- 7 -
Phòng khách của Vương Khởi Minh biến thành xưởng dệt của anh.
Suốt bảy ngày trong tuần anh không rời khỏi nơi làm việc nửa bước. Ngay cả chuyện đi tiểu tiện, đại tiện, anh cũng phải tính toán bằng máy tính.
Bảy trang đồ án thiết kế phải hoàn thành trong bảy ngày.
Nghĩa là mỗi ngày anh phải hoàn thành một sản phẩm. Trước đây chưa ai trong một ngày dệt được một cái áo len kiểu mới, chưa từng biết đến.
Có nghiệt ngã quá không?
Nghiệt ngã quá chứ. Ngay cả những người làm công việc này mấy chục năm cũng không dám nhận một công việc như thế, chứ đừng nói đến người tập làm.
Vậy mà Vương Khởi Minh dám nhận làm. Anh không còn sự chọn lựa nào khác.
Anh biết rõ bảy mẫu áo này không chỉ vạch cho anh bảy kiểu áo len mới, chúng còn vạch cho anh cuộc sống sau này trên nước Mỹ. Bảy ngày, nếu nói theo kiểu Bắc Kinh là một “cửa ải” vượt được cửa ải ấy là thấy được vùng đất mênh mông; còn nếu không vượt được thì phải tiếp tục đi rửa bát đĩa, và chưa chừng, cả bát đĩa cũng không rửa nổi.
Chỉ có tiến chứ không lùi.
Cứ phải liều! Vương Khởi Minh quyết chí!
Theo chế độ làm việc ở Bắc Kinh, mỗi ngày chỉ làm 8 giờ, chủ nhật nghỉ. Vương Khởi Minh không dám phí phạm thời gian như ở Bắc Kinh, mà cũng không nghĩ đến giờ giấc trên nước Mỹ, đây là giờ giấc của các ông chủ.
Vương Khởi Minh tính toán từng ngày, mỗi ngày làm mười sáu giờ, còn lại 8 giờ dùng cho việc ăn uống ngủ ngáy. Cứ thế suốt bảy ngày, không có ngày cuối tuần, không có ngày chủ nhật, bảy ngày là bảy ngày. Như vậy anh có đủ 112 giờ đồng hồ làm việc.
Bảy ngày, dùng máy tính để tính theo cách khác thì thành rã những mười bốn ngày.
Một cách tính toán tuyệt vời.
Cứ cách tính ấy mà làm.
Tính thôi thì dễ, mà Vương Khởi Minh cũng làm đúng như thế, song lại có cảm giác không ổn.
Ngày thứ nhất ngồi suốt mười sáu giờ, nhưng anh không dệt xong được một cái mẫu.
Kết quả đó khiến anh sợ toát mồ hôi hột.
Sau đó anh mới vỡ lẽ, tính toán thời gian, làm việc chẳng ích gì. Đấy chỉ là kế hoạch, chỉ là ý muốn do bộ óc tạo ra.
Mà cái chính là phải làm ra bảy cái trong vòng bảy ngày. Cách tính đơn giản nhất là mỗi ngày phải dệt được một áo. Dệt chưa xong thì đừng đi ngủ.
Không thể phân ra ngày đêm, không thể nghĩ đến chuyện ngủ nghê, mà chỉ biết liều mạng làm, làm cho bằng xong bảy cái áo mẫu.
Ban ngày và ban tối anh buồn ngủ sụp cả mắt, hai cánh tay đau nhừ, mấy ngón tay muốn cứng lại, chỉ còn cách rùng mình cố gắng.
Cái máy dệt chạy sẹt sẹt suốt ngày đêm không lúc nào ngừng.
Ngọn đèn trong phòng, dù ban ngày hay ban đêm, không lúc nào tắt.
Tiền điện chắc chắn cao vống lên.
Cao thì cao, ai bảo nước Mỹ có điện! Xem ti vi, đi khiêu vũ, không phải thắp đèn chắc? Trong chuyện làm ăn kiếm sống việc chó gì phải tiết kiệm điện!
Đi làm về, Quách Nhạn không thể không đau lòng khi nhìn thấy Vương Khởi Minh mặc kệ tất cả, râu ria tua tủa đầy mặt, trông chẳng khác gì một thằng tù bị buộc vào công việc.
Vừa về đến nhà, không nói năng gì, trước hết nàng cầm những mảnh len chồng đã dệt ra; chắp móc thành áo.
