56. CUỐN BĂNG GHI ÂM
Khi Hatcher về đến khách sạn thì mặt trời đã sắp lặn. Hatcher mệt lử và chán nản nên đầu tiên không để ý đến cái máy ghi âm nằm trên bàn cạnh giường. Anh cởi bỏ quần áo dơ bẩn ra, đi tắm hoa sen rồi trở ra với cái khăn bông quấn chung quanh thắt lưng và đi nằm, suy nghĩ về Murph Cody và đám lính - một nhóm người đủ loại được gắn bó với nhau bởi tình thương và nhu cầu bảo vệ lẫn nhau. Rồi đột nhiên anh nhớ đến hòn đảo Ginia và bạn bè của anh, những người không đòi hỏi điều gì của nhau ngoài lòng tin và tình bạn. Cũng như những người lính ở quán Longhorn này. Anh thừa nhận rằng Ginia đã mang lại cho đời anh nhiều hạnh phúc và tình cảm hơn mọi điều anh đã có kể từ khi ở Annapolis.
Anh lại nghĩ về những người lính. Họ sắp hạ Tollie Fong, anh tin chắc là như thế, và họ liều lĩnh để làm bằng được việc ấy. Rồi anh nghĩ về Fong, về vụ ám sát Campon, về vụ bom nổ ở Paris, về cái chết của Hyena. Cảnh sát cho là hắn bị người của hắn giết chết, nhưng Hatcher đã biết tính của Hyena - hắn luôn luôn làm việc một mình. Từng mảnh sự việc bắt đầu ráp nối lại trong đầu anh.
Kế đó anh để ý đến cái máy ghi âm nhỏ bằng bàn tay. Anh nhìn nó tự hỏi không biết nó từ đâu đến rồi giở tay ra nhặt nó lên.
Nằm ngửa ra, anh bật nhẹ nút chạy băng. Một giọng nói cất lên làm anh lạnh buốt. “Hatcher, tao có phải nói với mày đây là ai không, hay mày đã nhận ra tiếng nói của tao rồi? Có lẽ để giúp mày một chút, tao khơi lại kí ức của mày. Singapore có nói lên cái gì không? Hatcher, chắc là có, đó là nơi mày đã giết cha tao. Còn những dòng sông, nơi mày đã giết những người lính trung thành nhất của cha tao. Và ngôi nhà của Cohen người Mỹ gốc Do Thái vẫn tự xưng là Cohen Tàu, nơi mày còn giết chết thêm nhiều người của tao nữa. Tao có cần phải xưng tên ra cho mày không? Không, tao nghĩ là không cần.
Tao chắc rằng mày biết tao đã hứa với thủ lãnh của tao là để sang một bên lời thề Chiu Chao nhưng tao nguyền là chống lại mày. Tao sẽ thực hiện đúng lời nguyền ấy, vì mày đã làm mất danh dự gia đình tao, làm chúng tao đổ máu.
Lời hứa của tao có tính đến cả Cohen, nhưng không bao gồm tất cả những người bạn của mày, Hatcher ạ!
Hãy lắng nghe một chút, đây là một giọng nói khác để mày nhận xét”.
Im lặng trên băng kéo dài ba mươi đến bốn mươi giây. Kế đó Hatcher nghe thấy trong băng có tiếng người từ ngoài đi vào phòng. Rồi một giọng phụ nữ nói lúng húng khi cánh cửa mở ra.
Kế đó nàng kêu thét lên.
Đó là tiếng thét vì sửng sốt và sợ hãi, tiếp theo hầu như tức thì là tiếng kêu của một người nào đó bị một đòn nặng... Một tiếng rên rỉ? Khó mà nhận ra là cái gì. Một lát sau có tiếng thở nặng nề, tiếng bước chân trên các bậc thang, rồi giọng Fong lại cất lên.
- Thêm một vài phút nữa, Hatcher. Tao phải dùng một chút sức mạnh để khuất phục bạn mày. - Cái máy ngưng phát một lát, kế đó là một tiếng la thất thanh, một giọng phụ nữ tức giận và căm hờn: “Đồ vô lại, đồ chó má tàn bạo. buông tao ra...”
Daphne.
