- 9 -
Hàng ngàn cân len được chất đầy phòng khách và phòng ngủ của gia đình Vương Khởi Minh. Chỉ có chiếc giường đôi để ngủ và cái bàn để ủi áo là còn trống.
Tuy là đồ nhặt được, nhưng cái bàn vuông, cái tủ nhỏ, cái ghế đi văng đã được hai vợ chồng vất vả khuân về, bây giờ lại bị hai vợ chồng hì hục khiêng xuống gác, vứt ra bên lề đường để những người di cư mới đến khiêng đi.
Cả căn nhà đầy ắp mùi len mới, làm cho hai vợ chồng cứ ngứa mũi hắt xì hơi liên tục.
Quách Nhạn mời một người về phụ giúp cho nàng, người ấy không phải ai xa lạ mà chính là cô Tú Mai cùng làm với nàng ở xưởng dệt của ông chủ họ Mã. Tú Mai từ Hồng Kông đến Mỹ, cùng làm với Quách Nhạn, hai người rất hợp tính nhau. Vả lại, Tú Mai làm ăn rất chịu khó, vừa không thích nhiều lời, lại trung hậu thật thà, Quách Nhạn rất quý cô, và cô cũng là người giúp việc đắc lực và tin cậy của nàng.
Ngày khai trương, một số công nhân được Vương Khởi Minh và Quách Nhạn thuê về bước vào ngôi nhà nửa là nhà ở, nửa là xưởng máy với ánh mắt hiếu kỳ.
Quả thực họ rất lạ lùng vì nghĩ rằng ông chủ của họ mới từ Hoa lục sang hơn một năm, còn nghèo xác nghèo xơ mà đã lao vào buôn bán cái nỗi gì. Họ bàn tán, đoán già đoán non đủ các chuyện mỗi khi Vương Khởi Minh và Quách Nhạn vắng mặt...
Có người bảo:
- Làm hay không, phải suy nghĩ thật kỹ, chỉ sợ thằng cha này không phát lương cho mình thôi.
Lại có người nói:
- Những người đến từ Hoa lục táo bạo thật đấy. Mình ở New York gần hai chục năm trời, lúc nào cũng mộng làm ông chủ bà chủ mà không thành. Thằng cha này tài giỏi đến đâu, cũng phải xem cái đã.
Người mang nặng đầu óc chính trị thì bảo:
- Theo tôi, thằng cha này có thực lực đấy. Chắc chắn Trung cộng xuất vốn cho gã để tính chuyện quỷ quái gì ở cái đất New York này.
Người nào cũng có đầu, họ hoàn toàn có thể phỏng đoán, suy luận theo lô gích, theo thói quen và nếp nghĩ riêng của mình. Còn thực tế ra sao lại là chuyện khác.
Riêng Vương Khởi Minh và Quách Nhạn nghĩ thế nào, những người làm thuê cho họ không thể đoán được.
Vì sao ư?
Bởi vì họ không để ý đến những người thợ đang nghĩ gì. Trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ: dệt áo, kiếm tiền. Chỉ riêng chuyện đó cũng làm họ bận rộn tối mắt tối mũi, làm gì còn sức để lắng nghe người khác nói gì, nghĩ gì? Điều quan trọng nhất là làm thế nào cho cái xưởng dệt này sản xuất thật nhanh.
Quách Nhạn biểu lộ tài năng quản lý xí nghiệp mà trước đây nàng chưa từng thể hiện. Xưởng dệt mới khai trương được vài ngày, việc chỉ huy những người dưới quyền mình đều do nàng đảm nhận.
- Bà Trương này, đây là đợt hàng đầu tiên xuất xưởng, mong bà cố gắng hộ nhé. Bà có tiếng là người nhanh tay tinh mắt mà.
- Ông Lục ơi, tốc độ làm việc của ông không chê vào đâu được, nhanh nhưng phải cẩn thận, nếu để lỗi thì việc tháo ra sửa lại là mất công ông lắm đó.
- Chị Ái Liên ơi, xin chị hãy yên tâm, không sợ thiếu việc đâu. Chỉ cần chúng ta giao hàng kịp, thì công việc mỗi lúc một nhiều. Xin chị cứ yên tâm.