Nàng móc rất tỉ mỉ, rất khéo léo, không lỗi một chút nào.
- Em móc cẩn thận hơn làm hàng cho lão chủ họ Mã của em nhiều đó! - Anh trêu vợ.
- Tất nhiên, - nàng chúm miệng cười dịu ngọt. - Làm cho mình mà không cẩn thận thì chỉ có hoạ mà ngốc.
Suốt bảy ngày, Vương Khởi Minh tổng số chỉ ngủ hơn hai mươi giờ và chỉ tắm có một lần.
Nằm trong bồn tắm, anh ngủ gật, tí nữa thì chết chìm trong ấy.
Quách Nhạn nâng Vương Khởi Minh nửa tỉnh nửa mê từ trong bồn nước ra, lau khô người ngợm, chân tay cho anh.
- Anh gầy rộc hẳn đi. - Nàng cất giọng đau đớn.
- Thế ư?
Nàng lấy cái quần bò cỡ nhỏ ra mặc cho anh và đau khổ phát hiện thấy vòng bụng anh tóp đi một nửa.
- Làm thế nào bây giờ, - nàng nói. - Cái quần bé nhất mà cũng lỏng bụng.
- Thì ngày mai em đến cửa hiệu bán quần áo trẻ con mua cho anh cái mới vậy.
Và cứ thế, bảy cái áo dệt mẫu được dệt xong vào phút chót của ngày thứ bảy.
Ngắm nghía bảy cái áo len chồng dệt, Quách Nhạn vừa vui sướng vừa đau lòng.
Nàng không biết nói gì và nói thế nào nữa.
Nàng quay mặt lại định gọi, thì thấy chồng đã ngủ say trên ghế đi văng, trên người mặc áo sơ mi có thắt ca vát hẳn hoi để chuẩn bị đi giao hàng.
Không biết nên làm thế nào, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh, ngắm nghía tư thế nằm của chồng, rồi nhẹ nhàng lay anh dậy.
Anh loạng quạng đứng dậy, cho vợ nắn lại ca vát và mặc comple, chớp mắt lia lịa.
- Tỉnh hẳn chưa anh? - Quách Nhạn hỏi.
- Rồi. - Anh đáp.
- Đi thôi, chuyến này cả đại lộ thời trang đều chấn động cho anh xem. - Quách Nhạn nói với chồng đầy giọng khích lệ và hy vọng.
Vương Khởi Minh tin tưởng gật đầu:
- Nhạn ơi, em thấy đẹp thật chứ?
Phòng trưng bày thời trang do một hoạ sĩ tạo mốt Italia tên là Antoni mở. Cái tên Antoni gợi cho người ta hình ảnh một con người cường tráng và khoẻ manh. Thực ra, đấy chỉ là một ông già còm nhom, dịu dàng và lịch thiệp. Đấy chính là ông già đã đón tiếp Vương Khởi Minh lần trước.
Tất nhiên ông già nhỏ nhắn trước mặt đây, chắc chắn có thời đã là một chàng trai tuấn tú. Nếu trước mắt anh là một chàng trai tuấn tú thì sau này, chưa biết lúc nào, cũng sẽ trở thành một ông già nhỏ nhắn.
Đấy là những ý nghĩ của Vương Khởi Minh khi nhìn ông già Antoni kiểm tra từng chiếc áo mẫu.
Không hiểu sao, anh có cảm giác ý nghĩ ấy của mình vô cùng thú vị.
Antoni xem xét từng cái áo với ánh mắt soi mói, khó tính, rõ ràng theo một tiêu chuẩn nghiệp vụ rất cao. Vương Khởi Minh hơi thấy lo lo về trình độ tay nghề của mình. Song, lo thì cứ lo, nhưng nét mặt vẫn cứ phải tỉnh bơ.
Ở nước Mỹ, hễ để cho người khác biết mình thiếu niềm tin, thì chẳng khác gì tự nhảy xuống sông hoặc thắt cổ tự tử.
Cuối cùng Antoni ngẩng mặt lên, dùng thứ tiếng Anh không sõi, nói với Vương Khởi Minh:
- Được lắm, tôi rất hài lòng.
Vương Khởi Minh như vừa hất được tảng đá đè trên ngực.
Antoni lại rút từ ngăn kéo ra hơn chục tờ phác thảo mẫu bày lên mặt bàn.