Anh ngồi bật dậy trên giường. Tim anh đập dồn dập. Anh không thể tin vào cái gì anh đang nghe thấy, anh không còn muốn nghe nó nữa. Anh tắt máy và cầm nó trong bàn tay run rẩy. Trước khi cuộn băng quay tiếp anh biết rằng Daphne đã chết. Anh biết điều ấy bởi vì Fong sẽ không để lại cuộn băng này cho anh nghe, nếu nàng còn sống. Anh không thể tưởng tượng được cuộn băng sẽ còn mửa ra nhừng lời kinh khủng đến thế nào, tuy nhiên anh ngập ngừng rồi lại bấm cho nó chạy.
Chiếc quạt máy quay trên đầu cứ nhấn mạnh từng nhịp. Bên ngoài, mặt trời đã lặn xuống những tháp nhọn và vòm mái tròn của những đền chùa trong thành phố. Bóng tối lặng lẽ lan dần vào phòng, trùm lên các góc phòng, các đồ vật, trong khi Hatcher vẫn còn ngồi im với chiếc máy ghi âm ghê sợ trong tay. Cuối cùng anh lại cho máy quay và lắng nghe tiếng nàng kêu thét vì giận dữ và bị xúc phạm trắng trợn, lắng nghe cuộc vật lộn, những đồ vật đổ bể, và sau cùng một tiếng đập mạnh rồi một tiếng rên rỉ và một hơi thở ra.
Rồi lại tiếng nói của Fong gần như hết hơi:
- Nó là một con cọp cái, Hatcher. Móng tay nó sắc như lưỡi kéo. Tao lại phải đẩy nó ra xa, nhưng chỉ được vài phút. Nó lại xán đến.
Có một tiếng cười nhẹ khoái trá tục tĩu: “Tao tin rằng tao đã đập vỡ quai hàm nó rồi, Hatcher”.
Có tiếng động hối hả, tiếng động của sự hành động trong phòng và lại giọng nói của Fong cất lên, lần này ở xa máy ghi âm hơn: “Tao đang trói nó vào giường của nó, Hatcher. Trói tay nó lên đầu…, đó! Bây giờ đến chân. Hừ, cô nàng đã bị trói ở trên giường như một minh tinh, dang tay chân ra cho tao đó, Hatcher”.
Daphne rên rỉ. Giọng nàng yếu ớt đáng thương, lúc đầu ngượng ngập bối rối, rồi rên to hơn, có những lời xỉ vả nữa, kế đó là tiếng áo quần bị xé rách một cách dữ dội, táo bạo và tiếp theo là tiếng cười giòn giã lạc giọng đi của Fong.
- Buông tao ra, đồ con heo. Mày là đồ vô lại.
Kế đó, nàng thét lên, lần này là một tiếng thét đau đớn, tiếp theo là tiếng thổn thức sâu trong cổ họng nàng.
- Cái này để cho Hatcher - Giọng Fong rít lên - Mày hiểu chứ, đồ chó cái.
Tiếng thét của nàng bị xé rách màng loa nhỏ, làm nó biến dạng đi: “ Hatcher.,.!”
- Tao sắp phải bịt miệng nó, Hatcher. Mày sẽ phải phó mặc nó cho tao từ giờ trở đi. Tao sẽ kể cho mày nghe tất cả mọi điều đang xảy ra. Tao hứa với mày tao sẽ không để sót một chi tiết nào...
Hatcher tắt máy đi một lần nữa. Những giọt mồ hôi lấp lánh thình lình đọng trên trán anh và từ từ chảy xuống một bên mặt khi anh quay nhìn chằm chằm vào chiếc máy nhỏ. Răng anh cắn chặt đến nỗi đau cả quai hàm.
Anh tự ép mình vặn lại máy để nghe Fong tả từng chi tiết mỗi hành động ghê tởm, tàn bạo, làm đau đớn, để nghe giọng Daphne ngày càng yếu đi, đáng thương hơn, sợ hãi hơn trước mỗi động tác hung ác, và anh chết lặng đi vì sự ác dâm của Fong, vì sự thiếu hẳn tính người và lòng trắc ẩn ở gã, về sự giận dữ ghê gớm đã làm Fong trở nên tàn bạo, hãm hiếp nàng.
