← Quay lại trang sách

- 10 -

Trong một năm, việc kinh doanh của Vương Khởi Minh tiến triển trông thấy.

Sản lượng hàng của họ tăng gấp đôi.

Số tiền họ gửi ở nhà băng cộng với vốn lưu động dùng cho sản xuất đã đạt đến bảy con số.

Họ đã trả hết nợ từ lâu.

Họ còn thuê được một khu nhà xưởng ở Đường Roosevelt..

Khu nhà xưởng mới thuê rất rộng, có thể đặt được năm sáu cái bàn dùng để là áo.

Tóm lại, trong tay họ không chỉ có một xưởng dệt len nhỏ nhoi nữa mà quản lý cả tám gian xưởng, có thể nói là một xí nghiệp ra trò.

Việc làm ăn của họ càng ngày càng lớn mạnh.

Chuông điện thoại réo suốt ngày trong gian phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa của Vương Khởi Minh.

Anh dựa người vào chiếc bàn to rộng để nhận điện liên tục.

Thực tình mà nói, việc buôn bán không khó, việc thiết kê kiểu mẫu cũng không khó, mà nhức đầu nhức óc nhất vẫn là việc trao đổi qua điện thoại.

Điện thoại gọi đến tới tấp từ đủ các nơi: khách hàng, xưởng kéo len, luật sư, công nhân, nhà băng, phòng kế toán, đủ các loại, dường như không ngơi nghỉ lúc nào.

Còn Vương Khởi Minh, cứ như một chú hề trong màn kịch độc thoại, luôn luôn phải thay hình đổi tiếng, mỗi cuộc nói chuyện là một điệu bộ, mỗi cuộc nói chuyện là một thái độ khác, chính anh cũng cảm thấy rất mệt...

- Ôi, ông Antôni, xin chào ông! Xin ông cứ yên tâm trăm phần trăm, không có gì khó hết. Toàn bộ số hàng tôi xin giao đủ trước tuần này, ông ạ...

- Ông Trương đấy ư? Tôi báo để ông biết, đòi hỏi của ông, tôi không khoái chút nào. Bây giờ là lúc nào mà ông đòi nghỉ phép hở? Công việc đâu có chờ người, ông hãy tự nghĩ cho kỹ đi. Tiền lương hở? Có thể thương lượng...

-... Vâng, chào ông! Len của ông tất nhiên rất tốt, tôi không nghi ngờ điều đó. Thanh toán à? Tất nhiên tôi sẽ thanh toán. Ông có bệnh thần kinh không đấy? Hôm nay không thanh toán được. Đầu tháng sau, chúng ta đã thoả thuận rồi. Buôn bán, ông cũng phải nghĩ đến tôi với chứ... Được, đầu tháng sau. Tạm biệt!

Đặt máy nói xuống, anh bảo Quách Nhạn.

- Hôm nay anh nhận điện thế là đủ rồi, nếu có ai gọi đến nữa, em cứ bảo anh không có nhà nhé.

Nhưng chưa đầy năm phút sau, Quách Nhạn lại gọi anh vào văn phòng.

Người gọi dây nói lần này là kế toán trưởng. Cái giọng buồn buồn nhưng kiên quyết của ông ta buộc Quách Nhạn không thể nói dối được là Vương Khởi Minh đi vắng.

- Nói ông ấy đến bên máy ngay. - Giọng ông kế toán trưởng nặng trịch như bầu trời đầy mây đen trước khi có bão. - Nếu không, ông ấy bị mất một món rất lớn.

Vương Khởi Minh bị gọi ngay tới. Khi cầm ống nghe lên, anh còn pha trò:

- A lô. - Mặt anh tỏ ra tươi cười. - Có phải ông cuỗm tiền của tôi để trốn sang Mêhicô không đấy?...

Song, vẻ tươi tỉnh vụt tắt rất nhanh trên mặt anh.

Đang ngồi nửa đít, trên góc bàn, anh nặng nề reo người xuống ghế.

Vương Khởi Minh chăm chú lắng nghe từng lời của ông kế toán trưởng, sắc mặt tái hẳn đi.

- Có chuyện gì thế?

