó chạy.

- Tuyệt! - Eddie Riker lẩm bẩm, cởi áo sơ mi ra.

Gã có tấm thân lực lưỡng, đầy lông với nhiều vết sẹo ngang dọc trên bụng và hai bên sườn phía dưới. Gã đeo kính râm hiệu Ray-Ban. Gã hỏi:

- Còn cái quỉ gì nữa không?

- Con cọp dữ nặng hai tạ rưỡi. - Earp cười lớn nói. - Nó sẽ lôi chân anh đi đấy, Eddie Riker, cuộc đi chơi ngoài trời này có thể biến thành một đám tang đó.

Early giải thích kế hoạch tấn công như sau: cứ hai người cưỡi một con voi. Có ba con voi cả thảy. Họ sẽ đi cách nhau khoảng một trăm mét. Những người mà Early gọi là “những cậu bé ồn ào” sẽ đi giữa những ông voi, la hét lên, gõ xoong chảo, làm cho cọp già hoảng sợ phải chạy ra. Hi vọng rằng Sẹo Già sẽ chạy về phía bọn người có nhiệm vụ săn, và lọt vào trong khu vực họ được phép bắn tức là khu vực họ nhìn thấy rõ mục tiêu mà không có người nào ở trong tầm đạn. Những người cưỡi voi sẽ chỉ bắn trong trường hợp khẩn cấp thôi.

- Khi các ông đến vùng phía nam hãy tản ra cách nhau khoảng ba trăm mét nhưng phải đủ gần để nhìn thấy nhau. - Early khuyên họ. - Khi chúng tôi bắt đầu lái xe về hướng nam để đến làng, hãy tiến về phía chúng tôi. Đi vào trong rừng tre nhưng chỉ ở vùng cỏ trâu thấp thôi. Đừng đi vào vùng cỏ voi, các ông sẽ bị lạc trong cánh rừng cỏ rậm này và các ông sẽ biến thành bữa trưa cho cọp đấy. Hoặc giả một người trong bọn tôi có thể tình cờ bắn phải các ông. Khi bắn trúng cọp, hãy đi tìm xác nó. Nó sẽ di chuyển xa đấy nên phải đi tìm cho ra đống thịt này.

- Những con voi không đuổi cọp chạy à? - Eddie Riker hỏi.

- Voi không làm cho cọp sợ đâu. - Early nói. - Trong rừng hoang chúng nhân nhượng nhau. Nhưng một lần tôi đã thấy một con cọp nhảy lên lưng một con voi to, cao bạ mét rưỡi và xé đi nửa cái tai voi.

- Có cái gì làm cho con cọp sợ không? - Corkscrew hỏi.

Early nghĩ một lát rồi nói rất nghiêm nghị:

- Tôi chưa nghĩ ra là cái gì làm cho nó sợ. Con cọp này già rồi. Nó chột mắt, đói và đã vồ vài người, do đó nó trở thành cọp ăn thịt người. Nhưng nó ranh mãnh lắm. Các ông chớ có lầm, nó còn quỉ quyệt hơn cả một con rắn hổ hoang có chửa đấy.

- Nói một cách khác, không thể đoán trước được tình hình sẽ xảy ra.

- Đúng thế!

Họ rút thăm xem ai sẽ cỡi voi và ai sẽ đi săn trên mặt đất. Melinda và Johnny Prophett cùng với nài voi cưỡi một con, Earp và Early cỡi con thứ hai, Gallagher và Eddie Riker cỡi con thứ ba. Potter, Wonderboy, Corkscrew và Hatcher đi bộ. Lúc họ lên xe, Earp hất đầu cười nửa miệng với Hatcher, nói:

- Chúc anh may mắn, chiến sĩ.

- Cũng xin chúc anh như thế.

Chiếc xe cũ kĩ chạy rầm rầm qua phong cảnh miền Nam Thái Lan xanh tươi và mầu mỡ. Những cánh đồng xanh bát ngát hoa nở dọc hai bên đường và những cây ăn trái điểm xuyến cho cảnh đồng quê luôn thay đổi.

Có một cảm giác nỗ lực và làm việc khẩn trương ở nơi đây, có lẽ là do những con vật sức lực đang cày ruộng. Những con voi nhà ở đây phổ biến như trâu nước. Cũng có nhiều chỗ để cho cọp ẩn náu.