Cuối cùng anh gục đầu xuống giường, đấm tay xuống nệm và cơn giận của anh trào ra thành những tiếng kêu bị nghẹn lại.
Tiếng nói của Fong tiếp tục, giọng độc ác bắt chước y hệt tiếng nói của Hatcher: “Em có cảm thấy nó không, em thân yêu. Em có cảm thấy mũi dao nhọn dí vào cổ họng em không, hả?” Chỉ có tiếng rên rỉ đau đớn của Daphne đáp lại.
- Mày biết cách đâm, Hatcher. Đặt mũi dao vào chỗ hõm của cổ họng hướng về phía trái tim...
- Chúa ơi, không! - Hatcher thét lên qua hàm răng cắn chặt.
- Rồi thọc xuống...
Tiếng la quằn quại của nàng bị nghẹn lại vì hắn đã dùng một cái gì đó bịt miệng lại.
- Mạnh và thẳng...
Hatcher nghe tiếng kêu yếu ớt của nàng.
- Thẳng vào trong tim. Hấp!
Tiếng hớp vội không khí của nàng. Rồi tiếng ồng ộc của máu và không khí trong cổ họng nàng phì ra. Im lặng.
- Xong rồi, Hatcher. - Tiếng nói của Fong thì thầm trong máy. - Bạn mày chết rồi. Và nhiều đứa bạn khác nữa của mày sẽ chết, thằng ngoại quốc chó má kia. Còn lâu mới hết.
Hatcher ngồi lặng hơn một tiếng đồng hồ, nhìn vào bóng tối ngày một sẫm hơn, nắm chặt chiếc máy ghi âm trong tay, cơn tức giận dào dạt trong ngực anh như những đợt sóng biển, những kí ức về Daphne trỗi dậy trong lòng anh. Anh tự hỏi: giá anh đoán được sự việc này sẽ xảy ra? Liệu anh có thể chặn nó lại không? Có lúc anh đã nghĩ rằng có thể đó chỉ là một trò đùa tàn nhẫn, một màn kịch tai ác chỉ diễn cho anh thôi.
Cuối cùng anh gọi điện thoại cho Cohen. Phải mất ba lần mới gọi được, anh nghe thấy cái giọng Boston quen thuộc
- Cohen Tàu hả?
- Chào bạn.
- Tôi gọi cho anh về chuyện cô Daphne...
- Tôi có thể nói gì với anh. Tôi có cảm giác là chính thằng chó đẻ đó. Lẽ ra tôi có thể bảo vệ cô ta...
- Thật vậy hả?
- Làm sao anh phát hiện ra?
Miệng Hatcher khô đi một lát. Anh uống một ngụm nước rồi nói:
- Hắn để lại một cuộn băng... tả rõ mọi.. mọi…
- Chúa ơi. Hãy nghe đây, Hatcher. Tôi đã nói chuyện với tay cựu thủ lãnh rồi. Tôi đã nói với hắn Fong là điều sỉ nhục và hổ thẹn cho nhóm Chiu Chao, nó là một tên sát hại phụ nữ, hãm hiếp đàn bà, cứt, anh có lẽ không tin điều tôi nói. Tôi đã nói với nó nếu bất kì, bất kì một thành viên nào của nhóm Chiu Chao đặt chân đến Hong Kong thì kẻ đó sẽ chết. Thằng Fong đã làm nhục tất cả bọn chúng, Hatcher, cả lũ chết tiệt đó...
- Cohen Tàu này?
- Ừ, gì thế?
- Tôi không thể nói được gì nữa bây giờ, Cohen Tàu ạ. Anh đồng ý chứ?
- Vâng, tôi đồng ý. Tôi cũng không thể nói thêm gì được nữa. Anh nên giữ mình, Hatcher. Nó là một con quỉ đấy.
- Tôi biết điều đó, tạm biệt.
- Nghe đây, bạn, tôi sẽ đến đó, đem theo vài thủ hạ giỏi nhất của tôi. Có thể sáng sẽ đến đó và...
- Này, Cohen Tàu?
- Gì đấy?
- Ở nhà đi. Gặp lại sau, đồng ý chứ?
