← Quay lại trang sách

- 11 -

Lại hai năm nữa. Vương Khởi Minh buôn bán rất thịnh vượng. Họ dùng số tiền kiếm được mua hai cái nhà và chuyên dùng chúng để cho thuê.

Việc cho thuê nhà rất có lợi. Tiền cho thuê hàng tháng, không những giúp Vương Khởi Minh trả nợ nhà băng đúng thời hạn mà còn dư thừa được ít nhiều.

Vương Khởi Minh cất giọng thấm thía:

- Anh nhận thây tậu nhà bở ăn hơn nuôi con. Ở nước Mỹ, con cái dù hiếu thảo đến đâu cũng không thể đưa cho bố mẹ 80 ngàn đô một năm.

Đầu năm 1986, vợ chồng họ lại dọn đến nhà mới. Ngôi nhà nằm ở khu Queen New York này là căn lầu xinh xắn vào loại nhất nhì được xây bằng gạch đỏ, sừng sững giữa cỏ xanh bốn mùa hoa nở.

Dù bận rộn và mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nhìn ngôi nhà của mình, lòng Vương Khởi Minh trở lại thanh thản và bình lặng ngay. Ôi nhà. Nhà là gì nhỉ? Vật lộn với đời, với xã hội, mệt mỏi, giở trò ma mãnh, cơ thể bã bời, lòng chán ngán, nhưng mỗi khi bước chân vào ngôi lầu này, bao mệt mỏi chán nản của anh lập tức tiêu tan hết. Đúng - đấy chính là nhà.

Bây giờ Vương Khởi Minh đã là một thương gia trẻ đầy mãn nguyện.

Anh trở thành người sung sức và mạnh mẽ, có thể tả xung hữu đột, ứng phó với đủ loại người: thương gia, luật sư, công nhân, kế toán trưởng, khách thuê nhà, quan chức thuế vụ, nhân viên nhà băng, các nhân vật xã hội, các hội viên thương gia người Hoa và các phú hào đủ loại, đủ kiểu. Anh đối xử vừa lòng các nhân vật quan trọng hoặc không quan trọng giữa chỗ đông người. Anh có tài ngoại giao, có tài pha trò và không coi thường ai hết. Do đó mà anh được mọi người trọng nể.

Tất nhiên những đức tính trên đã hỗ trợ anh nhiều trong kinh doanh.

Sự nghiệp kinh doanh của anh ngày càng lớn, tham vọng của anh cũng mỗi lúc một cao. Song ở nước Mỳ không ai khiển trách người có nhiều tham vọng như anh, cũng chẳng ai chỉ trích anh tham lam, ngược lại, những con người ở đây càng tôn trọng anh, càng mến mộ anh. Sự tôn trọng và mếm mộ ấy không hề giả tạo mà là sự tán dương thực bụng. Anh không chỉ là nhân vật trung tâm đối với đám người Hoa ở New York mà ngay cả những người Mỹ có tên tuổi trên thương trường cũng nhìn anh với ánh mắt hâm mộ và tán tụng: “Thằng cha từ Hoa lục đến mới bốn chục tuổi đầu mà đã có đủ mọi thứ. Giấc mộng Mỹ quốc, anh ta đã thực hiện được rồi”.

Người Mỹ chỉ sùng bái ba loại người: thứ nhất là minh tinh thể thao, thứ nhìn là minh tinh màn bạc, thứ ba là thương gia thành đạt.

Tại sao trong số cơ man người như thế, mà họ chỉ sùng bái ba loại người này?

Rất đơn giản, vì sau lưng ba loại người này đều có chung một thứ là tiền, ở phía sau ba loại người này, tiền của nhiều như nước.

Đúng vậy, nói trắng ra cái mà người Mỹ sùng bái chính là tiền.

Cái gọi là nền văn hoá Mỹ chính là nền văn hoá sùng bái đồng tiền trần trụi.

Sau khi kiểm lại mọi thành tựu đạt được, Quách Nhạn hỏi Vương Khởi Minh:

- Khởi Minh, anh nói xem, chúng ta đã có tất cả: nhà cửa, xe cộ, tài sản - tiền bạc, chúng ta còn thiếu gì nữa nhỉ?

