← Quay lại trang sách

- 6 -

Không khí ở Tương Viện Lâu mấy hôm nay có điều gì khang khác. Nguyên nhân là A Xuân tuyên bố với mọi người rằng từ nay trở đi, Vương Khởi Minh được thăng lên chức Tổng Giám Đốc Tương Viện Lâu.

Trong nhà bếp, những lời bàn tán khó nghe nổi lên rôm rả.

- Đám đàn bà con gái thật lắm trò, hết trò này lại bày ra trò khác. - Anh chàng “chảo rán” vừa cầm muôi đảo chảo vừa nói.

- Đừng tưởng bở, đưa cái thằng ấy lên làm giám đốc. Được thôi, để xem hắn ta xoay xở ra sao. - Ông bếp trưởng nổi khùng.

- Chơi cái trò lá mặt lá trái, cho hắn ta nghỉ khàn ở nhà mấy ngày. Lạ gì, ban ngày bắt hắn ta làm trâu ngựa, ban đêm để hắn ta ngủ với mình, loại đàn bà này độc ác thật.

- Chớ coi thường người Hoa lục nhé, hắn ta cũng ma lanh ra phết đấy.

Tiểu Lý chỉ vùi đầu vào công việc của mình, không nói năng gì hết.

Vương Khởi Minh và A Xuân đều nghe rõ những lời bàn tán ấy. Vương Khởi Minh tức khí, định xông vào bếp tranh cãi cho ra lẽ, nhưng bị A Xuân ngăn lại và khua tay bảo đừng nóng thế.

Cả cửa hiệu ăn im phăng phắc, không rõ sắp xảy ra chuyện gì.

Lát sau, bếp trưởng, “chảo rán” đều cởi phăng tạp dề và áo trắng, bước đến trước mặt bà chủ, bếp trưởng đe:

- Bà hãy mời những đầu bếp giỏi hơn, bọn tôi không làm cho hiệu này nữa đâu.

“ Chảo rán” cũng hùng hổ phụ hoạ.

- Anh em chúng tôi không làm nữa, bà hãy tính trả tiền công đi!

Thấy tình thế bất ổn, Tiểu Lý chạy ngay đến giải nguy:

- Thôi, thôi hai ông còn lạ gì tính bà chủ nữa, người lớn với nhau cả, có gì hãy ngồi bàn thảo với nhau đã.

Bếp trưởng, “chảo rán” không đếm xỉa gì đến Tiểu Lý, song cả hai cùng đứng im không nhúc nhích.

Vốn thông minh, A Xuân thừa biết lúc này phải giải quyết thế nào.

Nàng vẫn ngồi bên quầy thu tiền, đầu nghiêng sang một phía, không nhìn ai và đốt điếu thuốc, bảo:

- Làm hay không, cứ nói với tôi một tiếng là được. Các ông đều vạm vỡ, đều có dũng khí, thế mà hèn vậy. Tôi không tin, các ông chưa dám quát tháo, nạt nộ các bà xã ở nhà. Thế mà chỉ thế, đã bảo không làm nữa, có thiệt thòi gì thì các ông cứ việc nói ra đi.

Nàng rít một hơi thuốc, rồi đổi giọng:

- Việc sắp xếp cho ông Vương Khởi Minh, tôi có phần vội vã, tôi sai. Nhưng các ông chẳng nghĩ gì đến tôi. Tôi làm quần quật suốt ngày đủ mọi thứ việc: nào quản lý trông nom, nào tính toán sổ sách, đến luật sư tôi cũng phải đích thân đến nhờ cậy, nhà hàng phải có người trông coi chứ. Từng ấy năm, tôi có gì không phải với các ông, tôi có để các ông thiệt thòi gì không? Thế mà giữa giờ phút sống còn thế này, các ông phủi tay, cố tình chơi khăm tôi. Tôi là một phụ nữ đơn thương độc mã, ai thật long thương xót tôi. - Nói đến đây nàng nức nở. - Thường ngày, mồm nói cứ ngọt xớt: nào là thương tôi nhất, quý tôi nhất, nói cho cùng đều là giả dốt hết. Cái số tôi, sao lại khổ thế này. - Nói đến đây, nàng quẳng điếu thiếu lá đi và khóc thật sự thành tiếng.

