← Quay lại trang sách

- 5 -

Trên đường tới Tương Viện Lâu, Vương Khởi Minh nghĩ đến mấy phương án trút giận vào mặt A Xuân. Mắng bà ta bất nhân bất nghĩa, hoặc lĩnh hết tiền công rồi đóng sầm cửa bỏ đi, hay... Bất luận dùng phương án nào, cũng rất hay, cũng giàu kịch tính và có thể hả giận.

Những ý định trong đầu vô hình dung giục giã bước chân anh, vì anh nóng lòng được nhìn thấy cảnh lương tâm A Xuân cắn rứt trước những lời khiển trách của anh. Anh thoăn thoắt đi về phía Tương Viện Lâu.

Giờ này, đèn mọi nhà đã bật sáng, các cửa hàng cửa hiệu trên đường phố đều đã nghỉ.

Từ xa, Vương Khởi Minh đã thấy Tương Viện Lâu chưa đóng cửa, trong nhà đèn vẫn sáng.

Anh dừng chân ngoài đường, trước cổng ra vào để nghĩ kỹ một lần nữa xem nên đối phó với bà chủ nhà hàng này thế nào.

Anh bước đến trước cổng, đang định đẩy cửa thì nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng.

Qua lần cửa kính, anh thấy A Xuân đang đứng bên quầy thu tiền, toàn thân run bần bật, lấy tiền từ trong két ra. Bên cạnh bà ta là một gã da đen cao lớn gí nòng súng đen ngòm vào đầu bà chủ.

Vương Khởi Minh hiểu ngay ở đây đang xảy ra chuyện gì. Anh nhanh nhẹn né người tạm nấp sang một bên. Cảnh tượng này anh chỉ mới thấy trên màn hình ti vi, không ngờ hôm nay gặp phải, khiến anh vừa bị kích động, vừa sợ hãi.

Có lẽ cứ phải xông vào. Nhưng miệng súng đang lăm lăm gí vào đầu A Xuân, mà anh thì không có lấy một mẩu sắt trong tay, xông vào thì chỉ có ăn đạn.

Có lẽ nên bỏ đi. Nhưng khuôn mặt méo xệch vì sợ hãi của A Xuân khiến anh không cất nổi chân để đi khỏi nơi đây.

Anh nhìn qua cửa sổ, thấy gã da đen luôn mồm thúc ép A Xuân phải nhét tiền vào túi cho hắn. A Xuân chỉ còn biết làm theo lệnh, chứ bà ta còn biết làm gì nữa.

Tiền đã được nhét hết vào túi, gã da đen dung bên tay không cầm súng vặn trái tay A Xuân...

Vương Khởi Minh chạy như bay đến trạm điện thoại công cộng, định gọi dây nói. Vừa quay được hai số, anh thấy có chiếc xe cảnh sát sơn màu xanh da trời, bèn bỏ ngay máy nói đấy, chạy đến trước chiếc xe cảnh sát.

- Quan cảnh sát, có cướp, có cướp ở nhà kia.

Anh dùng thứ tiếng Anh bập bẹ nói với viên sĩ quan cảnh sát, và tất nhiên viên cảnh sát hiểu được ý anh, nhảy vội xuống xe, và áp ngay gần Tương Viện Lâu.

Lần đầu tiên Vương Khởi Minh được thấy tận mắt cái cảnh sát New York thực hiện công vụ bắt cướp. Rõ ràng họ hành động nhanh nhẹn, vì được huấn luyện thành thục và giàu kinh nghiệm. Họ giơ súng ngang đầu, miệng súng chỉ thiên, gần như lẳng lặng ép sát vào trước cổng, rồi thình lình đạp cửa, hai tay lăm lăm giữ chặt lấy súng, chĩa thẳng vào gã da đen đang tống tiền:

- Cấm động đậy! Cảnh sát đây!

Gã da đen sững người.

- Giơ tay lên!

Gã da đen giả vờ giơ thẳng tay lên, song nửa chừng đã đột ngột chộp lấy súng.

Hành động đó đưa hắn đến chỗ chết.

Súng của cảnh sát nổ. Cả hai viên cảnh sát cùng bóp cò một lúc, vì thế tiếng nổ rất to, và tên da đen đổ bịch xuống đất.

Vương Khởi Minh xông thẳng đến cạnh A Xuân. A Xuân rú lên, hai chân bủn rủn, ngã gục vào vòng tay đỡ của anh.

Xe cảnh sát lần lượt phóng đi, ánh đèn xe quét loang loáng trong bóng đêm ngõ phố.

Vương Khởi Minh định gỡ hai tay A Xuân đang ôm chặt lấy cổ anh, nhưng không sao gỡ được.