- Thiếu gì nữa ư? Thiếu một thứ.

- Thứ gì?

- Con gái.

Tại sân bay quốc tế Kennedy, các hành khách xuống máy bay lần lượt bước qua trạm kiểm soát của hải quan rồi tiếp tục ra cửa.

Vương Khởi Minh và Quách Nhạn vội vã từ ngoài cổng chạy vào gian đại sảnh, chỉ lo mình đến muộn.

Họ vẫn nhớ như in nỗi sợ hãi và bối rối vì không có người đến đón hồi họ vừa đặt chân lên đất Mỹ. Họ lo cô con gái yêu quý của họ cũng chịu cảnh bơ vơ như hồi họ xuống sân bay dạo đó.

Họ chen lên hàng thứ nhất giữa đám người ra đón, đưa mắt nhìn ngược nhìn xuôi để tìm kiếm cô bé gái từ Trung Quốc đến, đó là Ninh Ninh, giọt máu mà ngày đêm họ thương nhớ khôn nguôi.

- Thấy chưa? - Quách Nhạn hỏi chồng.

- Chưa thấy đâu cả. - Vương Khởi Minh nghển cổ nhìn vào bên trong.

- Phải đến rồi chứ nhỉ!

- Đúng, phải đến rồi mối phải.

Tim họ đập rộn rã.

Rồi Vương Khởi Minh đột ngột reo lên:

- Kia rồi! Nó đến rồi!

Đúng là Ninh Ninh của họ rồi. Ninh Ninh cao lớn hẳn, cao lớn hơn hồi vợ chồng họ rời Bắc Kinh nhiều. Nó buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo len đỏ và cái quần bò bó chẽn cặp giò. Con bé thay đổi hẳn, trông ra dáng một cô gái xinh tươi đỏ đắn.

- Gọi đi! Gọi đi anh! - Quách Nhạn giục.

- Ninh Ninh! Ninh Ninh! - Vương Khởi Minh gân cổ gọi con.

- Ninh Ninh! - Quách Nhạn cũng gọi. - Mẹ đây! Mẹ và bố ở đây.

Giọng của hai người đều run rẩy. Cả hai đểu khóc và cuống quýt vẫy tay, mong con gái trông thấy họ.

Thấy rồi!

Con gái trông thấy họ rồi.

Ninh Ninh nhìn bố mẹ cười và giơ tay vẫy lại.

- Ninh Ninh!

Vương Khởi Minh tiếp tục gọi, còn Quách Nhạn thì gục xuống vai chồng khóc thổn thức.

Còn cách nhau mấy bước, nhưng Vương Khởi Minh đã nhảy qua hàng chắn song, chạy tới ôm chầm lấy con gái và hôn như mưa lên trán nó.

Quách Nhạn cũng xông tới, ôm ghì đầu con gái vào lòng.

- Ba, má!

Ninh Ninh gọi.

Chỉ là tiếng gọi bình thường của con gái mà cũng làm cho Vương Khởi Minh và Quách Nhạn giàn giụa nước mắt.

Trên đường ra khỏi gian đại sảnh nhà ga Vương Khởi Minh và Quách Nhạn hỏi con dồn dập.

- Con khoẻ chứ?

- Con có say không?

- Con nhìn thấy bố mẹ ngay phải không?

- Con đã ăn bữa trưa trên máy bay rồi hả?

- Con có nhớ ba má không?

Ninh Ninh vừa trả lời những câu hỏi tới tấp của bố mẹ, vừa hiếu kỳ nhìn cái phi trường lớn nhất thế giới với đủ các loại hạng người.

Giữa những câu hỏi tới tấp của bố mẹ, Ninh Ninh chỉ chen vào một câu hỏi duy nhất:

- Đây là nước Mỹ ư?

- Phải, đây là nước Mỹ. - Vương Khởi Minh không do dự, đáp. - Đây là New York.

Trả lời câu hỏi ấy không có gì là khó, nhưng trả lời xong, Vương Khởi Minh bất giác dừng lại. Anh nhớ hồi mới đến đây, mình cũng đã hỏi câu ấy.