- Bác Dương này, tôi không khoác lác đâu, tiền công của bác, tôi sẽ trả không thiếu một xu, xin bác yên tâm đi.
Cư xử với thợ thật là khó. Đại bộ phận những cách thức này đều do Quách Nhạn và Tú Mai dựa vào quan hệ cá nhân mà “moi” được từ các xưởng khác, xí nghiệp không thể không được quản lý, song cũng không được làm mất lòng thợ.
Người Trung Quốc thường nói đến thuyết trung dung, kỳ thực trung dung là con đường khó đặt chân lên nhất.
Đợi đến khi đám thợ lĩnh hàng mang về nhà làm, Tú Mai bước đến gần Quách Nhạn, bảo:
- Chị Nhạn ơi, buôn bán mà khách sáo quá cũng không được đâu. Anh chị vừa mới khai trương, đây là đợt hàng đầu tiên, nếu xảy ra chuyện gì chất lượng không thu được tiền thì chết, tiền vay tín dụng không trả được là sập tiệm.
- Tôi biết, nhưng không thể làm mất lòng người ta, hàng không có, không thể giao đúng hạn được, thì cũng sập tiệm chữ bỡn à.
- Nhưng, nếu hàng không đạt tiêu chuẩn thì sao?
- Thì tôi phải đích thân chữa, chứ sao. - Tú Mai cười thông cảm.
- Nếu chủ hãng nào cũng như chị, thì chuyện kinh doanh...
- Thì phải bồi thường sạch, chứ gì?
Quách Nhạn cười thích thú.
Tú Mai cũng cười theo rồi lắc đầu bước ra khỏi phòng.
Quách Nhạn cúi đầu ngẫm nghĩ thấy Tú Mai nói có lý. Trong thâm tâm nàng định sau này phải cương một chút.
Nàng đã có chủ ý sẵn, niềm tin cũng đã tăng hơn rất nhiều. Ngẩng lên, không thấy Vương Khởi Minh đâu, nàng gọi:
- Khởi Minh! Khởi Minh ơi!
- Anh ở đây cơ mà.
Hoá ra Vương Khởi Minh đang ngồi cách Quách Nhạn không xa, có điều bị len quây kín, nên nàng không nhìn thấy.
Vương Khởi Minh hỏi:
- Tìm anh làm gì thế?
- Không làm gì cả, - Quách Nhạn không nén được cười. - Không thấy anh, sợ anh bị len chôn sống rồi.
- Làm gì đến nỗi thế, quá lắm cũng chỉ ngất đi vì nóng nực thôi.
Quách Nhạn đi qua từng đống len đến gần Vương Khởi Minh, nàng bất giác “rú” lên một tiếng:
- Nghe em nói này Khởi Minh, sao anh chẳng mặc gì lên người thế. Vừa rồi có bao nhiêu người ở đây.
Vương Khởi Minh chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, người trần như nhộng, cổ ròng ròng mồ hôi, sống lưng lấm tấm mồ hôi hột.
- Anh chả mặc quần đùi đây là gì. - Anh chống chế vài lời giải thích.
- Em mở máy điều hoà nhé!
- Anh thử rồi, không ổn đâu. Mở máy điều hoà thì đừng ủi áo, mà đã ủi áo thì đừng mở máy điều hoà.
- Thật tội nợ! - Quách Nhạn nói rồi quay đi ủi áo.
- Ờ, có khổ thì mới có sướng chứ.
Vương Khởi Minh lẩm bẩm, có vẻ như tự giải thích lại có vẻ như tự khích lệ mình.
Nếu nói tới cái khổ thì anh đã chịu khổ đủ rồi. Để giảm bớt chi tiêu bây giờ anh đang phải làm nhiều nghề: thiết kế mẫu, tính toán, là ủi, giao dịch với bên ngoài. Để gia tăng năng lực cạnh tranh, anh còn phải đưa len đến tận nhà những nữ công nhân có con nhỏ. Gần trọn một tháng trời, anh không đủ sức ngóc ra khỏi giường vào sáng sớm.
Bảo anh là ông chủ cũng được, bảo anh là cu li cũng không oan.
Bất chấp tất cả, cứ kiếm được tiền là ổn.