Bà ta ôm chặt lấy anh và run lẩy bẩy trong vòng tay anh.

Xe cảnh sát đi rồi, Tương Viện Lâu trở lại với sự bình lặng mọi đêm của nó.

Vương Khởi Minh dọn dẹp nhà hàng cho A Xuân, sau đó đến phòng nàng:

- Tôi xin lĩnh nốt số tiền công chưa lĩnh.

- Sao lại thế? Bây giờ đã đến cuối tháng đâu.

Vương Khởi Minh nhìn A Xuân lúc này đã lấy lại được bình tĩnh để cúi xem sổ sách, lần đầu tiên anh hiểu ra đời này đàn bà là thứ khó hiểu nhất. Vừa rồi còn sợ run lên trong vòng tay đỡ của anh, thế mà bây giò bà ta đã có thái độ lạnh như tiền.

- Nhưng bà đã có người rửa bát đĩa khác.

- Thì có sao, ngày mai anh ta sẽ đi khỏi đây.

- Bà làm thế là vì ai?

- Vì ông. - A Xuân rời mắt khỏi sổ sách, nhìn Vương Khởi Minh với cái nhìn thành khẩn.

Vương Khởi Minh giật thót tim. Anh cảm thấy mình cần phải thoát khỏi tình trạng đánh đố của người đàn bà này.

- Nhưng, chính bà đã bắt tôi nghỉ việc cơ mà.

A Xuân cân nhắc từng chữ, nói:

- Tôi muốn ông đến sớm. Kết cục... ông đã đến.

Vương Khởi Minh gật đầu.

- May mà ông đến. - Nói được nửa câu. A Xuân lại trở về với vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng của một bà chủ. - Ông có thể nghỉ thêm một ngày. Ngày kia đến làm. À, phải rồi, cái tay ông...

- Khỏi rồi. Hoàn toàn khỏi rồi. - Vương Khởi Minh huênh hoang bảo đảm.

A Xuân gật đầu với anh, rồi lại cúi xem sổ sách, làm như ở đây chưa hề xảy ra chuyện gì nết.

Vương Khởi Minh ra khỏi Tương Viện Lâu, nhìn lên bầu trời của New York, thở dài. Tất nhiên anh không để ý đến bà chủ đang đứng phía sau nhìn mãi theo anh.

Vụt cái đã đến lễ Noel.

New York đầy tuyết. Tuyết này là loại tuyết gì nhỉ? Tuyết bụi ư? Không đúng. Phải nói là những túm bông hết lớp này đến lớp khác nối nhau từ trên trời rơi xuống.

Đêm trước lễ Giáng sinh, nơi nào ở New York cũng tràn ngập không khí hội hè. Niềm náo nức của mọi người không vì tuyết rơi nhiều mà giảm sút. Trên đường phố, xuất hiện không ít những ông già Noel mặc áo choàng màu đỏ, tay lắc chuông vàng, phân phát quà Noel cho khách đi cường. Trong các cửa hàng cửa hiệu, người ta mua qià Noel, người nào cũng ôm những bọc to, bọc nhỏ chất vào ô tô của mình. Những khúc nhạc Noel vang vọng trong không trung làm ấm lòng ấm dạ. Những tiết mục đặc biệt dành cho lễ Noel của khu phố vô tuyến điện cũng được mang trình diễn ngoài đường phố, những cô gái xinh tươi đồng loạt hất cặp đùi tuyệt đẹp của mình một cách thành thạo. Hàng ngàn, hàng vạn thứ ánh sáng đủ màu sắc giăng mắc thành một New York cực kỳ rực rỡ, làm sáng loá cả nửa vùng trời.

Quách Nhạn tranh thủ ngồi làm một mình, không để ý gì đến cảnh tượng khác thường ngoài phố. Ông chủ họ Mã bảo đợt hàng này được giao trước Noel một ngày, nếu không kịp thì mất ăn.

Những hiệu ăn Trung Quốc ở New York không mở cửa vào dịp lễ Noel. Những chủ hàng tinh ranh đều lợi dụng dịp này để tu sửa nhà hàng. Vương Khởi Minh bị A Xuân giữ lại dán lớp giấy mới lên tường, anh phải làm cật lực suốt một ngày. A Xuân bảo anh:

- Đường tắc, ông không về được nhà đâu.

- Sao đường lại tắc được nhỉ?

- Vì lễ Giáng Sinh... Đừng lo, tôi sẽ đưa ông về. Nhưng tôi phải mời ông uống với tôi một cốc đã.

- Bà cũng uống rượu ư?