Ra khỏi sân bay, họ lên ô tô ngay.

Ninh Ninh đòi bằng được ngồi ghế trên.

- Ba ơi, cái xe này của nhà mình à?

- Phải, của nhà mình con ạ.

- Sang thật!

- Gì cơ, Ninh Ninh? - Vương Khởi Minh hỏi con.

- Con nói là sang quá, rất sang! - Ninh Ninh đáp. - Nếu ba má lái chiếc xe này ở Bắc Kinh thì thế nào cũng ầm ĩ vỡ phố, phải không ba?

Vương Khởi Minh bị con gái chọc cười, đáp:

- Đúng thế! Đúng thế!

- Có cái xe sang trọng này của ba, con không cần phải “đáp” nữa.

- Đáp? - Ngồi ở ghế sau, Quách Nhạn hướng lên phái trước hỏi. - Đáp nghĩa là thế nào hả con?

- Má ơi! Sống từng ấy năm ở New York mà má chưa biết thế nào là đáp à? Đáp có nghĩa là vẫy xe taxi ấy.

- Ở Bắc Kinh, con không đi xe đạp à? - Vương Khởi Minh hỏi con.

- Đi xe đạp á? Có mà bẽ mặt.

- Con bé này, nói đặc kiểu Bắc Kinh! - Vương Khởi Minh lại cười vui.

Anh cười vui không phải vì con gái nói thế, mà vào ngày này, bất cứ con gái nói gì, anh đều cảm thấy vui tai, dễ nghe và đều không nén được tiếng cười thích thú.

Quách Nhạn chỉ ngồi im lặng ở phía sau xoa xoa mái tóc bờm ngựa của con mãi không thấy chán tay.

Ninh Ninh cảm thấy thứ gì cũng mới lạ, ngộ nghĩnh cả.

Cô bé nhìn mọi cái hoa cả mắt.

Những dòng xe cộ trên đường, những toà nhà cao ốc, những cảnh nhộn nhịp vui vẻ cứ nối đuôi nhau chạy qua cửa xe.

Về đến nhà, cô bé nhìn hết lầu trên lầu dưới, ngắm nghía phòng ngủ phòng khách thấy chưa đã, còn đưa tay sờ mó từng thứ một.

Quách Nhạn dẫn con gái lên lầu, chỉ cho cô bé phòng ngủ bố mẹ bố trí trước cho cô.

- Ninh Ninh, đây là phòng của con.

Không ngờ cô bé bĩu môi, bảo mẹ:

- Không, má ạ. Con không cần cái phòng bé tí này đâu, con muốn ở trong phòng lớn dưới lầu cơ.

- Ngốc ơi ngốc, đấy là phòng khách, ai lại ngủ ở đấy.

- Phòng khách sao không ngủ được, ở nước Mỹ sao có nhiều luật kỳ khôi thế? Không, con ngủ trong phòng lớn cơ. Sao bảo nước Mỹ tự do lắm, muốn ngủ đâu cũng được, muốn ngủ thế nào thì ngủ?

- Thôi được rồi, đã là nhà mình, con muốn ngủ phòng nào thì ngủ! - Vương Khởi Minh dỗ con. - Nào lại đây, cho ba ngắm tý nào.

Anh kéo con gái vào sát bên mình, ngắm nghía nó rất kỹ.

Ninh Ninh 16 tuổi, cao suýt bằng Quách Nhạn, trông phổng phao xinh xắn lắm.

Mặt nó trắng hồng, da mịn màng, không vết sứt sẹo nào. Mắt nó to và đẹp hơn cả mắt mẹ. Ngực nó đã vồng lên khá cao, chứng tỏ nó không bé bỏng nữa.

- Con tôi lớn quá rồi!

Vương Khởi Minh cất giọng cảm kích.

Cô gái nhìn bố, cảm thấy ngồ ngộ.

- Anh để cho con nó ngủ một lát cho đỡ mệt. - Quách Nhạn nói với chồng. - Ninh Ninh, nằm ngủ một lát đi con.

Nhưng Ninh Ninh không cảm thấy mệt và buồn ngủ chút nào.