Anh bê máy điện thoại đặt bên bàn ủi, kẹp ống nghe vào cổ, liên hệ với khách hàng:
-... Vâng, vâng, chiều mai... tất nhiên là toàn bộ. Vâng ở chỗ tôi hoàn toàn đủ người làm, nhất định không nhỡ việc của ông đâu, ông Antoni ạ. Phác thảo của ông, tôi đã xem chưa ấy ạ? Tôi có thêm thắt một số chi tiết, ông thấy thế nào? Cám ơn! Xin cảm ơn lời khen của ông. Vậy là tôi cứ làm đúng mẫu nhé. Vâng, tôi nhất định giao hàng đúng kì hạn! Vâng, chào ông!
Anh đặt máy nói xuống, rồi lại hỏi Quách Nhạn:
- Quách Nhạn! Những thành phẩm làm theo mẫu 334, 335, 226, 215, tổng số là 110 chiếc sáng sớm mai nhất định phải giao đủ chứ?
- Không có chuyện gì. - Quách Nhạn đáp, rồi sau đó quay sang hỏi Tú Mai. - Cô thấy thế nào?
Tính toán giây lát Tú Mai đáp:
- Vừa khai trương được mấy ngày đã giao hàng, chẳng ai như thế đâu. Muốn giao hàng sớm mai cũng được, có điều phải làm thêm giờ thôi.
- Làm thêm thì làm, cân hết! Đợt hàng đầu cần phải giữ chữ tín.
- Nhưng chị cũng phải đề phòng, khách hàng lúc nào cũng thúc giao hàng sớm, làm thế là không được đâu. Chị không thể ngày nào cũng làm thêm.
- Chuyện ấy cô yên tâm, ông Antoni cũng hiểu chứ. Ông ấy vừa thiết kế vừa tiêu thụ hàng, dệt một cái áo mất bao nhiêu công, ông ấy thừa biết.
Một ngày trôi nhanh trong bận rộn.
Vợ chồng Vương Khởi Minh và Tú Mai không ăn cơm tối.
Bữa tối của họ là mấy lát bánh mỳ và mười mấy hộp đồ hộp do Tú Mai mua ở siêu thị về.
Họ vừa ăn vừa làm. Mồm thì nhai, nhưng tay vẫn làm việc không ảnh hưởng đến nhau. Công việc vẫn chạy, mà ăn cũng ngon lành.
Cái bàn ủi trong tay Vương Khởi Minh hoạt động không ngừng. Nhà máy len gọi điện đến thúc tiền thanh toán, anh vẫn vừa ủi vừa kẹp ống nghe bên tai.
Tú Mai may đệm vai và mác vào áo, những ngón tay thon nhỏ đưa kim thoăn thoắt, trông hoa cả mắt.
Những việc chán ngán nhất thì Quách Nhạn phải làm. Nàng phải chữa lại mũi dệt lỗi, hết tháo ra lại dệt vào. Những chiếc áo dù dệt lỗi đến mức nào, hễ qua tay nàng, đều trở nên đẹp hết.
Cả một đêm dài trôi tuột qua kẽ tay họ, trời đã gần sáng.
Quách Nhạn đẩy Tú Mai vào phòng nghỉ một lát. Đợi Tú Mai nằm xuống giường trong phòng ngủ xong, nàng lại quay ra phòng khách và thấy Vương Khởi Minh gục đầu xuống hòm hàng ngáy khò khò.
Chàng gối đầu trên những chiếc áo len được làm thừa sống thiếu chết mới xong.
Vương Khởi Minh tỉnh dậy lúc 8 giờ sáng. Anh nhìn đồng hồ và sực nhớ mình đã hứa với ông Antoni sẽ đến giao hàng vào lúc 9 giờ. Anh vội vàng đứng vụt dậy, đánh thức Quách Nhạn và Tú Mai hộc tốc mang hàng lên chiếc ô tô cổ lỗ sĩ.
Hàng chất đầy cả ghế sau ghế trước, chỉ chừa ra một chỗ cho Vương Khởi Minh ngồi lái.
- Anh tỉnh hẳn rồi chứ? - Thấy mắt chồng còn vẻ ngái ngủ, Quách Nhạn lo ngại hỏi:
- Tỉnh hẳn rồi. - Vương Khởi Minh đáp, anh dụi dụi cho đôi mắt mệt mỏi sáng ra.