Bếp trưởng và “chảo rán” nghe nàng nói thế, nỗi bực tức như xẹp xuống, giương mắt nhìn nhau và còn cười vụng. Họ lại mặc áo blu trắng và quấn tạp dề trở vào nhà bếp.

Thấy tình hình đã ổn, A Xuân lau nước mắt, gọi hai cú điện thoại rồi bước ra khỏi cửa để lo chuyện gì đó.

Suốt buổi chiều hôm đó, Vương Khởi Minh cảm thấy toàn thân chếnh choáng. Nghe tiếng cười đùa trêu chọc trong nhà bếp, đã mấy lần anh định xông vào, song nghĩ đến lời A Xuân, anh vội dừng lại.

Anh thẫn thờ quét dọn nhà hàng, thầm nghĩ mình đến nước Mỹ đã hơn một năm, chả lẽ cứ phải, làm ở đây, làm suốt đời ở cái cửa hàng ăn này. Không, đây không phải là đường thoát của mình. Anh quyết chí rời khỏi Tương Viện Lâu.

A Xuân về, anh bước đến cạnh quầy thu tiền, chần chừ giây lát đang định nói là “không làm nữa”, thì A Xuân đoán đúng ý nghĩ của anh.

- E hèm.

- Anh định làm gì sau này?

- Chưa biết.

Nghĩ ngợi giây lát, A Xuân mới bảo:

- Cũng được, cứ tạm đến các nơi xem. - Vừa nói, nàng vừa mở ngăn kéo đựng tiền, lấy ra hai túi tiền - Tiền trong túi này là tiền công của anh. - Rồi nàng lại chỉ vào cái túi thứ hai - Anh cứ đi tìm việc, không phải muốn tìm là tìm được ngay đâu. Anh hãy cầm lấy dùng trước cái đã. - Dường như nàng đã thu xếp từ trước tất cả.

- Không, tôi không cần, - anh đẩy túi tiền trả lại cho nàng.

A Xuân không nói gì. Nàng chỉ cúi mặt xuống rút tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, đặt vào tận tay Vương Khởi Minh.

Vương Khởi Minh nhận tấm danh thiếp, đầu cũng không buồn ngẩng lên, quơ lấy túi tiền công, rồi quay người bỏ đi.

Ra đến tận cửa, anh mới quay người, nói với vào:

- Tính toán tiền nong ban tối, nhớ khóa cửa cẩn thận.

A Xuân gật đầu.

Vương Khởi Minh bước ra khỏi Tương Viện Lâu.

A Xuân vừa nắn bóp túi tiền, vừa nhìn theo bóng anh. Song, từ trong sâu thẳm, nàng nghe thấy có tiếng ai nói với mình: Anh ấy sẽ còn trở lại.

Ngồi trong tàu điện, Vương Khởi Minh lấy tấm danh thiếp ra đưa lên mũi ngửi mùi thơm của nó.

Trên danh thiếp in địa chỉ và số máy nói của A Xuân ở Long Island.

Quách Nhạn vất vả kéo được bao tải đựng đầy áo len nửa thành phẩm vào nhà, nàng quay đầu nhìn thấy Vương Khởi Minh đang nằm ườn trên đi văng, liền hỏi:

- Hôm nay sao anh về sớm thế?

Nàng đặt các thứ xuống, bước vào bếp, lo liệu cơm nước.

- Không làm nữa, - Vương Khởi Minh đáp. Anh thở phù một tiếng rồi đứng bật dậy.

- Sao bảo họ đưa anh lên làm giám đốc cơ mà?

- Chính là bởi không làm được giám đốc.

- Thì mình cứ rửa bát đĩa vậy!

- Nếu muốn, em đi mà làm, còn anh, anh hết chịu nổi rồi.

Thấy chồng nổi xung lên, Quách Nhạn bèn khuyên:

- Có gì phải lo, không làm ở đấy, ta tìm tiệm, ăn khác làm chứ sao?