Cô một mình chạy ra khỏi cửa, đến chỗ bồn cỏ, ngắm nghía hoa lá và căn nhà mới của mình.

Vương Khởi Minh và Quách Nhạn đứng bên cửa sổ nhìn theo con gái.

- Ninh Ninh lớn rồi đấy. - Vương Khởi Minh nói với vợ.

- Ừm.

- Tính khí nó có gì đó khác trước.

- Khác ở chỗ nào?

- Anh cũng chưa biết nói sao, có điều là nó không dịu dàng như em.

- Thì nó giống anh mà, vừa ngoan lại vừa bướng.

Vương Khởi Minh cười.

Anh thích nghe vợ nói thế. Anh có cảm giác con gái giống tính mình, khả năng tiếp thu mạnh mẽ, phản xạ nhanh nhậy và không hề biết phục ai.

Điều đó khiến anh mãn nguyện.

- Nhưng, - anh nói thêm, - chắc chắn nó không hiểu được nỗi khổ cực chứng ta phải chịu mấy năm nay trên đất Mỹ.

- Tất nhiên.

- Anh phải nói cho nó biết.

- Thôi đi! Đừng có ôn nghèo kể khổ nữa. Về phần em, em lại thấy mình có lỗi với nó rất nhiều vì mấy năm liền để nó sống một mình.

- Thì bây giờ đền bù cho nó chứ sao.

Vương Khởi Minh nói rất nghiêm chỉnh.

Để bù đắp tình yêu đối với Ninh Ninh, có thể nói hai vợ chồng Vương Khởi Minh dồn vào đó toàn bộ tâm lực.

Ninh Ninh muốn gì, họ cũng chiều.

Về ăn uống, họ cho Ninh Ninh ăn những thứ nhiều chất bổ nhất, ngon miệng nhất và cũng đắt tiền nhất.

Về mặc, học sắm cho Ninh Ninh những thứ hợp thời trang nhất, chất vải tốt nhất và tất nhiên giá cả cũng đắt nhất.

Đôi khi, Vương Khởi Minh nhắc khéo vợ:

“Nhạn này, em xem xem mình có chiều Ninh Ninh quá không?”

Lần nào Quách Nhạn cũng trả lời:

- Chúng ta chịu khổ sở chẳng phải chỉ vì hạnh phúc của con cái sao?

Nghe câu trả lời ấy, Vương Khởi Minh đành chịu.

Ngoài mồm anh nói đừng nuông chiều con quá, nhưng trên thực tế, anh lại là người chiều con hơn cả.

Từ ngày Ninh Ninh đến New York, ngày cuối tuần nào, anh cũng dẫn Ninh Ninh đi chơi. Những chỗ vui chơi giải trí, công viên, nhà hàng ở New York, hai cha con đều đến cả.

Hồi này, anh ăn tiêu rộng rãi hơn bất cứ lúc nào, gần như vốc tiền ném qua cửa sổ.

Anh cảm thấy tất cả những chuyện đó đều bình thường, đều nên làm cả.

Đúng rồi, ta chịu bao khổ cực, chả lẽ chẳng vì hạnh phúc của con cái hay sao?

Ý nghĩa đó lúc nào cũng bám riết lấy đầu óc anh.

Chẳng cứ gì tiền bạc hay thòi gian, giá có mang toàn bộ tài sản của mình đắp điếm cho Ninh Ninh, thì cũng nên lắm chứ?

Chơi bời vô lối, tiêu pha bừa bãi, đâu phải vì cái gì nếu không phải chỉ vì nụ cười thoả mãn của con gái mình?

Về bản thân Ninh Ninh, cô không cảm thấy có gì đặc biệt hoặc không nên gì cả.

Cô gái 16 tuổi ấy từ ngày đặt chân lên đất Mỹ được sống trong tình thương thừa mứa đó, chỉ cần cô mở miệng là mọi yêu cầu về vật chất đều được thoả mãn tức thời.

