55. THAI HORSE (NGỰA THÁI)
Căn nhà nhỏ của Early ở cuối con đường đất cứng hẹp. Con đường luồn qua những tầng cây xanh đậm ẩn mình trong trong bóng râm âm u. Những con vẹt đuôi dài sặc sỡ và những con vẹt đuôi ngắn giật mình vì chiếc xe tải đi qua đã nguyền rủa những người trên xe bằng những tiếng kêu quéc quéc, rít lên giận dữ lúc họ đi săn trở về. Ngôi nhà lợp rơm có cửa vòm rộng hình vòng cung trông ra ba hướng. Hương thơm từ những cánh đồng gần đó lan tỏa khắp không gian.
Con cọp đã được buộc hai chân treo ngược lên một cây nhỏ. Nhiều phụ nữ trong làng đã bị cọp đe dọa tụ tập lại ở nhà Early nhảy múa hội hè để mừng chiến công của Hatcher. Một ông già người Á Đông cúi lom khom xem một nồi to ra gu nấu theo kiểu Thái trên bếp lửa ngoài trời. Hatcher đã im lìm một cách lạnh lùng từ khi cuộc săn kết thúc. Anh ngồi một mình trên cánh cửa vòm nhìn những người địa phương làm lễ mừng sự kết liễu mạng con thú hung tợn. Nhiều phụ nữ đóng vai thợ săn trong một điệu vũ ứng tác và một phụ nữ khác đóng vai Sẹo Già. Lithe, với khuôn mặt sơn vàng nhảy trên cả bốn tay chân, chạy lung tung trong khi những thợ săn chạy đuổi theo.
Tức giận trong những giây phút căng thẳng sau cuộc giêt cọp, Hatcher rút khóa nòng ra khỏi khẩu súng 375 H&H và quăng nó lại cho Early, giận dữ nói:
- Lần sau có cho ai mượn súng, ông nên biết chắc rằng súng bắn được.
Early xoay khóa nòng trong tay quan sát nó một cách cẩn thận trước khi nhìn trở lại Hatcher.
- Cái cò súng chết tiệt này gãy rồi. - Y nói với vẻ ngạc nhiên thật sự, nghĩ rằng đó là một sự cố.
- Thật vậy sao? - Hatcher càu nhàu một cách châm biếm.
- Chứ còn gì nữa? - Early cáu kỉnh nói. - Sáng nay nó hoạt động tốt, chính tôi đã bắn thử mà.
- Wonderboy và tôi, cả hai suýt chết vì cây súng đó.
- Tôi xin lỗi, đồng ý chứ? Ông nghĩ là tôi muốn ông bắn trật con cọp ư? - Early nói, - quỉ thần ơi, lố bịch thật, làm sao mà tôi có thể biết ông sẽ bắn chết nó?
Earp cũng nói:
- Ông bị bệnh hoang tưởng rồi, Hatcher.
- Ờ, - Eddie Riker nói - nếu chúng tôi muốn giết ông thì ông đã chết rồi.
Phản ứng với nhiều giận dữ hơn là thói thường của mình, Hatcher đã ngậm miệng lại và giờ đây anh ngồi một mình với mối suy nghĩ sâu lắng. Anh không nhìn thấy Wonderboy từ bên hông nhà bước đến gần anh.
- Ông Hatcher! - Cậu nói. - Đúng là Hatcher phải không?
Chàng nhạc sĩ sửa lại cái mặt có những vết sọc bằng thuốc màu mới, đứng dựa vào tường nhà, tay đút túi.
- Đúng đấy! - Người đàn ông có giọng khàn khàn càu nhàu.
- Ông đã cứu sống tôi, - Wonderboy nói, - và tôi, ờ... tôi không biết cảm ơn ông như thế nào đây. Nhưng tôi muốn ông biết rằng không có ai lại gắng sức cứu ông đâu.
- Cậu cũng có thể làm như vậy đối với tôi. - Hatcher nói.
- Không, không - Wonderboy vừa nói vừa lắc đầu, - tôi nghẹt thở, ông ạ. Không phải chỉ là vì tôi sợ thôi, mà là tôi đã không bóp cò nổi.
- Điều đó đã có khi nào xảy ra chưa?
Wonderboy nhìn con cọp chết từ sau mặt nạ của cậu, và mấy giây sau cậu gật đầu.
- Vậy hãy quên nó đi, - Hatcher nói, - cậu có thể sống hết đời mà không phải đụng đến một khẩu súng nào nữa.
- Không phải cái đó.
- Vậy cái gì thế?
Wonderboy rút tay ra khỏi túi. Cậu khoanh tay trước ngực, ghì chặt như thể cậu bị lạnh.
- Còn sống.
- Còn sống. - Hatcher lặp lại dứt khoát.
- Ma quỉ, nếu đó không phải là một cuộc chiến tranh thì lại là chuyện khác.
- Cậu sẽ không phải dự vào một cuộc chiến tranh nào nữa, Wonderboy.
- Dầu thế nào đi nữa, - cậu nói, - tôi không biết ông sẽ cám ơn như thế nào kẻ đã cứu sống ông. Người Nhật có cách nói trong trường hợp này nhưng tôi không nhớ.
- Ongaeshi. - Hatcher nói.
- Vâng, đúng đấy. Nó có nghĩa là, ông biết đó, giống như một món nợ to.
- Nó có nghĩa là một điều ơn nghĩa phải báo đền. - Hatcher nói.
- Vâng, ongaeshi, ông Hatcher.
Hatcher bước đến gần Wonderboy, đứng dựa vào tường cạnh cậu ta.
- Cậu có muốn được thử thách không? - Cái giọng khàn khàn của anh hỏi
- Tôi không hiểu.
- Ai là Thai Horse, Wonderboy?
Wonderboy nhìn những người quen ở phía bên kia sân. Cậu hỏi nhưng mắt vẫn nhìn những người đang nhảy múa.
- Thai Horse là cái gì?
- Ongaeshi, Wonderboy.
- Đừng nói thế.
- Chúng ta hãy thử một câu hỏi khác. Murph Cody còn sống không?
- Ai?
- Murph Cody.
- Ông cần gì ở người ấy? - Wonderboy hỏi. - Ông nói tên hắn là gì?
- Cody, - Hatcher nhẹ nhàng nói.
- Vâng, Cody.
- Tôi có một tin nhắn gã.
- Một tin nhắn hả?
- Đó là muốn những gì có liên quan đến hắn.
Wonderboy thong thả gật đầu rời Hatcher đi về phía nhóm người còn lại và nói mà không nhìn, anh:
- Được, nếu tôi tình cờ gặp người nào có cái tên đó, tôi sẽ nói là ông đang tìm hắn.
Wonderboy bỏ đi. Những người nhảy múa đã kết thúc vở bi kịch có nhạc của họ và đang xun xoe với đám khách. Earp đang chuyện trò với một vũ nữ đóng vai con cọp thì Wonderboy đến ghé vào tai ông ta nói gì khe khẽ. Earp nhìn Hatcher, rồi nắm tay người vũ nữ da vàng, dẫn nàng qua sân đến chỗ Hatcher, nói:
- Đây là Namtaan. Bà ta muốn gặp người đi săn da trắng vĩ đại. Namtaan, đây là Hatcher.
- Hân hạnh gặp bà. - Hatcher nói.
- Hân hạnh, - Nàng nói. - Vậy ra ông là người đã giết con cọp.
- Tất cả chúng tôi đều góp sức vào việc đó.
- Nhưng có phải mọi người đều góp sức cứu sống Wonderboy đâu? Ông quá khiêm nhường đấy, ông Hatcher ạ. - Nàng nhìn thẳng vào anh với cặp mắt sắc sảo.
