- 8 -
Vừa ở trường về, Vương Khởi Minh đứng bên hòm thư dưới nhà, lôi ra một bì thư bằng giấy giả da. Mấy chữ “Antoni” được viết bên góc trái phong bì.
Anh vội vã mở ra xem, niềm vui làm cổ họng anh nghẹn lại.
Bất kể mệt nhọc, anh chạy băng băng một mạch lên gác nằm, đẩy mạnh cửa và gào thật to:
- Nhạn ơi! Đơn đặt hàng! Đơn đặt hàng đây rồi!
Quách Nhạn lau tay, chạy từ trong bếp ra:
- Đơn đặt hàng? Thật à, đưa em xem.
- Em xem đi! của Antoni đấy.
Hai vợ chồng cùng chụm đầu, vừa thở dốc vì vui sướng, vừa đọc lướt hàng chữ trên đơn đặt hàng, lúc lúc họ lại trao đổi với nhau những cái nhìn hoan hỉ và cảm kích.
- Tính tổng số là 18 vạn! 18 vạn! - Vương Khởi Minh không kìm được, reo lên. - Giao hết trong ba tháng. Vậy mỗi tháng phải giao...
- Có thế sao anh không tính ra nhỉ? - Quách Nhạn thấy chồng còn xúc động hơn cả nàng.
- Tính không ra! Tính không ra! - Vương Khởi Minh cười xoà. - Mỗi tháng, mồi tháng... sáu vạn! Sáu vạn!
- Khởi Minh!
- Gì cơ em?
- Chúng ta thành công rồi.
- Đúng thế! Nhạn ơi! Chúng ta thành công rồi! Miệng nói, Vương Khởi Minh nâng bổng Quách Nhạn lên như diễn viên ba lê.
- Thôi đi! Thôi đi! Bỏ em xuống, cứ như trẻ con ấy.
Quách Nhạn lại cầm tờ đơn đặt hàng, đọc thật kỹ.
Không sao kìm được niềm vui, Vương Khởi Minh đi đi lại lại khắp phòng, không tài nào bình tĩnh được.
- Mười tám vạn, mười tám vạn, mười tám vạn đô! Tiên sư nói, mười tám vạn đô.
Quách Nhạn đột ngột hỏi:
- Làm thế nào bây giờ?
- Gì cơ? - Vương Khởi Minh vẫn say sưa trước niềm vui, anh nhìn vợ không hiểu.
- Một tháng phải giao hơn sáu vạn, - nàng cân nhắc.
- Không phải chuyện đùa đâu nhé. Ngang với số lượng hàng xuất của xưởng em đấy.
- Thế thì có sao?
- Lấy vốn đâu?
- Em bảo vốn ư? Vốn gì nhỉ?
- Làm một lượng hàng lớn như thế, riêng tiền mua len cũng phải mất bảy, à không, tám vạn. Chúng ta lấy đâu ra số tiền lớn như thế?
- Tám vạn cơ à?
- Chẳng riêng tiền mà còn người làm nữa chứ. Hàng nhiều như vậy, cả ba công đoạn: móc, máy, là ủi, xoàng ra cũng phải có hai mươi người. Mà ai làm thì cũng phải trả công. Lại là tiền. Lấy đâu?
Vương Khởi Minh thôi đi lại. Anh ngồi xuống. Quách Nhạn cũng ngồi đối diện với chồng, nghĩ ngợi.
Mãi sau, Vương Khởi Minh mối rít qua kẽ răng:
- Đi vay.
Suốt sáng hôm sau, Quách Nhạn và Vương Khởi Minh thay nhau gọi dây nói.
Cả buổi sáng, cái máy điện thoại bị hai vợ chồng họ hành hạ.
Tất cả các ngân hàng, dù là ngân hàng của người Mỹ, người Nhật Bản, người Đức hay người Hoa đều từ chối, không cho họ vay tiền.