Hồi ở Bắc Kinh, những chuyện như thế này, cô không dám mơ tưởng mảy may. Nhưng ở nước Mỹ, cô nhận ra một điều: Mọi chuyện đều phải thế, mọi cứ đều tự nhiên mà có không cần phải nghĩ là nên hay không nên, cứ việc giơ tay ra mà lấy, cứ việc nhắm mắt mà tận hưởng, chẳng cần nghĩ ngợi cho mệt óc.

Cô nghĩ ở nước Mỹ mọi người đều sống thế cả, mọi người đều sinh hoạt thế cả, thật là ý nghĩ kinh sợ! Cô không hiểu bố mẹ đã làm ăn vật lộn thừa sống thiếu chế thế nào mới có được tất cả những thứ đó.

Cô không đoái hoài đến những chuyện ấy, và cũng chính vì thế mà cô cứ thả sức tận hưởng.

Hôm nay, nhân lúc ăn sáng, cô nhìn Vương Khởi Minh, hỏi:

- Ba ơi! Hiện thời ba có dư dật không?

- Con muốn mua gì, cứ nói ra.

- Con muốn mua một chiếc xe.

Vương Khởi Minh ngớ ra, anh đặt cốc sữa xuống, hỏi giọng hoảng hồn:

- Con muốn mua xe gì?

- Xe hơi đó ba.

- Nhưng con chưa có bằng lái, mua xe hơi làm gì?

- Bằng lái thì con lấy được ngay.

- Nhưng mới từng ấy tuổi đầu, tại sao con cần phải có xe riêng?

- Chuyện ấy có thành vấn đề gì đâu nào? Trường con ối đứa có xe riêng.

- Học trung học ở Mỹ, phức tạp lắm, con hãy chịu khó học những điều hay, chớ nên học những điều dở.

- Thế nào là hay với dở? - Ninh Ninh cong cớn. - Ba chả nói nước Mỹ là hay đó sao? Hà cớ gì cho con tiền để tiêu ba lại nói đến chuyện hay dở?

- Chúng ta không bàn cãi về cái hãy cái dở của một quốc gia, mà là bàn cãi về vấn đề mua xe cho một học sinh đang học trung học như con.

- Vâng, nghĩa là con muốn mua xe.

- Con chưa đến tuổi.

- Con sắp 18 đến nơi rồi. Cứ mua sắm xe để đấy, đến khi nào đủ tuổi, con sẽ đi.

- Đợi đến lúc con đủ 18 tuổi hãy mua.

- Không lâu nữa đâu, cứ mua trước đã.

Vương Khởi Minh liếc nhìn vợ.

Quách Nhạn cũng nhìn anh bối rối.

- Để bố mẹ bàn bạc cái đã.

Vương Khởi Minh trả lời con. Ninh Ninh thừa hiểu ý nghĩa của cái từ “bàn bạc” ấy, cô hớn hở chạy đến bên cạnh bố và hôn bố một cái:

- Ba! Ba thật là tuyệt vời!

Vào một ngày cuối tuần, vợ chồng Vương Khởi Minh và con gái vui vẻ vào thành phố để xem xe. Vì là ngày cuối tuần, đường cao tốc tắc nghẽn xe cộ, thế là cả ba chuyển sang đi tàu điện ngầm.

Từ ngày dấn thân vào buôn bán, bốn năm năm nay, Vương Khởi Minh không chịu xuống con đường ngầm tối tăm, bẩn thỉu này nữa.

Họ vừa đến một khúc quanh dưới đường ngầm, thì đột nhiên Vương Khởi Minh nghe thấy tiếng vĩ cầm đang chơi bài hoà tấu Bethoven, nghe thân thiết, quen thuộc dường bao.

Anh kéo Ninh Ninh và Quách Nhạn bước lên mấy bước, qua chỗ đường vòng, anh lại nhìn thấy chàng trai tóc dài cách đây năm năm, đang chăm chú kéo cây vĩ cầm.

Vương Khởi Minh dừng lại và hồi tưởng đến cái quá khứ làm ở tiệm ăn năm năm về trước của mình.

- Có gì đáng xem đâu ba, ngày nào đi học qua con chả thấy người này kéo đàn ở đây, có ai ngó ngàng đến đâu. - Ninh Ninh kéo tay ba đi.