- Tiệm với chả tiệm. Em chỉ biết có tiệm ăn thôi. Suốt một năm nay, anh coi như là lãnh đủ rồi - chịu khổ, chịu mệt, chịu những cơn bực tức khốn kiếp - Tiệm ăn, anh chịu đủ rồi, đối xử có ra chó gì đâu.

- Không sao, từ mai em sẽ làm thêm, mang nhiều hàng về nhà làm hơn, vẫn sống được. - Quách Nhạn muốn làm cho chồng khuây khoả.

- Anh hận chính là hận ở chỗ đó, chỉ biết mỗi chuyện làm hùng hục, không suy nghĩ. Em xem có ai giàu sang được là nhờ làm hùng hục không. Em hãy trông bà chủ tiệm ăn của anh mà xem, làm gì cũng giỏi. Tiếng Hoa, tiếng Anh, tiếng Quảng Đông, chữ Quốc ngữ, thứ gì cũng biết hết. Trong ngoài việc đều nắm vững, biết tuỳ cơ ứng biến, biết lựa gió chống thuyền. Còn em mới hay hớm chứ, ngoài chuyện làm hùng hục, chẳng chịu học hỏi gì hết, chẳng biết gì nữa hết. Lấy được bà vợ như em, suốt đời đừng hòng ngóc đầu lên được, hẩm hiu hết chỗ nói.

Đến nước này thì Quách Nhạn không thể không bực tức:

- Em là thế đấy. Anh cứ nghĩ mà xem, em lấy anh, chịu khổ chịu sở như vậy, em mới là kẻ hẩm hiu, thấy ai hay ai giỏi, anh cứ việc đi mà lấy. - Nàng vừa nói và khóc, chạy thẳng vào phòng ngủ.

Quách Nhạn, không riêng gì Quách Nhạn, mà tất cả phụ nữ, đều không sợ chịu khổ vì chồng, nhưng không chịu để cho nửa hạt bụi rơi vào mắt, không chịu nghe những lời lẽ như thế.

Vương Khởi Minh biết mình đã dùng những lòi lẽ quá nặng nề. Anh ân hận sao mình lỡ ăn nói như thế, nên lủi thủi vào bếp nấu ăn thay vợ.

Lúc sau, các món ăn bốc hơi nghi ngút được bày ra bàn. Anh quay mặt vào phòng ngủ gọi to:

- Mời bà ra ăn cơm ạ!

Không nghe thấy động tĩnh gì, anh bèn bước vào phòng ngủ, vừa kéo vợ dậy vừa đùa:

- Chà, tức khí ghê thế, thôi mà!

- Tránh ra, đồ vô lương tâm. - Quách Nhạn càng khóc to hơn.

- Anh đùa đấy mà.

Quách Nhạn trở mình, quay mặt vào tường, hai bờ vai rung rung vì thổn thức.

Không lạ gì tính vợ, Vương Khởi Minh biết bây giờ có nói gì cũng vô ích.

Anh không biết làm thế nào, trở ra phòng khách, nằm dài trên ghế đi văng. Anh ngẫm nghĩ xem sau này phải xoay xở ra sao. Ngẫm nghĩ đến nửa đêm mà vẫn chưa tìm ra được cách gì.

Bữa ăn bày trên bàn không ai đụng đũa.

Hôm sau, lúc đi làm về. Quách Nhạn lấy trong người ra một quyển sổ tay đưa cho Vương Khởi Minh đang rầu rĩ nằm trên ghế đi văng.

- Cái gì thế này? - Vương Khởi Minh hỏi.

- Thì cứ xem đi.

Vương Khởi Minh giở quyển sổ ra, thấy bên trong toàn ghi địa chỉ, số điện thoại của một số người. Anh ngớ ra hỏi vợ:

- Em bảo anh tìm địa chỉ của ai thế?

Quách Nhạn phì cười:

- Sao mà ngốc thế! Đấy là địa chỉ của các khách hàng em ghi trộm được ở lão chủ họ Mã. Không phải anh muốn lao vào buôn bán sao?

Vương Khởi Minh vỡ lẽ, mặt anh hớn hở hẳn lên.

- Nhạn ơi, em giỏi thật!