Lý do đơn giản:
“Hai ông bà đều chưa đăng ký tín dụng”.
- Bố khỉ, lý với lẽ! - Vương Khởi Minh quăng máy xuống, chửi đổng. - Chưa chìa tay ra vay tiền ở nhà băng, thành thử không có đăng ký tín dụng, không có tên trong sổ gốc nhà băng. Những đứa nợ đầy người, chuyên ngửa tay vay nợ thì lại có đăng ký tín dụng. Nói thế ai mà nghe được?
Quách Nhạn vẫn gọi dây nói.
- Gọi làm quái gì cho phí sức. - Vương Khởi Minh sôi tiết ngăn vợ. - Bọn người ấy có suy nghĩ theo logic bình thường đâu.
Quách Nhạn nhắc:
- Khe khẽ thôi, em đang gọi điện cho dì.
Vương Khởi Minh ngồi phịch xuống ghế, đưa cả hai tay lên túm tóc.
- A lô, dì đấy ạ? Cháu là Quách Nhạn đây.
- Chẳng ăn thua đâu! Chẳng ăn thua đâu! -Vương Khởi Minh ngồi cạnh dội nước lạnh vào đầu vợ.
Quách Nhạn xua tay, bảo anh im.
- Chào dì. Chúng cháu vẫn khoẻ. Có chuyện chúng cháu phải nhờ vả dì đây. Chuyện thế này ạ. Cháu và anh Vương Khởi Minh lo buôn bán, vốn lại không có. Nếu dì khá giả chút ít... Món hàng này khá lắm ạ.
- Bỏ quá cho dì, - giọng dì vẫn ra vẻ thân thiết qua dây nói. - Gần đây, dì chú cũng không dư dả, lấy đâu ra mà có sẵn, dì sợ là hơi khó đấy...
- Vậy dì cho chúng cháu vay chút đỉnh cũng...
- Quách Nhạn, hiện giờ dì và chú gay lắm. Nếu lúc nào có chút ít, dì sẽ gọi dây nói cho cháu sau.
- Cám ơn dì.
- Khởi Minh khoẻ chứ?
Quách Nhạn ra hiệu cho Vương Khởi Minh để anh nói với bà dì vài lời.
Nhưng Vương Khởi Minh xua tay lia lịa.
- Anh Khởi Minh cũng khoẻ ạ. Hôm nay anh ấy đi làm, nhờ cháu gửi lời hỏi thăm dì.
- Cho dì hỏi thăm chồng cháu, thôi nhé!
- Vâng, chào dì.
Máy nói bị cúp.
Quách Nhạn cũng vô cùng tuyệt vọng ngồi xuống ghế, trân mắt nhìn tận đẩu tận đâu phía trước mặt.
Cả hai cùng trầm mặc. Thật đáng buồn, thật đáng tiếc, món hàng đã đến tay mà phải giương mắt nhìn nó tuột mất ư?
Vương Khởi Minh nói giọng tổng kết:
- Dân Mỹ đều không thích cho kẻ khách vay tiền, không hiểu sao họ lại phất lên được.
- Lải nhải mãi thì có ích gì? Hay tìm cách đi chữ. Tìm vay người Mỹ không được, đúng thế. Tìm vay ở người Hoa cũng không được nốt, người Hoa không có tiền.
Nghe đến đây, Vương Khởi Minh đứng vụt khỏi đi văng.
- Có nơi rồi, để anh thử tìm hỏi xem sao.
- Ai thế?
- A Xuân.
- A Xuân nào?
- Chủ nhà hàng Tương Viện Lâu.
- Tại sao lại tìm bà ta?
- Bà ấy là người Hoa giàu có.
- Bà ta không cho vay đâu.
- Thì cứ thử xem đã nào.
Vừa đáp, anh bước đến nâng ống nói và nóng ran suốt buổi sáng lên.
- A lô! Tôi là Vương Khởi Minh. Xin cho hỏi, bà chủ có đấy không ạ?