- Đó không phải là khiêm nhường, - Hatcher nhìn Earp nói. - Mỗi người ở đây phụ thuộc vào những người khác. Đó là điều mà tôi không có được trong chiến tranh. Công việc của tôi rất cô đơn.
- Thế thì thật là buồn. - Nàng nói. - Earp nói rằng ông hỏi ông ta về một chuyện truyền thuyết Thái. Ờ? Chuyện truyền thuyết về Ngựa Thái.
- Ông ta chỉ nói đúng có một phần thôi. Tôi không nói về chuyện Ngựa Thái xưa, tôi nói về chuyện Ngựa Thái hiện nay.
- Chuyện Ngựa Thái hiện nay hả?
- Tôi đang tìm một người tự xưng là Thai Horse, - Hatcher đáp và nhìn thẳng vào cặp mắt nâu sẫm của nàng
- Tôi không hiểu, - Nàng nói.
- Tôi nghĩ là ông Earp hiểu, - Hatcher nói.
- Tôi không hiểu là ông đang nói gì, - Earp nói.
- Tại sao chúng ta không bỏ ngay cái trò chơi khăm nhau ấy đi. - Hatcher nói toạc móng heo. - Người ta nói với tôi rằng có một người tên là Murph Cody tự xưng là Thai Horse.
- Cody đã bị chết trong chiến tranh rồi, - Earp nói rất tự nhiên.
- Có thể không chết đâu, - Hatcher đáp.
- Nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Tự xưng là Thai Horse à?
- Bởi vì hắn mua và bán thuốc phiện. Hắn giết những người khác và cướp bạch phiến của họ. Hắn mua trẻ con, giết chúng rồi giấu ma túy vào trong cơ thể chúng.
Namtaan nhìn Hatcher một lát rồi đột ngột quay đi và vào nhà, Earp theo sau nàng, dừng lại ở cửa bảo Hatcher:
- Vào đi chứ! Nàng không cắn đâu.
Bên trong căn nhà nhỏ này tối và mát. Cửa kính và cửa chớp đều đóng lại để tránh ánh nắng ban trưa, và một cái máy điều hòa không khí đang kêu rì rì ở đâu đó. Ánh sáng mặt trời chiếu xiên qua khe cửa chớp gieo những vệt chói chang trên sàn nhà bằng ván cây. Nàng ngồi xuống một chiếc ghế dài cũ kĩ, nói:
- Hãy ngồi xuống.
Earp cúi xuống một cái bàn nhâm nhi li nước. Hatcher ngồi ở đầu kia chiếc ghế dài.
- Cái gã Cody này là ai? - Nàng hỏi.
- Tại sao bà lại quá quan tâm như vậy?
- Xin ông hãy cộng tác với tôi trong vài phút. - Nàng nói gần như nài xin.
Lúc Hatcher và Namtaan nói chuyện, những người lính khác bắt đầu đi vào phòng. Prophett và Melinda ngồi im lặng trong một góc, Prophett nằm ườn trên ghế, lấy ngón bàn chân còn lại của hắn vạch những dấu nhỏ vô nghĩa trên sàn nhà. Eddie Riker tựa vào cửa uống bia còn Gallagher ngồi trên tay ghế, khoanh tay trước ngực.
Hatcher cố vờ không biết đến họ, nói rành mạch với Namtaan:
- Murph Cody là người tôi đến Thái Lan tìm. Tôi chỉ quan tâm đến Thai Horse khi nó dính líu đến Cody.
- Tại sao ông lại đi tìm gã?
- Đó là việc cá nhân.
- Ông có biết gã không?
- Chúng tôi là bạn với nhau từ trước đây rất lâu.
- Có phải vì thế mà ông tìm gã không?
Hatcher suy nghĩ về câu hỏi này một lát, rồi nói:
- Đó là một phần.
Earp hỏi chen vào:
- Ai nói ông Cody tự xưng là Thai Horse?
Khi mắt Hatcher đã quen với căn phòng tối anh nhận ra còn có một người nữa ở đây. Ông già Tàu đã tham gia nấu bếp hồi nãy cũng đã vào phòng. Lão ta là một cái bóng mờ nhạt, một ông già lưng còng ngồi trong góc phòng tối nhất. Anh trả lời:
- Một người tên là Wol Pot, trước kia ở trại tù binh Huie-kui.
- Và làm sao mà hắn lại biết Cody?
- Tôi nghĩ Cody là một trong những tù nhân ở đó.
- Tôi đã nói với ông là, - Earp nhắc lại, - Cody đã bị chết trong một vụ máy bay rơi năm 1972.
- Làm sao ông biết được điều đó? - Hatcher hỏi.
- Tôi đã đọc nó ở đâu đó. - Earp cáu kỉnh đáp.
- Một sự hiểu lầm bình thường, - Hatcher nói.
- Một sự hiểu lầm à? - Namtaan nói.
- Một sự dối trá.
- Tại sao ông lại nói thế? - Nàng hỏi.
- Bởi vì Wol Pot muốn có lợi thì phải lôi Cody ra. Hắn muốn có thị thực để sang Mỹ nên phải dùng Cody làm món hàng trao đổi.
- Và tại sao Cody lại quan trọng đến thế.
- Cha anh ta là đại tướng trong thời gian có cuộc chiến tranh này.
- Có lẽ người cung cấp tin này đang dở trò láu cá.
- Có lẽ.
- Nhưng ông lại không nghĩ là như thế phải không?
- Không.
- Ông trả lời nhanh quá, ông Hatcher, tôi hi vọng rằng ông không cho là tôi đang tra hỏi ông, - Nàng mỉm cười nói.
- Bà đang tra hỏi tôi à? - Anh hỏi.
Earp thình lình chêm vào:
- Tất cả đều là nói láo.
- Tôi không nghĩ thế, - Hatcher nói. - Tôi nghĩ rằng Murph Cody còn sống.
- Chỉ vì cái thằng cha trơn như mỡ ấy đã nói với anh như thế hả?
- Điều đó cũng có cái đúng.
- Tôi không tin một lời nào về chuyện này, - Earp nói. - Hắn là người của Sloan.
- Tôi không phải là cái gì của Sloan cả. Ông ta muốn tôi làm một việc... - Hatcher nói.
- Chúa ơi, hắn thừa nhận rồi! - Earp nói.
Hatcher cố làm ra vẻ không để ý, hỏi:
- Ông có điều gì chống lại Sloan à?
- Chúng tôi nghĩ là Sloan mướn ông để lôi Cody ra và giết gã, - Earp nói. - Ông có phủ nhận điều đó không?
Hatcher bị chặn họng. Điều mà Earp nói là sự thật.
- Không, tôi không phủ nhận điều đó. - Hatcher nói. Câu trả lời chân thật của anh rõ ràng làm mọi người trong phòng ngạc nhiên. - Nhưng, tôi đã không chấp nhận làm việc này theo những điều kiện ấy.
- Thế điều kiện của ông là gì? - Earp hỏi với một nụ cười nhạo.
- Là nếu như tôi tìm ra được Cody, gã còn sống, tôi sẽ chỉ trao cho gã một tin nhắn, thế thôi.
Earp quay đi với vẻ khinh bỉ và lắc đầu.
- Chúa ơi!
- Hãy nghe tôi, ông Earp. Vụ này đã bắt đầu trở thành một sự lừa lọc. Tìm Murph Cody và trao một tin nhắn, thoạt đầu chỉ có thế thôi. Đến Bangkok, Sloan đã ấn định nhiệm vụ khác cho tôi.
Earp quay lại nhìn vào mặt anh:
- Như thế nào?