- Lái được chứ? - Quách Nhạn lại hỏi.
- Được.
- Cẩn thận đấy nhé!
- Ờ, cẩn thận!
Vương Khởi Minh mạnh miệng trả lời, song Quách Nhạn vẫn không sao yên tâm cho được.
- Anh lái chậm thôi kẻo lật xe đấy.
- Anh ấy ư. - Vương Khởi Minh ngồi vào xe. Cả thành quả lao động trong chiếc xe này, anh lại để cho nó lật.
Vừa nói, anh vừa đóng cửa xe và khởi động máy.
- Hãy đợi anh ở nhà mà nghe tin tốt lành nhé!
Nói xong, anh ngáp dài một cái, và đánh chiếc xe cổ lỗ sĩ nghiêng ngả rời khỏi nhà để chạy thẳng đến Manhattan.
Chồng đi rồi, đầu óc Quách Nhạn cũng để tận đẩu tận đâu. Lẽ ra nàng phải cùng với Tú Mai làm áo cho đợt giao hàng sau, nhưng không hiểu sao, hồn vía nàng cứ bay đâu hết. Nàng hỏi Tú Mai:
- Chị đoán lúc này anh ấy đến chưa?
- Lát nữa cơ, - Tú Mai liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, trả lời thật khách quan, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
- Chả biết ông Antoni có thích đợt hàng này không chị nhỉ?
Tú Mai cười:
- Áo của chúng ta được coi là đẹp ở New York, nếu là người sành sỏi, lẽ đương nhiên là ông ấy phải thích chứ.
- Tôi cũng cho là thế.
Hai người ngồi im được một lúc, Quách Nhạn lại phá tan im lặng:
- Tú Mai, chị cho rằng mẫu của Khởi Minh thiết kế, có hợp với khẩu vị của ông Antoni không?
- Đây là những phác thảo của ông Antoni. Sao lại không hợp với khẩu vị của ông ta được?
- Vương Khởi Minh táo bạo quá, những phác thảo của ông Antoni, anh ấy mang về còn sửa theo ý của mình. Có những mẫu thiết kế sửa nhiều lắm, Antoni là nhà vẽ mẫu lão luyện, ông ta không cảm thấy tự ái ư?
Nghĩ ngợi giây lát, Tú Mai đáp:
- Ở Mỹ người ta không tự ái thế đâu. Hàng tốt tức là tốt, mẫu đẹp tức là đẹp. Mẫu thiết kế do ông Antoni và ông nhà hợp lực tạo ra, tôi nghĩ quan hệ rất tốt, không có chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia đâu.
- Được thế thì hay quá.
- Chị cứ, yên tâm.
- Tôi yên tâm rồi.
Không nhịn được cười, Tú Mai nói với Quách Nhạn:
- Tôi dệt áo len trên đất Mỹ này hơn chị một năm, tôi biết đợt hàng này...
- Đợt hàng này làm sao?
- Rất đẹp!
Cứ thế họ vừa trò chuyện vừa làm việc. Quách Nhạn nóng lòng chờ đợi, lúc lúc nàng bỏ công việc đang làm chạy ra cửa sổ trông ngóng, lúc lại hy vọng được nghe những lời khích lệ của Tú Mai, nàng bồn chồn đứng ngồi không yên.
Gần trưa, nàng bất chợt nghe thấy tiếng còi ô tô ở tầng dưới.
- Về rồi! - Nàng vừa reo vừa phóng ra cửa sổ. Quả nhiên Vương Khởi Minh đã lái chiếc ô tô cổ lỗ sĩ về. “Sao anh ấy về muộn thế nhỉ? Mà sao trông lại buồn thỉu buồn thiu thế kia? Chả lẽ...” Quách Nhạn băn khoăn lẩm bẩm một mình.
Vì nỗi băn khoăn ấy mà nàng không dám chạy ra đón Vương Khởi Minh. Cửa phòng bật mở, Vương Khởi Minh uể oải đứng dựa vào thành cửa, nhìn Quách Nhạn.
Tú Mai cất lời chào:
- Ông đã về ạ? Hàng giao hết rồi phải không ông?