Hatcher kiểm tra lại khẩu 375 H&H mà Early đã cho anh mượn và nói:

- Nó nổ chậm như rùa, nhưng có thể hạ ngay một con voi ở cách xa hai trăm mét.

Xe họ chạy hai dặm băng qua những vùng không có đường xá. Dưới ánh mặt trời buổi sáng làng quê trông hoang vắng. Những cánh cửa các hàng quán và những túp lều rơm đều đóng kín. Wonderboy ngồi dựa vào thành xe, ghì chặt khẩu súng dài của gã như sợ nó bay đi mất. Mồ hôi vạch những nét sọc đen trắng kì quái trên mặt gã. Hatcher có thể thấy làn da chằng chịt sẹo bỏng ở dưới lớp sáp. Anh hầu như ngửi thấy được cái vẻ sợ hãi của Wonderboy. Anh nói:

- Đừng có lo, cậu bé. Tôi sẽ để mắt trông chừng cho cậu.

- Đồng ý. - Anh chàng nhạc sĩ lầm bầm.

Bốn người tỏa ra dọc theo phía sau bãi cỏ rộng phía tây của hồ, nhưng giữ cự li để có thể nhìn thấy nhau. Corkscrew và Potter ở một đầu bãi, Wonderboy và Hatcher đầu kia. Họ đã ở ngoài trời và nắng nóng như hun đốt họ.

Đằng trước Hatcher là một bụi tre to, rậm, cao khoảng bốn năm mét. Qua những thân cây chen chúc Hatcher khó có thể nhìn thấy được vùng cỏ ngắn, cao đến thắt lưng ở đằng sau bụi tre. Âm thanh duy nhất là tiếng vo ve của ruồi và côn trùng. Không có một con chim líu lo và gió chỉ như một tiếng thở dài, thỉnh thoảng mới lay động nhẹ ngọn cỏ thôi. Hatcher mang kính râm vào và thận trọng đi dọc theo bờ tre, cứ vài bước lại dừng để lắng nghe và quan sát. Khi đến gần cánh đồng anh nghe tiếng “những cậu bé ồn ào” đang bắt đầu tấu khúc nhạc của họ. Còn phải đi xa, thỉnh thoảng một con voi rống lên hòa giọng vào bản hợp ca này.

Hatcher nhìn Wonderboy ở bên trái, một dáng người nhỏ bé đang đi thận trọng song song với cánh rừng tre.

Những tiếng động trở nên lớn hơn khi anh tiến đến gần bụi tre. Anh quay lại nhìn Wonderboy. Anh chàng đang đứng trước những bụi tre cao vút, nhìn chúng với sự ngạc nhiên rõ rệt. Hắn không để ý đến cuộc săn, Hatcher nghĩ, và tự nhiên anh bắt đầu đi về phía Wonderboy.

Sẹo Già đói, theo thường lệ nó đi thong thả qua rừng cây đến vùng cỏ voi. Còn cách xa bụi tre nó đã bắt được hơi người. Nó đang ở giữa nó và cái hồ. Nó lủi vào trong đám cỏ lau cao. Rồi có những tiếng động. Những tiếng động phía sau nó càng rõ hơn. Nó có thể cảm thấy những bước chân voi nặng nề đang đến gần qua sự rung chuyến của mặt đất.

Nếu nó rời bãi cỏ lau này, nó sẽ rơi vào nơi trống trải, có nghĩa là nó phải chạy qua những cánh đồng lúa. Đuôi Sẹo Già ngoắt qua ngoắt lại một cách giận dữ. Nó rít lên, quay vào và luồn lách qua những bụi cỏ để tiến về phía hồ, dán bụng xuống mặt đất cho khỏi bị lộ hình tích. Nó tìm được một cây khô và trườn ra sau gốc cây, giương con mắt độc nhất của nó nhìn qua đám cành cây trụi lá, đợi chờ. Đây là lãnh địa của nó. Nó đi ra khỏi lãnh địa dò xét chung quanh. Nó không còn có chỗ nào khác để đi.