Trong cái hộp đàn mở toang hoác còn có mấy đồng tiền kim loại nằm chỏng trơ, người trình diễn kéo ácxê mỉm cười nhìn họ như vừa có vẻ nhận ra Vương Khởi Minh, vừa có vẻ không nhận ra anh, chỉ mỉm cười cầu xin cái gì đó.

Vương Khởi Minh đủng đỉnh rút tờ 50 đô trong ví ra đặt vào hộp đàn, không ai hiểu anh làm thế là vì động cơ gì. Quách Nhạn tròn mắt nhìn từng cử chỉ của anh.

Ninh Ninh dẩu môi nói sau lưng bố:

- Đúng là loạn thần kinh.

Cho tiền xong Vương Khởi Minh vội vã dẫn vợ con đi. Tiếng đàn phía sau ngừng hẳn và tiếng reo vui thảng thốt dội đến tai anh:

- My God, today is my luckyday (Trời ơi, hôm nay đúng là mình gặp may).

Trong cửa hiệu ô tô Shelf, họ chọn được chiếc xe màu đen 1986.

Vương Khởi Minh chau mày hỏi:

- Sao lại chọn màu đen?

- Màu đen đẹp, - Ninh Ninh cãi, - màu đen có vẻ quý phái!

- Chẳng biết thế nào là quý phái nữa!

Vương Khởi Minh lẩm bẩm một mình bước đến gặp giám đốc nhà hàng trả tiền, làm thủ tục, hai mươi ngày sau lấy xe.

Ra khỏi hãng xe, Ninh Ninh kêu đói, họ bước vào một tiệm ăn chuyên bán đồ biển.

Tiệm ăn này hầu như không trang hoàng gì hết, ánh đèn tù mù, khách hàng và người nhà hàng đi đi lại lại như những bóng ma. Bàn ghế đều đóng bằng gỗ thô, ngồi rất khó chịu. Trên tường không trang hoàng gì hết, những viên gạch xanh đỏ lộ cả ra, toàn treo những miếng gỗ hằn rõ các đường vân, trên vẽ những con cá, con tôm nguệch ngoạc như trẻ con tập vẽ.

- Sao lại chui vào một nơi như thế này, - Quách Nhạn khó chịu phàn nàn. - Đèn đóm tù mù.

- Má! Má biết không? Thế mói gọi là bụi chứ. Hiện giờ, mốt này là hợp thời, là thịnh hành nhất đấy! - Ninh Ninh hiểu rõ thế nào là hợp hay không hợp mốt ở New York hiện thời.

- Bụi là thế nào? - Vương Khởi Minh hỏi con vì không nhịn được.

- Là nguyên thuỷ, thô ráp, đầy thú tính.

- À! - Vương Khởi Minh ờ lên một tiếng để con gái khỏi mất hứng.

- Ôi, ba ơi! Ba thiết kế mốt thời trang mà sao không hiểu chuyện này nhỉ? - Ninh Ninh chê bai.

- Nếu mẫu thời trang của ba cũng thể hiện được tính nguyên thuỷ, thô ráp và thú tính, thì ba sẽ trúng to.

Vương Khởi Minh cười:

- Người nguyên thuỷ không mặc quần áo, bảo ba thiết kế mẫu cái gì?

- Thôi đi ba! Rõ là ba lại trách mắng con rồi.

Vương Khởi Minh tát đùa lên má con.

Ninh Ninh nũng nịu quay đi.

- Ninh Ninh, - Quách Nhạn bật ra câu hỏi: - Con học được cái kiểu ấy ở đâu thế?

- Ở đâu à? Ở Mỹ đó má.

- Ở Mỹ? Ba má con ở đây từng ấy năm có học được những điều như con đâu.

- Ba má nhiều tuổi, chậm hiểu.

Ninh Ninh chỉ vô tình nói thế, nhưng Vương Khởi Minh và Quách Nhạn đều nhìn nhau, xem mình có già thật không?

Mình già thật rồi chăng?

Vương Khởi Minh thầm hỏi.

Có lẽ không phải mình già mà là con gái mình quá trẻ?