- Ngốc ơi là ngốc. Chỉ biết quát nạt vợ, chẳng được tích sự gì.

- Ấy chết, không được.

- Sao cơ?

- Lão chủ họ Mã của em mà biết, lão giết chết chúng ta thì sao?

- Lệ xác lão, buôn bán cơ mà, lão ta làm được, chúng ta cũng làm được.

- Đúng! To gan mới là trượng phu.

- Em thấy chẳng có gì phải sợ. Có gan làm thì ta chẳng kém gì lão.

- Ấy chết!

- Lại có chuyện gì nữa thế?

- Tiếng Anh của anh... người Anh, người Mỹ nghe không hiểu đâu.

- Ôi chào, tiếng Anh của lão chủ họ Mã cũng có nên hồn đâu, rặn mãi được một câu. Anh chịu khó học thêm, thế nào chả hơn được lão. Vả lại, cái hôm anh cự nự em, anh chả phun ra mấy câu tiếng Anh đấy thôi? Chứng tỏ tiếng Anh của anh không tồi đâu.

Vương Khởi Minh đỏ mặt:

- Mấy câu ấy là câu chửi thôi.

- Em nghĩ anh học những câu khác cũng sẽ thuận lợi đấy. - Quách Nhạn lại cười - Rồi anh sẽ học với em.

- Tiếng Anh ấy ư?

- Không. Áo len kia, học móc ấy.

- Anh phải học thiết kế mẫu. Anh sẽ tạo mẫu cho em móc. Cho dân New York biết dân Bắc Kinh thông minh như thế nào.

Sau đó, Quách Nhạn mua về một cái bàn là cũ. Vương Khởi Minh học là ở nhà, hàng Quách Nhạn nhận ở xưởng về đều làm được cả, thu nhập coi như tăng hẳn.

Tối tối, anh đến trường giảm học phí, học thêm tiếng Anh.

Anh học thực sự, rỗi rãi anh lại ôm quyển tự điển dầy cộp với tập giáo trình, chẳng khác gì một học giả, đến ngồi đọc bi bô ngọn đèn mù mờ, học đến mụ mị đầu óc.

Một tối, anh nằm phục trên giường, lẩm nhẩm đọc:

- Y, e, s, y, e, s, bố khỉ, sao tra mãi không thấy nhỉ.

Đang ngồi làm hàng bên cạnh, Quách Nhạn phì cười.

- Em cười gì thế?

- Cười gì. Yes thì có gì mà phải tra từ điển?

- Chà chà, bố khỉ, học mụ cả đầu rồi.

Vương Khởi Minh học tiếng Anh dường như không giống mọi người. Anh không để ý học thế nào là chủ ngữ, tân ngữ, vị ngữ, các thì, thể bị động, ngữ khí và ngữ pháp... Anh chú trọng luyện khẩu ngữ trong lúc người khác học theo trình tự viết, đọc, nghe, nói.

Mục đích học tiếng Anh của anh trái ngược hẳn với người khác, anh học nói trước. Cũng có thể do anh học nhạc từ nhỏ, có một đôi tai rất thính nhậy, có khả năng phân biệt rất rõ âm thanh. Cho nên chỉ mấy tháng sau, tuy vốn từ của anh không nhiều, nhưng anh dám nói bừa, dám mạnh mồm mạnh miệng. Theo anh, vừa học vừa hành thì chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Và có lẽ do anh có đôi tai rất thính nên mỗi mẫu câu, mỗi âm tiết đơn lẻ anh học, đều đặc sệt giọng Mỹ nằng nặng và giọng New York rõ rệt.

Sự phát triển của thứ ngôn ngữ kỳ dị ấy ở anh sau này khiến anh có thể nói hệt như người New York thực thụ, có thể chửi tục bất cứ lúc nào, song chỉ có cái là không biết viết, biết đọc và là người mù chữ thực sự trên đất Mỹ.

Quách Nhạn mua được của bạn cùng làm cái máy dệt hai giàn với giá 150 đô.

Vương Khởi Minh mừng quá:

- Từ lúc nhỏ, anh đã thích tháo lắp máy móc.

