- 12 -
Hôm nay là ngày sinh nhật của Ninh Ninh.
Trong phòng khách, một cái bánh ga tô sinh nhật thật to được đặt giữa mặt bàn ăn bằng đá cẩm thạch.
Trên bánh có dòng chữ: “Chúc sinh nhật Kasi vui vẻ”
Tên tiếng Anh của Ninh Ninh là Kasi. Phải rồi, trên bánh còn ghi cả con số 18.
Phòng khách treo đầy những dải băng vải đủ màu sắc.
Hai bên là lò sưởi cũng treo những ngọn đèn sáng lấp lánh.
Quà sinh nhật của các bạn bè mang đến tặng để đầy trên bàn, trên đàn piano, trên salon.
Trên, các khoang cỏ vườn sau, lò nướng thịt bốc khói nghi ngút, mùi thơm của thịt lan toả khắp vườn.
Vương Khởi Minh và Quách Nhạn hết giờ làm việc mới về, lúc này tụ tập ở nhà toàn là những thanh thiếu mười tám tuổi, tổng cộng gồm hơn hai mươi cô cậu.
Con trai, con gái, da trắng, da vàng và cả da đen, đều ngoáy đít, ngoáy mông, nhảy múa loạn xạ.
Ninh Ninh cùng với cậu con trai mặt đối mặt, ngực sát ngực, quay cuồng vặn vẹo. Vương Khởi Minh gọi điệu nhảy đó là “chó cuồng động cỡn”.
- Kasi! - Cậu nhỏ đang nhảy với Ninh Ninh do tiếng nhạc quá lớn nên phải quát to.
- Gì cơ?
- Hôm nay cảm giác của cậu khá chứ?
- Rất khá!
- Cậu có biết bài hát mới không?
- Bài hát gì thế?
- I want your sex
- Cái gì? - Ninh Ninh chưa nghe rõ.
- Anh muốn ngủ với em.
- Ờ, tớ rõ rồi.
- May I have your sex (Mình có được ngủ với cậu không?)
- What do your say? (Cậu nói gì cơ)
- I want your sex (Tớ muốn ngủ với cậu).
- Me too. (Tớ cũng thế).
- Now? Here? (Bây giờ? Tại đây?)
- Get out here! (Cút đi)
Ninh Ninh gào to cho cậu kia nghe rõ là ở đây không được.
Cậu con trai phớt tỉnh, nhe răng cười.
Cùng với mấy giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật”, lại có mấy anh chàng nữa bước vào phòng khách.
Phải nói là mấy chàng trai mới vào ăn mặc đều giống hệt mọi người.
Áo sơ mi đen, quần đen, giầy đen. Dẫn đầu là một anh chàng người Hoa khoẻ mạnh, lực lưỡng và điển trai.
- Jims! - Ninh Ninh háo hức gọi tên anh chàng người Hoa. - Vào cuộc đi.
Jims ôm ngay lấy Ninh Ninh, hôn một hơi rất dài, rồi nói:
- Cưng của anh. Anh có chút tặng phẩm dành cho em đây.
- Thứ gì thế? - Ninh Ninh vội hỏi.
Tay phải Jims móc ra một gói giấy nhỏ. Ninh Ninh thừa biết đấy là thứ gì, vội vàng ấn vai anh chàng xuống.
- Gì vậy?
- Không, không ổn đâu. - Ninh Ninh đáp. - Ba em sắp về.
- Thì có sao?
- Không, không, không được!
Ninh Ninh kiên quyết lắc đầu.
- Thôi được, lát nữa sẽ hay. - Vừa nói, Jims vừa cầm lại cái gói và ôm Ninh Ninh nhảy.
Tiếng nhạc càng ầm ĩ.
Bọn trẻ càng trở nên điên loạn.
Cửa phòng ngủ của Ninh Ninh hé mở.
Mùi thuốc sặc sụa từ từ lan toả ra bên ngoài. Một đám thanh thiếu niên nằm ngổn ngang trong phòng ngủ. Chúng luân phiên hút điếu thuốc rất to tẩm ma tuý.
Đừng nghĩ chúng còn trẻ dại, cứ nhìn thì biết đứa nào trong đám cũng nghiện nặng.
Mỗi khi điếu thuốc được chuyển đến tay, đứa nào cũng hít một hơi thật sâu vào tận buồng phổi, rồi sau đó nhắm mắt lại, phùng má lên, nhả từ từ những làn khói trắng đùng đục.
Bọn chúng, ánh mắt buồn buồn, quần áo lôi thôi lốc thốc, vậy mà cứ hút được một hơi thuốc, là như kẻ đã được tận hưởng niềm khoái lạc nhất trần đời.