Quách Nhạn lơ đễnh hỏi chồng. Vương Khởi Minh xua tay, bảo nàng ngồi im cho anh nghe điện.

- Ý ông định nói là...

Anh chỉ nói có chừng ấy, còn thì lắng nghe ông kế toán trưởng, nét mặt buồn thiu, hai hàng lông mày cau nhíu, răng cắn chặt lấy cây bút dạ.

Cứ như thế, anh lắng nghe suốt năm phút. Cuối cùng anh nói:

- Thôi được, tôi rõ cả rồi, tạm biệt!

Anh đặt ống nghe xuống, đầu cúi gầm, mắt nhìn đăm đăm xuống chiếc máy điện thoại, không nói năng gì.

- Xảy ra chuyện gì vậy? - Quách Nhạn bồn chồn hỏi chồng.

- Chuyện đại sự.

- Chuyện gì mà đại sự?

- Tiền.

- Sao cơ?

- Chúng ta phải...

- Phải tiêu hết tiền.

- Phải tiêu hết tiền?

Càng nghe, Quách Nhạn càng không hiểu. Nàng hối hả lắc vai chồng:

- Cho em biết đi, tiêu tiền gì? Tại sao phải tiêu hết mới được?

Vương Khởi Minh đứng dậy khỏi ghế.

- Ông kế toán trưởng xem sổ sách của chúng ta. Ông ta xem rất kỹ. Em biết đấy, hiện chúng ta có nhiều tiền quá, rất nhiều.

- Thế thì sao?

- Theo tỷ lệ đóng thuế. Từ giờ đến cuối năm, chúng ta phải tiêu hết 60 ngàn đô la. Nếu không, sẽ phải nộp cho Cục thuế 60 ngàn đô ấy.

- Gì cơ? 60 ngàn? - Quách Nhạn giật mình. - Phải tiêu hết ư? Nhưng từ giờ đến cuối năm còn mấy ngày nữa đâu.

- Anh biết.

Vương Khởi Minh sốt ruột.

- Tại sao phải thế? - Quách Nhạn hỏi chồng.

Vương Khởi Minh nhìn vợ, bảo:

- Đây là nước Mỹ, tiền có trong tay vượt quá con số quy định, thì phải nộp thuế theo tỷ lệ cao, trừ phi em mang số tiền ấy ra tái đầu tư, hoặc... tiêu béng đi.

- Đâu lại có chuyện lạ thế? Đồng tiền người ta khổ sở mới làm ra được, lại không cho giữ, thật chuyện vô lý đùng đùng.

- Chuyện đâu à? Chuyện Mỹ đấy.

- Nhưng còn mấy ngày nữa, tiêu thế nào hết được số tiền ấy?

- Bây giờ em đã cuống lên chưa? Lúc bình thường, kiếm được tiền, thì không chịu tiêu, tiếc của. Em trông cái áo đại y trên người kia kìa, mang từ Bắc Kinh đến chứ đâu. Tiết kiệm với chả tiết kiệm! Bây giờ thấy rắc rối chưa? - Vương Khởi Minh trách vợ.

- Có phải riêng mình em đâu. - Quách Nhạn vặn lại - Anh nữa ấy, cái ô tô cổ lỗ sĩ hỏng đến nơi mà vẫn tiếc, không chịu thay cái khác.

- Chúng ta đừng đổ vấy cho nhau nữa. Đã là người Trung Quốc, thì không ai bỏ được cái tính “dè xẻn” trong chi tiêu. Ở Bắc Kinh thì được, ở đây không được nó sẽ bắt ta nôn ra bằng hết số tiền ta dành dụm được.

Vương Khởi Minh như sực nghĩ ra được sáng kiến mới.

- Được rồi, nghĩ ra rồi, mua cái xe khác! Mua cái xe mới có thể tiêu được vài chục ngàn đô rồi.

- Còn bốn chục ngàn đô nữa thì sao? - Quách Nhạn hỏi.

- Phải tìm lão kế toán trưởng. Lão có nhiều người quen, ta nhờ lão tìm giúp một toà nhà để tiêu đỡ số tiền còn lại. - Nói thế, song Vương Khởi Minh cảm thấy đấy là những lời lẽ được thốt ra không phải từ miệng mình, anh chửi thầm: “Bố khỉ, cứ như thằng loạn thần kinh ấy. Tiêu tiền mà cũng phải nhờ vả người khác! Chả ra cái củ thìu gì nữa!”