- Tháo ư? - Quách Nhạn hỏi. - Mua mãi mới được cái máy 150 đô. Hà cớ để anh tháo dỡ cho tốn mất hai trăm năm mươi đô nữa à?

- Không phải thế đâu. Anh muốn nói là anh điều khiển máy rất nghệ. Anh biết rõ nhờ cái máy này chúng ta sẽ phất lớn.

Có cái máy dệt, Vương Khởi Minh coi như có bạn trong cuộc sống, anh không biết mệt mỏi, ngồi suốt ngày bên máy dệt mầy mò cho đến khi biết sử dụng thành thục và dùng máy tạo ra những mẫu áo mới, kiểu mới.

Anh không cảm thấy chán nản. Trước kia học đàn, chả lẽ không dễ chán hờn thế này ư? Ngày nào cũng như ngày nào, vẫn những âm giai đơn điệu, hết kéo đi lại kéo về trên mấy sợi dây thanh mảnh, suốt cả một ngày. Mấy chục năm liền đều chỉ diễn có một trò như thế.

Nhờ sự thông minh cộng với tính chịu khó, sự nỗ lực cùng với tính sáng tạo, chỉ sau mấy tuần lễ, Vương Khởi Minh đã thành thạo công việc dệt áo len.

Trên đất Mỹ, chỉ cần mình làm được những việc người khác chưa làm bao giờ, chỉ cần mình dám tỏ ra độc đáo, dám gợi mở ra chân trời mới, là đã thành công một nửa. Nếu mình đi sau người ta, dẫm theo vết chân của người đi trước, thì chẳng ai thèm để mắt tới mình.

Vương Khởi Minh hiểu rõ điều đó.

Hôm nay, anh dệt được mấy chiếc áo bằng số len thải ra của Quách Nhạn. Anh ngắm nghía kỹ lưỡng, thấy cũng khá, màu sắc pha rất hài hoà, chẳng kém cạnh gì.

Tối đến, Quách Nhạn vừa bước chân vào cửa, Vương Khởi Minh đã đứng bật dậy, mang mấy chiếc áo vừa dệt ra khoe.

- Thử đi! Em mặc thử xem nào! Anh cảm thấy trước là mình thành công rồi.

Quách Nhạn vồ vập cầm lấy chiếc áo len.

Vương Khởi Minh nhìn vợ vừa hồi hộp vừa kích động.

Nàng mặc cái áo len vào người. Vương Khởi Minh lại giục nàng mặc cái thứ hai.

Hai cái áo len làm tôn những đương nét thon thả trên cơ thể nàng, eo nàng nhỏ nhắn, ngực nàng đầy đặn, trông rất đẹp. Anh reo lên:

- Chao ôi, em đẹp tuyệt vời!

- Phải nói là áo anh dệt tuyệt đẹp vời mới đúng!

- Thế thì cả hai vậy.

Họ dằn sự xúc động để có thể đủ bình tĩnh nghĩ đến chuyện mấy con bài có trong tay đây cần tiêu thụ ra sao cần tìm khách hàng thế nào để có thể giành được phần thắng trong cuộc chơi này.

Họ vạch ra nhiều chiến thuật tiêu thụ. Và dù dùng chiến thuật nào, bước đầu tiên là ngày mai Vương Khởi Minh phải đến gặp những cửa hiệu thời trang.

Sáng tinh mơ.

Vương Khởi Minh đóng bộ comple là thẳng nếp, hớn hở đặt chân trên đại lộ số 7 của New York.

Đại lộ 7 được toàn cầu biết đến với cái tên: Fashion Ave (Đại lộ Thời trang)

Những toà nhà 100 tầng chen nhau mọc. Tầng trệt của những toà nhà này đều là các hiệu thời trang.

Trong những tủ hàng đồ sộ trưng bày đủ các mốt, có quầy hàng còn có cả những người thật đứng làm mẫu. Các cô đứng làm mẫu mặc đủ các loại trang phục, với mọi màu sắc làm người xem hoa cả mắt.

Trông thấy những bộ thời trang rực rỡ ấy, trống ngực Vương Khởi Minh bắt đầu nổi lên.