Wonderboy đứng ở rìa rừng tre cao, ngạc nhiên thấy sao mà tre mọc cao và thẳng đến thế. Tim cậu đập nhanh đến nỗi cậu có thế nghe thấy tiếng đập trong tai. Cậu nhớ Max đã bảo họ phải rất thận trọng khi vào rừng tre và bãi cỏ cao. Tre nứa mọc san sát vào nhau vì thế cậu khó có thể nhìn qua kẽ hở giữa những thân cây. Cậu đi vào cánh rừng một cách sợ hãi, len lỏi vạch lau, rẽ lá mà đi. Cậu bắt đầu hát nho nhỏ. Rồi hát to hơn, nhưng rất trầm bài ca tự cương ra ‘Suite: Judy Blue Eyes’ (Mắt xanh của Judy):

- Da da da da do... dat dat de da da do...

Tiếng hát trấn an cậu ta. Cậu quyết định đi xuyên qua cánh rừng tre đến bìa đồng cỏ ngắn và đợi. Cậu chỉ có thể nhìn xa được một hai mét phía trước cậu. Wonderboy đã nghĩ là cậu chết mất vì quá liều lĩnh, tuy nhiên cậu vẫn còn đây, đang thử thách sức chịu đựng của mình, đuổi theo một con cọp nặng trên hai trăm kí, giận dữ, chột mắt, ăn thịt người, mà có thể nhảy xổ ra không biết từ đâu và bất cứ lúc nào. Ý nghĩa thể thao của cuộc săn bắn đối với cậu dường như đột nhiên trở thành một điều ngu xuẩn. Cậu nghĩ, có lẽ phát hiện ra con cọp từ trên lưng voi và giết nó thì dễ hơn nhiều.

Hatcher cũng thế, đang di chuyển một cách cẩn thận qua rừng tre. “Những cậu bé ồn ào” và lũ voi bây giờ đã gần hơn nhiều. Có những tiếng động hỗn tạp. Hatcher đang nghĩ về Wonderboy, tự hỏi xem anh chàng có đang nghĩ cái gì khôn ngoan hay không. Sợ hãi như cậu thì có thế bị lầm lỡ trong đám cỏ lắm. Nó có thể đánh lừa cậu ta. Cậu có thể bước lên trên và đạp vào đuôi cọp trước khi nhìn thấy nó. Hatcher đi qua các bụi tre tiến vào bãi cỏ trâu ngắn. Năm chục mét về phía bên kia là đám cỏ cao, đang lay động nhè nhẹ theo làn gió thoảng.

Hatcher đi dọc theo bìa rừng tre tiến về phía Wonderboy, cỏ cao đến thắt lưng sột soạt lướt qua anh và từng đàn côn trùng bay rào theo bước chân anh. Anh đi, ngừng lại và lắng nghe, rồi lại tiếp tục đi.

Anh bắt đầu thấy căng thẳng. “Những cậu bé ồn ào” và lũ voi đang tiến đến phía bên kia đám cỏ cao.

Qua những cành cây khô, Sẹo Già đã nhìn thấy một con voi hiện ra mờ mờ trên những cây sậy cao và nghe thấy tiếng dùi đập vào xoong chảo, tiếng la hét, mặc dù nó không thể nhìn thấy cả bọn họ. Con cọp già đang khát. Nó đói nữa, nó đã mất cả kiên nhẫn.

Một con voi to bắt đầu đi vào đám cỏ cao. Đôi tai thính của Sẹo Già đã nghe thấy những tiếng động khác ngoài tiếng gõ xoong chảo và la ó. Nó rời gốc cây khô, trườn dán bụng xuống đất, bò không một tiếng động qua đám cỏ về phía hồ.

Từ trên lưng voi cao, Max Early quan sát bãi cỏ voi cao, rộng mênh mang, cỏ cao tới ba mét trải dài gần nửa dặm từ hồ đến những cánh đồng trồng sắn. Xa hơn là bãi cỏ ngắn và tre cao. Quat đang quan sát mặt đất bên dưới anh ta, tìm vết chân của con cọp hung bạo. Anh đã phát hiện ra những dấu chân dần vào bãi cỏ ngắn và anh chỉ về phía hồ nói khẽ:

- Anta rai, seua, thaleh saap.

Early giải thích:

- Anh ta nói nó đang đi về phía hồ và nguy hiểm đấy. Tôi đang hi vọng nó vượt qua vùng cỏ này, ra nơi trống trải để ta rượt đuổi theo.