Vương Khởi Minh gật đầu.
Không kìm lòng được nữa, Quách Nhạn tức tốc chạy đến với chồng.
- Thế nào anh? Ông Antoni vừa ý chứ?
Không trả lời vợ, Vương Khởi Minh chậm chạp rút một tờ giấy trong túi áo vét ra, khua trước mặt Quách Nhạn.
Quách Nhạn và Tú Mai thấy rất rõ đấy là tờ chi phiếu.
- Cầm lấy.
Vương Khởi Minh hổn hển dùng đầu ngón tay chỉ vào tờ chi phiếu, nói thêm:
- 60 ngàn đô.
Quách Nhạn lặng người. Nàng muốn gục ngã vào lòng chồng. Nàng muốn hôn anh. Nàng muốn nâng khuôn mặt hốc hác của anh cho dòng lệ của mình xoá sạch những nét mệt mỏi trên khuôn mặt ấy.
Song, nàng đã không làm tất cả những chuyện đó, mà chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích, bưng mặt khóc nấc lên như một cô bé năm, sáu tuổi.
Không biết Tú Mai đã rời khỏi đây từ lúc nào.
Vương Khởi Minh chuệch choạng bước đến nắm lấy đôi vai run rẩy của vợ, nhẹ nhàng khuyên:
- Đừng khóc nữa em. Chúng mình đã đứng vững trên đất Mỹ, Nhạn ạ!
Quách Nhạn quệt nước mắt.
- Lẽ ra... em...em không nên khóc, song, em... em không... kìm được.
- Anh hiểu.
- Chúng mình..., anh xem có nên làm chút gì không?
Vương Khởi Minh nhỏ nhẹ nói ra hai tiếng.
Quách Nhạn chưa nghe rõ, nên hỏi:
- Anh bảo sao?
- Đi... ngủ.
Quách Nhạn gật đầu, để mặc cho chồng ôm ngang eo mình. Hai người dìu nhau vào phòng ngủ.
Sau giấc ngủ thật say, họ thấy trời sắp tối. Ánh chiều tà ngả hồng trên ri đô cửa sổ.
Cả hai đều không vội dậy, họ nằm ườn trên giường nhìn cửa sổ, tận hưởng niềm hạnh phúc thanh thản và ngọt ngào chưa từng được hưởng sau những ngày mệt mỏi cực độ.
Vương Khởi Minh ve vuốt đôi vai và bộ ngực trần của Quách Nhạn, mắt nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại cảnh giao hàng cho ông Antoni. Quách Nhạn ngả đầu lên khuôn ngực to bè và nở nang của chồng nghe anh thuật chuyện, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
- Lúc anh bước vào gian trưng bày của ông ta, ông đang bận rộn với một khách hàng. Nhưng vừa trông thấy anh, em biết thế nào không? Ông ta bước ngay tới - bỏ mặc người khách nọ, em hiểu chứ? Điều đó chứng tỏ ông ta tôn trọng anh. Ông ta reo: “Hi Chinese boy”, ông ta gọi anh là cậu bé Trung Quốc.
Quách Nhạn vùi mặt vào cánh tay Vương Khởi Minh khúc khích cười.
- Đừng cười nữa, Vương Khởi Minh bảo. - Ông già Italia ấy xem hàng của chúng ta. Ông ta xem rất kỹ, từng li từng tí một, mắt ông ta chắc chắn phải ghê gớm lắm, chẳng khác mắt cú vọ, đố ai giấu được mắt ông ta, bất cứ mỗi lỗi nào - dù là rất nhỏ - cũng không lọt qua được cái nhìn của ông ta, anh dám chắc thế.
- Thế ông ta có tìm được lỗi nào không?
- Hàng của chúng ta không sai sót gì hết, đó là điều chủ yếu nhất. Ông ta soi đi soi lại, cũng không bắt bẻ được điểm nào. Song thực tình, lúc ấy tim anh đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ. Cái lão già ấy quả thực biết cách hành hạ người ta. Xem rồi, ông ta ngẩng mặt lên, nói với anh:
- Very good, Chinese boy! (Đẹp lắm, cậu bé Trung Quốc ạ!). Sau đó, ông ta viết vào tờ chi phiếu này.