Chưa đầy năm ngày sau, Vương Khởi Minh và Quách Nhạn ngồi trên chiếc ô tô mới đến trước một ngôi nhà ba tầng lầu xinh xắn và sang trọng ở Long Island.

Vương Khởi Minh, giục vợ:

- Xuống đi! Đến nhà rồi!

Họ cùng xuống xe, vừa đi được mấy bước, Quách Nhạn đứng lại không đi nữa.

Vương Khởi Minh hỏi vợ:

- Em làm sao thế? Không được khoẻ à?

- Không, - Quách Nhạn ngước mặt lên, Vương Khởi Minh nhìn thấy mấy giọt lệ long lanh nơi mắt vợ - Em không dám tin, đây là trong mộng ư?

- Không phải mộng mị gì đâu.

- Là thật ư?

- Là thật. - Vương Khởi Minh quả quyết nói với Quách Nhạn. - Vào đi em!

Vừa nói, anh vừa bế bổng Quách Nhạn như chú rể bế cô dâu, bước vào toà biệt thự.

Cây đèn chùm đắt tiền, tấm thảm quý giá, toàn bộ đồ dùng nhập của Italia làm cho gian phòng khách đầy vẻ sang trọng, quý phái.

Lò sưởi được viền một đường inox lấp lánh.

Trong phòng khách kê cây đàn piano Stanve.

Phòng ngủ cũng chẳng khác gì phòng ngủ nơi cung thất, và gian bếp nữa họ đã phải bỏ hai chục ngàn đô ra sửa chữa và mua sắm những thứ vật dụng đang thịnh hành nhất.

Vương Khởi Minh cảm thấy Quách Nhạn đang thở dồn, hai cánh tay nàng ôm chặt lấy vai anh.

Anh đặt nàng xuống chiếc giường sang trọng, cởi hộ nàng từng lần áo.

- Đừng, đừng anh, đang ban ngày ban mặt. - Như một cô gái biết yêu lần đầu, nàng có phần hoảng loạn và căng thẳng.

Anh mặc kệ những cử chỉ chối từ đầy êm ái, và thiêu đốt nàng bằng ngọn lỏa tình hừng hực của mình.

Dọn đến nhà mới được ba ngày, Vương Khởi Minh nhận được điện thoại của A Xuân.

Anh xúc động mời A Xuân đến thăm nhà mới của mình, A Xuân vui vẻ nhận lời ngay.

- Ai thế? Quách Nhạn hỏi chồng.

- A Xuân.

- Nên mời chị ấy đến chơi. Chúng ta toàn dựa vào sự giúp đỡ của chị ấy.

- Mời rồi.

- Bao giờ đến?

- Tối nay.

- Chị ấy thích ăn món gì?

- Thích ăn... anh đâu biết.

Nghĩ đến chuyện A Xuân đến chơi, tâm trạng Vương Khởi Minh có phần mâu thuẫn. Anh thích A Xuân, nhưng lại lo ngôi nhà mới của mình sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nàng. Không hiểu sao, anh luôn luôn có cảm giác không xoá nổi là nếu ngôi nhà mình càng được bố trí đẹp đẽ bao nhiêu, cuộc sống của mình và Quách Nhạn càng khá giả bao nhiêu, sẽ càng có lỗi với A Xuân bấy nhiêu.

Một cảm giác kỳ quặc, nhưng lại hoàn toàn có thực.

Đương nhiên Quách Nhạn thì chẳng nghĩ ngợi gì. Nàng mua về mấy thứ sơn hào hải vị, tự tay nấu nướng để chuẩn bị khoản đãi A Xuân.

Vương Khởi Minh tìm mua chai cô nhắc XO, Quách Nhạn trông thấy, không khỏi có chút ngạc nhiên.

- Chị ấy uống rượu à?

- Có uống... mà anh cũng chẳng biết... cứ mua về đỡ bị động! - Đương nhiên Vương Khởi Minh nhớ rất rõ hôm ở nhà A Xuân, khi anh ôm nàng, người nàng nồng nặc mùi rượu.