Early thổi một tiếng còi sắc, gọn. Tiếng còi xé bầu không khí vang lên lảnh lót át cả tiếng huyên náo mà “các cậu bé ồn ào” gây ra. Mọi vật ngừng cả lại. Những con voi đi cách nhau khoảng ba trăm mét dừng lại, bắt đầu dùng vòi bứt cỏ ăn. Không một ai động đậy. Không có một tiếng động. Kế đó Early nghĩ rằng ông đã nghe thấy một tiếng gì đó. Ông ngả người về phía trước, đôi tai nhọn vểnh lên rồi nói hơi to:

- Cái quái gì thế?

- Ông thấy cái gì hả? - Earp hỏi.

- Tôi nghe thấy một cái gì đó. Hãy nghe xem.

Họ lắng tai nghe, Earp nghiêng đầu qua một bên.

- Có phải người nào đó đang hát không? - Early hỏi.

- Đang hát hả?

- Tôi thề với trời là tôi nghe thấy một người nào đó đang hát. Hình như tiếng hát vọng ra từ sau các bụi tre kia.

- Chắc là của Wonderboy. - Earp nói.

- Hắn điên à?

- Hắn sợ. Hú lên, bảo hắn câm họng đi.

- Ơ hơ. Nếu hắn trả lời to, hắn sẽ tự bộc lộ rõ vị trí của hắn.

- Con cọp này sẽ không đuổi theo hắn đâu.

- Chúng ta không biết con cọp này đang nghĩ gì.

- Có điều gì không hay lắm hả? - Eddie Riker gọi to lên.

Early đưa bàn tay lên, đặt những ngón tay vào môi.

Ông ta chỉ vào Eddie Riker rồi khoát tay qua đám cỏ và lau sậy thấp hướng về dải rừng tre. Ông ta khiến con voi đi thẳng về phía trước, mắt ông nhìn qua cặp kính hướng về phía tiếng động ông đã nghe thây. Ông nói nhỏ với Earp:

- Hãy sẵn sàng. Chúng ta có thể có cơ hội trong tầm tay đấy.

Hatcher đi nhanh xuống bìa rừng tre về phía Wonderboy khi nghe thấy tiếng còi. Những người làm nhiệm vụ khua động ngưng đập nồi xoong của họ. Anh dừng lại và đợi một lát. Có một sự im lặng chết chóc.

Rồi anh lại nghe thấy tiếng hát. Wonderboy ở gần hơn là anh tưởng. Cậu ta đang ở một nơi nào đó trong rừng tre, một nơi nguy hiểm. Hatcher đi nhanh gấp đôi, di chuyển tới gần vòng ngoài của rừng tre cho đến khi anh có thể nghe thấy khúc hát êm dịu của Wonderboy ở gần đâu đấy. Anh tiến vào khu rừng, đi một cách hết sức êm ái về phía tiếng hát. Những cành tre cao, cứng, kêu lạt sạt khi anh rẽ cành lá để tiến về phía Wonderboy.

Sẹo Già cũng hoảng hốt vì tiếng còi. Rồi tiếng còi tắt và sự tĩnh mịch làm nó bối rối. Nó dừng lại lắng nghe, có tiếng những con voi đang bứt cỏ. Nó nghe thấy những âm thanh đằng trước nó: “‘Do do do do da... dat dat do da da do..,

Và nó nghe thấy có người đi qua bãi cỏ phía sau nó. Nó chờ đợi, bắp thịt của nó săn lại. Những con voi lại bắt đầu đi, nó cũng tăng tốc độ.

Sẹo Già ranh ma lắm. Nó quyết định băng qua rừng tre ra ngoài đồng trống đằng xa và phóng nhanh qua đó. Bản năng của nó bảo nó phải đi hết sức lặng lẽ cho tới khi ra đến ngoài đồng trống. Hiện giờ chung quanh đang có những hoạt động. Kẻ thù đang tiến gần nó.

Nó lại bò về phía trước, ra khỏi đám cỏ voi cao, bò vào bãi cỏ ngắn. Bây giờ thật sự nó bò sát, đặt chân nọ trước chân kia một cách rón rén, thận trọng, bò chậm chạp về phía rừng tre, rời xa những kẻ đang tiến đến ở phía sau, rời xa khỏi những con voi. Con mắt độc nhất của nó long lên sòng sọc kiểm soát con đường trong lúc nó bò về hướng có âm thanh kì lạ. Early dừng voi lại một lần nữa, nhìn chăm chú đám cỏ bằng chiếc ống nhòm. Ông bỗng ngừng lại, chiếu ống nhòm vào một điểm.

- Có cái gì hả? - Earp thì thầm.