- Ông ấy tốt thật đấy!
- Nói thế cũng đúng, song quan trọng hơn là hàng của chúng ta kia! - Vương Khởi Minh giọng đầy tin tưởng. - Thợ của chúng ta đều là thợ giỏi, tay nghề của họ gần như không chê vào đâu được.
- Giữa chúng ta với công nhân có mối quan hệ rất tốt, điều đó thực sự rất quan trọng, rất quan trọng.
- Vì sao có được mối quan hệ tốt ấy?
- Họ bảo chúng ta không làm bộ làm tịch, cho nên họ rất thoải mái khi làm việc.
- Theo cách nói của chúng ta là cán bộ và quần chúng đồng lòng nhất trí. Chủ có cùng ăn, cùng ở, cùng làm với quần chúng, mới có thể phát huy được tính tích cực của họ.
- Anh nói thế, em nghe quen tai quá rồi.
- Chúng ta được giáo dục như vậy từ nhỏ, bây giờ ta được hưởng cái tốt của nền giáo dục đó.
Hai vợ chồng cùng cười thoải mái.
- Anh đói rồi. - Vương Khởi Minh khẽ nhắc vợ.
- Em đi nấu mỳ cho anh ăn nhé!
Vương Khởi Minh giữ không cho Quách Nhạn dậy
- Anh có một sáng kiến thế này.
- Sáng kiến gì?
- Đi ăn tiệm. Chúng ta nên ăn bữa tối ở tiệm.
Quách Nhạn ngớ người, gần như há mồm kinh ngạc. Nàng nhìn chồng rồi đột ngột ôm chặt lấy cổ anh, reo lên:
- Thật nhé? Đi! Ta đi ngay thôi!
Vương Khởi Minh cố thoát ra khỏi vòng tay của vợ, cười:
- Được, đi thì đi. Nhưng chúng ta trần như nhộng thế này, tiệm ăn nào chịu cho vào.
Đấy là một tiệm ăn Trung Quốc chuyên bán các món ăn Trung Quốc. Tất nhiên đây không phải là tiệm ăn Trung Quốc ngon nhất trên đất Mỹ, nhưng nó để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho vợ chồng Vương Khởi Minh. Bởi lẽ, đây là lần đầu tiên họ cùng bước chân vào tiệm ăn kể từ ngày đặt chân lên nước Mỹ.
Hai vợ chồng gọi món vịt quay và mấy món xào nữa. Họ ăn ngon lành, ngốn ngấu như thể có một cơn lốc cuốn qua bàn ăn.
Vương Khởi Minh thấy ăn thế vẫn chưa đã đời lắm. Anh bảo chủ hiệu cho món xương thịt ninh thành xúp cùng mấy ngọn rau cải thìa và vài lát đậu phụ. Anh bảo:
- Chẳng món gì khoái bằng rau cải thìa và đậu phụ.
Chủ tiệm cho họ biết cái tiệm này vốn có cách ăn: “một vịt ăn hai”. Lát sau, theo yêu cầu của Vương Khởi Minh, xúp xương vịt được bưng ra.
Rồi từ đó về sau, cứ giao xong một đợt hàng, Vương Khởi Minh và Quách Nhạn lại đến tiệm “một vịt ăn hai” bàn chuyện làm ăn và tính toán trả công cho thợ.
Tiệm ăn ấy gần như thành văn phòng giám đốc của họ.
Nếu chủ tiệm là người tinh ý, hoặc là người thích bình phẩm khách đến ăn, thì ông ta sẽ nói với bạn bè thân thích của mình rằng cặp vợ chồng “một vịt ăn hai” từ Bắc Kinh đến Mỹ hơn một năm ấy đã thay đổi rất nhiều, ít ra là vẻ bên ngoài.
Bộ quần áo bò anh mặc hồi mới đến nước Mỹ giờ đã thay bằng complê là phẳng lỳ, ca vát anh đeo mỗi ngày một đắt tiền và đẹp hẳn lên.