Một giọng lạ vang lên trong ống nghe:
- Bà chủ nào cơ?
- Bà A Xuân ấy ạ.
- Bà A Xuân ư? Bà ấy không có đây.
- Xin cho hỏi bà ấy...
- Bà ấy bán nhà hàng rồi!
Người ở đầu dây bên kia cúp máy.
Quách Nhạn hỏi:
- Thế nào hở anh?
Nghĩ ngợi đắn đo giây phút, Vương Khởi Minh chạy vào buồng ngủ, lục tìm tấm bưu thiếp A Xuân đưa cho anh.
Rồi anh lại chạy ra, quay số máy đến nhà riêng của A Xuân. Tiếng tuýt tuýt trong máy đồng điệu với tiếng đập của tim anh.
Trong ống nói vang lên giọng phụ nữ uể oải:
- A lô!
Đúng A Xuân rồi, nghe là biết ngay. Vương Khởi Minh đỏ mặt, hỏi:
- Xin hỏi, bà A Xuân có đấy không ạ?
- Thế ra, anh còn nghĩ đến tôi - Giọng A Xuân lúc nào cũng ỡm ờ, nhưng lại có phần dịu dàng ấm áp.
- Chào bà, bà khoẻ chứ?
- Không được khoẻ lắm.
- Nghe nói bà đã bám cửa tiệm.
- Đúng thế.
- Hiện giờ bà làm gì ạ?
- Ngồi nhà.
Vương Khởi Minh dừng giây phút, liếc mắt về phía Quách Nhạn.
Quách Nhạn cắm cúi làm, nhưng anh biết vợ mình đang lắng tai nghe.
Vương Khởi Minh khó khăn lắm mới nói được:
- Tôi muốn gặp bà.
- Tôi cũng thế.
- Vào lúc nào được nhỉ.
- Ngay bây giờ.
- Tại đâu?
- Tại nhà tôi.
- Vâng, lát nữa gặp lại!
Vương Khởi Minh cúp máy.
- Gặp làm gì? - Quách Nhạn cất giọng mát mẻ. - Cứ nói là vay tiền, có thì vay, không cho vay thì thôi cho xong chuyện.
- Có hy vọng, cứ đến xem sao. - Vương Khởi Minh vừa mặc áo, vừa chạy ra cửa.
Vương Khởi Minh khởi động máy chiếc ô tô cổ lỗ rồi phóng vùn vụt trên đường siêu tốc.
Hy vọng, có một niềm hy vọng da diết đang thôi thúc anh dấn mạnh chân ga.
Tâm trạng anh lúc này có phần khác lạ thế nào ấy. Nói cho cùng, đây là niềm vui bởi có khả năng vay được tiền hay là niềm xúc động sắp được gặp A Xuân?
Anh không trả lời được câu hỏi ấy.
Bộ chế hoà khí của chiếc ô tô cô lỗ không chịu nổi lượng xăng phun quá liều của anh, khói đen phụt ra mù mịt. Chiếc ô tô lao về Long Island, rồi dừng lại trước ngôi nhà sơn trắng nằm sát bờ biển.
Vương Khởi Minh nhanh nhẹn xuống xe và ấn chuông trên cửa ra vào.
Cánh cửa được mở ra ngay.
A Xuân xuất hiện trước cửa với cốc rượu trong tay.
Nàng mặc chiếc áo ngủ màu đen rất mỏng, đầy khêu gợi. Những đường cong thanh tú phô bày hết ra trước mặt Vương Khởi Minh. Anh phát hiện thấy nàng không mặc đồ lót.
Nửa năm không gặp nhau, nàng trông càng xinh đẹp.
Anh bước vào cửa, thấy nền nhà được phủ thảm màu phấn hồng, nên chủ dộng cởi giày ra.