- Đây là mười hai bản phác thảo mẫu, - Antoni giải thích. - Ông cầm về sửa sang hoàn thiện, tạo thành mẫu mới.
Vương Khởi Minh cúi xuống sát bàn, ngắm từng bản phác thảo. Antoni “trẻ trung” lại căn dặn anh:
- Ông phải dệt xong mẫu trước hai mươi tháng tám. Tôi biết thời hạn ấy là ngặt nghèo đây. Song ông và tôi không còn cách nào khác, bởi vì cuối tháng chín ở New York có một buổi trình diễn thời trang cấp quốc tế. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này - cả ông cũng vậy.
- Dạ. - Vương Khởi Minh gật đầu. Sau khi đến nước Mỹ, anh vỡ lẽ ra ý nghĩa của hai chữ “cơ hội” là thế nào.
Antoni rút quyển ngân phiếu trong ngăn kéo ra.
Vương Khởi Minh chăm chú nhìn quyển ngân phiếu ấy.
Antoni viết con số và ký tên ông ta vào tờ ngân phiếu.
- Anh bạn trẻ, mong anh nhận cho. - Antoni đặt tờ ngân phiếu vào tay Vương Khởi Minh.
Vương Khởi Minh liếc qua hàng chữ số.
2400 đô la.
Tim anh đập rộn rã trong lồng ngực, nhanh gấp nhiều lần lúc bình thường.
- Cám ơn! cám ơn! - Anh nhận tờ ngân phiếu và bắt tay Antoni.
Antoni vỗ vai anh, bảo:
- Đến nhé, anh bạn trẻ, lúc nào tôi cũng nghênh đón anh đấy.
Vương Khởi Minh ra khỏi phòng trưng bày thời trang. Tấm ngân phiếu đang cổ vũ anh.
Một tuần được 2400 đô.
Một tháng phải là 9600 đô.
Bở ăn rồi!
Ai ngờ được!
Quên hết mệt mỏi, quên cả tính e ngại của người phương đông, anh vừa chạy vừa nhảy tung tăng trên đại lộ 7.
Ở nước Mỹ người đông như thế, song chẳng một ai để ý tới cử chỉ vui sướng đến điên khùng của anh.
Để nắm được nhiều loại nguyên liệu thời trang đang thịnh hành trên đất Mỹ, Vương Khởi Minh bỏ nhiều thời gian cho việc dạo phố.
Với quyển sổ nhỏ trong tay, anh đi xem từng cửa hiệu trang phục, và dừng lại rất lâu trước mỗi quầy hàng.
Trước kia, điều làm anh nhức đầu nhất là đưa Quách Nhạn đến các cửa hiệu xem quần áo. Hồi đó, anh cảm thấy đi như vậy chỉ lãng phí thời gian và sức lực. Hồi ấy anh cứ cằn nhằn luôn miệng.
- Thời giờ đi như thế này để làm việc khác có hay không?
Nhưng bây giờ, anh lại hào hứng đi hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác.
Để sinh tồn, cần phải tự thay đổi chính mình.
Thực ra, chuyện ấy rất dễ dàng.
Anh vô tình rẽ sang một phố khác và đột nhiên cảm thấy quầy hàng ở phố này có những điểm không giống với những quầy hàng trước.
Các dụng cụ làm tình cho cả nam lẫn nữ được bày công khai trong các quầy.
Những bức tranh làm tình với mọi tư thế được phóng to ra và dán đầy trên cửa hiệu.
Những tấm ảnh khoả thân của gái đẹp được in to hơn cả người thật, treo công khai trên tường.
Ngoài những cửa hiệu ấy, còn chen chúc mấy rạp chiếu bóng hạ cấp và mấy câu lạc bộ tình dục thi nhau hoạt động.
Đây là đâu nhỉ?
Hồi còn làm ở Tương Viện Lâu, ông bếp trưởng và anh chàng “chảo rán” đều thích thú nhắc đến nơi này bảo là nằm cạnh quảng trường Thời Đại, phố 42 của New York là “nơi chơi xả láng”.
Vương Khởi Minh tìm đến bảng tên đường, đúng rồi phố 42.
Do tính hiếu kỳ thôi thúc, anh chủ tâm bước vào một rạp chiếu bóng xem sao.
Đây là một rạp chiếu bóng nhỏ hẹp, bẩn thỉu, bốc lên thứ mùi tanh khắm.