Trang phục của Quách Nhạn cũng dần dần khác trước, tất nhiên là sang trọng hơn, đẹp đẽ hơn. Không những thế, trên cổ nàng, trên tay nàng còn có thêm những đồ nữ trang bằng vàng, bằng bạc. Và có một điểm khiến mọi người phải chú ý, là nàng bắt đầu chịu khó trang điểm, móng chân móng tay nhuộm đỏ chót. Nàng trẻ đẹp hẳn ra.
Tất nhiên, sự thay đổi không phải chỉ có ở cặp vợ chồng trẻ đến từ Bắc Kinh, mà còn ở cả ông chủ tiệm ăn nữa.
Đầu tiên, ông ta chỉ thay đổi chút ít cách xưng hô với họ. Thoạt đầu ông ta chỉ gọi họ là “ông bà”. Còn bây giờ ông ta gọi họ là “ông bà chủ họ Vương” và thường xuyên khen ngợi trang phục của bà Vương, khiến Vương Khởi Minh không thể không bỏ thêm đô la ra.
Càng ngày Vương Khởi Minh càng thích nghi với cung cách phục vụ ấy. Vả lại, thích nghi với cung cách đó cũng chẳng vất vả gì lắm.
Một hôm, sau khi hai vợ chồng đã no nê. Vương Khởi Minh hào hứng đứng bật dậy như vừa chợt nhớ ra điều gì, liền kéo Quách Nhạn khỏi ghế, bước vào phía sau tiệm.
Quách Nhạn hỏi chồng:
- Đi đâu thế?
Không nói không rằng, Vương Khởi Minh bước thẳng vào gian bếp.
Trong bếp, khói và mùi thức ăn bốc lên nghi ngút.
Vương Khởi Minh nhìn thấy ngay bể rửa bát đĩa. Một chàng trai người Hoa đang cắm cúi làm việc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bên cạnh là đống bát đĩa chồng cao như núi. Nhìn chàng trai làm hùng hục, Vương Khởi Minh đứng lịm đi.
Lúc này Quách Nhạn mới thấu hiểu tâm trạng chồng, nàng đứng lặng bên cạnh Khởi Minh.
Ông chủ tiệm cũng bước theo vào.
- Ái chà, ông chủ Vương cao hứng quá nhỉ - Ông chủ tiệm khen. - Ông muốn xem cách quay vịt phải không? Tôi xin dẫn ông đi.
- Không, - Ánh mắt Vương Khởi Minh vẫn bám dính lấy chàng trai kia. - Tôi xem chỗ này cơ.
- Dạ, dạ. - ông chủ tiệm đứng bên cạnh, không hiểu rõ chủ định của Vương Khởi Minh.
- Rửa bát đĩa vất vả lắm, - Vương Khởi Minh nói với chủ tiệm. - Thật là vất vả.
- Dạ, dạ.
- Tiền công thấp, lại không được puốc boa.
- Dạ, dạ.
Vương Khởi Minh chỉ vào chàng trai nói với chủ tiệm:
- Cậu này làm rất giỏi.
Chủ tiệm không rõ nói thế là ý thế nào, nhưng cũng phụ hoạ theo.
- Rất giỏi, rất giỏi.
Vương Khởi Minh thọc tay vào túi, sờ hết túi này đến túi khác. Quách Nhạn biết chồng đang tìm gì, nàng vội mở chiếc túi xách tay bằng da báo, rút ra năm đô la, ấn vào tay chồng.
Tay cầm tiền, Vương Khởi Minh bước đến cạnh chàng trai và nhét tiền vào túi tạp dề của cậu ta.
Chàng trai bỏ dở công việc, ngước nhìn Vương Khởi Minh, không hiểu thế này là thế nào.
Chủ tiệm đứng bên cạnh vội giục.
- Cám ơn đi! Cám ơn ông chủ họ Vương đi chứ.
Chàng trai chùi mồ hôi trán, đáp:
- Xin cám ơn! Cám ơn ông chủ họ Vương.
Vương Khởi Minh hỏi:
- Từ Bắc Kinh đến hở?
Chàng trai gật đầu.
- Người anh em hãy chịu khó làm ăn. - Vương Khởi Minh khích lệ. - Sau này thế nào cũng có ngày mở mày mở mặt đấy.
Chàng trai e thẹn gật đầu.
Vương Khởi Minh vỗ vỗ lên vai cậu ta rồi quay ra.