Anh cúi xuống, ánh mắt khẽ liếc sang đôi chân trắng muốt, móng chân được cắt sửa rất quý phái của A Xuân.
Mười điểm đỏ chót cứ lấp lánh trước mắt anh.
A Xuân khoá cửa đến “tách” một tiếng.
Khi anh đứng thẳng lên thì mùi rượu cô nhắc nồng nặc phả ngay vào mặt.
- A Xuân, - anh hỏi - cô khoẻ chứ?
- Em khoẻ.
Họ đứng cách nhau rất gần. Bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
- Em...
Vương Khởi Minh chưa kịp nói hết câu, A Xuân đã nồng nhiệt chồm tới chặn cứng những lời anh sắp nói bằng nụ hôn điên dại và nóng bỏng.
Anh bị ngạt thở bởi mùi rượu cô nhắc.
Anh cảm thấy cổ mình được ghì chặt trong đôi cánh tay của nàng.
Cái cốc trong tay nàng rơi bịch xuống đệm.
Hai người ôm nhau ngã xuống tấm thảm màu phấn hồng êm mượt.
Họ ôm ghì lấy nhau với những nụ hôn dài bất tận.
A Xuân lúc này hừng hực như một khối lửa đỏ hồng có thể làm tan chảy mọi dửng dưng.
Khối lửa ấy, chỉ cần trong nháy mắt, đã thiêu đốt từng dây thần kinh của anh, biến anh thành ngọn lửa bừng bừng. Mỗi tế bào của anh đều bốc cháy.
Họ vừa hôn, và cởi quần áo hộ nhau. Nàng cởi bỏ hộ anh quần bò và áo ngoài. Anh thì cởi hộ nàng vật cản duy nhất là cái áo ngủ mỏng tang.
Chiếc áo đen mỏng ấy như một vẩn mây đen phật phờ rơi xuống thảm.
Cặp trai gái đang run rẩy lập tức hoà vào nhau làm một.
Hai ngọn lửa nóng bỏng lập tức bốc cao và biến lý trí thành tro bụi.
Những đợt sóng dịu dàng bật thành tiếng rên rỉ và mỗi lúc một trầm lắng.
Sự khoái lạc và thoả mãn hiện rõ trên khuôn mặt đầy mồ hôi và nước mắt của A Xuân.
Như một con hổ say giấc, Vương Khởi Minh nằm thở bên cạnh A Xuân.
Giông bão đã lặng hẳn.
Cả hai nằm cạnh nhau cùng im lặng nhìn lên trần nhà.
Lát sau, A Xuân tiện tay châm hai điếu thuốc, nàng đưa cho Vương Khởi Minh một điếu và với tay cầm cái gạt tàn đặt lên bụng anh.
Hai làn khói vật vờ bốc lên trần nhà.
- Nói đi!
Nhả ra một hơi khói thuốc, A Xuân giục.
Vương Khởi Minh cảm thấy không nên nói bất cứ chuyện gì trong lúc này:
- Nói chi, không có chuyện gì cả!
- Trong điện thoại, anh chả bảo đang có chuyện cần nói với em cơ mà? Nói đi!
-... Không, để sau anh sẽ nói.
Sau chuyện vừa rồi, Vương Khởi Minh thấy nhắc đến chuyện tiền nong không tiện.
Dù vòng vo thế nào cũng không hay.
A Xuân giữ vẻ mặt tỉnh bơ, nhìn lên trần nhà, rồi cất giọng nhỏ nhẻ:
- Em biết anh sẽ không đến đây nếu không có việc.
- A Xuân, em hãy nghe anh nói...
- Không cần nói dối. Em biết anh đến việc. Anh không nhớ em, không khao khát, nhớ em đâu. Không...
- A Xuân!
- Anh đừng ngắt lời em. Những lời anh nói, em không thích nghe. Anh đang có việc nên mới nhớ đến em, chính điều ấy khiến em rất mừng. Em cần là cần cái đó. Nói ra đi!