Phòng chiếu tối như hũ nút, thoạt đầu chẳng nhìn thấy gì. Đến khi nhìn rõ cảnh tượng trên màn ảnh, anh giật mình đến thót một cái.
Người ta đang chiếu một bộ phim bậy bạ đến mức không chịu nổi.
Anh vừa ngồi xuống ghế, thậm chí chưa kịp ngồi vững, thì một cô gái Âu ăn mặc gần như loã lồ và sực nức mùi nước hoa rẻ tiền, ngồi ngay lên đùi anh.
- Anh có muốn vào buồng đôi không? - Chưa chi cô ta đã hỏi độp một câu như thế.
Đang lúc hoảng hồn, đến khi lấy lại được phần nào bình tĩnh, anh lắc đầu ]ia lịa.
- Em sẽ mang đến cho anh những giây phút tuyệt vời. Em sẽ dành cho anh niềm khoái lạc.
Hiển nhiên đấy là lời lẽ thường dùng của những cô gái bán hoa, tuy ngọt ngào và ướt át, nhưng vẫn khiến người nghe có cảm giác ghê ghê.
Cô nàng là người giàu kinh nghiệm, không để cho Vương Khởi Minh đồng ý, đã kéo ngay anh vào một ngăn buồng tối đen.
Có thể gọi đây là ô dành riêng ư?
Từ phía trong có thể nhìn rất rõ những hình ảnh trên màn ảnh, còn trong buồng chỉ đủ chỗ cho hai người.
Vương Khởi Minh vừa ngồi xuống, thì tóc của cô gái đã loà xoà gại lên bụng dưới của anh.
Cô ả dùng những lời lẽ đê mê để kích thích anh, song vì quá căng thẳng nên anh vẫn trơ ra.
- Are you chicken? (Anh là gà giò à?) - Ả vừa rủa vừa đập vào mông anh - Get up finished (đứng dậy cho xong việc đi).
Vương Khởi Minh hoảng hốt xốc quần lên định bỏ đi.
Ả ta giơ tay ngăn anh lại
Anh vội vàng đưa cho ả tờ 20 đô.
Ả lại chìa tay ra.
Anh lắc đầu.
- Đồ keo kiệt! - Ả cất giọng chửi và đẩy anh ra khỏi buồng tối.
Vương Khởi Minh vừa gài thắt lưng vừa chạy ra khỏi rạp chiếu bóng. Ra đến ngoài đường, không buồn ngả nghiêng, anh chui ngay xuống đường tàu điện ngầm, về thang nhà.
Từ đó anh không dám đi dạo lung tung nữa.
Mỗi kẻ mới nhập cư đều ôm một niềm mơ ước, ấy là mua được chiếc ô tô.
Kẻ nhập cư nào vào nước Mỹ rồi cũng sẽ phát hiện thấy: hoá ra cái ước mơ mua ô tô dễ biến thành hiện thực nhất.
Ở nước Mỹ, ô tô quá nhiều, nhiều đến mức trở thành hiểm họa, mua một chiếc ô tô là chuyện quá dễ dàng.
Song, còn những ước mơ khác, những ước mơ mà trước khi đặt chân lên đất Mỹ không được ta coi là niềm mơ ước như: ăn, ở, ngủ, thì ở nước Mỹ này, muốn thực hiện được lại khó hơn cả chuyện lên trời, trừ phi ta có móng vuốt nhọn.
Vương Khởi Minh kiếm được bằng lái xe mà không mất công sức gì.
Anh bỏ ra 400 đô mua chiếc Buic 76.
Người Mỹ coi chuyện đi hóng mát bằng ô tô là niềm vui trong cuộc sống.
Đã đến nước Mỹ, lại đã có ô tô riêng, Vương Khởi Minh cũng lây cái thú ấy của người Mỹ.
Đi hóng mát!
Vào một ngày cuối tuần, anh mời mấy người khách đến bãi biển Jeans ở Long Island du ngoạn.
Họ đều là chỗ quen biết. Người thứ nhất là Tiểu Lý ở nhà hàng Tương Viện Lâu. Ngoài ra còn có hoạ sĩ Trần Phấn từ Viện Mỹ Thuật Trung ương Bắc Kinh đến và Dương Lan, vợ của hoạ sĩ Trần Phấn; Dương Lan đến nước Mỹ du học, hiện đang làm bảo mẫu cho một gia đình người Mỹ.