- Hắn muốn tôi làm việc phán xử. Nếu Cody dính líu vào một việc gì gây ảnh hưởng xấu, hắn ngụ ý bảo tôi hãy thủ tiêu Cody. Sloan không bao giờ nói thẳng điều gì. Hắn là chúa hay nói bóng gió. Nhân đây cần phải nói, tôi cũng có quyền căm thù Sloan như bất cứ người nào khác. Hắn đã hại tôi và tôi đã bị giam ba năm ở một nơi đèo heo hút gió ở Trung Mỹ gọi là nhà tù Los Boxes.
- Và ông vẫn nhận việc này à?
- Đúng thế. Tôi nghĩ rằng nếu có một người nào đó có thể tìm ra Cody thì tôi cũng có thể tìm ra.
- Và ông đã chấp nhận những điều kiện ấy, phải thế không?
- Tôi phải lựa chọn: nhận việc này và cố gắng tìm cho ra Cody hoặc bỏ đi để Sloan đưa vào một thằng vô lại tàn nhẫn nào đó vào thay.
- Cái đó có quan trọng gì đối với ông? Xưa kia ông đã giết người cho hắn để ăn lương mà.
- Cũng giống như ông đã làm trong Ban tình báo quân sự, đúng không? - Hatcher nói một cách giận dữ. - Trước đây tôi cũng là một người lính như ông. Tôi đã làm cái gì mà người ta ra lệnh cho tôi.
Nhận xét này làm Earp câm họng một lát. Gã nhìn đi chỗ khác.
- Ông biết rằng tôi chẳng ngu dại gì, - Hatcher nói tiếp quơ tay chỉ quanh phòng - Nếu tôi muốn giết Cody, chắc chắn là, mẹ kiếp, tôi không thể thực hiện được khi mà một mình tôi phải chọi với mười địch thủ.
- Hình như ông tin chắc rằng Cody và tên buôn lậu ma túy đã giết trẻ con chỉ là một?
- Tôi không tin chắc những điều tôi đã nói về Thai Horse là đúng, - Hatcher nói - Nhưng tôi thật sự tin là Wol Pot hay là Taisung như các ông gọi, biết Cody còn sống.
- Còn điều gì khác nữa không?
- Tất cả những điều còn lại đều là phỏng đoán. Cái mà tôi gọi là phương trình.
- Phương trình? - Gallagher nói.
- Giống như một phương trình toán, chỉ có khác là ta dùng các thông tin thay vì các con số.
Anh nhìn quanh phòng, nhìn vào những người đã từng là lính.
- Chẳng hạn, tôi biết Wol Pot khai là Murph Cody còn sống ở Bangkok. Và tôi cho rằng Wol Pot có khả năng nói đúng.
- Tại sao? - Early hỏi.
- Một vế khác của phương trình này. Wol Pot đã phải đưa Cody ra để mong được một tấm hộ chiếu cho mình. Hắn muốn đi gấp, và cơ may duy nhất của hắn là đưa Cody ra. Không có Cody, hắn không thể xoay được hộ chiếu.
- Còn điều gì nữa không? - Eddie Riker nghi ngờ hỏi.
- Ừa, còn một điều nữa. Tôi cũng biết rằng tên thật của Johnny Prophett là Paget và biết rằng Paget, Gallagher, Potter, Eddie Riker và Max Early tất cả đều đã được báo cáo là mất tích trong lúc làm nhiệm vụ vào cùng một lúc và ở cùng một vùng tại Việt Nam. Tôi không chắc, nhưng có lẽ cả Wonderboy và Corkscrew cũng ở trong danh sách đó. Vậy cái phương trình này đã cho tôi biết rằng có lẽ tất cả những người này đều đã bị Việt Cộng bắt và nhốt trong trại tù có Wol Pot. Và vì Wol Pot biết Cody, tôi nghĩ rằng Cody cũng đã có ở đó.
Eddie Riker khịt mũi nói:
- Ông to gan thật.
- Còn gì thêm nữa trong cái phương trình đó không? - Corkscrew hỏi.
- Còn một điều nữa. Wol Pot cũng nói rằng Cody là một kẻ giết người, một tên buôn lậu ma túy đã tự xưng là Thai Horse. Tôi cũng nghe từ một nguồn tin chính nói rằng: Có tin đồn Thai Horse chính là một tay buôn thuốc phiện.
- Và cái phương trình này nói gì với ông về con người đó? - Eddie Riker hỏi.
- Có lẽ tôi nên làm cho ông rõ, ông Hatcher, - Namtaan vỗ ngực nói. - Tôi là người được gọi là Thai Horse.
Hatcher kinh ngạc thật sự, kinh ngạc quá đỗi đến nỗi Namtaan phải bật cười, đó là cái cười đầu tiên từ khi họ vào nhà.
- Tôi không định làm ông bàng hoàng đâu, - Nàng nói.
Hatcher nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cười:
- Tôi không tin một chút nào cả.
- Tuy nhiên đó là sự thật, - Nàng nói.
Johnny Prophett nói:
- Chính tôi đã đặt cho bà ta cái tên đó, Hatcher.
- Ừa, mọi người đều biết việc ấy. - Gallagher chêm vào.
- Tôi không biết điều đó, - Hatcher nói với giọng khàn khàn.
- Ông chả biết cái quái gì cả, chàng lính ơi, nhưng chắc chắn ông đã đưa ra điều suy đoán, - Earp nói.
Hatcher nhìn chằm chằm vào Pai. Sự nhận ra nàng đến dần dần. Đầu tiên anh nghĩ nàng là người anh đã gặp trước đây, một người nào đó trong quá khứ. Anh muốn nhìn thấy mặt nàng không có hóa trang, chắc sẽ khác hẳn.
- Được, tôi sẽ thử một lần nữa, - Hatcher nói và nhìn Namtaan: - Tôi đoán tên bà ta là Pai.
- Tên tôi là Namtaan.
- Đúng. Nhưng xưa kia là Pai. Mười lăm năm về trước ở Việt Nam. Bà là người tình của Cody.
- Đó là một cách nói tế nhị đấy.
- Tôi có một tấm ảnh bà chụp năm 1972. Rõ ràng là lúc ấy bà rất tận tụy với anh ta, và tôi chắc rằng hiện giờ bà vẫn thế.
- Tại sao ông lại đi tìm Cody, ông Hatcher? - Nàng sốt sắng hỏi.
- Như tôi đã nói, tôi đem một tin nhắn đến cho anh ấy.
- Ông đã đi cả quãng đường xa như vậy chỉ để đưa một tin nhắn à? - Nàng nói với vẻ không tin.
- Đúng vậy.
- Và Cody là bạn của ông? - Namtaan hỏi.
- Đã lâu lắm rồi. Nhưng những tình bạn xưa khó mà chết lắm.
Anh ngừng lại và nàng tiếp tục nhìn sâu vào mắt anh.
- Và nếu Cody là kẻ giết trẻ sơ sinh, thì ông sẽ làm gì lúc ấy? - Nàng hỏi.
Đó là câu hỏi đã dày vò Hatcher từ khi anh nói chuyện lần cuối với Sloan, một quyết định mà anh muốn tránh. Giờ đây anh phải quyết định nó.
- Tôi không đến đây để phán xét Murph Cody, - Hatcher nói. - Tôi thú nhận là cái ý nghĩ tôi có thể phái giết Cody đã dày vò đầu óc tôi nhiều trong mấy ngày gần đây. Nhưng bất kể Cody đã làm gì, tôi nhất quyết từ chối không làm quan tòa, thẩm phán và kẻ hành hình. Tôi đã chán ngấy cái chuyện chém giết rồi. Một kẻ khác có thể làm cái công việc nhơ nhuốc ấy thay cho tôi từ nay trở đi. Tôi đến đây chỉ để nhắn một tin, chấm hết, và đó là mục đích chuyến đi của tôi.