- Nhưng, nhưng lúc này anh không biết nói sao.
- Em hiểu. Trên đất Mỹ này, chuyện gì cũng có thể nói ra dễ dàng trừ một chuyện là vay tiền.
- Gì cơ?
- Vay tiền.
Vương Khởi Minh cứng họng.
Anh khâm phục tài kinh doanh của nàng, hâm mộ sắc đẹp của nàng, song cái khiến anh mê nhất vẫn là tài phán đoán như tiên tri của nàng. Thêm vào đó, nàng có một ý trí mạnh mẽ hơn nam giới, đến nỗi mọi lời đường mật đều không lay chuyển được nàng.
- Em nói thế, đúng chứ?
Nàng nghiêng mặt nhìn anh.
- Đúng.
Vương Khởi Minh đành thừa nhận. Trước mặt người đàn bà này, không cần thiết phải dở trò ma mãnh, vì nàng đã nhìn thấy lòng dạ ta. Hơn nữa, nàng còn nhìn rõ ta hơn chính ta.
A Xuân đột ngột vùng dậy.
- Em đi đâu thế? - Vương Khởi Minh kéo nàng lại.
- Nói đến chuyện tiền nong, không thể thế này được. Cơ thể trần truồng mà nói đến đồng tiền trần trụi là không được em đâu có chịu. Anh cũng dậy tắm táp đi.
Bước đến chân cầu thang, nàng dừng lại, quay người nói với anh.
- Đừng bao giờ trộn tình yêu với tiền bạc. Đừng bao giờ làm thế. - Nàng vừa nói vừa trèo lên gác.
Khi nàng chải chuốt ngay ngắn bước xuống nhà thì Vương Khởi Minh cũng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đọc báo trên đi văng.
Nàng ngồi xuống cạnh anh, hỏi:
- Thế nào, vay tiền để buôn bán phải không?
- Phải, để buôn bán.
- Buôn gì vậy? Em có thể hỏi được chứ?
- Mở một xưởng dệt áo.
- Mở một xưởng dệt áo, được đấy. Có thể kiếm được?
- Nghĩa là thế nào cơ?
- Buôn bán thứ khác đều mạo hiểm, đều phải cạnh tranh quyết liệt. Còn mở một xưởng dệt thì anh có cơ thành công lắm.
- Cám ơn em!
- Cám ơn về cái gì?
- Về những lời khích lệ của em.
- Em chưa từng khích lệ ai cả. Chẳng qua là em chỉ phân tích cho anh hiểu, giúp anh chọn lựa đường đi nước bước thôi mà.
Vương Khởi Minh đưa tay mân mê một bên tai A Xuân.
Nàng chấp nhận để mặc cho anh ve vuốt.
- Mỗi tháng cần xuất bao nhiêu? - Nàng cất giọng hỏi.
- Chừng sáu chục ngàn.
- Để em tính thử xem nhé. - Nàng lim dim mắt ngả vào lòng anh; trầm ngâm giây lát, nàng mở mắt ra. Anh phải có sáu đến bảy chục ngàn đô để làm vốn.
- Bảy chục ngàn đô.
- Ít ra phải có chừng ấy, nếu không đừng mong mở xưởng dệt.
- Em thông minh thật.
- Đừng nịnh em.
- Không phải nịnh mà là anh nói thực tình ấy.
- Anh không cần nịnh nọt trắng trợn trước mặt người cho anh vay tiền.
- Anh đã tách tình yêu và tiền bạc ra đấy chứ.
- Anh sáng dạ đấy.
Vừa nói, A Xuân vừa rời salon, bước đến sau bàn làm việc mở ngăn kéo rút ra tờ giấy.
Nàng hành động rất dứt khoát, lão luyện và viết gì đó lên mặt giấy.
Vương Khởi Minh ngắm nàng, anh khó lòng tưởng tượng nổi đấy là người đàn bà trước đây nửa phút đã ngả vào lòng người tình của mình.