Ngày thường, người nào cũng bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian rỗi rãi để đi chơi, nên vừa ngồi lên cái xe cũ kỹ của Vương Khởi Minh, tất cả đều reo hò sung sướng không để đâu cho hết.
Trong xe đầy người, làm cho bốn cái bánh cũ kỹ của nó lún xuống, gầm xe gần quệt đất, máy rú lên và hồng hộc rồi xe lăn bánh về phía trước.
Các cửa xe đều hạ kính, gió ùa vào xe, tạt vù vù vào mặt mọi người.
Trong xe toàn dân nghèo, họ cười đùa thoải mái. Họ vui sướng, gào la thích thú như bầy chim vừa sổ lồng.
- Ái chà!
Trần Phấn kêu to, mọi người không rõ xảy ra chuyện gì, đều dồn mắt nhìn anh.
- Mặt trời! Mặt trời nước Mỹ!
Thấy tiếng anh reo, mọi người mới biết anh sắp làm thơ. Họ nhịn cười, nghe anh đọc thơ.
... Tôi yêu mặt trời tha thiết
Chỉ có mặt trời là không của riêng ai,
Chỉ có mặt trời công bằng, vô tư nhất,
Cho dù người nào đó,
Có vĩ đại dường bao,
Có giàu sang, phì nộn,
Thì cũng chỉ được phần riêng của hắn,
Phần ánh nắng chói chang,
Như tất cả mọi người.
Dù bản thân tôi,
Có nghèo kiết xác,
Cũng chẳng kém gì ai,
Được phần của riêng tôi,
Ánh mặt trời sáng chói,
Không có ai có thể cấm,
Ôi, mặt trời, mặt trời,
Công bằng và đáng kính.
Chẳng ai, kể cả bản thân Trần Phấn, dám bảo bài thơ ấy hay dở thế nào; càng không ai dám phán Trần Phấn là một nhà thơ ra sao. Song bài thơ ấy đã nói lên được niềm háo hức của những con người nghèo khổ này.
Vương Khởi Minh cũng rống lên:
- Ôi! Mặt trời. Ngươi chính là anh em của ta cả.
Tiểu Lý hét lên:
- Ôi! Mặt trời. Giá ngày nào ta cũng được thấy ngươi, tuyệt vời biết mấy.
Dương Lan cũng hỏi:
- Sao hôm nay, mọi người đều ca ngợi mặt trời thế nhỉ?
Vương Khởi Minh đáp:
- Tôi khó có dịp thấy được mặt trời.
Tiểu Lý phụ hoạ theo:
- Cả tôi cũng vậy.
- Trái lại ngày nào tôi cũng phải bêu nắng. -Trần Phấn nói tiếp. - Tại Công viên Trung tâm, trên Đại lộ số 5, hôm nào tôi cũng phơi nắng suốt ngày để vẽ những bà đầm phì nộn không tài nào diễn đạt được. Ngày nào tôi cũng vẽ đến mức khô cả cổ, hoa cả mắt.
“Ánh sáng ban mai,
Nhuộm hồng Bắc Kinh rực rỡ,
Bản quốc thiều trang nghiêm,
Báo bình minh Tổ quốc...”
Quách Nhạn cất giọng nho nhỏ hát bài “Ca ngợi Bắc Kinh”
Mọi người trên xe cũng ồm ồm hát theo:
- Ôi, Bắc Kinh, Bắc Kinh...
Xe đã phóng đến bãi biển.
Mọi người nhảy xuống, lặng lẽ nắm tay nhau nhìn mãi về phía chân trời xa tít.
Biển mênh mông, không có tận cùng.
Tiểu Lý hỏi nhỏ:
- Phía bên kia là đâu nhỉ?
Mọi người đều thừa biết nếu cứ đi thẳng theo mặt biển, giả sử đi được, họ sẽ gặp một thành phố lớn.
Họ đã từ cái thành phố ấy sang đây.
Những con người ở thành phố ấy rất thân thuộc, nói đặc giọng Bắc Kinh và đi xe đạp.
Vương Khởi Minh tưởng như đang nghe thấy những âm thanh réo rắt trong phòng hoà nhạc và tiếng đàn của Ninh Ninh đang tập.
Bọn họ đứng nguyên tại chỗ.
Thuỷ triều đang lên, nước biển bắn tung toé lên quần áo họ.