- Không, cà phê thôi.

Họ đánh xe đến một quán cà phê. Trong quán được trang hoàng trang nhã, yên tĩnh, cảnh Noel náo nhiệt ngoài đường phố không lọt được qua cửa. A Xuân và Vương Khởi Minh ngồi đối diện nhau trước một ngọn nến leo lét. A Xuân đang kể về bản thân mình.

Tay xoay xoay cốc cà phê, nghe chuyện của A Xuân, Vương Khởi Minh hỏi chen vào:

- Rồi về sau anh ta thế nào?

- Sau đó, anh ta mải mê suốt đêm với các dạ hội, chạy quanh đám con gái.

- Anh ta sống bằng gì? Bằng cờ bạc ư? - Vương Khởi Minh hỏi kỹ. - Con người có tài trí như vậy, tại sao lại đắm chìm giữa cờ bạc nhỉ?

- Do bạc nhược về ý chí. Một con bọ đáng thương.

A Xuân rút điếu thuốc, Vương Khởi Minh bật lửa cho nàng. Anh quan sát tỉ mỉ những đường nét trên mặt nàng. Nàng rất đẹp, một vẻ đẹp không lộng lẫy, cũng không chứa đựng vẻ đài các, mà là một vẻ đẹp đắm đuối, thành thục. Nàng lên tiếng:

- Có tiền, con người trở thành khác đi.

- Thật thế ư?

- Thật thế, nhất là cánh đàn ông các anh.

- Không chắc đâu. Nếu tôi có tiền, tôi không trở thành kẻ khác.

- Anh ư? Đấy là quy luật, anh cũng không tránh được đâu.

- Bà thấy thế à?

- Không cần nhìn kỹ, đàn ông đều thế cả.

- A Xuân, tại sao bà mở cái tiệm ăn này?

- Không thể gọi tên tôi một cách tuỳ tiện đâu nhé.

- Xin lỗi bà chủ.

A Xuân tinh nghịch cười với anh rồi cất giọng dịu dàng: - Anh biết vâng lời đấy. Tại sao tôi mở cái tiệm ăn này ư? Tôi không thể để anh ta vung phí toàn bộ tiền của tôi. Sau khi ly dị, tôi bán nhà riêng và đồ tư trang, gộp lại mở cái tiệm này.

- Nghe nói trước đây bà làm cho một công ty lớn của Mỹ.

- Đúng thế. Đó là một chuỗi ngày buồn chán. Tôi làm tới cạn kiệt sức lực, song vẫn chẳng đâu vào đâu.

- Tại sao?

- Tại sao ư? Vì tôi là người da vàng. Trên cái đất này, người da vàng ít cơ hội thăng tiến lắm - dù anh có nỗ lực đến mấy.

Vương Khởi Minh gật gù.

A Xuân lại tiếp:

- Mở tiệm ăn cũng đâu có dễ. Tôi đang nghĩ, nếu không ăn thua, tôi đóng cửa hiệu, kiếm nghề khác làm.

Thấy mặt bà ta buồn rười rượi, Vướng Khởi Minh chuyển sang hỏi chuyện khác:

- Bà đã có con rồi chứ ạ?

- Tôi không muốn mang cái số phận bi thảm này khoát lên đầu một sinh mệnh nhỏ nhoi.

Nói đến đây, A Xuân cầm cốc cà phê lên để che cặp mắt sắp rơi lệ của mình.

Vương Khởi Minh không ngờ một bà chủ thông minh tài cán như vậy mà tâm linh lại trống trải và bi thảm thế. Anh cũng không ngờ một người đàn bà cứng cỏi như thế mà tình cảm lại uỷ mị, chán chường đến vậy.

Anh nhìn bà ta rất chăm chú.

- Chúng ta đi thôi, để tôi đưa ông về.

A Xuân cố kìm nước mắt, đứng dậy trước và nói với Vương Khởi Minh. Bà ta đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Đây là chiếc BMW màu đỏ rất đắt tiền. Trong xe, A Xuân trang trí độc đáo, trên tấm gương chiếu hậu đặt phía trước, nàng treo bức ảnh di lạc điển hình cho Trung Quốc, tay lái được bọc một lượt nhung màu phấn hồng. Trên cửa xe còn dán mấy băng chữ Anh kỳ lạ: “No Radio (không có máy thu thanh), I love New York ( Tôi yên Nữu Ước), Bewo Dog” (Chú ý chó dữ).

A Xuân ngồi vào ghế lái, trước hết nàng vặn người cởi đôi giày cao gót ra, vứt xuống hàng ghế sau và đi đôi dép lê thêu hoa của Trung Quốc để sẵn trong xe.