Ninh Ninh ngồi trong phòng khách, ngửi thấy mùi thuốc, vội vàng bước lên gác.
- Này, các cậu! Các cậu không được làm cái trò này ở đây đâu.
Ninh Ninh to tiếng mắng mỏ đám con trai đang hút ma tuý, rồi cô mở tung cửa sổ, quạt khói ra ngoài.
- Em có muốn thử một tí không?
Anh chàng đang hút thuốc, hoa hoa đầu điếu thuốc về phía Ninh Ninh.
- Các cậu ra cả đi!
- Cậu đừng đuổi chúng tớ, - anh chàng kia lại bảo - Cậu cũng đến đây hút thử một hơi đã.
Giữa lúc ấy Jims bước vào.
- Ra cả đi! Ra cả đi! - Anh ta cất giọng quyền uy tối thượng. Bọn thanh niên đang hút ma tuý phải lục tục đứng cả dậy và rời khỏi phòng ngủ của Ninh Ninh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Jims và Ninh Ninh.
Jims dùng gót chân hất cánh cửa phòng lại.
Vừa mở xong các cửa sổ, Ninh Ninh quay người lại và thấy dáng điệu Jims có gì bất ổn.
- Jims!
Jims bước tới vồ lấy Ninh Ninh như con chim đang quắp con gà con. Hắn hành động một cách kiên quyết và đầy sức lực, khiến Ninh Ninh không tài nào kháng cự nào.
Hắn áp chặt môi hắn vào môi Ninh Ninh và mút chùn chụt.
Ninh Ninh chau mày, mũi phát ra những âm thanh “ư ử”
Hai cánh tay cô vừa định đẩy vai hắn thì Jims đã bắt đầu chéo hai tay cô ra sau lưng.
Jims xô Ninh Ninh ngã xuống giường, hắn đè lên người cô, cả cơ thể nặng nề của hắn ép cô không thở được.
Tay hắn sờ soạng lên ngực cô, và phần dưới cơ thể cô. Đôi môi vừa to vừa dầy của hắn như một con đỉa no căng mút chặt lấy môi cô.
- Nhanh nào! Cưng của anh! Đừng làm bộ làm tịch nữa.
Vừa nói, Jims vừa cởi dây thắt lưng.
Tiệc tan.
Ninh Ninh và Winde con gái của A Hữu làm việc trong xưởng dệt của Vương Khởi Minh đang thu dọn bàn tiệc.
Sắc mặt Ninh Ninh bạc nhợt, tỏ ra vô cùng mệt mỏi.
Winde hỏi:
- Sao ba má chị chưa về nhỉ?
- Hay nhất là đừng về.
- Tại sao?
- Về lại nói tràng giang đại hải.
- Tràng giang đại hải? Nói gì vậy?
- Lên giọng dạy dỗ.
- Dạy dỗ chị những gì?
- Dạy làm người Trung Quốc hay người Mỹ?
- Chị trả lời sao?
- Tôi ư? - Ninh Ninh chỉ vào mình, lắc đầu, đáp, - Không biết.
Winde nhìn Ninh Ninh không hiểu.
- Vậy chị cảm thấy làm người Trung Quốc khổ hay làm người Mỹ khổ?
Ninh Ninh lúng túng trước câu hỏi của Winde, cô nghĩ ngợi giây lát, đáp - Tôi cảm thấy làm đàn bà con gái khổ.
Winde cứ hỏi luôn mồm. Cô lại hỏi:
- Chị có yêu ba chị không?
- Không.
- Tại sao?
- Tôi cũng chả biết nữa. Trái lại còn căm thù là đằng khác.
- Có phải vì ông hay lên lớp chị không?
- Có thể là thế.
- Sao lại có thể, ông ấy rất yêu chị. Bố mẹ bao giờ cũng quan tâm đến chúng ta, bao giờ cũng đối xử tốt với chúng ta kia mà.
- Thế ư? - Ninh Ninh hỏi lại không có ý châm chọc.
- Đúng. Cho nên chúng ta nên nghe lời bố mẹ, cho bố mẹ cảm thấy vui lòng.
- Cái đó thì tôi hiểu.
- Chị hiểu?
- Hiểu về mặt đạo lý. Nhưng tôi vẫn căm ba tôi. Chuyện đó thì không có cách gì khác được.
- Chị đừng nói thế.
- Ông ấy chưa bao giờ hỏi han tôi. Tôi làm điều tốt, ông ấy không biết. Tôi làm điều dở, ông ấy cũng không hay.
- Chị hút thuốc, ba má chị có biết không?
- Không.
- Còn với Jims?
- Cũng không.
- Chị giữ kín giỏi thật đấy!
- Cậu cũng phải giữ kín hộ mình!
- Em biết, chị cứ yên tâm.
Winde nói chắc.