Hatcher nhẹ nhàng gác máy điện thoại. Hatcher khó mà thừa nhận một sự thật là, đã nhiều năm qua anh giết người không vì thù hận, không vì ác ý, anh bị bó buộc và lôi kéo tới mức mà gây ra cái chết đối với anh cũng dễ dàng như đi vào cửa hàng tạp hóa hay đi bỏ phiếu. Nếu cuộc hành trình bắt đầu từ nhà tù Los Boxes và kết thúc ở cuộc săn cọp trên đất Thái Lan không đem lại kết quả gì cho Hatcher thì nó đã bắt anh phải suy nghĩ về những chỗ đen tối trong tâm hồn anh, những chỗ mà anh đã phớt đi không để ý tiến trong nhiều năm qua. Anh đã học được từ Melinda và nhừng người lính về tình bạn bè, lòng tin cậy và tình yêu; từ Cirillo và Ginia, từ Daphne và Cohen Tàu về ý nghĩa của tình bạn.
Và anh đã biết được ý nghĩa thực sự của lòng căm thù từ Tollie Fong.
Hatcher biết rằng anh không bao giờ có thể soi sáng vào một vài chỗ đen tối đã trở thành một phần của bản chất mình. Anh có thế gạt bỏ lòng căm thù đang cuồn cuộn trong tâm can anh như một con rắn độc, nếu anh biết rằng sự xúc phạm Daphne của Fong không có liên quan gì với bọn Chiu Chao, với Cohen Tàu với Harry Sloan hay với Cody, việc đó chỉ là giữa anh và Tollie Fong thôi. Hatcher đã gây ra việc ấy và Fong đã trả đũa với lòng căm thù của hắn. Nhưng Hatcher biết rằng Fong sẽ tiếp tục trả thù cho hả, đánh vào mọi người gần gũi với Hatcher cho đến khi mà lời thề Chiu Chao của hắn được thỏa mãn.
Cody và Earp có lí. Ngay cả những người lính cùng đều cảm thấy nọc độc chết người của Fong. Phải chấm dứt điều này ngay và vĩnh viễn, Hatcher biết rằng anh không thể chôn đi quá khứ mà không thanh lọc nó trước. Hatcher biết giờ đây anh đến Bangkok là vì anh coi trọng tính mạng của Cody. Thật là mỉa mai, anh đã cố gắng làm việc một điều gì đó tử tế, còn Sloan - kẻ đã tạo ra con quái vật trong người anh - lại gọi nó về để sử dụng nữa.
Có thể chưa chấm dứt được việc giết chóc. Hoặc là Hatcher hoặc là Fong phải chết thì mối hận thù máu mới chấm dứt được.
Hatcher đang đứng trên bậc thềm. Gương mặt anh trông như vẽ bằng thuốc màu đang nhăn nheo khô lại, Wonderboy nói:
- Này bạn, có chuyện gì thế. Không thể rời chúng tôi được à?
Hatcher không nhếch mép. Anh bước đến, đặt chiếc máy ghi âm lên góc bàn đánh bạc và ấn nút cho chạy. Những người lính lắng nghe rồi tiến lại gần máy khi giọng nói Fong thuật lại những hành động độc ác của hắn.
- Ôi, Chúa ơi. - Melinda thở ra, bụm lấy miệng, lưng tựa vào bàn.
Khi nghe hết, họ tụ họp quanh Hatcher nhìn chằm chằm vào cái máy. Không cần phải giải thích gì cả, cuộn băng đã nói cả rồi. Prophett nói:
- Người đàn bà đó rất thân thiết với ông phải không?
Hatcher đáp:
- Điều đó có làm cho sự việc khác đi không?
Tất cả bọn họ chậm rãi lắc đầu. Hatcher khẽ nói:
- Tôi đã sai lầm. Sáng nay tôi đã nói Fong quá bận rộn không thể quây rầy các ông phải không? Tôi sai. Nó sẽ giết và tiếp tục giết cho đến khi giết được tôi.
- Thế thì sao? - Earp nói.
- Vậy thì sự lựa chọn duy nhất là bắt hắn phải manh động. Tôi sẽ theo dõi hắn, buộc hắn tấn công tôi trong tình trạng bị động và tôi sẽ giết hắn.