Nhìn cử chỉ quen thuộc ấy, Vương Khởi Minh không nhịn được cười.

- Cười gì thế? - Nàng quay đầu hỏi.

- Có gì đâu. - Anh nhịn cười.

- Đừng cười tôi. - A Xuân đề máy, cho xe ra mặt đường lớn. - Anh thích thật đấy, về đến nhà, có người thương người quý, chứ đâu như tôi, có mệt chết cũng không ai dòm ngó.

Tuyết vẫn như những lọn bông không ngừng phủ từng lớp xuống mặt đất. Mấy chiếc xe dọn tuyết sơn vàng đang chậm chạp ủi tuyết, tạo thành bức tường tuyết hai bên lề đường. Còn mấy chiếc xe thì như đang chạy trong ngõ hẻm.

A Xuân giảm tốc độ cho xe chạy chậm lại. Nàng phá vỡ không khí trầm lặng trước:

- Tuyết rơi đêm Noel, đẹp thật!

Liếc nhìn sang phía nàng, Vương Khởi Minh cảm thấy đêm nay nàng rất đẹp, đẹp và trắng hơn cả tuyết rơi bên ngoài.

Tiếng máy nổ thật đơn điệu.

Bỗng dưng A Xuân hỏi:

- Anh có thích không?

- Tôi thích. Ồ, không, bà hỏi thích gì nhỉ?

- Cái BMW của tôi đây này.

- Ờ, thích, rất thích. Chiếc xe sang trọng này, tôi cả đời không được trèo lên.

- Được chứ.

- Bà nói sao?

- Anh có thể có được cái xe này.

- Bà đang cười nhạo tôi.

- Tôi không nói đùa đâu.

Xe chạy rất chậm, hai tay A Xuân nắm chặt lấy tay lái.

Nàng đưa một tay điều chỉnh cho nhiệt độ trong xe thấp xuống, rồi bật nút máy thu thanh.

Nổi lên một ca khúc đồng quê của Mỹ. Vừa nghe, nàng vừa khe khẽ hát theo.

- Nghe hiểu chứ? - Nàng hỏi.

- Không hiểu hết.

- Tôi dịch cho anh nghe nhé. - Loa phát ra câu nào, nàng liền dịch cho anh nghe câu ấy. Giọng nàng trầm thấp, không những không ảnh hưởng đến tiếng hát, trái lại càng ăn nhịp với lời ca thâm trầm và oán trách.

Nếu bạn yêu anh ta

Xin hãy đưa anh ta đến New York,

Vì nơi ấy là thiên đường.

Nếu em bạn ghét anh ta,

Xin hãy đưa anh ta đến New York

Vì nơi ấy là địa ngục...

- Tuyệt thật! - Vương Khởi Minh nhẹ nhàng thốt lên.

Nàng liếc anh một cái, không nói gì. Nàng thừa biết anh đang nói đến bài hát và cũng là nói đến bản thân nàng.

Chiếc xe rời khỏi đường cao tốc, chạy vào con hẻm nhỏ.

Trong hẻm không có xe dọn tuyết nên đường rất trơn. Đến một khúc đường quanh, A Xuân giảm tốc độ, chân đạp mớm vào phanh, nhưng không ngờ xe bị nghiêng nằm ngang ngay giữa đường.

Cả hai người cùng đảo mạnh.

- Cẩn thận. - Vương Khởi Minh vừa nhắc vừa túm chặt lấy cánh tay A Xuân.

A Xuân có tay lái lão luyện, nàng hết đánh tay lái sang phải lại sang trái rất linh hoạt. Bánh xe quay mấy vòng, rồi lại tiếp tục lăn trên mặt đường.

Nàng thở một hơi dài và mỉm cười nói với Vương Khởi Minh:

- Thưa anh, tôi có ý định đòi lại cánh tay của tôi đấy.

Lúc này Vương Khởi Minh mới ý thức được mình đang nắm giữ cánh tay nàng. Anh vội bỏ tay ra, hỏi:

- Đau à?

- Chẳng khác bị hổ vồ. Anh không giữ tay, tôi còn dễ lái hơn. Anh nắm thế, tôi đánh tay lái thế nào được nữa! Ngốc ơi là ngốc!

Vương Khởi Minh vừa cười vừa xoa bóp cánh tay nàng.

Nàng không phản đối mà chỉ cười ngọt ngào.

Xe dừng lại, nơi này cách chỗ của Vương Khởi Minh không xa. Nhưng anh vẫn chưa xuống xe.