- Không chắc...

Early nhìn cỏ cao lung lay trước gió. Rồi ông thấy một vệt ngắn di chuyển ngược chiều gió, thật khó mà nhận ra, giống như một gợn sóng trong đại dương. Sự chuyển động ngưng lại. Rồi nó di động nữa. Được chừng hơn một mét, lại ngừng.

- Chúa ơi, - Early thở mạnh. - Nó kìa.

- Ở đâu? - Earp hỏi.

- Kìa, nó đang di chuyển trong đám cỏ ngắn về phía rừng tre. Khi nó đến gần rừng tre, nếu nó thấy ai ở đó có lẽ nó sẽ tấn công.

Early trao ống nhòm cho Earp và điều khiển con voi đi tới nơi đang có chuyển động. Con vật to lớn ì ạch bước về phía trước trong khi Earp nhìn một cách hồi hộp qua ống nhòm.

- Tôi không thấy nó. - Earp nói.

- Ngay đằng trước chúng ta, cách khoảng một trăm mét. Hãy nhìn chỗ cỏ trâu ấy. - Early nói.

Kế đó Earp nhìn thấy cái gợn sóng, một cử động nhẹ nhàng trườn qua đám cỏ sậy ngắn, rồi nó dừng lại. Earp nói:

- Chúa ơi, ông nói đúng đây.

- Còn thằng Wonderboy chết dầm đâu rồi? - Early hỏi.

Con voi đi nhanh về phía rừng thưa, Earp hỏi:

- Chúng ta không thể bắt đầu làm rùm beng lên để xua đuổi nó ra à?

- Không, không làm thế. - Early cáu kỉnh nói, con cọp này điên. Nó đang hăng tiết. Bây giờ chúng ta làm nó hoảng lên, có lẽ nó sẽ tấn công chỉ hoàn toàn do hoảng sợ.

Early cất tiếng gọi rõ ràng và rành mạch:

- Wonderboy, đừng hát nữa. Hãy quay lại ra khỏi rừng tre, đi thật chậm. Đừng có trả lời tôi, hãy làm ngay lập tức!

- Cứt! - Hatcher nói khi nghe thấy lời cảnh cáo của Early. Nhưng anh không dừng lại. Anh không có thời gian để dừng lại. Anh cứ tiếp tục đi về phía trước.

Sẹo Già cũng nghe thấy tiếng người la ó, nó dừng lại. Rồi nó thấy có một chuyển động cách nó vài mét. Răng nanh nó cắn vào môi, mũi hếch lên bắt gió. Tiếng động tắt. Nó lại tiến về phía trước. Qua con mắt độc nhất, nó nhìn thấy một vật động đậy trong đám tre đang đi xa khỏi nó và nó đuổi theo. Đằng sau nó lũ voi đang bước đến. Mặt đất rung lên khi chúng đi qua đám cỏ cao. Sẹo Già trườn nhanh hơn, bò về phía những bụi cỏ cao, cứng và cánh đồng trống ở phía bên kia.

Bỗng nó nhìn thấy một sinh vật có hai chân, một động vật trông kì lạ có cái mặt nửa đen nửa trắng. Thật đe dọa. Sẹo Già có thể cảm thấy nỗi sợ hãi của nó. Động vật này đi khuất vào đám tre giữa Sẹo Già và cánh đồng trống. Nó cầm một cây gậy. Vuốt của Sẹo Già vươn ra, bắp thịt vai của cọp uốn lượn như sóng chuẩn bị tấn công.

Nó bò ra khỏi đám cỏ và nhảy vào trong rừng tre.

- Chúa ơi, con cọp ở trong rừng tre rồi. - Early nói và vẫn tiếp tục theo dõi sự chuyển động qua ống nhòm.

- Wonderboy chết dẫm ở đâu rồi? - Earp nói.

- Hắn cũng ở trong ấy, tôi có thể thấy dạng nó di chuyển. Con cọp đang đi theo cậu ta.

- Ồ, Chúa ơi! - Earp nói.

- Mẹ kiếp, - Early vừa nói vừa điều chỉnh tầm nhìn của ống nhòm, - Hatcher cũng ở trong đó à?

- Có quỉ mà biết được?

Riker và Gallagher đổi hướng, đi về phía họ, và con voi mà Melinda và Prophett đang cưỡi cũng tiến về đó, đến cánh rừng tre.