Trong cảnh ảm đạm của gian phòng tối, những người lính đều im lặng. Không có gì phải nghi ngờ về những lời nói chân thành của Hatcher.
Cuối cùng Namtan hỏi:
- Thế ai nhắn tin đó?
- Đó là chuyện giữa Cody và tôi.
- Có nhiều cách để chúng ta có thể tìm ra, - Earp nói.
- Nhưng không phải từ tôi, - Hatcher càu nhàu.
Eddie Riker cười khúc khích về lời lưu ý này, nói:
- Đồ chó đẻ, tôi đang bắt đầu tin vào điều hắn nói đây.
Namtaan hỏi:
- Ông thấy có trách nhiệm đối với Cody phải không?
- Tin nhắn có tính chất rất cá nhân. Tôi sẽ trao tận tay cho Cody nếu không thì thôi.
Thình lình anh quay về phía lão già ngồi trong góc phòng, nheo mắt lại và nhìn chăm chú vào lão qua bóng tối. Lần chót mà Hatcher nhìn thấy lão là lúc lão bỏ chạy vào một con đường hẹp ở Bangkok sau khi giết Wol Pot. Hatcher nghĩ bụng “lão già này đã giết Wol Pot và đã chĩa súng vào mình, định bắn rồi lại đổi ý bỏ đi. Từ đó đến nay mình vẫn tự hỏi tại sao lão lại không bắn”.
- Và ông đã quyết định cái gì? - Johnny Prophett hỏi.
- À, nào, - Hatcher nói nhỏ, nhìn vào lão già trong góc phòng tối, - không có ai trong các ông lại đi mướn một người lạ để làm cái việc ghê gớm của các ông. Dầu vì lí do gì mà các ông phải giết Wol Pot (tôi có thể còn suy nghĩ về những lí do này) thì một người trong số các ông phải thực hiện vố này. Giao việc này cho một lão già, đó không phải là kiểu làm của các ông.
- Nhận xét rất tinh khôn. - Earp nói.
- Vậy thì câu trả lời là lão ta không phải là một ông già. Lão ta chính là một người trong số các ông.
Anh quay lại lão già, nói nhỏ nhẹ:
- Đúng không, Polo?
Người Tàu lưng còng nhìn chăm chăm vào Hatcher xuyên qua gian phòng. Rồi lão ta bắt đầu cười to. Lão đứng dậy, thẳng người lên, cao hơn trước đến gần chục phân. Lão ta ì ạch đi qua phòng đến chỗ Hatcher.
- Nào, tôi chắc tôi đã già như quỉ rồi. Tôi đã không được nghe đến cái biệt danh đó kể từ khi rời học viện đến giờ. Hatcher ạ! - Murph Cody nói.
Hatcher đột nhiên cảm thấy hào hứng lạ thường. Cho đến lúc này anh vẫn không tin rằng Cody thật sự còn sống. Giờ đây, nhìn người bạn cũ anh cảm thấy hân hoan và vui mừng.
Namtaam mở những cánh cửa chớp ra, ánh sáng mặt trời tràn vào phòng, soi đến cả những góc tối tăm nhất.
- Chúa ôi, Polo, tôi sung sướng thấy cậu còn sống, - Hatcher nói.
- Tôi không nghĩ là cậu cứng cựa đến thế, - Cody nói.
- Tôi đã không nhận ra được cậu với mái tóc trắng. - Hatcher mỉm cười nói nhẹ nhàng, cố phá tan sự căng thẳng.
- Một phần của màn kịch đấy. - Cody nói. - Vợ tôi rất giỏi tô son điểm phấn và hóa trang. Tóc thật của tôi chỉ có một tí còn giữ được màu.
- Chân cậu làm sao đấy?
- Bị gãy khi tôi nhảy ra khỏi máy bay. Còn nhà tù của cậu thế nào?
- Tôi đã ăn no báng súng.
- Những câu chuyện đơn giản trở thành kì lạ biết bao sau một thời gian, - Cody nói, - Với thời gian, câu chuyện dài một tiếng đồng hồ rút lại chỉ thành một câu.
Anh ta có vẻ cao hơn, Hatcher nghĩ, và gầy hơn. Bất kể là Murph Cody đã gặp những hoàn cảnh tồi tệ như thế nào, những năm tháng đó đã để lại những hậu quả nặng nề, dù rằng bộ râu bạc và những nếp nhăn tuổi tác do hoá trang có che giấu đi một phần sự thật.
- Này, - Hatcher nói, - Nếu cậu thấy có thể tin vào tôi, thì tôi muốn có vài phút nói chuyện riêng với cậu.
Cody suy nghĩ một lát rồi quay lại phía những người lính nói:
- Được. Xin để cho chúng tôi ngồi riêng với nhau một lát. Namtaan, em ở lại đây.
Những người lính theo nhau ra khỏi phòng.
- Tôi đã nghĩ rất nhiều về cậu trong nhiều năm, - Cody nói, - dựa vào ngưỡng cửa sổ nhìn ra những cánh đồng rồi cười vui vẻ - Chúng ta đã cùng nhau sống những ngày tốt đẹp, phải không?
- Đúng là như thế, - Hatcher nói.
- Cậu còn nhớ cái đêm giao thừa không? Chúng ta đã đi New York, cả hai chúng ta cuối cùng đã ngủ cùng giường với cô gái đó, tên cô ta là gì nhỉ?
Hatcher suy nghĩ một lát mới nhớ ra:
- Linda.
- Ừa, Linda.
- Một con người rất tình cảm, Linda.
- Có phải nàng như vậy không. - Cody nói, và quay lại nhìn thẳng vào mặt Hatcher - Cậu biết không, mình có một lỗi lớn với cậu từ lâu mà chưa xin lỗi.
- Cậu chẳng có lỗi gì với mình cả, Polo.
- Tôi đã ăn cơm tối ở Sài Gòn với ba tôi khoảng một tháng trước khi tôi bị hạ. Lần cuối gặp ba tôi, ông nói rằng cậu làm việc chìm cho ông ở miền Nam đã được vài năm. Tôi cảm thấy sung sướng tự hào và nhớ lại những gì tôi đã nói cái đêm ở San Diego. Tôi nghĩ rằng tôi đã ăn nói thiếu suy nghĩ lúc đó. Thật là không đúng, tôi xin lỗi.
- Cám ơn. Điều đó rất có ý nghĩa đối với tôi.
- Cậu là thằng chó đẻ bền bỉ lắm, cậu biết chứ.
- Người ta đã bảo tôi như thế.
- Vậy tin nhắn gì thế, Hatcher? - Cody nghiêm nghị hỏi.
- Tin của cha cậu nhắn.
Cody ngạc nhiên:
- Cha tôi biết tôi còn sống à?
- Đó là điều mà tôi được cử đến đây để xác minh.
- Hãy quên nó đi, - Cody nói. - Hãy để cho kẻ tưởng là đã chết, được chết luôn.
- Không có cách nào lờ việc này đi một cách êm thấm cả. - Hatcher nói. - Cha cậu đang chết dần vì bệnh ung thư.
Cody xúc động mạnh. Anh nhìn vào không gian, răng cắn vào môi dưới, cau mày lại.
- Ôi, Chúa tôi, - Anh ta nói, và đột nhiên vai anh ta xệ xuống, nửa thân người nhũn ra, quờ quạng dựa vào cánh cửa chớp cửa sổ. Những vết sẹo trên mặt anh ta như khắc sâu hơn. Cody thừ người ra đến một phút, hỏi:
- Bao lâu rồi?
- Có lẽ sáu tháng rồi, không biết ông cụ có thật sự may mắn không.