Bên ngoài là thế giới trắng. Ánh đèn Noel nhấp nháy từ các ngôi nhà hắt ra chiếu lên mặt A Xuân. Mặt nàng có vẻ hưng phấn vừa do dự.

Nàng ngước mặt lên, ghé sát vào trước ngực Vương Khởi Minh. Đôi mắt nhoè lệ của nàng nhìn vào mắt anh.

Nàng nhắm mắt lại, đôi môi mọng đỏ, xinh tươi, đầy gợi cảm và run rẩy cứ ghé sát vào môi Vương Khởi Minh.

Vương Khởi Minh cúi mặt xuống đón nhận lấy cặp môi mọng đỏ và nóng bỏng ấy.

Có thể sự việc đến quá đột ngột, anh không lường được trước.

Song, anh không bị nung chảy trong nụ hôn ấy, trái lại, anh còn cố thoát khỏi vòng tay của A Xuân, tránh được đôi môi nóng bỏng của nàng, nâng nàng dậy và cất giọng run rẩy:

- A Xuân, xin lỗi, tôi đã cư xử không phải.

A Xuân không hôn tiếp nữa, hai dòng lệ ngưng đọng trên khoé mắt nàng chảy ùa xuống.

Vương Khởi Minh không đành lòng, lại ôm lấy nàng.

Song lần này, nàng đẩy ngực anh ra.

- Thôi, xuống xe nhanh lên.

Vương Khởi Minh lại muốn hôn lên cặp môi của nàng, song nàng quay mặt tránh.

Trầm ngâm giây lát, cuối cùng Vương Khởi Minh mở cửa xe bước xuống, không cả chào tạm biệt.

Xe của A Xuân không khởi động máy ngay.

Khi Vương Khởi Minh bước gần đến cổng nhà mình thì trông thấy Quách Nhạn trùm áo đang đứng ngóng chờ trước cửa.

Vừa thấy bóng anh, nàng vội vàng chạy ào tới, ôm ghì lấy chồng.

- Em cứ tưởng đêm nay anh không về thật kia. - Nàng nói như một đứa trẻ bé bỏng.

Vương Khởi Minh quay đầu nhìn chiếc xe của A Xuân vẫn còn đậu ở phía xa xa, tim anh đập “thình thình”.

Anh chống chế:

- Bà chủ sợ em lo lắng, đích thân lái xe đưa anh về.

- Bà ấy tốt thật - Vừa khen, Quách Nhạn vừa mở cửa.

Trong lúc bước chân vào nhà, Vương Khởi Minh ngoái lại nhìn chiếc xe của A Xuân đang quay đầu lao đi trong màn tuyết.

Lòng anh lúc đó không sao diễn tả nổi.

Đêm ấy, nằm cạnh Quách Nhạn, anh không hề buồn ngủ, mắt cứ chong chong nhìn ra cửa sổ.

Quách Nhạn khẽ khàng nói với anh:

- Chiều nay, em vừa mua cho Ninh Ninh bộ quần áo.

- Ờ.

- Cả thiếp mừng Noel nữa, sáng mai gửi sớm.

- Được.

- Em đã sắp sẵn 200 đô gửi về nhà, mai cùng đi gửi nhân thể.

- Ờ.

- Tháng này trừ tiền nhà, tiền chi tiêu hàng ngày, em còn gửi vào nhà băng bảy trăm đô nữa.

- Tốt.

- Anh thấy đấy, anh làm lụng mệt quá, người gầy rộc hẳn đi. Nhân lúc hàng đại hạ giá, em đi mua cho anh cái quần bò nhỏ hơn một số! Vòng bụng anh từ số to đã hạ xuống số trung, bây giờ lại phải mua loại nhỏ hơn một số. Anh vất vả quá.

Vương Khởi Minh không đáp.

- Ngủ rồi à?

Tất nhiên lúc ấy Vương Khởi Minh chưa ngủ. Anh đang sống lại cái giờ phút A Xuân hôn mình trên ô tô.

Lần đầu tiên anh ngoại tình sau mười hai năm lấy vợ.

Nghe vợ nói, lòng anh vô cùng ân hận.

Quách Nhạn là người đàn bà tuyệt vời.

Anh cảm thấy mình không phải.

Mãi lúc sau, nằm giữa bóng đêm, anh mở mắt thao láo nhìn vợ ngủ, lòng cuộn lên từng cơn hối hận. Anh ôm lấy vợ.

Quách Nhạn giọng ngái ngủ, hỏi:

- Làm gì thế?

- Quách Nhạn!

- Gì cơ?

- Anh yêu em.

- Nửa đêm khuya khắt đánh thức em dậy để nói thế à?

- Phải, chỉ để nói với em là anh yêu em!