Anh nhìn con gái dưới ánh đèn yếu ớt. Lạ thật, ánh đèn mù mò nhưng hình như anh thấy con gái rất rõ ràng, rất đậm nét, thậm chí còn thật hơn nhìn dưới ánh mặt trời.

Ninh Ninh rất thông minh, nếu không được dẫn dắt tốt, chưa chừng có ngày sinh chuyện.

Mới đến đất Mỹ ít ngày mà Ninh Ninh nhập cuộc rất nhanh: đặc biệt là ngôn ngữ, mới có nửa năm mà tiếng Anh của nó đã hoàn toàn thành thạo. Nó lại thích xem tivi cho nên phát âm rất chuẩn, giọng đặc sệt New York. Điều làm Vương Khởi Minh đau đầu là những câu chửi tục tĩu mà Ninh Ninh thu thập được ở đâu rất nhiều.

Người hầu bàn bước đến, Ninh Ninh thành thạo gọi ba con tôm hùm, hai đĩa sò huyết và rượu khai vị.

Vương Khởi Minh bảo con:

- Ninh Ninh, những thứ này con học nhanh quá. Nhưng ở Mỹ, còn phải có nghề nghiệp. Tháng sau, con phải vào đại học G. E. D rồi, con đã chuẩn bị được gì chưa?

- Tối nay không nói đến chuyện học, - Ninh Ninh hớp một hớp rượu, thẳng thừng ngắt luôn lời bố.

- Sao tối nay không nói được chuyện ấy? - Quách Nhạn vặn lại.

- Tối nay là tối cuối tuần mà!

- Bố thấy ngày nào con cũng cho là ngày cuối tuần cả! - Vương Khởi Minh nói với con gái.

- Thôi! Khởi Minh, - Quách Nhạn can chồng - Hôm nay đúng là ngày cuối tuần.

Tôm hùm được bưng đến, Ninh, Ninh bóc vỏ rất thành thạo.

- Má bóc không đúng rồi. Thế này cơ mà! - Ninh Ninh vừa ăn vừa hướng dẫn cho mẹ.

Vương Khởi Minh uống một hớp rượu, anh định không nói gì đến chuyện thi vào đại học nữa, nhưng thấy con gái Mỹ hoá nhanh quá, lòng anh vô cùng không yên.

Anh không kìm được, bèn nói:

- Ninh Ninh, con đến Mỹ chưa được lâu, con phải biết người Trung Quốc đến Mỹ không thể bạ gì cũng học, mà phải giữ vững truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc chúng ta...

Câu nói đầy vẻ cứng nhắc, ngay cả Vương Khởi Minh cũng cảm thấy mình nói như một bí thư chi bộ.

- Hi, hi, hi, - Ninh vừa bóc tôm vừa không sao nén được cười - quả thật con không hiểu, ở nước Mỹ mà cũng được nghe những lời trong báo cáo!

- Thôi, ngày cuối tuần mà, - Quách Nhạn can Vương Khởi Minh. - Không nên nói với con những điều to tát thế.

- Không to tát gì đâu, - Vương Khởi Minh nói tiếp, - mà là cái lý nó phải thế. Người Trung Quốc chúng ta có muốn thành người Mỹ, cũng không được. Con có tin không?

Ninh Ninh bỏ nĩa ăn xuống, dùng khăn ăn lau miệng, chống hai khuỷu tay xuống bàn.

- Ba, ba, con không hiểu. Hồi con mối đến Mỹ, ba trách con là quê không hiểu biết gì hết, nên mới bảo con học hỏi cho mau mau thích ứng với nước Mỹ. Ba cho con xem nhiều ti vi, nghe nhiều dây nói, giao tiếp với nhiều bạn bè người Mỹ. Đúng không ba?

- Đúng, quả có thế thật.

- Vậy mà bây giờ, ba lại đòi con đừng học cái này, chớ học cái kia, phải giữ gìn bản sắc người Trung Quốc. Nếu để giữ gìn bản sắc người Trung Quốc, con cứ sống ngay tại Bắc Kinh chả hơn hay sao? Đến New York này để làm gì nhĩ? Con không hiểu ba muốn con trở thành người thế nào. Người Mỹ chăng? Người Trung Quốc chăng? Hay người Mỹ mang màu sắc Trung Quốc? Hoặc người Trung Quốc mang màu sắc Mỹ?