- Trời ơi!... - Cody nghẹn ngào kêu lên. Anh ta cúi đầu mặc cho những giọt nước mắt lăn trên má. Pai đứng cạnh, khoác tay ôm lấy eo Cody.
- Cậu biết không, tôi không bao giờ nghĩ là còn gặp lại cha tôi nữa, tôi cho đó là điều tất nhiên. Tôi không bao giờ nghĩ về... nghĩ rằng một ngày nào đó...
- Ông không quan tâm đến cái gì cậu đã làm hoặc đang làm, - Hatcher nói giọng khàn khàn, - Ông chỉ muốn biết chắc là cậu còn sống và muốn gặp lại cậu một lần chót trước khi chết.
- Trời ơi! - Cody nói. Anh ta lau mặt, và những nếp nhăn tuổi tác do Pai vẽ trên mặt tróc ra trên tay để lại những hằn sâu thực sự về tuổi tác và những năm tháng gian khổ. Cody nhìn ra cửa sổ rất lâu. Cả Pai lẫn Hatcher đều không nói một lời.
Cuối cùng Cody nói:
- Lạ thật, phải không, biết bao điều mà cậu nghĩ là quan trọng thình lình trở nên... vô nghĩa. Suốt cả đời tôi, tôi đã phải phục tùng. Làm con của Buffalo Bill không dễ dàng đâu. Tôi không thể chịu thua bất cứ việc gì... - Anh ta ngừng một lát, rồi lắc đầu nó. - Không, điều đó không hay, tôi không cho phép tôi đầu hàng bất cứ việc gì. Điều này đã ăn sâu vào trong óc tôi. Tôi muốn nói là trong đầu tôi, cá nhân tôi luôn luôn là trên hết ngay từ khi tôi còn là một cậu bé. Không phải là ba tôi đã nói với tôi tất cả mọi điều. Ông không thúc ép tôi, ông không cần phải làm việc đó nhưng ông luôn luôn ở đó, giống như... như một người khổng lồ ở trong rừng mà cậu sợ hãi khi cậu còn là một đứa trẻ. Khi tôi quyết định vào trường Hải quân Annapolis thay vì vào Đội Xung Kích, điều này gần như giết chết ông. Cứt thật, ông đã giận điên lên. Ở đây, tôi chỉ thử làm một việc theo ý mình, nhưng, Chúa ơi, đó lại là một sự lăng mạ ghê gớm đối với ông. Ông đã ra lệnh cho tôi vào Đội Xung Kích miền Tây và khi tôi từ chối, ông đã tìm cách rút giấy triệu tập tôi đến trường Hải quân Annapolis. Nhưng đã muộn mất rồi.
Hatcher nhớ lại cái đêm Cody đã đập phá căn phòng của mình trong cơn say rượu điên cuồng vì anh ta cô đơn trong ngày lễ Giáng Sinh.
- Mẹ kiếp! - Hatcher thì thầm. - Đó là hai mươi nhăm năm về trước.
- Hai mươi hay năm mươi nữa thì có khác gì nhau, ba tôi không bao giờ quên được. Và ông cũng không bao giờ cho phép tôi quên việc ấy. Quyết định vào Hải quân của tôi đã làm vẩn đục tình thân thiết của cha con tôi từ ngày đó. Giờ đây có lẽ vẫn còn như vậy.
- Điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa. - Hatcher nói.
- Đối với tôi thì vẫn còn. - Cody nói với giọng mơ màng, tiếp tục nhìn ra cửa sổ, lắc đầu, vịn vào Pai.
- Này, Polo, tôi không thể nói cho Sloan biết một điều gì cả, và tôi cũng không biết những động cơ quỉ quái của Porter là gì. - Hatcher nói. - Cha cậu không lưu ý một tí nào đến những việc đã xảy ra và việc gì cậu đang làm. Ông đang chờ chết, vì Chúa, ông muốn gặp cậu để vĩnh biệt. Việc của tôi là bố trí cuộc gặp gỡ cho an toàn ở một nơi nào đó, để cha con cậu có thể gặp nhau một lần chót.
- Mỉa mai thay, - Cody nói. - Theo lời Prophett thì hai chiến sĩ ở hai bên sông nhìn nhau, không có cách nào để nói lời vĩnh biệt!
- Ý thơ trừu tượng của gã tôi không hiểu nổi, - Hatcher búng tay đánh tách một cái có vẻ hơi bực dọc.
- Cậu không hiểu à? - Cody nói. - Đối với mọi người thì tất cả chúng tôi đều đã chết. Trong cách nói của Prophett tất cả chúng tôi đều đã sang sông. Chúng tôi không thể trở về nhà vì không có nhà để về. Một vài người trong chúng tôi không thể về nhà dù họ muốn về. Cậu biết về Eddie Riker và Gallagher không?
- Tôi biết cả hai đều bị rắc rối vào lúc họ biến mất. Tôi cho rằng Prophett không thể trở về được vì hắn đã nghiền ma túy không sao chữa chạy được, chỉ nhìn vào mặt hắn là biết ngay thôi. Wonderboy... cậu ta đã biết sống theo hoàn cảnh của cậu ta. Còn cậu, Corkscrew, Potter, Max Early...
- Tất cả đã trốn tránh cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Quỉ thần ơi, cha tôi và ông đô đốc đã xếp đặt lễ kết hôn của chúng tôi như một cặp vua chúa cử hành lễ cưới vì sự phồn vinh của Vương quốc. Thật là giống như sống trong tình trạng bị trói buộc chân tay, vì vợ tôi và tôi rõ ràng chỉ là dân thường thôi. Ở điểm này, ông già đã quá lạm quyền. Vì thế tôi đã tự nguyện gia nhập vào nhóm bay Ngựa Đen.
Pai thanh thản ngắt lời Cody.
- Cuối cùng tất cả đều trút lên đầu Cody. Anh ấy đã tự nguyện tham gia vào nhóm bay Ngựa Đen, vì thế không ai có thể nói là anh ấy tìm công việc dễ để làm. Những sự mất mát giống như những con rắn trong đầu anh ấy mà tôi có thể nhìn thấy hàng ngày.
- Đó hoàn toàn không phải là tôi, - Cody nói với một chút cay đắng. - Đó là một công tác, một công tác khốn kiếp. Cậu ra đi để làm cái gì cậu phải làm, bất chấp cái giá mình phải trả. Nhưng rồi cậu bắt đầu tự hỏi, quỉ thần ơi, cái công tác này đúng hay sai? Có lẽ cậu không hiểu điều đó đâu, Hatcher.
- Hiểu nhiều hơn là cậu tưởng. - Hatcher nói.
- Cái mỉa mai cuối cùng là tôi đã trở thành một trong những kẻ thất bại. Sáng hôm đó tôi nhận được một bức thư gửi cho John Rossiter, tay xạ thủ của tôi. Nhưng tôi đã quên giao lại cho hắn. Tôi không bao giờ mang theo thẻ căn cước, cứt, tôi biết rằng nếu tôi bị rơi và họ biết tôi là ai, cha tôi là ai, thì ta sẽ thua thiệt nhiều. Vậy nên tất cả những gì mà tôi có là bức thư đó. Rossiter đã bị lửa đốt cháy và cánh rừng rậm cháy rực ở đằng sau tôi. Tôi thấy một chiếc trực thăng bay đến và tôi nghĩ, ôi, Chúa ơi, tôi sắp thoát khỏi nơi đây. Kế đó, thình lình nó bay vòng lại và... chuồn mất. Rồi những viên đạn bắt đầu bắn rào rào xung quanh tôi, đợt bắn chấm dứt. Tôi vội quăng cái thẻ số đi. Điều tiếp theo tôi biết là tôi đã giơ tay lên và trong khi họ soát người tôi để tìm vũ khí họ đã phát hiện ra bức thư đó, thế là đột nhiên tôi trở thành John Rossiter.