- Đàn bà uống rượu, hút thuốc, em... em không có thích. - Quách Nhạn nói với chồng.

Vương Khởi Minh không bình luận gì hết.

Buổi tối, A Xuân bấm chuông gọi cửa.

Vốn là người phóng khoáng, không kịp đợi Vương Khởi Minh giới thiệu, A Xuân tự giới thiệu trước:

- Tôi là A Xuân, tên tiếng Anh là Susan. Chắc chị là Quách Nhạn?

- Vâng.

- Ôi ngôi nhà mới đẹp làm sao. Tuyệt thật! Tôi nói thế này không phải để khoe mình biết nhìn người đâu nhé: Từ lâu tôi đã có nhận, xét ông Vương Khởi Minh và chị có một tương lai sáng sủa lắm, chỉ có điểu không ngờ lại nhanh đến thế. Không đơn giản việc trong số người nhập cư ở nước Mỹ này,anh chị giàu lên nhanh nhất. Tôi thành thực khâm phục anh chị.

- Chị khách sáo quá. - Vương Khởi Minh nói.

- Anh biết đấy, - A Xuân nói hoàn toàn nghiêm túc. - Tôi chưa nịnh bợ ai bừa bãi bao giờ.

Quách Nhạn đưa A Xuân đi xem các buồng.

- Đúng là một nghệ thuật, ở đây mọi thứ được bố trí rất tuyệt. - A Xuân khen. - Màu sắc hài hoà. Chị Vương ơi. You have very good taste. I love it. (Chị có khiếu thẩm mỹ cao, tôi rất thích).

A Xuân luôn có thói quen, cứ nói tiếng mẹ đẻ là bao giờ cũng phải chêm thêm vài câu tiếng Anh, dường như không thế, nàng không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩ của mình.

Ra đến phòng ăn, nhìn thấy bữa tiệc linh đình, A Xuân lại kêu lên kinh ngạc:

- Ôi, tôm hùm, rong biển, mấy món tôi rất thích! Lại rượu XO nữa, tuyệt quá. Tôi thích loại rượu này.

Nàng không để gia chủ mời, ngồi luôn vào bàn ăn.

Quách Nhạn ngồi xuống, nói với A Xuân:

- Tôi nghĩ tôi và Khởi Minh đều phải cảm ơn chị. Chị giúp đỡ chúng tôi nhiều lắm.

- Đừng khách sáo thế, chị Vương ơi. Có điều Vương Khởi Minh gặp may, lúc ấy đúng dịp tôi còn ít tiền. Chứ như bây giờ ấy à, tôi đành phải nói: Sorry, I have nothing (Xin lỗi, tôi không có xu nào cả).

- Nhưng kết cục chị cho chúng tôi vay bảy chục ngàn đô, - Vương Khởi Minh nói nghiêm túc. - Nên chúng tôi mới đi được bước khởi đầu.

A Xuân không đáp, nàng chỉ nhìn Vương Khởi Minh một lát, rồi sau đó cúi xuống bóc tôm hùm.

Họ chúc rượu nhau, rồi vừa uống rượu vừa thưởng thức mấy món đồ biển.

- Hiện giờ, chị có ý định gì thế? - Vương Khởi Minh hỏi A Xuân.

A Xuân đáp:

- Tôi tìm mất nửa năm, cuối cùng tuần trước mới tìm được một cửa tiệm rất thích hợp ở New Jersey.

Quách Nhạn nhắc:

- Bao giờ khai trương, chị đừng quên cho chúng tôi biết đấy nhé!

- Khai trương? Còn sớm chán! Vừa mới làm thủ tục vay tiền.

- Thiếu tiền à? - Vương Khởi Minh hỏi.

A Xuân cười:

- Chứ sao! Đúng như người ta nói, lúc lên voi lúc xuống chó. Bây giờ đến lượt tôi phải vay tiền anh chị đây.

- Chị cần bao nhiêu? - Vương Khởi Minh thật thà hỏi.

- Vâng, chị nói đi. Chị cần bao nhiêu? - Quách Nhạn cũng hỏi.