Vương Khởi Minh tắc tị trước câu hỏi ấy. Quả tình, anh cũng chưa rõ bản thân mình nên trở thành người thế nào. Bản thân anh đối với con gái cũng đầy mâu thuẫn.

Khi con gái còn ở Bắc Kinh, anh mong mỏi nó sang đây nhanh nhanh. Đến khi nó sang đây rồi, lại sợ nó không thích nghi, nên khuyến khích nó nhập nhanh vào xã hội Mỹ. Nhưng khi nó đã nhập được vào xã hội Mỹ rồi, anh lại sợ học phải cái xấu, nên lại muốn kéo nó ra.

Nói với con thế nào nhỉ?

- Thế này con ạ, - anh nuốt trôi ngụm rượu. - Ba cho rằng về quan niệm gia đình, quan niệm đạo đức, Trung Quốc chúng ta vẫn hay hơn. Ý ba muốn nói chính là, con cần phải có chủ kiến của mình, cần gìn giữ những gì cần giữ.

- Tất nhiên con có chủ kiến của con chứ.

- Ba lo con.. lo con...

- Lo gì cơ?

- Bị hố!

- Bị hố thế nào cơ?

- Bị hố về trinh tiết.

- Hố, hố, - Ninh Ninh cười nhạt. - Ba lo quá đáng theo kiểu Trung Quốc.

- Còn theo kiểu Mỹ quốc là thế nào? - Vương Khởi Minh vặn hỏi.

- Ba là dân cổ hủ!

- Ninh Ninh! - Quách Nhạn ngăn con. - Con không được nói với ba con như vậy!

Giữa lúc ấy, từ đầu kia của tiệm ăn truyền lại tiếng hát “Chúc sinh nhật vui vẻ”.

Không rõ hôm nay là ngày sinh nhật của vị khách nào mà ban nhạc của tiệm ăn chơi bản nhạc ấy. Tất cả thực khách đều cất giọng hát theo.

Vợ chồng Vương Khởi Minh và Ninh Ninh cùng vỗ tay hát với mọi người.

Bài hát đã làm đứt đoạn cuộc bàn bạc suýt nữa thành cãi lộn giữa cha con. Bài hát chấm dứt, Ninh Ninh đặt hai tay lên mu bàn tay mẹ.

- Má ơi, tuần sau đến sinh nhật con rồi đấy nhé.

- Má có quên đâu.

- Con sẽ được món quà gì hở má?

- Con muốn có thứ gì?

- Con muốn...

- Muốn gì?

-... Một con chó!

- Không được đâu. - Quách Nhạn từ chối với thái độ kiên quyết - Tuyệt đối không được.

- Nhưng con lại thích chó!

- Má có thể tặng con quà khác.

- Con chỉ thích chó thôi! - Ninh Ninh nói to, giọng khăng khăng. - Ba má đi làm cả, chỉ có một mình con ở nhà, buồn chết đi được.

- Nuôi chó, phiền phức lắm, phải lo ăn, lo uống, khi nó ốm còn phải khám bác sĩ, ai lo?

- Con! Con lo!

Thấy hai mẹ con có sự tranh chấp, Vương Khởi Minh đột nhiên nẩy ra ý nghĩ, anh nói tiếp luôn lời con:

- Ninh Ninh! Ba sẽ mua chó cho con!

- Kìa, Khởi Minh! - Quách Nhạn trừng mắt nhìn chồng.

- Anh sẽ mua cho Ninh Ninh, con nó có nhu cầu thật.

- Ba! Ba thật là người cha tốt!

Vừa nói, Ninh Ninh vừa hôn lên mặt bố.

Về đến nhà, Quách Nhạn trách Vương Khởi Minh quá cưng chiều con. Vương Khởi Minh nói lại với vợ:

- Nhà có con chó, hễ tan học là con nó phải về nhà ngay. Còn hơn là chơi rong ở nơi khác.

- Cũng đúng! - Quách Nhạn bằng lòng.