Eddie Riker là người đầu tiên nhận ra tôi. Nhưng anh ta lặng thinh, tất cả bọn họ đều quyết định làm thinh.
Không biết chắc rằng Cody còn sống hay đã chết, Pai đã đi tìm kiếm anh ta. Nàng chỉ biết đi về hướng Tây Bắc và cứ hướng Tây Bắc mà đi. Ở Việt Nam nàng là người Việt Nam. Ở Cambodia nàng là người Cambodia. Ở Lào nàng trở thành người Lào. Đến bất cứ nơi nào nàng đều mỉm cười, nói chuyện và lắng nghe.
Nàng làm việc để có lương ăn rồi lại tiếp tục đi. Nàng lội qua những cánh đồng lúa, lẩn tránh bọn Khmer đỏ, ngủ trên cây để tránh thú dữ và suýt chết hai lần vì bệnh sốt.
Nàng cứ đi mãi rồi cũng tìm thấy những vết tích của trại giam, những cái hầm đào trong đất, những mảnh cửa trại giam bằng nứa đã bị hư hỏng vì dây leo mọc, vì các động vật phá hủy. Nàng tiếp tục đi, vừa được động viên lại vừa nản lòng, cùng một lúc.
Rồi một hôm nàng nghe thấy những tiếng nói, những lời bốp chát không thể lầm được của lính Mỹ.
- Ôi, Cody! - Nàng thì thầm qua làn nước mắt. - Cuối cùng em đã tìm được anh.
- Ôi Cody, cuối cùng em đã tim được anh. - Cody nhắc lại những lời nói của nàng. - Chúa ơi, anh không thể nào nói cho em biết lúc ấy anh có cảm giác ra sao.
Anh ta ngưng lại, nghẹn ngào rồi nói:
- Chúng tôi còn sống, hầu hết tất cả chúng tôi còn sống. Jaimie Solomon bị bệnh ung thư gặm nhấm. Nó đã trở về Mỹ. Joe Binder chết trong trạm trước khi Pai tìm ra chúng tôi.
- Jaimie Solomon à? - Hatcher nói và nhớ tới mẩu giấy ghi để lại trên bức tường kỉ niệm.
Pai nhìn xuống chân Hatcher nói:
- Tôi đã quyến rũ Wol Pot, tôi đi xuống vùng hạ lưu sông mua về cho hắn rượu, thuốc lá, kế đó tôi mang về cho hắn bạch phiến Trung Quốc.
- Đó là ý của tôi, - Cody nói. - Một khi hắn đã nghiền thì hắn sẽ làm bất cứ điều gì để đã cơn nghiền.
Pai nói:
- Trước hết cho hắn ngửi đã, kế đó là chích vào người.
- Và thế là chúng tôi đã nắm được thằng chó đẻ thông thuộc đường đi nước bước ấy, - Cody nói.
Earp xuất hiện ở ngưỡng cửa và đang cầm li bia, nói:
- Mọi việc đều tốt đẹp chớ?
- Mời vào đi - Cody trả lời.
Earp đi vào gian phòng nhỏ và dựa vào vách tường. Hatcher nói với Cody:
- Jaimie để lại cho anh một mẩu thư nhỏ.
- Một mẩu thư nhỏ à? Ở đâu?
- Ở trên bức tường của đài kỉ niệm Việt Nam ở Washington. Ông ta nhờ anh chuyển lời cám ơn tới Thai Horse. Bây giờ tôi mới hiểu ông ta muốn nói gì. Ông ta nói về Thai Horse người đã đưa những chiến binh bại trận về đất Thái.
- Đúng thế. Chính Pai đã dẫn chúng tôi về Bangkok, - Cody nói. - Vì thế mà Jaimie gọi nàng là Thai Horse. Chúng tôi có lẽ đã giết Wol Pot nếu có dịp, nhưng hắn quá tinh ranh, hắn đã đánh cắp một chiếc thuyền ra đi, cắt đứt quan hệ với chúng tôi.
- Và cậu đã đóng đô ở đây ngay tại Bangkok à? - Hatcher hỏi Cody.
- Đúng thế. Trong những năm tôi là tù binh, nhiều việc đã xảy ra, những việc không bao giờ có thể được giải thích một cách thỏa đáng. - Cody ngừng lại thở ra, rồi nói tiếp. - Cuối cùng khi chúng tôi đã trốn sang Thái Lan vào cuối năm 1976, tôi mới biết rằng người ta đã chính thức báo tử cho tôi. Tiền tử tuất đã được trả, vợ tôi đã đi lấy chồng khác. Những đứa con tôi đã có một người cha mới. Còn tôi? Tôi đã có Pai và có dịp để làm lại tất cả. Có gì nữa để mà trở về, Hatcher? Tôi quyết định chịu làm người đã chết. Khi chúng tôi ra đi lần đầu tiên, tôi thường mơ tưởng lén trở về để được nhìn thấy những đứa con tôi. Chúng nó mới một và hai tuổi khi tôi ra đi thì nay trong đầu tôi chúng vẫn mới một và hai tuổi. Mặc dù hiện giờ chúng đã học trung học.
Thôi, nói quá nhiều những chuyện mơ mộng viển vông rồi, quỉ thần ơi, thậm chí đến hộ chiếu tôi cũng không có nữa.
- Còn những người khác thế nào? - Hatcher hổi.
- Ừ, chúng tôi có Gallagher, y đang phải xem xét đến việc ở tù từ năm đến mười năm vì tội đánh cắp lớn, còn Eddie Riker sẽ phải ra tòa án quân sự vì tội đánh sĩ quan. Cậu biết vấn đề của Johnny Prophett rồi. Hắn và Melinda ở lại đây vì thuốc phiện ở đây không đắt và dễ kiếm. Trong khi đó thì Wilkie và Earp bắt đầu mở quán Longhorn. Còn khu Tombstone chỉ là sự mở rộng của nó thôi.
- Những người còn lại thì sao? Corkscrew, Potter, Mac Early?
Earp nói:
- Trong khi chúng tôi lẩn tránh, Early gọi điện thoại về nhà ở Utah. Điện thoại đã bị cắt, nhà đã bán, vợ và hai con anh ta đã bỏ đi lâu rồi. Vậy anh ta còn về với ma nào nữa? Còn Corkscrew tên ma cô trước đây ở Detroit. Bangkok là thiên đàng nếu so sánh với nơi ấy. Ngoài ra, về mặt gia đình hắn chỉ có mỗi một thằng em thì đã bị chết trên rặng núi ấy. Còn Potter? Cậu ta lựa chọn gì..., một nông trại hỗn tạp ở Arkansas và một người vợ đã phục vụ mọi người ở tiểu bang đó trong khi cậu ta đi vắng ư? Điều mỉa mai là tất cả chúng tôi đều bị dính vào chuyện tù tội trong những năm đó. Corkscrew và Early không thể tiết lộ những điều đã xảy ra cho bọn họ mà không gây nguy hại cho Cody, Eddie Riker và Gallagher, vì thế tất cả bọn họ đều chấp nhận là đã chết.
Cody lưu ý thêm:
- Đó là những chàng trai ở bên kia bờ sông như Prophett đã nói.
- Vậy việc gì đã xảy ra? Taisung đã trở lại hoạt động như thế nào?
- Chúng tôi đã bị lừa. Kilhanney, Kilhanney... Đó là lúc mọi điều rắc rối bắt đầu.
Pai nói:
- Taisung nỗ lực mua chuộc chúng tôi, Hatcher ạ! Hắn muốn biến chúng tôi thành món hàng của hắn.
- Hăm dọa để tống tiền hả? - Hatcher hỏi.