Anh dừng lại trước những bộ trang phục, kẹp chặt mấy cái áo gói trong túi vào người với tâm trạng hơi hoang mang.

Những ô tô chở hàng đỗ kín các ngõ hẻm.

Những công nhân khuân vác người Nam Mỹ, đẩy những xe đựng phục trang thành phẩm đi nườm nượp như mắc cửi.

“Chớ chán nản” - Vương Khởi Minh thầm khích lệ mình.

- Đã đến đây thì hãy thẳng lưng mà bước. Chẳng ai chê cười mình - Mà có kẻ chê cười thì có gì phải sợ? Ai có đường của kẻ ấy cơ mà.

Trên đường phố, những người đàn ông đàn bà đủ các màu da, đi lại như chạy.

Những cô gái làm mẫu mặc những bộ mốt đầy khêu gợi, đưa những cặp đùi dài quay người trình bày mọi thế đứng.

Những nhân vật thuộc giới chủ hãng, mồm ngậm tẩu, đi đi lại lại đầy bệ vệ. Họ phun ra những lời lẽ huênh hoang, nhìn qua cũng biết đấy là giới chủ.

Những người bán chó ảnh, bán đồ điểm tâm, bán hoa quả và lạc rang thi nhau rao hàng, ồn ào, ầm ĩ.

Chỉ có trong những pho tượng đồng cao to hơn người thật bốn, năm lần là vẫn đứng lặng lẽ hết năm này đến năm khác giữa quảng trường, chân đặt trên bàn đạp máy khâu, tay cầm kéo và thước da, nhìn những toán người đi qua như muốn ước định số đo cho từng người.

Vương Khởi Minh đánh bạo bước vào một cửa hiệu.

Viên cảnh vệ mặc chế phục lễ phép mở cửa cho anh.

Anh bước vào khoang thang máy bóng loáng, ấn ngón tay vào số 56. Chiếc thang máy ì ì chạy lên. Loại thang máy tốc độ nhanh ở cái cao ốc này làm đầu anh choáng váng. Anh vội há mồm ra để giảm nhẹ áp suất ép vào màng nhĩ.

Cửa thang máy bật mở, anh tìm đến Show Room (phòng trưng bày)

Một cô gái xinh đẹp mở cửa sổ vẫy tay chào anh: “Hi” (chào ông), anh cũng “Hi” một tiếng đáp lại.

- I have some samples want to show you (Tôi có một vài mẫu áo muốn đưa cô xem).

- Ok, come with me please (Vâng, xin ông theo tôi).

Vương Khởi Minh theo cô gái vào phòng. Ngồi trước bàn là một bà đầy ngạo mạn.

Cô gái giới thiệu với bà ta chủ ý của ông khách Phương Đông này.

- Let’s start (chúng ta bắt đầu nhé), - người đàn bà ngồi sau bàn vênh mặt lên.

Vương Khởi Minh rút từ trong túi xách ra ba chiếc áo len tự thiết kế và tự dệt, dùng cả hai tay chìa cho bà ta nhìn.

- Too simple and too eastern. Im not intrested ( đơn giản và phương đông quá. Tôi không thích)

Bà ta lại cúi xuống bàn làm tiếp công việc của mình.

Vương Khởi Minh lại tìm đến một phòng trưng bày mẫu khác. Anh dùng cả hai tay giơ mấy chiếc áo lên cho người đứng sau quầy hàng xem, nhưng chẳng buồn mở cửa quầy, họ đã lắc đầu quầy quậy.

Anh lại đến một cửa hàng khác, một ông đầu rất to dẫn anh vào, trông ông ta có vẻ là chủ của một hiệu lớn.

Ông ta không nhìn kỹ áo mẫu, vừa dùng tay bóp bóp xem chất len, vừa hỏi:

- All right, tell me, what’s the price? ( Được, ông cho biết giá bao nhiêu?)

- Seventy five (Bẩy nhăm đô). Vương Khởi Minh đưa ra cái giá anh đã tính toán với Quách Nhạn cho ông ta biết.