Hatcher bắt đầu chạy về phía Wonderboy, cậu ta đã thôi hát. Anh chạy lao qua rặng tre, tiếng cành tre đập vào nhau lách cách đằng sau anh khi anh vượt qua làm gãy những cành cây, vấp chân vào gốc cây. Anh giữ nòng súng dài hếch lên để tránh rủi ro bắn phải Wonderboy.

Sẹo Già cũng trườn nhanh hơn, bò qua những bụi tre, cố gắng di chuyển mà không để lộ vị trí của nó. Nó có thể nhìn thấy sinh vật kì lạ ở trước nó. Đi thụt lùi, nhìn chung quanh một cách bối rối. Sinh vật có bộ mặt đen trắng ở cách nó hai chục mét. Sẹo Già đã quen săn mồi trong rừng tre. Nó có thể nhìn thấy sinh vật này, nhưng sinh vật thì không thể thấy Sẹo Già. Sinh vật kì lạ này trượt chân, mất thăng bằng, quay đi chỗ khác, loạng choạng cố giữ cho khỏi ngã.

Cọp tấn công.

Hatcher thấy Wonderboy loạng choạng và té. Anh nghe thấy những thân tre gãy răng rắc trước khi nhìn thấy con cọp. Anh chạy về phía Wonderboy, cậu ta đang lúng túng, cố tìm cách ngồi dậy.

- Nằm xuống, - Hatcher la lên bằng cái giọng khàn khàn của mình. - Nó đang tấn công đấy.

- Ồ, Chúa ơi, đừng! - Wonderboy thét lên.

Hatcher không để mất một giây, ném ngay khẩu súng vào con cọp độc và nhảy đè lên người Wonderboy, chụp lấy khẩu súng của cậu ta và lăn người về một bên. Gần đâu đây anh nghe tiếng voi gầm, cảm thấy mặt đất rung chuyển khi con vật to lớn chạy lồng về phía họ. Nhưng anh không thể để cho việc đó làm anh phân tán. Anh đang ở trong cái thế của mình, con cọp to đang ở xa ba mét, nhảy lao vào, cái miệng há to để lộ những răng nanh nhều dớt dãi, con mắt độc nhất của nó lóe lên hung bạo.

Anh có đủ thời giờ để bắn một phát. Anh nâng súng lên và bắn thẳng vào mặt cọp.

Sẹo Già cảm thấy sức nóng của phát nổ, lóe lên vì ánh chớp và chỉ một phần nghìn giây sau cảm thấy viên đạn nổ ngay trên con mắt độc long của nó, làm rạn nứt sọ, xoáy vào đầu nó, làm vỡ óc nó và làm bể xương sọ phía sau. Chân trước của nó khuỵu xuống, nó ngã bổ nhào, lăn long lóc đè gãy hết dãy tre này trước dãy tre khác. Chúng rơi tới tấp xuống đầu Hatcher và Wonderboy. Con cọp dữ nằm cách đó mét rưỡi, cái miệng khổng lồ của nó còn há ra. Một tiếng gầm thét ai oán phát ra từ cổ họng nó, nó giãy giụa và bắt đầu nằm im.

Hatcher có thể cảm thấy Wonderboy nằm bên anh đang run rẩy. Anh quỳ lên, nhìn chàng nhạc sĩ dường như đang cố đào một lỗ chui xuống đất.

- Xong rồi, cậu ơi, - Hatcher nói nhỏ. - Tốt rồi.

- Không, không. - Wonderboy la lên, chân tay cậu rúm lại.

Một trận mưa những cành tre lại đổ xuống quanh Hatcher, và anh nghe thấy tiếng một con voi rống ngay trên đầu anh. Anh quay lại, nhìn thẳng vào hai nòng súng, nòng súng của Earp và của Early. Không ai động đây. Không ai thở nữa. Hầu như anh có thể cảm thấy ngón tay của Early từ từ siết vào cò súng.

- Chúa ơi, hắn sắp bắn tôi! - Hatcher nghĩ và đồng thời nhảy né sang bên, hụp đầu xuống và nghe thấy tiếng súng nổ.

Đằng sau anh, con cọp lại gầm lên, anh quay lại nhìn thấy nửa thân nó chồm lên, nó nhận thêm một viên đạn vào vai. Nó rống lên nữa và lăn ra chết.

- Tôi đã nói với ông là đừng có bắn ngay vào đầu, - Early nói.