- Một việc tồi tệ nhất, - Cody nói. - Hắn dọa sẽ đưa tôi, Gallagher, Eddie Riker và Kilhanney ra ánh sáng nếu chúng tôi không chịu làm cho hắn. Hắn đang làm việc cho Fong, đi tuyển người chuyên chở thuốc phiện. Và Kilhanney là người dễ bị đánh đổ nhất.
- Kilhanney là ai? - Hatcher hỏi.
Cody đáp:
- Thật sự là một bi kịch. Kilhanney là một thầy tu Thiên Chúa Giáo... Người ta nói thế nào nhỉ... đã bị mất ơn Chúa. Ở một nơi nào đó giữa Sài Gòn và Bangkok, ông ta đã bỏ đạo của mình. Ông đang làm lễ cho vài lính Mỹ thì vị trí đó bị tấn công. Trong trại lính này ông ta đã mất hẳn cái lòng tin mong manh mà ông đã buông lơi. Khi chúng tôi đến đây, ông đã say mê vợ một nhà hoạt động chính trị của Thái. Cậu nghĩ rằng chúng mình bị siết cứng rồi hả? Ông ta mới thật sự bị siết cứng. Ông ta không thể nhìn mặt mọi người được và tội lỗi dày vò ông ta. Dĩ nhiên là như thế, ông ta là người dễ bị đánh bại nhất và là người đầu tiên Taisung ve vãn.
- Điều gì đã xảy ra cho ông ta?
- Người ta chỉ yêu cầu Kilhanney đi máy bay xuống Hat Yai và dùng xe tải chở đám phụ nữ địu con đến biên giới Malaysia. Ông ta không biết là những đứa trẻ con họ địu đều đã chết và được nhồi đầy thuốc phiện vào bụng. Khi lính biên phòng phát hiện ra điều đó thì Kilhanney hoảng sợ và chạy về đây với Max. Hai ngày sau đó ông ta đi xe bus đến bãi biển Phu Khat, bơi ra khơi và không trở lại nữa. Khoảng một tuần sau xác ông bập bềnh dạt vào bờ.
- Đó là lúc chúng tôi làm sống lại Thai Horse, - Earp nói.
- Chúng tôi đã giao dịch thỏa thuận buôn lậu hai mươi ki lô bạch phiến đem đi Amsterdam, và khi người liên lạc giao món hàng này, tôi đã giết hắn và đổ hai mươi ki lô ấy xuống sông Chao Phraya. Rồi tôi gửi điện về cho Tollie Fong và Wol Pot nói rằng Thai Horse đã lấy mất. Tôi không thể nào làm việc ấy với tư cách là Murph Cody. Tôi cũng không thể làm việc ấy với tư cách một người Mỹ. Vậy thì... tôi phải trở thành một người Thái, Pai phải trở thành một người Thái. Tôi đã cưới một người Thái, đã giết người với cương vị một người Thái, đối với mọi người, tôi là một người Thái. Murph Cody không còn nữa.
- Và chúng tôi phao tin đồn trên đường phố qua Sy rằng Thai Horse là hoạt động của Taisung. - Earp nói.
- Làm một công đôi việc, - Cody nói. - Fong mất mắt và quy tội vào Taisung. Chúng tôi có cái lợi là Taisung không bao giờ nói cho Fong biết chúng tôi là ai.
- Toàn bộ công việc đều được trao đổi qua điện thoại - Earp nói - Cái thằng cha nhỏ con gớm ghiếc đó không bao giờ chường mặt ra.
- Hắn đang theo dõi các ông mà, - Hatcher nói. - Cho đến ngày mà Windy Porter bị giết. Các ông có đứng đằng sau vụ đó không?
Cody lắc đầu nói:
- Tollie Fong.
Im lặng bao trùm căn phòng một lúc lâu. Cody duờng như không muốn nói nữa. Hatcher phá tan sự im lặng.
- Tôi có thể đoán điều gì đã xảy ra sau đó. Fong nghĩ rằng Wol Pot đã phản bội gã, vì thế thằng con hoang ấy buộc phải đi khỏi xứ này. Đó là lúc nó huýt còi đánh động về chuyện Murph.
- Và Sloan đà phái cậu đến tìm tôi, - Cody nói.
- Này, hãy quên Sloan đi, - Hatcher nói. - Hắn đứng ngoài việc này. Hắn đã mang xác Porter về Mỹ rồi.
- Đoán sai rồi, ông lính ơi, - Earp nói. - Sloan hiện đang ở Bangkok. Tại một nơi gọi là House of Dreams ở khu Phố Tàu.
- Thật là đồ đểu, - Hatcher nói.
- Hắn là trùm thuốc phiện, - Cody nói. - House of Dreams là kho chứa thuốc phiện. Chúng tôi đã theo dõi hắn từ khi có sự tiếp súc của Wol Pot. Đôi khi hắn đến đó nhiều ngày liền.
- Sloan!
- Ông muốn xem nơi đó không? - Earp nói. - Đó là một chiếc thuyền mành Tàu được dùng để vận chuyển sản phẩm vào thành phố.
Một thuyền mành Tàu, Hatcher suy nghĩ, nhớ lại địa chỉ trong hộ chiếu của Wol Pot, mà tìm đến chỉ thấy là một bến tàu trống không. Và nghề nghiệp của hắn: buôn bán sản phẩm.
- Tôi cảm kích lòng trung thành của anh. - Cody nó.
- Nhưng Sloan là một tên nghiện ma túy không hơn kém gì Johnny Prophett.
- Và ông hãy đoán xem ai là chủ chiếc thuyền mành ấy? - Earp nói.
- Tollie Fong, - Hatcher nói.
- Đúng.
- Vậy ông nghĩ là Fong đang tống tiền Sloan à? - Hatcher nói.
- Có ý nghĩa đấy. Chúng tôi đã nhìn thấy hắn đến đó sáu lần. Và chúng tôi đã nhìn thấy hắn từ đó đi ra. Chúng tôi có một mạng lưới tình báo nhỏ khá tốt, Hatcher ạ. Ông nghĩ là đã may mắn đi vào quán Longhorn và tình cờ bắt gặp những người lính này. Nhưng điều may mắn duy nhất trong việc này là ông đã mướn Sy. Cậu ta có nhiệm vụ theo dõi ông đấy.
- Khỏi nói tôi cũng nhận ra cậu ta là một người của các ông.
- Cậu ta kiếm được nhiều tiền nhờ việc dẫn khách du lịch đến quán Longhorn, Cody nói. - Cậu ta cũng là một trong những tay lái xe giỏi nhất ở Bangkok. Cậu ta thường giúp đỡ mọi người.
- Vậy các ông biết tôi ở đâu từng giây từng phút, - Hatcher nói.
- Buông câu để giật cá mà,- Earp nói. - Tình cờ gặp được Wol Pot thực sự là một thành công đấy.
- Vậy ra anh vẫn theo sát tôi hả? - Hatcher nói với Cody.
Cody gật đầu.
- Chúng tôi không biết chắc rằng anh có biết Wol Pot ở đâu hay không. Anh có lẽ đã gặp hắn rồi.
- Tại sao anh lại không giết tôi nữa? - Hatcher hỏi. - Anh đã nghĩ đến điều đó mà.
Cody gật đầu một lần nữa:
- Anh có lí. Tôi không thể nào làm nổi ấy được. Chúng tôi đã quyết định là Max tổ chức buổi đi săn cọp để đưa anh vào rừng và có thể khử anh nếu cần.
- Thế nếu như các ông khẳng định rằng tôi đến đây để giết Murph thì sao! - Hatcher hỏi.
- Thì tất cả chúng tôi sẽ cho ông ăn đạn. - Earp nói một cách dứt khoát.