Ông ta vứt luôn cái áo xuống đất:

- Are you crazy! no deisign cheap thing, seventy five? It’s really funny. Go out back to your home! (Ông ngớ ngẩn thế! Chẳng bao giờ thứ mẫu nào rẻ thế. Bẩy nhăm đô hả? Tức cười thật, ông hãy quay về nhà đi!)

Vương Khởi Minh không nản lòng.

Nếu trước khi bước chân vào các quầy trưng bày thời trang, anh còn run sợ, thì lúc này không lo ngại gì hết. Anh lạnh lùng phân tích nguyên nhân đã dẫn anh đến thất bại.

“Đơn giản và phương đông quá”, lời chê bai ấy cứ ong ong trong đầu anh.

Anh quan sát, ngẫm nghĩ, tìm ngắm từng quầy hàng dọc theo đại lộ thời trang.

Những ý tưởng mới, những thiết kế mói bắt đầu trồi lên trong óc.

Về đến nhà, anh phục mặt xuống bàn, theo đuổi những ý tưởng trỗi dậy trên đại lộ thời trang vừa rồi.

Anh học nhạc từ thuở nhỏ, chưa dính líu tí gì đến hội hoạ, song đối với mỹ thuật, anh có một nhận thức độc đáo riêng của mình. Hội hoạ, vừa không thể quá thực quá chi tiết, quá cụ thể; song cũng không thể trừu tượng quá hay chạy theo miết trường phái hiện đại. Thiết kế thời trang cũng có ý nghĩa tương tự như mỹ thuật vậy.

Anh cho cổ áo sâu và trễ xuống một tấc, cho ống tay áo rộng đến bốn năm tấc, trông như áo diễn viên, về màu sắc, anh mạnh dạn dùng màu tím thẫm.

Vẽ mẫu xong, anh ngồi vào bàn dệt, bắt đầu tạo ra tác phẩm mới của mình.

Lúc thì anh ngồi dệt, lúc thì anh ngừng lại, lấy máy tính điện tử loại nhỏ, bấm số tính toán.

Trên tờ giấy vẽ mẫu của anh chi chít những đường đậm, đường nhạt, các con số, chữ Trung Quốc, chữ Anh, một mớ bát nháo.

Suốt ngày anh không ăn uống, ngay Quách Nhạn đi làm về, anh cũng không hay.

- Tuyệt thật! - Quách Nhạn đứng sau lưng nhận xét, làm anh giật cả mình.

Hôm sau, anh lại đến toà cao ốc kia.

Lần này, anh tìm một cửa hiệu bán quần áo nhỏ hơn nằm nép trong góc đường.

Đón tiếp anh là một già có giọng nói Italia rất nặng.

Nhìn ngắm tác phẩm của Vương Khởi Minh, ông ta gật đầu lia lịa:

- Đẹp, đẹp, tôi rất thích! Giá bao nhiêu!

- Bảy nhăm đô.

- Được. Tôi mua.

Nghe thấy thế, Vương Khởi Minh khấp khởi. Anh cố không để cho niềm vui lộ ra ngoài mặt.

Ông già hỏi:

- Ông sản xuất được loại này chứ?

Vừa nói, ông già vừa đưa ra một số bản phác thảo mẫu áo của Vương Khởi Minh xem.

- Tôi dệt được. - Vương Khởi Minh trả lời không chút đắn đo.

- Được, tuần sau ông phải làm xong đấy nhé!

Giọng ông ta chắc như đinh đóng cột.

- Vâng, nhất định làm xong ạ.

Vương Khởi Minh mừng như mở cờ trong bụng. Niềm vui được người khác tin cậy trào dậy trong lòng.

Anh bước ra đại lộ thời trang, vui không để đâu cho hết và vẫy tay nháy mắt với những cô người mẫu trong các quầy hàng.

Đây là lần đầu tiên anh được thừa nhận sau khi đặt chân lên đất Mỹ. Niềm tin cậy nhỏ nhoi ấy khiến con tàu bé nhỏ đang lạc trên mặt đại dương mênh mông tìm thấy cây đèn biển.

Anh thừa hiểu cuối cùng mình nên làm gì trên nước Mỹ.