Viết xong, nàng đật bút xuống.
- Nếu đồng ý thì anh đến ký vào đây.
Vương Khởi Minh bước đến trước bàn, cầm tờ giấy lên đọc. Trong giấy viết rõ A Xuân cho Vương Khởi Minh vay bảy chục ngàn đô, lãi suất 14 phần trăm, trả dần trong mười tháng. Điều khoản vay mượn rất rõ ràng, chặt chẽ, không có chỗ nào sơ hở.
A Xuân nói với anh:
- Số anh may mắn đấy. Em vừa bán nhượng tiệm ăn, tiền còn để nguyên đây.
- Cảm ơn em vô cùng!
- Em muốn đầu tư mở một tiện ăn to hơn, hiện đang tìm địa điểm. Cho nên không lâu nữa, em cũng cần tiền, xin anh hoàn trả đúng hạn.
Vương Khởi Minh vô cùng khâm phục đức tính tỉnh táo và thẳng thắn của A Xuân, thêm nữa là tư chất mà các thương gia cần phải có.
Anh nhìn thẳng vào mặt nàng, muốn đọc được những điều trên mặt và trong tim nàng.
- Xin ký đi!
Nàng mỉm cười, chỉ vào tờ giấy biên nhận, rồi bổ sung thêm:
- Hãy ký trước khi em thay đổi ý kiến.
Vương Khởi Minh vui vẻ cầm bút ký.
A Xuân lấy tập chi phiếu của nàng ra, viết con số bảy chục ngàn vào một tờ.
Vương Khởi Minh hỏi trong khi nhìn lên mặt nàng.
- Mỗi tháng anh có một ngày mang tiền đến trả em phải không. Trả hết trong mười tháng.
- Đúng.
- Mang tiền đến như thế nào?
- Gửi đến.
- Tại sao? Anh có thể mang đến chứ. Nhờ vậy ngày đầu tiên trong tháng anh sẽ được gặp em.
- Đừng mơ màng.
- Không mơ màng đâu. Đấy là chuyện hoàn toàn có thực đấy. Mỗi tháng anh được gặp em một lần. Điều đó rất quan trọng.
- Không, anh sẽ không có thòi gian đâu, nhất là năm đầu tiên mở xưởng dệt.
- Em không tin lòng dạ anh rồi.
- Không. - A Xuân mỉm cười thông cảm, nàng đi vòng qua đầu bàn sang đứng cạnh Vương Khởi Minh và đưa những ngón tay búp măng vuốt cằm và má anh. - Những người từ Hoa lục đến đây sao giống nhau thế: lãng mạn và có tình, chỉ có cái là không thực tế. Anh đừng nghĩ chuyện gì cả, cố mà nắm thật chắc cái xưởng dệt của anh. Chớ có phân tán vào chuyện khác.
Vương Khởi Minh bất giác gật gù, song sợ A Xuân buồn, anh lại lắc đầu quầy quậy.
- Đừng vờ vịt. Hãy nghe em. - Nàng khuyên Vương Khởi Minh như bà chị khuyên em.
Nàng tiễn anh ra cửa.
Đột nhiên Vương Khởi Minh lên tiếng:
- A Xuân! Anh cảm ơn em! Anh... anh thích em. - A Xuân lại tủm tỉm cười, vẻ đầy thông hiểu.
- Em biết. Anh không cần nói hết ra mà hãy ghi nó trong tim.
Vừa nói, nàng vừa ấn ngón tay thon nhỏ vào ngực anh, nơi con tim đang đập.
Vương Khởi Minh xúc động gật đầu:
- Anh muốn biết em coi anh thế nào và đánh giá anh ra sao.
- Điều đó anh đã rõ.
Anh định hôn nàng lần nữa.
Nàng quay mặt đi để tránh:
- Anh về nhanh lên, vợ anh đang sốt ruột đấy.