Hatcher có vẻ băn khoăn, nói:
- Có điều gì không ổn ở đây. Tollie Fong không bao giờ gặp rắc rối trong việc tuyển lựa tay chân trước đây. Tại sao đột nhiên hắn lại đi tin vào một người như Wol Pot chớ?
- Hắn đang vận chuyển nhiều ma túy từ vùng đồi núi đến Bangkok rồi từ đó chuyển đi Mỹ, - Earp nói. - Hắn có ít nhất một ngàn ki lô thuốc phiện tinh khiết 99% hiện giờ được giấu ở ngay Bangkok. Hắn cần phải vận chuyển đi... chuyển nhiều và chuyển nhanh.
- Và chúng tôi biết số thuốc phiện đó được để ở đâu, - Cody nói.
Hatcher chậm chạp lắc đầu:
- Nếu các ông đang nghĩ cái điều mà tôi đoán là các ông đang nghĩ thì hãy quên nó đi. Đó không phải là vấn đề của các ông.
- Nhưng Fong lại nghĩ đến. - Riker nói.
- Hãy quên Tollie Fong đi. - Hatcher nghiêm nghị nói. - Các nhóm Tam Kết sẽ săn đuổi các ông cho đến khi họ giết hết các ông. Hãy dừng lại ngay bây giờ. Hãy để cho Thai Horse biến mất. Fong sẽ không làm việc các ông nữa đâu.
- Thật sự anh cũng chả tin điều đó, - Cody nói.
- Này, anh nói rằng hắn để hết tâm trí vào việc làm ăn lớn. Hắn sẽ không có thời giờ để tìm anh hoặc Thai Horse. Nhưng nếu anh giết hắn, sự việc sẽ không bao giờ chấm dứt được. Tôi đã giết cha Fong từ năm 1976 mà đến nay hắn vẫn còn theo đuổi tôi.
- Tôi hứa là chúng tôi sẽ chộp và khử hắn đi một lần cho xong, - Earp nói, - giải quyết được cả vấn đề của ông và của chúng tôi.
Hatcher lắc đầu:
- Hãy nghe tôi, khi tôi nói tôi có bỏ việc chém giết là tôi đã có ý định rồi. Tôi tiếp tục đi chuyến này vì tôi nghĩ rằng tôi đang làm một việc nhân đạo. Thế mà hầu như mỗi ngày tôi đã phải đấu tranh để khỏi bị giết. Thật là quỉ quái, đừng chém giết thêm nữa. Tôi sẽ rời khỏi Bangkok càng sớm càng tốt.
Anh quay đi và bước ra khỏi nhà. Pai hỏi:
- Anh nghĩ Hatcher nói đúng ư, Cody? Anh cho là Tollie Fong sẽ quên việc này ư?
Earp nói:
- Chắc thế.
Melinda đang ngồi trên ngưỡng cửa thì Hatcher bước ra. Cô ta ngẩng nhìn lên và lần đầu tiên mỉm cười với anh.
- Bây giờ ông hiểu chưa?
- Hiểu gần hết, - Hatcher nói. - Tôi chỉ còn vài điều nhỏ chưa rõ.
- Như cái gì?
- Như cô và Prophett.
- Tôi muốn ông hiểu về Johnny và tôi, có lẽ điều đó sẽ làm rõ cái gì đã ràng buộc chúng tôi với nhau. Không phải là việc sợ bị phát giác đâu.
- Tôi biết đó không phải là sự sợ hãi. Tôi là người hiểu nhanh.
Hatcher nhìn cô ta và nghĩ về tất cả những tình cảm nồng thắm bên trong vẻ đẹp của cô ta. Cô có khả năng đoán được, những nét từng trải quan trọng trên bộ mặt những nạn nhân chiến tranh, những binh lính, kẻ thù, những người ngoài cuộc vô tội mà hình như luôn luôn gặp điều tồi tệ nhất; cô nắm bắt được sự sợ hãi, sự thất vọng, sự cực kì xấu hổ của thanh niên và nỗi tuyệt vọng, niềm kinh sợ, sự đau lòng của những cụ già đứng trước cái chết bẩn thỉu. Và hầu như cô đọc được cả ý nghĩ trong đầu anh, Melinda nói tiếp:
- Johnny đã có một địa vị nào đây. Anh ấy không sợ mất cái gì. Và mơ ước... Chúa ơi, anh ấy có mơ không. Nhưng anh ấy không về chuẩn bị để sang Việt Nam. Việc đó làm anh ấy choáng váng và anh ấy giống như, tôi không biết nữa, một đứa bé trong phòng vệ sinh cần có người nào đó để vịn và giữ nó. Anh ấy thật sự cần tôi. Ban đêm, anh ấy ôm ấp tôi, ghì xiết lấy tôi, nói với tôi là anh ấy yêu tôi biết bao. Tôi bị lôi cuốn vì những vần thơ của anh ấy. Và tôi cũng đoán được những chỗ yếu của anh ấy. Mặt khác anh ấy say mê xứ sở của người da đỏ. Và cũng say mê chích choác ma túy như vậy, khi anh ấy không trở về lần sau cùng ấy, tôi đã đợi và đợi mãi. Tôi biết rằng anh ấy không chết.
- Rồi làm thế nào mà cô tìm ra được anh ấy.
- Nhờ Pai. Một hôm bà ta gọi điện thoại cho tôi. Tôi không biết bà ta và bà ta rất bí mật. “Hãy đến Bangkok”, bà ta chỉ nói có thế. Nhưng tôi biết lí do rồi. Và đi ngay chuyến bay liền đó.
- Một mũi kim nhọn có thể sẽ giết chết anh ấy, cô biết chứ. - Hatcher thì thào nói.
- Lẽ dĩ nhiên. - Cô ta nói. - Tôi luôn luôn biết rằng tôi sẽ sống lâu hơn anh ấy. Mỗi lần anh ấy chích tôi đều nghĩ rằng đó là lần cuối trong đời anh ấy. Anh ấy đến với tôi, choàng tay ôm lấy tôi và tôi có thể cảm thấy sự yếu đuối và thất bại trong cơ thể anh ấy. Đó là lúc tôi chỉ cầu nguyện để có anh ấy được thêm một ngày nữa, trước khi mũi kim chích đem anh đi luôn. Tôi không thể hình dung được cái gì sắp xảy ra. Sự cô đơn vì không còn anh ấy nữa. Fong sẽ giết Murph, Hatcher ạ, giống như nó đã định giết Wol Pot. Vì vậy chúng tôi phải diệt Tollie Fong trước.
- Tôi không còn dính líu gì với việc ấy cả. Hãy làm điều gì mà cô muốn. Tôi đã làm xong phận sự của tôi và tôi sắp về nước - Hatcher nói - Hãy để mặc Tollie Fong. Cô chọc nó, nó sẽ giống như con bò rừng tức giận. Cứ để mặc hắn và mọi việc đều sẽ ổn. Hãy tin tôi, tôi biết con người đó mà.
- Còn về Sloan thì sao?
- Tôi phải gặp hắn một lần nữa... Giữa chúng tôi có những điều cần phải kết thúc.
- Và ông sẽ nói gì với hắn về Murph Cody?
Hatcher ngắm người đàn ông cao có cặp mắt buồn, đã từng là bạn chơi quyền Anh của mình đang nhìn Wonderboy qua chiếc sân, Wonderboy đang chơi đàn guitar và hát êm ái cho những vũ nữ người Thái múa, anh lại nhìn Pai, người đã đổi cả tuổi trẻ, quốc tịch, thậm chí cả linh hồn mình cho người nàng yêu.
- Tôi sẽ kể cho hắn nghe sự thật, - Hatcher nói. - Tôi sẽ nói với hắn là Murph Cody đã chết.