- Chỉ có thế thôi à?
- Đúng vậy.
- Sáng nay ông nói rằng ông sẽ không giết người nữa cơ mà? - Melinda nói.
- Tôi đã lầm.
- Ông sẽ hành động một mình sao? - Potter nói.
- Tôi đã có kế hoạch rồi.
- Vậy ra đó là lí do để ông hành động đơn độc phải không? Earp hỏi.
- Đây là trận quyết đấu của tôi.
- Không đúng, bạn ạ. - Prophett nói. - Đó cũng là trận quyết đấu của chúng tôi nữa. Ông không có độc quyền căm thù. Ông vì người yêu, chúng tôi vì Kilhanney.
- Các ông không thể liều lĩnh - Hatcher nói. - Các ông sẽ bị bắt, các ông sẽ làm tiêu tan hết những gì các ông đã xây dựng được ở dây. Tất cả sẽ lộ hết.
- Này, tôi chẳng có gì phải che giấu cả. - Earp nói.
- Tôi cũng thế. - Corkscrew nói.
- Thế thì tôi chăng. - Potter chen vào.
- Tôi nghĩ rằng nếu chúng ta làm được việc này, chúng ta sẽ phá vỡ được toàn bộ kế hoạch đưa ma túy vào Hoa Kì của Fong - Eddie Riker nói.
- Ông định nói gì vậy? - Hatcher hỏi.
- Tôi đã nói với ông từ trước, hắn đang chuẩn bị đi một nước cờ chính đối với Hoa Kì. - Earp nói. - Hắn có giấu hai tấn ma túy trên chiếc thuyền đó. Tôi nhớ là hình như ông có nói với tôi ông là người đã làm kiệt sức băng Dragon’s Breath vào những năm 72, 73 trước đây, cố gắng để làm giảm lượng bạch phiến đem vào Sài Gòn. Có gì khác nhau giữa lúc ấy và bây giờ không?
Hatcher với cặp mắt màu đá, nhìn chằm chằm vào Earp. Điều Earp nói là đúng. Khi người ta muốn sự việc thay đổi thì chẳng thay đổi được gì cả.
- Ông nói đúng. - Hatcher cáu kỉnh nói. - Không có gì được thay đổi cả.
- Chúng ta thả thuyền chứ? - Eddie Riker nói với một nụ cười.
- Ông đi tìm một cuộc quyết đấu hả? - Hatcher nói.
- Mẹ kiếp! - Corkscrew trả lời thay.
Hatcher bước về phía sau quầy rượu, tự vặn cho mình nửa lon bia. Anh thong thả uống từng ngụm, dùng ngón tay cái chùi môi trên. Những bản năng cũ đang dẫy lên trong người Hatcher. Sẽ chẳng có gì thích thú trong việc giết Tollie Fong. Hắn chỉ là một miệng núi lửa đang chờ đợi bùng nổ. Thôi, đã đến lúc Hatcher không thể đợi thêm được nữa. Fong không phải là một tay thường đâu. Nhưng làm việc này tốt sẽ giải quyết được mọi vấn đề cho anh. Giống như ngày xưa, Sloan thường nói: “Hãy làm đi và làm cho đúng!”
Hatcher nói:
- Một vụ như thế này, chỉ có hai cách: Hoặc là ta đến nó hoăc là ta dụ nó đến với ta. Dù là cách nào, chúng ta cũng phải hiểu rõ nó. Nó không đi một mình, và nếu tôi tính đúng thì chỉ có năm người trong số chúng ta tham gia được vào việc này. Chúng ta phải tìm cho được chỗ giấu hàng, suy nghĩ xem làm thế nào đến được đó... và gặp nó.
Earp mỉm cười:
- Tôi đã nói với ông rồi, bạn ạ, chúng tôi luôn luôn biết nó ở đâu. Một người trong số chúng tôi luôn luôn theo dõi nó. Ngay lúc này nó đang ở trên chiếc thuyền đó. Và ông có thể giết cả hai con chó ấy chỉ bằng một phát súng.
- Thế là thế nào? - Hatcher hỏi.
- Bởi vì Sloan cũng đang ở đó, trong “House of Dreams” ấy.