A Xuân cười khanh khách.

- Xem ra, các vị đều là người thật thà quá. Chẳng qua tôi chỉ muốn đùa với anh chị thôi. Tôi xin vay ở nhà băng chắc không khó khăn gì cả.

Thấy không giúp được A Xuân, Vương Khởi Minh tỏ vẻ tiếc rẻ.

- Nếu vay chưa đủ. - A Xuân nói - Tôi sẽ đến tìm anh chị.

- Chị nói chắc đấy chứ?

- Chắc.

Vương Khởi Minh lại thành thật gật đầu.

A Xuân là người phụ nữ luôn luôn thiếu thời gian. Uống hết hai cốc rượu, con tôm hùm chưa kịp ăn hết, nàng đã đứng dậy xin đi.

Quách Nhạn nài nỉ:

- Ngồi thêm một lát nát nữa đi!

- Hẹn lần sau. - A Xuân đáp. - Hôm nay chưa đến cuối tuần, chắc thế nào sáng mai các vị cũng phải dậy sớm.

Quách Nhạn xúc động khi thấy A Xuân lo lắng cho người khác.

Vương Khởi Minh đứng dậy lấy áo khoác cho A Xuân.

A Xuân để Vương Khởi Minh mặc áo khoác cho nàng. Anh nói nhỏ với nàng:

- Hy vọng chị đến chơi luôn!

- Tôi hứa.

A Xuân hôn lên má Quách Nhạn trước cửa.

Hai người rất thân mật với nhau, thậm chí còn như đôi bạn tri kỷ.

- Bên ngoài đang lạnh, để anh tiễn được rồi. - Vương Khởi Minh ngăn vợ, còn mình thì tiễn A Xuân ra khỏi cổng.

Bên ngoài là màn đêm yên tĩnh, ánh trăng rắc trên mặt đất thứ ánh sáng mung lung mờ ảo.

Dưới ánh trăng, A Xuân vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, nhìn nàng, Vương Khởi Minh cảm thấy lòng xao xuyến.

- A Xuân!

- Gì cơ?

-... Thiếu bao nhiêu tiền, cho anh biết đi.

- Cái nghề buôn bán này sóng gió lắm, cần đầu tư cũng lớn. Em... em sẽ nói sau.

- Nếu chưa thật chắc chắn, thà cứ chờ một thời gian nữa.

- Em biết.

- A Xuân!

- Gì cơ?

- Anh muốn làm một việc gì cho em.

- Em cảm ơn anh.

Vừa nói, A Xuân vừa mở cửa xe, đang định ngồi vào ghế, Vương Khởi Minh chặn nàng lại.

- Thế nào em cũng cho anh một cơ hội đấy.

- Vâng, em sẽ dành cho anh.

- A Xuân!

- Anh hãy nghe em nói, - A Xuân nói với anh. -Vợ anh... là một phụ nữ tốt.

- Cái đó anh biết.

-... Em cũng là...

- Tất nhiên, anh biết. Em là người đàn bà tốt nhất dưới gầm trời này. Thật đấy!

Nàng nhìn anh với ánh mắt đầy trìu mến. Anh cũng nhìn nàng và chỉ sợ ánh mắt của nàng đang nhìn mình biến mất.

- Tạm biệt! - A Xuân chìa tay cho anh.

Anh nắm chặt lấy bàn tay thon thả của nàng. Nàng cố nhịn đau, nhưng không rút tay về.

- Tạm biệt! - Vương Khởi Minh cố kìm ý muốn hôn nàng. - A Xuân...

- Nhanh trở vào đi!

- A Xuân...

- Nhanh vào nhà đi, chúng ta đã chào tạm biệt rồi cơ mà.

A Xuân cố rút tay về, nàng chui vào xe và thấy vệt tay của Vương Khởi Minh lằn trên tay mình.

Vương Khởi Minh vẫn nhìn nàng.

Nàng giơ tay vẫy anh, dận ga, hạ kính xe xuống: “Cố giữ gìn sức khoẻ, nghe anh!”.

Nói xong, nàng dận mạnh chân ga; chiếc xe vọt lên mặt đường và lát sau mất hút.